Niệm Dao Dao
-
Chương 3
03.
Ta không thèm để ý người Nguyệt Thị nghĩ gì về ta, ta chỉ quan tâm quốc gia của ta có yên bình hay không. Bọn họ nói ta tâm cơ cũng vậy, nói ta mê hoặc quân tâm cũng thế, chỉ cần đạt được mục đích thì làm cách nào cũng được.
Ta tạm lánh mặt ít ngày, tới ngày thứ năm thấy cũng đã đủ, ta dẫn Ngọc Đường qua dưới chân núi Thiên Sơn đi tìm đồ ăn. Vừa bước ra khỏi lều đã thấy mẹ Hốt Hãn Tà – Đại phi Nguyệt Thị bước tới trước mặt ta. Ta thầm than hỏng trong lòng, theo bản năng muốn trốn đi. Bàn tay của Đại phi tát thẳng lên gò má ta, mặt ta nóng rát.
Ngọc Đường kinh hô, vội đẩy ta ra phía sau, giằng co với Đại phi: “Đại phi làm gì đấy?”
Bà ta lạnh lùng cười, từ trên cao khinh miệt liếc xuống chỗ ta, nói vài câu tiếng Nguyệt Thị. Đám thị nữ phía sau xốc lều của ta lên, dọn sạch những thứ đồ ta mang theo từ Tề quốc. Bà ta hung hăng trừng ta cái nữa rồi nghênh ngang rời đi.
Ta che mặt, không nói câu nào.
“Công chúa… Công chúa… Người để nô tỳ nhìn xem, mặt người… Ôi! Sao lại cháy máu nhiều như thế…” Ngọc Đường gấp đến độ ứa nước mắt, kéo ta vào trong màn, vội đi tìm thuốc. Đến khi con bé phát hiện thuốc mỡ mang theo từ Tề quốc đều bị Đại phi lấy đi hết thì tức đến giậm chân, miệng liên tục mắng: “Đúng là chẳng ra gì! Man di thì vẫn là man di! Ngoài tát thẳng vào mặt thì chả biết làm gì hết!”
“Công chúa…” Ngọc Đường đưa nến lên soi, ta bưng gương lên xem gương mặt của mình. Quả thật hơi khó coi, móng tay của Đại phi trực tiếp cào mất một lớp da, máu còn đọng lại, nếu không xử lí tốt sợ là sẽ để lại sẹo.
Ta thở dài, cầm lấy chiếc khăn lau nhẹ.
“Á…” – lỡ dùng lực hơi mạnh khiến ta hít hà một hơi.
Ngọc Đường đau lòng rơi nước mắt, thút thít nói: “Nô tỳ đi tìm tiểu Thiền vu!”
“Không được đi.” – ta cản con bé. “Chờ hắn tự đến.”
***
Tới hoàng hôn, Hốt Hãn Tà cuối cùng cũng qua lều của ta. Lúc hắn vén màn lên, ta có nghe thấy tiếng động nhưng làm như không để ý. Hắn im lặng đứng sau ta một lúc, rồi không nhịn được mà ngồi lên giường, hỏi: “Sao vậy?”
Ta xoay người đi chỗ khác, không cho hắn nhìn mặt.
Hốt Hãn Tà thở dài, kéo eo ta từ phía sau: “Chuyện mẹ ta, ta mới nghe nói.” Hắn dừng lại một chút: “Thật xin lỗi.”
Ta không nghĩ hắn lại giải thích thẳng thắn như vậy, bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn. Hắn thấy rõ được mặt ta, cau mày lại, giọng nói nghiêm khắc hẳn lên: “Mặt bị sao thế này?”
Ta che mặt lại, lắc đầu: “Đại phi vui lòng là được, ta không sao.”
Hốt Hãn Tà nhìn mặt ta một lúc lâu, rồi dịu dàng kéo ta vào trong lồng ngực: “Nàng yên tâm, ta sẽ cho người trả đồ lại cho nàng. Ngày mai ta sẽ phái y sư giỏi nhất đến khám cho nàng, sẽ không lưu lại sẹo đâu. Được không?”
Ta vùi đầu vào lòng hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
“Về phía Đại phi bên kia…” Hốt Hãn Tà trầm mặc, không nói tiếp.
Ta không đáp lời, chỉ ấm ức mà nghẹn ngào.
Chỉ mới thế, Hốt Hãn Tà đã đứng ngồi không yên. Hắn vỗ vỗ lưng ta, an ủi: “Nàng yên tâm, bên chỗ Đại phi ta sẽ giải quyết.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, không phản bác gì.
Hốt Hãn Tà có quan hệ rất tốt với người Hung Nô, mối liên hệ này đã giúp hắn rất nhiều lúc hắn còn chưa thành hùng ưng. Nhưng giờ hắn đã là một con chim ưng có thể tự do sải cánh trên bầu trời, không muốn bị xích sắt trói buộc, cũng không cần chủ nhân chỉ đường nữa. Tộc Hung Nô lại muốn can thiệp quá nhiều, cho dù mẫu thân hay ông ngoại của hắn cũng không chỉ đơn thuần là người thân nữa.
Đại phi từ lúc lão Thiền vu còn tại thế đã ghét cay ghét đắng ta, tới giờ vẫn luôn nhằm vào ta. Mà ta, cũng chẳng phải con cừu non ngốc nghếch chỉ chờ bị thịt.
Hốt Hãn Tà ở lì trong lều ta mấy ngày, dùng danh nghĩa của bản thân đưa qua rất nhiều đồ kia thứ nọ, còn nói hắn nhớ mùi hương trong lều Khương phu nhân, đòi đủ loại hương liệu của ta từ chỗ của Đại phi, tiện thể xách luôn đống thuốc mỡ về. Đại phi nổi trận lôi đình, nhưng vì là con mình mà không thể phát tác, chỉ đành gọi Hốt Hãn Tà qua lều của mình mắng cho một trận.
***
Ta nhìn dung nhan của mình trong gương, vết thương trên mặt đã khép miệng, khô thành một lớp máu đọng. Ngọc Đường chạy từ ngoài vào, vội vàng ghé lỗ tai ta nói: “Công chúa, Đại phi muốn lập Đại Yên thị cho tiểu Thiền vu.”
Ta sửng sốt, hỏi: “Là công chúa tộc Hung Nô à?”
Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dễ đoán mà. Đại phi bất mãn sự sủng ái của Hốt Hãn Tà dành cho ta, tất nhiên sẽ muốn tìm một cô nương từ nhà mẹ đẻ, phân tán lực chú ý của hắn cho ta rồi xử lí ta sau.” Ta buông gương, thả người xuống lưng ghế: “Đại phi vẫn chưa nhận ra việc Hốt Hãn Tà sủng ta như vậy đâu chỉ vì thích, mà còn một nguyên nhân khác – hắn không muốn ở gần mấy nữ nhân Đại phi an bài, hắn đang xa lánh người Hung Nô.”
“Hốt Hãn Tà là người có dã tâm. Hắn không muốn dựa vào tộc Hung Nô mà cường đại, hắn chỉ muốn tự mình cường đại.”
Nhưng hôm nay Hốt Hãn Tà vẫn chưa đủ cường đại để đối đầu với mẫu thân và cả tộc Hung Nô, nên hắn chỉ đành thỏa hiệp.
Ta đứng trên sườn núi, nhìn hắn cưỡi ngựa bắn tên quanh võ trường một vòng rồi lại một vòng, phát tiết hết những phẫn uất trong lòng ra. Bỗng nhiên ta sinh ra cảm giác quen thuộc – tại cố hương xa xôi của ta, cũng từng có môt thiếu niên như vậy: lòng mang lý tưởng, tràn đầy nhiệt huyết. Hắn nắm lấy quyển sách, dựa vào lan can, nhìn non sông nghìn dặm bên dưới mà nói với ta: “Niệm Niệm, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến quốc gia này cường thịnh, dân chúng không phải phiêu bạt khắp nơi, sẽ không còn chiến loạn nữa. Ta muốn con dân ta yên vui hạnh phúc mà sống trên mảnh đất này.”
Lúc đấy ta đã trả lời hắn thế nào?
À, ta đã nói: “Ta tin người, ca ca.”
Ta không thèm để ý người Nguyệt Thị nghĩ gì về ta, ta chỉ quan tâm quốc gia của ta có yên bình hay không. Bọn họ nói ta tâm cơ cũng vậy, nói ta mê hoặc quân tâm cũng thế, chỉ cần đạt được mục đích thì làm cách nào cũng được.
Ta tạm lánh mặt ít ngày, tới ngày thứ năm thấy cũng đã đủ, ta dẫn Ngọc Đường qua dưới chân núi Thiên Sơn đi tìm đồ ăn. Vừa bước ra khỏi lều đã thấy mẹ Hốt Hãn Tà – Đại phi Nguyệt Thị bước tới trước mặt ta. Ta thầm than hỏng trong lòng, theo bản năng muốn trốn đi. Bàn tay của Đại phi tát thẳng lên gò má ta, mặt ta nóng rát.
Ngọc Đường kinh hô, vội đẩy ta ra phía sau, giằng co với Đại phi: “Đại phi làm gì đấy?”
Bà ta lạnh lùng cười, từ trên cao khinh miệt liếc xuống chỗ ta, nói vài câu tiếng Nguyệt Thị. Đám thị nữ phía sau xốc lều của ta lên, dọn sạch những thứ đồ ta mang theo từ Tề quốc. Bà ta hung hăng trừng ta cái nữa rồi nghênh ngang rời đi.
Ta che mặt, không nói câu nào.
“Công chúa… Công chúa… Người để nô tỳ nhìn xem, mặt người… Ôi! Sao lại cháy máu nhiều như thế…” Ngọc Đường gấp đến độ ứa nước mắt, kéo ta vào trong màn, vội đi tìm thuốc. Đến khi con bé phát hiện thuốc mỡ mang theo từ Tề quốc đều bị Đại phi lấy đi hết thì tức đến giậm chân, miệng liên tục mắng: “Đúng là chẳng ra gì! Man di thì vẫn là man di! Ngoài tát thẳng vào mặt thì chả biết làm gì hết!”
“Công chúa…” Ngọc Đường đưa nến lên soi, ta bưng gương lên xem gương mặt của mình. Quả thật hơi khó coi, móng tay của Đại phi trực tiếp cào mất một lớp da, máu còn đọng lại, nếu không xử lí tốt sợ là sẽ để lại sẹo.
Ta thở dài, cầm lấy chiếc khăn lau nhẹ.
“Á…” – lỡ dùng lực hơi mạnh khiến ta hít hà một hơi.
Ngọc Đường đau lòng rơi nước mắt, thút thít nói: “Nô tỳ đi tìm tiểu Thiền vu!”
“Không được đi.” – ta cản con bé. “Chờ hắn tự đến.”
***
Tới hoàng hôn, Hốt Hãn Tà cuối cùng cũng qua lều của ta. Lúc hắn vén màn lên, ta có nghe thấy tiếng động nhưng làm như không để ý. Hắn im lặng đứng sau ta một lúc, rồi không nhịn được mà ngồi lên giường, hỏi: “Sao vậy?”
Ta xoay người đi chỗ khác, không cho hắn nhìn mặt.
Hốt Hãn Tà thở dài, kéo eo ta từ phía sau: “Chuyện mẹ ta, ta mới nghe nói.” Hắn dừng lại một chút: “Thật xin lỗi.”
Ta không nghĩ hắn lại giải thích thẳng thắn như vậy, bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn. Hắn thấy rõ được mặt ta, cau mày lại, giọng nói nghiêm khắc hẳn lên: “Mặt bị sao thế này?”
Ta che mặt lại, lắc đầu: “Đại phi vui lòng là được, ta không sao.”
Hốt Hãn Tà nhìn mặt ta một lúc lâu, rồi dịu dàng kéo ta vào trong lồng ngực: “Nàng yên tâm, ta sẽ cho người trả đồ lại cho nàng. Ngày mai ta sẽ phái y sư giỏi nhất đến khám cho nàng, sẽ không lưu lại sẹo đâu. Được không?”
Ta vùi đầu vào lòng hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
“Về phía Đại phi bên kia…” Hốt Hãn Tà trầm mặc, không nói tiếp.
Ta không đáp lời, chỉ ấm ức mà nghẹn ngào.
Chỉ mới thế, Hốt Hãn Tà đã đứng ngồi không yên. Hắn vỗ vỗ lưng ta, an ủi: “Nàng yên tâm, bên chỗ Đại phi ta sẽ giải quyết.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, không phản bác gì.
Hốt Hãn Tà có quan hệ rất tốt với người Hung Nô, mối liên hệ này đã giúp hắn rất nhiều lúc hắn còn chưa thành hùng ưng. Nhưng giờ hắn đã là một con chim ưng có thể tự do sải cánh trên bầu trời, không muốn bị xích sắt trói buộc, cũng không cần chủ nhân chỉ đường nữa. Tộc Hung Nô lại muốn can thiệp quá nhiều, cho dù mẫu thân hay ông ngoại của hắn cũng không chỉ đơn thuần là người thân nữa.
Đại phi từ lúc lão Thiền vu còn tại thế đã ghét cay ghét đắng ta, tới giờ vẫn luôn nhằm vào ta. Mà ta, cũng chẳng phải con cừu non ngốc nghếch chỉ chờ bị thịt.
Hốt Hãn Tà ở lì trong lều ta mấy ngày, dùng danh nghĩa của bản thân đưa qua rất nhiều đồ kia thứ nọ, còn nói hắn nhớ mùi hương trong lều Khương phu nhân, đòi đủ loại hương liệu của ta từ chỗ của Đại phi, tiện thể xách luôn đống thuốc mỡ về. Đại phi nổi trận lôi đình, nhưng vì là con mình mà không thể phát tác, chỉ đành gọi Hốt Hãn Tà qua lều của mình mắng cho một trận.
***
Ta nhìn dung nhan của mình trong gương, vết thương trên mặt đã khép miệng, khô thành một lớp máu đọng. Ngọc Đường chạy từ ngoài vào, vội vàng ghé lỗ tai ta nói: “Công chúa, Đại phi muốn lập Đại Yên thị cho tiểu Thiền vu.”
Ta sửng sốt, hỏi: “Là công chúa tộc Hung Nô à?”
Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dễ đoán mà. Đại phi bất mãn sự sủng ái của Hốt Hãn Tà dành cho ta, tất nhiên sẽ muốn tìm một cô nương từ nhà mẹ đẻ, phân tán lực chú ý của hắn cho ta rồi xử lí ta sau.” Ta buông gương, thả người xuống lưng ghế: “Đại phi vẫn chưa nhận ra việc Hốt Hãn Tà sủng ta như vậy đâu chỉ vì thích, mà còn một nguyên nhân khác – hắn không muốn ở gần mấy nữ nhân Đại phi an bài, hắn đang xa lánh người Hung Nô.”
“Hốt Hãn Tà là người có dã tâm. Hắn không muốn dựa vào tộc Hung Nô mà cường đại, hắn chỉ muốn tự mình cường đại.”
Nhưng hôm nay Hốt Hãn Tà vẫn chưa đủ cường đại để đối đầu với mẫu thân và cả tộc Hung Nô, nên hắn chỉ đành thỏa hiệp.
Ta đứng trên sườn núi, nhìn hắn cưỡi ngựa bắn tên quanh võ trường một vòng rồi lại một vòng, phát tiết hết những phẫn uất trong lòng ra. Bỗng nhiên ta sinh ra cảm giác quen thuộc – tại cố hương xa xôi của ta, cũng từng có môt thiếu niên như vậy: lòng mang lý tưởng, tràn đầy nhiệt huyết. Hắn nắm lấy quyển sách, dựa vào lan can, nhìn non sông nghìn dặm bên dưới mà nói với ta: “Niệm Niệm, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến quốc gia này cường thịnh, dân chúng không phải phiêu bạt khắp nơi, sẽ không còn chiến loạn nữa. Ta muốn con dân ta yên vui hạnh phúc mà sống trên mảnh đất này.”
Lúc đấy ta đã trả lời hắn thế nào?
À, ta đã nói: “Ta tin người, ca ca.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook