Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
-
Chương 3-2
Đối với mong muốn mãnh liệt của bệnh nhân hôn mê ba ngày ở bệnh viện là yêu cầu xuất viện này, viện phương từ đầu nỗ lực ngăn cản, bất quá nghĩ đến sắp tới chính là lễ giáng sinh, lại kiểm tra Hồ Bất Thích một chút, sau khi xác định cậu đã không còn gì đáng ngại, thì cho cậu xuất viện.
—Mang theo một túi thuốc cá nhân, gọi một chiếc taxi, Hồ Bất Thích chưa từng phát hiện mình nóng lòng muốn về nhà như vậy.
Chuyện đầu tiên khi Hồ Bất Thích về nhà chính là mở máy tính, lâu như vậy không liên lạc với Liên, trong lòng cậu nhiều ít có chút lo lắng Liên bởi vậy mà tức giận hay không.
Hồ Bất Thích áo khoác cũng không cởi, liền trực tiếp ngồi trước máy tính khởi động máy, sau đó mở MSN bắt đầu đăng nhập, thật vất vả đăng nhập xong, lại nhảy ra một đống tin nhắn đến từ đồng nghiệp, trong đó thế nhưng lại không có của Liên.
Nhiều ngày như vậy không liên lạc với anh ấy, quả nhiên tức giận rồi.
Cười khổ, Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ, bắt đầu gõ lời giải thích: “Xin lỗi, tôi có việc ra ngoài đột xuất, mới vừa trở về.”
Cậu không có nói cho Liên chuyện mình sinh bệnh, Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân đã tốt hơn nhiều, loại chuyện này không cần phải nói ra khiến Liên lo lắng.
Lúc này cậu bỗng nhiên nghĩ đến, tựa hồ giữa trưa mình ở bệnh viện nhận được điện thoại của người đưa thư, cậu lúc này mới nhớ tới bưu kiện bản thân gửi đi tựa hồ chỉ có một cái cho Liên.
“Tôi gửi cho anh hạt giống tựa hồ hôm nay bị trả về, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, anh không nhận được sao? Hay là không thích? Những cái đó đều là hạt giống của đồng nghiệp của tôi, ôm cứu, khả năng của tôi không đủ, nhà tôi quá nhỏ, cũng không đủ không gian cho thực vật sinh trưởng, khiến chúng nó ủy khuất ở chỗ này của tôi quá khó tiếp thu rồi…
“… Bất quá nhà bạn tôiThời Gia rất lớn, cậu ta cũng có rất nhiều hạt giống, anh nếu muốn, tôi có thể xin muốn ít cho anh…”
Hồ Bất Thích gõ a gõ a, trừ bỏ giải thích, cậu nói rất nhiều chuyện, đều là một ít việc vặt về chính mình, cộng thêm cảm tưởng, bất tri bất giác liền đem cảm giác trống vắng của chính mình hôm nay nói ra, những chuyện đó làm nũng tố khổ với người nhà không tốt, cậu tất cả đều gõ trên màn hình, chờ đến lúc chú ý tới, Hồ Bất Thích phát hiện mình thế nhưng gõ một màn hình toàn.
“Vô nghĩa nhiều lắm…” Ngại ngùng sờ sờ cái mũi, Hồ Bất Thích cuối cùng lại bỏ thêm một câu.
“Cám ơn anh đưa tôi chậu hoa. Kỳ thật tôi rất nhớ anh, nếu có thể cùng nhau trải qua lễ giáng sinh cùng tân niên thì tốt rồi, đương nhiên, nếu anh cũng là một mình.”
Lúc viết đến câu nói sau cùng, Hồ Bất Thích cảm thấy mặt mình hơi nóng nóng, cậu vội vàng uống một viên thuốc hạ sốt.
—Mang theo một túi thuốc cá nhân, gọi một chiếc taxi, Hồ Bất Thích chưa từng phát hiện mình nóng lòng muốn về nhà như vậy.
Chuyện đầu tiên khi Hồ Bất Thích về nhà chính là mở máy tính, lâu như vậy không liên lạc với Liên, trong lòng cậu nhiều ít có chút lo lắng Liên bởi vậy mà tức giận hay không.
Hồ Bất Thích áo khoác cũng không cởi, liền trực tiếp ngồi trước máy tính khởi động máy, sau đó mở MSN bắt đầu đăng nhập, thật vất vả đăng nhập xong, lại nhảy ra một đống tin nhắn đến từ đồng nghiệp, trong đó thế nhưng lại không có của Liên.
Nhiều ngày như vậy không liên lạc với anh ấy, quả nhiên tức giận rồi.
Cười khổ, Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ, bắt đầu gõ lời giải thích: “Xin lỗi, tôi có việc ra ngoài đột xuất, mới vừa trở về.”
Cậu không có nói cho Liên chuyện mình sinh bệnh, Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân đã tốt hơn nhiều, loại chuyện này không cần phải nói ra khiến Liên lo lắng.
Lúc này cậu bỗng nhiên nghĩ đến, tựa hồ giữa trưa mình ở bệnh viện nhận được điện thoại của người đưa thư, cậu lúc này mới nhớ tới bưu kiện bản thân gửi đi tựa hồ chỉ có một cái cho Liên.
“Tôi gửi cho anh hạt giống tựa hồ hôm nay bị trả về, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, anh không nhận được sao? Hay là không thích? Những cái đó đều là hạt giống của đồng nghiệp của tôi, ôm cứu, khả năng của tôi không đủ, nhà tôi quá nhỏ, cũng không đủ không gian cho thực vật sinh trưởng, khiến chúng nó ủy khuất ở chỗ này của tôi quá khó tiếp thu rồi…
“… Bất quá nhà bạn tôiThời Gia rất lớn, cậu ta cũng có rất nhiều hạt giống, anh nếu muốn, tôi có thể xin muốn ít cho anh…”
Hồ Bất Thích gõ a gõ a, trừ bỏ giải thích, cậu nói rất nhiều chuyện, đều là một ít việc vặt về chính mình, cộng thêm cảm tưởng, bất tri bất giác liền đem cảm giác trống vắng của chính mình hôm nay nói ra, những chuyện đó làm nũng tố khổ với người nhà không tốt, cậu tất cả đều gõ trên màn hình, chờ đến lúc chú ý tới, Hồ Bất Thích phát hiện mình thế nhưng gõ một màn hình toàn.
“Vô nghĩa nhiều lắm…” Ngại ngùng sờ sờ cái mũi, Hồ Bất Thích cuối cùng lại bỏ thêm một câu.
“Cám ơn anh đưa tôi chậu hoa. Kỳ thật tôi rất nhớ anh, nếu có thể cùng nhau trải qua lễ giáng sinh cùng tân niên thì tốt rồi, đương nhiên, nếu anh cũng là một mình.”
Lúc viết đến câu nói sau cùng, Hồ Bất Thích cảm thấy mặt mình hơi nóng nóng, cậu vội vàng uống một viên thuốc hạ sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook