Sara bước vào phòng ngủ của nàng và khẽ khàng đóng của lại. Nàng bảo cô hầu dỡ đồ có thể để sau. Nàng muốn ở một mình trong vài phút thôi.
Hầu như không nhận thức được điều mình đang làm, nàng cởi áo khoác, vắt nó lên cuối chiếc giường bốn cột to lớn, và chầm chầm băng ngang qua căn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới nàng, bãi cỏ từng được cắt tỉa đẹp đẽ đã biến thành rừng rậm, và phía xa, bên trên những ngọn cây, nàng có thể nhìn thấy những con đường xoắn ốc của Stoneleigh.
Người dân ở Stoneleigh không còn ân cần với nàng kể từ sau phiên toà. Viễn cảnh đi dọc theo đường lớn hoặc dự lễ ở nhà thờ thật đáng sợ. Điều đó không sao cả. Khi tất cả xong xuôi, nàng sẽ đi trước khi dân địa phương lờ mờ biết được nàng đã quay trở lại.
Cuối cùng nàng cũng về nhà, nơi nàng yêu mến nhất trên thế giới, và nàng vừa ước đang ở bất cứ nơi đâu trừ nơi này.
Trong nhiều năm, nàng đã trở về nhà nhiều lần nhưng không có lần nào trống rỗng như lần này. Khi nàng về nhà từ trường học, các em trai và em gái nàng sẽ điên cuồng vì vui mừng, nhưng tất nhiên, nàng luôn nhớ mang cho chúng món quà nho nhỏ. Và khi cha nàng còn ở đây, ông cười rạng rỡ đầy tự hào với nàng; và Constance, nhặng xị lên, đôi khi tỏ ra chanh chua nhưng không bao giờ rầu rĩ. Và Anne...
Nàng không thể nghĩ về Anne mà không muốn khóc. Đã có thời, họ rất thân thiết nhưng giờ Anne giữ những suy nghĩ cho riêng mình. Những bức thư của nó nói rất ít. Kể từ khi William biến mất, nó đã hiến tất cả thời gian và sức lực cho nhà thờ và đó là tất cả những gì nó viết.
Nó đang bị lương tâm giày vò vì tội lỗi ư? Đó là lý do nó hiến tất cả thời gian để làm việc thiện? Anne nhớ được bao nhiêu về cái đêm đó?
Nàng quay khỏi cửa sổ và nhìn không dứt vào bức chân dung nhỏ trên bàn viết của mình. Cha nàng cũng nhìn lại nàng không dứt. Nàng cho rằng bức tranh đó rất giống ông, không chỉ là vẻ mặt mà còn là vẻ tự nhiên nữa. Khuôn mặt nàng không thể chối bỏ. Chúng có cùng đôi mắt xám, chiếc cằm vuông vắn, mái tóc đỏ sẫm. Nhưng không bao giờ có thể trở thành người như cha nàng. Ông sắc sảo; ông hiểu bản tính tự nhiên của con người; ông giữ cho gia đình lại gần nhau. Nàng hoàn toàn không thích hợp cho nhiệm vụ này, như các sự việc đã chứng minh điều đó. Giá như cha nàng có thể bước ra khỏi bức tranh, ôm nàng vào vòng tay ông và nói với nàng mọi thứ sẽ ổn thôi, thì nàng sẽ cho đi bất cứ thứ gì mình có.
Ông chưa bao giờ là người cha tỏ ra trìu mến, say mê con cái mình nhưng nàng nhớ ông. Nàng luôn luôn biết mình có thể trông cậy vào ông. Và giờ đây chỉ nàng chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
Thất bại đè nặng lên vai nàng, nàng sụp xuống mép giường. Nhưng ánh mắt nàng lạc đến bức chân dung của cha nàng, và nàng bị cầm giữ ở đó. Ông đã quá tin vào nàng. Nàng không thể để ông thất vọng. Nàng nghĩ về Max. Khi nàng nhìn chàng, nàng nhìn thấy hai con người: cộng tác viên nhẫn tâm của Người Đưa Tin, kẻ đã săn lùng nàng suốt ba năm qua, người mà nàng sợ chết khiếp, và một anh chàng công tử bột quyến rũ người cho nàng một đêm say đắm không-bao-giờ-quên ở Reading.
Cộng tác viên đặc biệt. Những từ này bùng lên trong đầu nàng và không bao giờ có thể xoá được. Chàng đã khiến tên nàng vẫn bị nhớ đến rất lâu sau khi lẽ ra nó đã bị quên. Nàng sợ và ghét người đàn ông này.
Người đàn ông nàng đã nghĩ làm nàng đánh mất tim mình không tồn tại. Thật vô nghĩa khi ước ao, hi vọng, mơ mộng.
Nàng không biết gì về Max Worthe hết. Giờ đây, Reading dường như chỉ là ảo ảnh, là tưởng tượng xuẩn ngốc. Sự thật là, cộng tác viên đặc biệt của Người Đưa Tin đang ở đây, ở Longfield này.
Trò chơi chưa kết thúc.
Reading. Nàng nhìn chằm chằm vào khoảng không khi những kỷ niệm quay trở lại. Khi nước mắt đốt cháy mắt nàng, nàng gạt nó đi. Nàng đột ngột đứng dậy, đi đến dây chuông và kéo nó.
Nàng đang xem xét tủ quần áo khi cô hầu đến. Tất cả váy choàng của nàng đã có ít nhất ba đến bốn năm tuổi nhưng chúng còn hơn nhiều so với bất cứa thứ gì nàng mua cho mình.
Nàng rút ra một chiếc satin mỏng màu xám được đính dọc theo viền và vạt áo những dây leo nho nhỏ.
“Cái này được đấy,” nàng nói với cô hầu. “Là Martha phải không? Em là con gái của bác Đầu Bếp đúng không?”
“Vâng, thưa cô. Em không bao giờ nghĩ cô nhớ tên em. Em chỉ là một người hầu bếp khi cô đi.”
“Ừ, nhưng ta nhớ mẹ em. Bác ấy thế nào rồi?”
Mặt Martha trùng xuống. “Mẹ nói rằng hoặc là bỏ cái bếp lò mới hoặc là bà sẽ đi. Không,” Martha hấp tấp nói thêm, “có nghĩa là bà có ý đó. Longfield là ngôi nhà duy nhất bà từng biết.”
“Ồ.”
Sara bối rối trong giây lát. Nàng sẽ nghĩ về điều đó sau khi nàng có thời gian. “Martha,” nàng nói, “Ta muốn em là thẳng cái váy này và cử người mang nước tắm cho ta. Và nói với mẹ em lùi bữa ăn tối lại một giờ. Điều đó sẽ cho ta thời gian để chỉnh trang lại.”
Khi Martha rời đi, nàng bắt đầu cởi đồ. Quần áo nàng đang mặc và những cái nàng mua sẽ phải được giặt và gửi cho các giáo dân nghèo. Suốt ba năm qua, nàng ăn mặc như thế để không thu hút sự chú ý vào mình nhưng giờ nàng sẽ không ẩn danh nữa, nàng có thể làm theo ý mình. Nàng muốn mặc những thứ xinh xắn; nàng muốn trông nàng đẹp nhất. Chẳng phải vì Max Worthe. Nàng muốn sống giống như một cô gái bình thường.
Nàng muốn trở thành một cô gái bình thường, dù chỉ một lúc.
Mất tất cả ba mươi phút để Max thay đổi quan điểm rằng Samuel Carstairs đã khôi phục tuyệt phẩm Elizabethan về vẻ lộng lẫy vốn có của nó. Các hệ thống vệ sinh nước thải thì thô sơ, không có gì hơn 1 cái bể nhỏ giấu dưới cái bệ được chạm khắc một cách tinh vi với cái chậu đựng nước tiểu sứt mẻ bên dưới nắp của nó; dây chuông thì không hoạt động khiến chàng phải diễu hành xuống các khu nhà dưới để triệu một người hầu đến. Và khi nước tắm của chàng đến, nó chỉ hơi ấm. Vào lúc chàng đi được nửa đường xuống ăn tối, chàng kết luận rằng đây là ngôi nhà vô cùng tồi tệ, bữa ăn tối vô cùng tồi tệ và gia đình vô cùng tồi tệ.
Họ tò mò về chàng, tất nhiên, nhưng điều đó không bào chữa được cho cách họ nện chàng với hàng loạt những câu hỏi lỗ mãng. Gần như thể chiến đấu với Mighty Jack Cleaver. Cha mẹ chàng là ai? Họ sống ở đâu? Chàng gặp Sara như thế nào? Tại sao nàng không đeo nhẫn đính hôn? Khi nào lễ cưới sẽ diễn ra? Nghề nghiệp của chàng là gì? Triển vọng tương lai của chàng? Làm sao chàng có được tước vị danh dự đó?
Vì mục đích của chàng, cần thiết để mọi người nghĩ rằng chàng cưới Sara vì tiền, vì thế chàng chỉ nói với họ những điều chàng muốn họ biết. Cha chàng, chàng nói, sống ở vùng bên kia của Winchester trong một nơi hoang tàn đổ nát mà họ đã phải xây dựng lại từ những mảnh nhỏ. Chàng gặp Sara trong khách sạn ở Reading, và ngay lập tức thân thiết với nàng. Không có nhẫn đính hôn vì không có thời gian chọn lấy một chiếc. Lễ cưới sẽ diễn ra ngay khi chàng lấy được giấy phép đặc biệt. Tước vị danh dự của chàng được truyền từ cha sang con, và một ngày các con trai của chàng, chàng phải thật tốt số mới có được một đứa, cũng sẽ có tước vị danh dự như thế. Hiển nhiên Sara và gia đình nàng không hiểu về cấp bậc quý tộc, và chàng không khai sáng thêm cho họ.
“Chàng chưa đề cập đến nghề nghiệp của mình, Max.”
Nghe tiếng Sara, chàng ngẩng lên. Mắt họ gặp và giữ nhau lại, mắt nàng khó hiểu, mắt chàng cảnh giác. Đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng với chàng.
Lần đầu chàng nhìn thấy nàng khi nàng đi xuống cầu thang, chàng cảm thấy như thể ai đó đánh bật không khí ra khỏi họ. “Đáng yêu” không xứng với nàng. Nàng thật tuyệt vời. Thoát tục. Tao nhã. Và ồ-quá quý phái. Và chàng bị xúi giục muốn chứng minh đó chỉ là sự lừa gạt.
Chàng đoán sự biến đổi đó là do chàng, chàng giả thiết rằng Sara đã nhận ra phản ứng của chàng với Constance khi lần đầu họ gặp nhau. Nhưng giờ thì chàng không chắc. Gương mặt nàng bình thản và không lộ ra điều gì như bức tượng cẩm thạch. Nhưng giờ đây chàng đã hiểu nàng hơn rồi, và chàng biết nàng có thể là bất cứ điều gì ngoài bình tĩnh.
“Em cũng có thể nói cho mọi người,” Sara nói, tựa cằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau, “Max không làm gì nhiều lắm. Mọi người thấy đấy, chàng là Corinthian.”
“Ý chị là,” Lucy hỏi ngây thơ. “giống Simon và Martin à?”
“Còn tuỳ,” Max nói. “Em sẽ thấy, Lucy, việc đánh giá một Corinthian thực thụ là khả năng chơi thể thao của anh ta.”
“Max,” Sara tiếp tục, “là quyền anh, chàng biết đấy, đấm bốc.”
Miệng Max há hốc, chàng trợn mắt.
Simon, bắt chước hoàn hảo kiểu cách của một kẻ thời lưu chán sống, đánh giá vóc dáng của Max bằng cái nhìn ung dung, bác bỏ chàng với một cái nháy mắt. “Thật thú vị làm sao,” chàng nói. “Tôi không phiền nếu tìm hiểu ngài trong hành động đâu.”
Martin cười khẩy.
“Ồ, cậu sẽ,” Max nói dễ dãi. “Cậu có thể tin vào điều đó.”
Simon và Martin trao đổi cái nhìn nhanh rồi Simon nói suồng sã. “Hội chợ Stoneleigh sẽ diễn ra sớm thôi. Có thi đấu đám bốc. Có lẽ ngài muốn tham gia chăng?”
Đây là vấn đề danh dự (và giữ thể diện) phải trả lời dứt khoát. Nhưng bên cạnh đó, Max cũng tự tin vào khả năng bản thân tiếp bất cứ ai trong đám dô kề ở vùng này, đặc biệt là kẻ giống Simon.
Sau cuộc hỏi thăm qua lại, gia đình Sara dịu dần cái rõ ràng là vụ cãi vã ầm ĩ giữa họ. Simon muốn đốt lò sưởi để xua đi không khí giá lạnh; Martin thì không. Lucy muốn đi với bạn đến thăm ông bà bạn ở Romsey vào cuối tuần; Constance thì cấm chỉ. Không ai muốn ăn tối (Max không thể chê trách họ) nhưng tất cả bọn họ đều vét sạch đĩa như thể họ vừa dùng bữa tối sau cuộc cãi vã đến cả tháng rồi.
Sara nói rất ít, nhưng mỗi lần cánh cửa mở ra, nàng lại quay đầu lại nhìn xem ai đi vào. Chắc hẳn nàng, Max nghĩ, nàng chờ đợi em gái mình xuất hiện, và khiến chàng tự hỏi điều gì ẩn sau sự vắng mặt của Anne và sự lo lắng của Sara.
Chàng cố xiên một khoai tây nướng nhỏ nhưng nó cứng như đá và chàng quyết định tốt hơn là nên đừng làm mẻ răng mình. Thịt bò nướng thì dai như da bò nhưng một người sắp chết đói thì không quá kén chọn. Sau cuộc chiến quả cảm với một miếng to thịt bít tết, chàng thay đổi suy nghĩ và đặt dao nĩa của mình xuống. Nếu đây là nhà chàng, điều đầu tiên chàng làm là sa thải đầu bếp.
“Đầu bếp của chúng em chưa quen với cái bếp lò mới,” Lucy nói.
“Bếp lò mới?”
Lucy gật đầu. “Đó là loại làm theo công nghệ hiện đại nhất hoặc là mẹ nói thế, nhưng điều đó chẳng giúp gì cho bác Bếp cả. Bác ấy thích nấu nướng như cách cũ hơn.”
Martin nhồm nhoàm nói. “Bác Hardwich dùng phương pháp gì cũng không thành vấn đề, thức ăn vẫn tệ như nhau.”
“Ừm, cậu đã ăn hết sạch đĩa,” Max chỉ ra.
“Hoàn toàn là thói quen,” Martin trả lời. “Từ khi còn ẵm ngửa, cha chúng tôi đã không cho phép chúng tôi rời khỏi bàn cho đến khi chúng tôi ăn hết mọi thứ đặt trước mặt. ‘Không được phí phạm, không được phí phạm’ là quy tắc vàng của ông. Ông là người cự kỳ tiết kiệm, nếu ngài hiểu ý tôi là gì.”
Sara khô khốc nói, “Bởi cái quy tắc vàng của Cha mà chúng ta được sống trong ngôi nhà đáng yêu này và các em được hưởng sự giáo dục tốt nhất mà tiền có thể mang lại.”
Simon xen vào, “Có tiền thì có gì tốt nếu chị không tiêu nó?”
Bị trêu tức, Sara vặn lại, “Nếu chúng ta tiêu hết từng xu mà chúng ta có, thì chúng ta sẽ chẳng có chút tiền nào mà hưởng thụ đâu.”
“Nhưng Cha để lại cho chị hàng triệu,” Martin nóng tiết nói.
“Không đến hàng triệu! Và đó là quỹ uỷ thác. Chúng ta sống dựa vào lợi tức. Em không hiểu sao?”
Constance nói, “Nếu chúng ta bán nhà, chúng ta sẽ có rất nhiều tiền.”
Nàng nhìn và người mẹ kế như thể bà là một đứa trẻ chậm phát triển. “Constance,” nàng nói dịu dàng, “đây là nhà của chúng ta. Chúng ta không thể bán nó được.”
Lucy nói, “Em thích sống ở đây.”
“Chỉ cần Sara cho chúng ta phần của mình trong khoản tiền của Cha,” Martin nói, “chúng ta có thể làm tất cả những gì mình muốn.”
Khi Sara xoa thái dương, Max kích động. Nàng bắt đầu trông như bị bao vây và chàng không thể ngồi yên. Chàng với tới ly rượu, uống một ngụm dài – ít nhất rượu cũng ngon – và cắt ngang mớ âm thanh hỗn độn với một giọng kinh khủng luôn khiến các phóng viên và biên tập viên trong văn phòng tờ Người Đưa Tin nhốn nháo chạy đi tìm chỗ trốn.
“Có lẽ tôi có vài điều muốn nói về việc này.”
Martin nhíu mày với chàng. “Ý ngài là gì?”
Max cười lơ đãng chẳng chú ý vào riêng ai. “Ý tôi là khi Sara lấy tôi, sự uỷ thác này sẽ bị phá vỡ.”
Sự im lặng đột ngột tiếp theo gần như thật chói tai (bà này dùng từ buồn cười quá, hoặc là Deco hiểu sai ). Chàng nâng ly và nhấm nháp chầm chậm.
Simon đưa ra thông điệp trước tiên. “Vậy là ngài sẽ kiểm soát tiền của chúng tôi.”
“Tiền của cậu?” Max thích thú nói. “Ồ, không, cậu hiểu nhầm rồi. Tiền của cậu thì thuộc về cậu. Tôi không quan tâm cậu làm gì với nó. Nhưng tiền của vợ tôi – thì lại là vấn đề khác.” Chàng nâng ly chào mừng Sara. “Ai đó vừa nói là hàng triệu nhỉ? Sara, ta không biết em giàu đến thế. Em đã giữ bí mật với ta.”
Martin quay đầu đi và lầm bẩm vẻ ghê tởm, “Mẹ đúng. Hắn chẳng là gì ngoài kẻ đào mỏ.”
Cái nhìn Sara chĩa vào Max đủ làm sôi nước. Max vẫn to ra lạnh như đá. “Em có muốn nói gì không tình yêu của ta?”
“Những gì em muốn nói... gia đình em...em sẽ không bao giờ để họ phải tự vật lộn với cuộc sống.”
“Tất nhiên là không,” Max đồng ý. “Họ luôn được chào đón sống cùng chúng ta ở đây.”
Im lặng bị phá vỡ khi cánh cửa mở ra. Những người hầu nối đuôi đi vào và bắt đầu dọn đồ ăn đi. Sự im lặng lại tiếp tục trong khi món ăn tiếp theo được phục vụ, nhưng không bao giờ là cái im lặng nguy hiểm và có nghĩa khi gần đến lúc nổ ra cuộc chiến công khai.
Max nhìn lần lượt từng người. Ngoại trừ Lucy, tất cả bọn họ đều là những kẻ kêu ca và nịnh bợ. Dù vậy, chàng hiểu sao họ lại như thế. Sara cho phép họ thao túng nàng bằng sự khẩn nài lương tâm của nàng một cách tinh tế và không-quá-tinh-tế. Nàng cảm thấy có tội vì là người cha nàng yêu mến nhất, và bị dằn vặt bởi vì tài sản nhà Carstairs sẽ hoàn toàn trở thành của nàng. Nàng muốn làm điều đúng đắn, và mặc dầu dự định của nàng là tốt, nàng đang thực hiện theo cách sai lầm.
Những gì gia đình này cần, Max quyết định, là ai đó không bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của họ và ngất xỉu vì tức giận, ai đó giống chàng, ai đó có thể đánh đòn họ để họ biết tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình.
Chàng nhận thức rõ mục đích của chàng ở đây là điều quan trọng và tiến xa hơn trong mối quan hệ với Sara và gia đình nàng. Họ sẽ nhận được điều đó sau, sau khi chàng khám phá ra chuyện đã xảy đến với William Neville.
Chỉ có một thứ khiến chàng phải tiến xa tới thế này là những bức thư được gửi đến từ Winchester. Ít nhất chàng cũng tin Sara về điểm này bởi vì chẳng có gì khác có thể giải thích cho sự lo lắng muốn sắp đặt một cuộc tình và trốn đến Mĩ. Nếu William đã chết, tuy nhiên, chàng bị thuyết phục bởi giả thiết này, thì những bức thứ được gửi đến bởi ai đó gần gũi với nàng, người biết được nàng ở đâu, ai đó, có lẽ, trong căn phòng này.
Chẳng có brandy tráng miệng được đưa ra cho các quý ông, không phải Max muốn khuyến khích những cậu bé nhà Streatham nhiễm thêm thói truỵ lạc mà họ đã có, nhưng chàng muốn được ở riêng với họ, chỉ để chứng minh rằng có một con chó đầu đàn mới và tốt hơn hết họ nên đứng xuống hàng.
Họ nghỉ trong phòng khách, không có Simon và Martin, những người, không giải thích một từ, đã lặng lẽ biến vào thinh không, cũng như chị gái họ, Anne. Có vẻ như cách cư xử tốt của gia đình này cũng hiếm như tuyết nhiệt đới. Chưa có ai tỏ ra mình sai. Đối với họ thì đó là hành vi thông thường của họ.
“Ngài có muốn một cốc rượu nâu không Max?” Constance hỏi. Bà cầm bình rượu một tay và rót ra hai cốc rượu nâu vàng trong vắt.
Họ đang ngồi trên ghế gần lò sưởi. Giờ thì Martin không còn ở đó để phản đối nên lửa đã được đốt lên. Sara và Lucy ngồi bên đàn piano, ở góc kia của căn phòng, chơi một bản nhạc đôi.
“Tôi muốn cái gì đó mạnh hơn, nếu bà có,” chàng nói.
“Cả hai chúng ta ư?” Constance hất đầu và cười, đôi mắt xanh lục của bà tán tỉnh chàng. “Không phải trong ngôi nhà này, Max. Ngài thấy đấy, chồng tôi rất tiết chế trong thói quen. Ông ấy không tán thành đồ uống mạnh. Rượu nâu và rượu vang là thức uống duy nhất được cho phép, và chỉ trong dịp giáng sinh thôi.”
“Nhưng ngài ấy là người ủ rượu.”
“Đúng. Chẳng bao giờ có logic trong hành vi của con người đúng không? Ông ấy thừa kế việc kinh doanh từ cha mình nhưng Samuel chưa bao giờ thực sự chấp nhận nó. Giờ thì ông ấy đã đi rồi, chúng tôi mở rượu nâu và rượu vang cho những dịp đặc biệt. Sẽ không thế nếu như tôi có mọi thứ, nhưng Sara là chủ nhà, vì thế rượu nâu, dù thích hay không.”
“Tôi hiểu.” Chàng cầm lấy cốc rượu Constance mời, nhấp một ngụm, làm bộ nhăn nhó và đặt cốc rượu sang bên. Chàng đang nghĩ rằng, dù thích hay không, chàng cũng muốn brandy, và Sara sẽ phải quen với điều đó. Chàng nhìn Constance. Hàng lông mày thanh tú của nhướng lên. “Vâng?” bà nói.
“Tôi đang nghĩ,” Max nói, “rằng Sara đã đi xa suốt ba năm qua, nhiều hơn thời gian cần để bà sắp xếp lại mọi thứ cho phù hợp với mình.”
Đầu tiên nhìn bà như thể bị xúc phạm, rồi cái miệng thắm tươi của bà cong lên thành một nụ cười. “Việc này chỉ mất một lúc thôi,” bà nói, rồi ngay lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng. Không lâu sau, bà quay lại với một cái chai và đưa cho Max.
“Chúng ta sẽ phải dùng cốc đựng rượu nâu,” bà nói. “Và hãy nhớ, nếu chúng ta bị phát hiện, chúng ta không biết gì về nó cả.”
Cử chỉ hào phóng này đã tiến một bước dài trong việc lấy lại sự tín nhiệm của Constance trong mắt Max. Chàng tống khứ chỗ rượu nâu bằng cách đổ lại vào bình. Chàng làm việc đó khá công khai, nhưng cặp đôi bên đàn piano không để ý nên hành động của chàng không bị thấy. Sau đó, chàng rót hai cốc brandy và giấu chai brandy sang bên cạnh ghế của mình.
Sau một ngụm đầy rượu brandy, Max bắt đầu cảm thấy giống người văn minh hơn nhiều và chàng dựa vào lưng ghế thưởng thức bản nhạc đôi. Chàng không hiểu nhiều về âm nhạc lắm nhưng chàng biết Sara và Lucy chơi tốt. Những ngón tay nhanh nhẹn của họ lướt qua các phím đàn với sự đồng điệu hoàn hảo.
Sự đồng điệu của họ còn thể hiện ở những thứ khác: cách họ ngồi trên ghế, vai chạm nhau, lấp lánh nụ cười; tiếng cười thầm lạ lẫm của người này với người khác. Lucy, ít nhất, cũng vui mừng vì chị cô bé đã về nhà.
Khi bản nhạc kết thúc, hai người phá lên tự tán thưởng. Qua cái vẻ hồ hởi của họ, họ rất vui thích cuộc biểu diễn của mình. Khi Max nhìn ngắm Sara, chàng cảm thấy giống như một người nghệ sĩ khi người mẫu của mình không chịu ngồi yên. Ngay khi chàng nghĩ chàng đã nắm bắt được nàng, nàng lại di chuyển, và chàng lại phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát.
“Em đã bảo với chị là em tập luyện mà,” Lucy trả lời Sara khi Sara nói gì đó.
Cả hai người đều tươi cười khi họ đứng lên bên chiếc piano. Cái nhìn của Sara chạm và Max, xuyên qua chàng và đóng băng. Rôi tất cả sự sống và nụ cười trên gương mặt nàng đột nhiên biến mất.
“Anne,” nàng nói giọng khàn khàn.
Max xoay lại nhìn ra cửa. Một cặp vừa bước vào, người phụ nữ đứng bất động, một cái đầu nho nhỏ của một quý ông. Quần áo nàng rác toạc và ướt sũng đến tận eo, tóc nàng, cũng đen như tóc Sara, rối tung đổ xuống vai. Không ai có thể gọi người phụ nữ này xinh xắn hoặc đẹp cả. Nhưng những đặc điểm trên khuôn mặt nàng cực kỳ hấp dẫn, đôi lông mày đen thẳng, đôi mắt có vẻ quá lớn so với vẻ nhợt nhạt của làn da nàng.
Vậy đây là Anne, chàng nghĩ và chậm chạp đứng dậy, chọn vị trí để chàng có thể quan sát cả hai chị em dễ hơn.
Anne cử động một tay. “Xe độc mã của bọn em bị lật ở khúc suối, trên phía kia Stoneleigh. Đấy là nguyên nhân em không ở đây gặp chị được. Chị có thể tha thứ cho em không?”
Sara chớp nhanh mí mắt. “Xe em bị lật à?”
Anne gật đầu. “Ngài Thornley, mục sư, chị biết đấy, đã chịu một cơn chấn động. Vì thế em không thể bỏ mặc ngài ấy được. Nếu Drew không đến, em không biết phải làm gì nữa.”
Bài diễn văn nho nhỏ này mang đến trên môi Sara một nụ cười run rẩy. “Bây giờ em đã ở đây rồi,” nàng nói khi băng về phía Anne, “và đó là điều quan trọng.”
Đối với Max, dường như đó chỉ là một cái ôm giản dị nhưng không hề thiếu tình cảm. Rồi Sara kêu ca về trang phục bẩn thỉu của Anne nhưng Anne không chịu đi luôn cho đến khi Max được giới thiệu.
Đôi mắt đang lục soát mặt chàng cũng xám như mắt Sara. Trông nàng xấu hổ, ngọt ngào và rất không chắc chắn. Nàng lắp bắp. “Tôi hi vọng... tôi biết ngài và Sara sẽ rất hạnh phúc. Chào mừng tới Longfield.” Rồi, nàng cười nhẹ. “Và giờ, nếu ngài tha lỗi cho tôi, tôi phải thay cái đống váy vóc ướt sũng này ra. Không, Sara, Lucy sẽ giúp em. Chị nên ở lại và nói chuyện với Drew. Em sẽ không lâu đâu.” Và cũng với câu nói đó, nàng lướt đi với Lucy theo sau mình.
Sara nhìn vào nhìn vào khung cửa đã đóng lại trong chốc lát, rồi xoá sạch mọi biểu hiện, quay lại phía người đàn ông trẻ phía sau nàng. “Drew, anh thế nào?” nàng nói.
“Hạnh phúc, giờ thì tôi có thể nhìn cô tận mắt rồi. Thật là tốt khi cô ở nhà, Sara.”
Chàng giơ tay ra và Sara bước vào vòng tay chàng như thể nàng thuộc về nơi đó. Max nhìn Constance. Bà đang nhấm nháp “rượu nâu”, nhìn chằm chằm vào Drew Primrose qua mép chiếc cốc. Max tạo cho mình cái mặt nạ nhã nhặn và chờ đợi, với vẻ bớt kiên nhẫn, cho đến khi cái ôm kết thúc.
Cặp đôi ấy buông nhau ra và cười. Sara giới thiệu. “Đây là Drew Prỉmose,” nàng nói, “một người bạn tốt của gia đình em, và là cộng sự trong hãng luật của chúng em. Drew, đây là hôn phu của em, Huân tước Maxwell Worthe.”
Sự liên quan đến hãng luật đẩy nhẹ ký ức Max quay trở lại. Chàng đã nhìn thấy Drew Primrose trước đây. Anh ta là viên luật sư trẻ tuổi ở phiên toà của Sara người đã tham dự trong nhóm luật sự biện hộ cho nàng. Max nhớ đôi mắt Sara đã dính chặt vào người đàn ông trẻ tuổi này như thể không có ai khác trong phòng xử án.
Khổ người anh ta to lớn, mạnh mẽ so với công việc của mình, và Max đánh giá anh ta tầm gần 30 tuổi. Anh ta có mái tóc màu nâu, mắt xanh lam, và những đường nét đáng yêu có thể coi là ưa nhìn ngoại trừ những đường khắc sâu trên trán. Dường như với Max, bất chấp nụ cười hiện tại, Drew Primrose chắc phải nhíu mày rất nhiều. Chiếc áo khoác tối màu và chiếc quần túm màu be vừa vặn và có chất lượng cao dù không hoàn toàn thời trang. Đôi mắt đang nhìn vào mắt Max trong như nước suối, nhưng cũng lạnh lẽo như vậy. Họ cúi chào nhau; trao đổi những câu nhận xét xã giao thông thường. Điều Max thấy rõ ràng là cái thông báo về hôn phu của Sara không khiến Drew Primrose ngạc nhiên chút nào.Vẻ không tán đồng của chàng luật sư trẻ này cũng rõ ràng như vậy
Dường như không ai tán thành chàng, đây là trải nghiệm mới của Max. Sara là nữ thừa kế, và bất cứ người đàn ông nào đến gần nàng cũng bị nghi ngờ cao độ. Chàng không biết nên cười hay giữ vẻ tự trọng. Nếu họ biết chàng là ai thì họ đã đang hôn giầy chàng rồi.
Sara khoác tay Drew và đưa chàng đến bên lò sưởi. “Anh uống rượu nâu nhé?”
“Tôi sợ là tôi không thể,” chàng trả lời. “Tôi đã hẹn ăn tối với nhà Heatherington và tôi phải về nhà thay đồ. Chúc buổi tối tốt lành, bà Carstairs.” Chàng gật đầu với Constance. “Xin hay thứ lỗi vì bộ đồ bẩn thỉu của tôi. Tôi sẽ không ở đây nếu Anne không kiên quyết thế. Cô ấy sẽ không cho tôi rời đi nếu chưa gặp Sara.”
“Em cũng hi vọng là không!” Sara trả lời. “Vài phút chẳng tạo ra điều gì khác biệt với nhà Heatherington cả đúng không?”
“Có lẽ là không. Nhưng tôi luôn đúng giờ nên họ chắc chắn sẽ lo lắng về tôi.”
“Max, ngồi xuống đi. Chàng đang chắn hết lửa,” Sara nói.
Max ngồi xuống, nhưng Drew vẫn đứng yên, không di chuyển bất chấp tất cả sự khẩn nài của Sara. “Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng Anne ổn cả,” chàng nói. “Cô ấy khá sốc vì vụ tai nạn.”
Constance nói, “Ngài Thornley đáng thương thì sao? Hình như ngài ấy là người chịu tác động mạnh nhất.”
“Ngài ấy như thế nào, mục sư mới của chúng ta?” Sara hỏi thân mật.
“Vênh váo,” Constance trả lời, uống một ngụm dài từ các cốc của bà. “Và ta biết. Ông ta là chủ tịch hội đồng nhà thờ đang lên kế hoạch cho những đóng góp của chúng ta với hội chợ.”
Chàng luật sư trẻ lờ lời bình phẩm có thể gây tranh luận đi. “Với mức độ nào,” chàng nói, “thì cũng không có thiệt hại gì cả, và Anne không bị gì tệ hơn những gì cô ấy đã trải qua.” Chàng nhìn Max. “Tôi đánh bạo cho là chúng ta sẽ gặp lại nhau rất sớm thôi, Huân tước Maxwell. Ngài sẽ muốn tôi đưa cho ngài những tài khoản tài chính Sara nắm giữ và những cái khác. Ngài nhận ra, tôi đánh bạo cho là thế, rằng sẽ liên quan đến rất nhiều tiền?”
Dù chàng biết chàng phi lý, bởi vì điều đó xứng với mục đích bị xem là kẻ đào mỏ, Max vẫn trở nên hoàn toàn chán ngấy với những quan điểm thấp kém về tư cách chàng. Và bởi vì chàng thấy bực mình, chàng hành xử với vẻ kém duyên dáng hơn bình thường. “Nếu ý ngài là tôi có biết Sara là nữ thừa kế không thì câu trả lời là có. Ta là một trong những người tin rằng một người đàn ông yêu một người phụ nữ giàu cũng dễ như yêu phải một phụ nữ nghèo. Tôi tự cho mình may mắn thật sự vì đã chộp được Sara.”
“Đồng ý,” là câu trả lời lạnh nhạt.
“Ngày mai có quá sớm không? Để xem xét một loạt các vấn đề tài chính của Sara, ý tôi là vậy. Không có nghĩa là tôi hám lợi, chỉ là tài chính của tôi đang gặp chút rắc rối và tôi hi vọng tôi có thể mượn một khoản nhỏ từ tài khoản.”
“Max, cư xử như chính chàng đi nào,” Sara nói với nụ cười nhẹ. “Đôi khi chàng đưa câu chuyện đùa của mình đi quá xa đấy. Đi nào, Drew và em sẽ gặp anh ở ngoài.”
Đằng sau cái nheo mày, nàng ghìm chặt Max với cái nhìn như một người mẹ giận dữ có thể tặng cho đứa con phạm lỗi của mình, rồi, lại cười tươi tắn, nàng tiễn Drew ra khỏi phòng.
Max lang thang đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Ngài sẽ chẳng nhìn thấy họ từ đây đâu,” Constance nói, nhìn Max với vẻ thấu hiểu. Chàng cười vẻ nai tơ ngơ ngác. “Hình như họ rất thân nhau,” chàng nói.
“Rất thân. Họ lớn lên cùng nhau, ngài biết đấy. Cha Drew phụ trách đội làm vườn. Drew lớn hơn Sara, tất nhiên, và nó sùng bài cậu ấy. Đã có lần, cha nó và tôi đã nghĩ họ có thể... à, đó là chuyện cũ rồi. Chẳng có gì hết.”
“Anh ta đã làm khá tốt,” Max nói. “Chẳng có nhiều con trai người làm vườn tôi biết được đào tạo để trở thành luật sư đâu.”
“Đó là bởi vì chồng tôi đã trả tiền học cho cậu ấy. Đó là điều Sara muốn, và chồng tôi thì không bao giờ có thể từ chối Sara bất cứ điều gì. Tuy vậy, không phải là cho không. Đó là khoản vay, và tôi tin Drew đã trả hết đến xu cuối cùng.”
Max tiêu hoá điều đó trong im lặng và cuối cùng nói. “Anh ta có vẻ khá trẻ khi gánh quá nhiều tránh nhiệm. Đó có phải cộng sự cấp cao không?”
“Có, nhưng Sara cứ khăng khăng rằng Drew, chỉ có Drew, mới được xử lý các công việc của nó. Nó đã đặt rất nhiều sự tín nhiệm và cậu ta, không chỉ với tư cách một luật sư, mà còn là người quản lý Longfield.”
“Anh ta là quản lý ở đây, ý bà là vậy?”
“Tôi cho rằng có thể nói thế. Cậu ta chăm nom mọi thứ, đấy là tất cả những gì tôi biết. Khi câu ta không ở Stoneleigh, thì cậu ta thường thấy ở đây. Không phải chúng tôi gặp cậu ta thường xuyên khi Sara đi vắng nhưng giờ nó về nhà rồi, tôi mong đợi sẽ gặp cậu ta thường xuyên. Ngài có chơi bài không Max?”
Chàng lơ đãng gật đầu. Chàng không thể quyết định Constance đang cố làm chàng ghen hay bà ta là kiểu phụ nữ không thể để mồm nghỉ ngơi được.
Chàng nhìn lên khi Constance lôi ra một hộp bài và ngồi xuống cái bàn bọc vải len tuyết mượt mà.
“Vâng,” bà nói, chú ý rằng Max đang nhìn sự khéo léo của bà với những quân bài. “Tôi dành nhiều thời gian luyện tập. Thông thường tôi chơi xếp bài (solitaire - xin cả nhà refer đến mục game trong window ạ ). Ngài hiểu nó thế nào mà. Simon và Martin hầu như toàn ở xa, và khi chúng nó về nhà thì chúng lại tìm được những thứ khác để làm. Anne thì làm việc ở nhà thờ; Lucy thì tập piano. Và Sara, ừm, với Sara, tôi luôn là người phụ nữ cố gắng thay thế nó chiếm tình cảm của cha nó. Chúng tôi không thân lắm. Chúng ta chơi piquet nhé?”
Max ngồi xuống chiếc ghế đối diện Constance. “Những người khác thì sao? Chúng ta có nên đợi họ không?”
“Có lẽ cũng còn lâu họ mới xuất hiện. Drew và Sara đã không gặp nhau ba năm qua. Họ có nhiều chuyện để nói, ngài không nghĩ thế sao? Những bức thư chỉ là sự thay thế nghèo nàn cho những cuộc đối thoại từ-trái-tim-tới-trái-tim.”
Max nhìn những quân bài trong tay và sắp xếp lại chúng. Ly của chàng rỗng không. Chàng với lấy chai rượu và rót đầy đến miệng cốc.
Hầu như không nhận thức được điều mình đang làm, nàng cởi áo khoác, vắt nó lên cuối chiếc giường bốn cột to lớn, và chầm chầm băng ngang qua căn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới nàng, bãi cỏ từng được cắt tỉa đẹp đẽ đã biến thành rừng rậm, và phía xa, bên trên những ngọn cây, nàng có thể nhìn thấy những con đường xoắn ốc của Stoneleigh.
Người dân ở Stoneleigh không còn ân cần với nàng kể từ sau phiên toà. Viễn cảnh đi dọc theo đường lớn hoặc dự lễ ở nhà thờ thật đáng sợ. Điều đó không sao cả. Khi tất cả xong xuôi, nàng sẽ đi trước khi dân địa phương lờ mờ biết được nàng đã quay trở lại.
Cuối cùng nàng cũng về nhà, nơi nàng yêu mến nhất trên thế giới, và nàng vừa ước đang ở bất cứ nơi đâu trừ nơi này.
Trong nhiều năm, nàng đã trở về nhà nhiều lần nhưng không có lần nào trống rỗng như lần này. Khi nàng về nhà từ trường học, các em trai và em gái nàng sẽ điên cuồng vì vui mừng, nhưng tất nhiên, nàng luôn nhớ mang cho chúng món quà nho nhỏ. Và khi cha nàng còn ở đây, ông cười rạng rỡ đầy tự hào với nàng; và Constance, nhặng xị lên, đôi khi tỏ ra chanh chua nhưng không bao giờ rầu rĩ. Và Anne...
Nàng không thể nghĩ về Anne mà không muốn khóc. Đã có thời, họ rất thân thiết nhưng giờ Anne giữ những suy nghĩ cho riêng mình. Những bức thư của nó nói rất ít. Kể từ khi William biến mất, nó đã hiến tất cả thời gian và sức lực cho nhà thờ và đó là tất cả những gì nó viết.
Nó đang bị lương tâm giày vò vì tội lỗi ư? Đó là lý do nó hiến tất cả thời gian để làm việc thiện? Anne nhớ được bao nhiêu về cái đêm đó?
Nàng quay khỏi cửa sổ và nhìn không dứt vào bức chân dung nhỏ trên bàn viết của mình. Cha nàng cũng nhìn lại nàng không dứt. Nàng cho rằng bức tranh đó rất giống ông, không chỉ là vẻ mặt mà còn là vẻ tự nhiên nữa. Khuôn mặt nàng không thể chối bỏ. Chúng có cùng đôi mắt xám, chiếc cằm vuông vắn, mái tóc đỏ sẫm. Nhưng không bao giờ có thể trở thành người như cha nàng. Ông sắc sảo; ông hiểu bản tính tự nhiên của con người; ông giữ cho gia đình lại gần nhau. Nàng hoàn toàn không thích hợp cho nhiệm vụ này, như các sự việc đã chứng minh điều đó. Giá như cha nàng có thể bước ra khỏi bức tranh, ôm nàng vào vòng tay ông và nói với nàng mọi thứ sẽ ổn thôi, thì nàng sẽ cho đi bất cứ thứ gì mình có.
Ông chưa bao giờ là người cha tỏ ra trìu mến, say mê con cái mình nhưng nàng nhớ ông. Nàng luôn luôn biết mình có thể trông cậy vào ông. Và giờ đây chỉ nàng chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
Thất bại đè nặng lên vai nàng, nàng sụp xuống mép giường. Nhưng ánh mắt nàng lạc đến bức chân dung của cha nàng, và nàng bị cầm giữ ở đó. Ông đã quá tin vào nàng. Nàng không thể để ông thất vọng. Nàng nghĩ về Max. Khi nàng nhìn chàng, nàng nhìn thấy hai con người: cộng tác viên nhẫn tâm của Người Đưa Tin, kẻ đã săn lùng nàng suốt ba năm qua, người mà nàng sợ chết khiếp, và một anh chàng công tử bột quyến rũ người cho nàng một đêm say đắm không-bao-giờ-quên ở Reading.
Cộng tác viên đặc biệt. Những từ này bùng lên trong đầu nàng và không bao giờ có thể xoá được. Chàng đã khiến tên nàng vẫn bị nhớ đến rất lâu sau khi lẽ ra nó đã bị quên. Nàng sợ và ghét người đàn ông này.
Người đàn ông nàng đã nghĩ làm nàng đánh mất tim mình không tồn tại. Thật vô nghĩa khi ước ao, hi vọng, mơ mộng.
Nàng không biết gì về Max Worthe hết. Giờ đây, Reading dường như chỉ là ảo ảnh, là tưởng tượng xuẩn ngốc. Sự thật là, cộng tác viên đặc biệt của Người Đưa Tin đang ở đây, ở Longfield này.
Trò chơi chưa kết thúc.
Reading. Nàng nhìn chằm chằm vào khoảng không khi những kỷ niệm quay trở lại. Khi nước mắt đốt cháy mắt nàng, nàng gạt nó đi. Nàng đột ngột đứng dậy, đi đến dây chuông và kéo nó.
Nàng đang xem xét tủ quần áo khi cô hầu đến. Tất cả váy choàng của nàng đã có ít nhất ba đến bốn năm tuổi nhưng chúng còn hơn nhiều so với bất cứa thứ gì nàng mua cho mình.
Nàng rút ra một chiếc satin mỏng màu xám được đính dọc theo viền và vạt áo những dây leo nho nhỏ.
“Cái này được đấy,” nàng nói với cô hầu. “Là Martha phải không? Em là con gái của bác Đầu Bếp đúng không?”
“Vâng, thưa cô. Em không bao giờ nghĩ cô nhớ tên em. Em chỉ là một người hầu bếp khi cô đi.”
“Ừ, nhưng ta nhớ mẹ em. Bác ấy thế nào rồi?”
Mặt Martha trùng xuống. “Mẹ nói rằng hoặc là bỏ cái bếp lò mới hoặc là bà sẽ đi. Không,” Martha hấp tấp nói thêm, “có nghĩa là bà có ý đó. Longfield là ngôi nhà duy nhất bà từng biết.”
“Ồ.”
Sara bối rối trong giây lát. Nàng sẽ nghĩ về điều đó sau khi nàng có thời gian. “Martha,” nàng nói, “Ta muốn em là thẳng cái váy này và cử người mang nước tắm cho ta. Và nói với mẹ em lùi bữa ăn tối lại một giờ. Điều đó sẽ cho ta thời gian để chỉnh trang lại.”
Khi Martha rời đi, nàng bắt đầu cởi đồ. Quần áo nàng đang mặc và những cái nàng mua sẽ phải được giặt và gửi cho các giáo dân nghèo. Suốt ba năm qua, nàng ăn mặc như thế để không thu hút sự chú ý vào mình nhưng giờ nàng sẽ không ẩn danh nữa, nàng có thể làm theo ý mình. Nàng muốn mặc những thứ xinh xắn; nàng muốn trông nàng đẹp nhất. Chẳng phải vì Max Worthe. Nàng muốn sống giống như một cô gái bình thường.
Nàng muốn trở thành một cô gái bình thường, dù chỉ một lúc.
Mất tất cả ba mươi phút để Max thay đổi quan điểm rằng Samuel Carstairs đã khôi phục tuyệt phẩm Elizabethan về vẻ lộng lẫy vốn có của nó. Các hệ thống vệ sinh nước thải thì thô sơ, không có gì hơn 1 cái bể nhỏ giấu dưới cái bệ được chạm khắc một cách tinh vi với cái chậu đựng nước tiểu sứt mẻ bên dưới nắp của nó; dây chuông thì không hoạt động khiến chàng phải diễu hành xuống các khu nhà dưới để triệu một người hầu đến. Và khi nước tắm của chàng đến, nó chỉ hơi ấm. Vào lúc chàng đi được nửa đường xuống ăn tối, chàng kết luận rằng đây là ngôi nhà vô cùng tồi tệ, bữa ăn tối vô cùng tồi tệ và gia đình vô cùng tồi tệ.
Họ tò mò về chàng, tất nhiên, nhưng điều đó không bào chữa được cho cách họ nện chàng với hàng loạt những câu hỏi lỗ mãng. Gần như thể chiến đấu với Mighty Jack Cleaver. Cha mẹ chàng là ai? Họ sống ở đâu? Chàng gặp Sara như thế nào? Tại sao nàng không đeo nhẫn đính hôn? Khi nào lễ cưới sẽ diễn ra? Nghề nghiệp của chàng là gì? Triển vọng tương lai của chàng? Làm sao chàng có được tước vị danh dự đó?
Vì mục đích của chàng, cần thiết để mọi người nghĩ rằng chàng cưới Sara vì tiền, vì thế chàng chỉ nói với họ những điều chàng muốn họ biết. Cha chàng, chàng nói, sống ở vùng bên kia của Winchester trong một nơi hoang tàn đổ nát mà họ đã phải xây dựng lại từ những mảnh nhỏ. Chàng gặp Sara trong khách sạn ở Reading, và ngay lập tức thân thiết với nàng. Không có nhẫn đính hôn vì không có thời gian chọn lấy một chiếc. Lễ cưới sẽ diễn ra ngay khi chàng lấy được giấy phép đặc biệt. Tước vị danh dự của chàng được truyền từ cha sang con, và một ngày các con trai của chàng, chàng phải thật tốt số mới có được một đứa, cũng sẽ có tước vị danh dự như thế. Hiển nhiên Sara và gia đình nàng không hiểu về cấp bậc quý tộc, và chàng không khai sáng thêm cho họ.
“Chàng chưa đề cập đến nghề nghiệp của mình, Max.”
Nghe tiếng Sara, chàng ngẩng lên. Mắt họ gặp và giữ nhau lại, mắt nàng khó hiểu, mắt chàng cảnh giác. Đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng với chàng.
Lần đầu chàng nhìn thấy nàng khi nàng đi xuống cầu thang, chàng cảm thấy như thể ai đó đánh bật không khí ra khỏi họ. “Đáng yêu” không xứng với nàng. Nàng thật tuyệt vời. Thoát tục. Tao nhã. Và ồ-quá quý phái. Và chàng bị xúi giục muốn chứng minh đó chỉ là sự lừa gạt.
Chàng đoán sự biến đổi đó là do chàng, chàng giả thiết rằng Sara đã nhận ra phản ứng của chàng với Constance khi lần đầu họ gặp nhau. Nhưng giờ thì chàng không chắc. Gương mặt nàng bình thản và không lộ ra điều gì như bức tượng cẩm thạch. Nhưng giờ đây chàng đã hiểu nàng hơn rồi, và chàng biết nàng có thể là bất cứ điều gì ngoài bình tĩnh.
“Em cũng có thể nói cho mọi người,” Sara nói, tựa cằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau, “Max không làm gì nhiều lắm. Mọi người thấy đấy, chàng là Corinthian.”
“Ý chị là,” Lucy hỏi ngây thơ. “giống Simon và Martin à?”
“Còn tuỳ,” Max nói. “Em sẽ thấy, Lucy, việc đánh giá một Corinthian thực thụ là khả năng chơi thể thao của anh ta.”
“Max,” Sara tiếp tục, “là quyền anh, chàng biết đấy, đấm bốc.”
Miệng Max há hốc, chàng trợn mắt.
Simon, bắt chước hoàn hảo kiểu cách của một kẻ thời lưu chán sống, đánh giá vóc dáng của Max bằng cái nhìn ung dung, bác bỏ chàng với một cái nháy mắt. “Thật thú vị làm sao,” chàng nói. “Tôi không phiền nếu tìm hiểu ngài trong hành động đâu.”
Martin cười khẩy.
“Ồ, cậu sẽ,” Max nói dễ dãi. “Cậu có thể tin vào điều đó.”
Simon và Martin trao đổi cái nhìn nhanh rồi Simon nói suồng sã. “Hội chợ Stoneleigh sẽ diễn ra sớm thôi. Có thi đấu đám bốc. Có lẽ ngài muốn tham gia chăng?”
Đây là vấn đề danh dự (và giữ thể diện) phải trả lời dứt khoát. Nhưng bên cạnh đó, Max cũng tự tin vào khả năng bản thân tiếp bất cứ ai trong đám dô kề ở vùng này, đặc biệt là kẻ giống Simon.
Sau cuộc hỏi thăm qua lại, gia đình Sara dịu dần cái rõ ràng là vụ cãi vã ầm ĩ giữa họ. Simon muốn đốt lò sưởi để xua đi không khí giá lạnh; Martin thì không. Lucy muốn đi với bạn đến thăm ông bà bạn ở Romsey vào cuối tuần; Constance thì cấm chỉ. Không ai muốn ăn tối (Max không thể chê trách họ) nhưng tất cả bọn họ đều vét sạch đĩa như thể họ vừa dùng bữa tối sau cuộc cãi vã đến cả tháng rồi.
Sara nói rất ít, nhưng mỗi lần cánh cửa mở ra, nàng lại quay đầu lại nhìn xem ai đi vào. Chắc hẳn nàng, Max nghĩ, nàng chờ đợi em gái mình xuất hiện, và khiến chàng tự hỏi điều gì ẩn sau sự vắng mặt của Anne và sự lo lắng của Sara.
Chàng cố xiên một khoai tây nướng nhỏ nhưng nó cứng như đá và chàng quyết định tốt hơn là nên đừng làm mẻ răng mình. Thịt bò nướng thì dai như da bò nhưng một người sắp chết đói thì không quá kén chọn. Sau cuộc chiến quả cảm với một miếng to thịt bít tết, chàng thay đổi suy nghĩ và đặt dao nĩa của mình xuống. Nếu đây là nhà chàng, điều đầu tiên chàng làm là sa thải đầu bếp.
“Đầu bếp của chúng em chưa quen với cái bếp lò mới,” Lucy nói.
“Bếp lò mới?”
Lucy gật đầu. “Đó là loại làm theo công nghệ hiện đại nhất hoặc là mẹ nói thế, nhưng điều đó chẳng giúp gì cho bác Bếp cả. Bác ấy thích nấu nướng như cách cũ hơn.”
Martin nhồm nhoàm nói. “Bác Hardwich dùng phương pháp gì cũng không thành vấn đề, thức ăn vẫn tệ như nhau.”
“Ừm, cậu đã ăn hết sạch đĩa,” Max chỉ ra.
“Hoàn toàn là thói quen,” Martin trả lời. “Từ khi còn ẵm ngửa, cha chúng tôi đã không cho phép chúng tôi rời khỏi bàn cho đến khi chúng tôi ăn hết mọi thứ đặt trước mặt. ‘Không được phí phạm, không được phí phạm’ là quy tắc vàng của ông. Ông là người cự kỳ tiết kiệm, nếu ngài hiểu ý tôi là gì.”
Sara khô khốc nói, “Bởi cái quy tắc vàng của Cha mà chúng ta được sống trong ngôi nhà đáng yêu này và các em được hưởng sự giáo dục tốt nhất mà tiền có thể mang lại.”
Simon xen vào, “Có tiền thì có gì tốt nếu chị không tiêu nó?”
Bị trêu tức, Sara vặn lại, “Nếu chúng ta tiêu hết từng xu mà chúng ta có, thì chúng ta sẽ chẳng có chút tiền nào mà hưởng thụ đâu.”
“Nhưng Cha để lại cho chị hàng triệu,” Martin nóng tiết nói.
“Không đến hàng triệu! Và đó là quỹ uỷ thác. Chúng ta sống dựa vào lợi tức. Em không hiểu sao?”
Constance nói, “Nếu chúng ta bán nhà, chúng ta sẽ có rất nhiều tiền.”
Nàng nhìn và người mẹ kế như thể bà là một đứa trẻ chậm phát triển. “Constance,” nàng nói dịu dàng, “đây là nhà của chúng ta. Chúng ta không thể bán nó được.”
Lucy nói, “Em thích sống ở đây.”
“Chỉ cần Sara cho chúng ta phần của mình trong khoản tiền của Cha,” Martin nói, “chúng ta có thể làm tất cả những gì mình muốn.”
Khi Sara xoa thái dương, Max kích động. Nàng bắt đầu trông như bị bao vây và chàng không thể ngồi yên. Chàng với tới ly rượu, uống một ngụm dài – ít nhất rượu cũng ngon – và cắt ngang mớ âm thanh hỗn độn với một giọng kinh khủng luôn khiến các phóng viên và biên tập viên trong văn phòng tờ Người Đưa Tin nhốn nháo chạy đi tìm chỗ trốn.
“Có lẽ tôi có vài điều muốn nói về việc này.”
Martin nhíu mày với chàng. “Ý ngài là gì?”
Max cười lơ đãng chẳng chú ý vào riêng ai. “Ý tôi là khi Sara lấy tôi, sự uỷ thác này sẽ bị phá vỡ.”
Sự im lặng đột ngột tiếp theo gần như thật chói tai (bà này dùng từ buồn cười quá, hoặc là Deco hiểu sai ). Chàng nâng ly và nhấm nháp chầm chậm.
Simon đưa ra thông điệp trước tiên. “Vậy là ngài sẽ kiểm soát tiền của chúng tôi.”
“Tiền của cậu?” Max thích thú nói. “Ồ, không, cậu hiểu nhầm rồi. Tiền của cậu thì thuộc về cậu. Tôi không quan tâm cậu làm gì với nó. Nhưng tiền của vợ tôi – thì lại là vấn đề khác.” Chàng nâng ly chào mừng Sara. “Ai đó vừa nói là hàng triệu nhỉ? Sara, ta không biết em giàu đến thế. Em đã giữ bí mật với ta.”
Martin quay đầu đi và lầm bẩm vẻ ghê tởm, “Mẹ đúng. Hắn chẳng là gì ngoài kẻ đào mỏ.”
Cái nhìn Sara chĩa vào Max đủ làm sôi nước. Max vẫn to ra lạnh như đá. “Em có muốn nói gì không tình yêu của ta?”
“Những gì em muốn nói... gia đình em...em sẽ không bao giờ để họ phải tự vật lộn với cuộc sống.”
“Tất nhiên là không,” Max đồng ý. “Họ luôn được chào đón sống cùng chúng ta ở đây.”
Im lặng bị phá vỡ khi cánh cửa mở ra. Những người hầu nối đuôi đi vào và bắt đầu dọn đồ ăn đi. Sự im lặng lại tiếp tục trong khi món ăn tiếp theo được phục vụ, nhưng không bao giờ là cái im lặng nguy hiểm và có nghĩa khi gần đến lúc nổ ra cuộc chiến công khai.
Max nhìn lần lượt từng người. Ngoại trừ Lucy, tất cả bọn họ đều là những kẻ kêu ca và nịnh bợ. Dù vậy, chàng hiểu sao họ lại như thế. Sara cho phép họ thao túng nàng bằng sự khẩn nài lương tâm của nàng một cách tinh tế và không-quá-tinh-tế. Nàng cảm thấy có tội vì là người cha nàng yêu mến nhất, và bị dằn vặt bởi vì tài sản nhà Carstairs sẽ hoàn toàn trở thành của nàng. Nàng muốn làm điều đúng đắn, và mặc dầu dự định của nàng là tốt, nàng đang thực hiện theo cách sai lầm.
Những gì gia đình này cần, Max quyết định, là ai đó không bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của họ và ngất xỉu vì tức giận, ai đó giống chàng, ai đó có thể đánh đòn họ để họ biết tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình.
Chàng nhận thức rõ mục đích của chàng ở đây là điều quan trọng và tiến xa hơn trong mối quan hệ với Sara và gia đình nàng. Họ sẽ nhận được điều đó sau, sau khi chàng khám phá ra chuyện đã xảy đến với William Neville.
Chỉ có một thứ khiến chàng phải tiến xa tới thế này là những bức thư được gửi đến từ Winchester. Ít nhất chàng cũng tin Sara về điểm này bởi vì chẳng có gì khác có thể giải thích cho sự lo lắng muốn sắp đặt một cuộc tình và trốn đến Mĩ. Nếu William đã chết, tuy nhiên, chàng bị thuyết phục bởi giả thiết này, thì những bức thứ được gửi đến bởi ai đó gần gũi với nàng, người biết được nàng ở đâu, ai đó, có lẽ, trong căn phòng này.
Chẳng có brandy tráng miệng được đưa ra cho các quý ông, không phải Max muốn khuyến khích những cậu bé nhà Streatham nhiễm thêm thói truỵ lạc mà họ đã có, nhưng chàng muốn được ở riêng với họ, chỉ để chứng minh rằng có một con chó đầu đàn mới và tốt hơn hết họ nên đứng xuống hàng.
Họ nghỉ trong phòng khách, không có Simon và Martin, những người, không giải thích một từ, đã lặng lẽ biến vào thinh không, cũng như chị gái họ, Anne. Có vẻ như cách cư xử tốt của gia đình này cũng hiếm như tuyết nhiệt đới. Chưa có ai tỏ ra mình sai. Đối với họ thì đó là hành vi thông thường của họ.
“Ngài có muốn một cốc rượu nâu không Max?” Constance hỏi. Bà cầm bình rượu một tay và rót ra hai cốc rượu nâu vàng trong vắt.
Họ đang ngồi trên ghế gần lò sưởi. Giờ thì Martin không còn ở đó để phản đối nên lửa đã được đốt lên. Sara và Lucy ngồi bên đàn piano, ở góc kia của căn phòng, chơi một bản nhạc đôi.
“Tôi muốn cái gì đó mạnh hơn, nếu bà có,” chàng nói.
“Cả hai chúng ta ư?” Constance hất đầu và cười, đôi mắt xanh lục của bà tán tỉnh chàng. “Không phải trong ngôi nhà này, Max. Ngài thấy đấy, chồng tôi rất tiết chế trong thói quen. Ông ấy không tán thành đồ uống mạnh. Rượu nâu và rượu vang là thức uống duy nhất được cho phép, và chỉ trong dịp giáng sinh thôi.”
“Nhưng ngài ấy là người ủ rượu.”
“Đúng. Chẳng bao giờ có logic trong hành vi của con người đúng không? Ông ấy thừa kế việc kinh doanh từ cha mình nhưng Samuel chưa bao giờ thực sự chấp nhận nó. Giờ thì ông ấy đã đi rồi, chúng tôi mở rượu nâu và rượu vang cho những dịp đặc biệt. Sẽ không thế nếu như tôi có mọi thứ, nhưng Sara là chủ nhà, vì thế rượu nâu, dù thích hay không.”
“Tôi hiểu.” Chàng cầm lấy cốc rượu Constance mời, nhấp một ngụm, làm bộ nhăn nhó và đặt cốc rượu sang bên. Chàng đang nghĩ rằng, dù thích hay không, chàng cũng muốn brandy, và Sara sẽ phải quen với điều đó. Chàng nhìn Constance. Hàng lông mày thanh tú của nhướng lên. “Vâng?” bà nói.
“Tôi đang nghĩ,” Max nói, “rằng Sara đã đi xa suốt ba năm qua, nhiều hơn thời gian cần để bà sắp xếp lại mọi thứ cho phù hợp với mình.”
Đầu tiên nhìn bà như thể bị xúc phạm, rồi cái miệng thắm tươi của bà cong lên thành một nụ cười. “Việc này chỉ mất một lúc thôi,” bà nói, rồi ngay lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng. Không lâu sau, bà quay lại với một cái chai và đưa cho Max.
“Chúng ta sẽ phải dùng cốc đựng rượu nâu,” bà nói. “Và hãy nhớ, nếu chúng ta bị phát hiện, chúng ta không biết gì về nó cả.”
Cử chỉ hào phóng này đã tiến một bước dài trong việc lấy lại sự tín nhiệm của Constance trong mắt Max. Chàng tống khứ chỗ rượu nâu bằng cách đổ lại vào bình. Chàng làm việc đó khá công khai, nhưng cặp đôi bên đàn piano không để ý nên hành động của chàng không bị thấy. Sau đó, chàng rót hai cốc brandy và giấu chai brandy sang bên cạnh ghế của mình.
Sau một ngụm đầy rượu brandy, Max bắt đầu cảm thấy giống người văn minh hơn nhiều và chàng dựa vào lưng ghế thưởng thức bản nhạc đôi. Chàng không hiểu nhiều về âm nhạc lắm nhưng chàng biết Sara và Lucy chơi tốt. Những ngón tay nhanh nhẹn của họ lướt qua các phím đàn với sự đồng điệu hoàn hảo.
Sự đồng điệu của họ còn thể hiện ở những thứ khác: cách họ ngồi trên ghế, vai chạm nhau, lấp lánh nụ cười; tiếng cười thầm lạ lẫm của người này với người khác. Lucy, ít nhất, cũng vui mừng vì chị cô bé đã về nhà.
Khi bản nhạc kết thúc, hai người phá lên tự tán thưởng. Qua cái vẻ hồ hởi của họ, họ rất vui thích cuộc biểu diễn của mình. Khi Max nhìn ngắm Sara, chàng cảm thấy giống như một người nghệ sĩ khi người mẫu của mình không chịu ngồi yên. Ngay khi chàng nghĩ chàng đã nắm bắt được nàng, nàng lại di chuyển, và chàng lại phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát.
“Em đã bảo với chị là em tập luyện mà,” Lucy trả lời Sara khi Sara nói gì đó.
Cả hai người đều tươi cười khi họ đứng lên bên chiếc piano. Cái nhìn của Sara chạm và Max, xuyên qua chàng và đóng băng. Rôi tất cả sự sống và nụ cười trên gương mặt nàng đột nhiên biến mất.
“Anne,” nàng nói giọng khàn khàn.
Max xoay lại nhìn ra cửa. Một cặp vừa bước vào, người phụ nữ đứng bất động, một cái đầu nho nhỏ của một quý ông. Quần áo nàng rác toạc và ướt sũng đến tận eo, tóc nàng, cũng đen như tóc Sara, rối tung đổ xuống vai. Không ai có thể gọi người phụ nữ này xinh xắn hoặc đẹp cả. Nhưng những đặc điểm trên khuôn mặt nàng cực kỳ hấp dẫn, đôi lông mày đen thẳng, đôi mắt có vẻ quá lớn so với vẻ nhợt nhạt của làn da nàng.
Vậy đây là Anne, chàng nghĩ và chậm chạp đứng dậy, chọn vị trí để chàng có thể quan sát cả hai chị em dễ hơn.
Anne cử động một tay. “Xe độc mã của bọn em bị lật ở khúc suối, trên phía kia Stoneleigh. Đấy là nguyên nhân em không ở đây gặp chị được. Chị có thể tha thứ cho em không?”
Sara chớp nhanh mí mắt. “Xe em bị lật à?”
Anne gật đầu. “Ngài Thornley, mục sư, chị biết đấy, đã chịu một cơn chấn động. Vì thế em không thể bỏ mặc ngài ấy được. Nếu Drew không đến, em không biết phải làm gì nữa.”
Bài diễn văn nho nhỏ này mang đến trên môi Sara một nụ cười run rẩy. “Bây giờ em đã ở đây rồi,” nàng nói khi băng về phía Anne, “và đó là điều quan trọng.”
Đối với Max, dường như đó chỉ là một cái ôm giản dị nhưng không hề thiếu tình cảm. Rồi Sara kêu ca về trang phục bẩn thỉu của Anne nhưng Anne không chịu đi luôn cho đến khi Max được giới thiệu.
Đôi mắt đang lục soát mặt chàng cũng xám như mắt Sara. Trông nàng xấu hổ, ngọt ngào và rất không chắc chắn. Nàng lắp bắp. “Tôi hi vọng... tôi biết ngài và Sara sẽ rất hạnh phúc. Chào mừng tới Longfield.” Rồi, nàng cười nhẹ. “Và giờ, nếu ngài tha lỗi cho tôi, tôi phải thay cái đống váy vóc ướt sũng này ra. Không, Sara, Lucy sẽ giúp em. Chị nên ở lại và nói chuyện với Drew. Em sẽ không lâu đâu.” Và cũng với câu nói đó, nàng lướt đi với Lucy theo sau mình.
Sara nhìn vào nhìn vào khung cửa đã đóng lại trong chốc lát, rồi xoá sạch mọi biểu hiện, quay lại phía người đàn ông trẻ phía sau nàng. “Drew, anh thế nào?” nàng nói.
“Hạnh phúc, giờ thì tôi có thể nhìn cô tận mắt rồi. Thật là tốt khi cô ở nhà, Sara.”
Chàng giơ tay ra và Sara bước vào vòng tay chàng như thể nàng thuộc về nơi đó. Max nhìn Constance. Bà đang nhấm nháp “rượu nâu”, nhìn chằm chằm vào Drew Primrose qua mép chiếc cốc. Max tạo cho mình cái mặt nạ nhã nhặn và chờ đợi, với vẻ bớt kiên nhẫn, cho đến khi cái ôm kết thúc.
Cặp đôi ấy buông nhau ra và cười. Sara giới thiệu. “Đây là Drew Prỉmose,” nàng nói, “một người bạn tốt của gia đình em, và là cộng sự trong hãng luật của chúng em. Drew, đây là hôn phu của em, Huân tước Maxwell Worthe.”
Sự liên quan đến hãng luật đẩy nhẹ ký ức Max quay trở lại. Chàng đã nhìn thấy Drew Primrose trước đây. Anh ta là viên luật sư trẻ tuổi ở phiên toà của Sara người đã tham dự trong nhóm luật sự biện hộ cho nàng. Max nhớ đôi mắt Sara đã dính chặt vào người đàn ông trẻ tuổi này như thể không có ai khác trong phòng xử án.
Khổ người anh ta to lớn, mạnh mẽ so với công việc của mình, và Max đánh giá anh ta tầm gần 30 tuổi. Anh ta có mái tóc màu nâu, mắt xanh lam, và những đường nét đáng yêu có thể coi là ưa nhìn ngoại trừ những đường khắc sâu trên trán. Dường như với Max, bất chấp nụ cười hiện tại, Drew Primrose chắc phải nhíu mày rất nhiều. Chiếc áo khoác tối màu và chiếc quần túm màu be vừa vặn và có chất lượng cao dù không hoàn toàn thời trang. Đôi mắt đang nhìn vào mắt Max trong như nước suối, nhưng cũng lạnh lẽo như vậy. Họ cúi chào nhau; trao đổi những câu nhận xét xã giao thông thường. Điều Max thấy rõ ràng là cái thông báo về hôn phu của Sara không khiến Drew Primrose ngạc nhiên chút nào.Vẻ không tán đồng của chàng luật sư trẻ này cũng rõ ràng như vậy
Dường như không ai tán thành chàng, đây là trải nghiệm mới của Max. Sara là nữ thừa kế, và bất cứ người đàn ông nào đến gần nàng cũng bị nghi ngờ cao độ. Chàng không biết nên cười hay giữ vẻ tự trọng. Nếu họ biết chàng là ai thì họ đã đang hôn giầy chàng rồi.
Sara khoác tay Drew và đưa chàng đến bên lò sưởi. “Anh uống rượu nâu nhé?”
“Tôi sợ là tôi không thể,” chàng trả lời. “Tôi đã hẹn ăn tối với nhà Heatherington và tôi phải về nhà thay đồ. Chúc buổi tối tốt lành, bà Carstairs.” Chàng gật đầu với Constance. “Xin hay thứ lỗi vì bộ đồ bẩn thỉu của tôi. Tôi sẽ không ở đây nếu Anne không kiên quyết thế. Cô ấy sẽ không cho tôi rời đi nếu chưa gặp Sara.”
“Em cũng hi vọng là không!” Sara trả lời. “Vài phút chẳng tạo ra điều gì khác biệt với nhà Heatherington cả đúng không?”
“Có lẽ là không. Nhưng tôi luôn đúng giờ nên họ chắc chắn sẽ lo lắng về tôi.”
“Max, ngồi xuống đi. Chàng đang chắn hết lửa,” Sara nói.
Max ngồi xuống, nhưng Drew vẫn đứng yên, không di chuyển bất chấp tất cả sự khẩn nài của Sara. “Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng Anne ổn cả,” chàng nói. “Cô ấy khá sốc vì vụ tai nạn.”
Constance nói, “Ngài Thornley đáng thương thì sao? Hình như ngài ấy là người chịu tác động mạnh nhất.”
“Ngài ấy như thế nào, mục sư mới của chúng ta?” Sara hỏi thân mật.
“Vênh váo,” Constance trả lời, uống một ngụm dài từ các cốc của bà. “Và ta biết. Ông ta là chủ tịch hội đồng nhà thờ đang lên kế hoạch cho những đóng góp của chúng ta với hội chợ.”
Chàng luật sư trẻ lờ lời bình phẩm có thể gây tranh luận đi. “Với mức độ nào,” chàng nói, “thì cũng không có thiệt hại gì cả, và Anne không bị gì tệ hơn những gì cô ấy đã trải qua.” Chàng nhìn Max. “Tôi đánh bạo cho là chúng ta sẽ gặp lại nhau rất sớm thôi, Huân tước Maxwell. Ngài sẽ muốn tôi đưa cho ngài những tài khoản tài chính Sara nắm giữ và những cái khác. Ngài nhận ra, tôi đánh bạo cho là thế, rằng sẽ liên quan đến rất nhiều tiền?”
Dù chàng biết chàng phi lý, bởi vì điều đó xứng với mục đích bị xem là kẻ đào mỏ, Max vẫn trở nên hoàn toàn chán ngấy với những quan điểm thấp kém về tư cách chàng. Và bởi vì chàng thấy bực mình, chàng hành xử với vẻ kém duyên dáng hơn bình thường. “Nếu ý ngài là tôi có biết Sara là nữ thừa kế không thì câu trả lời là có. Ta là một trong những người tin rằng một người đàn ông yêu một người phụ nữ giàu cũng dễ như yêu phải một phụ nữ nghèo. Tôi tự cho mình may mắn thật sự vì đã chộp được Sara.”
“Đồng ý,” là câu trả lời lạnh nhạt.
“Ngày mai có quá sớm không? Để xem xét một loạt các vấn đề tài chính của Sara, ý tôi là vậy. Không có nghĩa là tôi hám lợi, chỉ là tài chính của tôi đang gặp chút rắc rối và tôi hi vọng tôi có thể mượn một khoản nhỏ từ tài khoản.”
“Max, cư xử như chính chàng đi nào,” Sara nói với nụ cười nhẹ. “Đôi khi chàng đưa câu chuyện đùa của mình đi quá xa đấy. Đi nào, Drew và em sẽ gặp anh ở ngoài.”
Đằng sau cái nheo mày, nàng ghìm chặt Max với cái nhìn như một người mẹ giận dữ có thể tặng cho đứa con phạm lỗi của mình, rồi, lại cười tươi tắn, nàng tiễn Drew ra khỏi phòng.
Max lang thang đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Ngài sẽ chẳng nhìn thấy họ từ đây đâu,” Constance nói, nhìn Max với vẻ thấu hiểu. Chàng cười vẻ nai tơ ngơ ngác. “Hình như họ rất thân nhau,” chàng nói.
“Rất thân. Họ lớn lên cùng nhau, ngài biết đấy. Cha Drew phụ trách đội làm vườn. Drew lớn hơn Sara, tất nhiên, và nó sùng bài cậu ấy. Đã có lần, cha nó và tôi đã nghĩ họ có thể... à, đó là chuyện cũ rồi. Chẳng có gì hết.”
“Anh ta đã làm khá tốt,” Max nói. “Chẳng có nhiều con trai người làm vườn tôi biết được đào tạo để trở thành luật sư đâu.”
“Đó là bởi vì chồng tôi đã trả tiền học cho cậu ấy. Đó là điều Sara muốn, và chồng tôi thì không bao giờ có thể từ chối Sara bất cứ điều gì. Tuy vậy, không phải là cho không. Đó là khoản vay, và tôi tin Drew đã trả hết đến xu cuối cùng.”
Max tiêu hoá điều đó trong im lặng và cuối cùng nói. “Anh ta có vẻ khá trẻ khi gánh quá nhiều tránh nhiệm. Đó có phải cộng sự cấp cao không?”
“Có, nhưng Sara cứ khăng khăng rằng Drew, chỉ có Drew, mới được xử lý các công việc của nó. Nó đã đặt rất nhiều sự tín nhiệm và cậu ta, không chỉ với tư cách một luật sư, mà còn là người quản lý Longfield.”
“Anh ta là quản lý ở đây, ý bà là vậy?”
“Tôi cho rằng có thể nói thế. Cậu ta chăm nom mọi thứ, đấy là tất cả những gì tôi biết. Khi câu ta không ở Stoneleigh, thì cậu ta thường thấy ở đây. Không phải chúng tôi gặp cậu ta thường xuyên khi Sara đi vắng nhưng giờ nó về nhà rồi, tôi mong đợi sẽ gặp cậu ta thường xuyên. Ngài có chơi bài không Max?”
Chàng lơ đãng gật đầu. Chàng không thể quyết định Constance đang cố làm chàng ghen hay bà ta là kiểu phụ nữ không thể để mồm nghỉ ngơi được.
Chàng nhìn lên khi Constance lôi ra một hộp bài và ngồi xuống cái bàn bọc vải len tuyết mượt mà.
“Vâng,” bà nói, chú ý rằng Max đang nhìn sự khéo léo của bà với những quân bài. “Tôi dành nhiều thời gian luyện tập. Thông thường tôi chơi xếp bài (solitaire - xin cả nhà refer đến mục game trong window ạ ). Ngài hiểu nó thế nào mà. Simon và Martin hầu như toàn ở xa, và khi chúng nó về nhà thì chúng lại tìm được những thứ khác để làm. Anne thì làm việc ở nhà thờ; Lucy thì tập piano. Và Sara, ừm, với Sara, tôi luôn là người phụ nữ cố gắng thay thế nó chiếm tình cảm của cha nó. Chúng tôi không thân lắm. Chúng ta chơi piquet nhé?”
Max ngồi xuống chiếc ghế đối diện Constance. “Những người khác thì sao? Chúng ta có nên đợi họ không?”
“Có lẽ cũng còn lâu họ mới xuất hiện. Drew và Sara đã không gặp nhau ba năm qua. Họ có nhiều chuyện để nói, ngài không nghĩ thế sao? Những bức thư chỉ là sự thay thế nghèo nàn cho những cuộc đối thoại từ-trái-tim-tới-trái-tim.”
Max nhìn những quân bài trong tay và sắp xếp lại chúng. Ly của chàng rỗng không. Chàng với lấy chai rượu và rót đầy đến miệng cốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook