Nhị Tiến Chế
-
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 5
Lan Tri hình như không muốn cho hắn thêm một cơ hội thứ hai! Anh rất lạnh nhạt với Hàn Kính, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với trước kia.
.
Trong nháy mắt trước khi tinh dịch kịp phóng ra, Hàn Kính thấy một bàn tay cầm một cái ly thủy tinh rất đẹp chụp vào giữa háng hắn, chuẩn xác nhắm ngay đỉnh dương v*t, hứng trọn tinh dịch bắn ra, một giọt cũng không rớt xuống sàn nhà.
Hàn Kính thở hổn hển một hồi mới hồi phục lại tinh thần sau đợt lên đỉnh. Hắn thấy Lan Tri đang cầm cái ly đựng tinh của hắn.
Lan Tri trông có vẻ rất chán ghét, quay đầu đi hướng khác, vươn tay đẩy thẳng ly tinh dịch cho Hàn Kính.
Hàn Kính chẳng hiểu vì sao anh phải làm như thế, hắn thuận tay nhận cái ly, mặt đần thối ra nhìn anh hỏi: "Cái này là..."
Lan Tri đã quay lưng lại, bắt đầu mặc quần áo, chẳng buồn nhìn Hàn Kính nói: "Cậu đem ra ngoài vứt đi giùm tôi."
Không biết đàn ông vừa bắn tinh xong thì trí thông minh có bị sụt giảm tạm thời hay không, mà Hàn Kính vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Hắn nhìn nhìn cái ly trong tay, buộc miệng hỏi: "Cái ly này còn mới mà, không trầy không nứt gì, sao ném đi tiếc vậy?"
Lan Tri đã giật một tờ khăn giấy lau hạ thể sạch sẽ, nhíu mày trả lời: "Tôi không dùng nữa, cậu nếu thích có thể đem về."
Hàn Kính nghe thế, hồ hởi vui vẻ: "Thật không? Tôi có thể lấy về sao?"
Lan Tri gật đầu, vẫn chẳng buồn ngó hắn một cái. Anh mặc quần tây, cài lại thắt lưng, vuốt phẳng phiu áo sơ mi rồi lại ngồi ngay ngắn phía sau bàn làn việc.
Hàn Kính mân mê cái ly xinh đẹp, nghĩ thầm đây là là quà Lan Tri tặng hắn đấy, Lan Tri thật tốt bụng quá mà. Lòng vui phơi phới, hắn ngẩng đầu cảm kích nhìn Lan Tri.
Lan Tri ngồi trên ghế, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, mười ngón tay cắm vào mái tóc rối bời, không nói lời nào chăm chú đọc một luận văn dài thòng trên màn hình máy tính.
Hàn Kính nuốt một ngụm nước bọt, bưng cái ly cẩn thận từng ly từng tý hỏi một câu: "Thầy Lan, cái ly này thầy thường dùng để uống nước phải không?"
Lan Tri ừ cho có lệ, hai mắt vẫn chăm chăm dán vào màn hình.
Hàn Kính thấy anh không muốn nói chuyện, cũng rất biết điều, lầm lũi đi mặc lại quần áo.
Đang mặc quần bỗng hắn lại nhớ đến vấn đề gì nữa, chẳng kịp cài thắt lưng, tiếp tục hỏi: "Ý mà nè thầy Lan ơi, thầy cho tôi ly nước này rồi sau này khát nước lấy gì uống đây?"
Hắn lảm nhảm nói một hồi cuối cùng cũng thành công dời ánh mắt Lan Tri từ màn hình chuyển về phía hắn.
Quần áo anh rất chỉnh tề, đôi mắt lãnh đạm, chẳng giống tý tẹo nào với điệu bộ dâm dật kích tình khi nãy cả.
Hàn Kính giật mình, lý nhí nói thêm: "Thầy nếu không có ly uống nước thì tôi..."
"Cậu có thể đi được rồi." Lan Tri cắt lời ngay lập tức.
Hàn Kính đang lơ lửng trong hạnh phúc đến ngáo ngơ rồi, nghe Lan Tri nói thế hắn cũng chẳng có cảm giác gì, "À" một cái rồi đần độn ra khỏi phòng anh.
Hàn Kính đi xuống dưới lầu tận đến trước cửa phòng bảo vệ rồi mà vẫn còn mê man, đến khi trời bỗng đánh một tiếng sấm rất lớn, "rầm" một cái bên tai muốn thủng màng nhĩ, hắn mới chịu tỉnh lại.
Lúc làm tình, Lan Tri chẳng hề cự tuyệt hắn, trừ lúc anh cố gắng đè nén những tiếng rên, thì toàn bộ đều phối hợp với hắn.
Vậy mà lúc hắn bắn ra, anh lại lạnh lùng với hắn quá chừng. Đã không cho bắn bên trong, còn sợ tinh hắn vương vãi ra sàn nhà, còn rất ghét bỏ ném đi, thậm chí còn đuổi hắn ra nữa chứ!
Tại sao vậy?!
Hàn Kính thừ người ôm cái ly, nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, nhưng càng nghĩ nhiều hắn lại càng không hiểu.
Chẳng lẽ anh chê "họa mi" hắn không đủ to không đủ lớn?
Nhưng mà Hàn Kính rất chắc chắn hàng của hắn đủ phê đó, hắn xem GV có hay vụng trộm tự so sánh với mấy diễn viên trong phim, chỉ có hơn chứ không có kém nha.
Vậy thì chắc là Lan Tri ghét hắn thời gian không đủ lâu, không có kinh nghiệm rồi!
Đúng là lần này Hàn Kính ra nhanh hơn một chút so với bình thường, nhưng mà cũng là do Lan Tri trần truồng quá hấp dẫn đi, làm hắn không nhịn được.
Hàn Kính vực lại tinh thần, đem cái ly Lan tri đưa hắn rửa sạch sẽ để lên bàn, rồi rất nhanh mở một bộ GV, chắm chú xem đi xem lại mấy lần.
Lần đầu tiên Hàn Kính xem GV không phải để an ủi, mà là học tập.
(note: Lần đầu tiên HK học vì thầy <3)
Thế là cả buổi sáng mưa to như trút nước, Hàn Kính trốn trong phòng nhỏ xem GV, bấm dừng, tua ngược.... chăm chú học các loại động tác, thái độ cực kỳ nghiêm túc như một học sinh giỏi.
Vì Lan Tri mà học tập, hắn cảm thấy rất vui vẻ và nguyện ý.
Hàn Kính đinh ninh lần thứ hai Lan Tri sẽ phải gỡ kính ra lau vì kỹ thuật đột nhiên quá tiến bộ của hắn đấy, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một vấn để hết sức nghiêm trọng: Lan Tri hình như không muốn cho hắn thêm một cơ hội thứ hai!
Anh rất lạnh nhạt với Hàn Kính, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với trước kia. Mỗi lần ra vào trường đều chẳng thèm nhìn Hàn Kính, cứ như đã quên hết sự tình đêm hôm đó rồi vậy.
Hàn Kính có đôi khi không nhịn được, bèn từ phòng bảo vệ chạy ra, mặt dày cười hề hề:
"Thầy giáo Lan tan tầm rồi sao?
"Thầy giáo Lan hôm nay không có tiết à?"
Nếu là trước kia, tuy anh không trả lời nhưng vẫn sẽ gật đầu lịch sự với hắn một cái. Nhưng giờ thì anh chẳng có phản ứng nào, cứ như người điếc vậy, không nhìn hắn cũng chẳng gật đầu với hắn, coi Hàn Kính như không khí.
Hàn Kính dâng lên một cảm giác thất bại thảm hại.
Hắn không biết rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, muốn hỏi Lan Tri thì anh lại không thèm để ý tới hắn. Hàn Kính chỉ biết mỗi ngày thần thờ nhìn cái ly kia.
Có lẽ đêm hôm đó chỉ là nhất thời xúc động nên mới ngủ với hắn thôi...Có lẽ, cơ bản là anh không thích đàn ông?
Nếu như Lan Tri không thích đàn ông, thì hắn tương tư đơn phương anh không phải quá sai lầm rồi sao.
Hàn Kính càng nghĩ càng giận, càng vô cùng tuyệt vọng.
Lan Tri đứng đắn và cấm dục như vậy, chắc chắn sẽ chẳng ưa đàn ông. Đêm đó....chỉ là anh quá mệt mỏi và áp lực... nên mới... làm ra chuyện không suy nghĩ kỹ như vậy....
Lan Tri chắc chắn không có hứng thú với hắn..à nhầm, với đàn ông. Anh chẳng hề có hứng thú với cả chuyện phòng the.
(ko có thằng straight nào ngủ với đàn ông vì stress đâu cháu Hàn ạ...)
Hàn Kính thất vọng cực kỳ.
Nhưng cho dù thất vọng đến thế nào, hắn vẫn không thể ngừng việc lén lút ngắm nhìn anh.
Có một lần thấy anh rời trường khi trời vừa rạng sáng, bóng lưng cao gầy làm Hàn Kính dâng lên một cảm giác muốn phạm tội. Hắn chỉ muốn mặc kệ tất cả mà lao đến, ấn anh xuống đất lột sạch đồ hung hăng mà làm cho đã.
Tất nhiên Hàn Kính vẫn phải sót lại chút lý trí.
Nếu Lan Tri không cấm dục thì tốt biết mấy, nếu Lan Tri thích đàn ông thì tốt biết mấy! Anh nhất định sẽ rất ưng dương v*t to lớn của hắn, nhất định sẽ cảm kích hắn vì anh mà chăm chỉ học kinh nghiệm! Anh chắc chắn sẽ không nỡ rời xa, sẽ nhiệt tình đáp lại tình cảm của hắn!
Hàn Kính tiếc nuối nghĩ ngợi, rất nhanh đã qua một tuần.
Đêm đó Quách Kiệt lại mò đến tìm hắn, gương mặt đỏ lựng, trông rất hưng phấn.
Hàn Kính nghĩ thầm chắc là Quách Kiệt muốn hắn xác nhận chuyện có đồng ý thông đồng cho đàn em vào ăn cắp trong khuôn viên trường hay không. Kỳ thật Hàn Kính mấy ngày nay đều bị Lan Tri làm cho đảo điên, còn nhớ gì nữa đâu, cho nên cũng không biết nói gì, chỉ mở cửa phòng bảo vệ cho Quách Kiệt vào.
"Ê Cục Gạch, tao hỏi này cái!" Quách Kiệt vừa đút đầu vô phòng đã ồn ào.
"Chuyện gì?"
Quách Kiệt cười gằn mấy tiếng, cẩn thận đóng cửa phòng lại:
"Có phải mày đang mê cái ông thầy tên gì mà Lan..Lan phải không?"
Hàn Kính bị nói trúng tim đen, trong lòng nhảy dựng, nhưng ngoài miệng vẫn chật vật phủ nhận: "Anh nói bậy bạ gì đó!"
Quách Kiệt lại cười khùng khục: "Thôi đừng chối! Anh em với nhau bao nhiêu lâu mà tao còn không nhìn ra hả? Hôm đó đang nói chuyện ngon lành, tự nhiên thấy thầy giáo Lan của mày, hai mắt liền sáng rỡ, xong quên luôn tao là ai, xông thẳng ra kia nói chuyện. Lúc anh ta cùng lão thầy già đi mất, trên mặt mày hứng được cả rổ ghen luôn đấy!"
Hàn Kính đành phải cười trừ mấy cái, không phủ nhận cũng chẳng dám xác nhận.
Quách Kiệt dán sát lên người Hàn Kính: "Mày có nhớ lúc đó tao nói hai người đó trông rất quen không?"
Hàn Kính "Ừ" một tiếng.
"Cục Gạch mày đúng có số hưởng luôn đó! Tao về nhà trằn trọc cả tuần cuối cùng cũng nhớ là gặp ở đâu rồi!"
Hàn Kính ngứa ngáy khó chịu, hắn thật tình rất thích Lan Tri, liền nhịn không được gặng hỏi: "Vậy anh rốt cuộc là gặp anh ấy ở đâu?"
Quách Kiệt ngay lúc này lại thừa nước đục thả câu: "Nhưng mà nè, việc lần trước nhờ mày, mày nói để cân nhắc giờ đến đâu rồi?"
Hàn Kính vốn cũng đang do dự có làm hay không, bị Quách Kiệt dùng Lan Tri làm mồi câu, suýt chút nữa hắn đã cắn, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: "Đầu tiên anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh gặp anh ấy ở đâu đi!"
Quách Kiệt nhướn mày: "Mẹ! Cùng ngồi tù chung với nhau, thanh danh Tư béo của tao mày còn không biết, còn sợ tao lừa mày nữa!"
Nói xong Quách Kiệt rút điện thoại di động ra, vừa định mở gì đó, nhưng lại không an tâm, dáo dác nhìn bốn phía rồi hỏi: "Cục Gạch, phòng này cách âm tốt không?"
Hàn Kính đang nóng ruột mà Quách Kiệt cứ lề mề: "Anh có rắm thì mau thả đi chứ!" (*)
(*) Thành ngữ TQ, nguyên câu là có lời mau nói có rắm mau thả.
Quách Kiệt cũng chẳng buồn giận, còn cười hề hề pha trò: "Quả rắm của anh mày to lắm, ngạt chết ba bốn người cũng không thành vấn đề nha."
Sau đó hắn đứng lên kéo Hàn Kính vào phòng trong, đóng cửa nẻo cẩn thận.
"Tao nói nha!" Hắn đẩy đẩy Hàn Kính vài cái.
Hàn Kính đã hết kiên nhẫn, liếc Quách Kiệt một cái: "Anh thân đàn ông lớn xác thế này không thấy mình đang lề mề quá rồi sao?"
Quách Kiệt cười nắc nẻ hai tiếng, mở di động phát một đoạn video. Hàn Kính tiến lên xem.
Đoạn video đang quay một chiếc xe thể thao đa dụng (**) hiệu BMW đắt tiền đang đỗ lại ở vùng ngoại ô.
Người quay phim hẳn là đang chui trong bụi rậm quay lén bằng camera điện thoại, nên hình ảnh rung lắc, độ phân giải cũng không cao.
Nhưng Hàn Kính vẫn sợ đến ngây người. Vì đoạn video này đang quay lại một cuộc mây mưa trên xe.
Chính xác hơn, là một cuộc mây mưa cửa hai người đàn ông trên xe.
Mà hai người đàn ông trần trụi trong video, Hàn Kính liếc mắt một cái đã nhận ra, một người chính là lão đàn ông trung niên bộ dáng lãnh đạo ngày đó vỗ vai Lan Tri hỏi chuyện hội nghị học thuật, người còn lại, không ai khác chính là nam thần Lan Tri của hắn.
Cửa sổ xe phủ một tầng hơi nước, càng làm cho khung cảnh trong xe trở nên mông lung dâm đãng.
Hai người có vẻ rất thoải mái. Lão trung niên còn đè đôi vai trần của Lan Tri lên cánh cửa, tách rộng hai chân anh thô bạo cắm rút. Lan Tri bị đè, hai bàn tay vùi vào trong tóc, hưng phấn theo tiết tấu đâm chọt của lão mà nắm kéo tóc mình.
Rất giống.... rất giống với lúc anh thích thú làm tình cùng Hàn Kính.
Hàn Kính nhìn không chớp mắt, trái tim hắn nhìn Lan Tri tự kéo tóc, dâng lên từng đợt đau đớn, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Quách Kiệt chẳng đam mê đàn ông, nhưng nhìn đoạn video cũng cảm thấy kích thích. Hắn tặc lưỡi "chậc chậc" mấy cái, vừa xem vừa gật gù: "Nhìn không ra đúng không? Thầy giáo Lan bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, mà lột hết quần áo thì con mẹ nó còn đĩ thỏa hơn cả đàn bà!"
Nhưng Quách Kiệt còn chưa kịp bình luận xong, đã nghe một tiếng "choang", điện thoại trên tay đã bị Hàn Kính giật lấy hung hăng ném xuống đất.
"Trời má mày làm trò gì vậy?!" Quách Kiệt vội vàng nhặt điện thoại lên, "May mà là hàng Nokia đập đá đó, chứ Iphone thì thay màn hình sấp mặt rồi!"
"Đưa cho tôi!" Hàn Kính tức giận cắt ngay lời hắn.
"Đưa cái gì cơ?"
"Đưa đoạn video đó cho tôi!"
Quách Kiệt nhìn Hàn Kính đang đỏ mặt tía tai, cười hề hề: "Cục Gạch mày không sao chớ? Mọi ngày mày cũng điềm đạm lắm mà sao hôm nay lại nổi đóa như thế!"
Hắn cố ý đem điện thoại giấu vào túi áo, nói: "Mà cũng đúng thôi, thầy Lan mày vừa ý quả là một cực phẩm hiếm gặp à nha~! Mày biết không, video này là thằng Hắc Tử tình cờ gặp được rồi quay đó, ngày nào cũng lôi ra xem đi xem lại bị tao bắt gặp mấy lần. Nó xem video mà nước dãi chảy đầy đất luôn ấy. Cục Gạch, sau này mày ráng mà hưởng thụ nha~"
"Hưởng thụ cái củ su hào!" Hàn Kính quát, "Anh nhanh cho tôi đi!"
Quách Kiệt cười cười móc điện thoại ra, cố tình lại nhắc đến chuyện ăn trộm trong trường: "Dạo này kinh tế khó khăn quá, cả su hào cũng không có mà ăn, nên bọn này đang trông chờ Hàn Kính mày giúp đỡ đó."
Trong đầu Hàn Kính lúc này chỉ nghĩ đến đoạn video mây mưa của Lan Tri, lại không thể để cho Quách Kiệt, Hắc Tử hay bất kì một kẻ nào có thể giương mắt chó nhìn cơ thể trần trụi của anh thêm một lần nào nữa, liền đồng ý ngay: "Được rồi! Cùng nhau kiếm cơm ăn, tôi giúp đỡ anh anh cũng phải đáp ứng yêu cầu của tôi, phải không?"
Quách Kiệt thấy hắn đã chịu đáp ứng, cũng không buồn lèm bèm thêm nữa, hắn lấy di động ra: "Cục Gạch nè điện thoại mày có bluetooth không?"
Hàn Kính nhận xong đoạn video, lập tức chỉ vào điện thoại Quách Kiệt, nghiêm túc ra lệnh: "Anh giữ lại làm gì vậy! Xóa ngay đi!"
Quách Kiệt cười ha ha: "Mày yên tâm tao không hứng thú với đực rựa, chỉ chép ra cho chú may xem thôi."
Nói xong hắn cũng dứt khoát xóa video đi.
Hàn Kính nghĩ một lúc lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói thằng Hắc Tử cũng xóa luôn video trong máy nó đi, để mà tôi biết nó còn dám vụng trộm xem, tôi sẽ đ*t banh lỗ đít nó luôn.
oOo
Đêm đó Hàn Kính mất ngủ.
Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh mịt mờ cùng động tác kéo tóc khi hưng phấn của Lan Tri trong đoạn video kia.
Hắn với điện thoại mở video lên, thủ dâm liên tục ba lần, đến khi không còn bắn được gì mới kiệt sức đi vào giấc ngủ.
Hôm sau là thứ sáu, Hàn Kính hai mắt thâm quầng, ủ rũ tựa lưng vào cửa bảo vệ nhìn người ra vào.
Nếu biết được Lan Tri thích đàn ông, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng, tại sao lại cảm giác như cả người bị rút cạn sức sống thế này, rất bứt rứt khó chịu. Hắn thẫn thờ ngồi một hồi, khi sực tỉnh liền hoảng hốt phát hiện trời đã bắt đầu tối.
Chạng vạng tối, sắc trời nhá nhem, hắn thấy Lan Tri đang có vẻ lo lắng đi nhanh từ tòa nhà ra.Trời hôm nay chuyển lạnh, Lan Tri đang vận một bộ vest sáng màu, áo sơ mi trong màu đen, trông đẹp mắt vô cùng.
Nhưng Hàn Kính thấy tim hắn như nát tan ra từng mảnh.
Hắn biết rõ Lan Tri lạnh lùng, sẽ lờ hắn đi, chẳng đế ý gì đến hắn nên Hàn Kính cũng không ra ngoài chào hỏi, chỉ im lặng ngắm nhìn anh.
Lan Tri vừa sắp sửa ra khỏi cổng trường liền có người đuổi theo phía sau: "Tiểu Lan, Tiểu Lan, chờ một chút."
Lan Tri dừng chân, ngoái đầu nhìn lại. Hàn Kính cũng bất giác nhìn theo.
Không nhìn không sao, vừa nhìn Hàn Kính lại máu nóng cuồn cuộn cả người.
Người vừa gọi Lan Tri lại không ai khác chính là cái lão trung niên mập mạp hói đầu kia!
Tuổi tác dáng người, hắn đều hơn xa lão kia mà! Hàn Kính căm giận nghĩ, coi như hàng họ lão ngon lành đi, nhưng hắn không tin có thể qua mặt được hàng của hắn.
Hàn Kính còn đang nghĩ ngợi, lão trung niên đã đến bên cạnh Lan Tri, vỗ vỗ lên vai anh: "Tiểu Lan, khoan đi đã. Ta vừa nghĩ ra một phương pháp mới, chúng ta quay lại văn phòng suy luận một chút đi."
Lan Tri nhíu mày, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, lại ngẩng đầu nhìn trời bắt đầu sụp tối, mặt trăng ló dạng.
"Bây giờ sao?" Anh có chút do dự hỏi.
"Đúng, bây giờ." Lão trung niên đáp: "Cậu gần đây không phải đang bận làm luận văn sao? Nếu phương pháp kia hiệu quả, chúng ta sẽ kịp nộp bản thảo nghiên cứu cho hội nghị học thuật thành phố C rồi."
Lão vừa nói vừa đẩy Lan Tri vẫn đang im lặng quay lại tòa nhà.
Lan Tri mím chặt môi, trên mặt hiện lên một biểu cảm không muốn đi. Nhưng anh cũng không nói thêm gì, lặng im trước sau như một, đi theo gã trung niên lãnh đạo lần nữa vào thang máy đi lên lầu.
- -
(**)xe thể thao đa dụng. Hay còn gọi là SUV. Hình đây cho dễ hiểu
Ừm.... t ko muốn spoil nhưng truyện viết theo góc nhìn của Hàn Kính nên sẽ khá là phiến diện, mọi ng đừng kết luận vội nha....
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 5
Lan Tri hình như không muốn cho hắn thêm một cơ hội thứ hai! Anh rất lạnh nhạt với Hàn Kính, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với trước kia.
.
Trong nháy mắt trước khi tinh dịch kịp phóng ra, Hàn Kính thấy một bàn tay cầm một cái ly thủy tinh rất đẹp chụp vào giữa háng hắn, chuẩn xác nhắm ngay đỉnh dương v*t, hứng trọn tinh dịch bắn ra, một giọt cũng không rớt xuống sàn nhà.
Hàn Kính thở hổn hển một hồi mới hồi phục lại tinh thần sau đợt lên đỉnh. Hắn thấy Lan Tri đang cầm cái ly đựng tinh của hắn.
Lan Tri trông có vẻ rất chán ghét, quay đầu đi hướng khác, vươn tay đẩy thẳng ly tinh dịch cho Hàn Kính.
Hàn Kính chẳng hiểu vì sao anh phải làm như thế, hắn thuận tay nhận cái ly, mặt đần thối ra nhìn anh hỏi: "Cái này là..."
Lan Tri đã quay lưng lại, bắt đầu mặc quần áo, chẳng buồn nhìn Hàn Kính nói: "Cậu đem ra ngoài vứt đi giùm tôi."
Không biết đàn ông vừa bắn tinh xong thì trí thông minh có bị sụt giảm tạm thời hay không, mà Hàn Kính vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Hắn nhìn nhìn cái ly trong tay, buộc miệng hỏi: "Cái ly này còn mới mà, không trầy không nứt gì, sao ném đi tiếc vậy?"
Lan Tri đã giật một tờ khăn giấy lau hạ thể sạch sẽ, nhíu mày trả lời: "Tôi không dùng nữa, cậu nếu thích có thể đem về."
Hàn Kính nghe thế, hồ hởi vui vẻ: "Thật không? Tôi có thể lấy về sao?"
Lan Tri gật đầu, vẫn chẳng buồn ngó hắn một cái. Anh mặc quần tây, cài lại thắt lưng, vuốt phẳng phiu áo sơ mi rồi lại ngồi ngay ngắn phía sau bàn làn việc.
Hàn Kính mân mê cái ly xinh đẹp, nghĩ thầm đây là là quà Lan Tri tặng hắn đấy, Lan Tri thật tốt bụng quá mà. Lòng vui phơi phới, hắn ngẩng đầu cảm kích nhìn Lan Tri.
Lan Tri ngồi trên ghế, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, mười ngón tay cắm vào mái tóc rối bời, không nói lời nào chăm chú đọc một luận văn dài thòng trên màn hình máy tính.
Hàn Kính nuốt một ngụm nước bọt, bưng cái ly cẩn thận từng ly từng tý hỏi một câu: "Thầy Lan, cái ly này thầy thường dùng để uống nước phải không?"
Lan Tri ừ cho có lệ, hai mắt vẫn chăm chăm dán vào màn hình.
Hàn Kính thấy anh không muốn nói chuyện, cũng rất biết điều, lầm lũi đi mặc lại quần áo.
Đang mặc quần bỗng hắn lại nhớ đến vấn đề gì nữa, chẳng kịp cài thắt lưng, tiếp tục hỏi: "Ý mà nè thầy Lan ơi, thầy cho tôi ly nước này rồi sau này khát nước lấy gì uống đây?"
Hắn lảm nhảm nói một hồi cuối cùng cũng thành công dời ánh mắt Lan Tri từ màn hình chuyển về phía hắn.
Quần áo anh rất chỉnh tề, đôi mắt lãnh đạm, chẳng giống tý tẹo nào với điệu bộ dâm dật kích tình khi nãy cả.
Hàn Kính giật mình, lý nhí nói thêm: "Thầy nếu không có ly uống nước thì tôi..."
"Cậu có thể đi được rồi." Lan Tri cắt lời ngay lập tức.
Hàn Kính đang lơ lửng trong hạnh phúc đến ngáo ngơ rồi, nghe Lan Tri nói thế hắn cũng chẳng có cảm giác gì, "À" một cái rồi đần độn ra khỏi phòng anh.
Hàn Kính đi xuống dưới lầu tận đến trước cửa phòng bảo vệ rồi mà vẫn còn mê man, đến khi trời bỗng đánh một tiếng sấm rất lớn, "rầm" một cái bên tai muốn thủng màng nhĩ, hắn mới chịu tỉnh lại.
Lúc làm tình, Lan Tri chẳng hề cự tuyệt hắn, trừ lúc anh cố gắng đè nén những tiếng rên, thì toàn bộ đều phối hợp với hắn.
Vậy mà lúc hắn bắn ra, anh lại lạnh lùng với hắn quá chừng. Đã không cho bắn bên trong, còn sợ tinh hắn vương vãi ra sàn nhà, còn rất ghét bỏ ném đi, thậm chí còn đuổi hắn ra nữa chứ!
Tại sao vậy?!
Hàn Kính thừ người ôm cái ly, nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, nhưng càng nghĩ nhiều hắn lại càng không hiểu.
Chẳng lẽ anh chê "họa mi" hắn không đủ to không đủ lớn?
Nhưng mà Hàn Kính rất chắc chắn hàng của hắn đủ phê đó, hắn xem GV có hay vụng trộm tự so sánh với mấy diễn viên trong phim, chỉ có hơn chứ không có kém nha.
Vậy thì chắc là Lan Tri ghét hắn thời gian không đủ lâu, không có kinh nghiệm rồi!
Đúng là lần này Hàn Kính ra nhanh hơn một chút so với bình thường, nhưng mà cũng là do Lan Tri trần truồng quá hấp dẫn đi, làm hắn không nhịn được.
Hàn Kính vực lại tinh thần, đem cái ly Lan tri đưa hắn rửa sạch sẽ để lên bàn, rồi rất nhanh mở một bộ GV, chắm chú xem đi xem lại mấy lần.
Lần đầu tiên Hàn Kính xem GV không phải để an ủi, mà là học tập.
(note: Lần đầu tiên HK học vì thầy <3)
Thế là cả buổi sáng mưa to như trút nước, Hàn Kính trốn trong phòng nhỏ xem GV, bấm dừng, tua ngược.... chăm chú học các loại động tác, thái độ cực kỳ nghiêm túc như một học sinh giỏi.
Vì Lan Tri mà học tập, hắn cảm thấy rất vui vẻ và nguyện ý.
Hàn Kính đinh ninh lần thứ hai Lan Tri sẽ phải gỡ kính ra lau vì kỹ thuật đột nhiên quá tiến bộ của hắn đấy, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một vấn để hết sức nghiêm trọng: Lan Tri hình như không muốn cho hắn thêm một cơ hội thứ hai!
Anh rất lạnh nhạt với Hàn Kính, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với trước kia. Mỗi lần ra vào trường đều chẳng thèm nhìn Hàn Kính, cứ như đã quên hết sự tình đêm hôm đó rồi vậy.
Hàn Kính có đôi khi không nhịn được, bèn từ phòng bảo vệ chạy ra, mặt dày cười hề hề:
"Thầy giáo Lan tan tầm rồi sao?
"Thầy giáo Lan hôm nay không có tiết à?"
Nếu là trước kia, tuy anh không trả lời nhưng vẫn sẽ gật đầu lịch sự với hắn một cái. Nhưng giờ thì anh chẳng có phản ứng nào, cứ như người điếc vậy, không nhìn hắn cũng chẳng gật đầu với hắn, coi Hàn Kính như không khí.
Hàn Kính dâng lên một cảm giác thất bại thảm hại.
Hắn không biết rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, muốn hỏi Lan Tri thì anh lại không thèm để ý tới hắn. Hàn Kính chỉ biết mỗi ngày thần thờ nhìn cái ly kia.
Có lẽ đêm hôm đó chỉ là nhất thời xúc động nên mới ngủ với hắn thôi...Có lẽ, cơ bản là anh không thích đàn ông?
Nếu như Lan Tri không thích đàn ông, thì hắn tương tư đơn phương anh không phải quá sai lầm rồi sao.
Hàn Kính càng nghĩ càng giận, càng vô cùng tuyệt vọng.
Lan Tri đứng đắn và cấm dục như vậy, chắc chắn sẽ chẳng ưa đàn ông. Đêm đó....chỉ là anh quá mệt mỏi và áp lực... nên mới... làm ra chuyện không suy nghĩ kỹ như vậy....
Lan Tri chắc chắn không có hứng thú với hắn..à nhầm, với đàn ông. Anh chẳng hề có hứng thú với cả chuyện phòng the.
(ko có thằng straight nào ngủ với đàn ông vì stress đâu cháu Hàn ạ...)
Hàn Kính thất vọng cực kỳ.
Nhưng cho dù thất vọng đến thế nào, hắn vẫn không thể ngừng việc lén lút ngắm nhìn anh.
Có một lần thấy anh rời trường khi trời vừa rạng sáng, bóng lưng cao gầy làm Hàn Kính dâng lên một cảm giác muốn phạm tội. Hắn chỉ muốn mặc kệ tất cả mà lao đến, ấn anh xuống đất lột sạch đồ hung hăng mà làm cho đã.
Tất nhiên Hàn Kính vẫn phải sót lại chút lý trí.
Nếu Lan Tri không cấm dục thì tốt biết mấy, nếu Lan Tri thích đàn ông thì tốt biết mấy! Anh nhất định sẽ rất ưng dương v*t to lớn của hắn, nhất định sẽ cảm kích hắn vì anh mà chăm chỉ học kinh nghiệm! Anh chắc chắn sẽ không nỡ rời xa, sẽ nhiệt tình đáp lại tình cảm của hắn!
Hàn Kính tiếc nuối nghĩ ngợi, rất nhanh đã qua một tuần.
Đêm đó Quách Kiệt lại mò đến tìm hắn, gương mặt đỏ lựng, trông rất hưng phấn.
Hàn Kính nghĩ thầm chắc là Quách Kiệt muốn hắn xác nhận chuyện có đồng ý thông đồng cho đàn em vào ăn cắp trong khuôn viên trường hay không. Kỳ thật Hàn Kính mấy ngày nay đều bị Lan Tri làm cho đảo điên, còn nhớ gì nữa đâu, cho nên cũng không biết nói gì, chỉ mở cửa phòng bảo vệ cho Quách Kiệt vào.
"Ê Cục Gạch, tao hỏi này cái!" Quách Kiệt vừa đút đầu vô phòng đã ồn ào.
"Chuyện gì?"
Quách Kiệt cười gằn mấy tiếng, cẩn thận đóng cửa phòng lại:
"Có phải mày đang mê cái ông thầy tên gì mà Lan..Lan phải không?"
Hàn Kính bị nói trúng tim đen, trong lòng nhảy dựng, nhưng ngoài miệng vẫn chật vật phủ nhận: "Anh nói bậy bạ gì đó!"
Quách Kiệt lại cười khùng khục: "Thôi đừng chối! Anh em với nhau bao nhiêu lâu mà tao còn không nhìn ra hả? Hôm đó đang nói chuyện ngon lành, tự nhiên thấy thầy giáo Lan của mày, hai mắt liền sáng rỡ, xong quên luôn tao là ai, xông thẳng ra kia nói chuyện. Lúc anh ta cùng lão thầy già đi mất, trên mặt mày hứng được cả rổ ghen luôn đấy!"
Hàn Kính đành phải cười trừ mấy cái, không phủ nhận cũng chẳng dám xác nhận.
Quách Kiệt dán sát lên người Hàn Kính: "Mày có nhớ lúc đó tao nói hai người đó trông rất quen không?"
Hàn Kính "Ừ" một tiếng.
"Cục Gạch mày đúng có số hưởng luôn đó! Tao về nhà trằn trọc cả tuần cuối cùng cũng nhớ là gặp ở đâu rồi!"
Hàn Kính ngứa ngáy khó chịu, hắn thật tình rất thích Lan Tri, liền nhịn không được gặng hỏi: "Vậy anh rốt cuộc là gặp anh ấy ở đâu?"
Quách Kiệt ngay lúc này lại thừa nước đục thả câu: "Nhưng mà nè, việc lần trước nhờ mày, mày nói để cân nhắc giờ đến đâu rồi?"
Hàn Kính vốn cũng đang do dự có làm hay không, bị Quách Kiệt dùng Lan Tri làm mồi câu, suýt chút nữa hắn đã cắn, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: "Đầu tiên anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh gặp anh ấy ở đâu đi!"
Quách Kiệt nhướn mày: "Mẹ! Cùng ngồi tù chung với nhau, thanh danh Tư béo của tao mày còn không biết, còn sợ tao lừa mày nữa!"
Nói xong Quách Kiệt rút điện thoại di động ra, vừa định mở gì đó, nhưng lại không an tâm, dáo dác nhìn bốn phía rồi hỏi: "Cục Gạch, phòng này cách âm tốt không?"
Hàn Kính đang nóng ruột mà Quách Kiệt cứ lề mề: "Anh có rắm thì mau thả đi chứ!" (*)
(*) Thành ngữ TQ, nguyên câu là có lời mau nói có rắm mau thả.
Quách Kiệt cũng chẳng buồn giận, còn cười hề hề pha trò: "Quả rắm của anh mày to lắm, ngạt chết ba bốn người cũng không thành vấn đề nha."
Sau đó hắn đứng lên kéo Hàn Kính vào phòng trong, đóng cửa nẻo cẩn thận.
"Tao nói nha!" Hắn đẩy đẩy Hàn Kính vài cái.
Hàn Kính đã hết kiên nhẫn, liếc Quách Kiệt một cái: "Anh thân đàn ông lớn xác thế này không thấy mình đang lề mề quá rồi sao?"
Quách Kiệt cười nắc nẻ hai tiếng, mở di động phát một đoạn video. Hàn Kính tiến lên xem.
Đoạn video đang quay một chiếc xe thể thao đa dụng (**) hiệu BMW đắt tiền đang đỗ lại ở vùng ngoại ô.
Người quay phim hẳn là đang chui trong bụi rậm quay lén bằng camera điện thoại, nên hình ảnh rung lắc, độ phân giải cũng không cao.
Nhưng Hàn Kính vẫn sợ đến ngây người. Vì đoạn video này đang quay lại một cuộc mây mưa trên xe.
Chính xác hơn, là một cuộc mây mưa cửa hai người đàn ông trên xe.
Mà hai người đàn ông trần trụi trong video, Hàn Kính liếc mắt một cái đã nhận ra, một người chính là lão đàn ông trung niên bộ dáng lãnh đạo ngày đó vỗ vai Lan Tri hỏi chuyện hội nghị học thuật, người còn lại, không ai khác chính là nam thần Lan Tri của hắn.
Cửa sổ xe phủ một tầng hơi nước, càng làm cho khung cảnh trong xe trở nên mông lung dâm đãng.
Hai người có vẻ rất thoải mái. Lão trung niên còn đè đôi vai trần của Lan Tri lên cánh cửa, tách rộng hai chân anh thô bạo cắm rút. Lan Tri bị đè, hai bàn tay vùi vào trong tóc, hưng phấn theo tiết tấu đâm chọt của lão mà nắm kéo tóc mình.
Rất giống.... rất giống với lúc anh thích thú làm tình cùng Hàn Kính.
Hàn Kính nhìn không chớp mắt, trái tim hắn nhìn Lan Tri tự kéo tóc, dâng lên từng đợt đau đớn, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Quách Kiệt chẳng đam mê đàn ông, nhưng nhìn đoạn video cũng cảm thấy kích thích. Hắn tặc lưỡi "chậc chậc" mấy cái, vừa xem vừa gật gù: "Nhìn không ra đúng không? Thầy giáo Lan bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, mà lột hết quần áo thì con mẹ nó còn đĩ thỏa hơn cả đàn bà!"
Nhưng Quách Kiệt còn chưa kịp bình luận xong, đã nghe một tiếng "choang", điện thoại trên tay đã bị Hàn Kính giật lấy hung hăng ném xuống đất.
"Trời má mày làm trò gì vậy?!" Quách Kiệt vội vàng nhặt điện thoại lên, "May mà là hàng Nokia đập đá đó, chứ Iphone thì thay màn hình sấp mặt rồi!"
"Đưa cho tôi!" Hàn Kính tức giận cắt ngay lời hắn.
"Đưa cái gì cơ?"
"Đưa đoạn video đó cho tôi!"
Quách Kiệt nhìn Hàn Kính đang đỏ mặt tía tai, cười hề hề: "Cục Gạch mày không sao chớ? Mọi ngày mày cũng điềm đạm lắm mà sao hôm nay lại nổi đóa như thế!"
Hắn cố ý đem điện thoại giấu vào túi áo, nói: "Mà cũng đúng thôi, thầy Lan mày vừa ý quả là một cực phẩm hiếm gặp à nha~! Mày biết không, video này là thằng Hắc Tử tình cờ gặp được rồi quay đó, ngày nào cũng lôi ra xem đi xem lại bị tao bắt gặp mấy lần. Nó xem video mà nước dãi chảy đầy đất luôn ấy. Cục Gạch, sau này mày ráng mà hưởng thụ nha~"
"Hưởng thụ cái củ su hào!" Hàn Kính quát, "Anh nhanh cho tôi đi!"
Quách Kiệt cười cười móc điện thoại ra, cố tình lại nhắc đến chuyện ăn trộm trong trường: "Dạo này kinh tế khó khăn quá, cả su hào cũng không có mà ăn, nên bọn này đang trông chờ Hàn Kính mày giúp đỡ đó."
Trong đầu Hàn Kính lúc này chỉ nghĩ đến đoạn video mây mưa của Lan Tri, lại không thể để cho Quách Kiệt, Hắc Tử hay bất kì một kẻ nào có thể giương mắt chó nhìn cơ thể trần trụi của anh thêm một lần nào nữa, liền đồng ý ngay: "Được rồi! Cùng nhau kiếm cơm ăn, tôi giúp đỡ anh anh cũng phải đáp ứng yêu cầu của tôi, phải không?"
Quách Kiệt thấy hắn đã chịu đáp ứng, cũng không buồn lèm bèm thêm nữa, hắn lấy di động ra: "Cục Gạch nè điện thoại mày có bluetooth không?"
Hàn Kính nhận xong đoạn video, lập tức chỉ vào điện thoại Quách Kiệt, nghiêm túc ra lệnh: "Anh giữ lại làm gì vậy! Xóa ngay đi!"
Quách Kiệt cười ha ha: "Mày yên tâm tao không hứng thú với đực rựa, chỉ chép ra cho chú may xem thôi."
Nói xong hắn cũng dứt khoát xóa video đi.
Hàn Kính nghĩ một lúc lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói thằng Hắc Tử cũng xóa luôn video trong máy nó đi, để mà tôi biết nó còn dám vụng trộm xem, tôi sẽ đ*t banh lỗ đít nó luôn.
oOo
Đêm đó Hàn Kính mất ngủ.
Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh mịt mờ cùng động tác kéo tóc khi hưng phấn của Lan Tri trong đoạn video kia.
Hắn với điện thoại mở video lên, thủ dâm liên tục ba lần, đến khi không còn bắn được gì mới kiệt sức đi vào giấc ngủ.
Hôm sau là thứ sáu, Hàn Kính hai mắt thâm quầng, ủ rũ tựa lưng vào cửa bảo vệ nhìn người ra vào.
Nếu biết được Lan Tri thích đàn ông, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng, tại sao lại cảm giác như cả người bị rút cạn sức sống thế này, rất bứt rứt khó chịu. Hắn thẫn thờ ngồi một hồi, khi sực tỉnh liền hoảng hốt phát hiện trời đã bắt đầu tối.
Chạng vạng tối, sắc trời nhá nhem, hắn thấy Lan Tri đang có vẻ lo lắng đi nhanh từ tòa nhà ra.Trời hôm nay chuyển lạnh, Lan Tri đang vận một bộ vest sáng màu, áo sơ mi trong màu đen, trông đẹp mắt vô cùng.
Nhưng Hàn Kính thấy tim hắn như nát tan ra từng mảnh.
Hắn biết rõ Lan Tri lạnh lùng, sẽ lờ hắn đi, chẳng đế ý gì đến hắn nên Hàn Kính cũng không ra ngoài chào hỏi, chỉ im lặng ngắm nhìn anh.
Lan Tri vừa sắp sửa ra khỏi cổng trường liền có người đuổi theo phía sau: "Tiểu Lan, Tiểu Lan, chờ một chút."
Lan Tri dừng chân, ngoái đầu nhìn lại. Hàn Kính cũng bất giác nhìn theo.
Không nhìn không sao, vừa nhìn Hàn Kính lại máu nóng cuồn cuộn cả người.
Người vừa gọi Lan Tri lại không ai khác chính là cái lão trung niên mập mạp hói đầu kia!
Tuổi tác dáng người, hắn đều hơn xa lão kia mà! Hàn Kính căm giận nghĩ, coi như hàng họ lão ngon lành đi, nhưng hắn không tin có thể qua mặt được hàng của hắn.
Hàn Kính còn đang nghĩ ngợi, lão trung niên đã đến bên cạnh Lan Tri, vỗ vỗ lên vai anh: "Tiểu Lan, khoan đi đã. Ta vừa nghĩ ra một phương pháp mới, chúng ta quay lại văn phòng suy luận một chút đi."
Lan Tri nhíu mày, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, lại ngẩng đầu nhìn trời bắt đầu sụp tối, mặt trăng ló dạng.
"Bây giờ sao?" Anh có chút do dự hỏi.
"Đúng, bây giờ." Lão trung niên đáp: "Cậu gần đây không phải đang bận làm luận văn sao? Nếu phương pháp kia hiệu quả, chúng ta sẽ kịp nộp bản thảo nghiên cứu cho hội nghị học thuật thành phố C rồi."
Lão vừa nói vừa đẩy Lan Tri vẫn đang im lặng quay lại tòa nhà.
Lan Tri mím chặt môi, trên mặt hiện lên một biểu cảm không muốn đi. Nhưng anh cũng không nói thêm gì, lặng im trước sau như một, đi theo gã trung niên lãnh đạo lần nữa vào thang máy đi lên lầu.
- -
(**)xe thể thao đa dụng. Hay còn gọi là SUV. Hình đây cho dễ hiểu
Ừm.... t ko muốn spoil nhưng truyện viết theo góc nhìn của Hàn Kính nên sẽ khá là phiến diện, mọi ng đừng kết luận vội nha....
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook