Sau sự việc này, Hạ Chiếu miễn cưỡng đồng ý cho Diệp Trấp Đào đi theo một số việc không hợp thời.

So với sự không tự nhiên của hắn, Diệp Trấp Đào lại tỏ ra bộ dáng như cá gặp nước, khiến Hạ Chiếu không khỏi nghi ngờ, hôm đó có phải tiểu binh và Diệp Trấp Đào đã thông đồng để lừa hắn, mục đích chỉ để khiến hắn nới lỏng hay không? Chưa kịp suy nghĩ kỹ, quân đội đã đến địa phận Lĩnh Sơn.

Nơi này thực sự cũng khá tà môn, vừa bước qua cột mốc, bầu không khí ngay lập tức khác hẳn, rõ ràng là tháng Năm, nhưng xung quanh lạnh như tháng Ba, không khí tràn đầy hơi thở xơ xác tiêu điều, Diệp Trấp Đào cảm thấy lông trên cánh tay đều dựng đứng, không khỏi chà xát cánh tay.

Hạ Chiếu nhìn nàng vài lần, mặt không chút thay đổi tháo chiếc áo choàng trên người ném qua.

Diệp Trấp Đào không khách khí khoác lên, lông dựng đứng cuối cùng cũng hạ xuống.

Ở gần chỗ quân đội đóng quân là một sơn thôn nhỏ thường xuyên bị cướp bóc, vốn dĩ là một nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng những năm gần đây, thôn dân vì tránh né thổ phỉ, buộc phải từ bỏ không gian trên mặt đất, chuyển sang sống dưới lòng đất, khiến sơn thôn trở thành một tòa thành c.h.ế.t không có người qua lại cả ngày lẫn đêm.

Sự xuất hiện của bọn họ đã gây ra động tĩnh, làm kinh động đến dân chúng địa phương, khi nghe bọn họ đến để tiêu diệt thổ phỉ, thôn dân vốn sống dưới lòng đất như rau mùa xuân, tranh nhau lần lượt nhô đầu lên.

Hạ Chiếu dẫn Diệp Trấp Đào đi vòng quanh làng để kiểm tra địa hình, chưa đi hết một con đường, hai tay đã bị thôn dân nhiệt tình nhét đầy đồ đạc.

Đặc biệt là một ông lão, nói gì cũng muốn mang gà nhà mình nuôi để tiếp đãi quân đội, Hạ Chiếu thực sự không thể từ chối, đành để lại một thỏi vàng coi như mua gà.

“Ngày hôm nay ta đã đi xem xét địa hình, thôn dân vì tránh nạn cướp bóc, đều đã chuyển xuống dưới lòng đất, các kiến trúc trên mặt đất cơ bản đang trong tình trạng bỏ hoang,” Hạ Chiếu gõ gõ vào bản vẽ mặt bằng tạm thời vẽ ra của sơn thôn, “Có một số kiến trúc ở khu vực khúc cua rất thích hợp để làm chỗ mai phục, đánh cho kẻ địch một bất ngờ không kịp đề phòng.”

Hạ Chiếu và một vài tướng phụ phân tích địa hình, thảo luận cách tác chiến, Diệp Trấp Đào đứng bên nghe mà mơ màng, như gà con mổ thóc, buồn ngủ.



Nàng còn chưa ăn tối, những ngày này lại hành quân vất vả, thật sự là vừa đói vừa mệt.

Mơ mơ màng màng thấy một miếng gà rán phô mai vàng giòn, nhìn thôi đã thấy thèm, đúng lúc định lấy lên cắn một miếng, bỗng nhiên một tiếng ồn ào vang lên, dọa cho gà của nàng bay mất.

Diệp Trấp Đào tỉnh dậy, nước miếng chảy dài, “Ta là ai? Ta ở đâu, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Quân gia, cầu xin ngài thu nhận hai khuê nữ này đi, chỉ cần mười lượng.”

Diệp Trấp Đào nghe thấy tiếng khóc lóc của một nữ nhân bên ngoài truyền đến.

Chỉ thấy ba nữ nhân đứng bên ngoài quân doanh, chính xác hơn là hai người hẳn còn là tiểu cô nương — trông chỉ khoảng tám chín tuổi, giống như rau mầm, nhút nhát kéo tay nữ nhân lớn tuổi hơn, ẩn mình tránh sau lưng.

Nữ nhân lớn tuổi khom lưng cầu xin Hạ Chiếu, “Chỉ cần mười lượng, bọn nó đều rất sạch sẽ.”

“Không cần.” Hạ Chiếu ném cho một thỏi vàng cho nữ nhân, bảo nữ nhân mang hai tiểu cô nương về.

Nhưng nữ nhân kia nhận được tiền, nói gì cũng muốn để tiểu cô nương lại.

“Quân gia, ta không phải đến để lừa tiền, nhận được tiền của ngài thì tự nhiên phải để người lại, ngài hãy nhận đi.”

Đã nói đến mức này, Diệp Trấp Đào làm sao nghe không hiểu nữ nhân đang nói gì, thế giới này thật đáng ghê tởm, đến cả mẫu thân ruột thịt cũng vội vàng đưa những đứa trẻ tám chín tuổi vào quân doanh làm quân kĩ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương