Nữ Giáo
-
Chương 10
———"Không phải là tôi ngưỡng mộ Đổng Tây, mà là tôi muốn có được cô ấy."
———"Giống như cậu lúc trước muốn có được tôi."
Buổi sáng ngày thứ tư không khí rất loãng, giờ tự học sớm ngột ngạt đến nỗi khiến người ta không dám thở mạnh. Long Thất ngồi dựa vào bàn xoay bút. Mà ở bên ngoài cửa, Cận Dịch Khẳng ở trên hành lang đang đi tới lớp cô.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tay cậu nhét trong túi quần đồng phục, thong thả mà bước đến, lướt qua đám học sinh trên hành lang, vừa đi vừa lắc lắc chiếc bình giữ nhiệt trong tay. Từ khu vực của lớp mũi nhọn hạng 1, đi ngang qua khu vực của học sinh ưu tú hạng 2, tiến vào khu vực của học sinh lớp phổ thông hạng 3, học sinh ai ai cũng dõi mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
Lúc Cận Dịch Khẳng bước vào cửa lớp của Long Thất, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Lớp học lập tức rơi vào một khoảng lặng yên tĩnh. Hàng chục cặp mắt nhìn thấy cậu đi tới chỗ ngồi của Đổng Tây. Khoảnh khắc đó Long Thất cũng đưa mắt nhìn theo. Cậu dừng lại ở trước bàn của Đổng Tây, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn của cô.
Đổng Tây đang cúi đầu coi vở ghi chép, đột nhiên bị hành động của cậu làm cho bất ngờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, còn cậu chống hai tay lên bàn cô. Bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở nam tính từ đỉnh đầu phả xuống một cách bức bách. Phòng học lặng ngắt như tờ.
Cận Dịch Khẳng mở miệng nói chuyện, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng Đổng Tây: "Nghe nói uống cái này có hiệu quả nên mang tới cho cậu."
Long Thất nhìn chằm chằm về phía đó, ngực phập phồng rất nhỏ, bút bi đang nắm trong tay ghì chặt lên trên mặt bàn.
Đổng Tây không nói chuyện. Cô ngồi ở bàn đầu tiên, không ai nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt cô khi đối diện với Cận Dịch Khẳng. Nhưng, ánh mắt của Cận Dịch Khẳng mọi người đều nhìn thấy rõ.
Lời nói lẫn giọng điệu đầy ám chỉ không chút che giấu của Cận Dịch Khẳng học sinh cả lớp đều nghe rõ mồn một. Không ai biết Đổng Tây và cậu rốt cuộc có mối quan hệ gì, chỉ có thể từ hành động hiện tại của hai người mà đoán mò. Giống như con sói ẩn nhẫn nhiều ngày xuất đầu lộ diện tấn công con mồi, từ ánh mắt đến ngữ khí đều thể hiện rõ… ý định muốn theo đuổi cô.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cậu ở đây, không ai dám hó hé một lời, phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng.
Lúc cậu rời đi, tất cả đều đồng loạt dán mắt theo hình bóng cậu di chuyển.
Ngay sau đó, tiếng nghị luận và cảm thán không ngừng truyền lên từ hàng cuối cùng, từng đợt từng đợt như sóng thần nhắm tới Đổng Tây. Trước khi Cận Dịch Khẳng rời đi còn cố ý liếc mắt về phía Long Thất, ánh mắt mang vẻ khiêu khích "gia sẽ cùng người chơi đùa một phen." Long Thất cũng nhìn chằm chằm Cận Dịch Khẳng tận đến khi khuôn mặt cậu biến mất sau cánh cửa lớp.
Biểu cảm vừa rồi tương phản hoàn toàn với khuôn mặt vô cảm của cậu ngày hôm qua khi nghe Long Thất thẳng thắn thừa nhận.
Cái bút đang cắm trên mặt bàn bị ném đi, rơi trúng bộ đồng phục trên người của cậu bạn cùng bàn. Cậu ta đang muốn nói gì đó thì đã bị cô trầm giọng quát: "Im mồm."
Long Thất nhìn về chỗ của Đổng Tây ở phía trước mặt. Cô ấy cũng đang dõi mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của Cận Dịch Khẳng, đã sớm không còn cầm bút viết bài nữa rồi. Nhưng Đổng Tây cũng không lộ ra biểu cảm thừa thãi nào, chỉ nhìn theo Cận Dịch Khẳng, dường như đang cố gắng nhớ lại xem nam sinh này là ai, giống như vừa rồi chỉ là một tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Cô hơi nhíu mày, sau đó vẫn như cũ trầm mặc, mặc cho mọi người xung quanh đang bát quái.
Thứ mà Cận Dịch Khẳng cầm tới cho Đổng Tây là canh táo đỏ hạt tiêu có tác dụng giảm cơn đau bụng sinh lý.
Cậu theo đuổi Đổng Tây quả thực rất quang minh chính đại. Giờ nghỉ trưa, liền có một bạn nữ xuất hiện đưa tới một ly trà sữa nóng đặt lên mặt bàn cô ấy, nói là do Cận Dịch Khẳng nhờ mang tới. Buổi chiều, lại có một nam sinh đem bánh Tiramisu và bánh Saboyon vị hoa đào mà nữ sinh yêu thích đến, nói là do Cận Dịch Khẳng tặng. Sau khi tan học, lại có một người khác mang một ly trà bưởi mật ong, nói là Cận Dịch Khẳng cho.
Đây đều là những món mà Đổng Tây từng nhắc qua trên tài khoản cá nhân. Mặc dù Cận Dịch Khẳng không kết bạn với Đổng Tây, nhưng rõ ràng là đã mua chuộc được người ở trong danh sách bạn bè của cô. Cậu biết được tất cả những thứ cô ấy từng nhắc đến.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đổng Tây còn chưa tới lớp, trên bàn cô đã đặt sẵn một chiếc bánh kem phô mai vị việt quất, bên cạnh là một bình giữ nhiệt đựng một ít cháo ngải cây ý dĩ tốt cho nữ sinh đang đến tháng.
Buổi sáng ngày thứ ba là một bát canh thịt dê nấu gừng và cây ích mẫu nấu với trứng gà, bên cạnh còn đặt một tập tranh phiên bản số lượng có hạn mà Đổng Tây từng tiếc nuối than thở vì không kịp mua.
Cách hai ngày nghỉ, sáng thứ hai là súp hoa quế đường nâu và bánh bông lan matcha Nhật Bản. Ngày hôm đó, liên tục có những học sinh khác nhau không ngừng đưa tới nào là bánh quy, nào là bánh mousse, bánh pudding các loại. Người tới mỗi lần đều khác nhau, có lúc người đưa đồ tới còn là bạn bè của Đổng Tây. Mà không riêng mình Đổng Tây mà bất cứ ai chỉ cần có một chút thân thiết với cô đều được hưởng thụ "sự quan tâm đặc biệt" này.
Bình giữ nhiệt trên bàn Đổng Tây một ngày so với một ngày lại tăng lên. Trước giờ Đổng Tây đều không động đến đồ mà Cận Dịch Khẳng đưa tới, thế nhưng Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng có chút trễ nãi nào. Đồ ăn đưa tới mỗi ngày đều rất phong phú. Đã vậy cậu còn rất có bản lĩnh. Trừ bỏ ngày đầu tiên tự mình mang đồ tới đây thì những ngày kế tiếp không hề xuất hiện nữa. Cậu đặt tâm tư lên mấy món quà, còn bản thân mình lại rất thảnh thơi không chút vội vàng, dành cho cô cả khoảng cách lẫn không gian, mang một loại tự tin "sớm muộn gì cậu cũng sẽ yêu tôi mà thôi". Phương pháp theo đuổi này mới là thứ khiến người ta dễ rung động nhất.
Tuần thứ hai bắt đầu, như mọi lần lại có người đem một cái bình giữ nhiệt đặt lên bàn Đổng Tây. Mặt cô ấy có chút hồng, bình giữ nhiệt trên bàn càng nhiều thì mặt cô lại càng đỏ.
Nhanh chóng bị người có tâm phát hiện ra, đem nó trở thành "chứng cứ" rằng Đổng Tây đã bắt đầu đổ Cận Dịch Khẳng rồi loan truyền ra cả trường.
Vào thứ sáu của tuần thứ hai, Long Thất thực sự nhịn hết nổi rồi. Giờ nghỉ trưa, cô đến nhà thi đấu tìm Cận Dịch Khẳng đang chơi bóng rổ. Hai người đứng ở giữa cầu thang chỗ khán đài kín đáo gặp mặt. Cậu còn chưa chơi thoả thích, cả người ướt đẫm mồ hôi, vừa uống nước vừa nhìn ra sân bóng. Lời của Long Thất nói cậu căn bản là nghe không vào, thẳng đến khi cô giật lấy chai nước khoáng đổ lên người cậu.
Cận Dịch Khẳng theo bản năng nghiêng mặt đi, bị nước làm ướt hết áo và cánh tay, đến khi phục hồi lại tinh thần mới chú ý đến Long Thất. Cậu cười, ánh mắt nhìn Long Thất sáng rực giống như bản thân vừa khám phá ra lục địa mới, vui vẻ khi phát hiện bản thân mình thế mà lại thành công ép buộc cô phát tiết. Ánh mắt tràn đầy ý cười mong đợi phản ứng tiếp theo nhìn cô.
"Cậu có bệnh à?" Long Thất mắng.
Cậu nói: "Người có bệnh không phải là tôi. Thất, là cậu. Tôi đang giúp cậu chữa bệnh đó."
"Cô ấy phiền chán cậu."
Cậu lấy lại chai nước trong tay cô, tiến gần nói: "Mặt cô ấy đều đỏ rồi."
"Cô ấy không đỏ mặt vì cậu. Là do cái đống đồ cậu đưa tới thời thời khắc khắc nhắc nhở cô ấy đang trong kỳ đèn đỏ, cậu khiến cô ấy xấu hổ thì có!”
Cậu dùng ngón trỏ nhấn lên vai cô: "Chưa chắc."
Long Thất đem tay cậu kéo xuống: "Sao cậu có thể vô lại như vậy?"
Cận Dịch Khẳng chẳng những gật đầu, còn tiếp tục kích thích cô: "Tôi chỉ cần một tuần lễ là cua được cậu, cô ta thì mất bao lâu? Đoán thử xem?"
Hai người gắt gao nhìn nhau, khoảng cách còn chưa tới 10cm. Cô lắc đầu: "Cua được tôi không phải cậu, mà là tiền của cậu. Cô ấy không thiếu tiền."
"Cô ấy thiếu tình yêu. Càng dễ đổ."
Trên sân bóng đột nhiên có người gọi tên Cận Dịch Khẳng, là Trác Thanh. Hai người đứng ở trong góc đồng thời hướng mắt nhìn ra ngoài. Trác Thanh đang tìm người nên không để ý đến bên này. Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng, hai người đối mắt một giây, ngay lúc đó cô lách người qua đi về sân bóng. Cậu lập tức chống một tay lên bức tường phía sau chặn cô lại.
"Cậu cũng biết sợ à Cận Dịch Khẳng?" Cô quay người trào phúng: "Đừng có cản tôi. Để tôi đi nói với Trác Thanh xem anh em tốt của hắn ta ở sau lưng đang giở trò quỷ gì."
Vẻ mặt cậu vẫn thong thả như lúc nãy, nhẹ giọng trả lời: "Nếu thật sự muốn nói cho cậu ta biết thì ai là người tổn thất nhiều hơn? Liệu Đổng Tây sẽ muốn làm bạn với một người phụ nữ bị kẹp giữa hai thằng đàn ông sao?"
Long Thất nhất thời không lên tiếng, cậu nói: "Thất, cậu thông minh, rất rất thông minh nhưng lại quá dễ xúc động."
Những lời tiếp theo nói ra, Cận Dịch Khẳng liền áp trán mình lên trán cô, thì thầm bên tai: "Tháng 5 năm ngoái, cậu cãi nhau với lão tổng của tờ tạp chí rồi cố ý phá hỏng xe hắn. Là ai giúp cậu dàn xếp?"
……
"Tháng 7, cậu cầm bình rượu đập vỡ đầu người ta, là ai giúp cậu ép nó xuống?"
……
"Đầu năm, lúc cậu xảy ra mâu thuẫn với công ty tổ chức sự kiện, đập nát một phòng đồ cổ, là ai giúp cậu đền bù?"
……
Long Thất không rên một tiếng, ánh mắt quật cường tràn ngập ý chí chiến đấu. Cận Dịch Khẳng dùng ngón cái khẽ xoa mặt cô: "Còn có chuyện cậu đập nát máy tính của Long Tín Nghĩa. Nếu không phải là tôi dùng tiền chặn miệng hắn lại thì hắn đã sớm bán video của cậu cho tạp chí lấy tiền rồi. Tôi chỉ cần rời mắt khỏi cậu một giây một phút, cậu liền bị người ta ăn tươi nuốt sống. Bây giờ cậu muốn hoàn lương? Vậy vũng nước bẩn tôi giúp cậu chắn thì tính thế nào?"
Cô áp chế lửa giận trong lòng. Còn lửa giận của Cận Dịch Khẳng vốn bị đè nén suốt hai tuần nay cuối cùng cũng có chỗ giải toả. Lòng bàn tay bên mép váy của Long Thất đã siết chặt thành quyền, nghe cậu ở bên tai tiếp tục nói: "Đợi tôi và Đổng Tây ở bên nhau rồi, cậu sẽ hiểu được rốt cuộc lúc đầu cậu đã làm những gì. Thứ mà cậu vứt bỏ lúc này chính là thứ sau này sẽ khiến cậu đau đến từng khúc ruột."
"Hơn nữa..." Cận Dịch Khẳng nói tiếp: "Đổng Tây cũng sẽ có kết cục như vậy."
"Cô ta sẽ yêu tôi đến tận xương tuỷ, còn tôi sẽ đối với cô ta ngoắc tay gọi đến xua tay đuổi đi, khiến cô ta thương tâm, khiến cô ta khóc, khiến cô ta người không ra người ma không ra ma."
Tiếng gọi của Trác Thanh một lần nữa truyền tới. Cận Dịch Khẳng chuẩn bị bỏ lại Long Thất quay người rời đi. Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, dùng tất cả sức lực mới áp chế được sự khó chịu trong lòng.
Lúc Cận Dịch Khẳng đi ra tới phía bên ngoài khán đài, cô mới một lần nữa nhìn cậu: "Vậy Bạch Ngải Đình thì sao?"
Cận Dịch Khẳng dừng bước.
"Cậu theo đuổi Đổng Tây. Bạch Ngải Đỉnh nghĩ thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook