Những Đứa Con Nhà Họ La
-
Chương 44
Cậu trai trước mặt là người mà Nhạc Nguy Nhiên quen qua app nói chuyện, bởi vì trong ID có một chữ Hải nên gọi là Tiểu Hải.
Rất kiên nhẫn nghe Nhạc Nguy Nhiên dốc bầu tâm sự, thường hay khuya khoắt online nói chuyện với cậu, cẩn thận an ủi cậu, con người rất săn sóc lại hóm hỉnh, lời nói chưa từng có bất cứ cái gì quá giới hạn.
Triễn lãm bán hàng lần này Nhạc Nguy Nhiên vốn không muốn đến, vừa khéo Tiểu Hải là người ở địa phương nghe thế liền cực lực khuyên cậu, nói mình mấy năm rồi chưa nói chuyện với ai hợp ý được như thế, chỉ gặp mặt rồi cùng nhau ăn bữa cơm thôi, ngộ nhỡ sau này mình đi công tác ở thành phố Nhạc Nguy Nhiên sống, cũng coi như là kết giao người bạn.
Nhạc Nguy Nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cậu vẫn đang trên con đường giãy dụa để cố quên La Nhất Hải, thử đủ mọi loại cách thức, nhưng suy nghĩ kỹ lại, mỗi một chữ Hải mà cậu nói với người khác, đều là về La Nhất Hải.
Tiểu Hải nhỏ hơn cậu hai tuổi, trông có vẻ là một thanh niên rất tinh tế thời thượng. Nhà hàng cậu ta mời cậu đi ăn là một nhà hàng đạt sao Michelin nổi tiếng, mở chai rượu vang đắt giá; rất biết nói chuyện cũng rất giỏi ép rượu, Nhạc Nguy Nhiên thoáng không để ý là lại uống thêm vài ly.
Tiểu Hải có thiện cảm với cậu, không cần Nhạc Nguy Nhiên phải quan sát, đối phương chẳng hề che giấu, vô cùng tích cực. Dùng bữa xong lại đi quán bar nhỏ nghe nhạc, uống chút rượu bản địa chưng cất, chủ đề đã từ phong thổ nhân tình kéo tới chuyện cũ hàng ngày, chân tình đã được bộc lộ.
Nhạc Nguy Nhiên trong một thoáng có suy nghĩ: Chi bằng thuận theo tự nhiên đi.
Tại khách sạn cùng La Nhất Hải đi công tác, thân mật với đối tượng mới, tưởng tượng La Nhất Hải chỉ ở lầu dưới, có phải là có loại khoái cảm khi trả thù hay không?
Nhưng Nhạc Nguy Nhiên lại nhanh chóng phủ định chính mình: Mày ấu trĩ quá. Mày có thể trả thù ai chứ? La Nhất Hải căn bản không để ý mày mà.
Thế nhưng khi nhìn thấy La Nhất Hải đi về phướng hai người họ, cậu lại bỗng không cam lòng: Dù sao tôi ở với ai cũng không liên quan đến chuyện của anh, nói không chừng anh còn vui mừng vì cuối cùng cũng đã được thoát khỏi tôi rồi nhỉ.
La Nhất Hải đi đến trước mặt Nhạc Nguy Nhiên, nhíu nhíu mày: “Lại uống rượu à?” Sau đó nhìn sang Tiểu Hải: “Cậu là bạn của Nguy Nhiên? Cám ơn cậu đã đưa cậu ta trở về.”
Tiểu Hải rất biết nhìn mặt đoán ý, nghe giọng điệu liền biết La Nhất Hải và Nhạc Nguy Nhiên có chút quan hệ, bèn thử hỏi: Anh là gì của anh ấy —
Một người nói anh trai, một người nói đồng nghiệp. La Nhất Hải liếc về phía Nhạc Nguy Nhiên, cười cười: “Là anh trai cũng là đồng nghiệp.”
Nhạc Nguy Nhiên bướng lên: “Không phải anh trai.”
Tiểu Hải “A” một tiếng, dường như đã hiểu ra, rất thân thiết nói với La Nhất Hải rằng: “Anh, vậy em đưa anh ấy lên trên. Anh ấy cố ý đến đây một chuyến, hôm nay đang vui, hai bọn em còn phải nói tiếp nữa.”
La Nhất Hải không động, Nhạc Nguy Nhiên cũng không động, nghe anh hỏi: “Cậu cố ý đến gặp cậu ta?”
Nhạc Nguy Nhiên nói: Phải.
La Nhất Hải khe khẽ thở dài, gật gật đầu: “Vậy mau lên đi.” Lại nhét đồ ăn vặt trên tay vào tay Tiểu Hải: “Hai đứa ăn, anh ăn rồi.” Nói xong sải bước đi về trước, vào đại sảnh, nhấn nút thang máy.
Nhạc Nguy Nhiên ở lầu 17, La Nhất Hải ở lầu 16, trong thang máy Nhạc Nguy Nhiên nhìn chằm chặp tấm lưng của anh, không nói tiếng nào. Tiểu Hải ở giữa hai người họ nhìn tới nhìn lui, con ngươi đảo liên tục.
Cửa mở, La Nhất Hải bước ra, dường như nhớ ra gì đó lại quay đầu lại nói, “Lên trên đừng có uống nữa, anh đã nói với cậu là đừng uống nhiều thế nữa.”
Nhạc Nguy Nhiên nói: “Không cần anh lo.”
La Nhất Hải lại bước vào lại: “Cậu nói lại một lần.”
Nhạc Nguy Nhiên sững ra một chút: “Tôi nói không cần anh –”
Từ cuối bởi vì kêu thảm thiết, thật sự không nhận ra được là “lo” hay là “á”.
La Nhất Hải đá một cú vào cẳng chân Nhạc Nguy Nhiên, cơn đau từ xương chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, đau đến Nhạc Nguy Nhiên cong lưng quỳ trên mặt đất, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cửa tháng máy lại đóng lại.
Bàn chân đá người ta của La Nhất Hải đang nhịp dưới đất, lành lạnh nhìn Nhạc Nguy Nhiên: “Cậu nói lại một lần?”
Rất kiên nhẫn nghe Nhạc Nguy Nhiên dốc bầu tâm sự, thường hay khuya khoắt online nói chuyện với cậu, cẩn thận an ủi cậu, con người rất săn sóc lại hóm hỉnh, lời nói chưa từng có bất cứ cái gì quá giới hạn.
Triễn lãm bán hàng lần này Nhạc Nguy Nhiên vốn không muốn đến, vừa khéo Tiểu Hải là người ở địa phương nghe thế liền cực lực khuyên cậu, nói mình mấy năm rồi chưa nói chuyện với ai hợp ý được như thế, chỉ gặp mặt rồi cùng nhau ăn bữa cơm thôi, ngộ nhỡ sau này mình đi công tác ở thành phố Nhạc Nguy Nhiên sống, cũng coi như là kết giao người bạn.
Nhạc Nguy Nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cậu vẫn đang trên con đường giãy dụa để cố quên La Nhất Hải, thử đủ mọi loại cách thức, nhưng suy nghĩ kỹ lại, mỗi một chữ Hải mà cậu nói với người khác, đều là về La Nhất Hải.
Tiểu Hải nhỏ hơn cậu hai tuổi, trông có vẻ là một thanh niên rất tinh tế thời thượng. Nhà hàng cậu ta mời cậu đi ăn là một nhà hàng đạt sao Michelin nổi tiếng, mở chai rượu vang đắt giá; rất biết nói chuyện cũng rất giỏi ép rượu, Nhạc Nguy Nhiên thoáng không để ý là lại uống thêm vài ly.
Tiểu Hải có thiện cảm với cậu, không cần Nhạc Nguy Nhiên phải quan sát, đối phương chẳng hề che giấu, vô cùng tích cực. Dùng bữa xong lại đi quán bar nhỏ nghe nhạc, uống chút rượu bản địa chưng cất, chủ đề đã từ phong thổ nhân tình kéo tới chuyện cũ hàng ngày, chân tình đã được bộc lộ.
Nhạc Nguy Nhiên trong một thoáng có suy nghĩ: Chi bằng thuận theo tự nhiên đi.
Tại khách sạn cùng La Nhất Hải đi công tác, thân mật với đối tượng mới, tưởng tượng La Nhất Hải chỉ ở lầu dưới, có phải là có loại khoái cảm khi trả thù hay không?
Nhưng Nhạc Nguy Nhiên lại nhanh chóng phủ định chính mình: Mày ấu trĩ quá. Mày có thể trả thù ai chứ? La Nhất Hải căn bản không để ý mày mà.
Thế nhưng khi nhìn thấy La Nhất Hải đi về phướng hai người họ, cậu lại bỗng không cam lòng: Dù sao tôi ở với ai cũng không liên quan đến chuyện của anh, nói không chừng anh còn vui mừng vì cuối cùng cũng đã được thoát khỏi tôi rồi nhỉ.
La Nhất Hải đi đến trước mặt Nhạc Nguy Nhiên, nhíu nhíu mày: “Lại uống rượu à?” Sau đó nhìn sang Tiểu Hải: “Cậu là bạn của Nguy Nhiên? Cám ơn cậu đã đưa cậu ta trở về.”
Tiểu Hải rất biết nhìn mặt đoán ý, nghe giọng điệu liền biết La Nhất Hải và Nhạc Nguy Nhiên có chút quan hệ, bèn thử hỏi: Anh là gì của anh ấy —
Một người nói anh trai, một người nói đồng nghiệp. La Nhất Hải liếc về phía Nhạc Nguy Nhiên, cười cười: “Là anh trai cũng là đồng nghiệp.”
Nhạc Nguy Nhiên bướng lên: “Không phải anh trai.”
Tiểu Hải “A” một tiếng, dường như đã hiểu ra, rất thân thiết nói với La Nhất Hải rằng: “Anh, vậy em đưa anh ấy lên trên. Anh ấy cố ý đến đây một chuyến, hôm nay đang vui, hai bọn em còn phải nói tiếp nữa.”
La Nhất Hải không động, Nhạc Nguy Nhiên cũng không động, nghe anh hỏi: “Cậu cố ý đến gặp cậu ta?”
Nhạc Nguy Nhiên nói: Phải.
La Nhất Hải khe khẽ thở dài, gật gật đầu: “Vậy mau lên đi.” Lại nhét đồ ăn vặt trên tay vào tay Tiểu Hải: “Hai đứa ăn, anh ăn rồi.” Nói xong sải bước đi về trước, vào đại sảnh, nhấn nút thang máy.
Nhạc Nguy Nhiên ở lầu 17, La Nhất Hải ở lầu 16, trong thang máy Nhạc Nguy Nhiên nhìn chằm chặp tấm lưng của anh, không nói tiếng nào. Tiểu Hải ở giữa hai người họ nhìn tới nhìn lui, con ngươi đảo liên tục.
Cửa mở, La Nhất Hải bước ra, dường như nhớ ra gì đó lại quay đầu lại nói, “Lên trên đừng có uống nữa, anh đã nói với cậu là đừng uống nhiều thế nữa.”
Nhạc Nguy Nhiên nói: “Không cần anh lo.”
La Nhất Hải lại bước vào lại: “Cậu nói lại một lần.”
Nhạc Nguy Nhiên sững ra một chút: “Tôi nói không cần anh –”
Từ cuối bởi vì kêu thảm thiết, thật sự không nhận ra được là “lo” hay là “á”.
La Nhất Hải đá một cú vào cẳng chân Nhạc Nguy Nhiên, cơn đau từ xương chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, đau đến Nhạc Nguy Nhiên cong lưng quỳ trên mặt đất, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cửa tháng máy lại đóng lại.
Bàn chân đá người ta của La Nhất Hải đang nhịp dưới đất, lành lạnh nhìn Nhạc Nguy Nhiên: “Cậu nói lại một lần?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook