Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
-
Quyển 1 - Chương 20: Vũ khúc hai người
Vũ khúc hai người
Bóng đêm đã dần dần dày đặc, ánh trăng chiếu vào trên người Thẩm Thiển Tâm phản chiếu ánh sáng ra bốn phía. Xiêm y màu tím nhạt giống như dát lên một tầng ngân quang, trong tay Thẩm Thiển Tâm cầm một thanh kiếm ngọc, điệu nhảy chính là một đoạn Kiếm Vũ.
Kiếm ở trong tay Thẩm Thiển Tâm quơ múa, có khí thế bén nhọn, nhưng vũ bộ của nàng ta cũng cực kỳ nhu hòa, giống như cành liễu trong làn gió, cảm giác cương nhu hòa hợp làm cho hàm ý trong điệu múa của Thẩm Thiển Tâm được thể hiện cực kỳ rõ nét.
Nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch càng đậm. Tâm tư của Thẩm Thiển Tâm quả nhiên rất thâm sâu. Một khúc Kiếm Vũ này, vừa biểu hiện ra sự phóng khoáng của nàng ta, lại có thể biểu hiện ra được sự thẹn thùng của một tiểu nữ nhi.
Mong rằng đối với Thượng Quan Cẩn hàng năm lãnh binh có được lực hút lớn nhất mà thôi.
Quả nhiên, trong tay Thượng Quan Cẩn cầm một thanh kiếm, nhảy vào khoảng sân đất trống, Thẩm Thiển Tâm không ngờ hắn lại muốn cùng nàng cùng nhau nhảy múa.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh đều yên lặng, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào đôi nam nữ giữa khoảng đất trống kia.
Thẩm Thiển Tâm vừa thấy Quan Cẩn đi lên, khóe miệng thoáng qua một nụ cười hả hê không dễ dàng phát giác, nhưng vẫn làm như thẹn thùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đôi mắt lúc chạm đến khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Cẩn thì có chút rung động.
Thượng Quan Cẩn nhìn đôi mắt của Thẩm Thiển Tâm đang mong lung sương mù nhàn nhạt, có chút như si như say, nhưng ẩn trong chỗ sâu ở đáy mắt vẫn còn duy trì được nhất mạt Thanh Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn đôi nam nữ ở giữa khán đài kia, thoạt nhìn như là trái tim đang hòa nhịp, có đôi có cặp, thật ra thì ai cũng có ý định của mình.
Thẩm Thiển Tâm chỉ vì muốn lấy được vinh hoa phú quý. Mà Quan Cẩn, sợ rằng cũng chỉ là vì quyền thế sau lưng của Thẩm Thiển Tâm mà thôi.
Ánh mắt chán ghét dời đi, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Diêu Viễn Sam, người con đơn thuần của đại tướng quân này, sợ rằng đã yêu Thẩm Thiển Tâm thật sâu rồi.
"Thật là đặc sắc! Ta chưa bao giờ xem qua khúc Kiếm Vũ đặc sắc như vậy!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Đồng loạt, quần thần lập tức phụ họa nói theo.
"Đa tạ Bát hoàng tử phối hợp!" Thẩm Thiển Tâm hướng về phía Thượng Quan Triệt khẽ hạ thân cúi chào, trong mắt còn có nhu tình như có còn không, mang theo vài phần thẹn thùng nghiêng mặt đi, vừa đúng lúc lộ ra gò má xinh đẹp.
"Tiểu thư không cần khách khí như vậy. Nàng cứ kêu ta Cẩn là được rồi." Thượng Quan Cẩn khóe miệng nâng lên một nụ cười dịu dàng, nói với Thẩm Thiển Tâm.
"Cẩn." Thẩm Thiển Tâm làm như xin lỗi kêu một tiếng, đôi con ngươi nhìn chăm chú vào Thượng Quan Cẩn, sau đó nghiêng đầu xuống võ đài, lưu lại một bóng hình xinh đẹp phía sau.
Thượng Quan Cẩn nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiển Tâm, nâng lên nụ cười nhàn nhạt như có điều suy nghĩ.
Xác thực Thẩm Thiển Tâm dáng dấp rất đẹp, tâm tư cũng rất thâm sâu, nhưng cách giơ tay nhấc chân cũng có chút giả dối, cũng không phải loại hình trong lòng hắn yêu thích, nhưng vì sự ủng hộ của Phủ Thừa Tướng, hắn nhất định sẽ lấy được Thẩm Thiển Tâm.
"Không nghĩ tới Bát hoàng tử luôn luôn điều binh khiển tướng, nhưng vẫn rất dịu dàng!"
"Đúng vậy! Ta thật thích hắn!"
"Tốt lắm, ngươi cũng đừng nằm mơ! Không nhìn thấy người ta đã cùng thiên kim phủ Thừa Tướng chàng chàng thiếp thiếp rồi!"
Mấy tiểu thư quan gia nhỏ giọng nghị luận.
"Thiên kim Phủ Thừa Tướng? Một thứ nữ mà thôi, nàng xứng sao?" Diêu Nhược Thấm khinh thường nhìn sang phương hướng Thẩm Thiển Tâm, lời nói ra cũng rất chanh chua.
Từ sau chuyện tình lần trước, Diêu Nhược Thấm liền rất hận Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Thiển Mạch, trong giọng nói tự nhiên cũng rất không khách khí.
"Muội muội, làm sao người có thể nói Thiển Tâm như vậy chứ?" Diêu Viễn Sam nghe được lời nói của muội muội mình, khẽ nhíu nhíu mày, rất là bất mãn nói.
"Ca ca! Huynh nhìn cho rõ một chút, người ta cũng đã liếc mắt đưa tình với Bát hoàng tử, huynh lại còn ở chỗ này mà còn si mê cái gì nữa!" Diêu Nhược Thấm liếc mắt một cái nhìn ca ca của mình, có chút khinh thường nói.
Tình cảm của Diêu Viễn Sam đối với Thẩm Thiển Tâm, Diêu Nhược Thấm biết rõ ràng, trước kia nàng và Thẩm Thiển Tâm vẫn còn là bằng hữu, tất nhiên cũng không phản đối, thậm chí còn ra sức thúc giục ca ca mình theo đuổi Thẩm Thiển Tâm, như vậy thì nàng ta cũng có thể bớt đi một đối thủ tiềm năng, nhưng mà hôm nay nàng ta cùng Thẩm Thiển Tâm đến nhìn mặt cũng không muốn, lại nhìn thấy nàng ta thành công lấy được sự chú ý của Bát hoàng tử, không khỏi có chút tức giận.
"Muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi và Thiển Tâm không phải là bạn tốt sao?" Diêu Viễn Sam nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia bị thương. Hắn thích Thẩm Thiển Tâm đã rất lâu rồi.
Trong cảm nhận của hắn Thẩm Thiển Tâm thiện lương biết bao, dịu dàng hào phóng, lại xinh đẹp mê người như vậy.
"Bạn tốt?! Ta nhổ vào! Loại nữ nhân làm bộ dối trá như nàng ta, ta cũng không cần có bằng hữu như vậy!" Diêu Nhược Thấm hung hăng trợn mắt nhìn phương hướng của Thẩm Thiển Tâm mà nói.
"Nhược Thấm! Ta không cho ngươi nói Thiển Tâm như vậy!" Diêu Viễn Sam không vui nhíu mày, lời nói ra càng thêm nghiêm nghị.
"Tốt lắm! Tất cả im miệng cho ta! Viễn Sam, về sau không cần cùng phủ Thừa Tướng có cái gì lui tới! Nhược Thấm, hiện tại chuyện quan trọng nhất là gả cho Triệt ca ca của con! Không cần phát sinh mấy cơn giận dữ nhàm chán không đâu như vậy!" Diêu Sơn nhìn hai đứa con mình đang cãi vã, nhíu mày một cái, uy nghiêm nói.
"Vâng" Hai người lên tiếng.
Trong mắt Diêu Viễn Sam thoáng qua một tia không hiểu. Ngày trước phụ thân cũng là rất ưa thích Thẩm Thiển Tâm, còn nói ngày sau muốn cho mình cưới Thẩm Thiển Tâm làm vợ, tại sao hiện tại lại nói như vậy? Nhưng hắn biết, trong hoàn cảnh hiện tại, không nên hỏi những chuyện này, vì vậy cũng liền nhịn xuống.
Ánh mắt Diêu Nhược Thấm cũng là đã chuyển hướng đến chỗ Thượng Quan Triệt. Đó là nam tử nàng yêu từ nhỏ, nàng muốn gả cho hắn! Bất luận như thế nào cũng muốn gả cho hắn!
Một phía xa khác ánh mắt Thượng Quan Phiên đang nhìn chăm chú vào Diêu Viễn Sam.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nh́n t́nh h́nh xung quanh khán đài, Bách gia yến này thật đúng là thú vị. Ngày sau khi những người này tranh chấp tình cảm, chắc hẳn sẽ càng thú vị hơn.
Thượng Quan Phiên thích Diêu Viễn Sam. Diêu Viễn Sam lại thích Thẩm Thiển Tâm. Mà Thẩm Thiển Tâm lại muốn gả cho Thýợng Quan Cẩn. Thật đúng là vô cùng thú vị.
"Hai vị nữ nhi của Thừa tướng đều có được tài năng kinh thế, không biết dòng chính nữ của Thừa tướng có tài nghệ gì? Năm đó Lăng Nhã vốn là người đẹp nhất kinh thành, sinh ra nữ nhi chắc hẳn cũng sẽ không kém chứ?" Hoàng thượng ôn hòa ánh mắt nhìn về phía màn của phủ Thừa Tướng.
Thẩm Thiển Mạch lười biếng nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm không tìm phiền phức cho nàng, Hoàng đế lão nhân ngược lại lại tìm tới nàng, biểu diễn tài nghệ? Hiện tại nàng lại là Thẩm Thiển Mạch bất tài vô học, biểu diễn cái gì! Lại nói, Thẩm Thiển Mạch nàng sao có thể để bọn họ nói biểu diễn là nàng liền biểu diễn?
"Thiển Mạch thuở nhỏ ở giữa núi rừng lớn lên, cũng không tài nghệ gì!" Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ ra khỏi màn, âm thanh lười biếng mà thanh linh nói.
Lập tức ánh mắt của Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn liền bị Thẩm Thiển Mạch hấp dẫn. Bề ngoài bình thường không có gì lạ lẫm, trang điểm lòe loẹt ăn mặc tục khí, nhưng lại cứ tản mát ra một loại thanh linh cùng cao quý, khiến cho người khác khó có thể dời ánh mắt.
"Thiển Mạch không hiểu chuyện, mong hoàng thượng thứ tội." Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trả lời vấn đề của hoàng thượng như vậy, liền vội vàng giải thích.
"Đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng." Vẻ mặt Thượng Quan Hạo cũng không thấy biến hóa gì, chỉ ôn hòa nói.
Thượng Quan Hạo là một quân nhân, nhưng cũng không phải một quân chủ có tài năng, vì vậy thực lực của cả một nước Kỳ Nguyệt cũng đã không còn lớn bằng lúc trước nữa, đây chính là cơ hội rất tốt cho Thiên Mạc cùng Lâm Vị thay đổi quốc lực của tam quốc.
_________________
Bóng đêm đã dần dần dày đặc, ánh trăng chiếu vào trên người Thẩm Thiển Tâm phản chiếu ánh sáng ra bốn phía. Xiêm y màu tím nhạt giống như dát lên một tầng ngân quang, trong tay Thẩm Thiển Tâm cầm một thanh kiếm ngọc, điệu nhảy chính là một đoạn Kiếm Vũ.
Kiếm ở trong tay Thẩm Thiển Tâm quơ múa, có khí thế bén nhọn, nhưng vũ bộ của nàng ta cũng cực kỳ nhu hòa, giống như cành liễu trong làn gió, cảm giác cương nhu hòa hợp làm cho hàm ý trong điệu múa của Thẩm Thiển Tâm được thể hiện cực kỳ rõ nét.
Nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch càng đậm. Tâm tư của Thẩm Thiển Tâm quả nhiên rất thâm sâu. Một khúc Kiếm Vũ này, vừa biểu hiện ra sự phóng khoáng của nàng ta, lại có thể biểu hiện ra được sự thẹn thùng của một tiểu nữ nhi.
Mong rằng đối với Thượng Quan Cẩn hàng năm lãnh binh có được lực hút lớn nhất mà thôi.
Quả nhiên, trong tay Thượng Quan Cẩn cầm một thanh kiếm, nhảy vào khoảng sân đất trống, Thẩm Thiển Tâm không ngờ hắn lại muốn cùng nàng cùng nhau nhảy múa.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh đều yên lặng, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào đôi nam nữ giữa khoảng đất trống kia.
Thẩm Thiển Tâm vừa thấy Quan Cẩn đi lên, khóe miệng thoáng qua một nụ cười hả hê không dễ dàng phát giác, nhưng vẫn làm như thẹn thùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đôi mắt lúc chạm đến khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Cẩn thì có chút rung động.
Thượng Quan Cẩn nhìn đôi mắt của Thẩm Thiển Tâm đang mong lung sương mù nhàn nhạt, có chút như si như say, nhưng ẩn trong chỗ sâu ở đáy mắt vẫn còn duy trì được nhất mạt Thanh Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn đôi nam nữ ở giữa khán đài kia, thoạt nhìn như là trái tim đang hòa nhịp, có đôi có cặp, thật ra thì ai cũng có ý định của mình.
Thẩm Thiển Tâm chỉ vì muốn lấy được vinh hoa phú quý. Mà Quan Cẩn, sợ rằng cũng chỉ là vì quyền thế sau lưng của Thẩm Thiển Tâm mà thôi.
Ánh mắt chán ghét dời đi, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Diêu Viễn Sam, người con đơn thuần của đại tướng quân này, sợ rằng đã yêu Thẩm Thiển Tâm thật sâu rồi.
"Thật là đặc sắc! Ta chưa bao giờ xem qua khúc Kiếm Vũ đặc sắc như vậy!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Đồng loạt, quần thần lập tức phụ họa nói theo.
"Đa tạ Bát hoàng tử phối hợp!" Thẩm Thiển Tâm hướng về phía Thượng Quan Triệt khẽ hạ thân cúi chào, trong mắt còn có nhu tình như có còn không, mang theo vài phần thẹn thùng nghiêng mặt đi, vừa đúng lúc lộ ra gò má xinh đẹp.
"Tiểu thư không cần khách khí như vậy. Nàng cứ kêu ta Cẩn là được rồi." Thượng Quan Cẩn khóe miệng nâng lên một nụ cười dịu dàng, nói với Thẩm Thiển Tâm.
"Cẩn." Thẩm Thiển Tâm làm như xin lỗi kêu một tiếng, đôi con ngươi nhìn chăm chú vào Thượng Quan Cẩn, sau đó nghiêng đầu xuống võ đài, lưu lại một bóng hình xinh đẹp phía sau.
Thượng Quan Cẩn nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiển Tâm, nâng lên nụ cười nhàn nhạt như có điều suy nghĩ.
Xác thực Thẩm Thiển Tâm dáng dấp rất đẹp, tâm tư cũng rất thâm sâu, nhưng cách giơ tay nhấc chân cũng có chút giả dối, cũng không phải loại hình trong lòng hắn yêu thích, nhưng vì sự ủng hộ của Phủ Thừa Tướng, hắn nhất định sẽ lấy được Thẩm Thiển Tâm.
"Không nghĩ tới Bát hoàng tử luôn luôn điều binh khiển tướng, nhưng vẫn rất dịu dàng!"
"Đúng vậy! Ta thật thích hắn!"
"Tốt lắm, ngươi cũng đừng nằm mơ! Không nhìn thấy người ta đã cùng thiên kim phủ Thừa Tướng chàng chàng thiếp thiếp rồi!"
Mấy tiểu thư quan gia nhỏ giọng nghị luận.
"Thiên kim Phủ Thừa Tướng? Một thứ nữ mà thôi, nàng xứng sao?" Diêu Nhược Thấm khinh thường nhìn sang phương hướng Thẩm Thiển Tâm, lời nói ra cũng rất chanh chua.
Từ sau chuyện tình lần trước, Diêu Nhược Thấm liền rất hận Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Thiển Mạch, trong giọng nói tự nhiên cũng rất không khách khí.
"Muội muội, làm sao người có thể nói Thiển Tâm như vậy chứ?" Diêu Viễn Sam nghe được lời nói của muội muội mình, khẽ nhíu nhíu mày, rất là bất mãn nói.
"Ca ca! Huynh nhìn cho rõ một chút, người ta cũng đã liếc mắt đưa tình với Bát hoàng tử, huynh lại còn ở chỗ này mà còn si mê cái gì nữa!" Diêu Nhược Thấm liếc mắt một cái nhìn ca ca của mình, có chút khinh thường nói.
Tình cảm của Diêu Viễn Sam đối với Thẩm Thiển Tâm, Diêu Nhược Thấm biết rõ ràng, trước kia nàng và Thẩm Thiển Tâm vẫn còn là bằng hữu, tất nhiên cũng không phản đối, thậm chí còn ra sức thúc giục ca ca mình theo đuổi Thẩm Thiển Tâm, như vậy thì nàng ta cũng có thể bớt đi một đối thủ tiềm năng, nhưng mà hôm nay nàng ta cùng Thẩm Thiển Tâm đến nhìn mặt cũng không muốn, lại nhìn thấy nàng ta thành công lấy được sự chú ý của Bát hoàng tử, không khỏi có chút tức giận.
"Muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi và Thiển Tâm không phải là bạn tốt sao?" Diêu Viễn Sam nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia bị thương. Hắn thích Thẩm Thiển Tâm đã rất lâu rồi.
Trong cảm nhận của hắn Thẩm Thiển Tâm thiện lương biết bao, dịu dàng hào phóng, lại xinh đẹp mê người như vậy.
"Bạn tốt?! Ta nhổ vào! Loại nữ nhân làm bộ dối trá như nàng ta, ta cũng không cần có bằng hữu như vậy!" Diêu Nhược Thấm hung hăng trợn mắt nhìn phương hướng của Thẩm Thiển Tâm mà nói.
"Nhược Thấm! Ta không cho ngươi nói Thiển Tâm như vậy!" Diêu Viễn Sam không vui nhíu mày, lời nói ra càng thêm nghiêm nghị.
"Tốt lắm! Tất cả im miệng cho ta! Viễn Sam, về sau không cần cùng phủ Thừa Tướng có cái gì lui tới! Nhược Thấm, hiện tại chuyện quan trọng nhất là gả cho Triệt ca ca của con! Không cần phát sinh mấy cơn giận dữ nhàm chán không đâu như vậy!" Diêu Sơn nhìn hai đứa con mình đang cãi vã, nhíu mày một cái, uy nghiêm nói.
"Vâng" Hai người lên tiếng.
Trong mắt Diêu Viễn Sam thoáng qua một tia không hiểu. Ngày trước phụ thân cũng là rất ưa thích Thẩm Thiển Tâm, còn nói ngày sau muốn cho mình cưới Thẩm Thiển Tâm làm vợ, tại sao hiện tại lại nói như vậy? Nhưng hắn biết, trong hoàn cảnh hiện tại, không nên hỏi những chuyện này, vì vậy cũng liền nhịn xuống.
Ánh mắt Diêu Nhược Thấm cũng là đã chuyển hướng đến chỗ Thượng Quan Triệt. Đó là nam tử nàng yêu từ nhỏ, nàng muốn gả cho hắn! Bất luận như thế nào cũng muốn gả cho hắn!
Một phía xa khác ánh mắt Thượng Quan Phiên đang nhìn chăm chú vào Diêu Viễn Sam.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nh́n t́nh h́nh xung quanh khán đài, Bách gia yến này thật đúng là thú vị. Ngày sau khi những người này tranh chấp tình cảm, chắc hẳn sẽ càng thú vị hơn.
Thượng Quan Phiên thích Diêu Viễn Sam. Diêu Viễn Sam lại thích Thẩm Thiển Tâm. Mà Thẩm Thiển Tâm lại muốn gả cho Thýợng Quan Cẩn. Thật đúng là vô cùng thú vị.
"Hai vị nữ nhi của Thừa tướng đều có được tài năng kinh thế, không biết dòng chính nữ của Thừa tướng có tài nghệ gì? Năm đó Lăng Nhã vốn là người đẹp nhất kinh thành, sinh ra nữ nhi chắc hẳn cũng sẽ không kém chứ?" Hoàng thượng ôn hòa ánh mắt nhìn về phía màn của phủ Thừa Tướng.
Thẩm Thiển Mạch lười biếng nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm không tìm phiền phức cho nàng, Hoàng đế lão nhân ngược lại lại tìm tới nàng, biểu diễn tài nghệ? Hiện tại nàng lại là Thẩm Thiển Mạch bất tài vô học, biểu diễn cái gì! Lại nói, Thẩm Thiển Mạch nàng sao có thể để bọn họ nói biểu diễn là nàng liền biểu diễn?
"Thiển Mạch thuở nhỏ ở giữa núi rừng lớn lên, cũng không tài nghệ gì!" Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ ra khỏi màn, âm thanh lười biếng mà thanh linh nói.
Lập tức ánh mắt của Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn liền bị Thẩm Thiển Mạch hấp dẫn. Bề ngoài bình thường không có gì lạ lẫm, trang điểm lòe loẹt ăn mặc tục khí, nhưng lại cứ tản mát ra một loại thanh linh cùng cao quý, khiến cho người khác khó có thể dời ánh mắt.
"Thiển Mạch không hiểu chuyện, mong hoàng thượng thứ tội." Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trả lời vấn đề của hoàng thượng như vậy, liền vội vàng giải thích.
"Đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng." Vẻ mặt Thượng Quan Hạo cũng không thấy biến hóa gì, chỉ ôn hòa nói.
Thượng Quan Hạo là một quân nhân, nhưng cũng không phải một quân chủ có tài năng, vì vậy thực lực của cả một nước Kỳ Nguyệt cũng đã không còn lớn bằng lúc trước nữa, đây chính là cơ hội rất tốt cho Thiên Mạc cùng Lâm Vị thay đổi quốc lực của tam quốc.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook