Những Mảnh Vụn Vỡ
-
Chương 8: Boss yêu nghiệt, ôn nhu dạy dỗ em gái nhỏ (P1)
Sở Thanh trợn tròn mắt khi bị tên anh trai đáng chết kia bạo ngược đôi môi nhỏ. Cô mím chặt môi, không cho anh có cơ hội tấn công vào sâu bên trong. Gắng hết sức đẩy anh ra.
- Um... Ên... Oái... Ản... Um... Um... Ày... Ả... Áo... Ươn... Ưm... A... - Miệng mím chặt, lời nói không thoát được ra mà dừng lại ở cổ họng. (Nội dung: Tên quái đản này, thả lão nương ra.)
Thấy tiểu bạch thỏ của mình cứng đầu không chịu tiếp nhận, Mạc Hàn vòng tay qua eo nhỏ bóp mạnh khiến cô vừa buồn lại vừa đau mà "A" lên một tiếng. Miệng vừa mở anh đã tấn công vào bên trong khuấy đảo hồi lâu. Lưỡi quấn lấy lưỡi cô, cắn mút đôi môi đến sưng tấy.
"Chó chết. Dám động thủ với lão nương. Tên xấu xa, lão nương ta cắn chết ngươi. " - Nghĩ tới đó cô cắn mạnh khiến môi anh bật máu. Mùi vị tanh nồng hòa với vị ngọt đọng lại nơi khoang miệng thơm tho của cô khiến anh càng thêm phấn khích mà dây dưa môi nhỏ. Cô thấy thế càng thêm tức giận mà cắn mạnh lưỡi anh một cái đau điếng.
Cơn đau truyền tới, anh đây mạnh cô vào tường, mày nhíu chặt lại hướng cô nhìn tới bằng ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Thấy ánh mắt muốn giết người của anh, sát khí tỏa ra nồng nặc khiến cô sợ hãi, lắp bắp nói:
- Tại... Tại anh hôn tôi trước. Nên... Nên... Nên tôi mới... - Cô cúi gằm, không dám đối diện với ánh mắt kia của anh.
- Em dám cắn tôi? - Hai tay anh đấm mạnh vào tường cúi xuống gằng giọng nói với cô.
- Không phải... Không phải tại anh hôn tôi trước, sao... Tại sao còn nổi cáu chứ. Anh sai mà. Tôi chỉ bảo về bản thân thôi. - Cô hơi run lên. Nước mắt lưng tròng.
- Hôn. Chỉ là hôn. Không phải chúng ta còn... - Anh còn chưa kịp nói hết câu cô trợn tròn mặt lên nhớ ra điều gì liền đẩy anh ra rồi tặng cho Mạc Hàn cái bạt tai.
- Này. Anh còn dám mở miệng nhắc tới cái chuyện ấy? Không biết xấu hổ. Anh còn dám làm mẹ tôi đau lòng. Tôi cứ tường anh tốt đẹp lắm, nào ngờ... Tôi nói cho anh biết, tôi và anh tự giờ trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt. Uổng công Sở Thanh này đối tốt với anh. - Cô ban này còn thấy sợ hãi khi đối diện với vẻ mặt sát khỉ của anh, giờ thì lại hùng hùng hổ hổ chửi mắng anh.
Cô lườm Mạc Hàn một cái định bỏ đi lại bị anh kéo lại. Anh cúi thấp người nhìn cô
- Em còn chưa nghe tôi nói. - Đồng tử co lại. Anh nhìn cô yêu nghiệt.
- Anh còn có gì để nói nữa sao? Không phải tất cả mọi chuyện đã quá rõ ràng? Anh tốt nhất từ giờ tránh xa tôi ra. - Cô đây mạnh anh ra bỏ đi lại nghe phía sau truyền tới âm thanh lãnh đạm:
- Được. Bước thêm một bước tôi liền bức mẹ em tới đau khổ. - Anh lạnh lùng nhìn cô. Cô không thích anh nhu, vậy anh sẽ cương.
- Mạc quoái đản, anh dám? - Cô quay lại, trừng mắt nhìn anh.
- Em nghĩ thử trên đời này còn chuyện gì tôi không dám làm? Quay lại đây. - Không khí lặng đi cô bức bối trong lòng quay lại phía anh mà trong lòng chỉ hận mình thấp cổ bé họng, giờ mà trái ý anh ta liền không toàn thây.
- Tôi đã giải quyết êm đẹp. Cũng không ép mẹ em rời xa cha tôi. Tôi không để bật kì ai chịu thương tổn. Em đừng nổi nộ khí như vậy được không? Tôi không thích em cáu giận sẽ rất nhanh già. - Anh kéo cô vào lòng, ôn nhu ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô. Tay vuốt nhẹ mái tóc óng ả.
Cô trong lòng anh cảm thấy mọi thứ đều trở lên mông lung khó tả. Không phải mẹ cô... Nghĩ tới đó, cô liền giật mình. Lúc cô rời đi mẹ cô có gọi với theo nhưng cô lại không nghe, cứ một mực cho rằng anh bức mẹ cô rời xa cha anh. Nào ngờ không phải như vậy.
- Mạc quoái... À... À... Mạc Hàn. Tôi xin lỗi. Xin lỗi anh a. Tại tôi chưa tìm hiểu kĩ chuyện nên... Nên mới nặng lời với anh. Anh đừng để bụng nha. - Cô cười cười xua tả như chưa sảy ra chuyện gì. Hai má đã đỏ ửng, xấu hổ chạy đi lại bị anh kéo lại.
- Em làm anh tổn thương. Còn dám động thủ. Vô phép vô tắc. Có phải anh là nên dạy lại em không hả? - Anh cúi xuống sát mặt cô, ánh mắt ba phàn lạnh lùng thì bảy phần yêu nghiệt nhìn cô.
- Hàn ca. Anh trai yêu quý. Em là không có ý đâu ha. Nên đừng trách phạt. - Cô đôi mắt bồ câu run run. Giờ mà không nghĩ cách tẩu thoát thì đêm nay cô chính là miếng mồi của anh.
- Anh trai. Mạc Hàn tôi chưa từng có em gái. Lại càng không coi em là em gái. Đừng bao giờ nhắc tới hai chữ đó trước mặt tôi. Giờ thì đúng là lên dạy dỗ em lại từ đầu rồi. - Mạc Hàn đen mặt khi nghe cô gọi anh là anh trai. Anh thực sự là rất ghét hai chữ này. Rồi sau đó lại trở lại vẻ mặt yêu nghiệt bạn đầu, nhìn cô đầy ẩn ý.
- Um... Ên... Oái... Ản... Um... Um... Ày... Ả... Áo... Ươn... Ưm... A... - Miệng mím chặt, lời nói không thoát được ra mà dừng lại ở cổ họng. (Nội dung: Tên quái đản này, thả lão nương ra.)
Thấy tiểu bạch thỏ của mình cứng đầu không chịu tiếp nhận, Mạc Hàn vòng tay qua eo nhỏ bóp mạnh khiến cô vừa buồn lại vừa đau mà "A" lên một tiếng. Miệng vừa mở anh đã tấn công vào bên trong khuấy đảo hồi lâu. Lưỡi quấn lấy lưỡi cô, cắn mút đôi môi đến sưng tấy.
"Chó chết. Dám động thủ với lão nương. Tên xấu xa, lão nương ta cắn chết ngươi. " - Nghĩ tới đó cô cắn mạnh khiến môi anh bật máu. Mùi vị tanh nồng hòa với vị ngọt đọng lại nơi khoang miệng thơm tho của cô khiến anh càng thêm phấn khích mà dây dưa môi nhỏ. Cô thấy thế càng thêm tức giận mà cắn mạnh lưỡi anh một cái đau điếng.
Cơn đau truyền tới, anh đây mạnh cô vào tường, mày nhíu chặt lại hướng cô nhìn tới bằng ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Thấy ánh mắt muốn giết người của anh, sát khí tỏa ra nồng nặc khiến cô sợ hãi, lắp bắp nói:
- Tại... Tại anh hôn tôi trước. Nên... Nên... Nên tôi mới... - Cô cúi gằm, không dám đối diện với ánh mắt kia của anh.
- Em dám cắn tôi? - Hai tay anh đấm mạnh vào tường cúi xuống gằng giọng nói với cô.
- Không phải... Không phải tại anh hôn tôi trước, sao... Tại sao còn nổi cáu chứ. Anh sai mà. Tôi chỉ bảo về bản thân thôi. - Cô hơi run lên. Nước mắt lưng tròng.
- Hôn. Chỉ là hôn. Không phải chúng ta còn... - Anh còn chưa kịp nói hết câu cô trợn tròn mặt lên nhớ ra điều gì liền đẩy anh ra rồi tặng cho Mạc Hàn cái bạt tai.
- Này. Anh còn dám mở miệng nhắc tới cái chuyện ấy? Không biết xấu hổ. Anh còn dám làm mẹ tôi đau lòng. Tôi cứ tường anh tốt đẹp lắm, nào ngờ... Tôi nói cho anh biết, tôi và anh tự giờ trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt. Uổng công Sở Thanh này đối tốt với anh. - Cô ban này còn thấy sợ hãi khi đối diện với vẻ mặt sát khỉ của anh, giờ thì lại hùng hùng hổ hổ chửi mắng anh.
Cô lườm Mạc Hàn một cái định bỏ đi lại bị anh kéo lại. Anh cúi thấp người nhìn cô
- Em còn chưa nghe tôi nói. - Đồng tử co lại. Anh nhìn cô yêu nghiệt.
- Anh còn có gì để nói nữa sao? Không phải tất cả mọi chuyện đã quá rõ ràng? Anh tốt nhất từ giờ tránh xa tôi ra. - Cô đây mạnh anh ra bỏ đi lại nghe phía sau truyền tới âm thanh lãnh đạm:
- Được. Bước thêm một bước tôi liền bức mẹ em tới đau khổ. - Anh lạnh lùng nhìn cô. Cô không thích anh nhu, vậy anh sẽ cương.
- Mạc quoái đản, anh dám? - Cô quay lại, trừng mắt nhìn anh.
- Em nghĩ thử trên đời này còn chuyện gì tôi không dám làm? Quay lại đây. - Không khí lặng đi cô bức bối trong lòng quay lại phía anh mà trong lòng chỉ hận mình thấp cổ bé họng, giờ mà trái ý anh ta liền không toàn thây.
- Tôi đã giải quyết êm đẹp. Cũng không ép mẹ em rời xa cha tôi. Tôi không để bật kì ai chịu thương tổn. Em đừng nổi nộ khí như vậy được không? Tôi không thích em cáu giận sẽ rất nhanh già. - Anh kéo cô vào lòng, ôn nhu ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô. Tay vuốt nhẹ mái tóc óng ả.
Cô trong lòng anh cảm thấy mọi thứ đều trở lên mông lung khó tả. Không phải mẹ cô... Nghĩ tới đó, cô liền giật mình. Lúc cô rời đi mẹ cô có gọi với theo nhưng cô lại không nghe, cứ một mực cho rằng anh bức mẹ cô rời xa cha anh. Nào ngờ không phải như vậy.
- Mạc quoái... À... À... Mạc Hàn. Tôi xin lỗi. Xin lỗi anh a. Tại tôi chưa tìm hiểu kĩ chuyện nên... Nên mới nặng lời với anh. Anh đừng để bụng nha. - Cô cười cười xua tả như chưa sảy ra chuyện gì. Hai má đã đỏ ửng, xấu hổ chạy đi lại bị anh kéo lại.
- Em làm anh tổn thương. Còn dám động thủ. Vô phép vô tắc. Có phải anh là nên dạy lại em không hả? - Anh cúi xuống sát mặt cô, ánh mắt ba phàn lạnh lùng thì bảy phần yêu nghiệt nhìn cô.
- Hàn ca. Anh trai yêu quý. Em là không có ý đâu ha. Nên đừng trách phạt. - Cô đôi mắt bồ câu run run. Giờ mà không nghĩ cách tẩu thoát thì đêm nay cô chính là miếng mồi của anh.
- Anh trai. Mạc Hàn tôi chưa từng có em gái. Lại càng không coi em là em gái. Đừng bao giờ nhắc tới hai chữ đó trước mặt tôi. Giờ thì đúng là lên dạy dỗ em lại từ đầu rồi. - Mạc Hàn đen mặt khi nghe cô gọi anh là anh trai. Anh thực sự là rất ghét hai chữ này. Rồi sau đó lại trở lại vẻ mặt yêu nghiệt bạn đầu, nhìn cô đầy ẩn ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook