Nữ Phụ Quay Đầu - Phan Truc Ly
-
C23: Chương 23
Có những lúc bản thân cô nghĩ mình rất mạnh mẽ, nhưng không giờ phút này đây cô muốn tìm một bờ vai để dựa vào chỉ một lát thôi cũng được. Cô cắt bước đi đến ngồi bên cạnh Tuấn Kiệt, ngã đầu vào vai anh cô bắt đầu nói:
- Anh có tin vào chuyện xuyên từ thế giới này đến thế giới khác hay không?
- Ý cô là sao? Tôi nghĩ có những chuyện xảy ra xung quanh chúng ta, dù cho khoa học có tiên tiến hay hiện đại cách mấy cũng chưa giải thích được!
Phan An yên lặng nghe anh nói, cô khẽ gật đầu đồng ý với những gì anh mới nói ra, Tuấn Kiệt đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô anh nói giọng trầm ấm:
- Nếu cô chưa sẵn sàng thì khi khác, tôi có thể ngồi nghe bất cứ khi nào cô muốn nói!
Phan An hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí cô mới bắt đầu kể:
- Tôi nghĩ anh biết Tần Khải, và biết cả nguyên nhân tại sao anh ấy lại bị như vậy! Nhưng tôi thề tôi không làm anh ấy bị thương!
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má trắng nõn, từng giọt từng giọt, cô nói trong thổn thức:
- Anh có tin tôi không? Tôi biết trước kia tôi là một người rất rất tệ, nhưng giờ đây tôi đã dần thay đổi, anh thấy tôi đã cố gắng từng ngày mà!
Phan An kích động nắm chặc tay Tuấn Kiệt mà nói, anh nhẹ lau đi những giọt nước mắt của cô, ôm cô vào lòng, anh nói:
- Tôi tin em! Và tôi biết em đã cố gắng rất nhiều để trở thành một con người tốt!
- Cám ơn vì đã tin tôi, tôi chỉ muốn đến chăm sóc Tần Khải không mong anh ấy tha thứ cho tôi, chỉ mong bản thân này có thể giúp gì đó cho anh ấy!
Nói rồi cô ôm Tuấn Kiệt khóc nức nở, cô nói trong nước mắt:
- Tôi không… có… hic… hic…hic… làm gì cả, tôi phải đứng ra dọn dẹp những gì bản thân này đã làm ra! Tôi không làm gì cả … hu…hu… anh phải tin tôi!
Phan An uất ức khóc như vũ bảo, Tuấn Kiệt ôm cô trong lòng để cho cô trút hết nổi lòng ra, không biết đã qua bao lâu đến khi anh không còn nghe tiếng khóc của cô nữa mà chỉ còn tiếng hít thở đều đều, anh nhẹ nhàng bế cô đem đặt lên giường sau đó anh cũng đã trèo lên đem người ôm vào lòng!
Anh biết trái tim mình đã dao động với Phan An, cô gái nhỏ nhắn với trái tim biết yêu thương, anh lại càng không bày xích nữa, từ khi ở bệnh viện trở về cô cứ như thành con người khác biết quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ mọi người nhiều hơn.
Khi Phan An thức giấc thì cũng đã là đến bữa trưa, Pus nhắc cô còn bữa trưa của giám đốc, lúc này Phan An mới vào bếp bắt tay vào làm mấy món đơn giản, gọn nhẹ! Cô cho xe đến bệnh viện trước, vừa vào tới đã thấy Tần Khải chuẩn bị rời đi, cô bước đến giúp anh yên vị trên ghế rồi đưa một giỏ thức ăn và bánh cô nói:
- Chúc ạnh lên đường bình an, nếu có dịp tôi sẽ bay sang thăm anh!
Tần Khải cũng nắm tay cô, bịn rịn nói:
- Đợi tôi! Sẽ nhanh thôi tôi sẽ trở lại! Em nhớ những gì tôi nói hôm nay, tôi chắc chắn sẽ làm được!
Thời gian qua Phan An đã làm cho Tần Khải không còn thù ghét cô nữa, sự chân thành của cô đã xua đi lòng hận thù trong anh tan biến. Và theo đó tình yêu của anh cũng lớn dần theo thời gian, anh biết hôn nhân của cô và Tuấn Kiệt chỉ là bình phong, vì vậy anh sẽ dùng tình yêu của anh để giúp Phan An thoát khỏi cuộc hôn nhân không lối thoát đó, sau này anh sẽ là gia đình của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook