Hứa Tuyết nghe Hứa Hi nói càng khẩn trương.Hứa Hi vỗ vỗ nàng: “Dù sao ban đầu muội cũng không định đến trường học, coi như thi không đậu cũng không có gì tổn thất đúng không? Yên tâm đi, đi dạo một vòng ngắm thiên hạ đi, không được chúng ta trở về thôi."Hứa Tuyết tính tình hồn nhiên hoạt bát, hơi có chút vô tâm không phổi.

Vừa nghe Hứa Hi nói lời này, nàng quả nhiên liền thả lỏng cười hì hì nói: “Đúng vậy, muội chính là tới chơi, dù sao muội cũng không tính toán đi học.”Thấy nữ nhi như vậy trong lòng Hứa Vĩnh Ích cảm thấy sầu muộn.Nếu ngay từ đầu ông không quá coi trọng đến Học viện nữ sinh.

Hai nữ hài tử đọc sách học phí giống như một cục đá lớn đè trong lòng ông, khiến ông cảm thấy không vào được cũng chẳng là gì, ít nhất không cần tiêu tiền.

Nhưng bây giờ nhìn thấy rất nhiều người cố gắng vào đây ông ấy đã thay đổi quyết định.Mỗi người đều muốn đoạt tất nhiên là thứ tốt rồi.Thư viện nữ tử thành lập lâu như vậy, quy tắc khảo thí tất nhiên sẽ lan truyền ra ngoài.


Ba người Hứa Hi quần áo trên người vừa không hoa lệ cũng không keo kiệt, đứng trong một đám người cũng không có gì đặc biệt.

Bởi vậy trong quá trình chờ đợi cũng không có gặp kỳ ba gì, càng không có gặp được sự tình có người chế nhạo các nàng keo kiệt.Hơn nữa bên ngoài tụ tập nhiều người như vậy, mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, hiện trường cũng không quá ồn ào. Đợi thêm mười lăm phút nữa có một tiếng "đùng", cửa học viện nữ sinh không có mở ra, nhưng có người từ cửa góc bên cạnh đi ra.Hai người bước ra.Người trước mặt là một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc váy lụa màu lam, tóc quấn bằng trâm bạc.

Ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt dài, mím chặt miệng, vẻ mặt nghiêm nghị, tư thế khác giống chủ nhiệm khoa Hứa Hi ở hiện đại.Đi theo sau bà là một bà tử, ăn mặc như một người hầu, lớn lên cao lớn vạm vỡ, có lẽ là tới bảo hộ sự an toàn của người nữ nhân trung niên.Nữ tử trung niên vừa ra tới, Hứa Hi nghe thấy có người thấp giọng kêu lên: “A, là Thôi phu nhân.”Lại có người nghị luận: “A da, lần này như thế nào lại là Thôi phu nhân chủ trì khảo thí?”“Bà ấy nghiêm khắc nhất.”Thôi phu nhân thính giác hiển nhiên rất tốt.

Bà dường như đã nghe thấy cuộc thảo luận.


Bà ấy nhìn thẳng vào những người thảo luận về mình, rồi lại liếc nhìn xung quanh một vòng.Rất nhanh, đám đông từ điểm này đến điểm khác di chuyển.

Ba bốn trăm người đứng xung quanh học viện nhanh chóng im bặt.

Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.Thôi phu nhân lúc này mới nói: “Người đi khảo thí lần lượt vào, người không liên quan thỉnh ở bên ngoài chờ.”Nói xong bà xoay người mang theo bà tử vào cửa đi.Cửa lớn vẫn như cũ đóng chặt, chỉ có cửa bên góc nên Thôi phu nhân đi vào mở ra.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh cửa góc đã đặt một cái bàn và hai cái ghế tựa.Một nữ nhân trạc ba mươi và một nữ nhân trạc hai mươi ngồi trên một chiếc ghế, quay mặt về phía mọi người, trên bàn có một tấm biển ghi: Vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân khi vào.Rõ ràng, Thôi phu nhân nói mọi người xếp hàng theo thứ tự đi vào chính là nói cửa hông này.Người ngoài cửa người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngươi đẩy ta đi, ai cũng không muốn là người vào cửa trước.

Giống như người vào trước sẽ bị người bên trong ăn tươi nuốt sống..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương