Nhất Kiến Chung Tình - Bạch Cốt Tinh
-
Chương 7
“Dù thế nào tôi cũng sẽ không thích cậu, cậu nhớ kỹ là được.”
Kỷ Hiết Nhan bỏ lại những lời này, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Sâm đi vào phòng tắm, giặt bằng tay quần áo đã thay của Kỷ Hiết Nhan, rồi phơi ở ban công, sau đó mới đi ra ngoài.
Ngôn Miểu ôm một hộp khoai chiên, đổi phim hoạt hình xem, Ngôn Sâm không thấy Kỷ Hiết Nhan, bèn hỏi thằng bé: “Chú đâu?”
“Xuống lầu rồi ạ.”
Ngôn Sâm cho rằng Kỷ Hiết Nhan đi rồi, cuống cuồng vội vàng chạy xuống dưới lầu, ở khúc quanh đụng phải người đang đi lên.
Kỷ Hiết Nhan mở hai tay ôm cậu, nhíu mày: “Đầu hoài tống bão?”
“Xin lỗi.” Ngôn Sâm đỏ mặt đứng thẳng người.
Kỷ Hiết Nhan nhìn chăm chú khuôn mặt của cậu vài lần, đưa nay niết niết: “Dễ thẹn thùng như vậy, thật đáng yêu.”
“Đáng đáng đáng, đáng yêu sao?”
Kỷ Hiết Nhan bị cậu chọc cười.
Ngôn Sâm vào lúc này lại không còn nói lắp: “A Nhan, anh cười lên trông thật đẹp mắt.”
“Không được gọi A Nhan.” Kỷ Hiết Nhan có chút khó chịu không tên, trừng Ngôn Sâm một cái: “Lúc tôi không cười không dễ nhìn hả?”
“Đẹp, anh làm gì cũng đẹp hết, lúc ăn cơm đẹp, lúc ngủ đẹp, lúc cao trào cũng đẹp nữa.”
Kỷ Hiết Nhan nheo mắt lại: “Cậu lại câu dẫn tôi?”
Ngôn Sâm liên tục xua tay: “Không có không có, em thật sự không có, chỉ là em không nhịn được muốn khen anh thôi.”
Nếu như sống chung cùng người này, khẳng định rất thú vị, Kỷ Hiết Nhan tiến đến bên tai Ngôn Sâm nói: “Làm sao bây giờ, tôi không nhịn được muốn làm cậu.”
Mặt Ngôn Sâm lại bốc cháy: “Bây giờ là ban ngày, như vậy… Không tốt đi.”
Không tốt thì không tốt, tại sao còn phải kèm theo chữ “đi”, không kiên định như vậy, hại Kỷ Hiết Nhan suýt chút nữa lại không nhịn được.
Ngôn Sâm phải ra ngoài mua thức ăn, hỏi Kỷ Hiết Nhan có đi hay không.
Kỷ Hiết Nhan mặt lạnh: “Cậu để tôi mặc thế này ra ngoài?”
Dáng đẹp mặc gì cũng đẹp, Ngôn Sâm lại muốn khen hắn, nhưng sợ Kỷ Hiết Nhan lại cho rằng cậu đang câu dẫn hắn, liền đổi một câu: “Vậy anh ở nhà chờ em, em rất nhanh sẽ về.”
Đến khi Ngôn Sâm ra ngoài, Kỷ Hiết Nhan mới cau mày, khó chịu nói thầm một câu, hừ mẹ hắn mới muốn ở nhà chờ cậu.
Ngôn Sâm nói rất nhanh nhưng lại không thể nào nhanh, ba tiếng sau cậu mới trở về, trong tay xách theo một đống túi mua sắm.
Kỷ Hiết Nhan quét mắt qua một cái, tất cả đều là hàng hiệu.
Rất đắt.
Kỷ Hiết Nhan cau mày: “Cậu mua cái gì?”
Ngôn Sâm lấy từng thứ trong túi mua sắm ra, phủ kín ghế sa lông trong phòng khách: “Áo, quần, đồ lót, giày, tất, khăn mặt, còn có sữa tắm anh thích nữa…”
Ngôn Miểu nhìn một vòng, thấy dường như ba không có mua cho mình, không vui vẻ chu miệng nhỏ: “Ba ba thiệt bất công.”
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên hỏi: “Làm sao cậu biết tôi thích sữa tắm loại này?”
Ngôn Sâm sửng sốt một chút, cúi đầu móc một thanh sô cô la từ trong túi, đưa cho Ngôn Miểu: “Mua cho con này.”
Ngôn Miểu vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn ba ba!”
Ngôn Sâm không trả lời câu hỏi của Kỷ Hiết Nhan, Kỷ Hiết Nhan cũng không hỏi lại, mặc thử từng món quần áo dưới sự yêu cầu của Ngôn Sâm.
Đều rất vừa vặn, cũng đều là kiểu dáng Kỷ Hiết Nhan thường ngày thích mặc.
Ăn trưa xong, Kỷ Hiết Nhan nhận điện thoại, chị hắn gọi tới, nói với hắn tiến triển việc mua bán sát nhập Long Thành. Chuyện trong công ty phần lớn đều do chị hắn xử lý, Kỷ Hiết Nhan không quan tâm, cũng lười đi quản, hắn không thích nhất chính là tiếp điện thoại báo cáo công tác như vậy.
Nhưng không thích cũng phải nghe, không phải bởi vì hắn là thành viên hội đồng quản trị trên danh nghĩa, mà bởi vì, người kia là chị ruột của hắn.
Tốn mười lăm phút nói xong chuyện công việc, người bên kia điện thoại thay đổi ngữ khí, hỏi đến việc tư: “Mấy ngày nay em làm gì, cũng không về nhà.”
“Ở nhà bạn.” Vừa dứt lời, Kỷ Hiết Nhan nghe được tiếng cửa mở, quay người thì thấy Ngôn Sâm đi ra từ trong phòng trẻ con, hắn cho cậu một cái ánh mắt, đi tới trước cửa sổ, “Chị nói với bà nội một chút, mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại, nói bà ấy đừng lo lắng.”
“Làm sao có thể không lo, tối hôm qua bà còn nhắc với chị, sợ mày lại bị đụng đầu ở ngoài… Mấy năm qua mày quả thực chơi bời quá mức rồi đấy, uống rượu đánh nhau đua xe, mày còn trẻ mày không sợ, nhưng dù gì mày cũng phải suy nghĩ một chút cho năng lực chịu đựng của trái tim người già chứ.”
Kỷ Hiết Nhan siết chặt điện thoại di động, trên trán nổi gân xanh, hắn hít một hơi thật sâu, muốn đè xuống tức giận đột nhiên nổi lên trong lòng, nhưng chỉ phí công.
Giống như đối phương đã nói, mấy năm qua Kỷ Hiết Nhan rất điên cuồng, tính cách cũng hỏng không chỉ một chút.
“Mấy người luôn nói tôi phải suy nghĩ cho cảm thụ của lão nhân gia, nhưng có ai suy nghĩ cho cảm thụ của tôi không! Chị nói cho bà nội biết, nếu như không muốn mất đi đứa cháu trai duy nhất của bà, thì cũng đừng lại phái người theo dõi tôi!”
Nói xong cúp máy, ném điện thoại di động vào ghế sa lông.
Hắn dùng không ít sức lực, điện thoại di động bắn lên từ trên nệm ghế sa lông, rơi xuống đất, một tiếng “đùng” vang lên.
Ngôn Sâm đi tới, nhặt điện thoại lên nhìn, tróc mất một mảng nước sơn, cũng may màn hình không bị nứt. Cậu nhẹ nhàng đặt điện thoại di động trên khay trà, rót một tách nước, đi tới trước mặt Kỷ Hiết Nhan, ôn nhu nói: “Uống miếng nước đi.”
Kỷ Hiết Nhan nhíu mày nhìn cậu, không có nhận.
Ngôn Sâm nhét tách nước vào trong tay hắn: “Đừng tức giận, em cùng anh trò chuyện nhé.”
Ai thích nói chuyện cùng cậu. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Hiết Nhan vẫn được trấn an, tức giận nghẹn trong ngực chậm rãi tản ra, hắn rũ mắt uống một ngụm, đang muốn mở miệng, Ngôn Sâm đột nhiên đưa tay chạm vào lông mi của hắn: “Rất dài nha.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Ngôn Sâm cười nói: “Rất đẹp.”
Trên mặt Kỷ Hiết Nhan không biểu cảm: “Cậu ngoại trừ chữ đẹp này ra còn có thể nói chút gì khác không.”
Ngôn Sâm quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng trẻ em, nhón chân lên lại gần bên tai Kỷ Hiết Nhan, nhẹ giọng nói: “Cũng rất lớn.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Mặt Ngôn Sâm có chút hồng, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: “Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Kỷ Hiết Nhan không nhịn được nặn nặn mi tâm.
Kỷ Hiết Nhan bỏ lại những lời này, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Sâm đi vào phòng tắm, giặt bằng tay quần áo đã thay của Kỷ Hiết Nhan, rồi phơi ở ban công, sau đó mới đi ra ngoài.
Ngôn Miểu ôm một hộp khoai chiên, đổi phim hoạt hình xem, Ngôn Sâm không thấy Kỷ Hiết Nhan, bèn hỏi thằng bé: “Chú đâu?”
“Xuống lầu rồi ạ.”
Ngôn Sâm cho rằng Kỷ Hiết Nhan đi rồi, cuống cuồng vội vàng chạy xuống dưới lầu, ở khúc quanh đụng phải người đang đi lên.
Kỷ Hiết Nhan mở hai tay ôm cậu, nhíu mày: “Đầu hoài tống bão?”
“Xin lỗi.” Ngôn Sâm đỏ mặt đứng thẳng người.
Kỷ Hiết Nhan nhìn chăm chú khuôn mặt của cậu vài lần, đưa nay niết niết: “Dễ thẹn thùng như vậy, thật đáng yêu.”
“Đáng đáng đáng, đáng yêu sao?”
Kỷ Hiết Nhan bị cậu chọc cười.
Ngôn Sâm vào lúc này lại không còn nói lắp: “A Nhan, anh cười lên trông thật đẹp mắt.”
“Không được gọi A Nhan.” Kỷ Hiết Nhan có chút khó chịu không tên, trừng Ngôn Sâm một cái: “Lúc tôi không cười không dễ nhìn hả?”
“Đẹp, anh làm gì cũng đẹp hết, lúc ăn cơm đẹp, lúc ngủ đẹp, lúc cao trào cũng đẹp nữa.”
Kỷ Hiết Nhan nheo mắt lại: “Cậu lại câu dẫn tôi?”
Ngôn Sâm liên tục xua tay: “Không có không có, em thật sự không có, chỉ là em không nhịn được muốn khen anh thôi.”
Nếu như sống chung cùng người này, khẳng định rất thú vị, Kỷ Hiết Nhan tiến đến bên tai Ngôn Sâm nói: “Làm sao bây giờ, tôi không nhịn được muốn làm cậu.”
Mặt Ngôn Sâm lại bốc cháy: “Bây giờ là ban ngày, như vậy… Không tốt đi.”
Không tốt thì không tốt, tại sao còn phải kèm theo chữ “đi”, không kiên định như vậy, hại Kỷ Hiết Nhan suýt chút nữa lại không nhịn được.
Ngôn Sâm phải ra ngoài mua thức ăn, hỏi Kỷ Hiết Nhan có đi hay không.
Kỷ Hiết Nhan mặt lạnh: “Cậu để tôi mặc thế này ra ngoài?”
Dáng đẹp mặc gì cũng đẹp, Ngôn Sâm lại muốn khen hắn, nhưng sợ Kỷ Hiết Nhan lại cho rằng cậu đang câu dẫn hắn, liền đổi một câu: “Vậy anh ở nhà chờ em, em rất nhanh sẽ về.”
Đến khi Ngôn Sâm ra ngoài, Kỷ Hiết Nhan mới cau mày, khó chịu nói thầm một câu, hừ mẹ hắn mới muốn ở nhà chờ cậu.
Ngôn Sâm nói rất nhanh nhưng lại không thể nào nhanh, ba tiếng sau cậu mới trở về, trong tay xách theo một đống túi mua sắm.
Kỷ Hiết Nhan quét mắt qua một cái, tất cả đều là hàng hiệu.
Rất đắt.
Kỷ Hiết Nhan cau mày: “Cậu mua cái gì?”
Ngôn Sâm lấy từng thứ trong túi mua sắm ra, phủ kín ghế sa lông trong phòng khách: “Áo, quần, đồ lót, giày, tất, khăn mặt, còn có sữa tắm anh thích nữa…”
Ngôn Miểu nhìn một vòng, thấy dường như ba không có mua cho mình, không vui vẻ chu miệng nhỏ: “Ba ba thiệt bất công.”
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên hỏi: “Làm sao cậu biết tôi thích sữa tắm loại này?”
Ngôn Sâm sửng sốt một chút, cúi đầu móc một thanh sô cô la từ trong túi, đưa cho Ngôn Miểu: “Mua cho con này.”
Ngôn Miểu vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn ba ba!”
Ngôn Sâm không trả lời câu hỏi của Kỷ Hiết Nhan, Kỷ Hiết Nhan cũng không hỏi lại, mặc thử từng món quần áo dưới sự yêu cầu của Ngôn Sâm.
Đều rất vừa vặn, cũng đều là kiểu dáng Kỷ Hiết Nhan thường ngày thích mặc.
Ăn trưa xong, Kỷ Hiết Nhan nhận điện thoại, chị hắn gọi tới, nói với hắn tiến triển việc mua bán sát nhập Long Thành. Chuyện trong công ty phần lớn đều do chị hắn xử lý, Kỷ Hiết Nhan không quan tâm, cũng lười đi quản, hắn không thích nhất chính là tiếp điện thoại báo cáo công tác như vậy.
Nhưng không thích cũng phải nghe, không phải bởi vì hắn là thành viên hội đồng quản trị trên danh nghĩa, mà bởi vì, người kia là chị ruột của hắn.
Tốn mười lăm phút nói xong chuyện công việc, người bên kia điện thoại thay đổi ngữ khí, hỏi đến việc tư: “Mấy ngày nay em làm gì, cũng không về nhà.”
“Ở nhà bạn.” Vừa dứt lời, Kỷ Hiết Nhan nghe được tiếng cửa mở, quay người thì thấy Ngôn Sâm đi ra từ trong phòng trẻ con, hắn cho cậu một cái ánh mắt, đi tới trước cửa sổ, “Chị nói với bà nội một chút, mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại, nói bà ấy đừng lo lắng.”
“Làm sao có thể không lo, tối hôm qua bà còn nhắc với chị, sợ mày lại bị đụng đầu ở ngoài… Mấy năm qua mày quả thực chơi bời quá mức rồi đấy, uống rượu đánh nhau đua xe, mày còn trẻ mày không sợ, nhưng dù gì mày cũng phải suy nghĩ một chút cho năng lực chịu đựng của trái tim người già chứ.”
Kỷ Hiết Nhan siết chặt điện thoại di động, trên trán nổi gân xanh, hắn hít một hơi thật sâu, muốn đè xuống tức giận đột nhiên nổi lên trong lòng, nhưng chỉ phí công.
Giống như đối phương đã nói, mấy năm qua Kỷ Hiết Nhan rất điên cuồng, tính cách cũng hỏng không chỉ một chút.
“Mấy người luôn nói tôi phải suy nghĩ cho cảm thụ của lão nhân gia, nhưng có ai suy nghĩ cho cảm thụ của tôi không! Chị nói cho bà nội biết, nếu như không muốn mất đi đứa cháu trai duy nhất của bà, thì cũng đừng lại phái người theo dõi tôi!”
Nói xong cúp máy, ném điện thoại di động vào ghế sa lông.
Hắn dùng không ít sức lực, điện thoại di động bắn lên từ trên nệm ghế sa lông, rơi xuống đất, một tiếng “đùng” vang lên.
Ngôn Sâm đi tới, nhặt điện thoại lên nhìn, tróc mất một mảng nước sơn, cũng may màn hình không bị nứt. Cậu nhẹ nhàng đặt điện thoại di động trên khay trà, rót một tách nước, đi tới trước mặt Kỷ Hiết Nhan, ôn nhu nói: “Uống miếng nước đi.”
Kỷ Hiết Nhan nhíu mày nhìn cậu, không có nhận.
Ngôn Sâm nhét tách nước vào trong tay hắn: “Đừng tức giận, em cùng anh trò chuyện nhé.”
Ai thích nói chuyện cùng cậu. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Hiết Nhan vẫn được trấn an, tức giận nghẹn trong ngực chậm rãi tản ra, hắn rũ mắt uống một ngụm, đang muốn mở miệng, Ngôn Sâm đột nhiên đưa tay chạm vào lông mi của hắn: “Rất dài nha.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Ngôn Sâm cười nói: “Rất đẹp.”
Trên mặt Kỷ Hiết Nhan không biểu cảm: “Cậu ngoại trừ chữ đẹp này ra còn có thể nói chút gì khác không.”
Ngôn Sâm quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng trẻ em, nhón chân lên lại gần bên tai Kỷ Hiết Nhan, nhẹ giọng nói: “Cũng rất lớn.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Mặt Ngôn Sâm có chút hồng, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: “Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Kỷ Hiết Nhan không nhịn được nặn nặn mi tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook