Nhất Kiến Chung Tình - Bạch Cốt Tinh
-
Chương 11
Ngôn Sâm nào dám cùng hắn hồ đồ, hôn mấy lần sờ mấy cái rồi dỗ người đi tắm rửa. Đến khi Kỷ Hiết Nhan từ trong buồng tắm đi ra, Ngôn Sâm để hắn nằm sấp trên giường, cầm dầu thuốc cẩn thận bôi cho hắn, bôi được một nửa thì phát hiện người đã ngủ thiếp đi.
Vết thương trên đầu kia khẳng định chảy không ít máu, Ngôn Sâm nghĩ như vậy, đau lòng vô cùng.
Bôi dầu thuốc xong, giúp Kỷ Hiết Nhan đắp kín mền, Ngôn Sâm ngồi bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của hắn một lúc lâu, sau đó đứng dậy tắt đèn, ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Sâm đi vào thư phòng xem lại ghi hình của camera giám sát ngoài cửa, trầm mặt nhìn kỹ. Khi thấy Kỷ Hiết Nhan bị người đánh một gậy vào đầu, Ngôn Sâm bóp nát con chuột trong tay
Kỷ Hiết Nhan hỏi Ngôn Sâm có phải đắc tội người nào đó hay không.
Ngôn Sâm ở trong chùa hai mươi mấy năm, tổng cộng chỉ từng xuống núi hai lần, người cậu quen biết tại thành phố này chỉ có thể đếm được trong một bàn tay.
Cậu đi đâu để đắc tội ai.
Ngôn Sâm đứng dậy đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Trước đây cậu cũng không thích hút thuốc, là Kỷ Hiết Nhan dạy cậu.
Cậu lại nhớ tới ngày đó gặp gỡ Kỷ Hiết Nhan.
Mùa đông năm ấy đổ xuống một trận tuyết lớn hiếm thấy, đại tuyết phong sơn mười mấy ngày, trong mười mấy ngày đó, Cẩm Kiêu không ngừng gọi điện thoại cho cậu. Cẩm Kiêu khóc trong điện thoại, nói, sư huynh, em mệt mỏi quá.
Đó là lần đầu tiên Ngôn Sâm nghe thấy Cẩm Kiểu khóc. Tiểu sư đệ này của cậu đặc biệt bướng bỉnh, khi còn bé không ít lần bị sư phụ cậu đánh, mười bảy tuổi năm ấy kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng xã hội đen lưu manh, huyên náo rất lớn, còn lên tin tức, trở về trên núi bị đánh gần chết, Cẩm Kiêu ôm chân sư phụ liên thanh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ kéo bè lũ đánh nhau, sư phụ ném gậy, nhưng nghe Cẩm Kiêu nói, sau đó khẳng định một chọi một giết chết những tên khốn khiếp kia. Sư phụ lại nhặt gậy lên đánh tiếp.
Đó là đánh thật, Ngôn Sâm ở một bên nhìn còn thấy đau khủng khiếp, Cẩm Kiêu la a a trong miệng, liên tiếp kêu đau, nhưng không chảy một giọt nước mắt. Thời điểm Ngôn Sâm giúp sư đệ mình thoa thuốc, Cẩm Kiêu còn cười nói, mẹ của em không chịu nổi em khóc, nên em mới không khóc, đau cũng không dám khóc.
Liên tục mỗi tối ba ngày nhận được điện thoại sau khi uống rượu say của Cẩm Kiêu, Ngôn Sâm ngồi không yên, cậu quyết định đi xem thử.
Cuối cùng cũng không gặp được, bởi vì nửa đường cậu nhặt được Kỷ Hiết Nhan bị thương hôn mê trong rừng cây. Ngôn Sâm cõng hắn trở lại, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, máu trên đùi Kỷ Hiết Nhan lại chảy không ngừng. Kỳ thực vết thương kia cũng không phải rất sâu, Ngôn Sâm đã từng bị thương nặng hơn nhiều, nhưng cậu chưa từng thấy người nào có thể chảy máu nhiều như thế.
Kỷ Hiết Nhan trông thực sự rất đẹp, trên đùi lại có thương tích, Ngôn Sâm không nỡ để hắn ngủ trên sàn nhà, liền phân một nửa giường mình cho hắn, còn đem áo bông cậu thích nhất cho hắn mặc.
Đến cuối cùng, Ngôn Sâm đều đem cả trái tim mình cho hắn.
Đó là người cậu hận không thể mỗi ngày phủng trong lòng bàn tay, Ngôn Sâm không thể chịu nổi hắn bị một chút xíu thương tổn nào.
Giám đốc khách sạn quay đầu hồi báo chuyện Kỷ Hiết Nhan bị thương lên.
Kỷ phụ bị mẹ quản quen rồi, không dám tự quyết định, chui ra từ trong chăn của bồ nhí, đi suốt đêm về nhà chính, nói với mẹ mình chuyện này.
Kỷ lão phu nhân nổi trận lôi đình.
Lúc một giờ bốn mươi phút sáng, mười mấy người áo đen tràn vào một tiệm cà phê tên là “Dừng lại thoáng chốc” trên phố Trường Ninh tại Thành Bắc.
Ngôn Sâm vừa vặn đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm một cốc nước chanh.
Cậu chậm rãi uống một hớp nước, nhàn nhạt nói với người xông vào trong tiệm: “Chờ mấy người đã lâu rồi!”
Cửa tiệm mở, nhưng treo bảng ngừng kinh doanh, đúng là đang đợi.
Nam nhân cầm đầu có thân hình cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, là vệ sĩ của Kỷ phụ, hắn ta vô cảm nhìn Ngôn Sâm: “Kỷ lão phu nhân ra lệnh cho chúng tôi đến đón tiểu thiếu gia về nhà, mong Ngôn tiên sinh tạo thuận lợi.”
Ngôn Sâm gật đầu: “Người các anh muốn tìm quả thực ở chỗ tôi, nhưng có điều anh ấy ngủ rồi, ngày mai các người hãy trở lại đi.”
“Nếu như đêm nay chúng tôi nhất định phải đem người mang đi?”
“Vậy thì còn phải nhìn xem anh có bản lĩnh đấy không.”
Nam nhân cười gằn: “Ngôn tiên sinh đây là có ý gì?”
“Ý tứ trên mặt chữ.” Ngôn Sâm cười cười, lại uống một hớp nước.
Nam nhân liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người kia hung ác nhìn Ngôn Sâm một chút, xông lên, giơ một quyền đánh vào mặt cậu. Ngôn Sâm ung dung đỡ lấy nắm đấm của nam nhân mặc âu phục kia, tay trái vững vàng cầm cốc, một giọt nước cũng không vẩy ra ngoài.
Cơ bắp cánh tay của nam nhân mặc âu phục không ngừng căng cứng, dùng sức đến mức trên trán chảy ra mồ hồ, thế nhưng nắm đấm của gã không thể nhúc nhích một chút nào. Gương mặt gã hoàn toàn biến sắc, bên môi Ngôn Sâm bỗng nở một nụ cười, xoay chuyển tay phải, bất ngờ đá ra một cước.
Một gã đàn ông vạm vỡ cao một mét tám mấy tựa như một cái túi vải rách rưới, nằm ngang rồi bay ngược ra ngoài, loảng xoảng va vào cái bàn được xếp ngay ngắn.
Ngôn Sâm khách khí so thủ thế với vệ sĩ áo đen dẫn đầu: “Xin mời.”
Vết thương trên đầu kia khẳng định chảy không ít máu, Ngôn Sâm nghĩ như vậy, đau lòng vô cùng.
Bôi dầu thuốc xong, giúp Kỷ Hiết Nhan đắp kín mền, Ngôn Sâm ngồi bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của hắn một lúc lâu, sau đó đứng dậy tắt đèn, ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Sâm đi vào thư phòng xem lại ghi hình của camera giám sát ngoài cửa, trầm mặt nhìn kỹ. Khi thấy Kỷ Hiết Nhan bị người đánh một gậy vào đầu, Ngôn Sâm bóp nát con chuột trong tay
Kỷ Hiết Nhan hỏi Ngôn Sâm có phải đắc tội người nào đó hay không.
Ngôn Sâm ở trong chùa hai mươi mấy năm, tổng cộng chỉ từng xuống núi hai lần, người cậu quen biết tại thành phố này chỉ có thể đếm được trong một bàn tay.
Cậu đi đâu để đắc tội ai.
Ngôn Sâm đứng dậy đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Trước đây cậu cũng không thích hút thuốc, là Kỷ Hiết Nhan dạy cậu.
Cậu lại nhớ tới ngày đó gặp gỡ Kỷ Hiết Nhan.
Mùa đông năm ấy đổ xuống một trận tuyết lớn hiếm thấy, đại tuyết phong sơn mười mấy ngày, trong mười mấy ngày đó, Cẩm Kiêu không ngừng gọi điện thoại cho cậu. Cẩm Kiêu khóc trong điện thoại, nói, sư huynh, em mệt mỏi quá.
Đó là lần đầu tiên Ngôn Sâm nghe thấy Cẩm Kiểu khóc. Tiểu sư đệ này của cậu đặc biệt bướng bỉnh, khi còn bé không ít lần bị sư phụ cậu đánh, mười bảy tuổi năm ấy kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng xã hội đen lưu manh, huyên náo rất lớn, còn lên tin tức, trở về trên núi bị đánh gần chết, Cẩm Kiêu ôm chân sư phụ liên thanh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ kéo bè lũ đánh nhau, sư phụ ném gậy, nhưng nghe Cẩm Kiêu nói, sau đó khẳng định một chọi một giết chết những tên khốn khiếp kia. Sư phụ lại nhặt gậy lên đánh tiếp.
Đó là đánh thật, Ngôn Sâm ở một bên nhìn còn thấy đau khủng khiếp, Cẩm Kiêu la a a trong miệng, liên tiếp kêu đau, nhưng không chảy một giọt nước mắt. Thời điểm Ngôn Sâm giúp sư đệ mình thoa thuốc, Cẩm Kiêu còn cười nói, mẹ của em không chịu nổi em khóc, nên em mới không khóc, đau cũng không dám khóc.
Liên tục mỗi tối ba ngày nhận được điện thoại sau khi uống rượu say của Cẩm Kiêu, Ngôn Sâm ngồi không yên, cậu quyết định đi xem thử.
Cuối cùng cũng không gặp được, bởi vì nửa đường cậu nhặt được Kỷ Hiết Nhan bị thương hôn mê trong rừng cây. Ngôn Sâm cõng hắn trở lại, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, máu trên đùi Kỷ Hiết Nhan lại chảy không ngừng. Kỳ thực vết thương kia cũng không phải rất sâu, Ngôn Sâm đã từng bị thương nặng hơn nhiều, nhưng cậu chưa từng thấy người nào có thể chảy máu nhiều như thế.
Kỷ Hiết Nhan trông thực sự rất đẹp, trên đùi lại có thương tích, Ngôn Sâm không nỡ để hắn ngủ trên sàn nhà, liền phân một nửa giường mình cho hắn, còn đem áo bông cậu thích nhất cho hắn mặc.
Đến cuối cùng, Ngôn Sâm đều đem cả trái tim mình cho hắn.
Đó là người cậu hận không thể mỗi ngày phủng trong lòng bàn tay, Ngôn Sâm không thể chịu nổi hắn bị một chút xíu thương tổn nào.
Giám đốc khách sạn quay đầu hồi báo chuyện Kỷ Hiết Nhan bị thương lên.
Kỷ phụ bị mẹ quản quen rồi, không dám tự quyết định, chui ra từ trong chăn của bồ nhí, đi suốt đêm về nhà chính, nói với mẹ mình chuyện này.
Kỷ lão phu nhân nổi trận lôi đình.
Lúc một giờ bốn mươi phút sáng, mười mấy người áo đen tràn vào một tiệm cà phê tên là “Dừng lại thoáng chốc” trên phố Trường Ninh tại Thành Bắc.
Ngôn Sâm vừa vặn đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm một cốc nước chanh.
Cậu chậm rãi uống một hớp nước, nhàn nhạt nói với người xông vào trong tiệm: “Chờ mấy người đã lâu rồi!”
Cửa tiệm mở, nhưng treo bảng ngừng kinh doanh, đúng là đang đợi.
Nam nhân cầm đầu có thân hình cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, là vệ sĩ của Kỷ phụ, hắn ta vô cảm nhìn Ngôn Sâm: “Kỷ lão phu nhân ra lệnh cho chúng tôi đến đón tiểu thiếu gia về nhà, mong Ngôn tiên sinh tạo thuận lợi.”
Ngôn Sâm gật đầu: “Người các anh muốn tìm quả thực ở chỗ tôi, nhưng có điều anh ấy ngủ rồi, ngày mai các người hãy trở lại đi.”
“Nếu như đêm nay chúng tôi nhất định phải đem người mang đi?”
“Vậy thì còn phải nhìn xem anh có bản lĩnh đấy không.”
Nam nhân cười gằn: “Ngôn tiên sinh đây là có ý gì?”
“Ý tứ trên mặt chữ.” Ngôn Sâm cười cười, lại uống một hớp nước.
Nam nhân liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người kia hung ác nhìn Ngôn Sâm một chút, xông lên, giơ một quyền đánh vào mặt cậu. Ngôn Sâm ung dung đỡ lấy nắm đấm của nam nhân mặc âu phục kia, tay trái vững vàng cầm cốc, một giọt nước cũng không vẩy ra ngoài.
Cơ bắp cánh tay của nam nhân mặc âu phục không ngừng căng cứng, dùng sức đến mức trên trán chảy ra mồ hồ, thế nhưng nắm đấm của gã không thể nhúc nhích một chút nào. Gương mặt gã hoàn toàn biến sắc, bên môi Ngôn Sâm bỗng nở một nụ cười, xoay chuyển tay phải, bất ngờ đá ra một cước.
Một gã đàn ông vạm vỡ cao một mét tám mấy tựa như một cái túi vải rách rưới, nằm ngang rồi bay ngược ra ngoài, loảng xoảng va vào cái bàn được xếp ngay ngắn.
Ngôn Sâm khách khí so thủ thế với vệ sĩ áo đen dẫn đầu: “Xin mời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook