Nơi Nào Có Nắng Ấm
-
Chương 32: Tìm chút bình yên
Những giọt nước mắt mặn đắng vẫn tiếp tục lăn trên khuôn mặt Mie.Cô như người mất hồn đứng nhìn anh.Cánh tay cô bất giác đưa xuống phía bụng.
" Anh,ở ngay đây này,giọt máu của anh đang lớn lên từng ngày trong em.Em sẽ coi đứa bé này là thiên thần anh gửi tặng cho em trước khi đi.Em chắc chắn sẽ sinh nó ra và nuôi dậy nó trở thành một người có ích cho cuộc sống!! " - Mie cúi mặt,đưa ngón tay lên lau nước mắt. - " Anh cũng đừng quá lo cho em,bây giờ em đã có Abi ở bên cạnh.Anh ấy là một người đàn ông tốt,em tin chắc anh ấy sẽ không phụ lòng em.Ở bên kia,anh hãy yên nghỉ nhé ! Em sẽ tới thăm anh thường xuyên.Tạm biệt anh ! "
Mie cúi mặt trước anh lần nữa,nước mắt chảy đẫm khuôn mặt.Không phải cô quá yêu đuối,nhưng việc anh ra đi một cách bất ngờ như vậy khiên cô khó có thể chấp nhận.
Mie quay đầu lại,nhìn bố mẹ anh.
- Bố mẹ....con xin lỗi vì đã không làm tròn chữ hiếu với hai người...Con....
- Không sao đâu! Bói không trách con.Có trách cũng trách bố mẹ không tốt với con suốt thời gian qua...- Ông Lâm thay mặt vợ cố điềm tĩnh nói
- Từ nay con hãy sống một cuộc sống mới nhé,phải sống thật hạnh phúc và không gò bó bản thân! Mọi chuyện đã qua con hãy trôn hết vào quá khứ !! - Bố anh tiếp tục nói.
Mie xúc động chẳng lên lời.Cô bất chợt ôm chầm lấy ông.Từ lúc cô vào làm dâu nhà họ Vũ,luôn luôn chỉ có ông là đối tốt với cô.Mie lúc nào cũng luôn coi ông như bố ruột của mình vậy.
- Con xin lỗi !!!
Mie lễ phép cúi đầu xin lỗi bố mẹ anh rồi rời đi ngay để không khóc thêm nữa.Đến tận lúc cô đã đi khuất,bà Lâm mới quay lại nhìn cô.Thật ra từ lâu bà đã không còn ghét Mie,chỉ qua là bà luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô.Lòng tự trọng của bà cũng rất cao nên không thể quá mềm yếu trước cô được...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi dời khỏi đám tang,Mie đón một chiếc taxi đến nghĩa trang.Trên tay là một bó hoa cúc trắng.Đã lâu lắm rồi cô mới có dịp quay lại đây để thăm bố mẹ....
Mie tìm đến một ngôi mộ đôi được xây rất cẩn thận và trang trọng.Trên bia mộ có in ảnh của một cặp vợ chồng.Người vợ với mái tóc dài đen truyền thống.Môi bà đang mỉm cười rất hiền hậu.Trông bà ấy toát lên những vẻ tao nhã.Nhìn qua cũng thấy Mie rất giống người phụ nữ ấy.Còn người chồng,người chồng có vẻ là một người ngoại quốc.Nhìn ông ấy đậm chất người Mĩ trên khuôn mặt.Ông trong bộ vest đen lịch lãm,tay đang khoác vai vợ.Nhìn hai người họ rất xứng đôi.Và hai người cũng rất trẻ.Có lẽ chỉ khoảng ba tám hay ba chín tuổi.
Mie khẽ cúi người đặt bó hoa cúc xuống ngôi mộ.Từng giọt nước mặt lại thi nhau lăn dài trên gò má của Mie.
- Bố!Mẹ! Con về thăm hai người đây!Con thực sự rất nhớ hai người....- Mie nghẹn ngào nói lên từng chữ.
- Hôm nay là ngày tồi tệ đối với con! Quốc Anh đã mất...Anh ấy đã rời bỏ con mà đi giống như hai người!...Mà không,lỗi là do con trước...Rốt cuộc thì anh ấg mất cũng là do con.Hình như con chỉ là gánh nặng đối với mọi người? Con vô dụng lắm phải không? - Mie đau đớn nói.Tay cô không ngừng đập bồm bộp vào phía ngực trái rồi trách bản thân. - Lẽ ra năm đó,con nên là người chết mới đúng! Lẽ ra con không nên để hai người vì bảo vệ con mà chết....Lẽ ra con cũng không nên vội hiểu nhầm Quốc Anh rồi bỏ anh ấy đi như vậy,nếu con kiên nhẫn ở lại bên cạnh anh ấy có lẽ anh ấy đã chịu phẫu thậu chữa bệnh! Lẽ ra...con......
Mie nghẹn cứng cổ họng.Cô ngã khụy xuống bên cạnh mộ bố mẹ mình.Cô vừa khóc,vừa run run đưa cánh tay lên sờ khuôn mặt bố mẹ.Khóc một cách đau đớn nhất có thể.
.......
Không biết bao lâu sau,Mie mới ngừng khóc.Cô chỉ nhớ rằng lúc đó trời đã tối,và cô đã trở về nhà mẹ nuôi.
Mẹ nuôi vẫn luôn đối xử rất tốt và yêu thương Mie hết mực dù hai người chẳng có quan hệ ruột thịt gì.Vừa thấy Mie trở về,bà Mai đã vui vẻ chạy ra đón cô,ôm chầm cô.Cuối cùng thì sau bao lâu kìm nén nỗi nhớ con gái,bà cũng đã có thể ôm cô vào lòng.
- Mẹ .... - Mie ngượng ngùng gọi bà Mai.Bà mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xuôn mượt của cô.
- Mẹ đây !
- Con cảm ơn mẹ nhiều lắm !!
Mie lại tiếp tục ôm chầm lấy mẹ nuôi.Suy cho cùng thì cô cũng nợ người mẹ nuôi rất nhiều.Cô định sau khi có thể bình tâm chấp nhận tai nạn của bố mẹ ruột sẽ dần báo đáp công ơn vơia bà Mai.Nhưng chưa kịp trả hết thì cô đã đi lấy chồng...
Tối,bà Mai tự tay vào bếp nấu đầy những món ngon cho Mie.Cô cũng cố tỏ ra vui vẻ ăn hết từng món ăn do bà nấu.Miệng không ngừng khen ngon.Quả thực dù thế nào thì ăn cơm do mẹ nấu cũng vẫn là ngon nhất.
Sau đó,Mie lại càng nuối tiếc không muốn quay lại Mĩ.Cô gọi điện báo với Abi rằng sẽ ở lại Việt Nam thêm một tuần nữa.Cô chẳng nỡ rời xa bà Mai.Vì ở bên bà ấy cô luôn có cảm giác ấm áp và bình yên...giống như lúc ở bên cạnh bố mẹ ruột.Cả đêm hôm ấy cô lại ôm lấy bà Mai và chìm vào giấc ngủ sau khi tâm sự gần như trắng một đêm với bà.
Ở bên bà Mai cô mới có thể tìm chút bình yên mà sống thanh thản.Haizzzz....
" Anh,ở ngay đây này,giọt máu của anh đang lớn lên từng ngày trong em.Em sẽ coi đứa bé này là thiên thần anh gửi tặng cho em trước khi đi.Em chắc chắn sẽ sinh nó ra và nuôi dậy nó trở thành một người có ích cho cuộc sống!! " - Mie cúi mặt,đưa ngón tay lên lau nước mắt. - " Anh cũng đừng quá lo cho em,bây giờ em đã có Abi ở bên cạnh.Anh ấy là một người đàn ông tốt,em tin chắc anh ấy sẽ không phụ lòng em.Ở bên kia,anh hãy yên nghỉ nhé ! Em sẽ tới thăm anh thường xuyên.Tạm biệt anh ! "
Mie cúi mặt trước anh lần nữa,nước mắt chảy đẫm khuôn mặt.Không phải cô quá yêu đuối,nhưng việc anh ra đi một cách bất ngờ như vậy khiên cô khó có thể chấp nhận.
Mie quay đầu lại,nhìn bố mẹ anh.
- Bố mẹ....con xin lỗi vì đã không làm tròn chữ hiếu với hai người...Con....
- Không sao đâu! Bói không trách con.Có trách cũng trách bố mẹ không tốt với con suốt thời gian qua...- Ông Lâm thay mặt vợ cố điềm tĩnh nói
- Từ nay con hãy sống một cuộc sống mới nhé,phải sống thật hạnh phúc và không gò bó bản thân! Mọi chuyện đã qua con hãy trôn hết vào quá khứ !! - Bố anh tiếp tục nói.
Mie xúc động chẳng lên lời.Cô bất chợt ôm chầm lấy ông.Từ lúc cô vào làm dâu nhà họ Vũ,luôn luôn chỉ có ông là đối tốt với cô.Mie lúc nào cũng luôn coi ông như bố ruột của mình vậy.
- Con xin lỗi !!!
Mie lễ phép cúi đầu xin lỗi bố mẹ anh rồi rời đi ngay để không khóc thêm nữa.Đến tận lúc cô đã đi khuất,bà Lâm mới quay lại nhìn cô.Thật ra từ lâu bà đã không còn ghét Mie,chỉ qua là bà luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô.Lòng tự trọng của bà cũng rất cao nên không thể quá mềm yếu trước cô được...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi dời khỏi đám tang,Mie đón một chiếc taxi đến nghĩa trang.Trên tay là một bó hoa cúc trắng.Đã lâu lắm rồi cô mới có dịp quay lại đây để thăm bố mẹ....
Mie tìm đến một ngôi mộ đôi được xây rất cẩn thận và trang trọng.Trên bia mộ có in ảnh của một cặp vợ chồng.Người vợ với mái tóc dài đen truyền thống.Môi bà đang mỉm cười rất hiền hậu.Trông bà ấy toát lên những vẻ tao nhã.Nhìn qua cũng thấy Mie rất giống người phụ nữ ấy.Còn người chồng,người chồng có vẻ là một người ngoại quốc.Nhìn ông ấy đậm chất người Mĩ trên khuôn mặt.Ông trong bộ vest đen lịch lãm,tay đang khoác vai vợ.Nhìn hai người họ rất xứng đôi.Và hai người cũng rất trẻ.Có lẽ chỉ khoảng ba tám hay ba chín tuổi.
Mie khẽ cúi người đặt bó hoa cúc xuống ngôi mộ.Từng giọt nước mặt lại thi nhau lăn dài trên gò má của Mie.
- Bố!Mẹ! Con về thăm hai người đây!Con thực sự rất nhớ hai người....- Mie nghẹn ngào nói lên từng chữ.
- Hôm nay là ngày tồi tệ đối với con! Quốc Anh đã mất...Anh ấy đã rời bỏ con mà đi giống như hai người!...Mà không,lỗi là do con trước...Rốt cuộc thì anh ấg mất cũng là do con.Hình như con chỉ là gánh nặng đối với mọi người? Con vô dụng lắm phải không? - Mie đau đớn nói.Tay cô không ngừng đập bồm bộp vào phía ngực trái rồi trách bản thân. - Lẽ ra năm đó,con nên là người chết mới đúng! Lẽ ra con không nên để hai người vì bảo vệ con mà chết....Lẽ ra con cũng không nên vội hiểu nhầm Quốc Anh rồi bỏ anh ấy đi như vậy,nếu con kiên nhẫn ở lại bên cạnh anh ấy có lẽ anh ấy đã chịu phẫu thậu chữa bệnh! Lẽ ra...con......
Mie nghẹn cứng cổ họng.Cô ngã khụy xuống bên cạnh mộ bố mẹ mình.Cô vừa khóc,vừa run run đưa cánh tay lên sờ khuôn mặt bố mẹ.Khóc một cách đau đớn nhất có thể.
.......
Không biết bao lâu sau,Mie mới ngừng khóc.Cô chỉ nhớ rằng lúc đó trời đã tối,và cô đã trở về nhà mẹ nuôi.
Mẹ nuôi vẫn luôn đối xử rất tốt và yêu thương Mie hết mực dù hai người chẳng có quan hệ ruột thịt gì.Vừa thấy Mie trở về,bà Mai đã vui vẻ chạy ra đón cô,ôm chầm cô.Cuối cùng thì sau bao lâu kìm nén nỗi nhớ con gái,bà cũng đã có thể ôm cô vào lòng.
- Mẹ .... - Mie ngượng ngùng gọi bà Mai.Bà mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xuôn mượt của cô.
- Mẹ đây !
- Con cảm ơn mẹ nhiều lắm !!
Mie lại tiếp tục ôm chầm lấy mẹ nuôi.Suy cho cùng thì cô cũng nợ người mẹ nuôi rất nhiều.Cô định sau khi có thể bình tâm chấp nhận tai nạn của bố mẹ ruột sẽ dần báo đáp công ơn vơia bà Mai.Nhưng chưa kịp trả hết thì cô đã đi lấy chồng...
Tối,bà Mai tự tay vào bếp nấu đầy những món ngon cho Mie.Cô cũng cố tỏ ra vui vẻ ăn hết từng món ăn do bà nấu.Miệng không ngừng khen ngon.Quả thực dù thế nào thì ăn cơm do mẹ nấu cũng vẫn là ngon nhất.
Sau đó,Mie lại càng nuối tiếc không muốn quay lại Mĩ.Cô gọi điện báo với Abi rằng sẽ ở lại Việt Nam thêm một tuần nữa.Cô chẳng nỡ rời xa bà Mai.Vì ở bên bà ấy cô luôn có cảm giác ấm áp và bình yên...giống như lúc ở bên cạnh bố mẹ ruột.Cả đêm hôm ấy cô lại ôm lấy bà Mai và chìm vào giấc ngủ sau khi tâm sự gần như trắng một đêm với bà.
Ở bên bà Mai cô mới có thể tìm chút bình yên mà sống thanh thản.Haizzzz....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook