Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríTiết Lam đi tới phòng hóa trang của đoàn, thợ trang điểm rất nhanh đã hóa trang xong cho cô.

Tiểu Bạch lấy kịch bản từ chỗ phó đạo diễn đưa tới, Tiết Lam mở ra bắt đầu chăm chỉ nghiền ngẫm.Hôm nay cô phải biểu hiện thật tốt mới được, không thể nào để ngày đầu tiên đã bị đuổi đi.

Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu như không thể ở lại đẩy thuyền thì cô tuyệt đối chết không nhắm mắt!“Trầm phù” là phim điều tra tội phạm song nam chủ, Thời Chí diễn vai Hứa Ninh, một chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng từ nước ngoài trở về.


Bởi vì xảy ra vụ án sát nhân liên hoàn nên anh được mời đến làm cố vấn đặc biệt của cục cảnh sát.Thịnh Lâm diễn vai đội trưởng đội hình sự, hai người kết hợp phá án, đồng thời triệt phá một khối u ác tính là tổ chức tội phạm quốc tế đứng đằng sau.Mà Tiết Lam diễn chính là Lâm Mị Nhi, con gái đại boss đứng sau tổ chức tội phạm quốc tế này.

Vì thích Hứa Ninh – nhân vật do Thời Chí diễn, nên cả ngày sống chết bám theo người ta, mà Hứa Ninh cũng lợi dụng Lâm Mị Nhi để che giấu, từng bước từng bước nắm chứng cứ của tổ chức tội phạm.Tiết Lam lật lật kịch bản trong tay, cảm thấy đầu phình hết cả ra.

Cô không biết diễn, căn bản không biết nên đọc từ đâu.Vào lúc Tiết Lam vò đầu bứt tóc thì Thời Chí đột nhiên gõ cửa đi vào, tay cầm kịch bản: “Có tiện tập diễn không?”Tiết- cầu còn không được – Lam kích động đứng bật dậy: “Tiện chứ, tiện chứ!”Cô đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà, có Thời Chí – ảnh đế trẻ tuổi thế này tập diễn với cô, Tiết Lam cảm thấy cô chắc hẳn ổn thôi.Thời Chí gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Tiết Lam.Kế đó nói là tập diễn, chẳng bằng bảo là Thời Chí một mình giải thích kịch bản cho Tiết Lam.

Dưới sự giảng giải từ tốn của anh, Tiết Lam cũng dần dần có chút cảm giác đối với nhân vật Lâm Mị Nhi.Tới lúc này, cho dù Tiết Lam có ngốc đi nữa cũng phát hiện Thời Chí rõ ràng là đang giúp cô, giúp cô nhanh chóng nhập vai, hiểu được nhân vật chứ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tập diễn.“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Tiết Lam chợt hỏi.Thời Chí tưởng cô muốn hỏi về việc diễn xuất hoặc là nhân vật, “Được, cô nói đi.”“Chuyện là...!có phải Thịnh Lâm nhờ anh giúp đỡ tôi?” Đây là khả năng duy nhất mà Tiết Lam có thể nghĩ ra.

Dù sao cô và Thời Chí cũng không có bất cứ quen biết nào, người ta dựa vào đâu mà lại giúp cô cơ chứ.Thời Chí sửng sốt, dường như không ngờ cô lại hỏi việc này.


Chẳng qua anh thật sự bởi vì đã đồng ý với Thịnh Lâm hôm nay ở trong đoàn sẽ chăm sóc Tiết Lam, nhưng sau khi nhận lời rồi lại không biết phải quan tâm như thế nào, thế nên mới nghĩ tới việc đi qua giúp cô tập diễn.Suy nghĩ trong nháy mắt, Thời Chí cảm thấy không cần phải phủ nhận, bình thản đáp: “Ừm.”Tiết Lam suýt nữa thì phấn khởi tới độ từ trên ghế bật dậy.

Để ảnh đế đích thân chỉ dẫn cho cô, đây là việc mà “người ngoài” có thể dễ dàng yêu cầu sao?Đương nhiên không rồi, phải đường đường là “người mình” mới nhờ được đấy nhá.

Chỉ với quan hệ như vậy, ai còn dám bảo chiến thuyền cô đẩy là giả hả!Người ta thường nói “vui quá hóa buồn” một chút cũng không sai, một giây trước Tiết Lam hãy còn yên ổn ngồi trên ghế vui vẻ đến phát ngốc, một giây sau cái ghế bỗng nhiên chệch đi, cả người cô thẳng tắp ngã chổng vó ra sau.Quá chi bất ổn, trong lúc Tiết Lam cảm thấy mình nhẹ nhất cũng sẽ bị đập đầu thì Thời Chí đột nhiên kéo tay cô, một tay khác nhanh chóng giữ chặt ghế, kịp thời kéo cô về.Tiết Lam nghĩ mà thấy sợ vỗ vỗ ót mình cảm tạ: “Cảm ơn, may mà có anh kéo tôi, bằng không lần này chắc chắn đầu óc nở hoa rồi.”Thời Chí kinh ngạc nhìn tay phải vừa rồi kéo Tiết Lam, đáy mắt bỗng lóe lên chút âm u.Tiết Lam thấy anh không đáp, ngẩng lên nhìn liền ngạc nhiên: “Tay của anh sao vậy, không phải vì tôi nặng quá khiến anh bị trật khớp đấy chứ.”Dứt lời, Tiết Lam cũng không để ý gì nhiều, lập tức chộp lấy cổ tay Thời Chí bắt đầu kiểm tra.Tới lúc đó Thời Chí mới giật mình, thấy Tiết Lam đang giữ cổ tay mình thì con ngươi chợt lạnh lẽo, đột ngột rụt tay về, “Tôi không sao.”Tiết Lam ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay mình còn đang để giữa không trung, nhưng nội tâm lại văng vẳng: ĐM, lại get được đường rồi.Trước đây cô từng đọc được trong siêu thoại, nói rằng Thời Chí bị bệnh sạch sẽ, không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể.

Chuyện này cũng được đạo diễn và các diễn viên mà anh từng hợp tác chứng thực.Thế nhưng tấm ảnh hai người đầu tiên của Thời Chí và Thịnh Lâm đã huyết tẩy fan đẩy thuyền chính là Thời Chí chủ động khoác vai Thịnh Lâm chụp ảnh!Waaaaaaa, thì ra chuyện này là thật, “em là ngoại lệ, là thiên vị”, tiêu chuẩn kép chết người thế này.


Phải phải phải, là cô không xứng!Thời Chí cũng ý thức được sự thất lễ vừa rồi của mình, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi…”“Không cần xin lỗi, anh như vậy rất tốt, thật đó, tin tôi đi!” Tiết Lam mở miệng ngắt lời Thời Chí, nét mặt chân thành, hai mắt sáng rực.Càng thiên vị một cách lộ liễu thì đối với fan đẩy thuyền bọn họ mà nói đây càng là cục đường bự, chuyện này có thể sai sao, tất nhiên không rồi!Thời Chí nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể chuyển qua chỉ vào kịch bản cô cầm trong tay, hỏi: “Còn vấn đề gì với kịch bản không?”Tiết Lam lắc đầu.

Xét tổng thể các kịch bản mà chính chủ trước đây đã nhận, đại khái cũng chỉ có hai loại tạo hình, một là bình hoa, cái còn lại là ngốc-bạch-ngọt mê zai, mấy năm qua cô ở bên cạnh nhìn riết cũng biết.Mà nhân vật Lâm Mị Nhi lần này chính là kết hợp hai hình tượng này lại với nhau, MUỖI!Tiết Lam tự tin tràn trề: “Diễn bình hoa cộng thêm mê trai thôi mà, yên tâm, chuyện này tôi rành lắm.”Thời Chí: “………”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương