Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm
Chương 13: Ngày độc lập…

Đinh Hạo ôm cục cưng tới phòng ngủ của bọn họ, cậu lần đầu mang đứa nhỏ, cảm thấy bé con này không khóc không nháo đặc biệt dễ trông. Vẫn chưa chơi đủ, lại luyến tiếc để cục cưng ngủ một mình, liền trải một chiếc thảm nhỏ lên giường, hai người ôm nhau cùng say ngủ.

Cục cưng chơi đùa mệt mỏi, đầu vừa chạm gối liền ngủ mê mệt. Tư thế ngủ còn quy củ hơn cả Đinh Hạo, hai tay gắt gao bám lấy chăn nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đinh Hạo đã quen ngủ với Bạch Bân, thình lình chuyển sang một đứa nhỏ mềm mại bé xíu liền không dám nhúc nhích nhiều, thỉnh thoảng lật người đều có thể giật mình tỉnh giấc, sợ đè nặng lên bé con. Cậu ngủ không yên giấc, mơ mơ hồ hồ đôi lúc còn dậy xem xét cục cưng nhỏ có đá chăn hay không, nhìn chiếc chăn của bé con không hề hỗn loạn, lại gãi gãi tóc nhặt chiếc chăn của mình từ dưới giường lên, trùm kín tiếp tục ngủ.

Đang ngủ say, cục cưng nhỏ bỗng nhiên nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhanh lên…”

Đinh Hạo đang ngủ không nghe thấy, cục cưng nhỏ đợi mãi không thấy người bên cạnh phản ứng, lần này không chỉ nhíu mày, mắt cũng mở ra: “Nhanh…” Lật người dậy, lay lay Đinh Hạo: “Nhanh lên, nhanh lên!”

Đinh Hạo ngủ đến mơ hồ, mở to mắt nhìn cục cưng, nghĩ rằng bé con tỉnh ngủ muốn ồn ào chơi đùa, nghiêng người đẩy bé con nhà người ta xuống, đắp chăn lên vỗ vỗ bụng dỗ bé ngủ: “Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi…”

Cục cưng mắt ngấn nước, túm lấy tay Đinh Hạo, dùng sức lắc lắc: “Nhanh lên.”

Đinh Hạo ngáp một cái, xoa xoa cái bụng nhỏ phình phình của bé con: “Nhanh lên, nhanh lên… Con ngủ nhanh lên, nhé.”

Cục cưng nhỏ run run, nhịn không được oa một tiếng khóc nức nở, cùng lúc đó Đinh Hạo cũng thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống người mình!

Ôm cục cưng nhỏ lên, một bên dỗ dành, một bên luống cuống tay chân tìm kiếm bỉm trong balô: “Cục cưng đừng khóc, đừng khóc mà…”

Cục cưng vô cùng ủy khuất, bé đã quen gọi người mang đi WC, đái dầm là chuyện mẹ đã nói nhất định không được, lần này, lần này thật sự là sỉ nhục lớn nhất trong đời… Cục cưng càng nghĩ càng ủy khuất, oa oa khóc lớn.

Đinh Hạo chơi đùa với bé con thì được, nhưng thật sự không hề có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, cục cưng vừa khóc liền sợ tới mức gọi lớn Bạch Bân. Gọi vài tiếng vẫn không thấy người đến, ra bên ngoài thăm dò nhìn, phòng khách cũng không có người, có lẽ là ra ngoài rồi.

Đinh Hạo kiên trì tiến lên, bận rộn nửa ngày mới cởi được nút thắt quần yếm cho cục cưng: “Ngoan nào, nếu đau thì nói nhé, cha chưa từng cởi quần áo cho người nào hết… TAT”

Cục cưng đã chuyển sang khóc nấc, Đinh Hạo đau lòng vô cùng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt, dùng sức hôn một cái: “Cục cưng đừng khóc, là cha không tốt, ngoan, đừng khóc…”

Đinh Hạo bây giờ đã hiểu được ‘Nhanh lên’ là ý gì, đây là bé con gọi cậu đứng lên muốn đi WC! Đinh Hạo thở dài, cậu thật hối hận không nhìn kỹ tờ giấy Lisa lưu lại kia.

Nửa ngày mới cởi xong quần, chuẩn bị lấy bỉm cho bé con dùng. Lúc Lisa mang đến có nói qua về vấn đề đóng bỉm, bởi vì cục cưng có thể tự mình gọi người, cô cũng chưa từng cho cục cưng mang cái đó, còn cố ý nhắc nhở Đinh Hạo, có khả năng đứa nhỏ sợ người lạ chưa quen thuộc hoàn cảnh, nếu không được thì cứ đóng bỉm một lát trước.

Cục cưng khóc mắt mũi đều hồng hồng, khổ sở cúi đầu không chịu ngẩng lên, nước mắt chảy tràn: “Con sai rồi…”

Đinh Hạo nghe cục cưng tội nghiệp nhận sai, tâm đều đau, ôm lấy dỗ dành: “Cục cưng đúng mà, là lỗi của cha, ngoan, không có việc gì.” Nhớ đến cục cưng như vậy không thoải mái, lại buông bỉm ra, mang cục cưng đi tắm rửa trước: “Chúng ta đi tắm rửa nhé? Rửa xong lại thơm ngào ngạt.”

Cục cưng cầm chặt áo cậu không buông lỏng, trên lông mi vẫn lấp lánh nước mắt.

Đinh Hạo bận rộn xả nước ấm, tốt xấu gì cũng đã tắm xong một lượt. Trời hơi lạnh, không dám để cục cưng chơi lâu trong bồn tắm, thấy bé đã ngưng khóc liền cầm quần lót mặc vào.

Cục cưng không biết là tâm lý gì, đại khái đã thân thiết với Đinh Hạo, cộng thêm loại đáng xấu hổ này, ngược lại càng khiến bé con thêm tin cậy Đinh Hạo. Cục cưng ôm cổ Đinh Hạo không chịu buông tay, không sợ bị đánh thút tha thút thít thể hiện bản thân ủy khuất.

Khi Đinh Hạo ôm bé con đến phòng khách mặc áo khoác nhỏ, Bạch Bân liền trở về, nhìn trong phòng một đống hỗn độn như vừa đánh giặc xong, nhíu mày: “Đây là làm sao vậy?”

Đinh Hạo thật khó khăn chọc cười cục cưng, không dám dời tầm mắt, một bên cài cúc áo cho bé, một bên giải thích với Bạch Bân: “Em vừa nãy không nghe thấy cục cưng gọi, chưa kịp dẫn bé đi WC, bị đái dầm.”

Tuy rằng trên tờ giấy Lisa để lại có viết làm cách nào xử lý loại chuyện này, Bạch Bân vẫn thật sự không ngờ tình huống nghiêm trọng như vậy. Lúc này cũng không vội vã nhìn phòng ngủ, đi qua nhìn cục cưng: “Thay quần áo rồi à?”

Đinh Hạo ừ một tiếng: “Thay rồi, còn tắm sạch.”

Đại khái do vẻ ngoài của Bạch Bân rất giống Bạch Kiệt, cục cưng có một loại cảm giác bị ba mình bắt quả tang, bất an vùi đầu vào lòng Đinh Hạo.

Bạch Bân cũng không ở lại thương tổn lòng tự trọng của đứa nhỏ nhà người ta, dặn Đinh Hạo lấy máy sấy thổi cho cục cưng để tránh cảm lạnh, lại đi dọn dẹp cái giường hỗn độn bên trong phòng ngủ kia.

Đinh Hạo thu thập chỉnh tề cho cục cưng, khi hai người mỗi người ngậm một chiếc kẹo mút ngồi đó, Bạch Bân đã dọn dẹp xong phòng tắm, bước ra tiếp tục dọn phòng khách.

Đinh Hạo lấy kẹo mút ra, hỏi: “Em giúp anh, còn chỗ nào cần dọn nữa không?”

Cậu vừa lấy kẹo ra, cục cưng lập tức học theo, một tay gắt gao ôm chặt cổ Đinh Hạo, một tay cầm lấy que kẹo mút, lưu luyến rút ra ngoài. Đinh Hạo cầm lấy tay nhét kẹo về, cục cưng lúc này mới ngoan ngoãn ngậm kẹo hai tay ôm lấy Đinh Hạo.

Bạch Bân nhìn thấy nở nụ cười: “Em cứ chăm sóc bé con đi, anh ra lau ban công.”

Đinh Hạo và bé con lần này xem như có tình cảm cách mạng, ngay cả lúc tối có người đưa tới ghế trẻ con, bé cũng không đi ngồi, dùng sức ôm Đinh Hạo không buông tay, cái đầu xù nhỏ bé còn cọ tới cọ lui trong lòng Đinh Hạo.

Bạch Bân nhíu mày, anh không thích trẻ con không quy củ: “Bạch Hạo, xuống dưới.”

Cục cưng tạm ngừng một chút, lại lui vào trong lòng Đinh Hạo.

Đinh Hạo mềm lòng, chuyện chiều nay cục cưng đái dầm coi như cậu cũng cùng phạm tội, nếu không phải cậu không nghe hiểu, đứa nhỏ này cũng không mang vẻ mặt ‘Con sai rồi’ khóc lóc nức nở. Ôm lấy cục cưng nhỏ vỗ vỗ sau lưng, cầu tình với Bạch Bân: “Được rồi, không phải chỉ ăn một bữa cơm sao, em ôm được mà!”

Bạch Bân mất hứng, anh đã cố ý mua ghế dựa rồi, hơn nữa cục cưng nhỏ đã có thể tự mình ngồi, hẳn là nên bắt đầu rèn luyện tính cách độc lập. Vị này hoàn toàn quên chính mình lúc trước cưng chiều Đinh Hạo như thế nào, nhìn cục cưng nhỏ, trầm giọng: “Bạch Hạo, xuống dưới, tự mình ăn cơm.”

Bạch Bân có gương mặt tương tự Bạch Kiệt, nhưng khí thế thì mạnh hơn nhiều lắm, cục cưng ủy khuất cọ cọ ra khỏi lòng Đinh Hạo xuống dưới, ngồi trên ghế trẻ em cao cao tự mình ăn mì. Ăn hai miếng liền ngó sang Đinh Hạo, sợ cha mình chạy mất.

Đinh Hạo cũng nhìn cục cưng nhỏ, thấy bé đáng thương ngó mình, không còn tâm tình nào ăn cơm nữa, còn không ăn nhiều bằng lúc trưa ôm cục cưng đâu! Chờ cục cưng nhỏ ăn xong một chén, lập tức ôm bé đứng lên, cục cưng cũng gắt gao bám chặt áo Đinh Hạo, đôi mắt đỏ bừng ngân ngấn lệ.

Đinh Hạo đã bắt đầu sụt sịt, ôm bé con hết hôn lại cắn.

Bạch Bân cũng không ăn nổi nữa, hai người bên kia còn đóng cảnh vài chục năm không được gặp người nhà, chỉ thiếu điều khóc nức nở, anh cảm thấy mình đang đóng vai kẻ xấu.

Chờ buổi tối, Bạch Bân nhìn Đinh Hạo ôm cục cưng đứng bên giường mong chờ nhìn mình, đầu nhất thời càng đau: “Anh đã chuyển giường trẻ em từ phòng khách vào đây rồi mà.”

Đinh Hạo chớp chớp mắt liếc nhìn: “Em biết, có thể cho…?”

Bạch Bân quyết đoán cự tuyệt: “Không thể.” Nhìn Đinh Hạo còn muốn nói, lại lập tức bổ sung: “Không thể ngủ cùng giường với chúng ta, Lisa đã nói, bé con ở nhà cũng ngủ một mình.”

Đinh Hạo không chịu, cọ qua cọ lại dùng dằng muốn mang cục cưng cùng ngủ, cuối cùng thấy Bạch Bân sắp lại đây bắt người, mới lưu luyến không rời đặt cục cưng lên giường trẻ em: “Cục cưng, có việc gì thì gọi cha nhé, lần này cha nhất định nghe thấy. Nghéo tay?”

Cục cưng bám lấy lan can giường trẻ con, vươn bàn tay nhỏ bé túm lấy ngón tay Đinh Hạo, đôi mắt to tròn long lanh ngập tràn hình ảnh Đinh Hạo: “Cha…”

Mắt Đinh Hạo lại ửng đỏ: “Bạch Bân, anh nghe thấy không? Anh cho bé con ngủ cùng chúng ta thì sao chứ!”

Bạch Bân vẫn kiên trì giữ vững quan điểm ban đầu của mình, coi như không nghe thấy tiếp tục đọc sách.

Đinh Hạo cũng thấy Bạch Bân sẽ không đồng ý, một lớn một nhỏ nước mắt lưng tròng ôm nhau hôn thắm thiết trong chốc lát, lại ấn mềm gối nhỏ cho cục cưng, đắp chăn lên: “Ngoan, ngày mai cha chơi với con, nhắm mắt rồi mở mắt lại là có thể nhìn thấy cha, nhé.”

Cục cưng cầm chặt tay Đinh Hạo không buông, Đinh Hạo cũng luyến tiếc rời đi, chờ bé con ngủ say mới nhẹ nhàng rút tay ra, về lại giường mình.

Bạch Bân gập sách lại, tắt đèn đầu giường chuẩn bị ngủ, theo thói quen muốn qua ôm Đinh Hạo liền bị Đinh Hạo né tránh, nghiêng người xoay lưng về phía anh, còn lầm bầm: “Tự anh ngủ đi, đừng chạm vào em.”

Bạch Bân dở khóc dở cười, thấy cậu không thèm lại gần, cũng chỉ đành ghé qua ôm từ phía sau: “Hạo Hạo, đừng bướng, Lisa đã viết rất rõ ràng những điều cần chú ý rồi, cục cưng đã có thể tự mình ngủ… Hơn nữa, trẻ con nên học cách tự lập.”

Đinh Hạo không thèm nghe, vẫn đang nhìn về phía giường nhỏ.

Bạch Bân ở phía sau hôn cổ cậu: “Hạo Hạo…”

Vị kia nhất quyết muốn làm trái anh, giận dỗi: “Về sau cục cưng tự mình ngủ, chúng ta cũng tự mình ngủ của mình là được.” Vẫn không quên mối thù không cho cậu ôm bé con ngủ.

Bạch Bân thở dài, ôm Đinh Hạo kéo về phía anh, nhỏ giọng thì thầm: “Chúng ta không giống bé.”

Đinh Hạo không dám giãy dụa, sợ đánh thức cục cưng, cũng nhỏ giọng cãi: “Không giống chỗ nào? Bạch Bân, anh làm gì đấy…”

Người phía sau cố chấp kéo Đinh Hạo về phạm vi của mình, do dự nửa ngày vẫn là nói: “…Bên kia bẩn.” Đinh Hạo vừa rồi nằm ở chỗ cục cưng đái dầm lúc chiều, tuy rằng đã đổi chăn đệm mới, Bạch Bân vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Đinh Hạo tức giận xoay người qua cắn anh: “Bẩn chỗ nào! Em nói cho anh biết, bé con ngoan như vậy anh có đốt đèn đi tìm cũng không tìm ra…”

Bạch Bân thuận thế ôm lấy thắt lưng cậu: “Ngoan và bẩn không có liên hệ gì với nhau mà? Có ngoan hơn nữa cũng… Ưm.”

Đinh Hạo cắn một ngụm phát huy công hiệu, lập tức làm Bạch Bân nuốt vào lời nói đã đến bên miệng: “Anh chỉ là thấy… Trừ em ra bên ngoài, đều rất không thoải mái.”

Người cắn anh trầm mặc trong chốc lát, nửa ngày mới xù lông.

“Biến!”

Vẫn mang thù như trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương