Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm
-
Chương 12: Nuôi trẻ con…
Bạch Bân nghe hai người bọn họ trêu đùa nhau ngoài cửa, cũng ra ngoài nhìn cục cưng, mời mọi người vào: “Lisa đến sao? Mau vào ngồi đi.”
Lisa đem theo một balô lớn, Đinh Hạo giúp cô mang vào, nặng trĩu, liền tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Lisa cậu lại làm bánh nướng sao?”
Bình thường Lisa khá thích làm điểm tâm đưa tới cho bọn cậu, nhưng lần này không phải đến tặng điểm tâm, đặt cục cưng ngồi lên ghế sôpha, Lisa mở balô ra triển lãm cho Đinh Hạo nhìn một chút: “Không phải, đây là cho cục cưng. Này, cậu xem, bình sữa, chén nhỏ, áo khoác… Đều của cục cưng đó!”
Đinh Hạo ngồi trên sô pha chơi với bé con, thấy Lisa giơ quần lót trên tay triển lãm, cũng vui vẻ: “Cái này đương nhiên có thể nhìn ra là của cục cưng rồi, Lisa, cậu vừa đi mua sao?” Cậu nghĩ Lisa đây là tiện đường ghé thăm bọn họ, không suy nghĩ nhiều.
“Đúng vậy, vừa mua xong!” Lisa nhét balô lớn vào trong tay Đinh Hạo, cười tủm tỉm: “Đinh Hạo, không cần khách khí, đều là cho cậu đó!”
Đinh Hạo sửng sốt, sao lại thành cho cậu: “Lisa, cái này tôi không dùng được…” Cậu còn chưa nói xong, liền thấy Lisa ôm cục cưng nhỏ cũng nhét vào tay cậu. Đinh Hạo trừng mắt nhìn: “Này cũng cho tôi?”
Lisa cao hứng gật gật đầu: “Đúng đúng! Đều là đưa cho cậu!” Vừa ăn vài miếng điểm tâm lót dạ vừa bổ sung: “Đinh Hạo, nhận lấy vài ngày rồi trả lại cho tôi nhé!”
Đinh Hạo bây giờ mới nghe hiểu, Lisa nhờ cậu giúp trông bé con, ôm cục cưng vào trong ngực trêu chọc: “Được rồi, cậu bận rộn thì cứ để cục cưng ở đây, dù sao gần đây tôi cũng không làm gì, giúp cậu trông đó.” Nhớ đến Lisa một câu chia làm vài phần mới nói xong, liền cười đùa: “Lisa này, trình độ tiếng Trung của cậu tăng nhanh đó, có thể viết thành hồi ký đi học được rồi?”
Lisa khoa tay múa chân giải thích cho Đinh Hạo một hồi. Hóa ra Bạch Kiệt chuẩn bị cho cô một chiếc máy ghi âm nhỏ, đi học có gì không biết cứ ghi lại tất, về nhà giúp cô bổ túc lại. Anh em nhà họ Bạch đều có chung một tính cách, săn sóc tỉ mỉ người trong nhà. Bạch Kiệt biết Lisa học chậm, sau khi ghi âm lại chẳng những giúp giải thích, còn thuận tiện làm gia sư tại nhà luôn, là đọc đến viết, dạy vô cùng kiên nhẫn.
Lisa lần này đến cũng vì sự nghiệp học hành, thời khóa biểu của cô quá đầy, hơn nữa ngôn ngữ là môn có khối lượng kiến thức vô cùng lớn, đi học càng khó khăn. Cố tình cục cưng nhỏ còn cần người chăm sóc, tan học trở về liền ở cùng cục cưng, chờ bé con ngủ mới ngồi học, Lisa không chống đỡ được lâu. Cảm thấy sắp không thể theo kịp được tiến độ, đành phải đến nhà anh cả xin giúp đỡ: “Chỉ cần vài ngày là được rồi, đến khi tìm được bảo mẫu thích hợp, cục cưng sẽ có thể ở nhà!”
Bạch Bân khoát tay: “Không cần gấp như vậy, trước cứ để ở đây đi.”
Đinh Hạo ngồi kia đã chơi với cục cưng đến vui vẻ, còn chọc bé con cười khanh khách hai tiếng.
Lisa nhìn cục cưng không hề lạ lẫm, cũng an tâm: “Đinh Hạo, chuyện cần chú ý tôi đều viết trên tờ giấy này, cậu nhớ đọc kỹ nhé!” Đi qua hôn cục cưng một cái: “Cục cưng, mẹ về nhà trước, vài hôm nữa sẽ tới đón con về nhé! Con ở đây phải ngoan ngoãn, nghe lời cha, biết không?”
Cục cưng ưm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo rồi lại ngó sang Lisa: “Được.”
Đinh Hạo không ngờ cục cưng thuận theo nhanh như vậy, nếu là cậu lúc trước thể nào cũng phải lăn lộn khóc lóc ầm ĩ một phen đó! Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì kia liền vui vẻ, ghé qua hôn một cái, khích lệ: “Thật là một đứa nhỏ ngoan!”
Lisa cẩn thận giải thích một lần cách chăm sóc bé con, tiếng Trung vẫn bập bẹ như trước, Bạch Bân cầm tờ giấy kia đối chiếu, miễn cưỡng nghe hiểu được. Lisa thấy Bạch Bân cẩn thận như vậy cũng an tâm, đứng ở cửa phất tay tạm biệt cục cưng, nhiệt tình hôn gió: “Cục cưng! Nói hẹn gặp lại mẹ đi!”
Cục cưng cũng đưa tay lên miệng hôn gió một cái, thanh âm vang dội, nhưng biểu tình vẫn như cũ không hề biến hóa: “Hẹn gặp lại mẹ.”
Lisa đi rồi, để lại một balô thật lớn, Bạch Bân dựa theo thuyết minh trên tờ giấy nọ, phân loại từng thứ một rõ ràng, thuận tay đi đun một ấm nước sôi, chuẩn bị pha sữa bột cho cục cưng uống.
Đinh Hạo ngồi cạnh trêu chọc bé con, nâng lên thật cao, cục cưng vẻ mặt nghiêm túc gắt gao ôm chặt cổ cậu không thả lỏng. Đinh Hạo vui vẻ cười ha ha: “Bạch Bân, Bạch Bân anh xem! Cục cưng thân với em không nè!”
Bạch Bân không thể không biết xấu hổ nói cho cậu, đó là bé con sợ cậu ôm không nổi làm nó ngã thôi, chỉ dặn dò Đinh Hạo: “Cẩn thận một chút, đừng làm rơi bé.”
Đinh Hạo đáp ứng, trong chốc lát lại cùng cục cưng lăn trên sô pha chơi thành một đoàn. Hai người một tay một mảnh vải làm khủng long nhỏ, đang ‘đánh giặc’, Đinh Hạo a ô a ô giả dạng khủng long dọa cục cưng nhỏ.
“Lớn.” Cục cưng chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Đinh Hạo, ngắn gọn đầy đủ biểu đạt ý tứ bản thân: “Nhỏ.”
Đinh Hạo bật cười, dùng sức xoa xoa đầu bé, hôn lên trán: “Sao con lại thông minh như vậy chứ, cục cưng à!”
Hai người náo loạn một hồi, Đinh Hạo lại nghe theo lời Bạch Bân, bóc một quả vú sữa đút cho bé ăn: “A”
Cục cưng nhìn cậu không chịu há mồm, vươn tay muốn lấy thìa của mình: “Tự ăn.”
Đinh Hạo vội vàng đưa thìa cho bé con tự ăn hoa quả. Đó là chiếc thìa nhỏ cho trẻ con Lisa mang đến, trên thìa còn có hình ếch con, cục cưng ghé vào bàn trà, tự mình cầm thìa ngoan ngoãn ăn vú sữa, không hề rơi rớt một chút nào.
Bạch Bân vô cùng hài lòng, anh cảm thấy bé con nên được nuôi dưỡng thói quen tốt từ nhỏ, Bạch Kiệt và Lisa giáo dục rất tốt.
Ăn hoa quả xong, Đinh Hạo lại chơi với bé trong chốc lát. Đinh Hạo cảm thấy đói bụng, nghĩ cục cưng có lẽ cũng đã đói, ôm bé con đi phòng sách tìm Bạch Bân: “Tụi em đói bụng rồi.”
Bạch Bân nhìn một lớn một nhỏ đứng trước cửa, nhất là trên cổ Đinh Hạo còn lộ ra chiếc trống bỏi của cục cưng, khóe miệng không kiềm được cong cong: “Em đeo cái gì vậy?”
Đinh Hạo vô cùng đắc ý: “Đây là minh chứng cho tình cảm của tụi em, đúng không cục cưng?”
Cục cưng không biết có nghe hiểu không, còn gật gật đầu, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt áo Đinh Hạo, xem ra thật sự đã thân thiết lắm rồi.
Bạch Bân nhìn đồng hồ, quả thật cũng đã đến lúc nấu cơm: “Lisa nói cho cục cưng ăn cháo, còn muốn ăn bánh trứng nữa… Em có muốn ăn món gì không?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Em không ý kiến, anh xem rồi làm là được. Cục cưng, con muốn ăn cái gì?”
Cục cưng nhìn động tác Đinh Hạo, chần chừ một chút, cũng học theo cậu lắc lắc đầu.
Bạch Bân xoay người hôn cục cưng, lại thuận thế ôm hôn Đinh Hạo: “Hôm nay thể hiện tài năng nấu nướng một phen, làm một mâm đồ ngon.”
Bữa cơm giữa trưa quả nhiên phong phú, đều là món mà cục cưng nhỏ có thể ăn được. Vì để thuận tiện cho cục cưng nhỏ ăn cơm, Đinh Hạo quyết định để bé con ngồi trong lòng mình, cục cưng đại khái bình thường cũng hay ăn cơm như vậy, không hề bài xích với tư thế của Đinh Hạo.
Bạch Bân nhìn hai người bọn họ ôm nhau ăn cơm, nhíu mày. Anh cảm thấy Đinh Hạo như vậy tự mình cũng ăn không ngon, xem ra buổi chiều phải ra ngoài mua ghế ăn cơm chuyên dụng cho trẻ con rồi.
Cục cưng nhỏ thích nhất là cháo thịt bò rau xanh, còn cả đậu phụ sốt, thìa nhỏ liên tiếp vươn về phía đó, một viên đậu phụ run run rẩy rẩy giữa không trung nửa ngày.
Đinh Hạo thấy thú vị, cũng không vươn tay ra giúp đỡ, chỉ thỉnh thoảng cổ vũ một chút: “Cố lên! Lấy cái đó, viên đậu lớn nhất kia kìa… Cục cưng giỏi quá!”
Bạch Bân đổi món bánh trứng thành bánh bao nhân thịt bò, làm thành hình vuông nhỏ, nóng hầm hập đặt trong bát cục cưng: “Ăn đi.”
Cục cưng cầm thìa tự mình ăn cơm, trên cổ còn đeo yếm, chóp chép ăn đến vui vẻ.
Bạch Bân cảm khái: “Thật dễ nuôi.”
Đinh Hạo không vui, đôi chân dưới bàn tháo dép lê đá anh một cái: “Bạch Bân, anh nói ai khó nuôi chứ?”
Bạch Bân cũng thả một cái bánh bao vào bát cậu, nở nụ cười: “Đều dễ nuôi, được chưa? Ăn cơm nhanh lên, bé con còn nghe lời hơn cả em.”
Bé con bên cạnh quả nhiên nghe lời, bọn họ làm ầm ĩ như vậy cũng làm như không phát hiện, hết sức chuyên chú ăn cơm của mình.
Cơm nước xong, Đinh Hạo dựa theo tờ giấy kia viết dỗ cục cưng đi ngủ, lúc ngang qua phòng sách gặp Bạch Bân vẫn đang bận rộn, ghé vào liếc mắt nhìn. Bạch Bân đang bận rộn việc của Đinh Hạo, xem xét phương án đề nghị hợp tác với bên đại học, thấy Đinh Hạo tiến vào có chút ngạc nhiên: “Không đi ngủ sao?”
Đinh Hạo mấy ngày nay khá rảnh rỗi chính vì phương án kia của Bạch Bân, công ty của cậu còn phái vài người chạy sang bên trường học làm việc, cậu lười đi, quyết định ngồi nhà chờ tin tức. Nhìn Bạch Bân lôi số liệu ra phân tích lần thứ hai, vừa lập đồ thị vừa tính toán, liền khuyên anh: “Bạch Bân, không vội, cùng đi ngủ một lát đi?”
Bạch Bân nhéo nhéo mũi cậu: “Lập tức sẽ xong ngay, hai người đi ngủ trước đi, chiều nay anh còn có việc phải ra ngoài.” Anh còn chưa quên phải đi mua ghế, nhớ đến lúc giữa trưa Đinh Hạo ôm đứa nhỏ không thể tập trung tự ăn cơm, trong lòng anh liền không thoải mái.
Đinh Hạo ừm một tiếng, không hỏi nhiều nữa, cục cưng nhỏ trong lòng cậu đang gà gật sắp không nắm nổi áo cậu nữa, vẫn là chiếu cố bé con quan trọng hơn: “Vậy tụi em đi ngủ nhé.”
Cục cưng nhỏ mí mắt đang đánh nhau, sắp không mở ra nổi, nghe thấy Đinh Hạo tạm biệt Bạch Bân còn không quên hôn gió theo thói quen. Tay nhỏ bé đặt lên miệng chụt một cái, vẫy vẫy về phía Bạch Bân, không đợi hạ xuống liền ngáp một cái, lui vào trong lòng Đinh Hạo cọ tới cọ lui: “Mơ mơ…”
Đinh Hạo nghe bé con miệng còn hơi sữa ngọng nghịu, tâm mềm nhũn, liên tục đáp ứng: “Được được được, chúng ta đi mơ mơ, nhé.”
Bạch Bân nhìn thân ảnh hai người bước ra khỏi cửa, cảm thấy buổi chiều ra ngoài không những phải mua ghế trẻ con, có lẽ cần mua cả giường nữa.
Lisa đem theo một balô lớn, Đinh Hạo giúp cô mang vào, nặng trĩu, liền tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Lisa cậu lại làm bánh nướng sao?”
Bình thường Lisa khá thích làm điểm tâm đưa tới cho bọn cậu, nhưng lần này không phải đến tặng điểm tâm, đặt cục cưng ngồi lên ghế sôpha, Lisa mở balô ra triển lãm cho Đinh Hạo nhìn một chút: “Không phải, đây là cho cục cưng. Này, cậu xem, bình sữa, chén nhỏ, áo khoác… Đều của cục cưng đó!”
Đinh Hạo ngồi trên sô pha chơi với bé con, thấy Lisa giơ quần lót trên tay triển lãm, cũng vui vẻ: “Cái này đương nhiên có thể nhìn ra là của cục cưng rồi, Lisa, cậu vừa đi mua sao?” Cậu nghĩ Lisa đây là tiện đường ghé thăm bọn họ, không suy nghĩ nhiều.
“Đúng vậy, vừa mua xong!” Lisa nhét balô lớn vào trong tay Đinh Hạo, cười tủm tỉm: “Đinh Hạo, không cần khách khí, đều là cho cậu đó!”
Đinh Hạo sửng sốt, sao lại thành cho cậu: “Lisa, cái này tôi không dùng được…” Cậu còn chưa nói xong, liền thấy Lisa ôm cục cưng nhỏ cũng nhét vào tay cậu. Đinh Hạo trừng mắt nhìn: “Này cũng cho tôi?”
Lisa cao hứng gật gật đầu: “Đúng đúng! Đều là đưa cho cậu!” Vừa ăn vài miếng điểm tâm lót dạ vừa bổ sung: “Đinh Hạo, nhận lấy vài ngày rồi trả lại cho tôi nhé!”
Đinh Hạo bây giờ mới nghe hiểu, Lisa nhờ cậu giúp trông bé con, ôm cục cưng vào trong ngực trêu chọc: “Được rồi, cậu bận rộn thì cứ để cục cưng ở đây, dù sao gần đây tôi cũng không làm gì, giúp cậu trông đó.” Nhớ đến Lisa một câu chia làm vài phần mới nói xong, liền cười đùa: “Lisa này, trình độ tiếng Trung của cậu tăng nhanh đó, có thể viết thành hồi ký đi học được rồi?”
Lisa khoa tay múa chân giải thích cho Đinh Hạo một hồi. Hóa ra Bạch Kiệt chuẩn bị cho cô một chiếc máy ghi âm nhỏ, đi học có gì không biết cứ ghi lại tất, về nhà giúp cô bổ túc lại. Anh em nhà họ Bạch đều có chung một tính cách, săn sóc tỉ mỉ người trong nhà. Bạch Kiệt biết Lisa học chậm, sau khi ghi âm lại chẳng những giúp giải thích, còn thuận tiện làm gia sư tại nhà luôn, là đọc đến viết, dạy vô cùng kiên nhẫn.
Lisa lần này đến cũng vì sự nghiệp học hành, thời khóa biểu của cô quá đầy, hơn nữa ngôn ngữ là môn có khối lượng kiến thức vô cùng lớn, đi học càng khó khăn. Cố tình cục cưng nhỏ còn cần người chăm sóc, tan học trở về liền ở cùng cục cưng, chờ bé con ngủ mới ngồi học, Lisa không chống đỡ được lâu. Cảm thấy sắp không thể theo kịp được tiến độ, đành phải đến nhà anh cả xin giúp đỡ: “Chỉ cần vài ngày là được rồi, đến khi tìm được bảo mẫu thích hợp, cục cưng sẽ có thể ở nhà!”
Bạch Bân khoát tay: “Không cần gấp như vậy, trước cứ để ở đây đi.”
Đinh Hạo ngồi kia đã chơi với cục cưng đến vui vẻ, còn chọc bé con cười khanh khách hai tiếng.
Lisa nhìn cục cưng không hề lạ lẫm, cũng an tâm: “Đinh Hạo, chuyện cần chú ý tôi đều viết trên tờ giấy này, cậu nhớ đọc kỹ nhé!” Đi qua hôn cục cưng một cái: “Cục cưng, mẹ về nhà trước, vài hôm nữa sẽ tới đón con về nhé! Con ở đây phải ngoan ngoãn, nghe lời cha, biết không?”
Cục cưng ưm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo rồi lại ngó sang Lisa: “Được.”
Đinh Hạo không ngờ cục cưng thuận theo nhanh như vậy, nếu là cậu lúc trước thể nào cũng phải lăn lộn khóc lóc ầm ĩ một phen đó! Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì kia liền vui vẻ, ghé qua hôn một cái, khích lệ: “Thật là một đứa nhỏ ngoan!”
Lisa cẩn thận giải thích một lần cách chăm sóc bé con, tiếng Trung vẫn bập bẹ như trước, Bạch Bân cầm tờ giấy kia đối chiếu, miễn cưỡng nghe hiểu được. Lisa thấy Bạch Bân cẩn thận như vậy cũng an tâm, đứng ở cửa phất tay tạm biệt cục cưng, nhiệt tình hôn gió: “Cục cưng! Nói hẹn gặp lại mẹ đi!”
Cục cưng cũng đưa tay lên miệng hôn gió một cái, thanh âm vang dội, nhưng biểu tình vẫn như cũ không hề biến hóa: “Hẹn gặp lại mẹ.”
Lisa đi rồi, để lại một balô thật lớn, Bạch Bân dựa theo thuyết minh trên tờ giấy nọ, phân loại từng thứ một rõ ràng, thuận tay đi đun một ấm nước sôi, chuẩn bị pha sữa bột cho cục cưng uống.
Đinh Hạo ngồi cạnh trêu chọc bé con, nâng lên thật cao, cục cưng vẻ mặt nghiêm túc gắt gao ôm chặt cổ cậu không thả lỏng. Đinh Hạo vui vẻ cười ha ha: “Bạch Bân, Bạch Bân anh xem! Cục cưng thân với em không nè!”
Bạch Bân không thể không biết xấu hổ nói cho cậu, đó là bé con sợ cậu ôm không nổi làm nó ngã thôi, chỉ dặn dò Đinh Hạo: “Cẩn thận một chút, đừng làm rơi bé.”
Đinh Hạo đáp ứng, trong chốc lát lại cùng cục cưng lăn trên sô pha chơi thành một đoàn. Hai người một tay một mảnh vải làm khủng long nhỏ, đang ‘đánh giặc’, Đinh Hạo a ô a ô giả dạng khủng long dọa cục cưng nhỏ.
“Lớn.” Cục cưng chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Đinh Hạo, ngắn gọn đầy đủ biểu đạt ý tứ bản thân: “Nhỏ.”
Đinh Hạo bật cười, dùng sức xoa xoa đầu bé, hôn lên trán: “Sao con lại thông minh như vậy chứ, cục cưng à!”
Hai người náo loạn một hồi, Đinh Hạo lại nghe theo lời Bạch Bân, bóc một quả vú sữa đút cho bé ăn: “A”
Cục cưng nhìn cậu không chịu há mồm, vươn tay muốn lấy thìa của mình: “Tự ăn.”
Đinh Hạo vội vàng đưa thìa cho bé con tự ăn hoa quả. Đó là chiếc thìa nhỏ cho trẻ con Lisa mang đến, trên thìa còn có hình ếch con, cục cưng ghé vào bàn trà, tự mình cầm thìa ngoan ngoãn ăn vú sữa, không hề rơi rớt một chút nào.
Bạch Bân vô cùng hài lòng, anh cảm thấy bé con nên được nuôi dưỡng thói quen tốt từ nhỏ, Bạch Kiệt và Lisa giáo dục rất tốt.
Ăn hoa quả xong, Đinh Hạo lại chơi với bé trong chốc lát. Đinh Hạo cảm thấy đói bụng, nghĩ cục cưng có lẽ cũng đã đói, ôm bé con đi phòng sách tìm Bạch Bân: “Tụi em đói bụng rồi.”
Bạch Bân nhìn một lớn một nhỏ đứng trước cửa, nhất là trên cổ Đinh Hạo còn lộ ra chiếc trống bỏi của cục cưng, khóe miệng không kiềm được cong cong: “Em đeo cái gì vậy?”
Đinh Hạo vô cùng đắc ý: “Đây là minh chứng cho tình cảm của tụi em, đúng không cục cưng?”
Cục cưng không biết có nghe hiểu không, còn gật gật đầu, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt áo Đinh Hạo, xem ra thật sự đã thân thiết lắm rồi.
Bạch Bân nhìn đồng hồ, quả thật cũng đã đến lúc nấu cơm: “Lisa nói cho cục cưng ăn cháo, còn muốn ăn bánh trứng nữa… Em có muốn ăn món gì không?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Em không ý kiến, anh xem rồi làm là được. Cục cưng, con muốn ăn cái gì?”
Cục cưng nhìn động tác Đinh Hạo, chần chừ một chút, cũng học theo cậu lắc lắc đầu.
Bạch Bân xoay người hôn cục cưng, lại thuận thế ôm hôn Đinh Hạo: “Hôm nay thể hiện tài năng nấu nướng một phen, làm một mâm đồ ngon.”
Bữa cơm giữa trưa quả nhiên phong phú, đều là món mà cục cưng nhỏ có thể ăn được. Vì để thuận tiện cho cục cưng nhỏ ăn cơm, Đinh Hạo quyết định để bé con ngồi trong lòng mình, cục cưng đại khái bình thường cũng hay ăn cơm như vậy, không hề bài xích với tư thế của Đinh Hạo.
Bạch Bân nhìn hai người bọn họ ôm nhau ăn cơm, nhíu mày. Anh cảm thấy Đinh Hạo như vậy tự mình cũng ăn không ngon, xem ra buổi chiều phải ra ngoài mua ghế ăn cơm chuyên dụng cho trẻ con rồi.
Cục cưng nhỏ thích nhất là cháo thịt bò rau xanh, còn cả đậu phụ sốt, thìa nhỏ liên tiếp vươn về phía đó, một viên đậu phụ run run rẩy rẩy giữa không trung nửa ngày.
Đinh Hạo thấy thú vị, cũng không vươn tay ra giúp đỡ, chỉ thỉnh thoảng cổ vũ một chút: “Cố lên! Lấy cái đó, viên đậu lớn nhất kia kìa… Cục cưng giỏi quá!”
Bạch Bân đổi món bánh trứng thành bánh bao nhân thịt bò, làm thành hình vuông nhỏ, nóng hầm hập đặt trong bát cục cưng: “Ăn đi.”
Cục cưng cầm thìa tự mình ăn cơm, trên cổ còn đeo yếm, chóp chép ăn đến vui vẻ.
Bạch Bân cảm khái: “Thật dễ nuôi.”
Đinh Hạo không vui, đôi chân dưới bàn tháo dép lê đá anh một cái: “Bạch Bân, anh nói ai khó nuôi chứ?”
Bạch Bân cũng thả một cái bánh bao vào bát cậu, nở nụ cười: “Đều dễ nuôi, được chưa? Ăn cơm nhanh lên, bé con còn nghe lời hơn cả em.”
Bé con bên cạnh quả nhiên nghe lời, bọn họ làm ầm ĩ như vậy cũng làm như không phát hiện, hết sức chuyên chú ăn cơm của mình.
Cơm nước xong, Đinh Hạo dựa theo tờ giấy kia viết dỗ cục cưng đi ngủ, lúc ngang qua phòng sách gặp Bạch Bân vẫn đang bận rộn, ghé vào liếc mắt nhìn. Bạch Bân đang bận rộn việc của Đinh Hạo, xem xét phương án đề nghị hợp tác với bên đại học, thấy Đinh Hạo tiến vào có chút ngạc nhiên: “Không đi ngủ sao?”
Đinh Hạo mấy ngày nay khá rảnh rỗi chính vì phương án kia của Bạch Bân, công ty của cậu còn phái vài người chạy sang bên trường học làm việc, cậu lười đi, quyết định ngồi nhà chờ tin tức. Nhìn Bạch Bân lôi số liệu ra phân tích lần thứ hai, vừa lập đồ thị vừa tính toán, liền khuyên anh: “Bạch Bân, không vội, cùng đi ngủ một lát đi?”
Bạch Bân nhéo nhéo mũi cậu: “Lập tức sẽ xong ngay, hai người đi ngủ trước đi, chiều nay anh còn có việc phải ra ngoài.” Anh còn chưa quên phải đi mua ghế, nhớ đến lúc giữa trưa Đinh Hạo ôm đứa nhỏ không thể tập trung tự ăn cơm, trong lòng anh liền không thoải mái.
Đinh Hạo ừm một tiếng, không hỏi nhiều nữa, cục cưng nhỏ trong lòng cậu đang gà gật sắp không nắm nổi áo cậu nữa, vẫn là chiếu cố bé con quan trọng hơn: “Vậy tụi em đi ngủ nhé.”
Cục cưng nhỏ mí mắt đang đánh nhau, sắp không mở ra nổi, nghe thấy Đinh Hạo tạm biệt Bạch Bân còn không quên hôn gió theo thói quen. Tay nhỏ bé đặt lên miệng chụt một cái, vẫy vẫy về phía Bạch Bân, không đợi hạ xuống liền ngáp một cái, lui vào trong lòng Đinh Hạo cọ tới cọ lui: “Mơ mơ…”
Đinh Hạo nghe bé con miệng còn hơi sữa ngọng nghịu, tâm mềm nhũn, liên tục đáp ứng: “Được được được, chúng ta đi mơ mơ, nhé.”
Bạch Bân nhìn thân ảnh hai người bước ra khỏi cửa, cảm thấy buổi chiều ra ngoài không những phải mua ghế trẻ con, có lẽ cần mua cả giường nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook