Niệm Niệm Hôn Tình
-
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên tục 2 ca phẫu thuật, một giọt nước không có, một hạt gạo cũng chưa được ăn, mọi người đều rất mệt mỏi, ngay cả nét mặt của Lâu Tư Trầm cũng lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Cũng phải, từ sáng làm đến bây giờ, anh đã làm liên tục ba ca phẫu thuật, giờ đã là 11 giờ khuya, ngay cả cơm tối còn chưa được ăn.
- Anh ba, cảm ơn anh nhé!
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước, choàng tay lên vai Lâu Tư Trầm một cách thân thiết, cảm ơn anh.
- Nhanh chóng đi ra ngoài an ủi bà em kìa! Bà chẳng phải cưng nhất là đứa cháu này sao?”
Lâu Tư Trầm vừa nói, vừa gỡ bỏ khẩu trang.
- Có anh ba ở đây, bà có gì mà không yên tâm cơ chứ!”
Lục Ngạn Diễm nói.
Lục Ngạn Diễm miệng nói như vậy nhưng chân vẫn bước nhanh ra ngoài phòng phẫu thuật.
Lâu Tư Trầm cởi bỏ bộ đồ màu xanh vô khuẩn, bước nặng nề vào phòng nghỉ ngơi.
- Mệt rồi đúng không? đói chưa? hay là … tôi mời anh đi ăn?
Tần Mộ Sở đi bên cạnh anh quan tâm hỏi thăm anh.
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu nhìn cô.
Cặp mắt đen long lanh, nhuộm đỏ vì sự mệt mỏi, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô:
- Mấy giờ rồi?
Có lẽ là do quá mệt mỏi, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn nghe rất ấm áp.
- 110 rồi, chuẩn bị xuống ca chưa?
Tần Mộ Sở đang hỏi anh, đột nhiên bên cạnh phòng phẫu thuật Lưu Trị Tân vội vàng chạy từ trong ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Lâu Tư Trầm, anh ấy như nhìn thấy cứu tinh của mình, bước nhanh đuổi theo:
- Đi thôi
Lâu Tư Trầm nói xong liên đi theo Lưu Trị Tân đến phòng phẫu thuật.
Đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Tần Mộ Sở đang đi theo sau:
Cửa phòng phẫu thuật từ từ khép lại.
Tần Mộ Sở bị chặn ở ngoài cửa
Ngăn cách bởi cánh cửa kiếng, cô nhón chân nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Cô đối với Lâu Tư Trầm, trong lòng vẫn có chút lo lắng
Liên tục 4 ca phẫu thuật, công việc với cường độ cao như vậy, cho dù là siêu nhân, e rằng cũng không chịu nổi! huống hồ gì, sau bữa trưa đến giờ anh ấy không có hạt cơm nào trong bụng!
Bao tử của anh vốn dĩ không tốt, bây giờ đã mệt lại còn đói, có chịu nổi không?
Tần Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất đi ra sảnh chờ phẫu thuật, quay người đi phía về phía căn tin mua cho anh một phần sủi cảo, một phần cháo đậu xanh, hâm nóng khử trùng xong mới đem theo trở về sảnh chờ phẫu thuật.
Cô ngồi đợi anh ở hàng ghế trước phòng phẫu thuật.
Cô không biết ca phẫu thuật kéo dài đến bao lâu, nhìn đồng hồ điện tử treo trên đầu chậm rãi nhảy từng con số, cô chỉ biết cầu nguyện thời gian qua nhanh, nhanh hơn nữa…
……..
3 tiếng đồng hồ, chớp mắt đã qua
Lúc Lâu Tư Trầm bước ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hai giờ sang.
Nhưng không hề nghĩ rằng bước ra khỏi phòng người đầu tiên nhìn thấy lại là Tần Mộ Sở.
Thật bất ngờ, cô ấy vẫn chưa về?
Ngoài bất ngờ ra còn cảm thấy ở một nơi nào đó trong long tự dung thấy yên bình đến lạ.
Có lẽ do cô ấy quá mệt mỏi, ngồi trên ghế đợi đã ngả đầu ngủ thiếp đi, trên tay còn giữ hai túi nhỏ.
Dường như cô cảm nhận được tiếng động từ cửa phòng phẫu thuật, Tần Mộ Sở giật mình tỉnh dậy
- Xong rồi à?
Cô lập tức đứng dậy nhanh chân đi về phía Lâu Tư Trầm:
- Mấy giờ rồi? đói chưa? Tôi đã đến căn tin mua cho anh một phần sủi cảo, và một phần cháo đậu xanh, anh ăn nhanh, đừng để bao tử đói hư mất.
Lúc này, có thể là do cô vừa tỉnh dậy, mắt còn hơi mông mung, khóe mắt ửng đỏ, nhìn có vẻ tội nghiệp và đáng thương.
Ý thức của cô có vẻ còn mơ hồ, vẫn chưa được tỉnh táo lắm.
Đôi mắt nhuộm đỏ của Lâu Tư Trầm, từ từ tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không lập tức đưa tay đón lấy đồ ăn của cô đem tới.
Ngay lúc này lại nghe giọng nói của Lưu Trị Tân ở phía sau vọng tới:
- Chủ nhiệm Lâu, anh dẫn dắt học sinh thật là giỏi, thương thầy giáo mình như vậy, khuya như vậy vẫn còn chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh xem những học sinh của tôi, chẳng có ai đến chuẩn bị đồ ăn cho tôi, thật là lãng phí công sức của tôi đã dạy dỗ cho họ!
Tần Mộ Sở bị Lưu Trị Tân nói như vậy, hai bên tai nóng bừng lên, bỗng dưng tỉnh ngủ
Nhìn thấy Lâu Tư Trầm do dự không muốn nhận lấy đồ ăn trên tay mình, Tần Mộ Sở thẹn thùng rụt tay lại, nhưng không ngờ anh đột nhiên đưa tay ra nhận lấy đồ ăn trên tay cô.
Ngón tay lạnh băng của anh vô tình chạm vào lòng bàn tay của cô, như một dòng điện làm cho cô có cảm giác tê tê …
Và ngay cả trái tim cô cũng có cảm giác hơi rung lên
Cô lùi lại phía sau một bước, hai má đỏ ửng như ánh hoàng hôn.
Lưu Trị Tân như đoán được điều gì đó, cười và nói:
Tần Mộ Sở ngại ngùng!
Lưu Trị Tân vừa khỉ, cả hành lang chỉ còn lại hai người.
Xung quanh im lặng một cách đáng sợ.
Nhiệt độ phòng dường như tang lên cao, hai gò má của cô nóng như lửa đốt, giữa cằm, hai lòng bàn tay đều toát mồ hôi:
- Chủ nhiệm Lâu, tôi… tôi cũng chuẩn bị xuống ca đây, anh từ từ ăn, tôi về trước đây!
Cô lắp bắp nói xong, nhất chân muốn bỏ đi nhưng lại nghe Lâu Tư Trầm hỏi:
- ……đã 2 giờ rồi à
Sủi cảo đã nguội hết rùi
Cô chỉ chợp mắt mà đã ngủ quên luôn
Cô rất nghi ngờ!
Nhưng mà không ăn thì biết làm gì? đã giờ này rồi, quán ăn khuya ở bên ngoài cũng đóng cửa rồi!
Bình tâm lại, cô quơ tay liên tục từ chối:
Anh nhíu mày, và dường như có một chút thiếu kiên nhẫn trên mặt.
- ……
Cô còn dám từ chối không?
Lâu Tư Trầm đưa đồ ăn trên tay cho cô:
- Ở phòng trực đợi tôi, sẵn hâm nóng dùm tôi, một lát tôi ra ăn.
Nhờ vả mà không khách sáo chút nào
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, Tần Mộ Sở không nỡ lòng từ chối.
Ngoan ngoãn nhận lấy đi về phía phòng trực.
Lâu Tư Trầm xoay người đi vào phòng thay đồ
Đột nhiên có cảm giác, liên tục làm bốn ca phẫu thuật, hình như cũng không mệt như anh nghĩ.
Cảm thấy không tệ lắm!
Liên tục 2 ca phẫu thuật, một giọt nước không có, một hạt gạo cũng chưa được ăn, mọi người đều rất mệt mỏi, ngay cả nét mặt của Lâu Tư Trầm cũng lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Cũng phải, từ sáng làm đến bây giờ, anh đã làm liên tục ba ca phẫu thuật, giờ đã là 11 giờ khuya, ngay cả cơm tối còn chưa được ăn.
- Anh ba, cảm ơn anh nhé!
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước, choàng tay lên vai Lâu Tư Trầm một cách thân thiết, cảm ơn anh.
- Nhanh chóng đi ra ngoài an ủi bà em kìa! Bà chẳng phải cưng nhất là đứa cháu này sao?”
Lâu Tư Trầm vừa nói, vừa gỡ bỏ khẩu trang.
- Có anh ba ở đây, bà có gì mà không yên tâm cơ chứ!”
Lục Ngạn Diễm nói.
Lục Ngạn Diễm miệng nói như vậy nhưng chân vẫn bước nhanh ra ngoài phòng phẫu thuật.
Lâu Tư Trầm cởi bỏ bộ đồ màu xanh vô khuẩn, bước nặng nề vào phòng nghỉ ngơi.
- Mệt rồi đúng không? đói chưa? hay là … tôi mời anh đi ăn?
Tần Mộ Sở đi bên cạnh anh quan tâm hỏi thăm anh.
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu nhìn cô.
Cặp mắt đen long lanh, nhuộm đỏ vì sự mệt mỏi, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô:
- Mấy giờ rồi?
Có lẽ là do quá mệt mỏi, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn nghe rất ấm áp.
- 110 rồi, chuẩn bị xuống ca chưa?
Tần Mộ Sở đang hỏi anh, đột nhiên bên cạnh phòng phẫu thuật Lưu Trị Tân vội vàng chạy từ trong ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Lâu Tư Trầm, anh ấy như nhìn thấy cứu tinh của mình, bước nhanh đuổi theo:
- Chủ nhiệm Lâu, anh còn ở đây thật là tốt quá!
- Có chuyện gì?
- Đi thôi
Lâu Tư Trầm nói xong liên đi theo Lưu Trị Tân đến phòng phẫu thuật.
Đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Tần Mộ Sở đang đi theo sau:
- Cô xuống ca trước đi!
- Không sao, tôi đi cùng anh, chẳng phải anh muốn tôi giúp anh ghi lại quá trình phẫu thuật sao!
- Ca này không cần nữa, cô về đi!
Cửa phòng phẫu thuật từ từ khép lại.
Tần Mộ Sở bị chặn ở ngoài cửa
Ngăn cách bởi cánh cửa kiếng, cô nhón chân nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Cô đối với Lâu Tư Trầm, trong lòng vẫn có chút lo lắng
Liên tục 4 ca phẫu thuật, công việc với cường độ cao như vậy, cho dù là siêu nhân, e rằng cũng không chịu nổi! huống hồ gì, sau bữa trưa đến giờ anh ấy không có hạt cơm nào trong bụng!
Bao tử của anh vốn dĩ không tốt, bây giờ đã mệt lại còn đói, có chịu nổi không?
Tần Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất đi ra sảnh chờ phẫu thuật, quay người đi phía về phía căn tin mua cho anh một phần sủi cảo, một phần cháo đậu xanh, hâm nóng khử trùng xong mới đem theo trở về sảnh chờ phẫu thuật.
Cô ngồi đợi anh ở hàng ghế trước phòng phẫu thuật.
Cô không biết ca phẫu thuật kéo dài đến bao lâu, nhìn đồng hồ điện tử treo trên đầu chậm rãi nhảy từng con số, cô chỉ biết cầu nguyện thời gian qua nhanh, nhanh hơn nữa…
……..
3 tiếng đồng hồ, chớp mắt đã qua
Lúc Lâu Tư Trầm bước ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hai giờ sang.
Nhưng không hề nghĩ rằng bước ra khỏi phòng người đầu tiên nhìn thấy lại là Tần Mộ Sở.
Thật bất ngờ, cô ấy vẫn chưa về?
Ngoài bất ngờ ra còn cảm thấy ở một nơi nào đó trong long tự dung thấy yên bình đến lạ.
Có lẽ do cô ấy quá mệt mỏi, ngồi trên ghế đợi đã ngả đầu ngủ thiếp đi, trên tay còn giữ hai túi nhỏ.
Dường như cô cảm nhận được tiếng động từ cửa phòng phẫu thuật, Tần Mộ Sở giật mình tỉnh dậy
- Xong rồi à?
Cô lập tức đứng dậy nhanh chân đi về phía Lâu Tư Trầm:
- Mấy giờ rồi? đói chưa? Tôi đã đến căn tin mua cho anh một phần sủi cảo, và một phần cháo đậu xanh, anh ăn nhanh, đừng để bao tử đói hư mất.
Lúc này, có thể là do cô vừa tỉnh dậy, mắt còn hơi mông mung, khóe mắt ửng đỏ, nhìn có vẻ tội nghiệp và đáng thương.
Ý thức của cô có vẻ còn mơ hồ, vẫn chưa được tỉnh táo lắm.
Đôi mắt nhuộm đỏ của Lâu Tư Trầm, từ từ tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không lập tức đưa tay đón lấy đồ ăn của cô đem tới.
Ngay lúc này lại nghe giọng nói của Lưu Trị Tân ở phía sau vọng tới:
- Chủ nhiệm Lâu, anh dẫn dắt học sinh thật là giỏi, thương thầy giáo mình như vậy, khuya như vậy vẫn còn chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh xem những học sinh của tôi, chẳng có ai đến chuẩn bị đồ ăn cho tôi, thật là lãng phí công sức của tôi đã dạy dỗ cho họ!
Tần Mộ Sở bị Lưu Trị Tân nói như vậy, hai bên tai nóng bừng lên, bỗng dưng tỉnh ngủ
Nhìn thấy Lâu Tư Trầm do dự không muốn nhận lấy đồ ăn trên tay mình, Tần Mộ Sở thẹn thùng rụt tay lại, nhưng không ngờ anh đột nhiên đưa tay ra nhận lấy đồ ăn trên tay cô.
Ngón tay lạnh băng của anh vô tình chạm vào lòng bàn tay của cô, như một dòng điện làm cho cô có cảm giác tê tê …
Và ngay cả trái tim cô cũng có cảm giác hơi rung lên
Cô lùi lại phía sau một bước, hai má đỏ ửng như ánh hoàng hôn.
Lưu Trị Tân như đoán được điều gì đó, cười và nói:
- Thôi được rồi tôi không làm phiền thầy trò hai người dùng cơm nữa, tôi về nhà để vợ nấu mì cho tôi ăn đây.
- Về cận thận.
Tần Mộ Sở ngại ngùng!
Lưu Trị Tân vừa khỉ, cả hành lang chỉ còn lại hai người.
Xung quanh im lặng một cách đáng sợ.
Nhiệt độ phòng dường như tang lên cao, hai gò má của cô nóng như lửa đốt, giữa cằm, hai lòng bàn tay đều toát mồ hôi:
- Chủ nhiệm Lâu, tôi… tôi cũng chuẩn bị xuống ca đây, anh từ từ ăn, tôi về trước đây!
Cô lắp bắp nói xong, nhất chân muốn bỏ đi nhưng lại nghe Lâu Tư Trầm hỏi:
- Cái này còn ăn được sao? sủi cảo chắc nguội hết rồi còn gì?
- Hả
- ……đã 2 giờ rồi à
Sủi cảo đã nguội hết rùi
Cô chỉ chợp mắt mà đã ngủ quên luôn
- Chủ nhiệm Lâu, thật ngại quá, tôi tưởng ca phẫu thuật này anh chỉ là giúp đỡ, nghĩ rằng sẽ rất nhanh, cho nên …
- Thôi được rồi, một lát để vào trong lò viba hâm nóng lại
- Hử …
Cô rất nghi ngờ!
Nhưng mà không ăn thì biết làm gì? đã giờ này rồi, quán ăn khuya ở bên ngoài cũng đóng cửa rồi!
- Cô ra ngoài đợi tôi một lát rồi đi về chung, tôi đưa cô về!
- Hả
Bình tâm lại, cô quơ tay liên tục từ chối:
- Không cần đâu, tôi tự kêu xe về được, giờ này vẫn còn kêu xe được!
- Nếu tôi cương quyết muốn đưa cô về thì sao?
Anh nhíu mày, và dường như có một chút thiếu kiên nhẫn trên mặt.
- ……
Cô còn dám từ chối không?
Lâu Tư Trầm đưa đồ ăn trên tay cho cô:
- Ở phòng trực đợi tôi, sẵn hâm nóng dùm tôi, một lát tôi ra ăn.
Nhờ vả mà không khách sáo chút nào
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, Tần Mộ Sở không nỡ lòng từ chối.
Ngoan ngoãn nhận lấy đi về phía phòng trực.
Lâu Tư Trầm xoay người đi vào phòng thay đồ
Đột nhiên có cảm giác, liên tục làm bốn ca phẫu thuật, hình như cũng không mệt như anh nghĩ.
Cảm thấy không tệ lắm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook