“Ria, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Là gì đóo? ~ “
Trong giờ giải lao, Haruka đã nói chuyện với Ria về điều gì đó.

Tất nhiên là về câu lạc bộ Tennis.
Ria nghiêng đầu một chút và chờ đợi những lời tiếp theo của Haruka với đôi mắt ngái ngủ.
“Cậu sẽ tham gia câu lạc bộ Tennis với tớ chứ?”
“Chắc chắn rồi.

Dù sao thì sau giờ học tớ cũng rảnh mà.”
Đó là sự đồng ý nhất trí.
“Nhưng tại sao lại là câu lạc bộ Tennis?”
“Bởi vì Claudia-san là thành viên câu lạc bộ và tớ muốn thấy Ria mặc đồng phục Tennis nữa.”
“Động cơ của cậu quá không trong sạch.”
Với một tiếng cười khúc khích, Ria mỉm cười với đôi mắt nheo lại.

Haruka bắt gặp khoảnh khắc đó và cũng mỉm cười.
“Nhưng tớ cũng không thể làm khác được.

Tớ chỉ muốn ở bên cậu mọi lúc và tớ không có hứng thú với Tennis.”
“Thật xấu hổ nên dừng lại đi.”
Má Haruka đỏ bừng vì thất vọng trước sự bộc phát tình cảm đột ngột của cô dành cho anh.
Ria không thể chịu đựng được phản ứng này nữa, cô yêu cầu điều đó, không thể kìm lòng được.
“Haruka, đưa tai của cậu lại đây.”
“Gì cơ?”
Haruka nghiêng mặt một chút và hướng mắt về phía các bạn cùng lớp và tai phải của anh về phía Ria.
Ria dùng tay bịt tai anh và đưa mặt cô lại gần.

Cô hôn nhẹ vào tai anh.

Âm thanh của môi kích thích thính giác anh lên.
“Em yêuuu anh.”
Ria rời xa anh, thì thầm tình yêu của mình với anh.

Mặt cô hơi nóng.
“—!!!”
Cô tràn đầy yêu thương đến nỗi Haruka không thể không dùng tay xoa đầu cô một cách lộn xộn.
Ria hét lên vì sung sướng, mỉm cười và để anh làm điều mình muốn.
Shiono Yunika đang ngồi một mình ở ghế xa, quan sát sự tương tác của hai người.
(Họ thực sự rất thân nhau, phải không?)
Họ mới gặp nhau được hai tháng nhưng họ thân thiết đến mức có thể nói họ đã là bạn thân suốt 10 năm.
Yunika nhận được hai thông báo.
[Obi Haruka đã gia nhập câu lạc bộ Tennis.]
[Ise Ria đã gia nhập câu lạc bộ Tennis.]
Đó là sự tham gia bất ngờ vào một hoạt động của câu lạc bộ.
Có vẻ như Shinku, người cũng là thành viên của câu lạc bộ Tennis, cũng nhận được thông báo.

Họ ngừng trò chuyện và nhìn về phía Haruka và Ria.

Chỉ trong chốc lát, cô lập tức quay về hướng người đang nói chuyện.
Theo hồ sơ của họ, cả Ria và Haruka đều chưa từng tham gia câu lạc bộ trước đây.

Cô có nên dẫn họ đi tham quan sau giờ học không?
Yunika đứng dậy và đi đến chỗ họ.
Sau giờ học, Haruka và Ria đang hướng tới tòa nhà câu lạc bộ với Yunika dẫn đầu.
“Obi, buổi hẹn hò của cậu với Shinku thế nào?” (Yunika)
Yunika hỏi về cuộc hẹn, mỉm cười một chút.

Haruka đặt tay lên cằm và nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Anh phải cân nhắc khả năng những gì anh sắp nói với Yunika có thể được truyền đạt trực tiếp đến Shinku.
“Tư thế cực tốt của Claudia-san đã làm khó tớ lắm ấy.” (Haruka)
“Cái gì cơ? Ý cậu là gì?” (Yunika)
“Tư thế của Claudia khá tốt.

Nhìn cậu ấy bước đi và ngồi với tư thế đẹp đẽ như vậy chỉ khiến tớ tỉnh táo hơn nên tớ cũng phải lưu tâm đến chính mình.” (Haruka)
Đó không chỉ là tư thế của cô ấy.

Từng cử chỉ cô ấy làm đều lịch sự và đẹp đẽ.

Không phải là đang cố tỏ ra thanh lịch, nhưng những chuyển động của cô ấy cho thấy rằng tính kỷ luật đã được rèn luyện trong cô ấy từ rất lâu.
Vì Shinku, người đang đi cạnh anh, cũng như vậy nên Haruka cũng phải chú ý đến tư thế của mình khi đi hẹn hò.
Thật bất ngờ, ấn tượng của Yunika về buổi hẹn hò lại rất khác so với những gì cô mong đợi.
“Ấn tượng của cậu cũng khác thường phải không?” (Yunika)

“Cậu không thể mong đợi sự bình thường từ Haruka...” (Ria)
“Thật thô lỗ đó nhe.” (Haruka)
Yunika rất ngạc nhiên.
Hôm qua, cô có chút tò mò và đã hỏi Shinku cảm thấy thế nào về buổi hẹn hò, và phản ứng của cô ấy cũng không đến nỗi tệ.
Khi Shinku còn học tiểu học, cô ấy đã hẹn hò với một vài chàng trai đầy triển vọng nhưng cô ấy lại có một kỷ niệm không mấy tốt đẹp về họ.

Thật kỳ lạ là cuộc hẹn hò với Haruka lại thuận lợi đến vậy.
“Nếu có cơ hội hẹn hò với Claudia-san lần nữa, lần sau tớ muốn đi dã ngoại.” (Haruka)
“Ý cậu là ngồi dưới nắng như cậu đã làm với tớ à?” (Ria)
“Đúng rồi.

Phơi nắng, ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuật ở khu vực tháp canh, v.v.” (Haruka)
Ria nhớ lại lần cô được Haruka mời đến thăm khu vực Tháp Canh cách đây không lâu.
Họ nằm dài trên bãi cỏ và ngủ dưới ánh nắng ấm áp.

Vào thời điểm đó, trước khi trở nên đặc biệt với Haruka, cô đã không thể mang đến cho anh bầu không khí ngọt ngào như bây giờ.
Giờ đây họ đang có một mối quan hệ đặc biệt, Ria nghĩ rằng sẽ không tệ nếu quay trở lại khu vực Tháp Canh và được chiều chuộng cho đến khi mặt trời lặn, đồng thời mơ về việc mình sẽ trải qua những ngày nghỉ như thế nào.
“Chuyến dã ngoại với Shinku...” (Yunika)
Yunika chỉ có thể nhìn thấy cô ấy nói rằng chân bị đau hoặc không thể đi được nữa, và cuối cùng cô ấy sẽ phàn nàn một cách cay đắng về điều đó.
Đột nhiên, Yunika tưởng tượng mình đang đi dã ngoại với Haruka và Ria.
Họ sẽ đi quanh khu vực Tháp Canh với Haruka và Ria và ăn bữa trưa ngoài trời, trò chuyện nhẹ nhàng khi đi qua.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy vui rồi.
Yunika, người đã không thể kết bạn với bất kỳ ai khác ngoài Shinku trong 9 năm ở trường tiểu học, đã khao khát được chơi với những người khác.
Cô đã chơi game VR hàng giờ với Shinku, nhưng về cơ bản, cô không chơi bên ngoài nhiều.

Nhiều nhất cô chỉ đến các cửa hàng quần áo và phụ kiện.
Thành thật mà nói, cô không thích chơi đùa với những người nhóm Thượng Đẳng, giống như cô đã làm trong Apocalypse vừa qua.

Cô muốn chơi với những người mà cô muốn có khoảng thời gian vui vẻ cùng.
Yunika gia nhập nhóm của Shun chỉ để bảo vệ bản thân chứ không phải vì cô thích ở bên anh ấy.

Người ở trên thường coi thường người ở dưới.

Nhiều thành viên trong nhóm của Shun cũng không ngoại lệ, suốt ngày coi thường và chế giễu người khác.
Mặc dù Yunika hiểu rằng thái độ của họ là đúng đắn nhưng cô khó có thể chấp nhận được.
Vì vậy, Yunika thường dành thời gian rảnh rỗi một mình.

May mắn thay, cô đã quen với việc đó.
Tuần trước, khi được giao nhiệm vụ dọn dẹp, cô đã có cơ hội nói chuyện với Haruka và Ria.
Yunika cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên hai người khác nhau, hoàn toàn không thuộc đẳng cấp của trường.
“Yunika-san, thỉnh thoảng cậu có muốn đi dã ngoại với tụi tớ không?” (Ria)
Như thể cảm nhận được cảm xúc của Yunika, Ria mời Yunika tham gia cùng họ.
“Chà...!Có lẽ tớ muốn đi.” (Yunika)
Xấu hổ, Yunika thành thật trả lời.

Nó sưởi ấm trái tim cô.

Cô cầu nguyện rằng lời mời đó không phải là mời xã giao.
“Vậy thì ba chúng ta nên đi chơi cùng nhau một lúc nào đó.

Tớ tự hỏi liệu Claudia-san có đi nếu tớ mời cậu ấy không?” (Haruka)
“Ai biết nhỉ...”
Vừa trò chuyện vừa cười đùa, ba người đã đến sân Tennis.
Trước mắt không có một bóng người, lại vắng vẻ đến mức khó tin rằng trong câu lạc bộ có hơn 100 thành viên.
Bốn tòa nhà không người trực đứng thành một hàng yên tĩnh.
Khi họ bước vào sân Tennis, ba cái tên trong danh sách câu lạc bộ Tennis phát sáng màu cam và trạng thái của họ chuyển sang “đang hoạt động“.

Yunika ngay lập tức xóa trạng thái “đang hoạt động” theo cách thủ công.

Tên của Yunika trong danh sách chuyển sang màu xám.
“Nè, tên của Yunika-san có màu xám.” (Ria)
“Cậu ấy đặt chế độ ngoại tuyến vì các chàng trai sẽ đến tìm nếu Yunika-san đang hoạt động.” (Haruka)
“Làm một cô gái xinh đẹp không hề dễ dàng.” (Ria)
“Ừm, tớ đoán vậy.” (Yunika)
Cô nuốt lời khen của Ria và gật đầu.

Yunika không phủ nhận mình xinh đẹp.
Dù cô có thừa nhận hay phủ nhận vẻ đẹp của mình thì những cô gái khác cũng sẽ phản đối.

Nếu đúng như vậy thì cuối cùng cô đã tự hào khoe vẻ đẹp mà cha mẹ đã ban tặng.
“Tủ đựng đồ trong phòng thay đồ được đánh dấu size của mình, vì vậy hãy mặc trang phục Tennis vừa vặn nhé.

Máy giặt ở đằng kia.” (Yunika)

Yunika chỉ vào tòa nhà nhỏ hình vuông màu trắng cạnh phòng thay đồ.
Vứt đồng phục Tennis bẩn vào máy giặt trong tòa nhà sẽ tự động giặt và làm khô đồng phục, đồng thời nó sẽ tự động cất đồng phục trở lại tủ đựng đồ được chỉ định trong phòng thay đồ.
“Yunika, cậu có thể lấy quần áo của tớ từ phòng thay đồ nữ được không?” (Ria)
Ria cầu xin Yunika với hai tay chắp lại và nhắm một mắt.
Ria chưa đăng ký chuyển giới vì lười làm nên bị cảnh cáo khi vào phòng thay đồ nữ.
“Okay.

Chỉ cần cho tớ biết size của cậu.” (Yunika)
“Phải rồi...!Hừmm, tớ đã gửi nó rồi đó.” (Ria)
Haruka, người đã theo dõi Yunika vào phòng thay đồ nữ sau khi nhận được dữ liệu, cũng vào phòng thay đồ nam để thay đồ.
Một căn phòng sạch sẽ với mùi thơm nhẹ nhàng và dễ chịu chào đón Haruka.
Các tủ đựng đồ có size S, M, L, XL, XXL được xếp thành hàng.

Haruka nhặt bộ quần áo Tennis cỡ L của mình lên và bắt đầu thay.
Đang thay đồ thì có tiếng gõ cửa.
“Haruka, em vào được không?”
“Chắc chắn rùi ~ “
Haruka cho phép cô vào vì anh hiện đang mặc quần Tennis.

Ria bước vào phòng thay đồ với bộ quần áo Tennis dưới một cánh tay.
Khi Haruka cởi áo khoác và áo sơ mi ra, anh nhận thấy Ria đang nhìn chằm chằm vào quá trình thay đồ với khuôn mặt đỏ bừng.
“Haruka, phần thân trên của anh khá rắn chắc phải không?”
“Anh đã cố gắng hết sức để khiến Miyako thích mình nhưng tất cả đều vô ích.”
Trong hai năm qua, Haruka đã đến phòng tập thể dục cùng Yuzurika và tập luyện cơ bắp với sự giúp đỡ của Yuzurika mỗi ngày.
Tất cả là để khiến Miyako thích anh.

Anh đọc một bài báo nói rằng phụ nữ thấy cơ bụng của đàn ông hấp dẫn nên anh đã tập luyện rất nhiều, đặc biệt là phần bụng.
“K-Không lãng phí đâu...!Nó làm tim em đập nhanh hơn.”
Ria lảo đảo tiếp cận Haruka và chạm vào bụng anh bằng đầu ngón tay.
Cảm giác những ngón tay cô lướt dọc cơ thể anh giống như một sự vuốt ve, anh gần như hét lên.
“Thật tuyệt vời...!Anh vất vả rồi nhỉ...”
“Ria...!Đợi một chút, nguy hiểm lắm...”
Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đang vuốt ve bụng anh mà không hề do dự, Haruka nhỏ giọng khiển trách cô.

Khu vực bên dưới sắp trở nên cứng như cơ bụng của anh.
Ria nhận ra mình đang làm gì và lùi lại, ngượng ngùng nhìn Haruka.
Haruka nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo Tennis sọc A10, nhét đồng phục vào tủ rồi rời phòng thay đồ cho Ria.
Không muốn bị làm phiền trong trường hợp có thành viên nam của câu lạc bộ đến và vào phòng thay đồ, Haruka đợi Ria ở lối vào để thay đồ xong.
“Tớ tưởng cậu là một tên ốm nhom nhưng cậu đã tập luyện rất nhiều phải không?” (Yunika)
Yunika, mặc bộ quần áo Tennis phối màu hồng và trắng, khen ngợi Haruka.
“Tớ chỉ đang cố gắng để được nổi tiếng thôi.” (Haruka)
“Không trong sáng chút nào.” (Yunika)
“Động lực tập luyện của mọi người đều là vậy đó.” (Haruka)
Cô đang mặc một tấm che nắng và nút thắt trên mái tóc hai bím của mình ở một vị trí khác so với thường lệ.

Nó có một chút tươi mới.
“Cậu trông thật dễ thương trong bộ đồng phục đó, Yunika-san.” (Haruka)
“Cảm ơn rất nhiều.” (Yunika)
Yunika đáp lại những lời tán tỉnh của Haruka một cách điêu luyện.
[Dễ thương].

Cô đã nghe lời này từ nhiều người đàn ông trong đời.

Cô không cảm thấy gì khi được Haruka khen ngợi.
Cánh cửa phòng thay đồ nam mở ra rầm một cái.
Bên trong, Ria, mặc bộ đồ Tennis có kiểu dáng giống hệt Yunika, xuất hiện với cảm giác xấu hổ.
Hình ảnh cặp đùi trắng nõn lộ ra dưới váy in sâu vào tâm trí Haruka.
“....Ria, cậu thật sự, rất dễ thương.” (Haruka)
“Vâng...!Cảm ơn cậu, Haruka.” (Ria)
Không giống như Yunika, người được anh khen có khuôn mặt lạnh lùng, mặt Haruka đỏ bừng và anh thốt ra những lời chứa đầy cảm xúc của mình.
Yunika hơi cau mày trước sự khác biệt trong thái độ của anh đối với cả hai người họ.
Yunika lấy ba cây vợt Tennis từ kho chứa đồ cạnh phòng thay đồ và đưa cho mỗi người một cây.
“Vậy các cậu có biết luật chơi Tennis không?” (Yunika)
“Tớ không biết chi tiết các quy tắc, nhưng tớ biết phần chính.”
“Tớ cũng như vậy.”
“Chà, chúng ta hãy vừa chơi vừa học nhé.” (Yunika)
Yunika đi về phía sân tennis.

Haruka và Ria theo sau.
“Tớ sẽ thực hiện một số bài tập khởi động.” (Yunika)

Yunika chia sẻ một tệp video và video đó được hiển thị trước mặt họ.
Một ma-nơ-canh 3D dường như đang dạy họ cách thực hiện các bài tập khởi động.

Ba người họ xếp hàng và thực hiện các bài tập chuẩn bị như ma-nơ-canh đã dạy.
Sau đó, Yunika dạy họ chơi Tennis như thể họ đang chơi thật sự.

Yunika đang áp dụng những gì cô đã học được từ game VR, rằng những người mới bắt đầu nên được dạy cách tận hưởng nó trước tiên.
Được một lúc, ba người đánh nhẹ vào bóng của nhau để làm quen với việc chơi Tennis.
Haruka trả bóng cho Yunika bằng những động tác vụng về thích hợp cho người mới bắt đầu.

Tuy nhiên, lực và cách đánh bóng là đặc trưng của người mới bắt đầu, bóng dễ dàng bay chệch khỏi sân.
Tốc độ tiến bộ của Ria vượt xa bảng xếp hạng, và trong khoảng 30 phút, cô ấy đã tiến gần đến trình độ kỹ năng của Yunika, điều này khiến cô ngạc nhiên.
“Ria, cậu...!Cậu thật thông minh.

Khen ngợi tài năng của cậu có tệ không?” (Yunika)
“Không có vấn đề gì.

Cảm ơn nhé.” (Ria)
Khi Yunika đề cập đến kỹ thuật di truyền, Ria mỉm cười lạnh lùng và lắc đầu nói rằng cô ấy không bận tâm.
Trái tim của Yunika đang rực cháy.

Bản chất cạnh tranh khiến cô quan tâm đến tài năng đặc biệt của Ria, tài năng được cho là do thao túng gen.
“Hãy bắt đầu trận đấu! Obi, cậu ở lại đó và quan sát nhé!” (Yunika)
“Hở? Hể?” (Ria)
Ria trợn mắt ngạc nhiên.

Đôi mắt cô ấy đảo qua lại giữa Yunika và Haruka, và cô ấy bắt đầu hành động nghi ngờ.
Bảng điểm được trưng bày bên cạnh sân Tennis.
Tiếng còi vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
“Luật là chơi 3 set.

Thua đừng xấu hổ nhé!” (Yunika)
Yunika, người phát bóng, thực hiện cú giao bóng của mình.
Trận chiến sắp bắt đầu.
Tài năng của Ria giống như quái vật.
Cô ấy đã đáp trả cú giao bóng sắc bén của Yunika mà không thất bại, và thậm chí còn đáp trả những cú vô lê mạnh mẽ và những cú lốp bóng chặt chẽ.
Với đôi chân dài và đôi chân nhanh nhẹn, cô ấy đã đánh trái một quả bóng sang phía đối diện của sân.
Đây không phải là 30 phút hành động đầu tiên của cô.
Mặc dù trận chiến đang diễn ra ở cấp độ cao, nhưng ánh mắt của Haruka vẫn thường xuyên đổ dồn vào váy của Yunika và Ria.

May mắn thay, họ đang tập trung vào trận đấu và anh không có lỗi.
Nghiêng đầu về phía bảng điểm, vì lý do nào đó mà cứ tăng thêm 15 hay 10 điểm, Haruka im lặng theo dõi kết quả trận chiến của họ.
Theo dõi chuyển động giao bóng của Yunika, Ria cố gắng bắt chước cô bằng cách giao bóng với tốc độ tương đương với Yunika.

Yunika quay lại với đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Khi Yunika chỉ cho cô ấy một cách giao bóng mới, Ria ngay lập tức tiếp thu nó và biến nó thành của riêng mình.
Ở set đầu tiên, Yunika giành được ba điểm do chênh lệch kinh nghiệm, tài năng không thể lật ngược được, nhưng ở set thứ hai, ván đấu bị dẫn trước 40-40 và cô thua hai điểm.
Ở set thứ ba, tỉ số lại là 40-40.
Cả Yunika và Ria đều đổ mồ hôi và thở dốc, tập trung vào từng cử động của nhau.
Yunika có lợi thế lúc đầu và định chiếm thế thượng phong nếu cô đánh lần nữa.
Yunika săn lùng Ria bằng những chiêu thức xuất sắc hơn bao giờ hết.

Ria đã cố gắng hết sức nhưng vợt của cô ấy không thể chạm bóng thêm một lần nữa, và cuối cùng Yunika đã dẫn trước hai điểm.
Dòng chữ “Game over” được hiển thị trên bảng điểm bằng chữ lớn.
“Làm tốt lắm, hai người!” (Haruka)
Haruka chào họ, nhưng Yunika đẩy Ria với vẻ mặt quỷ dị.
“Ria, cuối cùng thì cậu cũng nhẹ tay với tớ!” (Yunika)
“Hở? T-Tớ không...” (Ria)
Lời nói của Ria không có sức mạnh.
“Cậu đang nói dối.

Cậu đã hành động kỳ lạ vào lúc cuối.

Cậu sẽ không bao giờ có thể đối mặt với tài năng của mình nếu cứ như vậy! Đồ nhát gan!” (Yunika)
Cô giận Ria vì là người dễ bị bắt nạt và lo lắng cho tương lai của cô ấy.
Yunika sắp tức giận hơn nữa nhưng Haruka đã cố gắng giải quyết tình hình bằng cách can thiệp.
“Ồ, thôi nào, Yunika-san.

Ria cũng không có ý làm tổn thương cậu đâu.” (Haruka)
Yunika ngước nhìn Haruka.

Cô cau mày và thở dài.

Có vẻ như cô đã bình tĩnh lại được một chút.
“......Chà, không sao đâu.

Hãy tiếp tục luyện tập nhé.” (Yunika)
“Xin lỗi...!tớ xin lỗi, Yunika-san.” (Ria)
Ria xin lỗi bằng một giọng nhỏ nhẹ với Yunika, người đã quay lưng lại với cô ấy.

Yunika quay lại và nhìn vào khuôn mặt của Ria.

Vẻ mặt của cô rất dữ tợn, bối rối và không thể diễn tả được.
Haruka, người đã xem đoạn video về chiến thắng của Ria trong cuộc thi đấu của game [Ember], cảm thấy tim mình đau nhói.
“Yunika-san nói đúng...!Tớ phải đối mặt với nó một cách đúng đắn, phải không?” (Ria)
Ria ngước lên từ tư thế nằm sấp và nhìn thẳng vào mắt Yunika.

“Lần tới tớ sẽ chiến đấu nghiêm túc.

Vì vậy, cậu sẽ chiến đấu với tớ một lần nữa chứ?” (Ria)
Biểu cảm của Yunika dịu đi khi cô nghe thấy những lời đầy ý chí mạnh mẽ của Ria.
“—Vậy tiếp theo tôi sẽ đấu với cô.”
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang đến, họ theo phản xạ tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.
Một cô gái đang đứng cạnh họ.
Yunika hét lên ngạc nhiên.
“Quản lý?! Từ khi nào chị...?”
Cô gái được gọi là “Quản lý” đang mặc bộ đồng phục đặc biệt giống như Miyako.
Haruka ngay lập tức kiểm tra hồ sơ của cô ấy.
Tên cô ấy là Nanasaki Sumireko.
Cô ấy 20 tuổi.

Hiện đang học năm thứ năm, cùng lớp với chị gái của Haruka, Yuzurika.
Ở tuổi 20, Sumireko đã đạt đến Công dân hạng B.

Cô ấy chắc chắn là một người xuất sắc.

ngôn tình hài
Cô ấy có mái tóc đen, trông hơi tía dưới ánh nắng, dài thẳng xuống lưng.

Cô ấy có khuôn mặt gọn gàng tạo ấn tượng về sự thông minh.

Ở trên đôi mắt đó chính là cái kính gọng đỏ, điều này càng làm tăng thêm trí tuệ của cô.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen và đeo cà vạt màu xanh đậm.

Kết hợp với một chiếc áo khoác trắng thay vì áo blazer.

Bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen và đi tất đen đến đầu gối.

Cặp đùi trắng nõn của cô ấy lộ ra giữa những món đồ màu đen thật rực rỡ.
“Ise Ria.

Tiếp theo cô sẽ đấu một trận với tôi.” (Sumireko)
“Hở? À...!vâng...” (Ria)
Không chắc chắn về tình hình, Ria đồng ý.
“Việc Quản lý tham gia câu lạc bộ Tennis là điều bất thường.” (Yunika)
“Chúng ta có hai thành viên mới.

Tôi nghĩ tôi sẽ tổ chức một trận đấu chào mừng họ.” (Sumireko)
Yunika có vẻ bối rối.

Nhưng cô không có gì để nói.
“Vậy thì chơi thôi.”
Sumireko mượn Yunika một cây vợt và đi ra sân.

Cô ấy sẽ chơi trong bộ đồng phục mà không thay đồ.
Ria theo sau với một dấu chấm hỏi trong đầu.
Sumireko cởi chiếc áo khoác trắng, gấp lại rồi đặt xuống đất.

Cô ấy tháo kính ra và đeo vào chiếc áo khoác trắng.
Nhìn thấy Sumireko cởi áo khoác phòng thí nghiệm, Haruka và Ria vô cùng sốc.
Có vẻ như một ma thuật làm thay đổi khả năng nhận dạng đã được sử dụng trên kính và áo khoác thí nghiệm của cô ấy, khi cởi chúng ra sẽ tiết lộ con người thật của Sumireko.
Cô ấy thực sự vẫn bình thường cho đến vài phút trước.

Nhưng không phải bây giờ.
Cánh tay trái của cô ấy là bàn tay giả cơ học, và chân phải của cô ấy là chân giả cơ học.

Cả hai mắt của cô đã bị móc ra và thay thế bằng mắt nhân tạo.

Lòng trắng của mắt cô ấy có màu đen tuyền như thể chúng không phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào, và con ngươi là một ánh sáng xanh lục vô cơ tuyệt đẹp như thể chúng được khảm bằng ngọc lục bảo.
Đó là một phong cách thời trang được gọi là “Deficit Style“.

Mặc dù Haruka biết chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người thực sự làm việc đó.
Ngày xưa, khi kỹ thuật y tế chưa phát triển, người ta nói rằng nếu bị mất một chi hoặc một mắt trong một vụ tai nạn thì sẽ không thể lấy lại được.
Tuy nhiên, ngày nay người ta có thể chữa lành chúng với chi phí thấp.

Dù bạn bị mất cả tay chân, nội tạng, mù lòa, liệt toàn thân hay khuyết tật bẩm sinh, bạn đều có thể khỏi bệnh hoàn toàn trong vòng một tuần.
Trong thời đại mà sự hài lòng về năm cơ thể được coi là điều hiển nhiên, một số người đã cảm thấy rằng những khiếm khuyết về thể chất là một phần tính cách của họ.
Mặc dù đây không phải là kiểu thời trang được đại chúng ưa chuộng vì sự bất tiện mà nó gây ra cho cuộc sống hàng ngày nhưng chắc chắn cũng có một số ít người có phong cách thiếu thẩm mỹ như Sumireko.
“Tuyệt vời...” (Haruka)
Haruka ngạc nhiên trước đôi chân cơ khí đó.
“Vậy là chị ấy chỉ đến đây để thử thôi.” (Yunika)
Yunika lẩm bẩm bực tức.

Có lẽ cô đang đề cập đến các chi và mắt máy móc.
“Hãy bắt đầu nào!” (Sumireko)
Tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Ria được trao quyền phát bóng.
“Tôi đến đây!” (Ria)
Cô ấy ném quả bóng, uốn cong lưng và vung vợt.
Một cú giao bóng phẳng với tốc độ nhanh hơn của Yunika được tung ra.
Từ chương 27 trở đi là 2 ngày/chương nha (tương lai sẽ quay lại 1 ngày/chương)
Dl dí ngập mặt tôi ròyyy (っ °Д °;)っ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương