Từ ngày Liên Thảo hoài thai, cung Như Hoa trở lên vô cùng nhộn nhịp. Ngày ngày có người đến hỏi han quan tâm nhưng chủ yếu là anh.Biết cô hoài long thai Vân Phong càng hết mực quan tâm chăm sóc hơn nữa, điều đó khiến cô vô cùng hạnh phúc, có một người chồng yêu thương như vậy cô còn mong gì hơn.- ” Nương nương đến giờ người dùng thuốc rồi ” Tiểu Hồng trên tay cầm chén thuốc dưỡng thai nhẹ nhàng đi đến.- ” Được rồi Tiểu Hồng em mau đặt xuống bàn đi chốc nữa ta sẽ uống “, ngồi dựa vào thành giường ánh mắt thỉnh thoảng đưa ra ngoài nhìn.

– ” Nương nương muốn chờ ma vương đến dỗ uống thuốc sao? ” Tiểu Hồng tinh ý nói.

Có lẽ vì thường ngày Liên Thảo đối với cung nữ rất tốt không bao giờ trách phạt nên Tiểu Hồng khi nói chuyện với cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Như bị nói đúng tâm can khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ càng đẹp hơn vạn phần, giọng trách móc nhưng nghe sao thật nhẹ nhàng lên tiếng:

– Tiểu Hồng em thật thất lễ nha, ta…ta có chờ Phong đến dỗ uống thuốc đâu, ta uống nó ngay bây giờ.

– ” Dạ Tiểu Hồng thất lễ mong nương nương trách phạt ”

Nói là trách phạt nhưng khuôn mặt Tiểu Hồng tràn đầy vui vẻ chẳng giống với chuẩn bị trách phạt cả.

– Tất nhiên là phải phạt rồi, phạt em mau dỗ ta uống thuốc.

– Nương nương em không phải ma vương sao biết dỗ thế nào?

- ” Không biết dỗ vậy nói xem ma vương đang làm gì ” cô đứng dậy đi về phía bàn bên cạnh.

– Em cũng không rõ tình hình nhưng mà nghe nói các vị trưởng lão trong nhà giam nhất quyết đòi gặp ma vương.

– Bọn họ gặp ma vương có chuyện gì?

– Cái này thì em cũng không rõ nhưng xem ra việc rất hệ trọng.

– ” Vậy sao?” bàn tay khẽ chạm vào bụng mình hi vọng không liên quan đến thai nhi của cô.

– Nương nương thuốc đã nguội rồi người mau uống đi, xem ra hôm nay ma vương phải giải quyết chính sự lên sẽ vào thăm người muộn ta biết rồi.

Liên Thảo khẽ cười yếu ớt, nâng chén thuốc lên chuẩn bị uống thì trong phòng bỗng vang tiếng gọi:

– Liên Thảo lâu ngày không gặp.

Vội ngẩng đầu tìm kiếm nhưng cô không phải tìm kiếm lâu vì phía cửa sổ đối diện đã có người an toạ. Người ngồi đó là một nam nhân đã ba trăm năm rồi cô chưa gặp, lâu như vậy rồi xem ra hắn vẫn chẳng thay đổi gì, cái điệu cười nhếch miệng lạnh lùng ấy thì còn ai ngoài trừ tên Qủy Huyết đó.

– “Ngươi là…ai?” Liên Thảo ngạc nhiên giả vờ hỏi.

Hắn nghe thấy vậy vội nhảy khỏi cửa sổ bước lại gần hỏi:

– “Liên Thảo không phải chung sống với tên nhóc ma vương đó hạnh phúc quá mà quên Qủy Huyết ta rồi chứ? ” hắn lấy tay chỉ vào mặt mình.

– “Qủy Huyết? Tên này hình như ta đã từng nghe qua.” nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh cô thật phục mình mà.

Hắn không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biến sắc của cô mong rằng nhận ra điểm nói dối.

– Qủy Huyết ta thật là tội nghiệp mà chỉ mới không bao lâu mà Liên Thảo đã quên mất ta rồi, ta đau lòng quá. Quên thì cũng quên rồi ta sẽ không oán hận nhưng mà con gái thì phải gả cho ta,

– Ta lấy đâu con gái gả cho ngươi hơn nữa ta và Vân Phong đâu có hứa gả con gái cho ngươi.

– Đúng vậy không có gả, ba trăm năm rồi chưa gặp cô khoẻ chứ Liên Thảo?

– Cám ơn ngươi đã đến thăm ta, ta vẫn rất khoẻ, Vân Phong đối với ta rất tốt rất chu đáo.

– Vậy thì tốt, cô đang bị bệnh gì sao?

– “Đâu có, ta hoàn toàn khoẻ mạnh mà” cô nâng chén thuốc dưỡng thai lên 1 ngụm uống hết.

– Vậy cô đang uống thuốc gì?

Liên Thảo mỉm cười hạnh phúc khẽ vuốt bụng mình dịu dàng nói:

– Ta đã có thai nhi của ta và Vân Phong, thứ thuốc ngươi thấy chỉ là thuốc dưỡng thai thôi.

– “Cái gì? Liên Thảo cô đang có thai sao?” ngạc nhiên nói

– Đúng vậy, rất ngạc nhiên đúng không? Ta đang rất hạnh phúc.

– Đúng là rất ngạc nhiên, chúc mừng hai người.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc của Liên Thảo hắn đâu dám nói sự thật là cơ thể của Liên Thảo không thể hoài thai nhi, cơ thể nhân loại dù khó nhưng nếu kết hợp với ma vẫn còn có thể hoài thai. Nhưng cơ thể của Liên Thảo đã một lần chuyển đổi lại thêm hắn vô tình cho dùng phong lan đỏ nên khả năng hoài thai là không có. Vậy thai nhi đó từ đâu mà ra?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương