Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ
-
Chương 13
13,
Để tôi an tâm ở lại đây, anh còn nhờ người khác đưa máy tính đến.
Ban đầu, tôi vừa gõ mật khẩu vừa chửi người anh trai “khác cha khác mẹ” từ trên trời rơi xuống này.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một thư mực khó chịu ở phía bên trái màn hình.
Khác với những hàng chữ y khoa ngay ngắn bên trái, tên của nó rất ngắn gọn phóng khoáng: Nội dung chính bài phát biểu họp nhóm.
Khi tôi run rẩy nhấp vào thư mục này xem qua một lần, từ “Trần Nam con mẹ anh” trong lòng tôi biến hành “Trần Nam anh trai ruột của em”.
Người một nhà cả mà, đừng thấy tôi có sữa mà gọi tôi là mẹ.
Quan trọng là lần này sữa của anh trai Trần Nam đã cứu mạng chó của tôi!
Cả buổi chiều, tôi đều vùi đầu làm bài báo cáo họp nhóm của tuần sau.
Lúc Trần Nam đẩy cửa bước vào thậm chí tôi còn không biết.
Có người xoa tóc tôi, “Có đói bụng không?”
Trên người anh có mùi thuốc khử trùng, nhưng không gay mũi mà mang theo mùi dịu nhẹ.
Có bản tóm tắt của Trần Nam, bài báo cáo của tôi tiến triển thuận lợi, tâm trạng rất tốt, tôi ngửa mặt lên hớn hở gọi: “Anh!”
Rõ ràng vẻ mặt Trần Nam cứng ngắc, áo blouse trắng ôm lấy thân hình mảnh khảnh của anh, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tôi mỉm cười đứng dậy, “Tối nay anh muốn ăn gì? Em gái mời anh ăn gì cũng được.”
Trần Nam dựa vào tường, mặt trầm như nước,
“Đúng là tôi có một người em gái, nhưng em ấy tên là Trần Bắc, cao một mét bảy mốt, nặng 47kg, hai mươi tuổi.”
Sau đó tầm mắt của anh quét một vòng xung quanh tôi, ý nghĩa phần còn lại không cần nói cũng hiểu.
“Vậy nên tôi không thiếu em gái.”
????
Tôi cảm thấy như bị một con dao đâm phập vào.
Tôi chọc gì đến anh vậy?
Chẳng lẽ tiếng gọi anh trai chưa đủ ngọt ngào ư?
Tuy nhiên, tôi cố chịu đựng.
Tôi cố nén giọng, nở nụ cười hở tám răng tiêu chuẩn.
“Vậy anh thiếu cái gì?”
“Thiếu bạn gái.”
Lòng tôi nhảy dựng.
Là ý mà tôi muốn phải không?
Để tôi an tâm ở lại đây, anh còn nhờ người khác đưa máy tính đến.
Ban đầu, tôi vừa gõ mật khẩu vừa chửi người anh trai “khác cha khác mẹ” từ trên trời rơi xuống này.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một thư mực khó chịu ở phía bên trái màn hình.
Khác với những hàng chữ y khoa ngay ngắn bên trái, tên của nó rất ngắn gọn phóng khoáng: Nội dung chính bài phát biểu họp nhóm.
Khi tôi run rẩy nhấp vào thư mục này xem qua một lần, từ “Trần Nam con mẹ anh” trong lòng tôi biến hành “Trần Nam anh trai ruột của em”.
Người một nhà cả mà, đừng thấy tôi có sữa mà gọi tôi là mẹ.
Quan trọng là lần này sữa của anh trai Trần Nam đã cứu mạng chó của tôi!
Cả buổi chiều, tôi đều vùi đầu làm bài báo cáo họp nhóm của tuần sau.
Lúc Trần Nam đẩy cửa bước vào thậm chí tôi còn không biết.
Có người xoa tóc tôi, “Có đói bụng không?”
Trên người anh có mùi thuốc khử trùng, nhưng không gay mũi mà mang theo mùi dịu nhẹ.
Có bản tóm tắt của Trần Nam, bài báo cáo của tôi tiến triển thuận lợi, tâm trạng rất tốt, tôi ngửa mặt lên hớn hở gọi: “Anh!”
Rõ ràng vẻ mặt Trần Nam cứng ngắc, áo blouse trắng ôm lấy thân hình mảnh khảnh của anh, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tôi mỉm cười đứng dậy, “Tối nay anh muốn ăn gì? Em gái mời anh ăn gì cũng được.”
Trần Nam dựa vào tường, mặt trầm như nước,
“Đúng là tôi có một người em gái, nhưng em ấy tên là Trần Bắc, cao một mét bảy mốt, nặng 47kg, hai mươi tuổi.”
Sau đó tầm mắt của anh quét một vòng xung quanh tôi, ý nghĩa phần còn lại không cần nói cũng hiểu.
“Vậy nên tôi không thiếu em gái.”
????
Tôi cảm thấy như bị một con dao đâm phập vào.
Tôi chọc gì đến anh vậy?
Chẳng lẽ tiếng gọi anh trai chưa đủ ngọt ngào ư?
Tuy nhiên, tôi cố chịu đựng.
Tôi cố nén giọng, nở nụ cười hở tám răng tiêu chuẩn.
“Vậy anh thiếu cái gì?”
“Thiếu bạn gái.”
Lòng tôi nhảy dựng.
Là ý mà tôi muốn phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook