Nhật ký si hán của thiếu gia
-
Chương 12:
Hôm nay là thứ bảy.
Lâm Chiêu nhìn động tĩnh phía đối diện, có chút nghi ngờ, hàng xóm đối diện đổi người rồi? Vào lúc cô đang kinh ngạc, có người đi từ bên trong ra, sau đó hai người đối mặt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hử? Ngồi cùng bàn?” Lâm Chiêu kinh ngạc.
Mạc Kỳ thấy cô có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, sợ hãi cười: “Nhà tớ ở xa, ba mẹ nói thuê phòng ở gần đây, đúng lúc người nhà này đang cho thuê, tớ liền dọn vào. Không nghĩ tới, cậu… cậu ở đối diện.”
Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cậu cảm thấy buồn cười, chơi với bạn cùng bàn này thật vui, nói một chút thì sẽ đỏ mặt.
“Vậy chào buổi sáng, hàng xóm mới.” Hai mắt Lâm Chiêu cong thành một đường thẳng, nghiêng đầu, dáng vẻ đáng yêu cười chào cậu.
Mạc Kỳ trông thật ngượng ngùng, thấy cô cười càng xấu hổ, cúi đầu bối rối: “Chào, chào cậu.”
“Vậy cậu có muốn ăn sáng không? Tớ đang định xuống mua, nhân tiện mua cho cậu một phần nhé?” Lâm Chiêu hỏi.
Mạc Kỳ gãi đầu nói: “Không cần, tớ đã mua rồi.”
“À.” Lâm Chiêu nói xong định đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Kỳ gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Lâm Chiêu quay đầu, khó hiểu nhìn cậu: “Hử?”
“Tớ… Cái kia, bữa sáng tớ mua rất nhiều, cậu có muốn… ăn một chút không?”
Mạc Kỳ nói xong, nhìn Lâm Chiêu, nhưng cô không nói một lời, chỉ híp mắt nhìn cậu, cũng không biết là có cảm xúc gì. Vì thế cậu vội vàng nói: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm, tớ chính là…” Dáng vẻ cậu có chút thẹn thùng, “Cuối tuần tớ có thể cùng cậu làm bài tập không?”
Hóa ra là như vậy. Lâm Chiêu cười, bạn cùng bàn của cô thật tốt quá.
“Được.” Cô đáp, “À, cậu mới dọn qua đây, có lẽ bên trong còn bừa bộn, lát nữa cậu qua nhà tớ làm bài tập đi, có gì không biết có thể hỏi tớ. Nhưng mà, phí phụ đạo của tớ không chỉ có một bữa sáng thôi đâu, cậu còn phải mời tớ bữa trưa và bữa tối.”
Mạc Kỳ nghe xong có chút kinh ngạc, mở to hai mắt.
“Hử? Không muốn sao? Vậy…” Lâm Chiêu cố ý kéo dài.
“Không phải không phải! Tớ đồng ý!” Mạc Kỳ nói không lựa lời, vội vàng trả lời, cậu vừa kinh ngạc nhưng mà là do quá vui mừng, là niềm vui ngoài ý muốn cậu cầu còn không được.
Lúc này đến lượt Lâm Chiêu lúng túng, giúp bạn một tay vốn là chuyện bình thường, huống chi là bạn cùng bàn của cô, vốn nói muốn mời ăn cơm chỉ là trêu chọc cậu một chút, không nghĩ tới cậu lại đồng ý, còn phản ứng lớn như vậy.
Tớ đồng ý! Ha ha, câu này nghe giống như cô cướp được một thiếu niên đàng hoàng cùng nhau chạy trốn, đối phương tình thâm ý thiết không màng tất cả trả lời “Tớ đồng ý.”
Nhưng mà vẫn không nên trêu chọc cậu. Lâm Chiêu cười: “Được, bữa sáng của tớ đâu?” Cô duỗi hai tay, mở lòng bàn tay ra, đôi mắt to tròn nhìn Mạc Kỳ.
“A? Đây!” Cậu ngây người trong chốc lát, trầm mê trong ánh mắt cô, đột nhiên hoàn hồn, tránh ra một chút để ra một vị trí, “Cậu có muốn vào cùng không?”
“Được nha.” Lâm Chiêu cũng không khách khí, bước vào nhà của bạn cùng bàn.
Mạc Kỳ đóng cửa lại, ở nơi cô không nhìn thấy, cậu hơi nhếch miệng, trong mắt thâm trầm, mang theo chút vui mừng khi đạt được kế hoạch.
Trong phòng sạch sẽ, ngăn nắp không chút bừa bộn, lúc cô nhìn thấy không nhịn được tán dương, thật không hổ là bạn cùng bàn của cô, thiếu niên trắng nõn sạch sẽ, căn phòng cũng sạch sẽ trắng tinh.
Ăn xong bữa sáng Lâm Chiêu trở lại nhà mình, dĩ nhiên không quên mang theo Mạc Kỳ. Nhà cô ngược lại rất tiện, lúc ấy ba mẹ cô cân nhắc đến việc học của cô, còn đặc biệt kê bàn học ở phòng ngủ và phòng khách, nhưng mà trước kia cô toàn dùng trong phòng ngủ, phòng khách đã lâu không dùng tới, lúc này có thể dùng cùng Mạc Kỳ.
Cô không sợ cũng không kiêng kị chút nào. Cô cảm thấy bạn cùng bàn chỉ là chú thỏ trắng , cao một mét tám mấy mà tính cách lại cực kỳ mềm mại như chú thỏ trắng, chú thỏ trắng làm người khác muốn bảo vệ.
Hì hì.
Cô ngẩng đầu cười rạng rỡ với cậu: “Học ở đây đi, cậu kéo một cái ghế ngồi ở bên kia, tớ ngồi đối diện cậu.”
“Được.” Mạc Kỳ đáp.
Cô cười lên thật đẹp, muốn…
Làm cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook