Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
-
Quyển 9 - Chương 1020: Thu phục Ất Mộc chi lực
Hắn đợi đến lúc mọi người đã đi hết mới ôm nàng đến trên giường da thú mềm mại. Nhìn dung quang thất sắc (tái nhợt) của nàng, trong lòng hắn giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng ra khỏi miệng cũng chỉ có hai chữ:
“Cảm ơn.”
Hai chữ này, chân tâm thành ý.
Hắn dừng một chút, lại than nhẹ một tiếng: “Nàng vốn không cần như thế.”
Nàng xoay người, không để ý đến hắn, dụng tâm đối phó với Ất Mộc chi lực không nghe lời.
Hắn thay nàng cởi bỏ mái tóc đen, ôn nhu trải ở trên gối: “Bé ngoan, nàng hóa trang lên thật đẹp.” Nhớ đến cái nhìn mà nàng nhìn hắn, trong lòng tựa như có mèo con đang gãi, hận không thể bắt lấy nàng thân mật một phen. Đáng tiếc hiện tại thân thể nàng cực kỳ không ổn, hầu kết của hắn giật giật trên dưới, thực hiện một lần Thuật Thanh Khiêt trên người nàng, tẩy đi trang dung: “Sau này không có chuyện gì thì đừng hóa trang như vậy!”
Hắn không biết mình nói chuyện trước sau không ăn khớp nhau sao? Nàng miễn cưỡng nhướn mí mắt khinh bỉ: “Tùy hứng!”
“Nơi này đều là người tinh khôn, nàng đứng lâu một chút là bọn họ đều nhìn ra được.” Hai người gần gũi đến mức hô hấp đều có thể nghe thấy, tiếng cười dễ nghe của hắn vang lên bên tai nàng, “Để nói sau đi, nàng đã làm rất nhiều cho ta rồi, không nên để ý đến bọn họ nghĩ cái gì nữa.” Lời hắn nói đều tràn đầy sự không quan tâm, nhưng tự có ngạo khí tràn đầy.
Cho dù nàng không nói, hắn cũng hiểu vì sao cô nương này không muốn để cho hắn ôm vào chủ trướng trong quân.
Nghênh đón bọn họ, không chỉ có có yêu chúng Ẩn Lưu, còn có đông đảo phụ tộc cùng với đồng minh chưa từng gặp mặt. Nàng lấy phương thức như thế nào để thể hiện thái độ, thì trong suy nghĩ của bọn họ sẽ lưu lại đánh giá tương ứng. Trên một phương diện nào đó, nàng cũng đại biểu cho thể diện của Ẩn Lưu, thể diện của Trường Thiên.
Dưới sự trông mong của hơn ba mươi vạn người, đợi chờ chủ soái của bọn họ từ trên trời giáng xuống, nếu là nàng yếu ớt mềm lại tựa ở trong ngực Trường Thiên, trừ việc tú ân ái, phơi bày một ít sự yêu thích của Thần Quân đại nhân đối với nàng, thuận tiện chứng thực danh tiếng Yêu Cơ họa thủy của nàng, có thể có ích lợi gì đối với Ẩn Lưu, đối với Trường Thiên?
Nàng biết Trường Thiên sẽ không để ý, nhưng mà đại chiến sắp tới, quân đội của hắn cần một liều thuốc mạnh, minh hữu của hắn cần nhiều lòng tin hơn. Uy danh của Hám Thiên Thần Quân là độc nhất vô nhị, mà nàng cũng có thể để cho thế nhân hiểu được, vị trí bên cạnh hắn, chỉ có nàng mới xứng đôi, nàng quyết sẽ không đánh rơi tên tuổi của hắn!
Trường Thiên cũng biết, Ninh Tiểu Nhàn trách hắn đã bỏ lại kia rất nhiều thuộc hạ và đồng minh, đưa nàng vào trại nghỉ ngơi trước, sợ hắn để lại danh tiếng trọng sắc khinh quân. Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Hắn vốn là Đại yêu ngao du thiên địa, chưa từng để ý đến ý nghĩ của người khác? Đã có nàng, thì sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều biết hắn đối với nàng như châu như ngọc, lại có ngại gì?
Nhưng nha đầu này có tâm sự quá nặng, cho đến bây giờ cũng không nhả ra. Trường Thiên hôn lên trên trán nàng, cúi đầu nói: “Từ bây giờ, sẽ không có người nào dám đến quấy rầy nàng, nhanh chóng làm việc đi.”
Giọng nói của hắn một khi trở nên khàn khàn, thì rất câu người. Ninh Tiểu Nhàn biết hắn đang có chủ ý xấu xa, chỉ buồn buồn nói một chữ: “Cút.” Chậm rãi nhắm mắt, chìm vào nội thị.
Bên trong trướng nhất thời yên tĩnh. Trường Thiên đưa mắt nhìn nàng rất lâu, sau đó mới thay nàng vuốt mái tóc đến sau tai, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đại quân Ẩn Lưu rời khỏi rừng rậm Ba Xà, điều hắn làm đầu tiên là giải quyết vấn đề của Kỳ Nam Tông, sau đó lại theo NinhTiểu Nhàn đi vào Vân Mộng Trạch, đã không theo đại quân được mấy tháng rồi. Cái gọi là rắn không đầu thì không được, trong khoảng thời gian hắn rời đi này cũng không biết đã chồng chất bao nhiêu công vụ phải làm rồi, hơn nữa nơi này không chỉ có người của Ẩn Lưu, mà còn có đông đảo minh quân đã gia nhập vào, trong quân không có chủ soái trấn giữ lâu ngày, nếu không phải thế lực của đại quânẨn Lưu càng lúc càng tăng, nếu không phải danh tiếng của Hám Thiên Thần Quân thật sự quá lớn, có lẽ những người này đã sớm xoay người rời đi rồi.
Dưới tình huống này, sao hắn có thể không nhanh chóng trấn an?
#####
Ninh Tiểu Nhàn không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu.
Lần này thương thế quá nặng, sau khi nàng nhập định minh tư thì cũng không phân thần mở mắt lần nữa, một mặt khống chế Ất Mộc chi lực vận hành quanh thân, một mặt cố gắng tu bổ kinh mạch bị hao tổn. Trước khi Trường Thiên đi, đã nhỏ vào trong miệng nàng vài giọt huyết nhục tinh hoa của Hải Vương Kình, năng lượng khổng lồ như vậy vừa lúc bổ sung cho thể lực nhanh chóng tiêu hao của nàng, cũng làm cho nàng tạm thời có thể phân ra một chút thần lực để chữa khỏi nội thương.
Theo bản năng nàng biết, lần này thuần hóa đã đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ sợ nàng có mệt mỏi muốn chết, chỉ sợ nàng đã hao hết thần lực, cũng nhất định phải kiên trì đến cuối cùng. Người ta nói là hành bách lý giả bán cửu thập (người đi trăm dặm, chín mươi dặm thì chỉ được một nửa đường: ý làcàng tới gần mục tiêu thì càng là thời điểm quan trọng, nhất định phải kiên trì), người đã đi được chín mươi dặm rồi thì có ai nguyện ý bỏ cuộc chứ? Chẳng qua là bởi vì lúc ấy đã quá mệt mỏi, hơn nữa mười dặm còn dư lại kia quá khó đi mà thôi. Tình huống nàng gặp cũng giống như vậy, dù sao Ất Mộc chi lực đã sống nhờ ở trong thân thể nàng nhiều năm như vậy, đối với chủ cho thuê nhà là nàng vẫn còn hạ thủ lưu tình, nếu không lấy sức mạnh cuồng bạo của tinh tú lực, cho dù là Ất Mộc chi lực ôn hòa nhất trong Ngũ Hành lực, cũng có thể dễ dàng khiến tu sĩ Độ Kiếp tiền kỳ tươi sống nổ chết!
Muốn khống chế năng lượng vốn là không thuộc về cảnh giới của mình, thì nhất định phải trả giá cái giá thật khổng lồ, đây là đạo lý đúng ở mọi nơi mọi lúc, ở trên người nàng cũng áp dụng giống như trước. Song nỗ lực đã sáu ngày rồi, nàng đã cảm nhận được Ất Mộc chi lực không hề luống cuống giống như bị đuổi ra hội âm huyệt vào ngày thứ nhất nữa. Đại khái là khai thông có công, cũng đại khái là đối với chủ nhân như nàng đã bắt đầu tán thành, đối với sự chỉ huy của nàng, có một luồng tinh tú lực rất nhỏ đã bắt đầu ra vẻ phục tùng rồi.
Một khi nó nghe theo lời của nàng, sẽ bắt đầu đi đồng hóa những đồng bạn khác.
Nàng vui mừng quá đỗi, bắt đầu từ luồng tinh tú lực nhỏ bé ở nơi này, xúi giục những chỗ khác đầu nhập vào mình. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, song nàng đã toàn tâm toàn ý chìm vào trong linh thức của mình rồi, càng thêm đến gần bọn chúng, bằng vào hảo cảm của chúng đối với nàng để dụ dỗ chúng, khống chế chúng. Dần dần,càng ngày càng nhiều tinh tú chi lực bắt đầu bị nàng chuyển hóa, nghe theo nàng hiệu lệnh.
Dần dần,tốc độ vận hành của những tinh tú chi lực ở trong cơ thể nàng càng ngày càng chậm, nhưng càng ngày càng lớn mạnh. Tương ứng, số lượng vốn chưa từng quy hàng nàng cũng càng ngày càng nhỏ, hơn nữa mỗi khi đi qua một chỗ, cũng sẽ bị lực lượng của nàng đồng hóa và suy yếu đi.
Quá trình này càng mất nhiều thời gian.
Như vậy trôi qua chín chín tám mươi mốt chu thiên, một tia tinh túc chi lực dã tính khó thuần phục cuối cùng cũng đã biến mất.
Lực lượng giống như là kinh đào hãi lãng, hiện tại đã trầm tĩnh như nước hồ, nghe theo nàng điều hành chậm rãi lưu động ở trong kinh mạch. Bây giờl ại cẩn thận quan sát lực lượng này, nàng đã cảm nhận được chỗ mềm mại điềm tĩnh, lạnh nhạt và thuần túy hoàn toàn không giống với thần lực của mình. Tựa hồ không có phong mang (mũi nhọn), tựa hồ quá mức bình thản, song thứ mà nó đại biểu, cũng là lực lượng “sinh sôi không ngừng”.
Đây là một loại lực lượng ôn hòa nhất, nhẹ nhàng nhất trong Ngũ Hành lực, mới nhìn thì tựa hồ không có sức nóng của lửa, bén nhọn của kim loại, song thứ mà nó bao hàm chính là sinh cơ bàng nhiên mà những lực lượng khác không cách nào có được, loại sinh trưởng ương ngạnh này, bản chất vĩnh hằng tiến lên này, chính là nguyên nhân thực sự mà Trường Thiên có thể chống đỡ khi bị vây khốn trong Thần Ma Ngục hơn ba vạn năm mà vẫn còn sống sót.
Chỉ có tự mình tiếp xúc loại lực lượng này, nàng mới có thể khắc sâu hiểu rõ được sự thâm trầm và vĩ đại của nó.
“Cảm ơn.”
Hai chữ này, chân tâm thành ý.
Hắn dừng một chút, lại than nhẹ một tiếng: “Nàng vốn không cần như thế.”
Nàng xoay người, không để ý đến hắn, dụng tâm đối phó với Ất Mộc chi lực không nghe lời.
Hắn thay nàng cởi bỏ mái tóc đen, ôn nhu trải ở trên gối: “Bé ngoan, nàng hóa trang lên thật đẹp.” Nhớ đến cái nhìn mà nàng nhìn hắn, trong lòng tựa như có mèo con đang gãi, hận không thể bắt lấy nàng thân mật một phen. Đáng tiếc hiện tại thân thể nàng cực kỳ không ổn, hầu kết của hắn giật giật trên dưới, thực hiện một lần Thuật Thanh Khiêt trên người nàng, tẩy đi trang dung: “Sau này không có chuyện gì thì đừng hóa trang như vậy!”
Hắn không biết mình nói chuyện trước sau không ăn khớp nhau sao? Nàng miễn cưỡng nhướn mí mắt khinh bỉ: “Tùy hứng!”
“Nơi này đều là người tinh khôn, nàng đứng lâu một chút là bọn họ đều nhìn ra được.” Hai người gần gũi đến mức hô hấp đều có thể nghe thấy, tiếng cười dễ nghe của hắn vang lên bên tai nàng, “Để nói sau đi, nàng đã làm rất nhiều cho ta rồi, không nên để ý đến bọn họ nghĩ cái gì nữa.” Lời hắn nói đều tràn đầy sự không quan tâm, nhưng tự có ngạo khí tràn đầy.
Cho dù nàng không nói, hắn cũng hiểu vì sao cô nương này không muốn để cho hắn ôm vào chủ trướng trong quân.
Nghênh đón bọn họ, không chỉ có có yêu chúng Ẩn Lưu, còn có đông đảo phụ tộc cùng với đồng minh chưa từng gặp mặt. Nàng lấy phương thức như thế nào để thể hiện thái độ, thì trong suy nghĩ của bọn họ sẽ lưu lại đánh giá tương ứng. Trên một phương diện nào đó, nàng cũng đại biểu cho thể diện của Ẩn Lưu, thể diện của Trường Thiên.
Dưới sự trông mong của hơn ba mươi vạn người, đợi chờ chủ soái của bọn họ từ trên trời giáng xuống, nếu là nàng yếu ớt mềm lại tựa ở trong ngực Trường Thiên, trừ việc tú ân ái, phơi bày một ít sự yêu thích của Thần Quân đại nhân đối với nàng, thuận tiện chứng thực danh tiếng Yêu Cơ họa thủy của nàng, có thể có ích lợi gì đối với Ẩn Lưu, đối với Trường Thiên?
Nàng biết Trường Thiên sẽ không để ý, nhưng mà đại chiến sắp tới, quân đội của hắn cần một liều thuốc mạnh, minh hữu của hắn cần nhiều lòng tin hơn. Uy danh của Hám Thiên Thần Quân là độc nhất vô nhị, mà nàng cũng có thể để cho thế nhân hiểu được, vị trí bên cạnh hắn, chỉ có nàng mới xứng đôi, nàng quyết sẽ không đánh rơi tên tuổi của hắn!
Trường Thiên cũng biết, Ninh Tiểu Nhàn trách hắn đã bỏ lại kia rất nhiều thuộc hạ và đồng minh, đưa nàng vào trại nghỉ ngơi trước, sợ hắn để lại danh tiếng trọng sắc khinh quân. Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Hắn vốn là Đại yêu ngao du thiên địa, chưa từng để ý đến ý nghĩ của người khác? Đã có nàng, thì sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều biết hắn đối với nàng như châu như ngọc, lại có ngại gì?
Nhưng nha đầu này có tâm sự quá nặng, cho đến bây giờ cũng không nhả ra. Trường Thiên hôn lên trên trán nàng, cúi đầu nói: “Từ bây giờ, sẽ không có người nào dám đến quấy rầy nàng, nhanh chóng làm việc đi.”
Giọng nói của hắn một khi trở nên khàn khàn, thì rất câu người. Ninh Tiểu Nhàn biết hắn đang có chủ ý xấu xa, chỉ buồn buồn nói một chữ: “Cút.” Chậm rãi nhắm mắt, chìm vào nội thị.
Bên trong trướng nhất thời yên tĩnh. Trường Thiên đưa mắt nhìn nàng rất lâu, sau đó mới thay nàng vuốt mái tóc đến sau tai, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đại quân Ẩn Lưu rời khỏi rừng rậm Ba Xà, điều hắn làm đầu tiên là giải quyết vấn đề của Kỳ Nam Tông, sau đó lại theo NinhTiểu Nhàn đi vào Vân Mộng Trạch, đã không theo đại quân được mấy tháng rồi. Cái gọi là rắn không đầu thì không được, trong khoảng thời gian hắn rời đi này cũng không biết đã chồng chất bao nhiêu công vụ phải làm rồi, hơn nữa nơi này không chỉ có người của Ẩn Lưu, mà còn có đông đảo minh quân đã gia nhập vào, trong quân không có chủ soái trấn giữ lâu ngày, nếu không phải thế lực của đại quânẨn Lưu càng lúc càng tăng, nếu không phải danh tiếng của Hám Thiên Thần Quân thật sự quá lớn, có lẽ những người này đã sớm xoay người rời đi rồi.
Dưới tình huống này, sao hắn có thể không nhanh chóng trấn an?
#####
Ninh Tiểu Nhàn không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu.
Lần này thương thế quá nặng, sau khi nàng nhập định minh tư thì cũng không phân thần mở mắt lần nữa, một mặt khống chế Ất Mộc chi lực vận hành quanh thân, một mặt cố gắng tu bổ kinh mạch bị hao tổn. Trước khi Trường Thiên đi, đã nhỏ vào trong miệng nàng vài giọt huyết nhục tinh hoa của Hải Vương Kình, năng lượng khổng lồ như vậy vừa lúc bổ sung cho thể lực nhanh chóng tiêu hao của nàng, cũng làm cho nàng tạm thời có thể phân ra một chút thần lực để chữa khỏi nội thương.
Theo bản năng nàng biết, lần này thuần hóa đã đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ sợ nàng có mệt mỏi muốn chết, chỉ sợ nàng đã hao hết thần lực, cũng nhất định phải kiên trì đến cuối cùng. Người ta nói là hành bách lý giả bán cửu thập (người đi trăm dặm, chín mươi dặm thì chỉ được một nửa đường: ý làcàng tới gần mục tiêu thì càng là thời điểm quan trọng, nhất định phải kiên trì), người đã đi được chín mươi dặm rồi thì có ai nguyện ý bỏ cuộc chứ? Chẳng qua là bởi vì lúc ấy đã quá mệt mỏi, hơn nữa mười dặm còn dư lại kia quá khó đi mà thôi. Tình huống nàng gặp cũng giống như vậy, dù sao Ất Mộc chi lực đã sống nhờ ở trong thân thể nàng nhiều năm như vậy, đối với chủ cho thuê nhà là nàng vẫn còn hạ thủ lưu tình, nếu không lấy sức mạnh cuồng bạo của tinh tú lực, cho dù là Ất Mộc chi lực ôn hòa nhất trong Ngũ Hành lực, cũng có thể dễ dàng khiến tu sĩ Độ Kiếp tiền kỳ tươi sống nổ chết!
Muốn khống chế năng lượng vốn là không thuộc về cảnh giới của mình, thì nhất định phải trả giá cái giá thật khổng lồ, đây là đạo lý đúng ở mọi nơi mọi lúc, ở trên người nàng cũng áp dụng giống như trước. Song nỗ lực đã sáu ngày rồi, nàng đã cảm nhận được Ất Mộc chi lực không hề luống cuống giống như bị đuổi ra hội âm huyệt vào ngày thứ nhất nữa. Đại khái là khai thông có công, cũng đại khái là đối với chủ nhân như nàng đã bắt đầu tán thành, đối với sự chỉ huy của nàng, có một luồng tinh tú lực rất nhỏ đã bắt đầu ra vẻ phục tùng rồi.
Một khi nó nghe theo lời của nàng, sẽ bắt đầu đi đồng hóa những đồng bạn khác.
Nàng vui mừng quá đỗi, bắt đầu từ luồng tinh tú lực nhỏ bé ở nơi này, xúi giục những chỗ khác đầu nhập vào mình. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, song nàng đã toàn tâm toàn ý chìm vào trong linh thức của mình rồi, càng thêm đến gần bọn chúng, bằng vào hảo cảm của chúng đối với nàng để dụ dỗ chúng, khống chế chúng. Dần dần,càng ngày càng nhiều tinh tú chi lực bắt đầu bị nàng chuyển hóa, nghe theo nàng hiệu lệnh.
Dần dần,tốc độ vận hành của những tinh tú chi lực ở trong cơ thể nàng càng ngày càng chậm, nhưng càng ngày càng lớn mạnh. Tương ứng, số lượng vốn chưa từng quy hàng nàng cũng càng ngày càng nhỏ, hơn nữa mỗi khi đi qua một chỗ, cũng sẽ bị lực lượng của nàng đồng hóa và suy yếu đi.
Quá trình này càng mất nhiều thời gian.
Như vậy trôi qua chín chín tám mươi mốt chu thiên, một tia tinh túc chi lực dã tính khó thuần phục cuối cùng cũng đã biến mất.
Lực lượng giống như là kinh đào hãi lãng, hiện tại đã trầm tĩnh như nước hồ, nghe theo nàng điều hành chậm rãi lưu động ở trong kinh mạch. Bây giờl ại cẩn thận quan sát lực lượng này, nàng đã cảm nhận được chỗ mềm mại điềm tĩnh, lạnh nhạt và thuần túy hoàn toàn không giống với thần lực của mình. Tựa hồ không có phong mang (mũi nhọn), tựa hồ quá mức bình thản, song thứ mà nó đại biểu, cũng là lực lượng “sinh sôi không ngừng”.
Đây là một loại lực lượng ôn hòa nhất, nhẹ nhàng nhất trong Ngũ Hành lực, mới nhìn thì tựa hồ không có sức nóng của lửa, bén nhọn của kim loại, song thứ mà nó bao hàm chính là sinh cơ bàng nhiên mà những lực lượng khác không cách nào có được, loại sinh trưởng ương ngạnh này, bản chất vĩnh hằng tiến lên này, chính là nguyên nhân thực sự mà Trường Thiên có thể chống đỡ khi bị vây khốn trong Thần Ma Ngục hơn ba vạn năm mà vẫn còn sống sót.
Chỉ có tự mình tiếp xúc loại lực lượng này, nàng mới có thể khắc sâu hiểu rõ được sự thâm trầm và vĩ đại của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook