Niệm Dao Dao
-
Chương 2
02.
Chạng vạng tối, ta đi qua vương trướng một chuyến, Hốt Hãn Tà và các đại thần còn đang bàn chính sự. Ta ngẫm nghĩ trong chốc lát, bước đến trước sườn núi hứng gió đêm. Thời tiết giữa đêm và ngày của Nguyệt Thị khác biệt như trời với đất, ta hứng gió lạnh thổi qua gương mặt đầy nước mắt, hai má lạnh ngắt, chóp mũi đỏ hồng.
Lúc này trong vương trướng các đại thần đã rời đi hết, ta dẫn Ngọc Đường bưng canh xương bò đã hầm nhừ, chui vào bên trong.
Hốt Hãn Tà đứng trước bản đồ trên tường, nghe thấy tiếng động liền quay người lại, thấy gương mặt của ta thì sửng sốt. Ngọc Đường thả màn xuống, trong lều chỉ còn lại hai người chúng ta.
“Sao vậy?” Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta vào trong lồng ngực. Hốt Hãn Tà tuổi trẻ khí thịnh, cho dù là mùa đông khắc nghiệt thì trong vương trướng cũng chẳng cần đốt than, bản thân hắn đã là cái lò lửa rồi.
Ta run run nép vào lòng hắn, khoảng trời của riêng ta.
Hốt Hãn Tà phát hiện ta không ổn, hắn nâng mặt của ta lên, lau đi nước mắt: “Khóc à? Ai bắt nạt nàng thế?” Hắn ngừng một chút, rồi cất lời: “Mẹ ta à?”
Ta lắc đầu: “Không phải Đại phi…”
Hắn cảm thấy buồn cười: “Thế thì ai? Ai dám bắt nạt Mân Quân của ta?” Lời hắn nói cực kì cà rỡn, ta tức giận đẩy hắn ra, rời khỏi lồng ngực hắn mà quay mặt đi.
Hốt Hãn Tà thu lại vẻ tươi cười, cẩn thận hỏi: “Giận hả?”
Ta cắn môi, khó xử liếc qua chỗ khác, hít hít cái mũi: “Vương phi Tây Lễ tặng đồ tới.”
Hốt Hãn Tà nghe cái tên này, nhíu mày: “Nàng ta tặng đồ cho nàng? Tặng cái gì?”
“Mấy tấm da ngựa, nói là Tây Lễ vương săn bắn trở về thưởng cho nàng ta rất nhiều, nên lấy làm hạ lễ sai người đưa qua cho ta.”
Ta thấy Hốt Hãn Tà không nói không rằng, chỉ có thể nói tiếp: “Ta vốn tưởng đó là quà chị dâu tặng cho như thường, sau đó nghe hạ nhân nói… nói…” Câu kế tiếp ta không thốt ra lời, cứ nhìn chằm chằm Hốt Hãn Tà xem phản ứng của hắn.
Nguyệt Thị có truyền thuyết, nói là tổ tiên Nguyệt Thị vì là huynh muội nên không thể đến với nhau, chỉ đành lấy tấm da ngựa săn bắn được che khuất đi gương mặt, lúc này hai người mới hết đề phòng và thẹn thùng, sinh con nối dõi. Lời này không cần ta nói, Hốt Hãn Tà tất nhiên biết rõ hơn ta.
Theo tục lệ thừa kế của Nguyệt Thị, cha chết con lấy mẹ, anh chết em lấy chị dâu, muốn lấy được ta thì phải giết Hốt Hãn Tà rồi xưng vương cái đã. Tây Lễ vương tặng da ngựa cho ta thay vì nói là vũ nhục em dâu thì thà nói khiêu khích châm chọc đúng hơn, dã tâm lộ rõ mồn một.
Hốt Hãn Tà nhìn ta, kéo ta về lồng ngực hắn lần nữa. Ta nhéo đùi mình, nước mắt tuôn rơi lã chả: “Ta đã gả vào Nguyệt Thị, phong tục Nguyệt Thị ta lại không biết sao? Chàng đang còn sống mà, Tây Lễ vương làm vậy chỉ là muốn nhục nhã ta thôi…”
Đêm kế vị Hốt Hãn Tà đã triệu ta qua vương trướng, làm Đại phi cho rằng khi lão Thiền vu còn sống ta đã tư thông với hắn. Lúc ấy trên dưới Nguyệt Thị đồn đãi thế nào sao ta không biết được, Hốt Hãn Tà cũng không thể không biết. Khi đó ta không khóc không nháo, chính là muốn đợi đến giờ mới lôi ra, làm hắn áy náy, làm hắn khó chịu.
Quả nhiên Hốt Hãn Tà nắm lấy tay ta, thở dài: “Nàng luôn muốn tự làm khó bản thân. Lễ tiết của người Hán thì để cho đám người Hán đó giữ đi, nàng đã gả qua đây thì đừng quan tâm nữa. Biết chưa?”
Ta như thỏa hiệp mà gật đầu.
Đêm đó ta ngủ lại vương trướng. Hốt Hãn Tà rời giường không bảo ta, để mặc ta ngủ thẳng chân đến khi tự tỉnh.
Gần tới trưa, Ngọc Đường dẫn ta về lại trướng của mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Sáng nay tiểu Thiền vu đã bảo người đem da ngựa đi, còn đưa tới một tấm lông hồ li trắng tuyết, hương liệu Tây Vực tiến cống, còn cả rượu nho!” Mới vừa bước vào trướng, con bé đã kéo tay ta hỏi: “Công chúa, tình hình giờ sao rồi?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của con bé, ta cười, biết nó muốn nghe cái gì nên nói: “Cứ đợi hôm nay tiểu Thiền vu bàn bạc với các đại thần sao đã rồi chúng ta hãy tính bước tiếp theo.”
“Tiểu Thiền vu đúng là ghét ca ca của hắn thật.”
Ta nhấp một ngụm nước: “Dã tâm của Tây Lễ vương lộ rõ mồn một, nếu không có cái danh công chúa Hung Nô của Đại phi đè xuống, hắn sẽ không an phận đến giờ. Bộ lạc phía Tây là lão Thiền vu đánh hạ rồi cho hắn đi trấn thủ, khi lão Thiền vu đi hắn không được nhìn mặt lần cuối, trong lòng tất nhiên sẽ bất bình.”
Ngọc Đường nói: “Công chúa chắc chắn tiểu Thiền vu sẽ vì Tây Lễ vương mà không xuất binh sao?”
“Vậy chúng ta phải xem xem tiểu Thiền vu… là người chỉ biết cái lợi trước mắt, hay là biết mưu tính sâu xa.”
Tây Lễ vương ở bộ lạc phía Tây nắm giữ ba vạn kỵ binh, nếu giờ này Hốt Hãn Tà xuất binh đi đánh thành Thiện đô của Tề quốc ở phía Đông, toàn bộ hậu phương sẽ rơi vào trong túi Tây Lễ vương hết. Hốt Hãn Tà không phải là không biết, chỉ là hắn muốn chiếm lấy Thiện đô để cắt đứt con đường giao thương giữa Tề quốc và Tây Vực, ước muốn đó khiến hắn vứt chuyện nội đấu trong Nguyệt thị qua một bên. Ta muốn mượn chuyện da ngựa dời tầm mắt của hắn đi, để hắn đấu cùng Tây Lễ.
***
Từ ngày cáo trạng hôm trước, Hốt Hãn Tà mấy ngày liền không tới tìm ta.
Hôm đó ta cưỡi ngựa từ chân núi Thiên Sơn quay về, hái chút trái cây để ủ rượu thì thấy Hốt Hãn Tà một thân áo giáp trở về từ doanh trại. Hắn thấy ta thì phất tay với đám tướng sĩ phía sau rồi chạy tới.
Ta vào lều cất hoa quả đi, dịu dàng cởi áo giáp cho hắn, bảo Ngọc Đường đi chuẩn bị nước ấm, hầu hạ hắn tắm rửa.
Trên người Hốt Hãn Tà có rất nhiều vết sẹo lưu lại từ trên chiến trường, có cái chỉ vừa mới đóng vảy, nhìn thấy là ghê người. Lúc ta thấy lần đầu thì không nhịn được mà hít một hơi.
Khi đó hắn cười ta, nói không phải lần đầu ta thấy mấy thứ như vậy, còn kinh ngạc làm gì.
“Không phải, trên người lão Thiền vu cũng có, nhưng trên người chàng thì ta đã thấy lần nào đâu?” – ta ăn ngay nói thật.
Hốt Hãn Tà nằm trên người ta mà nhìn chằm chằm một lúc lâu, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng đậm.
Ta cầm gáo múc từng gáo nước xối lên người hắn, một bên lại xoa bóp. Thân thể hắn y chang một tảng đá lớn, hằng năm tập võ liên miên khiến toàn thân là bắp thịt, ta dùng lực thật lớn mới ấn nổi huyệt vị của hắn, chỉ xoa bóp vai và cổ mà đã mồ hôi đầm đìa. Ta thở hổn hển, Hốt Hãn Tà mở mắt ra, nắm lấy mười ngón tay của ta. Ta dứt khoát buông gáo nước xuống, hai mắt nhìn hắn.
Hơi nước nóng bốc lên làm mặt ta hơi đỏ.
Hốt Hãn Tà cất lời: “Ta không định tấn công Thiện đô.”
Ta nhắm hai mắt không nói tiếng nào, không thèm để ý mấy lời này.
Hắn nói: “Thấy kết quả này thế nào? An lòng chưa?”
“Chàng nói thì là thật sao, thế chẳng phải như ta muốn gì thì được nấy?”
“Câu này đúng rồi, lời ta nói là thật.” Hốt Hãn Tà vuốt ve bàn tay ta, lại hỏi: “Vậy nàng nói xem, nếu ta muốn cản tay Tây Lễ thì phải làm sao đây?”
Ta cố ý không đáp: “Sao ta biết được?”
Hốt Hãn Tà ghé sát vào: “Nói đi.”
Hắn bức bách làm ta đỡ không được, nói: “Giúp đỡ lẫn nhau. Lấy Thiện đô làm điều kiện, giao dịch với Đại Tề, không chỉ có mình chúng ta thu lợi mà Đại Tề và Tây Vực đều nhớ rõ ân tình của Thiền vu. Huống chi… nếu giao hảo cùng với bọn họ, dân Hung Nô cũng không dám động tay động chân gì với Nguyệt Thị.”
Hốt Hãn Tà nhìn ta, nhếch miệng: “Nàng đang suy tính cho Tề quốc hay là cho Nguyệt Thị?”
Ta cười: “Lợi ích ở trước mắt, Thiền vu cần cẩn thận cân nhắc hơn. Vẫn câu nói cũ, cho dù thiếp thân có nói cái gì thì ngài vẫn là người quyết định cuối cùng.”
Hốt Hãn Tà dường như vừa lòng với câu trả lời của ta, ôm lấy ta kéo vào thùng tắm.
Năm ngày sau, Thiền vu Hốt Hãn Tà phái sứ giả đưa thư cho Tề quốc: Muốn cùng Tề kết duyên Tần Tấn(*), giao thương buôn bán, có lợi cho vạn dân.
(*) duyên Tần Tấn: chỉ hai nước thông gia hữu hảo, xuất phát từ điển tích
Chạng vạng tối, ta đi qua vương trướng một chuyến, Hốt Hãn Tà và các đại thần còn đang bàn chính sự. Ta ngẫm nghĩ trong chốc lát, bước đến trước sườn núi hứng gió đêm. Thời tiết giữa đêm và ngày của Nguyệt Thị khác biệt như trời với đất, ta hứng gió lạnh thổi qua gương mặt đầy nước mắt, hai má lạnh ngắt, chóp mũi đỏ hồng.
Lúc này trong vương trướng các đại thần đã rời đi hết, ta dẫn Ngọc Đường bưng canh xương bò đã hầm nhừ, chui vào bên trong.
Hốt Hãn Tà đứng trước bản đồ trên tường, nghe thấy tiếng động liền quay người lại, thấy gương mặt của ta thì sửng sốt. Ngọc Đường thả màn xuống, trong lều chỉ còn lại hai người chúng ta.
“Sao vậy?” Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta vào trong lồng ngực. Hốt Hãn Tà tuổi trẻ khí thịnh, cho dù là mùa đông khắc nghiệt thì trong vương trướng cũng chẳng cần đốt than, bản thân hắn đã là cái lò lửa rồi.
Ta run run nép vào lòng hắn, khoảng trời của riêng ta.
Hốt Hãn Tà phát hiện ta không ổn, hắn nâng mặt của ta lên, lau đi nước mắt: “Khóc à? Ai bắt nạt nàng thế?” Hắn ngừng một chút, rồi cất lời: “Mẹ ta à?”
Ta lắc đầu: “Không phải Đại phi…”
Hắn cảm thấy buồn cười: “Thế thì ai? Ai dám bắt nạt Mân Quân của ta?” Lời hắn nói cực kì cà rỡn, ta tức giận đẩy hắn ra, rời khỏi lồng ngực hắn mà quay mặt đi.
Hốt Hãn Tà thu lại vẻ tươi cười, cẩn thận hỏi: “Giận hả?”
Ta cắn môi, khó xử liếc qua chỗ khác, hít hít cái mũi: “Vương phi Tây Lễ tặng đồ tới.”
Hốt Hãn Tà nghe cái tên này, nhíu mày: “Nàng ta tặng đồ cho nàng? Tặng cái gì?”
“Mấy tấm da ngựa, nói là Tây Lễ vương săn bắn trở về thưởng cho nàng ta rất nhiều, nên lấy làm hạ lễ sai người đưa qua cho ta.”
Ta thấy Hốt Hãn Tà không nói không rằng, chỉ có thể nói tiếp: “Ta vốn tưởng đó là quà chị dâu tặng cho như thường, sau đó nghe hạ nhân nói… nói…” Câu kế tiếp ta không thốt ra lời, cứ nhìn chằm chằm Hốt Hãn Tà xem phản ứng của hắn.
Nguyệt Thị có truyền thuyết, nói là tổ tiên Nguyệt Thị vì là huynh muội nên không thể đến với nhau, chỉ đành lấy tấm da ngựa săn bắn được che khuất đi gương mặt, lúc này hai người mới hết đề phòng và thẹn thùng, sinh con nối dõi. Lời này không cần ta nói, Hốt Hãn Tà tất nhiên biết rõ hơn ta.
Theo tục lệ thừa kế của Nguyệt Thị, cha chết con lấy mẹ, anh chết em lấy chị dâu, muốn lấy được ta thì phải giết Hốt Hãn Tà rồi xưng vương cái đã. Tây Lễ vương tặng da ngựa cho ta thay vì nói là vũ nhục em dâu thì thà nói khiêu khích châm chọc đúng hơn, dã tâm lộ rõ mồn một.
Hốt Hãn Tà nhìn ta, kéo ta về lồng ngực hắn lần nữa. Ta nhéo đùi mình, nước mắt tuôn rơi lã chả: “Ta đã gả vào Nguyệt Thị, phong tục Nguyệt Thị ta lại không biết sao? Chàng đang còn sống mà, Tây Lễ vương làm vậy chỉ là muốn nhục nhã ta thôi…”
Đêm kế vị Hốt Hãn Tà đã triệu ta qua vương trướng, làm Đại phi cho rằng khi lão Thiền vu còn sống ta đã tư thông với hắn. Lúc ấy trên dưới Nguyệt Thị đồn đãi thế nào sao ta không biết được, Hốt Hãn Tà cũng không thể không biết. Khi đó ta không khóc không nháo, chính là muốn đợi đến giờ mới lôi ra, làm hắn áy náy, làm hắn khó chịu.
Quả nhiên Hốt Hãn Tà nắm lấy tay ta, thở dài: “Nàng luôn muốn tự làm khó bản thân. Lễ tiết của người Hán thì để cho đám người Hán đó giữ đi, nàng đã gả qua đây thì đừng quan tâm nữa. Biết chưa?”
Ta như thỏa hiệp mà gật đầu.
Đêm đó ta ngủ lại vương trướng. Hốt Hãn Tà rời giường không bảo ta, để mặc ta ngủ thẳng chân đến khi tự tỉnh.
Gần tới trưa, Ngọc Đường dẫn ta về lại trướng của mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Sáng nay tiểu Thiền vu đã bảo người đem da ngựa đi, còn đưa tới một tấm lông hồ li trắng tuyết, hương liệu Tây Vực tiến cống, còn cả rượu nho!” Mới vừa bước vào trướng, con bé đã kéo tay ta hỏi: “Công chúa, tình hình giờ sao rồi?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của con bé, ta cười, biết nó muốn nghe cái gì nên nói: “Cứ đợi hôm nay tiểu Thiền vu bàn bạc với các đại thần sao đã rồi chúng ta hãy tính bước tiếp theo.”
“Tiểu Thiền vu đúng là ghét ca ca của hắn thật.”
Ta nhấp một ngụm nước: “Dã tâm của Tây Lễ vương lộ rõ mồn một, nếu không có cái danh công chúa Hung Nô của Đại phi đè xuống, hắn sẽ không an phận đến giờ. Bộ lạc phía Tây là lão Thiền vu đánh hạ rồi cho hắn đi trấn thủ, khi lão Thiền vu đi hắn không được nhìn mặt lần cuối, trong lòng tất nhiên sẽ bất bình.”
Ngọc Đường nói: “Công chúa chắc chắn tiểu Thiền vu sẽ vì Tây Lễ vương mà không xuất binh sao?”
“Vậy chúng ta phải xem xem tiểu Thiền vu… là người chỉ biết cái lợi trước mắt, hay là biết mưu tính sâu xa.”
Tây Lễ vương ở bộ lạc phía Tây nắm giữ ba vạn kỵ binh, nếu giờ này Hốt Hãn Tà xuất binh đi đánh thành Thiện đô của Tề quốc ở phía Đông, toàn bộ hậu phương sẽ rơi vào trong túi Tây Lễ vương hết. Hốt Hãn Tà không phải là không biết, chỉ là hắn muốn chiếm lấy Thiện đô để cắt đứt con đường giao thương giữa Tề quốc và Tây Vực, ước muốn đó khiến hắn vứt chuyện nội đấu trong Nguyệt thị qua một bên. Ta muốn mượn chuyện da ngựa dời tầm mắt của hắn đi, để hắn đấu cùng Tây Lễ.
***
Từ ngày cáo trạng hôm trước, Hốt Hãn Tà mấy ngày liền không tới tìm ta.
Hôm đó ta cưỡi ngựa từ chân núi Thiên Sơn quay về, hái chút trái cây để ủ rượu thì thấy Hốt Hãn Tà một thân áo giáp trở về từ doanh trại. Hắn thấy ta thì phất tay với đám tướng sĩ phía sau rồi chạy tới.
Ta vào lều cất hoa quả đi, dịu dàng cởi áo giáp cho hắn, bảo Ngọc Đường đi chuẩn bị nước ấm, hầu hạ hắn tắm rửa.
Trên người Hốt Hãn Tà có rất nhiều vết sẹo lưu lại từ trên chiến trường, có cái chỉ vừa mới đóng vảy, nhìn thấy là ghê người. Lúc ta thấy lần đầu thì không nhịn được mà hít một hơi.
Khi đó hắn cười ta, nói không phải lần đầu ta thấy mấy thứ như vậy, còn kinh ngạc làm gì.
“Không phải, trên người lão Thiền vu cũng có, nhưng trên người chàng thì ta đã thấy lần nào đâu?” – ta ăn ngay nói thật.
Hốt Hãn Tà nằm trên người ta mà nhìn chằm chằm một lúc lâu, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng đậm.
Ta cầm gáo múc từng gáo nước xối lên người hắn, một bên lại xoa bóp. Thân thể hắn y chang một tảng đá lớn, hằng năm tập võ liên miên khiến toàn thân là bắp thịt, ta dùng lực thật lớn mới ấn nổi huyệt vị của hắn, chỉ xoa bóp vai và cổ mà đã mồ hôi đầm đìa. Ta thở hổn hển, Hốt Hãn Tà mở mắt ra, nắm lấy mười ngón tay của ta. Ta dứt khoát buông gáo nước xuống, hai mắt nhìn hắn.
Hơi nước nóng bốc lên làm mặt ta hơi đỏ.
Hốt Hãn Tà cất lời: “Ta không định tấn công Thiện đô.”
Ta nhắm hai mắt không nói tiếng nào, không thèm để ý mấy lời này.
Hắn nói: “Thấy kết quả này thế nào? An lòng chưa?”
“Chàng nói thì là thật sao, thế chẳng phải như ta muốn gì thì được nấy?”
“Câu này đúng rồi, lời ta nói là thật.” Hốt Hãn Tà vuốt ve bàn tay ta, lại hỏi: “Vậy nàng nói xem, nếu ta muốn cản tay Tây Lễ thì phải làm sao đây?”
Ta cố ý không đáp: “Sao ta biết được?”
Hốt Hãn Tà ghé sát vào: “Nói đi.”
Hắn bức bách làm ta đỡ không được, nói: “Giúp đỡ lẫn nhau. Lấy Thiện đô làm điều kiện, giao dịch với Đại Tề, không chỉ có mình chúng ta thu lợi mà Đại Tề và Tây Vực đều nhớ rõ ân tình của Thiền vu. Huống chi… nếu giao hảo cùng với bọn họ, dân Hung Nô cũng không dám động tay động chân gì với Nguyệt Thị.”
Hốt Hãn Tà nhìn ta, nhếch miệng: “Nàng đang suy tính cho Tề quốc hay là cho Nguyệt Thị?”
Ta cười: “Lợi ích ở trước mắt, Thiền vu cần cẩn thận cân nhắc hơn. Vẫn câu nói cũ, cho dù thiếp thân có nói cái gì thì ngài vẫn là người quyết định cuối cùng.”
Hốt Hãn Tà dường như vừa lòng với câu trả lời của ta, ôm lấy ta kéo vào thùng tắm.
Năm ngày sau, Thiền vu Hốt Hãn Tà phái sứ giả đưa thư cho Tề quốc: Muốn cùng Tề kết duyên Tần Tấn(*), giao thương buôn bán, có lợi cho vạn dân.
(*) duyên Tần Tấn: chỉ hai nước thông gia hữu hảo, xuất phát từ điển tích
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook