Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ
-
Chương 12
12,
Ngày hôm sau, tôi mang theo súp gà ở cổng trường đến thẳng khoa ngoại mà tôi đã hỏi trước với ông nội Trần.
Đúng vào giờ nghỉ giải lao buổi trưa, cách tôi thò đầu vào đã khiến một bác sĩ trẻ chú ý.
“Cô gái, cô tìm ai?”
“Tôi tìm Trần Nam.”
Anh ta cau mày, méo dài giọng, “Ồ? Lại thêm một người nữa tìm bác sĩ Trần?”
Vừa nói dứt lời, các chị gái y tá đang tụ tập nói chuyện đồng loạt quay sang đây.
Tôi đã vốn hơi ngại việc giao tiếp xã hội, lần này càng giống như bị kim châm, theo bản năng muốn bỏ trốn.
Tôi nhét hộp giữ nhiệt vào tay anh ta.
“Phiền anh đưa nó cho Trần Nam, nói là…. Trần Thiên Thiên đưa.”
Tôi nghĩ đến đêm đó Trần Nam thiếu giác ngộ, tôi còn chủ động lấy lòng đi đưa súp gà, cảm thấy hơi mất mặt, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.
“Ông nội bảo tôi đến.”
Bỗng nhiên trên lưng hơi nặng, bác sĩ trẻ vui mừng ra mặt.
“Hóa ra là em gái à, sao không nói sớm!”
Anh ta vẫy tay với cô gái trẻ ở trạm y tá: “Lưu Đan, cô đưa em gái Trần Nam đi đi, anh ấy ở trong phòng nghỉ.”
????
Có phải anh ta hiểu nhầm gì không?
Tôi ngơ ngác bị một nhóm các chị y tá vây quanh, ai cũng ăn nói nhẹ nhàng, còn có hai người trông rất xinh đẹp, nhét kẹo và socola vào trong túi của tôi.
Ngâm mình trong hũ mật một giây tôi đã muốn làm phản.
Miệng muốn giải thích nhưng không mở ra được, làm sao bây giờ, ai bảo các chị tiên nữ này hiền quá hu hu hu.
Chị tiên nữ dẫn tôi đến cửa, khẽ thì thầm:
“Bác sĩ Trần ở bên trong. Anh ấy vừa hoàn thành một ca phẫu thuật nên có thể đang nghỉ, em tự vào nhé.”
Trong phòng tối om, tôi nương theo ánh sáng mờ ảo đi tới mép giường mới nghe thấy tiếng thở đều đều của Trần Nam.
Bây giờ làm gì.
Leo lên lưng cọp rồi khó leo xuống.
Phòng nghỉ không lớn, ở mép giường có một cái ghế. Tôi lặng lẽ ngồi xuống chờ “anh trai” tỉnh lại.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì tôi và Trần Nam đã đổi vị trí cho nhau mất rồi.
Không biết tôi nằm trên giường từ khi nào, mà Trần Nam ngồi trên ghế yên lặng nhìn tôi
Xung quanh tối như vậy, nhưng đôi mắt của anh rất sáng.
Trong tích tắc, tôi cảm thấy đối diện là một con báo săn đang ngủ yên trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
“Bác sĩ Trần, có tiện vào không?”
Người ngồi trên ghế khẽ cử động, ánh đèn chiếu vào mắt khiến tôi lập tức thấy đau.
“Vào đi.” Giọng nói Trần Nam mệt mỏi khàn khàn.
Vẫn là chị gái tiên nữ kia bước vào.
Cô ấy thấy tôi nằm trên giường chưa tỉnh ngủ thì không khỏi cong mắt.
“Quan hệ của bác sĩ Trần với em gái tốt ghê.”
“Em gái?” Trần Nam hơi kinh ngạc.
Tôi không thể để Trần Nam phá hỏng sự dịu dàng của các chị tiên nữ với tôi được!
Tôi vội vàng bắt chuyện, cầm lấy hộp giữ nhiệt bên giường đưa cho anh.
“Anh à, ông nội bảo em mang súp gà tới cho anh nè.”
Tôi điên cuồng lườm anh ta, cũng không biết anh giai này có ngầm hiểu được không.
Trần Nam đối diện với đôi mắt gần như sắp lác của tôi, khóe miệng vốn thẳng tắp đột nhiên hơi nhếch lên, cực kỳ tự nhiên đáp lại.
“Ừ, từ nhỏ đã tốt rồi.”
Trần Nam cúi người vén vài lọn tóc trên trán cọ vào mắt cho tôi, hơi thở của anh gần như phả vào tai tôi, ánh nước trong mắt như muốn dìm tôi chết đuối.
“Anh sắp bận rồi, em gái…” Anh khẽ cười làm tim tôi run lên.
“Ở đây chờ anh.”
Chị gái ngoài cửa vẫn cười tươi không biết gì, nhưng cách đó người bước, tôi bị người trước mặt tạo nên một bầu không khí ái muội bao trùm không biết là do cố ý hay vô tình, khiến tôi không được tự nhiên.
Trên mặt người này vẫn mang vẻ nghiêm túc, nhưng tâm cơ rất sâu, cứ mở miệng ” anh trai” “em gái”, rõ ràng…. là đang trả thù tôi.
Ngày hôm sau, tôi mang theo súp gà ở cổng trường đến thẳng khoa ngoại mà tôi đã hỏi trước với ông nội Trần.
Đúng vào giờ nghỉ giải lao buổi trưa, cách tôi thò đầu vào đã khiến một bác sĩ trẻ chú ý.
“Cô gái, cô tìm ai?”
“Tôi tìm Trần Nam.”
Anh ta cau mày, méo dài giọng, “Ồ? Lại thêm một người nữa tìm bác sĩ Trần?”
Vừa nói dứt lời, các chị gái y tá đang tụ tập nói chuyện đồng loạt quay sang đây.
Tôi đã vốn hơi ngại việc giao tiếp xã hội, lần này càng giống như bị kim châm, theo bản năng muốn bỏ trốn.
Tôi nhét hộp giữ nhiệt vào tay anh ta.
“Phiền anh đưa nó cho Trần Nam, nói là…. Trần Thiên Thiên đưa.”
Tôi nghĩ đến đêm đó Trần Nam thiếu giác ngộ, tôi còn chủ động lấy lòng đi đưa súp gà, cảm thấy hơi mất mặt, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.
“Ông nội bảo tôi đến.”
Bỗng nhiên trên lưng hơi nặng, bác sĩ trẻ vui mừng ra mặt.
“Hóa ra là em gái à, sao không nói sớm!”
Anh ta vẫy tay với cô gái trẻ ở trạm y tá: “Lưu Đan, cô đưa em gái Trần Nam đi đi, anh ấy ở trong phòng nghỉ.”
????
Có phải anh ta hiểu nhầm gì không?
Tôi ngơ ngác bị một nhóm các chị y tá vây quanh, ai cũng ăn nói nhẹ nhàng, còn có hai người trông rất xinh đẹp, nhét kẹo và socola vào trong túi của tôi.
Ngâm mình trong hũ mật một giây tôi đã muốn làm phản.
Miệng muốn giải thích nhưng không mở ra được, làm sao bây giờ, ai bảo các chị tiên nữ này hiền quá hu hu hu.
Chị tiên nữ dẫn tôi đến cửa, khẽ thì thầm:
“Bác sĩ Trần ở bên trong. Anh ấy vừa hoàn thành một ca phẫu thuật nên có thể đang nghỉ, em tự vào nhé.”
Trong phòng tối om, tôi nương theo ánh sáng mờ ảo đi tới mép giường mới nghe thấy tiếng thở đều đều của Trần Nam.
Bây giờ làm gì.
Leo lên lưng cọp rồi khó leo xuống.
Phòng nghỉ không lớn, ở mép giường có một cái ghế. Tôi lặng lẽ ngồi xuống chờ “anh trai” tỉnh lại.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì tôi và Trần Nam đã đổi vị trí cho nhau mất rồi.
Không biết tôi nằm trên giường từ khi nào, mà Trần Nam ngồi trên ghế yên lặng nhìn tôi
Xung quanh tối như vậy, nhưng đôi mắt của anh rất sáng.
Trong tích tắc, tôi cảm thấy đối diện là một con báo săn đang ngủ yên trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
“Bác sĩ Trần, có tiện vào không?”
Người ngồi trên ghế khẽ cử động, ánh đèn chiếu vào mắt khiến tôi lập tức thấy đau.
“Vào đi.” Giọng nói Trần Nam mệt mỏi khàn khàn.
Vẫn là chị gái tiên nữ kia bước vào.
Cô ấy thấy tôi nằm trên giường chưa tỉnh ngủ thì không khỏi cong mắt.
“Quan hệ của bác sĩ Trần với em gái tốt ghê.”
“Em gái?” Trần Nam hơi kinh ngạc.
Tôi không thể để Trần Nam phá hỏng sự dịu dàng của các chị tiên nữ với tôi được!
Tôi vội vàng bắt chuyện, cầm lấy hộp giữ nhiệt bên giường đưa cho anh.
“Anh à, ông nội bảo em mang súp gà tới cho anh nè.”
Tôi điên cuồng lườm anh ta, cũng không biết anh giai này có ngầm hiểu được không.
Trần Nam đối diện với đôi mắt gần như sắp lác của tôi, khóe miệng vốn thẳng tắp đột nhiên hơi nhếch lên, cực kỳ tự nhiên đáp lại.
“Ừ, từ nhỏ đã tốt rồi.”
Trần Nam cúi người vén vài lọn tóc trên trán cọ vào mắt cho tôi, hơi thở của anh gần như phả vào tai tôi, ánh nước trong mắt như muốn dìm tôi chết đuối.
“Anh sắp bận rồi, em gái…” Anh khẽ cười làm tim tôi run lên.
“Ở đây chờ anh.”
Chị gái ngoài cửa vẫn cười tươi không biết gì, nhưng cách đó người bước, tôi bị người trước mặt tạo nên một bầu không khí ái muội bao trùm không biết là do cố ý hay vô tình, khiến tôi không được tự nhiên.
Trên mặt người này vẫn mang vẻ nghiêm túc, nhưng tâm cơ rất sâu, cứ mở miệng ” anh trai” “em gái”, rõ ràng…. là đang trả thù tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook