Nàng đang thổi tắt ngọn nến khi Max bước vào. Giật mình, nàng thốt ra, “Chàng làm gì ở đây vậy?”
Chàng cởi áo khoác và chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần màu đen. Thích thú và thư giãn, chàng nói, “Ta nên ở đâu khác trong đêm tân hôn của mình chứ? Ta xin lỗi em vì đã ngủ gục ở bàn ăn. Chuyến hành trình đến Winchester đã gây thiệt hại nhưng bây giờ ta đã được nghỉ ngơi hoàn toàn.”
Không dễ dàng nhưng nàng vẫn cố xoay xở được một nụ cười. “Em hiểu,” Nàng nằm chặt hai tay mình lại để giấu sự run rẩy. “Max, về đêm qua...”
“Cái gì về đêm qua?”
“Em nghĩ em có thể đã gây ấn tượng sai cho chàng.”
“Ấn tượng gì thế Sara?”
Nàng không thể chịu được cái nhìn thăm dò đó, vì thế nàng quay đi và chạm vào bó hoa hồng trắng Anne đã tặng nàng để mang đến hôn lễ. Nó đang được cắm vào bình đặt trên tủ com mốt và khi những ngón tay không yên của nàng ngắt một nụ hoa, mùi hương ngọt ngào của chúng lan toả khắp không gian.
“Em không muốn cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân thực sự, Max,” nàng nói.
Khi nàng quay lại từ cái tủ, Max đã ở ngay trước mặt nàng. Tim nàng đập thình thịch và nàng tự hỏi liệu chàng có nghe thấy không. “Em không muốn cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân thực sự,” nàng nhắc lại, lần này nhìn thẳng vào mắt chàng.
Chàng nghe thấy nhưng mắt nàng nói cho chàng điều khác. Chàng nên sử dụng nó ngay bây giờ. Mỗi khi chàng tiến lại gần nàng, nàng đều kéo cầu lên. Nàng không biết làm sao để làm điều đó một cách duyên dáng. Nàng mong đợi nhìn thấy cơn giận dữ, sự phật lòng của chàng nhưng chàng cười với nàng với tất cả vẻ nghiêm trang kỳ lạ. “Em sẽ phải làm tốt hơn Sara ạ hoặc là ta buộc phải gọi em là đồ nói dối và chết nhát.”
Giọng nàng lạnh nhạt. “Vấn đề với chàng, Max, là chàng sinh ra để phụ nữ lao vào vòng tay mình.”
Lông mày chàng nâng lên. “Em đã phóng đại quá mức sự chinh phục của ta rồi đấy. Ta thú nhận là ta cũng có trải qua những cuộc tình ái nhưng ta chưa bao giờ hỏi ai làm vợ cả.”
Sự xấu hổ đột nhiên nhấn chìm nàng. “Ồ, Max, em xin lỗi. Em không có ý đó. Chỉ là...” Nàng nhún vai bất lực.
“Đó là vì em nghĩ ta là kẻ đào mỏ ư?”
“Tất nhiên là không. Và em xin lỗi thay gia đình mình. Họ đã thô lỗ với chàng.”
“Đó là vì em nghĩ ta sẽ phát hành câu chuyện trên tờ báo của mình ư?”
“Không nếu như chàng nói chàng sẽ không làm thế.”
“Vậy thì ta cho là, bây giờ, em là vợ ta? Em không tin ta ư? Là điều gì vậy, Sara? Nói cho ta biết đi.”
Chàng quá gần, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể chàng, mùi xà phòng trên da chàng. Các giác quan của nàng sống dậy. Nàng chuyển động để quay đi và phát hiện ra nàng không thể vì chàng đã nhốt kín nàng.
Nàng hít vào. “Max, chàng biết em là ai mà. Em là Sara Carstairs. Tuy em được tuyên bố trắng án nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với hầu hết mọi người. Họ vẫn nghĩ em có tội và có lẽ em có tội thật. Sao chàng có thể chắc chứ?”
“Đó là vì.” Chàng vội cười. “Ta biết em vô tôi, bởi vì ta hỉểu em còn họ thì không.”
Giọng chàng vừa ngọt ngào, vừa chế ngự, chế ngự đến đau đớn. Nàng phải nuốt vào trước khi nói tiếp.
“Em chưa bao giờ muốn cuộc hôn nhân thực sự. Nếu chúng ta có con, làm sao em có thể sống cùng điều đó? Vết nhơ? Sự tủi hổ?”
Chàng nhức nhối ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng, xua đi nỗi sợ hãi của nàng. Chàng chống lại sự thôi thúc bởi vì chàng muốn nàng hạ cây cầu xuống theo chính nguyện vọng của nàng mà không có bất cứ mánh khoé nào từ chàng.
Chàng nói, “Simon và Martin bị phạt à? Anh không nghe chúng phàn nàn gì cả.”
“Không, chúng không phàn nàn, nhưng cũng không phải là khoảng thời gian dễ dàng với chúng.” Hàng lông mi nàng cụp xuống, giấu kín biểu hiện của mình. “Constance nói cho em biết ý do Simon và Martin bị trục xuất hết kỳ học là do chúng nó đánh nhau để bảo vệ tên em.” Nàng đưa mắt lên nhìn chàng. “Giờ thì chàng có thấy điều này sẽ thế nào không?”
Chàng tặng nàng một nụ cười bắt đầu từ môi, lan ra má rồi từ từ lấp đầy mắt chàng.
“Nhớ nhắc ta bắt tay họ trong bữa sáng mai nhé.”
Cơn giận dữ làm nàng nóng mắt. “Max, nghiêm túc đấy.”
“Như ta cũng nhận thức rõ. Tiện thể, Constance nói với em khi nào?
“Không lâu, khi bà giúp em cởi đồ.”
Giờ thì tất cả đã trở nên rõ ràng. “Và đột nhiên lương tâm em bị cắn rứt?”
“Em nhận ra em ích kỷ biết bao, nếu đó là ý chàng. Em không nghĩ về điều gì là tốt nhất cho chàng. Em chỉ nghĩ về điều tốt nhất cho mình. Nhưng chưa quá muộn. Em chắc chúng ta có thể huỷ bỏ cuộc hôn nhân này hay gì đó.”
Lại một lần nữa, những thông điệp ngầm trong mắt nàng nói rằng nàng nói dối. Nàng đang cố cao quý và nàng làm hỏng điều đó. Bỏ nàng lúc này chẳng hơn gì tự cắt nát tim mình. Không cười, chàng dịu dàng nói, “Ta biết điều gì là tốt nhất cho mình, Sara. Điều ta muốn biết là điều gì tốt nhất cho em.”
“Cái gì?”
“Em muốn gì, Sara, thực sự muốn gì?”
Điều nàng muốn đang đứng ngay trước mặt nàng, đôi mắt xanh lam mạnh mẽ của chàng giữ lấy mắt nàng trong cái nhìn tước hết mọi sự phòng thủ. Ánh nến phản chiếu trên mái tóc sáng màu của chàng như những sợi vàng nguyên chất. Nàng nghĩ chàng là người đàn ông đẹp trai nhất nàng từng biết.
Tay chàng chống buông thõng hai bên và chàng không cố chạm vào nàng. Không cần phải chạm vào nàng. Chàng không cố giấu cảm giác của mình. Chàng muốn nàng, và bài diễn thuyết nho nhỏ của nàng cũng chưa được nói.
Giọng nàng khàn khàn. “Em không muốn làm hại chàng, Max.”
“Không, nhưng em sẽ. Cũng như ta sẽ làm đau em. Điều đó không thể tránh được, Sara, bởi vì chúng ta là con người. Ta sẵn sàng đánh cược; em thì sao?”
Chàng đưa tay mình ra nhưng không chạm vào nàng, và nàng hiểu rằng chàng đang cho nàng sự lựa chọn. Đó là lựa chọn mà không ai nên chọn. Nàng lắc đầu nhưng nàng không thể chống lại trái tim mình và trái tim nàng đã chọn cho nàng.
Tay chàng siết chặt tay nàng và chàng dần dần kéo nàng vào vòng tay mình. Với thở ra hơi thở bị nén lại, chàng nói, “Giờ sẽ không còn đường quay lại nữa, em hiểu không? Không phải đêm nay. Không phải đêm nào khác.”
Chàng còn nói gì khác, điều gì đó về cây cầu kéo mà nàng không hiểu, rồi nàng kiễng chân lên, thở dài đầu hàng, vòng hai tay quanh cổ chàng. Nàng cảm thấy tim chàng thình lình dội vào xương sườn nàng, rồi miệng chàng trên miệng nàng, môi chàng lấp đầy nàng với mùi vị và hương thơm của chàng. Khoái cảm quá mãnh liệt đến mức nàng có thể khóc được.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều run rẩy, Max không biết chàng đang sợ hãi hay kinh hoàng đây. Chàng chưa bao giờ thế này trước đây. Cơ thể chàng đói khát nàng và gào thét đòi chiếm lấy nàng. Chàng đã muốn nàng quá lâu. Chàng nghĩ không thôi về cái đêm họ gặp nhau và trí tưởng tượng đáng nguyền rủa của chàng đã cho đêm ấy một kết cục khác.
Chàng hít thở mùi hương thơm ngát của nàng và ham muốn quất thẳng vào người chàng. Tay chàng chà xát vai nàng và những ngón tay siết lại không thể tự chủ quanh mái tóc mềm mại ấy. Chàng mơ về những lọn tóc tối màu ấy phủ lấy người chàng như tấm rèm khi môi nàng lướt khắp làn da trần của chàng.
Với một nụ cười run rẩy, chàng dứt ra. “Một trong hai chúng ta phải chậm lại. Giúp ta với Sara.”
Giọng nàng mê mụ và ngái ngủ. “Đừng dừng lại lúc này.” Nàng chà xát cơ thể mình vào cơ thể chàng. “Em sẽ chết nếu chàng dừng lại.”
“Chết tiệt, ta đang cố chu đáo.”
“Em không muốn chàng chu đáo.”
Đó là sự thật. William đã dạy nàng sợ hãi sức mạnh thú vật của đàn ông nhưng đây không phải lúc nàng nhầm Max với loại đàn ông như William. Nàng chìm ngập trong cảm giác những cơ bắp nam tính rắn chắc đang căng lên dưới đầu ngón tay nàng; chìm ngập trong lớp bảo vệ vững chắc của bộ ngực mạnh mẽ của chàng. Nàng muốn ấn mình vào sát chàng. Nàng muốn chiếm hữu chàng; nàng muốn bị chiếm hữu.
Miệng chàng lại chiếm lấy miệng nàng, đói khát, đòi hỏi. Nàng trả lời những đòi hỏi của chàng bằng sự đam mê làm đầu chàng quay cuồng. Dòng hơi nóng chảy xiết quét mạnh họ đến bên bờ vực. Tay chàng chạy đua khắp người nàng, giải phóng nàng khỏi chiếc áo choàng. Chàng bỏ qua những cái cúc áo tí xíu ở áo ngủ của nàng, rồi giật vạt áo lót của nàng ra sau và thưởng thức cơ thể ấm áp của nàng.
Khi nàng rên rỉ, chàng cười nhẹ, kéo nàng lên giường và ngã nhào cùng nàng xuống tấm đệm. Chỉ mất một giây để giải phóng nàng ra khỏi chiếc áo ngủ rồi chàng trượt ra khỏi quần áo mình và duỗi dài bên cạnh nàng.
Tay chàng chà xát khắp người nàng, bóp nặn da thịt nàng, trêu chọc, mơn trớn mọi đường cong của nàng. Khi nàng đặt tay lên chàng, và bắt đầu xấu hổ tự mình thám hiểm cơ thể chàng, hơi thở của chàng bắt đầu gấp gáp, khó thở. Chàng run bắn lên vì kích thích với mỗi tiếng rên rỉ, thút thít của nàng.
“Sara, ta không nghĩ ta có thể đợi được,” chàng khàn khàn nói.
“Em không muốn chàng đợi.”
Nàng điên cuồng vì nhu cầu. Nàng không hoàn toàn trong trắng; nàng biết điều gì sẽ đến tiếp sau và cơ thể nàng đã rung lên như vĩ cầm được so dây chính xác. Nàng trở thành một người khác, một sinh vật nguyên sơ, lộng lẫy không chịu bị giới hạn bởi những nỗi sợ hãi và sự kiềm chế của Sara Carstairs.
Khi chàng quỳ bên trên nàng, cổ họng nàng nghẹn lại đến không thở nổi. Nàng chưa từng biết một người như thế này – một người bạn, người tình, người bảo vệ, người chiến sĩ của nàng. Giá mà nàng xứng với chàng.
“Nước mắt ư?” Những ngón tay chàng chạm vào lông mi nàng và ướt đẫm.
“Chàng quá tuyệt vời, Max,” nàng thì thầm, và thực có ý như vậy. “Em sợ em sẽ làm chàng thất vọng.” Và nàng cũng thực có ý như vậy.
Một nụ cười lấp lánh trên môi chàng nhưng nó mờ ngay. “Ngu ngốc,” chàng thì thầm. Nâng ngực lên, chàng tách chân nàng ra và gắn vào nàng. Nàng bọc mình quanh chàng và siết chặt.
Cú đâm đầu tiên của chàng rút mất hơi thở của nàng. Cơn đau làm nàng nổ tung. Nàng bấm móng tay vào lưng chàng và cố cong người tránh đi.
Max tê liệt như thể hoá đá. Nàng là trinh nữ. Đó là điều chàng chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng là trinh nữ. Đó không thể là thật. Nhưng đó là thật. Nàng quá chặt, cơ thể chàng đã sẵn sàng để bùng nổ. Người đàn ông giỏi hơn sẽ để nàng đi. Nhưng chàng không thể để nàng đi cũng như chàng không thể bay lên mặt trăng được. Chàng nghiến chặt răng khi nàng bắt đầu quằn quại. Mồ hôi rỉ ra trên lông mày chàng. Chuyển động của nàng để tránh chàng chỉ khiến chàng ấn sâu vào người nàng hơn. Tất cả cơ bắp đều rung lên khi chàng chiến đấu một cách tuyệt vọng để giữ kiểm soát.
Khi cơn đau giảm xuống thành sự chật chội không thoải mái, nàng thở ra một hơi thở bị dồn nén, rồi toàn bộ cơ thể nàng thả lỏng.
Max ngẩng đầu lên nhìn xuống nàng. Chàng hôn đôi môi hờn dỗi của nàng. “Giá mà ta biết, ta sẽ khiến nó dễ dàng với em hơn.”
“Giá mà em biết, em sẽ không ở đây! Em thích nó tốt hơn lần trước. Thực tế-”
Chàng ngăn nàng lại bằng một nụ hôn, sự chiếm hữu chậm rãi, gợi tình làm nàng quên hết tất cả sự chật chội trong nàng. Khi chàng đâm vào nàng lần nữa, nàng hít vội vào, gồng mình lên chuẩn bị cho cơn đau. Nó thật khó tả, nhưng không có đau đớn, chỉ có khoái lạc làm nàng phải đuổi theo hơi thở của mình.
Cẩn thận, chậm rãi, chàng lại khiến nàng kích thích, hào phóng tặng nàng vô số nụ hôn và những lời ca ngợi dịu dàng. Những lời nói của chàng ngày càng nồng nàn và khiêu khích hơn. Nàng thở gấp gáp trong cơn lũ khoái cảm. Cơ thể nàng siết chặt.
Max cảm thấy nàng đã đạt đỉnh bên dưới chàng, lắng nghe tiếng kêu hoang dã đầy phấn kích của nàng, chàng vùi mặt vào tóc nàng và để sự hoang dại cũng chiếm lấy mình.
Vài phút trôi qua. Hơi thở của họ đã trở lại bình thường. Max dịch sang bên và chống một tay lên để nhìn nàng cho rõ. Môi nàng đỏ mọng vì những nụ hôn của chàng; tóc nàng rối tung. Chàng lấy một lọn tóc và cọ vào má mình. “Em ổn không?” chàng dịu dàng hỏi.
Ngái ngủ vì được yêu, mụ mẫm vì được yêu, nàng ngước nhìn chàng. Nàng chạm tay vào bộ ngực trần của chàng. Nàng vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy thấp kém. Tại sao những thứ quá phàm tục và xác thịt lại làm tâm trí nàng rung chuyển đến tận móng như vậy? “Em thấy khoẻ.”
Chàng chải tóc nàng và tìm thấy cái chàng đang tìm kiếm, vết xước trên cổ nàng. Chàng tôn thờ rê đầu ngón tay theo nó. Có một vết thâm ở hông nàng và và những vết trầy xước ở đầu gối nàng. Chàng cũng rê đến chúng và hôn chúng.
Nàng giật mình chớp mắt nhìn chàng.
Nàng nằm đó buông thả, phóng túng, đáng khao khát hơn bất cứ người phụ nữ nào chàng từng biết. Còn hơn là khao khát, chàng cảm thật một quyết tâm sôi sục phải bảo vệ nàng. Nàng gặp nhiều rủi ro . Ai đó sẽ thành công làm hại nàng. Nếu điều đó không làm nàng sợ hãi thì chắc chắn nó cũng làm chàng sợ hãi đến chết đi được.
Và giờ đây, đêm nay, nàng đã mang một lời nói dối lên giường. Và điều đó là quá nhiều để một người đàn ông có thể dung thứ được.
Chàng cúi xuống và hôn môi nàng. “Em có chắc em ổn không?”
Có gì đó trong ánh mắt chàng làm nàng đề phòng. “Em chắc.”
“Tốt.” Vẻ mặt chàng rắn đanh lại và chàng nói với giọng hoàn toàn khác, “Giờ em có phiền nếu nói cho ta biết điều gì tiếp diễn phía sau những lời nói dối trắng trợn đó? Em chưa từng có người tình nào. Vậy tại sao em lại nói dối ta, Sara? Tại sao em lại nói dối về William Neville?”
Một mũi tên sợ hãi đâm thẳng qua người nàng. “Ý chàng là gì?”
“Ở phiên toà, những bức thư em viết cho William được đọc. Em và anh ta là người tình.” Chàng lắc đầu, đổi hướng. “Nhưng em và anh ta chưa bao giờ là người tình.”
“Ồ, cái đó.” Nàng rùng mình vì lạnh, và với lấy chiếc áo ngủ, rồi trượt vào nó. “Những bức thư đó,” nàng nói, “bị sửa đổi.”
“Chúng bị là giả ư?”
“Không, em đã viết chúng nhưng đó là rất lâu trước khi William cưới Anne. Em mới mười tám và em nghĩ em yêu hắn ta. Em không đề ngày ở những bức thư. William làm điều đó sau khi cha em mất rồi hắn hăm doạ em.”
Giọng nàng khô khốc và nàng dừng lại hết lần này đến lần khác để thở. “Hắn luôn thiếu tiền. Em có cho hắn bao nhiêu thì cũng không bao giờ đủ để hắn trả các khoản nợ cờ bạc. May mắn là hắn luôn thích London hơn Hampshire. Khi hắn đi vắng, tất cả bọn em đều hạnh phúc. Nhưng khi hết tiền, hắn luôn quay về để lấy thêm.”
Nàng đu đưa chân bên mép giường và ngồi khom vai. Max đợi một lúc và khi nàng vẫn tiếp tục im lặng, chàng dịu dàng nói. “Hắn đề ngày vào bức thư để chứng minh rằng em và hắn tình tự ngay sau lưng em gái em ư?”
“Điều đó không có tác dụng. Em đã kể cho Anne nghe sự thật rằng em viết những bức thư đó khi em còn là cô gái trẻ và nghĩ rằng em yêu hắn. Nó không biết em và William từng có mối quan hệ hơn mức bình thường. Không ai biết. Em và hắn giữ bí mật bởi vì William sợ cha hắn sẽ từ hắn nếu ông biết về em, và khi bọn em không thể gặp, bọn em trao đổi thư từ. Những ngày đó, em đã lãng mạn ngu ngốc làm sao.”
Lần nữa, nàng lại rơi vào im lặng và Max nói, “Đừng dừng ở đó, Sara. Hãy kể ta nghe mọi thứ mà em nhớ về William.”
Nàng quay đầu lại và ngẩng lên nhìn chàng. “Tại sao?”
“Bởi vì hắn đã gây ảnh hưởng lớn đến cuộc đời em và ta muốn biết.”
“Hắn phá huỷ mọi thứ mà hắn chạm vào.”
Chàng nhận ra nàng đang dùng thì hiện tại. “Ta có thể thấy điều đó. Điều gì đã xảy ra vậy Sara? Điều gì đã khiến em hết yêu?”
“Cơn giận dữ khủng khiếp của hắn, cơn thịnh nộ vì ghen tuông của hắn.” Nàng khẽ nhún vai. “Hắn đe doạ em. Em buộc tội hắn về những lời đồn em nghe được. Có một cô thôn nữ được cho là mang thai con hắn.” Nàng nhìn vào mắt Max. “Họ nói rằng William đã ép cô bỏ đứa trẻ khi cô đang mang thai, và cô ấy đã chết. Em không tin chút nào. Nhưng khi em hỏi William về điều đó – trông hắn sợ hãi. Hắn trở nên điên cuồng. Hắn nói tất cả chỉ là nói dối và hắn đánh em.”
Hơi thở Max rít qua kẽ răng.
“Em không nghĩ hắn có ý định đó. Hắn cũng sốc như em. Hắn không thể xin lỗi đủ. Em nói với cha em rằng em sẽ đi tu. Sau đó, em không muốn làm gì với William nữa. Ông không chấp nhận. Vì thế em trở thành tù nhân trong chính ngôi nhà mình. Em quá xấu hổ để nói cho cha biết về sự lãng mạn với William, nếu có thể gọi nó như vậy. Nếu em làm thế, có lẽ mọi thứ với Anne đã khác. Thậm chí, hắn đã từ bỏ và quay về London và em nghĩ mọi thứ đã xong.”
Nàng đứng dậy khỏi giường, nhặt cái áo choàng dưới sàn lên vào chui và nó. Max với lấy quần và kéo lên. Một người phải là thú vật mới giơ tay lên với nàng. Chàng vô cùng hi vọng William còn sống và một ngày khi họ mặt-đối-mặt chàng sẽ xé rách tứ chi của hắn ra.
“Rồi một năm sau,” nàng nói, “bà Beattie và em đi nghỉ ở Scotland. Chúng em đã ở đó gần ba tháng. Khi em quay về, em phát hiện William đã cưới Anne.”
“Làm sao cha em có thể cho phép điều đó? Ý ta là, William Neville! Ta biết qua hắn ở London và hắn được biết đến như một tay cờ bạc vô tích sự.”
“Cha em không biết gì về cuộc sống ở London của hắn cả. Và William có thể tỏ ra quyến rũ khi hắn muốn. Có những tin đồn nhưng tất cả cũng chỉ là tin đồn. Và đừng quên, William là người thừa kế của quý ngài Ivor Neville. Gia đình Neville là gia đình lâu đời nhất trong dòng họ hắn ở Hampshire. Mọi người đều kính trọng họ vì tên tuổi của họ. Và cha em vô cùng mừng rõ. Một ngày, tước hiệu có thể đến với gia đình, khi William thừa kế. Em có thể nói gì đây? Đã quá muộn. Anne đã kết hôn. Em hi vọng điều tốt đẹp nhất. Nhưng em sợ điều tồi tệ nhất. Và em đúng. Khi cha em bị đột quỵ, William đã lộ khuôn mặt thật của hắn.”
Nàng không nhận ra nàng đã ngắt đoá hồng ra khỏi bình và ngắt vụn những cánh hoa. “Khi William bắt đầu xả sự tức giận lên đầu Anne, cha em không ở vị trí có thể bảo vệ nó. Em đến nhà quý ngài Ivor và cầu xin ông can thiệp nhưng ông từ chối. Ông đã từ William thậm chí từ trước khi hắn cưới Anne bởi vì sự hoang đàng của hắn. Và sau khi hắn cưới Anne, ông chẳng muốn làm gì cho chúng em cả.”
Nàng xoay lại nhìn chàng. “Em chưa sẵn sàng để từ bỏ. Em nghĩ pháp luật sẽ bảo vệ Anne. Em nghĩ em óc thể yêu cầu William tránh xa tài sản nhà em. Em muốn Anne rời bỏ hắn. Em muốn nó sống với em.” Giọng nàng bị tắc nên nàng dừng lại để hắng giọng.
“Chàng có biết em học được gì không Max? Em học được một điều rằng vợ là tài sản của chồng. Vợ chẳng thể làm gì nếu không có sự cho phép của chồng. Anh ta sở hữu cô, đúng theo nghĩa đen. Nếu cô ấy có người họ hàng nam giới quyền lực, cô ấy có thể có cơ hội hơn nhưng người phụ nữ, tự bản thân cô thì bất lực. Cha em tìm ra cách để kiềm chế William. Ông thay đổi di chúc và để lại mọi thứ cho em. Anne được hưởng chút tiền khi ông mất nhưng nó sẽ không còn là người thừa kế lớn nữa. Mà là em, và em học được cách điều khiển William bằng tiền. Khi hắn là cậu bé ngoan, em thưởng, khi hắn hư, em trừng phạt. Vấn đề là... vấn đề là...” Nước mắt làm tắc cổ nàng và nàng ngừng lại.
Max nói nhẹ nhàng, “Vấn đề là, William cũng có một vũ khi rất mạnh là Anne.”
Nàng gật đầu. “Em sợ để nó một mình với hắn. Hầu hết thời gian em ở ngôi nhà bà goá và chỉ bớt đi khi William đi London. Nhưng hắn luôn quay trở lại.”
Chàng đợi cho đến khi nàng kiểm soát được cảm xúc. “Nàng đã đính hôn,” chàng nói nhẹ.
Nàng gật đầu. “Em không yêu Francis nhưng em đủ thấy thích anh ấy. Em nghĩ nếu em có một người chồng, anh ấy có thể điều khiẩn William tốt hơn em. Nếu William trở nên điên rồ khi bạn hắn nói cho hắn biết điều đó, thì không phải vì hắn yêu em mà bởi hắn nghĩ Anne sẽ không được chia phần trong số tiền của cha em.”
Nàng không thấy tay chàng nắm chặt lại hai bên hông chàng. “Sara-“ chàng ngập ngừng nhưng chàng phải biết. “Điều gì đã xảy ra vào cái đêm William biến mất?”
Giọng nàng đau khổ. “Em không biết, Max, đó là sự thật. Em thực sự không biết.”
“Sara.” Chàng mở rộng vòng tay và nàng bước vào ngay lập tức. Chàng ngửa mặt nàng lên và ấn vào môi nàng một nụ hôn. Chàng thọc tay vào túi quần, rút ra một cái khăn tay cho nàng xì mũi.
Khi nàng hít một hơi thở sâu và mỉm cười với chàng, chàng nói. “Sao những điều này không được đề cập đến trong phiên toà?”
Nàng nhún vai. “Bởi vì điều đó quá gây hại, đó là những gì ngài Cole, luật sư của em nói. Cô không biết một phiên toà cũng như một ván cờ sao? Luật sư của cô sẽ chỉ trình bày những chứng cớ giúp cô chiến thắng. Không cần quan tâm đến sự thật.”
“Nhưng những bức thư-”
Nàng lắc đầu. “Em được bảo rằng bồi thẩm đoàn sẽ không tin William đề thêm ngày tháng vào đâu bởi vì không ai biết hắn và em biết nhau trước đám cưới của Anne. Cũng như thế với những đoạn trong bức thư mà ngài Cole nói là ‘ấm áp’. Em đã trích dẫn những lời của William cho ông nghe. Em quá ngây thơ để hiểu rằng những từ đơn giản cũng có thể có hai nghĩa. Chỉ là quá phức tạp để giải thích những lá thư, quá lạ lùng nên ngài Cole thậm chí còn chẳng cố. Nói cho chàng nghe sự thật, em không nghĩ ông ấy tin em vô tội đâu.”
Chàng nói giọng ác ý. “Cole đáng bị bắn.”
“Tại sao? Ông ấy cãi trắng án cho em phải không? Đó là tất cả vấn đề quan trọng trong phiên toàn, thắng và thua. Chàng khó có thể mong em tìm ra lỗi của ông ấy.”
“Ta không nghĩ về điều đó! Tất nhiên ta biết ơn Cole đã cãi trắng án cho em. Nhưng những bức thư! Bởi vì chúng mà ta không thể tránh được suy nghĩ William là người tình của nàng.”
Nàng thở dài khe khẽ như muốn khóc vì giận dỗi. “Những người tình khác của em thì sao?”
“Người tình nào?”
“Quân đoàn người tình của em ấy.”
Chàng cười toe toét. “Ồ, ta không đếm xỉa đến những tháng trước đâu.”
“Max, chúng ta mới biết nhau vài tuần thôi.”
“Thật à?” Chàng mỉm cười với nàng và nhẹ nhàng vén những lọn tóc loà xoà trên mặt nàng ra sau. “Ta cảm thấy như chúng ta đã biết nhau từ lâu lắm ồi. Giờ ta đã nói gì nhỉ?”
Bàn tay nàng siết chặt tay chàng. “Đó chính xác là những gì em cảm thấy ở Reading, cái đêm chàng trẻo vào cửa sổ phòng em.”
“Ta ước,” chàng nói nghiêm túc. “rằng ta trèo vào cửa sổ phòng nàng từ nhiều năm trước.” Chàng hôn lên đôi mắt nàng. “Ta ước ta ở đó khi cha nàng mất.” Chàng hôn cằm nàng. “Ta ước ta ở đó khi William đánh nàng.” Giọng chàng thay đổi hoàn toàn. “Ta sẽ giết tên con hoang đó trước khi ta cho hắn làm hại một sợi tóc của nàng. Sara-”
Ngón tay nàng chặn miệng chàng. Nàng ràn rụa nước mắt. Nếu chàng nói nữa, tất cả sự phòng thủ của nàng sẽ vỡ vụn và nàng sẽ bắt đầu khóc ầm lên như đứa trẻ. Nàng đã phải kiềm chế quá nhiều năm rồi. Nàng phải mạnh mẽ để bảo vệ những người nàng yêu. Nhưng nàng thoáng nhận ra ở cùng với một người đàn ông có thể thế nào. Không có bí mật, chia sẽ nỗi sợ hãi tồi tệ nhất. Nàng lơ lửng, bấp bênh nhưng những năm tự kiềm chế đã gây ảnh hưởng, và nàng bước lùi lại khỏi bờ vực một bước.
“Em không muốn nghĩ về William,” nàng nói, “Chỉ trong chốc lát thôi, em muốn quên. Hãy giúp em quên, Max.”
Tay chàng từ từ nâng lên, và chàng rê theo những đường nét trên gương mặt nàng. “Có gì đó làm em lo lắng.”
“Không. Chỉ là-”
“Là cái gì?”
“Em ước em biết làm sao để quyến rũ chồng minh.”
Chàng tặng nàng một nụ cười mà nàng yêu. “Ta sẽ chỉ cho em.”
Hoá ra đó lại là sự tra tấn với Max. Tâm trí nàng không đuổi theo khoái cảm, cũng như chàng, mà đuổi theo sự tìm tòi, khám phá. Giống như một học giả nghiên cứu đối tượng của mình, nàng khảo sát từng phần trên cơ thể nàng và cất chúng vào đầu để tham khảo về sau. Thật khó có thể tin được chàng là người tình đầu tiên của nàng. Nàng không e lệ mà chỉ có sự tò mò. Khi chàng đã sẵn sàng bùng nổ, nàng ngồi xổm xuống, lông mày nheo lại vì tập trung khi nàng đẩy chàng qua địa ngục.
Điểm tận cùng đến với chàng khi nàng thay những ngón tay bằng môi. Chàng thình lình chụp lấy nàng và đẩy nàng lăn xuống giường.
“Nhưng, Max, cưng yêu,” nàng hét lên, vai nàng rung lên vì cười. “Em chưa xong.”
Chàng bị mê hoặc bởi sự biến đổi của nàng. Đây là điều chàng muốn nàng có, đôi mắt lấp lánh mãnh liệt, làn da ửng hồng, hàm răng sáng bóng khi nàng để nụ cười xâm chiếm mình. Trông nàng trẻ trung và tinh quái, không quan tâm gì đến thế gian. Ký ức loé lên trong đầu chàng: Sara ở phiên toà giống như một khối băng, không lộ ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt đẹp như tạc của mình.
Nàng bắt gặp cái nhìn lạ lùng trong mắt chàng như thể chàng không hài lòng về điều gì đó và nụ cười của nàng nhạt đi. Nàng rụt rè nói, “Em làm chàng sốc à? Em quá dạn dĩ à?”
Chàng ôm lấy khuôn mặt nàng bằng cả hai tay. “Những gì về em là sự hoàn hảo,” chàng nói.
“Ôi, Max, đừng có nâng em lên bệ thờ như thế. Em sẽ chỉ làm chàng thất vọng thôi.”
“Ta không có ý định đưa em lên bệ thờ đâu. Những gì ta muốn làm là xích em vào giường ta và vồ lấy em mỗi khi ta có cơ hội.”
“Vồ lấy em?”
“Giống như thế này.”
Cả hai đều đang cười khi miệng họ gặp nhau. Và chàng không vô lấy nàng. Chàng cho nàng tất cả sự kiên nhẫn và sự khéo léo tế nhị mà chàng đã cho nàng trước đó, nếu như chàng biết mình là người tình đầu tiên của nàng. Nụ cười tan ra; hơi thở của họ trở nên nặng nề; cơ thể họ chảy vào nhau. Đam mê nhưng chàng kiềm lại. Chàng không vội. Với tất cả những nụ hôn và sự quan tâm, chàng cố gắng chỉ cho nàng thấy những gì mà chàng không nghĩ nàng chấp nhận bằng lời. Vì thế chàng nói nàng tuyệt đẹp; chàng nói nàng rằng nàng làm hài lòng chàng; chàng nói rằng chàng đã đợi chờ nàng suốt từ khi chàng mới lớn.
Nàng cảm thấy như thể tim nàng đang bị bóp chặt. Chàng đang làm tình với người phụ nữ chàng không biết.
Giờ thì không còn đường thoát nữa, không còn đường thoát khỏi chàng.
Tốt hơn là đừng nghĩ gì cả.
Nàng kéo chàng vào gần hơn, tay nàng chạy đua không ngừng trên làn da ấm áp của chàng và chỉ cho chàng thấy sự đầu hàng mà nàng không thể thú nhận thành lời, thậm chí với chính bản thân nàng.
Chàng cởi áo khoác và chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần màu đen. Thích thú và thư giãn, chàng nói, “Ta nên ở đâu khác trong đêm tân hôn của mình chứ? Ta xin lỗi em vì đã ngủ gục ở bàn ăn. Chuyến hành trình đến Winchester đã gây thiệt hại nhưng bây giờ ta đã được nghỉ ngơi hoàn toàn.”
Không dễ dàng nhưng nàng vẫn cố xoay xở được một nụ cười. “Em hiểu,” Nàng nằm chặt hai tay mình lại để giấu sự run rẩy. “Max, về đêm qua...”
“Cái gì về đêm qua?”
“Em nghĩ em có thể đã gây ấn tượng sai cho chàng.”
“Ấn tượng gì thế Sara?”
Nàng không thể chịu được cái nhìn thăm dò đó, vì thế nàng quay đi và chạm vào bó hoa hồng trắng Anne đã tặng nàng để mang đến hôn lễ. Nó đang được cắm vào bình đặt trên tủ com mốt và khi những ngón tay không yên của nàng ngắt một nụ hoa, mùi hương ngọt ngào của chúng lan toả khắp không gian.
“Em không muốn cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân thực sự, Max,” nàng nói.
Khi nàng quay lại từ cái tủ, Max đã ở ngay trước mặt nàng. Tim nàng đập thình thịch và nàng tự hỏi liệu chàng có nghe thấy không. “Em không muốn cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân thực sự,” nàng nhắc lại, lần này nhìn thẳng vào mắt chàng.
Chàng nghe thấy nhưng mắt nàng nói cho chàng điều khác. Chàng nên sử dụng nó ngay bây giờ. Mỗi khi chàng tiến lại gần nàng, nàng đều kéo cầu lên. Nàng không biết làm sao để làm điều đó một cách duyên dáng. Nàng mong đợi nhìn thấy cơn giận dữ, sự phật lòng của chàng nhưng chàng cười với nàng với tất cả vẻ nghiêm trang kỳ lạ. “Em sẽ phải làm tốt hơn Sara ạ hoặc là ta buộc phải gọi em là đồ nói dối và chết nhát.”
Giọng nàng lạnh nhạt. “Vấn đề với chàng, Max, là chàng sinh ra để phụ nữ lao vào vòng tay mình.”
Lông mày chàng nâng lên. “Em đã phóng đại quá mức sự chinh phục của ta rồi đấy. Ta thú nhận là ta cũng có trải qua những cuộc tình ái nhưng ta chưa bao giờ hỏi ai làm vợ cả.”
Sự xấu hổ đột nhiên nhấn chìm nàng. “Ồ, Max, em xin lỗi. Em không có ý đó. Chỉ là...” Nàng nhún vai bất lực.
“Đó là vì em nghĩ ta là kẻ đào mỏ ư?”
“Tất nhiên là không. Và em xin lỗi thay gia đình mình. Họ đã thô lỗ với chàng.”
“Đó là vì em nghĩ ta sẽ phát hành câu chuyện trên tờ báo của mình ư?”
“Không nếu như chàng nói chàng sẽ không làm thế.”
“Vậy thì ta cho là, bây giờ, em là vợ ta? Em không tin ta ư? Là điều gì vậy, Sara? Nói cho ta biết đi.”
Chàng quá gần, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể chàng, mùi xà phòng trên da chàng. Các giác quan của nàng sống dậy. Nàng chuyển động để quay đi và phát hiện ra nàng không thể vì chàng đã nhốt kín nàng.
Nàng hít vào. “Max, chàng biết em là ai mà. Em là Sara Carstairs. Tuy em được tuyên bố trắng án nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với hầu hết mọi người. Họ vẫn nghĩ em có tội và có lẽ em có tội thật. Sao chàng có thể chắc chứ?”
“Đó là vì.” Chàng vội cười. “Ta biết em vô tôi, bởi vì ta hỉểu em còn họ thì không.”
Giọng chàng vừa ngọt ngào, vừa chế ngự, chế ngự đến đau đớn. Nàng phải nuốt vào trước khi nói tiếp.
“Em chưa bao giờ muốn cuộc hôn nhân thực sự. Nếu chúng ta có con, làm sao em có thể sống cùng điều đó? Vết nhơ? Sự tủi hổ?”
Chàng nhức nhối ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng, xua đi nỗi sợ hãi của nàng. Chàng chống lại sự thôi thúc bởi vì chàng muốn nàng hạ cây cầu xuống theo chính nguyện vọng của nàng mà không có bất cứ mánh khoé nào từ chàng.
Chàng nói, “Simon và Martin bị phạt à? Anh không nghe chúng phàn nàn gì cả.”
“Không, chúng không phàn nàn, nhưng cũng không phải là khoảng thời gian dễ dàng với chúng.” Hàng lông mi nàng cụp xuống, giấu kín biểu hiện của mình. “Constance nói cho em biết ý do Simon và Martin bị trục xuất hết kỳ học là do chúng nó đánh nhau để bảo vệ tên em.” Nàng đưa mắt lên nhìn chàng. “Giờ thì chàng có thấy điều này sẽ thế nào không?”
Chàng tặng nàng một nụ cười bắt đầu từ môi, lan ra má rồi từ từ lấp đầy mắt chàng.
“Nhớ nhắc ta bắt tay họ trong bữa sáng mai nhé.”
Cơn giận dữ làm nàng nóng mắt. “Max, nghiêm túc đấy.”
“Như ta cũng nhận thức rõ. Tiện thể, Constance nói với em khi nào?
“Không lâu, khi bà giúp em cởi đồ.”
Giờ thì tất cả đã trở nên rõ ràng. “Và đột nhiên lương tâm em bị cắn rứt?”
“Em nhận ra em ích kỷ biết bao, nếu đó là ý chàng. Em không nghĩ về điều gì là tốt nhất cho chàng. Em chỉ nghĩ về điều tốt nhất cho mình. Nhưng chưa quá muộn. Em chắc chúng ta có thể huỷ bỏ cuộc hôn nhân này hay gì đó.”
Lại một lần nữa, những thông điệp ngầm trong mắt nàng nói rằng nàng nói dối. Nàng đang cố cao quý và nàng làm hỏng điều đó. Bỏ nàng lúc này chẳng hơn gì tự cắt nát tim mình. Không cười, chàng dịu dàng nói, “Ta biết điều gì là tốt nhất cho mình, Sara. Điều ta muốn biết là điều gì tốt nhất cho em.”
“Cái gì?”
“Em muốn gì, Sara, thực sự muốn gì?”
Điều nàng muốn đang đứng ngay trước mặt nàng, đôi mắt xanh lam mạnh mẽ của chàng giữ lấy mắt nàng trong cái nhìn tước hết mọi sự phòng thủ. Ánh nến phản chiếu trên mái tóc sáng màu của chàng như những sợi vàng nguyên chất. Nàng nghĩ chàng là người đàn ông đẹp trai nhất nàng từng biết.
Tay chàng chống buông thõng hai bên và chàng không cố chạm vào nàng. Không cần phải chạm vào nàng. Chàng không cố giấu cảm giác của mình. Chàng muốn nàng, và bài diễn thuyết nho nhỏ của nàng cũng chưa được nói.
Giọng nàng khàn khàn. “Em không muốn làm hại chàng, Max.”
“Không, nhưng em sẽ. Cũng như ta sẽ làm đau em. Điều đó không thể tránh được, Sara, bởi vì chúng ta là con người. Ta sẵn sàng đánh cược; em thì sao?”
Chàng đưa tay mình ra nhưng không chạm vào nàng, và nàng hiểu rằng chàng đang cho nàng sự lựa chọn. Đó là lựa chọn mà không ai nên chọn. Nàng lắc đầu nhưng nàng không thể chống lại trái tim mình và trái tim nàng đã chọn cho nàng.
Tay chàng siết chặt tay nàng và chàng dần dần kéo nàng vào vòng tay mình. Với thở ra hơi thở bị nén lại, chàng nói, “Giờ sẽ không còn đường quay lại nữa, em hiểu không? Không phải đêm nay. Không phải đêm nào khác.”
Chàng còn nói gì khác, điều gì đó về cây cầu kéo mà nàng không hiểu, rồi nàng kiễng chân lên, thở dài đầu hàng, vòng hai tay quanh cổ chàng. Nàng cảm thấy tim chàng thình lình dội vào xương sườn nàng, rồi miệng chàng trên miệng nàng, môi chàng lấp đầy nàng với mùi vị và hương thơm của chàng. Khoái cảm quá mãnh liệt đến mức nàng có thể khóc được.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều run rẩy, Max không biết chàng đang sợ hãi hay kinh hoàng đây. Chàng chưa bao giờ thế này trước đây. Cơ thể chàng đói khát nàng và gào thét đòi chiếm lấy nàng. Chàng đã muốn nàng quá lâu. Chàng nghĩ không thôi về cái đêm họ gặp nhau và trí tưởng tượng đáng nguyền rủa của chàng đã cho đêm ấy một kết cục khác.
Chàng hít thở mùi hương thơm ngát của nàng và ham muốn quất thẳng vào người chàng. Tay chàng chà xát vai nàng và những ngón tay siết lại không thể tự chủ quanh mái tóc mềm mại ấy. Chàng mơ về những lọn tóc tối màu ấy phủ lấy người chàng như tấm rèm khi môi nàng lướt khắp làn da trần của chàng.
Với một nụ cười run rẩy, chàng dứt ra. “Một trong hai chúng ta phải chậm lại. Giúp ta với Sara.”
Giọng nàng mê mụ và ngái ngủ. “Đừng dừng lại lúc này.” Nàng chà xát cơ thể mình vào cơ thể chàng. “Em sẽ chết nếu chàng dừng lại.”
“Chết tiệt, ta đang cố chu đáo.”
“Em không muốn chàng chu đáo.”
Đó là sự thật. William đã dạy nàng sợ hãi sức mạnh thú vật của đàn ông nhưng đây không phải lúc nàng nhầm Max với loại đàn ông như William. Nàng chìm ngập trong cảm giác những cơ bắp nam tính rắn chắc đang căng lên dưới đầu ngón tay nàng; chìm ngập trong lớp bảo vệ vững chắc của bộ ngực mạnh mẽ của chàng. Nàng muốn ấn mình vào sát chàng. Nàng muốn chiếm hữu chàng; nàng muốn bị chiếm hữu.
Miệng chàng lại chiếm lấy miệng nàng, đói khát, đòi hỏi. Nàng trả lời những đòi hỏi của chàng bằng sự đam mê làm đầu chàng quay cuồng. Dòng hơi nóng chảy xiết quét mạnh họ đến bên bờ vực. Tay chàng chạy đua khắp người nàng, giải phóng nàng khỏi chiếc áo choàng. Chàng bỏ qua những cái cúc áo tí xíu ở áo ngủ của nàng, rồi giật vạt áo lót của nàng ra sau và thưởng thức cơ thể ấm áp của nàng.
Khi nàng rên rỉ, chàng cười nhẹ, kéo nàng lên giường và ngã nhào cùng nàng xuống tấm đệm. Chỉ mất một giây để giải phóng nàng ra khỏi chiếc áo ngủ rồi chàng trượt ra khỏi quần áo mình và duỗi dài bên cạnh nàng.
Tay chàng chà xát khắp người nàng, bóp nặn da thịt nàng, trêu chọc, mơn trớn mọi đường cong của nàng. Khi nàng đặt tay lên chàng, và bắt đầu xấu hổ tự mình thám hiểm cơ thể chàng, hơi thở của chàng bắt đầu gấp gáp, khó thở. Chàng run bắn lên vì kích thích với mỗi tiếng rên rỉ, thút thít của nàng.
“Sara, ta không nghĩ ta có thể đợi được,” chàng khàn khàn nói.
“Em không muốn chàng đợi.”
Nàng điên cuồng vì nhu cầu. Nàng không hoàn toàn trong trắng; nàng biết điều gì sẽ đến tiếp sau và cơ thể nàng đã rung lên như vĩ cầm được so dây chính xác. Nàng trở thành một người khác, một sinh vật nguyên sơ, lộng lẫy không chịu bị giới hạn bởi những nỗi sợ hãi và sự kiềm chế của Sara Carstairs.
Khi chàng quỳ bên trên nàng, cổ họng nàng nghẹn lại đến không thở nổi. Nàng chưa từng biết một người như thế này – một người bạn, người tình, người bảo vệ, người chiến sĩ của nàng. Giá mà nàng xứng với chàng.
“Nước mắt ư?” Những ngón tay chàng chạm vào lông mi nàng và ướt đẫm.
“Chàng quá tuyệt vời, Max,” nàng thì thầm, và thực có ý như vậy. “Em sợ em sẽ làm chàng thất vọng.” Và nàng cũng thực có ý như vậy.
Một nụ cười lấp lánh trên môi chàng nhưng nó mờ ngay. “Ngu ngốc,” chàng thì thầm. Nâng ngực lên, chàng tách chân nàng ra và gắn vào nàng. Nàng bọc mình quanh chàng và siết chặt.
Cú đâm đầu tiên của chàng rút mất hơi thở của nàng. Cơn đau làm nàng nổ tung. Nàng bấm móng tay vào lưng chàng và cố cong người tránh đi.
Max tê liệt như thể hoá đá. Nàng là trinh nữ. Đó là điều chàng chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng là trinh nữ. Đó không thể là thật. Nhưng đó là thật. Nàng quá chặt, cơ thể chàng đã sẵn sàng để bùng nổ. Người đàn ông giỏi hơn sẽ để nàng đi. Nhưng chàng không thể để nàng đi cũng như chàng không thể bay lên mặt trăng được. Chàng nghiến chặt răng khi nàng bắt đầu quằn quại. Mồ hôi rỉ ra trên lông mày chàng. Chuyển động của nàng để tránh chàng chỉ khiến chàng ấn sâu vào người nàng hơn. Tất cả cơ bắp đều rung lên khi chàng chiến đấu một cách tuyệt vọng để giữ kiểm soát.
Khi cơn đau giảm xuống thành sự chật chội không thoải mái, nàng thở ra một hơi thở bị dồn nén, rồi toàn bộ cơ thể nàng thả lỏng.
Max ngẩng đầu lên nhìn xuống nàng. Chàng hôn đôi môi hờn dỗi của nàng. “Giá mà ta biết, ta sẽ khiến nó dễ dàng với em hơn.”
“Giá mà em biết, em sẽ không ở đây! Em thích nó tốt hơn lần trước. Thực tế-”
Chàng ngăn nàng lại bằng một nụ hôn, sự chiếm hữu chậm rãi, gợi tình làm nàng quên hết tất cả sự chật chội trong nàng. Khi chàng đâm vào nàng lần nữa, nàng hít vội vào, gồng mình lên chuẩn bị cho cơn đau. Nó thật khó tả, nhưng không có đau đớn, chỉ có khoái lạc làm nàng phải đuổi theo hơi thở của mình.
Cẩn thận, chậm rãi, chàng lại khiến nàng kích thích, hào phóng tặng nàng vô số nụ hôn và những lời ca ngợi dịu dàng. Những lời nói của chàng ngày càng nồng nàn và khiêu khích hơn. Nàng thở gấp gáp trong cơn lũ khoái cảm. Cơ thể nàng siết chặt.
Max cảm thấy nàng đã đạt đỉnh bên dưới chàng, lắng nghe tiếng kêu hoang dã đầy phấn kích của nàng, chàng vùi mặt vào tóc nàng và để sự hoang dại cũng chiếm lấy mình.
Vài phút trôi qua. Hơi thở của họ đã trở lại bình thường. Max dịch sang bên và chống một tay lên để nhìn nàng cho rõ. Môi nàng đỏ mọng vì những nụ hôn của chàng; tóc nàng rối tung. Chàng lấy một lọn tóc và cọ vào má mình. “Em ổn không?” chàng dịu dàng hỏi.
Ngái ngủ vì được yêu, mụ mẫm vì được yêu, nàng ngước nhìn chàng. Nàng chạm tay vào bộ ngực trần của chàng. Nàng vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy thấp kém. Tại sao những thứ quá phàm tục và xác thịt lại làm tâm trí nàng rung chuyển đến tận móng như vậy? “Em thấy khoẻ.”
Chàng chải tóc nàng và tìm thấy cái chàng đang tìm kiếm, vết xước trên cổ nàng. Chàng tôn thờ rê đầu ngón tay theo nó. Có một vết thâm ở hông nàng và và những vết trầy xước ở đầu gối nàng. Chàng cũng rê đến chúng và hôn chúng.
Nàng giật mình chớp mắt nhìn chàng.
Nàng nằm đó buông thả, phóng túng, đáng khao khát hơn bất cứ người phụ nữ nào chàng từng biết. Còn hơn là khao khát, chàng cảm thật một quyết tâm sôi sục phải bảo vệ nàng. Nàng gặp nhiều rủi ro . Ai đó sẽ thành công làm hại nàng. Nếu điều đó không làm nàng sợ hãi thì chắc chắn nó cũng làm chàng sợ hãi đến chết đi được.
Và giờ đây, đêm nay, nàng đã mang một lời nói dối lên giường. Và điều đó là quá nhiều để một người đàn ông có thể dung thứ được.
Chàng cúi xuống và hôn môi nàng. “Em có chắc em ổn không?”
Có gì đó trong ánh mắt chàng làm nàng đề phòng. “Em chắc.”
“Tốt.” Vẻ mặt chàng rắn đanh lại và chàng nói với giọng hoàn toàn khác, “Giờ em có phiền nếu nói cho ta biết điều gì tiếp diễn phía sau những lời nói dối trắng trợn đó? Em chưa từng có người tình nào. Vậy tại sao em lại nói dối ta, Sara? Tại sao em lại nói dối về William Neville?”
Một mũi tên sợ hãi đâm thẳng qua người nàng. “Ý chàng là gì?”
“Ở phiên toà, những bức thư em viết cho William được đọc. Em và anh ta là người tình.” Chàng lắc đầu, đổi hướng. “Nhưng em và anh ta chưa bao giờ là người tình.”
“Ồ, cái đó.” Nàng rùng mình vì lạnh, và với lấy chiếc áo ngủ, rồi trượt vào nó. “Những bức thư đó,” nàng nói, “bị sửa đổi.”
“Chúng bị là giả ư?”
“Không, em đã viết chúng nhưng đó là rất lâu trước khi William cưới Anne. Em mới mười tám và em nghĩ em yêu hắn ta. Em không đề ngày ở những bức thư. William làm điều đó sau khi cha em mất rồi hắn hăm doạ em.”
Giọng nàng khô khốc và nàng dừng lại hết lần này đến lần khác để thở. “Hắn luôn thiếu tiền. Em có cho hắn bao nhiêu thì cũng không bao giờ đủ để hắn trả các khoản nợ cờ bạc. May mắn là hắn luôn thích London hơn Hampshire. Khi hắn đi vắng, tất cả bọn em đều hạnh phúc. Nhưng khi hết tiền, hắn luôn quay về để lấy thêm.”
Nàng đu đưa chân bên mép giường và ngồi khom vai. Max đợi một lúc và khi nàng vẫn tiếp tục im lặng, chàng dịu dàng nói. “Hắn đề ngày vào bức thư để chứng minh rằng em và hắn tình tự ngay sau lưng em gái em ư?”
“Điều đó không có tác dụng. Em đã kể cho Anne nghe sự thật rằng em viết những bức thư đó khi em còn là cô gái trẻ và nghĩ rằng em yêu hắn. Nó không biết em và William từng có mối quan hệ hơn mức bình thường. Không ai biết. Em và hắn giữ bí mật bởi vì William sợ cha hắn sẽ từ hắn nếu ông biết về em, và khi bọn em không thể gặp, bọn em trao đổi thư từ. Những ngày đó, em đã lãng mạn ngu ngốc làm sao.”
Lần nữa, nàng lại rơi vào im lặng và Max nói, “Đừng dừng ở đó, Sara. Hãy kể ta nghe mọi thứ mà em nhớ về William.”
Nàng quay đầu lại và ngẩng lên nhìn chàng. “Tại sao?”
“Bởi vì hắn đã gây ảnh hưởng lớn đến cuộc đời em và ta muốn biết.”
“Hắn phá huỷ mọi thứ mà hắn chạm vào.”
Chàng nhận ra nàng đang dùng thì hiện tại. “Ta có thể thấy điều đó. Điều gì đã xảy ra vậy Sara? Điều gì đã khiến em hết yêu?”
“Cơn giận dữ khủng khiếp của hắn, cơn thịnh nộ vì ghen tuông của hắn.” Nàng khẽ nhún vai. “Hắn đe doạ em. Em buộc tội hắn về những lời đồn em nghe được. Có một cô thôn nữ được cho là mang thai con hắn.” Nàng nhìn vào mắt Max. “Họ nói rằng William đã ép cô bỏ đứa trẻ khi cô đang mang thai, và cô ấy đã chết. Em không tin chút nào. Nhưng khi em hỏi William về điều đó – trông hắn sợ hãi. Hắn trở nên điên cuồng. Hắn nói tất cả chỉ là nói dối và hắn đánh em.”
Hơi thở Max rít qua kẽ răng.
“Em không nghĩ hắn có ý định đó. Hắn cũng sốc như em. Hắn không thể xin lỗi đủ. Em nói với cha em rằng em sẽ đi tu. Sau đó, em không muốn làm gì với William nữa. Ông không chấp nhận. Vì thế em trở thành tù nhân trong chính ngôi nhà mình. Em quá xấu hổ để nói cho cha biết về sự lãng mạn với William, nếu có thể gọi nó như vậy. Nếu em làm thế, có lẽ mọi thứ với Anne đã khác. Thậm chí, hắn đã từ bỏ và quay về London và em nghĩ mọi thứ đã xong.”
Nàng đứng dậy khỏi giường, nhặt cái áo choàng dưới sàn lên vào chui và nó. Max với lấy quần và kéo lên. Một người phải là thú vật mới giơ tay lên với nàng. Chàng vô cùng hi vọng William còn sống và một ngày khi họ mặt-đối-mặt chàng sẽ xé rách tứ chi của hắn ra.
“Rồi một năm sau,” nàng nói, “bà Beattie và em đi nghỉ ở Scotland. Chúng em đã ở đó gần ba tháng. Khi em quay về, em phát hiện William đã cưới Anne.”
“Làm sao cha em có thể cho phép điều đó? Ý ta là, William Neville! Ta biết qua hắn ở London và hắn được biết đến như một tay cờ bạc vô tích sự.”
“Cha em không biết gì về cuộc sống ở London của hắn cả. Và William có thể tỏ ra quyến rũ khi hắn muốn. Có những tin đồn nhưng tất cả cũng chỉ là tin đồn. Và đừng quên, William là người thừa kế của quý ngài Ivor Neville. Gia đình Neville là gia đình lâu đời nhất trong dòng họ hắn ở Hampshire. Mọi người đều kính trọng họ vì tên tuổi của họ. Và cha em vô cùng mừng rõ. Một ngày, tước hiệu có thể đến với gia đình, khi William thừa kế. Em có thể nói gì đây? Đã quá muộn. Anne đã kết hôn. Em hi vọng điều tốt đẹp nhất. Nhưng em sợ điều tồi tệ nhất. Và em đúng. Khi cha em bị đột quỵ, William đã lộ khuôn mặt thật của hắn.”
Nàng không nhận ra nàng đã ngắt đoá hồng ra khỏi bình và ngắt vụn những cánh hoa. “Khi William bắt đầu xả sự tức giận lên đầu Anne, cha em không ở vị trí có thể bảo vệ nó. Em đến nhà quý ngài Ivor và cầu xin ông can thiệp nhưng ông từ chối. Ông đã từ William thậm chí từ trước khi hắn cưới Anne bởi vì sự hoang đàng của hắn. Và sau khi hắn cưới Anne, ông chẳng muốn làm gì cho chúng em cả.”
Nàng xoay lại nhìn chàng. “Em chưa sẵn sàng để từ bỏ. Em nghĩ pháp luật sẽ bảo vệ Anne. Em nghĩ em óc thể yêu cầu William tránh xa tài sản nhà em. Em muốn Anne rời bỏ hắn. Em muốn nó sống với em.” Giọng nàng bị tắc nên nàng dừng lại để hắng giọng.
“Chàng có biết em học được gì không Max? Em học được một điều rằng vợ là tài sản của chồng. Vợ chẳng thể làm gì nếu không có sự cho phép của chồng. Anh ta sở hữu cô, đúng theo nghĩa đen. Nếu cô ấy có người họ hàng nam giới quyền lực, cô ấy có thể có cơ hội hơn nhưng người phụ nữ, tự bản thân cô thì bất lực. Cha em tìm ra cách để kiềm chế William. Ông thay đổi di chúc và để lại mọi thứ cho em. Anne được hưởng chút tiền khi ông mất nhưng nó sẽ không còn là người thừa kế lớn nữa. Mà là em, và em học được cách điều khiển William bằng tiền. Khi hắn là cậu bé ngoan, em thưởng, khi hắn hư, em trừng phạt. Vấn đề là... vấn đề là...” Nước mắt làm tắc cổ nàng và nàng ngừng lại.
Max nói nhẹ nhàng, “Vấn đề là, William cũng có một vũ khi rất mạnh là Anne.”
Nàng gật đầu. “Em sợ để nó một mình với hắn. Hầu hết thời gian em ở ngôi nhà bà goá và chỉ bớt đi khi William đi London. Nhưng hắn luôn quay trở lại.”
Chàng đợi cho đến khi nàng kiểm soát được cảm xúc. “Nàng đã đính hôn,” chàng nói nhẹ.
Nàng gật đầu. “Em không yêu Francis nhưng em đủ thấy thích anh ấy. Em nghĩ nếu em có một người chồng, anh ấy có thể điều khiẩn William tốt hơn em. Nếu William trở nên điên rồ khi bạn hắn nói cho hắn biết điều đó, thì không phải vì hắn yêu em mà bởi hắn nghĩ Anne sẽ không được chia phần trong số tiền của cha em.”
Nàng không thấy tay chàng nắm chặt lại hai bên hông chàng. “Sara-“ chàng ngập ngừng nhưng chàng phải biết. “Điều gì đã xảy ra vào cái đêm William biến mất?”
Giọng nàng đau khổ. “Em không biết, Max, đó là sự thật. Em thực sự không biết.”
“Sara.” Chàng mở rộng vòng tay và nàng bước vào ngay lập tức. Chàng ngửa mặt nàng lên và ấn vào môi nàng một nụ hôn. Chàng thọc tay vào túi quần, rút ra một cái khăn tay cho nàng xì mũi.
Khi nàng hít một hơi thở sâu và mỉm cười với chàng, chàng nói. “Sao những điều này không được đề cập đến trong phiên toà?”
Nàng nhún vai. “Bởi vì điều đó quá gây hại, đó là những gì ngài Cole, luật sư của em nói. Cô không biết một phiên toà cũng như một ván cờ sao? Luật sư của cô sẽ chỉ trình bày những chứng cớ giúp cô chiến thắng. Không cần quan tâm đến sự thật.”
“Nhưng những bức thư-”
Nàng lắc đầu. “Em được bảo rằng bồi thẩm đoàn sẽ không tin William đề thêm ngày tháng vào đâu bởi vì không ai biết hắn và em biết nhau trước đám cưới của Anne. Cũng như thế với những đoạn trong bức thư mà ngài Cole nói là ‘ấm áp’. Em đã trích dẫn những lời của William cho ông nghe. Em quá ngây thơ để hiểu rằng những từ đơn giản cũng có thể có hai nghĩa. Chỉ là quá phức tạp để giải thích những lá thư, quá lạ lùng nên ngài Cole thậm chí còn chẳng cố. Nói cho chàng nghe sự thật, em không nghĩ ông ấy tin em vô tội đâu.”
Chàng nói giọng ác ý. “Cole đáng bị bắn.”
“Tại sao? Ông ấy cãi trắng án cho em phải không? Đó là tất cả vấn đề quan trọng trong phiên toàn, thắng và thua. Chàng khó có thể mong em tìm ra lỗi của ông ấy.”
“Ta không nghĩ về điều đó! Tất nhiên ta biết ơn Cole đã cãi trắng án cho em. Nhưng những bức thư! Bởi vì chúng mà ta không thể tránh được suy nghĩ William là người tình của nàng.”
Nàng thở dài khe khẽ như muốn khóc vì giận dỗi. “Những người tình khác của em thì sao?”
“Người tình nào?”
“Quân đoàn người tình của em ấy.”
Chàng cười toe toét. “Ồ, ta không đếm xỉa đến những tháng trước đâu.”
“Max, chúng ta mới biết nhau vài tuần thôi.”
“Thật à?” Chàng mỉm cười với nàng và nhẹ nhàng vén những lọn tóc loà xoà trên mặt nàng ra sau. “Ta cảm thấy như chúng ta đã biết nhau từ lâu lắm ồi. Giờ ta đã nói gì nhỉ?”
Bàn tay nàng siết chặt tay chàng. “Đó chính xác là những gì em cảm thấy ở Reading, cái đêm chàng trẻo vào cửa sổ phòng em.”
“Ta ước,” chàng nói nghiêm túc. “rằng ta trèo vào cửa sổ phòng nàng từ nhiều năm trước.” Chàng hôn lên đôi mắt nàng. “Ta ước ta ở đó khi cha nàng mất.” Chàng hôn cằm nàng. “Ta ước ta ở đó khi William đánh nàng.” Giọng chàng thay đổi hoàn toàn. “Ta sẽ giết tên con hoang đó trước khi ta cho hắn làm hại một sợi tóc của nàng. Sara-”
Ngón tay nàng chặn miệng chàng. Nàng ràn rụa nước mắt. Nếu chàng nói nữa, tất cả sự phòng thủ của nàng sẽ vỡ vụn và nàng sẽ bắt đầu khóc ầm lên như đứa trẻ. Nàng đã phải kiềm chế quá nhiều năm rồi. Nàng phải mạnh mẽ để bảo vệ những người nàng yêu. Nhưng nàng thoáng nhận ra ở cùng với một người đàn ông có thể thế nào. Không có bí mật, chia sẽ nỗi sợ hãi tồi tệ nhất. Nàng lơ lửng, bấp bênh nhưng những năm tự kiềm chế đã gây ảnh hưởng, và nàng bước lùi lại khỏi bờ vực một bước.
“Em không muốn nghĩ về William,” nàng nói, “Chỉ trong chốc lát thôi, em muốn quên. Hãy giúp em quên, Max.”
Tay chàng từ từ nâng lên, và chàng rê theo những đường nét trên gương mặt nàng. “Có gì đó làm em lo lắng.”
“Không. Chỉ là-”
“Là cái gì?”
“Em ước em biết làm sao để quyến rũ chồng minh.”
Chàng tặng nàng một nụ cười mà nàng yêu. “Ta sẽ chỉ cho em.”
Hoá ra đó lại là sự tra tấn với Max. Tâm trí nàng không đuổi theo khoái cảm, cũng như chàng, mà đuổi theo sự tìm tòi, khám phá. Giống như một học giả nghiên cứu đối tượng của mình, nàng khảo sát từng phần trên cơ thể nàng và cất chúng vào đầu để tham khảo về sau. Thật khó có thể tin được chàng là người tình đầu tiên của nàng. Nàng không e lệ mà chỉ có sự tò mò. Khi chàng đã sẵn sàng bùng nổ, nàng ngồi xổm xuống, lông mày nheo lại vì tập trung khi nàng đẩy chàng qua địa ngục.
Điểm tận cùng đến với chàng khi nàng thay những ngón tay bằng môi. Chàng thình lình chụp lấy nàng và đẩy nàng lăn xuống giường.
“Nhưng, Max, cưng yêu,” nàng hét lên, vai nàng rung lên vì cười. “Em chưa xong.”
Chàng bị mê hoặc bởi sự biến đổi của nàng. Đây là điều chàng muốn nàng có, đôi mắt lấp lánh mãnh liệt, làn da ửng hồng, hàm răng sáng bóng khi nàng để nụ cười xâm chiếm mình. Trông nàng trẻ trung và tinh quái, không quan tâm gì đến thế gian. Ký ức loé lên trong đầu chàng: Sara ở phiên toà giống như một khối băng, không lộ ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt đẹp như tạc của mình.
Nàng bắt gặp cái nhìn lạ lùng trong mắt chàng như thể chàng không hài lòng về điều gì đó và nụ cười của nàng nhạt đi. Nàng rụt rè nói, “Em làm chàng sốc à? Em quá dạn dĩ à?”
Chàng ôm lấy khuôn mặt nàng bằng cả hai tay. “Những gì về em là sự hoàn hảo,” chàng nói.
“Ôi, Max, đừng có nâng em lên bệ thờ như thế. Em sẽ chỉ làm chàng thất vọng thôi.”
“Ta không có ý định đưa em lên bệ thờ đâu. Những gì ta muốn làm là xích em vào giường ta và vồ lấy em mỗi khi ta có cơ hội.”
“Vồ lấy em?”
“Giống như thế này.”
Cả hai đều đang cười khi miệng họ gặp nhau. Và chàng không vô lấy nàng. Chàng cho nàng tất cả sự kiên nhẫn và sự khéo léo tế nhị mà chàng đã cho nàng trước đó, nếu như chàng biết mình là người tình đầu tiên của nàng. Nụ cười tan ra; hơi thở của họ trở nên nặng nề; cơ thể họ chảy vào nhau. Đam mê nhưng chàng kiềm lại. Chàng không vội. Với tất cả những nụ hôn và sự quan tâm, chàng cố gắng chỉ cho nàng thấy những gì mà chàng không nghĩ nàng chấp nhận bằng lời. Vì thế chàng nói nàng tuyệt đẹp; chàng nói nàng rằng nàng làm hài lòng chàng; chàng nói rằng chàng đã đợi chờ nàng suốt từ khi chàng mới lớn.
Nàng cảm thấy như thể tim nàng đang bị bóp chặt. Chàng đang làm tình với người phụ nữ chàng không biết.
Giờ thì không còn đường thoát nữa, không còn đường thoát khỏi chàng.
Tốt hơn là đừng nghĩ gì cả.
Nàng kéo chàng vào gần hơn, tay nàng chạy đua không ngừng trên làn da ấm áp của chàng và chỉ cho chàng thấy sự đầu hàng mà nàng không thể thú nhận thành lời, thậm chí với chính bản thân nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook