Sara nghiên cứu bóng mình trong tấm gương đứng. Với tư cách là gia sư của một quý bà, chiếc váy chiết eo cao của nàng làm bằng vải nhiễu màu xám và dài tay. Tóc nàng được quấn lên và bọc kín đáo trong chiếc mũ trùm đầu. Nàng đã đạt được mục đích. Trông nàng già hơn tuổi nhiều, một người trầm tĩnh, một cô nương hiểu biết, biết được chính xác điều mà mình đang làm.

Nàng bối rối, rất bối rối, bởi vì đêm nay nàng sẽ để lộ mình với ứng viên tốt nhất của nàng, ngài Townsend, rằng nàng là quý cô đã quảng cáo trên tờ Tin Tức. Có thể ông sẽ đặt những câu hỏi nàng không muốn trả lời nhưng một khi nàng không thể quanh co được. Nàng sẽ phải nói cho ông biết nàng thực sự là ai. Tên trong giấy hôn thú của nàng phải là tên của chính nàng. Nó phải đứng vững trước toà án nếu như nó có bị thử thách.

Chỉ để vụ dàn xếp hôn nhân đứng vững trước toà nếu nó bị thử thách (điều tra). Nàng đã cuộn tròn nó để trong túi xách, tài liệu mà luật sư đại diện của nàng ở London đã đảm bảo nó chặt chẽ như bất cứ một hợp đồng kinh tế nào. Nàng tự hỏi không biết ngài Townsend sẽ nghĩ gì về tất cả điều này.

Ông đã trả lời quảng cáo của nàng, nàng tự nhắc nhở mình. Chỉ người đàn ông trong hoàn cảnh tuyệt vọng mới đi xa đến thế. Có mọi khả năng ông sẽ đồng ý với đề nghị của nàng.

Suốt hai ngày qua, họ đã có vài cuộc chuyện trò và với mỗi cuộc chuyện trò, nàng lại thích ông hơn. Ông hầu như chỉ nói về các con của mình, hiếm khi nói về vợ. Ông là người đàn ông tử tế, giá như ông có thể là chú hay cha nàng, nàng sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới. Những ứng viên khác không gây ấn tượng với nàng một chút nào. Họ lờ nàng đi vì nàng chỉ là nữ gia sư, một kẻ hầu được trả lương, và chẳng đáng giá gì cả. Nàng biết nàng nên biết ơn vì mưu mẹo nhỏ của mình có tác dụng. Với vai trò là nữ gia sư không giá trị, nàng bị mờ nhạt như vật làm nền khi bà Beattie chiếm sân khấu trung tâm. Thậm chí những cuộc chuyện trò với ngài Townsend cũng gồm có cả bà Beattie. Không ai phát hiện ra nàng là ai. Không ai có vẻ coi nàng là con người như đúng quyền của nàng.

Ngoại trừ Max Worthe. Huân tước Maxwell, nàng chỉnh lại. Chàng đã đi được 2 ngày và nàng không bao giờ trông đợi nhìn thấy chàng lần nữa. Cuối cùng chàng đã chấp nhận rằng có thể chẳng bao giờ có gì giữa họ và chàng đã tử tế rời bỏ: chiến trường.

Giờ thì nàng không phải lo lắng về chàng nữa, nàng an toàn mà thú nhận rằng nàng nhớ chàng. Corinthian hay không, nàng thích chàng, thực sự thích chàng. Thậm chí nàng còn thích đôi bốt tua rua của chàng và cái nơ bướm xinh xắn điệu đà của chàng. Chàng nói ra những điều xúc phạm nhất mà không quý bà, quý cô nào cho phép. Chàng bỡn cợt nàng và đó là trải nghiệm mới mẻ với nàng. Có lẽ, nếu như mọi thứ khác đi, chàng cũng có thể dạy nàng cách bỡn cợt. Nếu mọi thứ khác đi. Điều đó đã luôn xảy ra. Những quý tộc không một xu dính túi cưới nữ thừa kế mà các ông bố mang tiền ra mua bán. Điều đó suýt nữa xảy ra với nàng. Nhưng Sara Carstairs, người mà ai cũng tin rằng kẻ sát nhân, chẳng có ai có ý tưởng mua bán cả. Và Max cũng không. Chàng nói với nàng rằng tước vị của chàng là tước vị danh dự. Nàng tò mò, tất nhiên, nhưng nàng kìm những câu hỏi của mình bởi vì nàng sợ rằng nếu nàng và Max dính líu quá sâu, cuộc chia ly của họ sẽ khó chịu đựng hơn nhiều, ít nhất là về phía nàng.

(Ở Anh và các nước châu Âu, tước vị có hai kiểu, một là tước vị đi kèm sự sản, đất đai, hai là tước vị chỉ mang tính tượng trưng, tạm dịch là tước vị danh dự. Chẳng hạn như người thừa kế của một công tước đương nhiên là hầu tước, nhưng hầu tước này không có đất đai kèm theo mà chỉ có tước vị, khi người công tước chết đi, người hầu tước này sẽ thành công tước và thừa kế những sự sản của công tước quá cố.)

Họ càng biết về nhau ít bao nhiêu thì cuộc hành trình dài này càng càng tốt bấy nhiêu. Nàng sẽ khoá Max sâu thẳm trong tim, ở góc tối nhất và ngơ ngẩn nhớ về chàng đôi lúc. Và đó là tất cả những gì chàng có thể trở thành, xa xôi, một ký ức dễ thương.

Và sẽ không có hối tiếc.

Bà Beattie đang đợi nàng ở sảnh trước. Trông bà lịch thiệp trong chiếc váy màu xanh lam đậm và với chiếc mũ trùm đồng bộ. Bea đáng thương đã khá chán nản kể từ khi Max bỏ rơi họ. Bà không thể nhìn thấy chàng phức tạp nguy hiểm thế nào.

“Sẵn sàng chưa?” Bà Beattie hỏi lặng lẽ.

“Khá sẵn sàng. Bà Hastings ở đâu rồi ạ?”

“Bà ấy đi trước với cô Perry và bà Harman.”

“Vậy thì xuất phát thôi.”

Họ đang trên đường tới Sydney Gardens, đi nghe hoà nhạc và sau đó, khi mặt trời lặn, sẽ có trình diễn pháo hoa.

Và đó là khi nàng lẩn đến khách sạn Sydney và chính thức bắt đầu cuộc mua bán với ngài Townsend.

Max thực hiện chuyến đi về Bath trong thời gian kỷ lục, chàng đã thưởng cho xà ích chàng thuê một cách hào phóng vì đã đến nơi đúng lịch trình. Việc đầu tiên khi chàng bước vào khách sạn là hỏi chủ khách sạn sắp xếp cho chàng một người chạy việc riêng từ những nhân viên phục vụ khách sạn. Chàng thấy mệt mỏi về cuộc chạy đua lên xuống khắp nước anh trong cỗ xe ngựa thuê tồi tàn với trục lò xo bị vỡ và mệt mỏi vì chợ đợi đến phiên dùng những người hầu không thuộc về chàng. Và nếu điều đó làm chàng không dân chủ thì chàng chịu thôi.

Chủ khách sạn nhận ra ngay sự kiêu căng trong tính cách vị đại quý tộc của ông, đôi mắt xanh lam giá lạnh và nụ cười không hẳn là cười, ông chạm vào tóc mái trước khi ông nhận ra được ông đang làm gì. Có vấn đề chất lượng, ông nói với vợ khi ông đích thân nhìn vào bản vẽ phóng tắm của vị quý tộc. Họ có thể tử tế với bạn trong một phút và thay đổi hoàn toàn ở phút tiếp theo. Và không thể uốn nắn được vì họ giữ tất cả các quân bài. Nếu bạn nói lại họ, họ sẽ nói với tất cả bạn bè của họ và sau đó, hệ quả là chẳng có ai thèm đến nhà bạn nữa. Và rồi họ sẽ ở đâu đây?

Người chạy việc mà ông phân công cho Max là con trai và là người thừa kế của ông và bởi vì Rollo rất quan tâm đến việc khiến Max hài lòng, Max khám phá ra, chưa đầy 1 tiếng sau, chàng đã tắm táp, thay đồ xong và làm ấm bụng bằng món sandwich bít tết ngon nhất chàng từng nếm.

Sự phục vụ đó cải thiện tâm trạng của chàng. Nó cũng làm lương tâm chàng bứt rứt. Chàng không được nuôi dạy để hống hách với kẻ dưới. Chàng xoa dịu lương tâm bằng cách để lại một khoản thưởng hậu hĩnh, rồi đi tìm vợ chồng chủ khách sạn để ca tụng cặp đôi đang sửng sốt về sự tổ chức xuất sắc của họ.

Chàng rời khách sạn với nụ cười trên gương mặt nhưng khi chàng lao dọc theo High Street và rẽ ở Pulteney Bridge, nụ cười của chàng nhanh chóng phai mờ. Chang đang nghĩ về cuộc gặp với Peter Fallon và Peter đã cho chàng quá nhiều điều phải nghĩ ngợi.

Có lẽ nàng đang đợi ai đó – một người chồng, một người tình – ai biết được nàng đã làm những gì trong ba năm qua?

Tôi sẽ kết hôn, Max.

Chàng không tin nàng nhưng sau cuộc nói chuyện với Peter, chàng đã nhìn sự việc dưới ánh sáng khác.

Nàng không đến Bath để tăng cường sức khoẻ. Nếu nàng đang trở về Stoneleigh thì tại sao nàng lại thơ thẩn quanh đây?

Tôi sẽ kết hôn Max.

Càng nghĩ về điều đó, sự hoài nghi của chàng càng sủi bọt như nồi thịt hầm đang sôi.

Phía trước, ánh sáng sáng rực chiếu ra từ mọi ô cửa sổ, đó là khách sạn Sydney và phía sau đó là Sydney Gardens, với chùm đèn giăng từ cây này sang cây khác. Trước lúc rời Bath, bà Beattie đã thông báo với chàng rằng bà và Sara sẽ ở đây đêm nay để ngắm trình diễn pháo hoa. Thực tế, bà đã mời chàng đi cùng.

Sau khi trả tiền quyên góp, chàng dừng xe lại ngay sau cánh cổng. Đã quá 10h và đủ tối để bắt đầu bắn pháo hoa. Tuy nhiên, dàn nhạc vẫn đang chơi và nhạc điệu của không khí nông thôn mang chàng lên trên tiếng cười và tiếng hát. Mọi người đang đi dạo, thán phục công trình treo đèn kết hoa công phu trang hoàng cho con suối và các bụi cây.

Đây là Bath ở trạng thái hoang dã nhất, Max nghĩ và cười hết cỡ.

Chàng tìm kiếm con mồi, không có Sara, trên bãi cỏ, nơi dàn nhạc đang chơi, bà Beattie và bà Hastings sử dụng một trong rất nhiều ghế băng được sắp đặt dành cho khán giả.

Bà Hastings thấy chàng đầu tiên và kêu ré lên vui thích, vẫy vẫy chàng. Mặt bà Beattie chẳng có gì ngoài vẻ choáng váng.

“Tôi nghĩ ngài đã rời hẳn Bath rồi,” bà Beattie nói khi chàng cúi xuống hôn tay bà.

“Tôi không nói là tôi sẽ quay lại trong vòng một hai ngày à?”

“Vâng, nhưng-” Bà nhún vai bất lực. “Đôi khi những người trẻ tuổi nói một đằng làm một nẻo.”

Max dò xét khuôn mặt bà Beattie. Trông bà có vẻ căng thẳng và cùng lúc đó, vẻ choáng váng của bà bắt đầu mất dần, thành thật vui mừng vì gặp chàng.

Bà Hastings lôi kéo sự chú ý của chàng. “Giá mà chúng tôi biết ngài trở về vào đúng lễ hội buổi tối này, Huân tước Maxwell, thì chúng tôi sẽ mời ngài tham gia bữa tiệc nhỏ sau màn pháo hoa.” Bà cười e lệ. “Tôi không nghĩ ngài không phiền nếu tham dự bữa điểm tâm nhẹ cùng bốn hoặc năm phụ nữ ở khách sạn Sydney chứ?”

Tay bà vội đưa lên che miệng. “Xin cô tha lỗi, cô Beattie. Tôi đã quên mất đây là buổi chiêu đãi của cô.”

Nụ cười của bà Beattie bối rối. “Tất nhiên ngài được mời, Huân tước Maxwell nhưng ngài không làm tổn thương cảm giác của chúng tôi nếu như ngài có làm chúng tôi thất vọng. Tôi chắc là một chàng trai trẻ có nhiều thứ hay hơn để làm so với việc tham gia cùng bầy ngỗng già chúng tôi.”

“Một bữa tiệc của lũ gà trống ư?” Max nói. “Ồ, không, tôi chỉ làm phiền thôi.” Rồi chàng vô tình hỏi thêm. “Nhưng cô Childe không ở đó ư?”

Câu hỏi của chàng dường như ném bà Beattie vào sự bối rối. “Sara?” Bà nhìn quanh quẩn như thể bà mong Sara sẽ đột nhiên xuất hiện từ đám đông.

Max nghe thấy bà thở dài, có vẻ cam chịu, nhưng khi bà ngẩng lên nhìn chàng, chẳng có sự cam chịu nào trong mắt bà cả nhưng có gì đó na ná như sự hi vọng.

“Tất nhiên là Sara sẽ ở đó rồi,” bà nói. “Thực tế bây giờ cô ấy đang ở đó rồi, trong một phòng riêng tôi đặt sẵn ở khách sản, để đảm bảo mọi thứ sẽ hoàn hảo cho bữa tiệc nhỏ của chúng tôi. Cô ấy không quan tâm đến pháo hoa, ngài thấy đấy, vì thế cô ấy đề nghị được chăm nom mọi việc.”

Khám phá ra điều chàng muốn biết cũng như chàng chắc rằng bà Beattie đã suy luận ra, chàng nhận xét vài câu vu vơ về dàn nhạc và khu vườn rồi lẩn đi.

Khi chàng bước đến khách sạn Sydney, chàng có ý nghĩ ranh mãnh rằng lời chúc phúc của bà Beattie cũng đi cùng chàng.

Ở bàn tiếp tân, chàng hỏi đường đến phòng riêng đặt sẵn dưới tên bà Beattie. Năm phút sau, chàng đẩy cửa và hình ảnh đập vào mắt chàng làm chàng bùng nổ.

Sara đang trong tay một người đàn ông và người đó đang hôn lên trán nàng. Max đóng sầm cửa lại. Cặp đôi tách nhau ra với cái giật mình tội lỗi.

“Max!” Sara thở ra.

Max thong thả đi vào phòng, mắt chàng sáng rực trông thật đối lập với nụ cười trên gương mặt chàng. “Ngài Townsend có phải không?” Chàng cúi chào tao nhã, ông Townsend nghiêng nhẹ đầu đáp trả. “Tôi được cô Beattie cử đến đây,” Max kéo dài giọng, “để đi kèm người đi kèm và điều này đã đẩy tôi vào vị trí khó xử. Theo quy tắc, tôi không nên làm phiền nhưng ngài biết như thế nào rồi đấy.”

Ông Townsend nói vẻ cứng nhắc. “Thưa ngài, tôi hi vọng ngài nhận ra đó là nụ hôn trong sáng nếu ngài thấy nó.”

“Tất nhiên,” Max trả lời với cùng cái giọng kéo dài gai người như vậy. “Tôi biết nó trong sáng, bản thân ngài, ngài Townsend, đáng tuổi cha quý cô này.” Chàng dừng lại. “Tôi tin là ngài đang định rời đi phải không?”

Ông Townsend đỏ bừng mặt khiến cơn phẫn nộ của Sara bùng lên, nàng ấm áp nói, “Chúc ngủ ngon, ngài Townsend, và tôi cám ơn ngài vì... vì tất cả mọi thứ.” Nàng quay sang Max. “Và giờ, quý ngài, nếu ngài tha lỗi, tôi có việc phải làm.”

Max nói, “Ta có thể giúp được gì nào?”

“Không, ngài không thể!”

“Vậy ta sẽ yên lặng đợi bà Beattie đến. Đó là điều bà yêu cầu tôi. Chúc ngủ ngon, ngài Townsend.”

Ông Townsend nhìn Max, mở miệng như thể muốn nói gì rồi nghĩ lại, cộc lốc cúi chào và rời phòng.

Lờ Max đi, Sara bắt đầu lăng xăng với đống khăn giấy và dao kéo trên bàn. Max tha thẩn đến tủ búp phê, nâng tấm phủ khay thức ăn bằng bạc lên và bắt đầu nhai tóp tép khoanh dưa chuột được nhồi đầy táo và chà là thái nhỏ. Khi chàng ăn xong, chàng bắt đầu món khác.

Khi Sara không thể chịu đựng sự im lặng thêm nữa, nàng ngừng lăng xăng và nhìn thẳng vào mắt Max.

“Tôi không tin cô Beattie cử ngài tới đây để đi kèm tôi.”

“Ừm,” Max thừa nhận. “Bà ấy không dùng chính xác từ ngữ như thế nhưng ta có thể thấy được bà ấy lo lắng về em. Vì thế bà ấy nói cho ta biết em ở đâu và ta đánh bạo đưa ra sự bảo vệ của mình.”

“Tôi cần được bảo vệ khỏi ngài hơn là ngài Townsend.”

Ánh sáng sáng rực trong mắt Max đã mờ từ lâu. Giờ đây nó lấp lánh nụ cười. “Nếu như điều đó nghĩa là ta sẽ không hôn em như cách ngài Townsend hôn em thì em đúng.”

Nàng ném cho chàng cái nhìn lạnh lẽo rồi lăng xăng trở lại.

Max đi khỏi chiếc tủ. “Townsend muốn gì?”

“Chẳng có gì. Ngài ấy thấy tôi vào đây và vào trao đổi dăm ba câu. Ngài ấy chỉ lịch sự thôi.”

“Và em cám ơn ông ta vì điều gì?”

“Chúng tôi nói chuyện về sách vở và ngài ấy đề nghị cho tôi mượn vài cuốn. Được chưa?”

“Vậy tại sao ông ta lại hôn em?”

Cả một vẻ thách thức trong cái cách nàng hất cao cằm lên. “Tôi vừa nói với ngài ấy rằng tôi sẽ sớm kết hôn và ngài ấy chúc phúc tôi. Đấy không phải việc của ngài.”

“À, lại là một người cầu hôn không có thực . Ít nhất, ta hi vọng anh ta là ảo ảnh vì lợi ích của em cũng như anh ta.”

“Tôi chẳng hiểu ý của ngài.”

“Em không ư? Em biết mà, em quá trẻ để đội những cái mũ trùm đầu đó. Điều đó để lẩn tránh ta ư?”

Trước khi nàng kịp tránh khỏi chàng, chàng giật mũ ra khỏi đầu nàng, tháo ghim và tóc nàng đổ xuống như những con sóng.

Chàng túm chặt vai nàng. “Tại sao bà Beattie lại lo lắng về em, Sara?”

“Ngài ăn nói thật càn quấy, Max.”

Hai tay chàng vuốt ve dọc theo cánh tay nàng và trượt quanh eo nàng. “Chỉ có duy nhất một ngôn ngữ mà em dường như hiểu.”

Chàng chạm môi mình vào nàng trong một nụ hôn trong trắng như nụ hôn của ngài Townsend, chỉ có nụ hôn của Max mới làm nàng sống động. Nàng biết chàng sẽ hôn nàng, và lúc này nàng đã chuẩn bị tinh thần. Nàng chiến đấu chống lại sự tấn công dữ dội của các giác quan – mắt nàng trĩu nặng, nhu cầu bám chặt lấy chàng, sự yếu ớt làm xương cốt của nàng mềm nhũn – nàng chiến đấu sức mạnh của chàng chỉ với duy nhất một vũ khí nàng có, sự tự kiểm soát ghê gớm.

Đó là vũ khí có hiệu quả. Khi Max ngẩng đầu dậy, nàng chắc nàng đã thắng và nàng thở dài nhẹ nhõm.

Nụ cười lấp đầy đôi mắt chàng. “Sara”, chàng nói dịu dàng. “điều đó sẽ chẳng có tác dụng đâu.”

Những cánh tay siết eo nàng chặt hơn, kéo nàng ấn chặt vào chàng và miệng chàng cúi xuống miệng nàng mạnh mẽ. Lúc này chàng không nài nỉ nàng, chàng đang chiếm hữu, và sự tự chủ ghê gớm của nàng bắt đầu rạn vỡ.

Ngón tay chàng luồn vào tóc nàng và ôm chặt nàng. Miệng nàng mềm mại, cơ thể nàng tan chảy trong vòng tay chàng. Chàng có thể cảm nhận dòng đam mê đang hút cạn họ. Chàng muốn chiếm lấy nàng ở đây, ngay bây giờ, trên sàn nhà.

Sấm và ánh sáng dường như đang nổ bùng trên đầu họ. Sức mạnh của chàng làm nàng kinh sợ. Nhưng đến tiếng nổ tiếp theo thì ý thức đã quay trở lại. Ham muốn rút đi từ từ và vai nàng bắt đầu run rẩy.

Khi Max thả môi nàng ra, nàng tắc nghẹn vì tiếng cười khúc khích. “Tôi nghĩ đó là ngài! Tôi nghĩ đó là ngài!”

Nàng đẩy tay chàng ra và vẫy vẫy ra phía cửa sổ.

“Tôi nghĩ đó là ngài. Và đó chỉ là vài tiếng pháo hoa.”

Cái nhíu mày của Max từ từ giãn ra và chàng cũng bắt đầu cười.

Max say mê vẻ tinh quái của nàng. Người phụ nữ này có nhiều gương mặt hơn cả viên kim cương vô giá, và mỗi gương mặt đều khiến chàng thích thú tò mò. Giờ chàng đã hiểu được niềm say mê muốn chiếm giữ của một kẻ thạo đời như chàng. Chàng sẽ cho đi mọi thứ chỉ để có được nàng.

Khi chàng bước về phía nàng, nụ cười của nàng tắt ngấm nhưng nàng vẫn đứng nguyên. Chàng đưa tay khum má nàng. “Đó sẽ là kết quả khi cuối cùng chúng ta đến với nhau,” chàng nói. “Ta hứa với nàng sẽ chỉ có pháo hoa.”

Mắt nàng sáng lên rồi tối lại. “Câu trả lời không của tôi là kết quả cuối cùng, Max ạ.”

“Vậy thì hãy làm ta tin điều đó đi, Sara. Hãy làm ta tin điều đó.”

Khi nàng thi gan nhìn vào mắt chàng, chàng vỗ nhẹ má nàng theo kiểu của Townsend và thong thả đi khỏi phòng.

Chàng chẳng hứng thú với trình diễn pháo hoa và khi chàng đi đến tầng trệt, chàng bước vào quầy rượu.

Căn phòng đầy nhóc các quý ông, Max thu lượm từ các câu chuyện đùa, đã lén các bà chuồn mất khi mắt các bà đang hướng lên bầu trời, các quý ông hi vọng sẽ lén quay về trước khi sự vắng mặt của họ bị chú ý.

Chàng gọi brandy nguyên chất và dựa một khuỷ tay lên quầy bar, chàng quan sát khắp căn phòng. Chàng chẳng quen biết ai ở Bath cả nhưng có một khuôn mặt chàng nhận ra, một quý ông chàng được giới thiệu ở Pump Room, đứng lên khỏi bàn và bắt đầu len lỏi đến phía quầy bar.

Tên ông ta là Bloor, Max nhớ ra, và ông ta có mùi ngựa. Còn trong lúc này, ngài Bloor chỉ có mùi rượu mạnh.

“Giống lúc trước,” ông ta nói với cô phục vụ quầy giọng gây gổ.

Max dịch ra lấy chỗ cho ngài Bloor ngồi.

“Bố láo quá sức,” ngài Bloor lầm bầm. Khi cô phục vụ đưa cho ông ta nửa cốc whiskey, ông uống như chết khát. Một vài lời nói tiếp theo của ông ta không thể hiểu được nhưng khi mắt ông ta chiếu vào Max, ông ta nói rõ ràng hơn. “Ngài Maxwell có phải không?”

“Gần như thế,” Max trả lời.

“Đó là điều tôi nghĩ. Chúng ta đã gặp nhau... tôi quên mất ở đâu rồi.”

“Ở Pump Room,” Max nói.

Ngài Bloor uống thêm một ngụm lớn whiskey nữa. “Trời đánh thánh vật họ đi,” ông ta tuyên bố và lau sạch miệng bằng ống tay áo.

“Ai thế?” Max hỏi không có vẻ quan tâm lắm. Chàng lướt nhìn những người ở đây để xem xem ngài Townsend có đó không. Chàng đã thô lỗ với người đàn ông đó và chàng muốn cải thiện bằng việc mời ông uống rượu. Đố kỵ với cả người cổ hủ như Townsend! Bạn bè chàng sẽ tự cười nhạo một cách ngớ ngẩn nếu như họ biết chàng đã mất giá trị đến thế nào.

“Ai?” Bloor hỏi gấp, quắc mắt nhìn Max. “Ai? Toàn bộ lũ đàn bà! Trời đánh thánh vật họ đi, đó là những gì tôi nói. Nếu tôi không phải là một quý ông thì tôi đã đặt cô ta nằm ngang đầu gội và tét vào mông rồi.”

“Tôi hiểu cảm giác của ngài,” Max thương xót.

Đã đến lúc phải đi. Townsend không có đây, Bloor thì bắt đầu thành mối phiền toái và phòng bar đã bắt đầu vắng người khi trình diễn pháo hoa kết thúc.

“Quý bà Kiêu Căng Gắt Gỏng!” Bloor cười điệu, rồi cộc cằn. “Làm sao tôi biết được cô ta là một? Haig cũng nghĩ thế. Và chẳng phải cô ta đã tán tỉnh tất cả những người mặc quần ống túm sao? Tôi chẳng làm gì nhiều hơn Thiếu tá và cô ta gần như là đập vỡ mũi tôi, chỉ bởi vì tôi hôn cô ta.”

Miệng Max chầm chậm cong lên tạo thành một nụ cười khi hồi tưởng lại. “Nàng bảo tôi,” chàng nói, “rằng nụ hôn của tôi giống pháo hoa.”

Bloor nhìn chằm chằm vào chàng. “Cô ta là ai? Đó là điều tôi muốn biết. Đâu tiên tôi nghĩ đó là cô Beattie nhưng cô ta chẳng giàu có lắm nếu không cô ta chẳng ở nhà bà Hastings. Rồi tôi nghĩ đó là phu nhân Kiêu Căng Gắt Gỏng, ngài biết đấy, bà Penwarren. Bà ấy tiêu tiền như nước. Nhưng bà ấy nói rằng bà ấy chẳng biết gì về bài quảng cáo. Đó là sau khi bà ta đấm vào mũi tôi. Phụ nữ giữ cái quái gì trong túi của họ thế, những phiến đá granite à?”

Tên của bà Beattie làm sự thích thú của Max trở nên nhạy bén. Nhận thấy thái độ thù địch của người đàn ông kia, chàng cẩn trọng nói, “Bài quảng cáo? Tôi hiểu rồi. Chắc hẳn ngài đã nhận lầm.”

“Ừ, cô ta không ký tên, nếu đó là những gì ngài nghĩ nhưng chẳng có quá nhiều quý bà quý cô ở Bath đủ tiền để mua một tấm chồng. Tôi tự hỏi cô ta sẽ chọn ai.”

“Không phải tôi,” Max nói. Chàng nhấp một ngụm rượu và chờ đợi.

Ngài Bloor nhìn chằm chằm vào chàng rồi cười. “Ừ, tôi biết điều đó. Ngài là thanh niên và cô ta muốn ai đó già hơn.”

“Sao ngài biết?”

“Tôi biết cách đọc ẩn ý trong bài báo. Một quý ông, cô ta muốn như vậy phải không? Tuổi và tài sản không quan trọng. Và tôi ở đây sẵn sàng giúp đỡ.” Ông ta uống cạn cốc rượu. “Vấn đề là, cô ta có đến nửa số đàn ông ở Bath này quá sẵn sàng giúp đỡ bất chấp là cuộc hôn nhân vì lợi hay không.” Ông ta huých khuỷ tay vào xương sườn Max và nháy mắt ranh mãnh. “Cuộc hôn nhân vì lợi chết tiệt. Cô ta sẽ sớm thay đổi suy nghĩ một khi tôi cho cô ta nếm mùi nó.” Ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu ông ta, chàng la lên. “Và ngài đã hôn cô ta, ngài nói thế phải không?”

“Không,” Max nói. “Đó là quý cô khác.”

Chàng lặng lẽ đứng đó, chắp nối các mảnh ghép từ cuộc nói chuyện với Bloor lại với nhau: nàng muốn một người đàn ông không quan tâm đến tính cách, tuổi tác, tài sản; túi nàng đầy ắp; nàng quảng cáo trên báo; cuộc hôn nhân vì lợi.

Chàng đang nghĩ đến bà Beattie nhưng chẳng tạo ra điều gì. Nhưng với Sara thì có. Chàng không thể hình dung tại sao nang lại đi xa đến thế.

Tất cả điều đó, cùng lúc, làm chàng không thoải mái, và chàng quyết định sẽ làm cuộc điều tra nho nhỏ.

Sáng hôm sau, chàng bắt đầu với tờ Tin Tức, vì, theo kinh nghiệm, chàng biết các nhà báo biết nhiều hơn là họ in trên báo, và Tom Kent, chủ tờ Tin Tức, không làm chàng thất vọng. Ở tờ Tin Tức, họ đã đánh cược rằng người phụ nữ bí ẩn đã quảng cáo là bà Beattie vì một lý do đơn giản là cô hầu của bà đã lấy thư trả lời. Nhưng đó không phải là bà Beattie người mà chàng đã bắt quả tang nói chuyện riêng với ngài Townsend ở khách sạn Sidney, chàng đã nắm được kết luận của mình.

Kent cũng thẳng thắn như vậy về ngài Townsend nhưng chỉ bởi chàng đang nói chuyện với một nhà báo khác và biết rằng chàng có thể trông chờ vào suy xét chín chắn của Max. Và điều mà chàng nói với Max khiến chàng dựng cả tóc gáy.

Nhưng Max không để yên như vậy. Chàng sử dụng sự mê hoặc to lớn của mình để đào bới sâu hơn và khi sức mê hoặc của chàng thất bại, chàng hối lộ, mua chuộc. Sau ba ngày, chàng đã thu thập đủ bằng chứng để thuyết phục bản thân mình rằng ứng viên tiềm năng mà Sara muốn kết hôn, Townsend, chẳng là gì ngoài sự kỳ quặc.

Nàng sẽ kết hôn với người gấp đôi tuổi nàng! Nàng có biết các khoản nợ nần của ông ta không? Tính cách ông ta không? Nàng có quan tâm không?

Nàng còn định tiến xa đến cái quái gì nữa đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương