Lúc này Vân Phong mới chợt nhớ đến kẻ còn lại, vừa đưa ánh mắt nhìn thì kẻ đó chỉ buông lại 1 câu rồi rời khỏi. Đỡ Liên Thảo ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống bên cạnh dịu dàng hỏi:
– Đã uống thuốc chưa?
– Em uống rồi.(nở nụ cười ngọt ngào trả lời)
– Người vừa nãy…là Qủy Huyết sao?
– Đúng là hắn đó, hắn ghé qua đây hỏi thăm chúng ta, ý mà hắn đâu rồi? Vừa nãy còn ngồi đây mà. (nhìn xung quanh)
– Ngốc, hắn thấy chúng ta hạnh phúc lên tủi thân rời khỏi rồi.(đưa tay lên gạt ít tóc vương trên trán)
– Đã qua 300 năm rồi mà hắn vẫn cô độc như thế, hi vọng sớm có người làm hắn rung động, Phong! Đám trưởng lão ấy có nói gì gây khó dễ không?
Nghe vậy anh khẽ nhếch miệng cười băng lạnh, ánh mắt thoáng qua tia sát khí, giọng khinh mạt nói:
– Hừ! Đám lão già đó ngày càng ngông cuồng, lại còn dám đem phụ vương ra chống đỡ. Vào sinh ra tử đấy vậy mà phụ vương, mẫu hậu ta thì bị đánh tan linh hồn còn đám lão già đó thì sống sờ sờ.
– Phong! (cô hoang mang nói vì đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh đáng sợ thế này)
– Liên Thảo xin lỗi ta không kiềm chế được, em đừng lo mấy lão già đó làm gì, hãy nhớ rằng dù trời có sập ta cũng sẽ chống đỡ cho em.
– Dạ, không lo nữa. Vân Phong con của chúng ta không lâu nữa thì chào đời rồi, anh nói xem lên đặt con tên gì? (vuốt bụng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc)
– Đúng vậy, Bảo Bối phụ vương thật có lỗi mà. Nếu là nữ nhi vậy thì đặt tên là Thiên Vân Tú, được Vân Tú đi chắc chắn Vân Tú sẽ thừa hưởng sắc đẹp của em làm điên đảo chúng sinh.
– Sao lại chỉ có nữ hài tử, nam hài tử nữa?
– Nam hài tử sẽ là Thiên Vân Vũ, ta là Vân Phong (mây gió), con là Vân Vũ (mây mưa)
– Vân Vũ tên thật hay, Bảo Bối con là Vân Vũ hay Vân Tú đây? Dù là nam hay nữ mẫu hậu đều nhất mực mong chờ.
– Cả Phụ vương nữa..
– Hahaha…
Thế đấy 2 người thay nhau nói những lời yêu thương với thai nhi đâu biết thai nhi của họ ánh mắt khẽ mở, mắt đỏ như máu.
…..#…..#…..
Thời gian trôi đi thật nhanh chỉ mới đây thôi hài tử của cô đã được 3 tuần rồi, chỉ còn 1 tuần nữa thôi cô sẽ được ôm nó trong lòng rồi. Nhìn thai nhi lớn như thai 8 tháng, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc.
– Nương nương vậy là chỉ còn 1 tuần nữa là hoàng tử đã chào đời rồi.
– Hoàng tử ư? cũng có thể là công chúa mà.
– Dạ. Nương nương đến giờ người lên dùng thuốc rồi.
– Được rồi, em mau đặt ở đó đi.
Liên Thảo vừa ngồi xuống ghế thì phía ngoài cửa xuất hiện 1 cung nữ bước vào.
– Nô tì tham kiến nương nương (khom người hành lễ).
– Đứng lên đi có chuyện gì sao?
– Dạ, là Vương sai nô tì đến báo muốn nương nương đến gặp ngài.
– Ma vương muốn gặp ta? (cô nghi ngờ hỏi vì bình thường Phong toàn tự mình đến gặp cô đã bao giờ triệu cô thế này đâu?)
– Dạ, Vương đã tự mình chuẩn bị món quà bất ngờ cho nương nương lên không thể đến đây đành sai nô tì đến báo.
– Món quà bất ngờ? Thật là…được rồi nhưng giờ vương đang ở đâu? (khuôn mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc)
– Dạ, vương đã ở sẵn đó chờ rồi ạ, nương nương mời đi theo nô tì.
– Được, Tiểu Hồng chúng ta đi thôi.
– Nương nương! vương chỉ muốn gặp mình người thôi.(vội vàng nói)
– Vậy sao? Được rồi Tiểu Hồng em ở đây chờ ta quay lại.
Tiểu Hồng vội chạy đến choàng áo cho Liên Thảo, giọng đề phòng nói:
– Nương nương hay là đừng đi, cung nữ này Tiểu Hồng chưa từng nhìn thấy.
– Tiểu Hồng em đừng lo, ta nghĩ không sao đâu, hơn nữa ở đây là ma cung của Vương lên sẽ chẳng có chuyện gì đâu, Phong đang đợi ta, ta đi đây.
Mỉm cười để Tiểu Hồng an tâm, Liên Thảo vội đi theo cung nữ đó không 1 tia nghi ngờ, để lại Tiểu Hồng chờ đợi thấp thỏm lo lắng. Nếu thật là ma vương thì tốt quá rồi chỉ sợ đó là 1 cái bẫy.
Sau hơn 1 tiếng chưa thấy người quay lại Tiểu Hồng lo lắng lòng đầy bất an đứng ngồi không yên. Nghe thấy tiếng bước chân bước đi đều đặn đang tiến lại gần, cô vui vẻ chạy ra xem:
– Nương nương người đã quay lại rồi.
Người đến khẽ dừng bước ngạc nhiên hỏi:
– Liên Thảo đi đâu sao?
Nhìn thấy người trước mặt Tiểu Hồng vô thức há lớn miệng, Vương sao lại ở đây?
Vội thu hồi biểu cảm cô vội vàng hành lễ:
– Nô tì tham kiến ma vương.
– Đứng lên đó, Ma hậu đâu rồi sao ngươi lại ở đây?
– Vương không phải ngài cho gọi nương nương sao?
– Cái gì? Ta cho gọi lúc nào?
– Vừa nãy có 1 cung nữ đến nói ngài muốn gặp nương nương lên nương nương đã đi theo vị cung nữ đó rồi. Không lẽ có người muốn hại nương nương.
– Chết tiệt!
– Đã uống thuốc chưa?
– Em uống rồi.(nở nụ cười ngọt ngào trả lời)
– Người vừa nãy…là Qủy Huyết sao?
– Đúng là hắn đó, hắn ghé qua đây hỏi thăm chúng ta, ý mà hắn đâu rồi? Vừa nãy còn ngồi đây mà. (nhìn xung quanh)
– Ngốc, hắn thấy chúng ta hạnh phúc lên tủi thân rời khỏi rồi.(đưa tay lên gạt ít tóc vương trên trán)
– Đã qua 300 năm rồi mà hắn vẫn cô độc như thế, hi vọng sớm có người làm hắn rung động, Phong! Đám trưởng lão ấy có nói gì gây khó dễ không?
Nghe vậy anh khẽ nhếch miệng cười băng lạnh, ánh mắt thoáng qua tia sát khí, giọng khinh mạt nói:
– Hừ! Đám lão già đó ngày càng ngông cuồng, lại còn dám đem phụ vương ra chống đỡ. Vào sinh ra tử đấy vậy mà phụ vương, mẫu hậu ta thì bị đánh tan linh hồn còn đám lão già đó thì sống sờ sờ.
– Phong! (cô hoang mang nói vì đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh đáng sợ thế này)
– Liên Thảo xin lỗi ta không kiềm chế được, em đừng lo mấy lão già đó làm gì, hãy nhớ rằng dù trời có sập ta cũng sẽ chống đỡ cho em.
– Dạ, không lo nữa. Vân Phong con của chúng ta không lâu nữa thì chào đời rồi, anh nói xem lên đặt con tên gì? (vuốt bụng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc)
– Đúng vậy, Bảo Bối phụ vương thật có lỗi mà. Nếu là nữ nhi vậy thì đặt tên là Thiên Vân Tú, được Vân Tú đi chắc chắn Vân Tú sẽ thừa hưởng sắc đẹp của em làm điên đảo chúng sinh.
– Sao lại chỉ có nữ hài tử, nam hài tử nữa?
– Nam hài tử sẽ là Thiên Vân Vũ, ta là Vân Phong (mây gió), con là Vân Vũ (mây mưa)
– Vân Vũ tên thật hay, Bảo Bối con là Vân Vũ hay Vân Tú đây? Dù là nam hay nữ mẫu hậu đều nhất mực mong chờ.
– Cả Phụ vương nữa..
– Hahaha…
Thế đấy 2 người thay nhau nói những lời yêu thương với thai nhi đâu biết thai nhi của họ ánh mắt khẽ mở, mắt đỏ như máu.
…..#…..#…..
Thời gian trôi đi thật nhanh chỉ mới đây thôi hài tử của cô đã được 3 tuần rồi, chỉ còn 1 tuần nữa thôi cô sẽ được ôm nó trong lòng rồi. Nhìn thai nhi lớn như thai 8 tháng, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc.
– Nương nương vậy là chỉ còn 1 tuần nữa là hoàng tử đã chào đời rồi.
– Hoàng tử ư? cũng có thể là công chúa mà.
– Dạ. Nương nương đến giờ người lên dùng thuốc rồi.
– Được rồi, em mau đặt ở đó đi.
Liên Thảo vừa ngồi xuống ghế thì phía ngoài cửa xuất hiện 1 cung nữ bước vào.
– Nô tì tham kiến nương nương (khom người hành lễ).
– Đứng lên đi có chuyện gì sao?
– Dạ, là Vương sai nô tì đến báo muốn nương nương đến gặp ngài.
– Ma vương muốn gặp ta? (cô nghi ngờ hỏi vì bình thường Phong toàn tự mình đến gặp cô đã bao giờ triệu cô thế này đâu?)
– Dạ, Vương đã tự mình chuẩn bị món quà bất ngờ cho nương nương lên không thể đến đây đành sai nô tì đến báo.
– Món quà bất ngờ? Thật là…được rồi nhưng giờ vương đang ở đâu? (khuôn mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc)
– Dạ, vương đã ở sẵn đó chờ rồi ạ, nương nương mời đi theo nô tì.
– Được, Tiểu Hồng chúng ta đi thôi.
– Nương nương! vương chỉ muốn gặp mình người thôi.(vội vàng nói)
– Vậy sao? Được rồi Tiểu Hồng em ở đây chờ ta quay lại.
Tiểu Hồng vội chạy đến choàng áo cho Liên Thảo, giọng đề phòng nói:
– Nương nương hay là đừng đi, cung nữ này Tiểu Hồng chưa từng nhìn thấy.
– Tiểu Hồng em đừng lo, ta nghĩ không sao đâu, hơn nữa ở đây là ma cung của Vương lên sẽ chẳng có chuyện gì đâu, Phong đang đợi ta, ta đi đây.
Mỉm cười để Tiểu Hồng an tâm, Liên Thảo vội đi theo cung nữ đó không 1 tia nghi ngờ, để lại Tiểu Hồng chờ đợi thấp thỏm lo lắng. Nếu thật là ma vương thì tốt quá rồi chỉ sợ đó là 1 cái bẫy.
Sau hơn 1 tiếng chưa thấy người quay lại Tiểu Hồng lo lắng lòng đầy bất an đứng ngồi không yên. Nghe thấy tiếng bước chân bước đi đều đặn đang tiến lại gần, cô vui vẻ chạy ra xem:
– Nương nương người đã quay lại rồi.
Người đến khẽ dừng bước ngạc nhiên hỏi:
– Liên Thảo đi đâu sao?
Nhìn thấy người trước mặt Tiểu Hồng vô thức há lớn miệng, Vương sao lại ở đây?
Vội thu hồi biểu cảm cô vội vàng hành lễ:
– Nô tì tham kiến ma vương.
– Đứng lên đó, Ma hậu đâu rồi sao ngươi lại ở đây?
– Vương không phải ngài cho gọi nương nương sao?
– Cái gì? Ta cho gọi lúc nào?
– Vừa nãy có 1 cung nữ đến nói ngài muốn gặp nương nương lên nương nương đã đi theo vị cung nữ đó rồi. Không lẽ có người muốn hại nương nương.
– Chết tiệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook