Nhị Tiến Chế
-
Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 6
Bánh gạo và sườn heo, hai thứ chả liên quan trộn với nhanh thành một món ăn sẽ có vị gì chứ.
.
Hàn Kính nhìn theo bóng lưng Lan Tri và lão trung niên, tặc lưỡi vài cái, lòng càng thêm hụt hẫng.
Đã từng nhìn thấy đoạn video nóng bỏng kia, giờ thấy hai người tối thứ sáu còn ở lại muộn trong văn phòng, làm gì còn có ai nghĩ họ sẽ đàm đạo công việc học thuật đơn giản đâu cơ chứ!
Hàn Kính nhấp nhổm hơn hai tiếng đồng hồ, cũng đến mười rưỡi đêm rồi. Hắn đóng cửa nẻo bốn tầng lầu xong quay trở lại vẫn chưa thấy Lan Tri cùng lão kia đi xuống.
Hàn Kính vò đầu bứt tai ngồi trong văn phòng, luẩn quẩn nghĩ đến hình ảnh lão già hèn mọn đê tiện kia đem con cháu tương lai xuất hết vào cơ thể mê hồn của Lan Tri, hắn tức điên lên đi được.
Hàn Kính đang lửa giận phùn phùn khắp người thì chuông điện thoại reo. Hắn đang trong cơn giận tiện tay bốc điện thoại, mở miệng mắng một tràng:
"Ai đó? Nửa đêm tự nhiên gọi, bộ nứ** l** đi kiếm người chơi hay gì?"
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng đúng ba giây đồng hồ, sau đó hắn nghe một giọng nam quen thuộc truyền đến: "Cho hỏi có phải phòng bảo vệ không?"
Hàn Kính nhận ra ngay là giọng Lan Tri! Lập tức mặt hắn chuyển sang màu cà chua chín.
Trời ơi hắn dám nói bậy trước mặt Lan Tri. Anh là phần tử tri thức, giáo dục kỹ lưỡng, hắn đã không được như anh, còn đứng trước mặt anh nói mấy từ tục tĩu. Hàn Kính giờ chỉ muốn đào một cái hố rồi chui quách xuống đó cho rồi.
(chết mọe m chưa kon =]]]])
Lan Tri không thấy đáp trả, hoài nghi hỏi lại: "Cho hỏi, có phải phòng bảo vệ không?"
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến những tiếng ồn sột soạt như tiếng quần áo. Hàn Kính nghe lộn xộn, vội vàng cố ý giả giọng ồm ồm, chối biến: "Cổng bảo vệ cái gì! Sai số rồi!"
Nói xong hắn lập tức dập ngay điện thoại.
Hàn Kính thấy mình thật thông minh vô cùng! Tình huống như vậy mà hắn cũng nhanh trí tùy cơ ứng biến, thế là tai qua nạn khỏi. Lan Tri chẳng biết là hắn nên sẽ không có ấn tượng xấu.
Nhưng rất nhanh Hàn Kính bắt đầu lo lắng.
Mười một giờ đêm rồi, Lan Tri sao phải gọi cho bảo vệ giờ này? Trước đây tăng ca anh cũng chưa từng gọi điện thoại.
Duy chỉ có một lần bóng đèn anh bị hư nên phải gọi hắn sửa, sau đó cả hai đã phát sinh quan hệ trong văn phòng anh hôm ấy.
Hàn Kính nhớ đến tiếng sột soạt của quần áo khi nãy trong ống nghe, đầu hắn lại lập tức ùa về hình ảnh cơ thể anh trần truồng. Chẳng lẽ Lan Tri không muốn phát sinh quan hệ với lão kia, nên gọi điện cầu cứu....
Hàn Kính nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn điện thoại.
Nhưng chuông điện thoại vẫn không đổ lần nữa. Hàn Kính càng hoảng, nghĩ có khi nào Lan Tri đang gặp nguy hiểm, gọi điện âm thầm nhờ hắn giúp đỡ không. Tự dưng lồng ngực hắn tràn đầy khí phách.
Hắn phải bảo vệ Lan Tri!
Hàn Kính tiện tay lấy cái bóng đèn mới tinh, giấu vào trong áo, nhắm mắt nhắm mũi huỳnh huỵch chạy lên tầng hai mươi hai phòng 2207, làm anh hùng cứu mỹ nhân, liều chết đạp cửa xông vào.
Phòng 2207- văn phòng thầy giáo Lan Tri đang im phăng phắc, một cảnh tượng khó coi cũng không thấy.
Lan Tri áo khoác ngoài đã cởi, chỉ thấy thân trên anh bao phủ lớp áo sơ mi đen nhánh, đang cầm phần viết lên bảng chi chít những công thức toán học, còn gã đàn ông bỉ ổi hèn mọn vô cùng trong mắt Hàn Kính thì đang chống cằm ngồi ở ghế làm việc bên trong, xoăn tít chân mày nhìn đống công thức ấy.
Cả hai đang im lặng nghiên cứu bất ngờ bị Hàn Kính phá cửa, đều giật mình đánh thót một cái, quay mặt nhìn hắn đăm đăm.
Người đàn ông trung niên chắc là quá bận rộn đi, nên cũng không để ý trường đã thay bảo vệ, ông ta thấy Hàn Kính mặt mày non choẹt còn tưởng sinh viên quậy phá, bèn trưng ra bộ mặt chuẩn lãnh đạo cấp cao, nghiêm mặt mắng: "Này cậu kia! Phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa trước khi vào cũng không có nữa à!"
Hàn Kính nuốt nước bọt đánh ực, lén lút nhìn Lan Tri.
Lan Tri tỉnh bơ nhìn ánh mắt cầu cứu của Hàn Kính, chẳng buồn phản ứng gì, không nói một lời, chậm rãi quay mặt lại vào bảng trắng bắt đầu viết tiếp công thức.
Ý định làm anh hùng cứu mỹ nhân của Hàn Kính đã tan thành mây khói, hắn còn đang lắp bắp không biết nên giải thích thế nào cho phải, người đàn ông trung niên lại tiếp tục lên giọng: "Còn đứng ngây ra đó? Cậu muốn tôi tự lôi cậu ra khỏi phòng dạy cách gõ cửa à?"
Ý ông ta muốn Hàn Kính quay trở ra, gõ cửa mới được vào.
Hàn Kính ngượng chính mặt, cúi đầu thất thểu bước ra.
Nhưng hắn chỉ vừa dợm chân, Lan Tri đã cất lời: "Hiệu trưởng Chu, ngài hiểu lầm rồi. Đây là bảo vệ mới của trường mình, không phải là sinh viên đâu.
(Bảo vệ trường này không mặc đồng phục à..)
Hiệu trưởng Chu lập tức "À" một tiếng.
Hàn Kính được Lan Tri giải vây, cảm động vô cùng, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra. Hắn từng có tiền án, ra ngoài cũng chỉ làm được những công việc tay chân thấp hèn. Hàn Kính luôn biết xã hội cũng chưa từng khoan dung với hắn, nhưng không hề nghĩ Lan Tri lại có thể thay hắn giải vây.
Vì Hàn Kính vốn từng nghĩ rằng anh chưa từng quan tâm đến hắn.
Hàn Kính cũng rất lanh, nghe được Lan Tri đang nói giúp cho hắn, liền tranh thủ khép nép cung kính chào hỏi: "Chào ngài hiệu trưởng, tôi tên Hàn Kính, là bảo vệ mới vừa được nhận vào. Vừa rồi là tôi quá mạo muội, cư xử thất lễ, mong ngài bỏ qua."
Hiệu trưởng Chu có chút bất ngờ nhưng rất nhanh cũng đáp lại: "Hóa ra là Tiểu Hàn phòng bảo vệ. Cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi còn đang định gọi điện thoại cho cậu đây."
Hàn Kính biết Lan Tri khi nãy có gọi xuống phòng hắn, nhưng giờ chỉ có thể nhắm mắt giả ngu mà chối biến: "À, vậy sao? Viện trưởng Chu có việc gì không ạ?"
"Tiểu Lan nói cậu biết số điện thoại của mấy hàng ăn 24/24. Bọn tôi định nhờ cậu gọi giúp hai phần ăn khuya."
(Ông nọi này ai ổng cũng kêu tiểu tiểu nổi hết cả da gà:))
Hóa ra là Hàn Kính đã hiểu lầm.
Mà còn là hiểu lầm hết sức nghiêm trọng.
Hàn Kính nhộn nhạo trong lòng, mặt thoáng chốc đỏ ửng như tôm luộc, không nói nên lời.
Hắn đang xấu hổ chết đi được thì Lan Tri đột ngột dừng viết, đi đến trước mặt kéo tay hắn một cái.
Hàn Kính lâu rồi chưa tiếp xúc với cơ thể anh, làn da vừa chạm vào, hắn liền điếng người, giật phắt lên như phải bỏng, miệng lắp bắp: "Th..thầy giáo Lan, t...thầy.."
"Tôi nhớ lúc trước ở cổng bảo vệ cậu có nói biết hết số của các hàng ăn gần đây!" Lan Tri cắt lời hắn.
Cả người Hàn Kính đều ngây dại ra. Lan Tri...Lan Tri vẫn nhớ những lời hắn nói. Lan Tri như vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng những lời nịnh nọt của hắn. Hàn Kính cảm giác như được thiên sứ lôi từ Địa ngục lên Thiên đàng vậy, hạnh phúc đến chết đi sống lại.
(thặc ra vì thầy Lan có trí nhớ tốt hoy..)
Lan Tri đã lấy ví da dưới túi quần ra, rút một tờ 100 tệ (*) nhét vào tay Hàn Kính, nhàn nhạt hỏi: "Bao nhiêu đây đủ mua hai phần không?"
(*) 100 tệ khoảng 350k vnd
Hàn Kính vừa sực tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn là chụp lấy tờ tiền. Nhưng hắn chụp quá nhanh, vô tình nắm luôn cả những ngón tay thon dài của anh.
Lan Tri nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng rút bàn tay về.
Hàn Kính lúc này mới phát hiện hắn đang thất thố, liền lùi về sau một bước, lí nhí nói: "100 tệ mua đồ ăn khuya đương nhiên là đủ, tôi mua xong sẽ đem tiền thừa về cho anh..."
"Không cần." Giọng Lan Tri vẫn đều đều nhàn nhạt như thế: "Tiền còn dư cậu cũng mua cho mình một phần đi. Đừng tối nào cũng ăn mì ăn liền, không tốt đâu."
Nói xong anh cũng không nhìn Hàn Kính nữa, lại quay người bắt đầu viết công thức lên tấm bảng từ.
Hàn Kính đứng ì tại chỗ, cố gắng hít thở.
Trời ạ! Không phải hắn đang nằm mơ đó chứ!
Lan Tri mấy ngày nay thờ ơ với hắn, vậy mà giờ lại nói nhiều như vậy.
Hơn nữa..hơn nữa... Lan Tri khi nãy nói cái gì mà.... Đừng tối nào cũng ăn mì ăn liền, không tốt đâu. Chắc hẳn là anh ngày đó thấy hắn úp mì..nên...nên...quan tâm sức khỏe của hắn.
Hàn Kính cảm thấy như hắn vừa rơi được vào một hũ mật ong, cả người đều bao phủ bởi một lớp ngọt ngào.
(thanh niên mới lớn lần đầu đc crush bắt chuyện =]]]])
Hàn Kính đang lâng lâng, đột nhiên bên tai nghe tiếng hiệu trưởng Chu hỏi: "Tiểu Hàn à, tôi thấy lúc vào cậu rất vội vàng, không biết tìm chúng tôi có chuyện gì không?"
Quả không hổ danh làm lãnh đạo, hỏi một câu là trúng ngay trọng tâm.
Nhưng Hàn Kính cũng sớm nghĩ cách đối phó rồi, hắn lôi từ trong ngực áo ra một cái bóng đèn: "Thầy Lan trước đây có nói bóng đèn trong văn phòng thầy đang hư mất. Tôi thấy ngài cùng thầy Lan nửa đêm tan ca, không có đèn không thể làm việc được nên mới nhanh chóng chạy lên."
Đầu tuần Lan Tri gọi hắn nhớ hay bóng đèn thật. Kết quả đèn không thay được mà Lan Tri bị hắn ăn sạch sẽ.
Hiệu trưởng Chu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà: "Cũng không đến nỗi hư quá, nhưng ánh sáng quả yếu thật, cũng có chút tối. Cậu nếu đến rồi thì tranh thủ đổi luôn đi."
Hàn Kính nhanh nhẹn lấy một cái ghế, bước lên với tay lấy bóng đèn.
Lúc vặn chuôi đèn, Hàn Kính thấy có gì không đúng lắm.
Tuần trước hắn đến đây sửa đèn, tuy không đổi bóng đèn được nhưng hắn nhớ rõ đã vặn bóng đèn cũ ra rồi mà. Vậy giờ cái đèn đang phát sáng này là từ đâu ra?
Hàn Kính đột nhiên cảm thấy việc Lan Tri gọi cho hắn nhờ sửa đèn có chút kỳ lạ.
Hàn Kính còn đang cảm thấy kỳ quái, đột ngột cúi đầu, lại đập vào mắt những hình ảnh làm hắn giận điên người.
Hiệu trưởng Chu không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Lan Tri đang viết chữ trên bảng trắng, dán cả người vào lưng anh.
"Hàm số phía trên này giải như thế này này." Lão ngọt ngào nói, tay phải rất tự nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm phấn của anh, tay trái cũng với một miếng lau bảng, chậm rãi với tay từ phía sau vòng lên đến ngực anh mới chịu dừng lại.
"Tiểu Lan," Lão giờ như nửa ôm lấy cơ thể anh, dán mặt vào bên tai Lan Tri rì rầm: "Cậu thấy phương pháp này của tôi có được không?"
Nói xong lão cười một cái, không nhanh không chậm lau đi một chuỗi công thức trên bảng.
Hàn Kính tức giận, nhảy ngay từ trên ghế xuống cầm bóng đèn chĩa thẳng vào mặt viện trưởng Chu, lớn tiếng hét: "Ông..."
"Có sườn sốt bánh gạo (*) không?" Trước khi hắn kịp động thủ, Lan Tri rất nhanh hỏi một câu.
Thanh âm lạnh mát như một dòng nước suối hắt vào Hàn Kính đang cả người lửa giận phừng phừng. Hắn lập tức thất thần:
"Cái...gì cơ?"
Lan Tri thuận thế giãy khỏi lồng ngực hiệu trưởng Chu, dựa vào bảng trắng mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi hỏi cậu ban đêm có tiệm nào bán món sườn sốt bánh gạo không?"
Cơ thể anh dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng tạo nên một bóng người mở ảo, phảng phất như trải dài đến người hắn, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
Ăn khuya không phải toàn là bún thập cẩm cay, xiên que, cổ vịt ướp cay hay sao? Ai lại đi ăn sườn sốt bánh gạo?
Chưa kể bánh gạo và sườn heo, hai thứ chả liên quan trộn với nhanh thành một món ăn sẽ có vị gì chứ. Hàn Kính đến cạn lời.
Lan Tri im lặng rút bóng đèn suýt chút nữa thành hung khí của Hàn Kính ra khỏi tay hắn, rồi mới quay đầu hỏi hiệu trưởng Chu: "Tôi lâu lắm không ăn sườn sốt bánh gạo rồi, ngài có muốn cùng ăn với tôi không?"
Hiệu trưởng Chu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn còn rất phong độ, lão quay trở về ghế sau, chậm rãi ngồi xuống, trưng ra bộ mặt tươi cười nhưng trong bụng thì không, đáp: "Tiểu Lan ăn gì thì tôi ăn theo cái đó."
Lan Tri bên cạnh quay đầu nhìn hắn: "Hàn Kính, nhờ cậu xuống dưới hỏi xem có tiệm nào có bán sườn sốt bánh gạo không hộ tôi với nhé?"
Hàn Kính ừ ừ hai cái, lắp bắp nói: "Tôi... tôi xuống hỏi ngay, nhưng mà món này tôi chưa từng nghe qua, không biết có hay không..."
"Tôi nghĩ là có. Đây là món ăn đặc sản ở thành phố A này, nhiều tiệm có lắm."
Hàn Kính "À" một cái.
"Vậy nếu được cậu mua ba phần nhé."
"Sao lại là ba?"
Lan tri đem bóng đèn đặt nhẹ nhàng lên bàn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt mà câu dẫn: "Cậu cũng ăn thử xem, rất ngon đó."
Hàn Kính lại "À" một cái.
Hắn có chút hoang mang, vừa rồi hắn muốn đánh hiệu trưởng Chu, Lan Tri lại ngăn cản.
Lan Tri không muốn hắn phát sinh xung đột với lão hiệu trưởng này sao? Hàn Kín chỉ muốn hét to với anh rằng đừng lo lắng cho hắn, chẳng vấn để gì đâu.
Cùng lắm lại ngồi trại cải tạo nửa năm thôi! Anh bị "sàm sỡ" mà, đánh lão ta đáng lắm luôn, hắn cam tâm tình nguyện đấy!
Hiệu trưởng Chu thấy hắn cứ đứng đực như trời trồng ra đấy, mất kiên nhẫn cau mày gắt: "Ngây ngốc ở đây làm gì vậy? Còn không mau đi mua?"
Hàn Kính nhìn Lan Tri.
Anh đã bước đến cửa ra vào dựa lưng vào cửa, hai chân chéo nhau, duỗi ngón tay thon dài gõ mặt cửa.
Hắn biết đấy là ám chỉ của Lan Tri, bảo hắn đừng can thiệp vào chuyện của anh và viện trưởng nữa, mau rời đi đi.
Hàn Kính do dự nhìn hai người thêm vài lần, rốt cuộc vẫn phải vác khuôn mặt xám xịt cùng tờ 100 tệ của Lan Tri thất thểu rời khỏi phòng.
Thân xác Hàn Kính đã đi ra nhưng hồn hắn thì cứ luẩn quẩn trong văn phòng anh. Hàn Kính rầu rĩ lết từng đoạn xuống dưới lầu, trong đầu hắn hiện lên đầy ắp hình ảnh lão hiệu trưởng hèn mọn bỉ ổi kia nửa ôm nửa ấp Lan Tri.
Hắn vốn cũng định làm theo lời Lan Tri, đánh điện hỏi các quán ăn tìm mua sườn sốt bánh gạo anh thích về, nhưng trong lòng hắn cứ phừng phừng lửa giận chẳng biết trút vào đâu.
Cái gì cũng không làm được. Chẳng lẽ cứ để cho ông già hiệu trưởng kia trên đầu hắn mà táy máy tay chân với Lan Tri sao?
Hắn chậm rãi xuống lầu, bước ra sân trường hít sâu một hơi.
Đã quá nửa đêm rồi, bên ngoài trường cũng chẳng còn ai, chỉ còn trơ trọi hai chiếc xe đỗ bên trong bãi đỗ dành riêng cho giáo viên.
Một chiếc là xe bình thường, chiếc còn lại là một cái SUV.
Hàn Kính liếc mắt một cái liền nhận ra ngay chiếc SUV kia, chính là chiếc xe trong đoạn clip mây mưa của hiệu trưởng Chu và Lan Tri.
Đích thị là xe của lão hiệu trưởng rồi!
Hàn Kính đột nhiên đã tìm được chỗ để hắn xả lửa giận. Hắn men theo mấy bồn hoa lượm một viên gạch vừa tay, rồi lịch bịch chạy tới gần chiếc xe SUV kia, vung tay, dồn hết sức lực từ lúc mới bú mẹ đến giờ, hung hăng nện một cú vào cửa sổ xe.
Kính cửa lập tức vỡ vụn, còi báo hiệu trong xe vang lên chí chóe trong đêm khuya.
Không biết ở tầng hai mươi hai nghe thấy không nhỉ? Hàn Kính sợ lão hiệu trưởng hèn mọn bỉ ổi kia t*ng trùng xộc não nên không nghe được lắm, thế là hắn lại lịch bịch chạy về phòng bảo vệ đánh cuộc gọi lên văn phòng Lan Tri:
"Thầy Lan ơi, hiệu trưởng ơi, hai người có ai chạy xe SUV không? Có một chiếc SUV trong bãi đỗ xe ngoài trường bị người ta đập phá nè, hai người mau xuống xem."
( Vừa ăn cắp vừa la làng isreal =]]] ")
Người nghe máy vẫn là Lan Tri, anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói với hiệu trưởng Chu vài câu.
Trong ống nghe truyền đến tiếng gầm thét thê lương và mắng mỏ của hiệu trưởng Chu, sau đó giọng Lan Tri rất trấn tĩnh và lịch sự nói: "Cảm ơn cậu đã báo, chúng tôi lập tức xuống ngay."
Không biết vì sao mà Hàn Kính cảm thấy, hình như trong câu nói của Lan Tri đang nhuộm một vẻ rất tươi cười.
- -
(*) bánh gạo sốt sườn (排骨年糕): Là một trong những món ăn vặt nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, tên tiếng anh là Pork Chop Rice Cake (Pai Gu Nian Gao). Bánh gạo sốt sườn sử dụng miếng sườn lớn (như sườn cơm tấm ý), luộc chín rồi tẩm ướp gia vị, sau đó chiên rất kỹ cho vàng đều cả hai mặt rồi xếp lên dĩa, ăn kèm với bánh gạo và nước sốt đặc trưng. (bánh gạo TQ hình dẹt dẹt dài dài chứ ko phải dạng que như toppoki đâu nha)
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 6
Bánh gạo và sườn heo, hai thứ chả liên quan trộn với nhanh thành một món ăn sẽ có vị gì chứ.
.
Hàn Kính nhìn theo bóng lưng Lan Tri và lão trung niên, tặc lưỡi vài cái, lòng càng thêm hụt hẫng.
Đã từng nhìn thấy đoạn video nóng bỏng kia, giờ thấy hai người tối thứ sáu còn ở lại muộn trong văn phòng, làm gì còn có ai nghĩ họ sẽ đàm đạo công việc học thuật đơn giản đâu cơ chứ!
Hàn Kính nhấp nhổm hơn hai tiếng đồng hồ, cũng đến mười rưỡi đêm rồi. Hắn đóng cửa nẻo bốn tầng lầu xong quay trở lại vẫn chưa thấy Lan Tri cùng lão kia đi xuống.
Hàn Kính vò đầu bứt tai ngồi trong văn phòng, luẩn quẩn nghĩ đến hình ảnh lão già hèn mọn đê tiện kia đem con cháu tương lai xuất hết vào cơ thể mê hồn của Lan Tri, hắn tức điên lên đi được.
Hàn Kính đang lửa giận phùn phùn khắp người thì chuông điện thoại reo. Hắn đang trong cơn giận tiện tay bốc điện thoại, mở miệng mắng một tràng:
"Ai đó? Nửa đêm tự nhiên gọi, bộ nứ** l** đi kiếm người chơi hay gì?"
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng đúng ba giây đồng hồ, sau đó hắn nghe một giọng nam quen thuộc truyền đến: "Cho hỏi có phải phòng bảo vệ không?"
Hàn Kính nhận ra ngay là giọng Lan Tri! Lập tức mặt hắn chuyển sang màu cà chua chín.
Trời ơi hắn dám nói bậy trước mặt Lan Tri. Anh là phần tử tri thức, giáo dục kỹ lưỡng, hắn đã không được như anh, còn đứng trước mặt anh nói mấy từ tục tĩu. Hàn Kính giờ chỉ muốn đào một cái hố rồi chui quách xuống đó cho rồi.
(chết mọe m chưa kon =]]]])
Lan Tri không thấy đáp trả, hoài nghi hỏi lại: "Cho hỏi, có phải phòng bảo vệ không?"
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến những tiếng ồn sột soạt như tiếng quần áo. Hàn Kính nghe lộn xộn, vội vàng cố ý giả giọng ồm ồm, chối biến: "Cổng bảo vệ cái gì! Sai số rồi!"
Nói xong hắn lập tức dập ngay điện thoại.
Hàn Kính thấy mình thật thông minh vô cùng! Tình huống như vậy mà hắn cũng nhanh trí tùy cơ ứng biến, thế là tai qua nạn khỏi. Lan Tri chẳng biết là hắn nên sẽ không có ấn tượng xấu.
Nhưng rất nhanh Hàn Kính bắt đầu lo lắng.
Mười một giờ đêm rồi, Lan Tri sao phải gọi cho bảo vệ giờ này? Trước đây tăng ca anh cũng chưa từng gọi điện thoại.
Duy chỉ có một lần bóng đèn anh bị hư nên phải gọi hắn sửa, sau đó cả hai đã phát sinh quan hệ trong văn phòng anh hôm ấy.
Hàn Kính nhớ đến tiếng sột soạt của quần áo khi nãy trong ống nghe, đầu hắn lại lập tức ùa về hình ảnh cơ thể anh trần truồng. Chẳng lẽ Lan Tri không muốn phát sinh quan hệ với lão kia, nên gọi điện cầu cứu....
Hàn Kính nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn điện thoại.
Nhưng chuông điện thoại vẫn không đổ lần nữa. Hàn Kính càng hoảng, nghĩ có khi nào Lan Tri đang gặp nguy hiểm, gọi điện âm thầm nhờ hắn giúp đỡ không. Tự dưng lồng ngực hắn tràn đầy khí phách.
Hắn phải bảo vệ Lan Tri!
Hàn Kính tiện tay lấy cái bóng đèn mới tinh, giấu vào trong áo, nhắm mắt nhắm mũi huỳnh huỵch chạy lên tầng hai mươi hai phòng 2207, làm anh hùng cứu mỹ nhân, liều chết đạp cửa xông vào.
Phòng 2207- văn phòng thầy giáo Lan Tri đang im phăng phắc, một cảnh tượng khó coi cũng không thấy.
Lan Tri áo khoác ngoài đã cởi, chỉ thấy thân trên anh bao phủ lớp áo sơ mi đen nhánh, đang cầm phần viết lên bảng chi chít những công thức toán học, còn gã đàn ông bỉ ổi hèn mọn vô cùng trong mắt Hàn Kính thì đang chống cằm ngồi ở ghế làm việc bên trong, xoăn tít chân mày nhìn đống công thức ấy.
Cả hai đang im lặng nghiên cứu bất ngờ bị Hàn Kính phá cửa, đều giật mình đánh thót một cái, quay mặt nhìn hắn đăm đăm.
Người đàn ông trung niên chắc là quá bận rộn đi, nên cũng không để ý trường đã thay bảo vệ, ông ta thấy Hàn Kính mặt mày non choẹt còn tưởng sinh viên quậy phá, bèn trưng ra bộ mặt chuẩn lãnh đạo cấp cao, nghiêm mặt mắng: "Này cậu kia! Phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa trước khi vào cũng không có nữa à!"
Hàn Kính nuốt nước bọt đánh ực, lén lút nhìn Lan Tri.
Lan Tri tỉnh bơ nhìn ánh mắt cầu cứu của Hàn Kính, chẳng buồn phản ứng gì, không nói một lời, chậm rãi quay mặt lại vào bảng trắng bắt đầu viết tiếp công thức.
Ý định làm anh hùng cứu mỹ nhân của Hàn Kính đã tan thành mây khói, hắn còn đang lắp bắp không biết nên giải thích thế nào cho phải, người đàn ông trung niên lại tiếp tục lên giọng: "Còn đứng ngây ra đó? Cậu muốn tôi tự lôi cậu ra khỏi phòng dạy cách gõ cửa à?"
Ý ông ta muốn Hàn Kính quay trở ra, gõ cửa mới được vào.
Hàn Kính ngượng chính mặt, cúi đầu thất thểu bước ra.
Nhưng hắn chỉ vừa dợm chân, Lan Tri đã cất lời: "Hiệu trưởng Chu, ngài hiểu lầm rồi. Đây là bảo vệ mới của trường mình, không phải là sinh viên đâu.
(Bảo vệ trường này không mặc đồng phục à..)
Hiệu trưởng Chu lập tức "À" một tiếng.
Hàn Kính được Lan Tri giải vây, cảm động vô cùng, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra. Hắn từng có tiền án, ra ngoài cũng chỉ làm được những công việc tay chân thấp hèn. Hàn Kính luôn biết xã hội cũng chưa từng khoan dung với hắn, nhưng không hề nghĩ Lan Tri lại có thể thay hắn giải vây.
Vì Hàn Kính vốn từng nghĩ rằng anh chưa từng quan tâm đến hắn.
Hàn Kính cũng rất lanh, nghe được Lan Tri đang nói giúp cho hắn, liền tranh thủ khép nép cung kính chào hỏi: "Chào ngài hiệu trưởng, tôi tên Hàn Kính, là bảo vệ mới vừa được nhận vào. Vừa rồi là tôi quá mạo muội, cư xử thất lễ, mong ngài bỏ qua."
Hiệu trưởng Chu có chút bất ngờ nhưng rất nhanh cũng đáp lại: "Hóa ra là Tiểu Hàn phòng bảo vệ. Cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi còn đang định gọi điện thoại cho cậu đây."
Hàn Kính biết Lan Tri khi nãy có gọi xuống phòng hắn, nhưng giờ chỉ có thể nhắm mắt giả ngu mà chối biến: "À, vậy sao? Viện trưởng Chu có việc gì không ạ?"
"Tiểu Lan nói cậu biết số điện thoại của mấy hàng ăn 24/24. Bọn tôi định nhờ cậu gọi giúp hai phần ăn khuya."
(Ông nọi này ai ổng cũng kêu tiểu tiểu nổi hết cả da gà:))
Hóa ra là Hàn Kính đã hiểu lầm.
Mà còn là hiểu lầm hết sức nghiêm trọng.
Hàn Kính nhộn nhạo trong lòng, mặt thoáng chốc đỏ ửng như tôm luộc, không nói nên lời.
Hắn đang xấu hổ chết đi được thì Lan Tri đột ngột dừng viết, đi đến trước mặt kéo tay hắn một cái.
Hàn Kính lâu rồi chưa tiếp xúc với cơ thể anh, làn da vừa chạm vào, hắn liền điếng người, giật phắt lên như phải bỏng, miệng lắp bắp: "Th..thầy giáo Lan, t...thầy.."
"Tôi nhớ lúc trước ở cổng bảo vệ cậu có nói biết hết số của các hàng ăn gần đây!" Lan Tri cắt lời hắn.
Cả người Hàn Kính đều ngây dại ra. Lan Tri...Lan Tri vẫn nhớ những lời hắn nói. Lan Tri như vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng những lời nịnh nọt của hắn. Hàn Kính cảm giác như được thiên sứ lôi từ Địa ngục lên Thiên đàng vậy, hạnh phúc đến chết đi sống lại.
(thặc ra vì thầy Lan có trí nhớ tốt hoy..)
Lan Tri đã lấy ví da dưới túi quần ra, rút một tờ 100 tệ (*) nhét vào tay Hàn Kính, nhàn nhạt hỏi: "Bao nhiêu đây đủ mua hai phần không?"
(*) 100 tệ khoảng 350k vnd
Hàn Kính vừa sực tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn là chụp lấy tờ tiền. Nhưng hắn chụp quá nhanh, vô tình nắm luôn cả những ngón tay thon dài của anh.
Lan Tri nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng rút bàn tay về.
Hàn Kính lúc này mới phát hiện hắn đang thất thố, liền lùi về sau một bước, lí nhí nói: "100 tệ mua đồ ăn khuya đương nhiên là đủ, tôi mua xong sẽ đem tiền thừa về cho anh..."
"Không cần." Giọng Lan Tri vẫn đều đều nhàn nhạt như thế: "Tiền còn dư cậu cũng mua cho mình một phần đi. Đừng tối nào cũng ăn mì ăn liền, không tốt đâu."
Nói xong anh cũng không nhìn Hàn Kính nữa, lại quay người bắt đầu viết công thức lên tấm bảng từ.
Hàn Kính đứng ì tại chỗ, cố gắng hít thở.
Trời ạ! Không phải hắn đang nằm mơ đó chứ!
Lan Tri mấy ngày nay thờ ơ với hắn, vậy mà giờ lại nói nhiều như vậy.
Hơn nữa..hơn nữa... Lan Tri khi nãy nói cái gì mà.... Đừng tối nào cũng ăn mì ăn liền, không tốt đâu. Chắc hẳn là anh ngày đó thấy hắn úp mì..nên...nên...quan tâm sức khỏe của hắn.
Hàn Kính cảm thấy như hắn vừa rơi được vào một hũ mật ong, cả người đều bao phủ bởi một lớp ngọt ngào.
(thanh niên mới lớn lần đầu đc crush bắt chuyện =]]]])
Hàn Kính đang lâng lâng, đột nhiên bên tai nghe tiếng hiệu trưởng Chu hỏi: "Tiểu Hàn à, tôi thấy lúc vào cậu rất vội vàng, không biết tìm chúng tôi có chuyện gì không?"
Quả không hổ danh làm lãnh đạo, hỏi một câu là trúng ngay trọng tâm.
Nhưng Hàn Kính cũng sớm nghĩ cách đối phó rồi, hắn lôi từ trong ngực áo ra một cái bóng đèn: "Thầy Lan trước đây có nói bóng đèn trong văn phòng thầy đang hư mất. Tôi thấy ngài cùng thầy Lan nửa đêm tan ca, không có đèn không thể làm việc được nên mới nhanh chóng chạy lên."
Đầu tuần Lan Tri gọi hắn nhớ hay bóng đèn thật. Kết quả đèn không thay được mà Lan Tri bị hắn ăn sạch sẽ.
Hiệu trưởng Chu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà: "Cũng không đến nỗi hư quá, nhưng ánh sáng quả yếu thật, cũng có chút tối. Cậu nếu đến rồi thì tranh thủ đổi luôn đi."
Hàn Kính nhanh nhẹn lấy một cái ghế, bước lên với tay lấy bóng đèn.
Lúc vặn chuôi đèn, Hàn Kính thấy có gì không đúng lắm.
Tuần trước hắn đến đây sửa đèn, tuy không đổi bóng đèn được nhưng hắn nhớ rõ đã vặn bóng đèn cũ ra rồi mà. Vậy giờ cái đèn đang phát sáng này là từ đâu ra?
Hàn Kính đột nhiên cảm thấy việc Lan Tri gọi cho hắn nhờ sửa đèn có chút kỳ lạ.
Hàn Kính còn đang cảm thấy kỳ quái, đột ngột cúi đầu, lại đập vào mắt những hình ảnh làm hắn giận điên người.
Hiệu trưởng Chu không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Lan Tri đang viết chữ trên bảng trắng, dán cả người vào lưng anh.
"Hàm số phía trên này giải như thế này này." Lão ngọt ngào nói, tay phải rất tự nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm phấn của anh, tay trái cũng với một miếng lau bảng, chậm rãi với tay từ phía sau vòng lên đến ngực anh mới chịu dừng lại.
"Tiểu Lan," Lão giờ như nửa ôm lấy cơ thể anh, dán mặt vào bên tai Lan Tri rì rầm: "Cậu thấy phương pháp này của tôi có được không?"
Nói xong lão cười một cái, không nhanh không chậm lau đi một chuỗi công thức trên bảng.
Hàn Kính tức giận, nhảy ngay từ trên ghế xuống cầm bóng đèn chĩa thẳng vào mặt viện trưởng Chu, lớn tiếng hét: "Ông..."
"Có sườn sốt bánh gạo (*) không?" Trước khi hắn kịp động thủ, Lan Tri rất nhanh hỏi một câu.
Thanh âm lạnh mát như một dòng nước suối hắt vào Hàn Kính đang cả người lửa giận phừng phừng. Hắn lập tức thất thần:
"Cái...gì cơ?"
Lan Tri thuận thế giãy khỏi lồng ngực hiệu trưởng Chu, dựa vào bảng trắng mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi hỏi cậu ban đêm có tiệm nào bán món sườn sốt bánh gạo không?"
Cơ thể anh dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng tạo nên một bóng người mở ảo, phảng phất như trải dài đến người hắn, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
Ăn khuya không phải toàn là bún thập cẩm cay, xiên que, cổ vịt ướp cay hay sao? Ai lại đi ăn sườn sốt bánh gạo?
Chưa kể bánh gạo và sườn heo, hai thứ chả liên quan trộn với nhanh thành một món ăn sẽ có vị gì chứ. Hàn Kính đến cạn lời.
Lan Tri im lặng rút bóng đèn suýt chút nữa thành hung khí của Hàn Kính ra khỏi tay hắn, rồi mới quay đầu hỏi hiệu trưởng Chu: "Tôi lâu lắm không ăn sườn sốt bánh gạo rồi, ngài có muốn cùng ăn với tôi không?"
Hiệu trưởng Chu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn còn rất phong độ, lão quay trở về ghế sau, chậm rãi ngồi xuống, trưng ra bộ mặt tươi cười nhưng trong bụng thì không, đáp: "Tiểu Lan ăn gì thì tôi ăn theo cái đó."
Lan Tri bên cạnh quay đầu nhìn hắn: "Hàn Kính, nhờ cậu xuống dưới hỏi xem có tiệm nào có bán sườn sốt bánh gạo không hộ tôi với nhé?"
Hàn Kính ừ ừ hai cái, lắp bắp nói: "Tôi... tôi xuống hỏi ngay, nhưng mà món này tôi chưa từng nghe qua, không biết có hay không..."
"Tôi nghĩ là có. Đây là món ăn đặc sản ở thành phố A này, nhiều tiệm có lắm."
Hàn Kính "À" một cái.
"Vậy nếu được cậu mua ba phần nhé."
"Sao lại là ba?"
Lan tri đem bóng đèn đặt nhẹ nhàng lên bàn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt mà câu dẫn: "Cậu cũng ăn thử xem, rất ngon đó."
Hàn Kính lại "À" một cái.
Hắn có chút hoang mang, vừa rồi hắn muốn đánh hiệu trưởng Chu, Lan Tri lại ngăn cản.
Lan Tri không muốn hắn phát sinh xung đột với lão hiệu trưởng này sao? Hàn Kín chỉ muốn hét to với anh rằng đừng lo lắng cho hắn, chẳng vấn để gì đâu.
Cùng lắm lại ngồi trại cải tạo nửa năm thôi! Anh bị "sàm sỡ" mà, đánh lão ta đáng lắm luôn, hắn cam tâm tình nguyện đấy!
Hiệu trưởng Chu thấy hắn cứ đứng đực như trời trồng ra đấy, mất kiên nhẫn cau mày gắt: "Ngây ngốc ở đây làm gì vậy? Còn không mau đi mua?"
Hàn Kính nhìn Lan Tri.
Anh đã bước đến cửa ra vào dựa lưng vào cửa, hai chân chéo nhau, duỗi ngón tay thon dài gõ mặt cửa.
Hắn biết đấy là ám chỉ của Lan Tri, bảo hắn đừng can thiệp vào chuyện của anh và viện trưởng nữa, mau rời đi đi.
Hàn Kính do dự nhìn hai người thêm vài lần, rốt cuộc vẫn phải vác khuôn mặt xám xịt cùng tờ 100 tệ của Lan Tri thất thểu rời khỏi phòng.
Thân xác Hàn Kính đã đi ra nhưng hồn hắn thì cứ luẩn quẩn trong văn phòng anh. Hàn Kính rầu rĩ lết từng đoạn xuống dưới lầu, trong đầu hắn hiện lên đầy ắp hình ảnh lão hiệu trưởng hèn mọn bỉ ổi kia nửa ôm nửa ấp Lan Tri.
Hắn vốn cũng định làm theo lời Lan Tri, đánh điện hỏi các quán ăn tìm mua sườn sốt bánh gạo anh thích về, nhưng trong lòng hắn cứ phừng phừng lửa giận chẳng biết trút vào đâu.
Cái gì cũng không làm được. Chẳng lẽ cứ để cho ông già hiệu trưởng kia trên đầu hắn mà táy máy tay chân với Lan Tri sao?
Hắn chậm rãi xuống lầu, bước ra sân trường hít sâu một hơi.
Đã quá nửa đêm rồi, bên ngoài trường cũng chẳng còn ai, chỉ còn trơ trọi hai chiếc xe đỗ bên trong bãi đỗ dành riêng cho giáo viên.
Một chiếc là xe bình thường, chiếc còn lại là một cái SUV.
Hàn Kính liếc mắt một cái liền nhận ra ngay chiếc SUV kia, chính là chiếc xe trong đoạn clip mây mưa của hiệu trưởng Chu và Lan Tri.
Đích thị là xe của lão hiệu trưởng rồi!
Hàn Kính đột nhiên đã tìm được chỗ để hắn xả lửa giận. Hắn men theo mấy bồn hoa lượm một viên gạch vừa tay, rồi lịch bịch chạy tới gần chiếc xe SUV kia, vung tay, dồn hết sức lực từ lúc mới bú mẹ đến giờ, hung hăng nện một cú vào cửa sổ xe.
Kính cửa lập tức vỡ vụn, còi báo hiệu trong xe vang lên chí chóe trong đêm khuya.
Không biết ở tầng hai mươi hai nghe thấy không nhỉ? Hàn Kính sợ lão hiệu trưởng hèn mọn bỉ ổi kia t*ng trùng xộc não nên không nghe được lắm, thế là hắn lại lịch bịch chạy về phòng bảo vệ đánh cuộc gọi lên văn phòng Lan Tri:
"Thầy Lan ơi, hiệu trưởng ơi, hai người có ai chạy xe SUV không? Có một chiếc SUV trong bãi đỗ xe ngoài trường bị người ta đập phá nè, hai người mau xuống xem."
( Vừa ăn cắp vừa la làng isreal =]]] ")
Người nghe máy vẫn là Lan Tri, anh im lặng một lúc rồi thấp giọng nói với hiệu trưởng Chu vài câu.
Trong ống nghe truyền đến tiếng gầm thét thê lương và mắng mỏ của hiệu trưởng Chu, sau đó giọng Lan Tri rất trấn tĩnh và lịch sự nói: "Cảm ơn cậu đã báo, chúng tôi lập tức xuống ngay."
Không biết vì sao mà Hàn Kính cảm thấy, hình như trong câu nói của Lan Tri đang nhuộm một vẻ rất tươi cười.
- -
(*) bánh gạo sốt sườn (排骨年糕): Là một trong những món ăn vặt nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, tên tiếng anh là Pork Chop Rice Cake (Pai Gu Nian Gao). Bánh gạo sốt sườn sử dụng miếng sườn lớn (như sườn cơm tấm ý), luộc chín rồi tẩm ướp gia vị, sau đó chiên rất kỹ cho vàng đều cả hai mặt rồi xếp lên dĩa, ăn kèm với bánh gạo và nước sốt đặc trưng. (bánh gạo TQ hình dẹt dẹt dài dài chứ ko phải dạng que như toppoki đâu nha)
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook