Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Chương 11: Băng tuyết thế giới (10)
ANH VẬY MÀ KHÔNG PHẢI THIÊN SỨ QUANG MINH
Từ trong đám người chen nhau quỳ rạp xuống mặt đất, Hạ Lẫm chọn trúng hai người.
Lục Sóng và Từ Siêu.
Dương Vũ Tinh thay chủ nhân truyền đạt ý tứ, cô dùng bàn tay thon dài đặt đên đầu hai người.
Lục Sóng thần sắc tỉnh táo, lúc biết mình là người được chọn, lập tức hướng về phía Hạ Lẫm cúi người thật sâu, Từ Siêu thì khoa trương hơn nhiều, hai chân hắn mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, miệng bắt đầu ca tụng những không từ không biết là do hắn biên hay lấy trong sách: "Tôi, Từ Siêu, lúc này tôn sùng Hắc Ám Chi Chủ, tôi tự nguyện trở thành thủ hạ của Hắc Ám Chi Chủ, khẩn cầu Hắc Ám Chi Chủ ban cho tôi năng lực...... Hắc ám tức quang minh, hủy diệt tức tinh lọc, tử vong tức thẩm phán."...
Hạ Lẫm cũng không nhìn bọn họ, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ bên trên thẻ bài.
Tấm thẻ ánh lên màu xanh sẫm, rất nhanh, hai đốm sáng xanh từ trên thẻ bay ra, phóng vào người Từ Siêu và Lục Sóng, tan biến trên trán bọn họ.
Lục Sóng cúi người, sau đó đứng lên, từ trong lồng ngực rút ra một thanh cốt đao sắc bén.
Ban ngày lúc làm việc, không ít người đều cầm rìu và cốt đao, dùng để đốn củi, gọt vỏ cây, không nghĩ đến sau khi Lục Sóng làm xong việc, lén lút giấu cốt đao vào người, chỉ sợ Dương Vũ Tinh trước đó cũng làm thế.
Lục Sóng cầm chắc đao, nâng mắt kính của mình, đi về phía đám người còn sót lại không nhiều, Dư Lệ bị dọa trốn sang một bên, chỉ có một người bị ông kéo ra ngoài, nặng nề ngã sấp xuống mặt tuyết, sau đó lăn lộn lùi về sau.
Nhìn thân hình đó, rõ ràng là chuyên gia thiết kế thời trang Trương Trưng.
Lục Sóng không nói nhiều, dứt khoát cắm đao vào yết hầu Trương Trưng, chấm dứt tính mạng của hắn. Sau đó ưu nhã lau sạch máu trên cốt đao.
Từ Siêu thì như điên như dại dùng dây da trong tay siết chặt cổ Hoa Như Dĩnh.
"Khốn nạn, mày điên rồi! Tao cùng mày không thù không oán, mày vậy mà..." Hoa Như Dĩnh sắc mặt trắng bệch, một bên không ngừng vùng vẫy, một bên liều mạng dùng móng tay bén nhọn cào lên mặt Từ Siêu.
"Không thù không oán?" Từ Siêu trừng lớn hai mắt, biểu lộ sự điên cuồng: "Chỉ sợ cô đối với chính mình không để ý chuyện gì cả, ảnh hậu xảo quyệt lật mặt như cắt."
Hoa Như Dĩnh vùng vẫy không bao lâu, cuối cùng vẫn chết tươi trên tay Từ Siêu....
Màn biểu diễn giết chóc man rợ này khiến Vương Vân Chi đau khổ cực kì, không biết qua bao lâu, xung quanh cuối cùng yên tĩnh trở lại, người còn sống mang tâm sự riêng trở về, nơi này chỉ còn lại cậu và Hạ Lẫm.
"Lão sư, đến phần anh rồi." Hạ Lẫm ngồi xuống trước mặt Vương Vân Chi.
Vương Vân Chi hoàn toàn không muốn nhìn y, nhất là không muốn thấy nụ cười đó của y.
Nam sinh cao ngạo đáng yêu trong sáng trong ấn tượng kia đột nhiên biến thành ác ma lãnh khốc giết người tàn nhẫn, tà giáo giáo chủ, điều này thật sự quá tàn nhẫn.
"Lão sư, Vân Chi lão sư, liếc nhìn tôi một cái đi nào." giọng điệu Hạ Lẫm như đang nũng nịu.
"..."
"Nói tôi nghe, anh có phải là Thiên Sứ Quang Minh không." Hạ Lẫm ý cười sâu hơn: "Nhất định là anh, ngoại trừ anh, không ai xứng đáng là Thiên Sứ Quang Minh."
"Nếu phải, cậu sẽ giết tôi à."
"Không, tôi làm sao có thể giết lão sư." Hạ Lẫm dùng ngón tay nâng cằm cậu lên: "Tôi sẽ tự sát, để lão sư được sống sót."
"..." Vương Vân Chi không biết vì sao y có thể nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập như vậy, có lẽ không phải dối trá, chỉ là châm chọc mà thôi.
"Tôi cũng mong đó là mình, như vậy ít ra tôi có thể ngăn được cậu đem nơi này biến thành địa ngục nhân gian." Vương Vân Chi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Rất đáng tiếc, định mệnh không cho tôi cơ hội này."
"?" Hạ Lẫm là bị câu trả lời của cậu làm cho chấn kinh, cau mày thật chặt, biểu lộ sinh động này khiến y dễ nhìn một chút: "Anh không phải Thiên Sứ Quang Minh? Lão sư, đừng lừa tôi chứ."
Vương Vân Chi nhắm lại hai mắt, nhớ lại quá trình ban sáng tìm đầu mối, cuối cùng nhận ra được, xem ra trong đám người còn lại, chỉ có khả năng mình là Thiên Sứ Quang Minh, từ đầu đến cuối đều thực hiện chức trách của Thiên Sứ Quang Minh.
Cũng khó trách, Hạ Lẫm lại để ý mình đến vậy.
"Cũng đúng." Ngữ khí Hạ Lẫm càng nhẹ nhõm thanh thản hơn: "Nếu như anh là Thiên Sứ Quang Minh, tôi sớm đã cảm nhận được năng lực của anh. Cảm tạ vận mệnh."
Vương Vân Chi không biết vận mệnh thế này có gì đáng để cảm tạ.
Tay Hạ Lẫm từ trên cằm hắn một đường trượt xuống, giống như đầu rắn băng lãnh trượt dài xuống, tháo ra cúc áo khoát, một đường mò đến túi áo sơ mi, từ bên trong rút ra thẻ ID.
Dưới ánh sao và ánh tuyết, tấm kia thẻ ID hoàn toàn trống không.
"Giữa chúng ta không sao rồi." Hạ Lẫm đem thẻ ID trả lại túi áo Vương Vân Chi, đồng thời ghé vào tai cậu thì thầm: "Tôi rất muốn cởi bỏ xiềng xích cho anh, nhưng anh vẫn sẽ ghét tôi, đúng chứ?"
"..." Vương Vân Chi không biết làm sao để nói ra ba chữ tôi không ghét.
"Tại sao ghét bỏ tôi, đây chỉ là chức trách mà khối rubik đã phân phối, tôi thực hiện chức trách, có cái gì không đúng sao?" Trong giọng nói của Hạ Lẫm vậy mà có chút ủy khuất.
"Nhìn thấy ba người chết thảm trước mặt mình, lại chứng kiến thêm ba người biến thành tội phạm trước mặt mình, ký ức thế này không cách nào xóa bỏ được." Vương Vân Chi nói.
"Không phải đâu, lão sư, tôi không hề biến ai thành tội phạm giết người cả." Hạ Lẫm thở dài một tiếng: "Bọn họ, vốn là đã muốn giết người."
Hạ Lẫm nói câu này, không hề cảm thấy tội lỗi....
"Lão sư, anh vẫn chưa rõ à? Anh là người ngoài cuộc duy nhất ở đây, ngoại trừ anh, tất cả mọi người, đều nghĩ đến việc báo thù."
Vương Vân Chi nhớ lại đám người trong buổi tiệc rượu êm thấm, cỡ nào cũng không cảm thấy giữa bọn họ có thù oán gì.
Nhưng hồi ức đến khoảnh khắc thông qua cửa ải Segna, biểu lộ trên mặt bọn họ, Vương Vân Chi vừa nghĩ đến đó, không thể không tin tưởng Hạ Lẫm.
Chỉ có như vậy mới giải thích được, vì sao không ai reo hò, ngược lại nặng nề lo lắng, tâm cơ sâu xa.
Công kích của Segna dừng lại, liền nói rõ, cơ hội kẻ địch bị Segna giết liền không còn, chỉ có thể tự mình hạ thủ, nhưng tự mình ra tay có thành công được không, là ẩn số, thế nên mới lo lắng.
"Dương Vũ Tinh tại sao muốn giết Trương Trung Mẫn?" Vương Vân Chi hỏi.
Hạ Lẫm ngồi xuống cạnh cậu, vì cậu mà kể một đoạn cố sự.
Mười năm trước, chị của Dương Vũ Tinh là một minh tinh trẻ tuổi đang ở lứa vị thành niên, thời điểm thử vai bị Trương Trung Mẫn nhìn trúng, chỉ một số ít người trong ngành biết, Trương Trung Mẫn là một tên biến thái, cuồng ngược đãi, chị cô bị Trương Trung Mẫn xâm phạm rồi ngược đãi, về sau tinh thần không ổn định nhảy lầu tự sát. Dương Vũ Tinh vì thay chị mình báo thù, mới đem hết toàn lực đi vào ngành này, tìm cơ hội tiếp cận Trương Trung Mẫn.
Vương Vân Chi nhớ lại ánh mắt căm ghét cùng sảng khoái của Dương Vũ Tinh, không thể không thừa nhận, mọi chuyện đều thông suốt. Hạ Lẫm từ nhỏ đã sống trong một vòng xoáy như vậy, đối với sự việc mục rữa bên trong y đương nhiên nắm rõ như lòng bàn tay.
"Vậy Từ Siêu và Lục Sóng thì sao?" Vương Vân Chi thanh âm có chút run rẩy: "Hoa Như Dĩnh đúng là thường xuyên chỉ trích Từ Siêu, nhưng tội không đáng chết."
"Lão sư, anh rất thông minh, nhưng là có đôi khi lại quá lương thiện." Hạ Lẫm nhún nhún vai: "Anh có bao giờ nghĩ tới, vì sao Từ Siêu tình nguyện bị Hoa Như Dĩnh chế nhạo, chỉ trích, lại còn vui vẻ bị cô ta mang ra pha trò?"
Bởi vì yêu, hoặc là bởi vì hận.
"Chính là như thế, giữa Từ Siêu cùng Hoa Như Dĩnh có huyết hải thâm cừu đại loại vậy, nhiều năm trước, vẻn vẹn chỉ vì một câu của Hoa Như Dĩnh, kim chủ của cô ta liền hủy đi công ty nhỏ của Từ Siêu."
"Lục Sóng kia..."
"Cũng là chuyện tương tự như vậy, trước kia Trương Trưng không muốn bại lộ quá khứ, cũng là bởi vì trong tâm hổ thẹn."
"..." Vương Vân Chi chưa từng cảm thấy mình là người trì độn, nhưng bây giờ, thật bắt đầu hoài nghi mắt mình có phải mù rồi hay không, rõ ràng đứng giữa trung tâm minh tranh ám đấu, lại không hề hay biết gì.
"Không trách anh, lão sư, là bọn họ tâm cơ quá sâu, che giấu quá tốt." Hạ Lẫm nói: "Báo thù quá gian nan, bọn họ không thể có được bản lĩnh như mong muốn, nên đem hết thảy giấu dưới lớp mặt nạ."
"Nhưng cậu lại biết tất cả mọi chuyện."
"Tôi không có gì là không biết." Hạ Lẫm cười cười, trong giọng nói bao gồm cả người thiếu niên cuồng ngạo cùng Lãnh Chúa Hắc Ám tàn nhẫn.
Vương Vân Chi trầm mặc thật lâu, lại một lần nữa ý thức được, ở phương diện vận khí của mình, vĩnh viễn là âm vô cùng, rõ ràng với chuyện ân oán này không liên quan, rõ ràng không biết những người này, cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến phải cùng bọn họ cùng đi đến nơi này.
"Cho nên, lão sư, giữa chúng ta không có chuyện gì chứ?" Hạ Lẫm nói: "Đã nghe qua lý do như vậy, anh vẫn sẽ ngăn cản tôi sao?"
"Tôi sẽ không động tay, đây không phải vì hướng cậu mong cầu mạng sống, mà là... xuất phát từ chính lựa chọn của tôi." Vương Vân Chi nhắm lại mắt, nhớ lại biểu lộ của Dương Vũ Tinh, bộ dáng cắn răng nghiến lợi của cô, những lời cô nói, vệt máu dính trên mặt....Cậu một mực tự nhận mình là người tuân thủ luật pháp, nhưng cậu đối đãi thế sự cũng rất rộng rãi, nếu là huyết hải thâm cừu, việc báo thù kia cũng là quyền lợi của cô ta, mình đương nhiên không có lý do gì để can thiệp.
"Vậy, giúp tôi giết Thiên Sứ Quang Minh đi." Hạ Lẫm được voi đòi tiên, lập tức đưa ra yêu cầu quá đáng hơn.
"Không thể nào." Vương Vân Chi quả quyết từ chối.
"Chúng ta cùng đánh cược ai là Thiên Sứ Quang Minh một phen nào." Hạ Lẫm tự phỏng đoán: "Song sinh? Dư Lệ? Mà thật ra, những người cầu xin tôi cũng không tránh khỏi hiềm nghi."
Vương Vân Chi lúc này mới ý thức được, trong thế giới này, Lãnh Chúa Hắc Ám mới là kẻ đứng trên đỉnh cao, Thiên Sứ Quang Minh mới là kẻ sợ bị bại lộ thân phận nhất.
"Tôi không quan tâm." Vương Vân Chi nói: "Tôi chỉ muốn tìm ra chìa khóa, thoát khỏi thế giới này, cậu và Thiên Sứ Quang Minh ai là kẻ sống sót, không liên quan gì đến tôi cả."
"Thật sao? Chờ đến lúc tôi giết chết Thiên Sứ Quang Minh trước mặt anh, anh vẫn sẽ giữ nguyên vẻ không quan tâm này sao?" Hạ Lẫm cười khổ: "Nếu như vậy thì tốt quá rồi."
"..." Vương Vân Chi quả thật không biết.
Hạ Lẫm không nói gì thêm, nhẹ nhàng tháo còng ra cho cậu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Vân Chi mở to mắt, suýt nữa cho rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng mà, sự thiếu hụt nhân số đã chứng minh hết thảy.
Hiện tại mọi người đều giả làm dáng vẻ mọi chuyện đều chưa phát sinh, như thường lệ đang nấu canh cá ngay lò sưởi.
Mọi người đều ăn ý không đề cập đến vụ việc tối qua.
"Chư vị, tôi có mấy câu muốn nói." Lục Sóng đứng ra bi thương phát biểu cảm nghĩ: "Tối hôm qua, bởi vì chuyện ngoài ý muốn, có ba đồng bạn vĩnh viễn xa cách nhóm chúng ta..."
Biểu tình ông ngưng trọng, ngữ khí xót xa, giống như thật không biết vụ việc hôm qua ra sao, những người còn lại cũng đều ngầm hiểu nhau, nhao nhao phụ họa nói:
"Đúng vậy, thật là, hôm qua ban ngày còn rất tốt, ban đêm đột nhiên liền..."
"Thật không ngờ, thật không ngờ."
Dương Vũ Tinh cũng hoàn toàn khôi phục dáng vẻ ôn nhu mảnh mai nguyên bản, cô dùng khăn tay lau khóe mắt hồng hồng, phảng phất thật như đang biểu lộ sự bi ai với người đã khuất.
Vương Vân Chi nhìn lướt qua đám người, chỉ thấy được sự ngầm hiểu ý.
Sói con tối qua bị chọc tức, móng vuốt thiếu chút nữa bị mài hỏng, Vương Vân Chi đem nó nhét vào trong tay áo, thoáng cái vuốt lông an ủi nó, vất vả vỗ về, vừa quay đầu, thấy được Dư Lệ hồn vía lên mây.
Vương Vân Chi xem như quen thuộc với cô nhất, giờ phút này cũng không muốn thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi: "Cô không muốn giết người sao?"
Tối hôm qua, chỉ có Dư Lệ không hô hào cầu Lãnh Chúa Hắc Ám ban cho sức mạnh, mà là người ngơ ngác đứng một bên.
"Tôi? Có chứ." Dư Lệ lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Đều đến nước này, nói với cậu cũng không sao, người tôi ghét là Lý Minh, hắn vừa đến đã chết rồi, tôi rất may mắn."
"Vậy thì tốt rồi." Vương Vân Chi gật gật đầu: "Kế tiếp bảo vệ mình cho tốt, tìm thấy chìa khóa sẽ ổn thôi."
Dư lệ gật gật đầu: "Tôi còn nghĩ cậu đã chết."
"Vì sao?"
"Cậu rất giống Thiên Sứ Quang Minh, tôi đã nghĩ Lãnh Chúa Hắc Ám tối qua -- " Dư Lệ lời còn chưa nói hết, đột nhiên biểu lộ sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Từ trong đám người chen nhau quỳ rạp xuống mặt đất, Hạ Lẫm chọn trúng hai người.
Lục Sóng và Từ Siêu.
Dương Vũ Tinh thay chủ nhân truyền đạt ý tứ, cô dùng bàn tay thon dài đặt đên đầu hai người.
Lục Sóng thần sắc tỉnh táo, lúc biết mình là người được chọn, lập tức hướng về phía Hạ Lẫm cúi người thật sâu, Từ Siêu thì khoa trương hơn nhiều, hai chân hắn mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, miệng bắt đầu ca tụng những không từ không biết là do hắn biên hay lấy trong sách: "Tôi, Từ Siêu, lúc này tôn sùng Hắc Ám Chi Chủ, tôi tự nguyện trở thành thủ hạ của Hắc Ám Chi Chủ, khẩn cầu Hắc Ám Chi Chủ ban cho tôi năng lực...... Hắc ám tức quang minh, hủy diệt tức tinh lọc, tử vong tức thẩm phán."...
Hạ Lẫm cũng không nhìn bọn họ, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ bên trên thẻ bài.
Tấm thẻ ánh lên màu xanh sẫm, rất nhanh, hai đốm sáng xanh từ trên thẻ bay ra, phóng vào người Từ Siêu và Lục Sóng, tan biến trên trán bọn họ.
Lục Sóng cúi người, sau đó đứng lên, từ trong lồng ngực rút ra một thanh cốt đao sắc bén.
Ban ngày lúc làm việc, không ít người đều cầm rìu và cốt đao, dùng để đốn củi, gọt vỏ cây, không nghĩ đến sau khi Lục Sóng làm xong việc, lén lút giấu cốt đao vào người, chỉ sợ Dương Vũ Tinh trước đó cũng làm thế.
Lục Sóng cầm chắc đao, nâng mắt kính của mình, đi về phía đám người còn sót lại không nhiều, Dư Lệ bị dọa trốn sang một bên, chỉ có một người bị ông kéo ra ngoài, nặng nề ngã sấp xuống mặt tuyết, sau đó lăn lộn lùi về sau.
Nhìn thân hình đó, rõ ràng là chuyên gia thiết kế thời trang Trương Trưng.
Lục Sóng không nói nhiều, dứt khoát cắm đao vào yết hầu Trương Trưng, chấm dứt tính mạng của hắn. Sau đó ưu nhã lau sạch máu trên cốt đao.
Từ Siêu thì như điên như dại dùng dây da trong tay siết chặt cổ Hoa Như Dĩnh.
"Khốn nạn, mày điên rồi! Tao cùng mày không thù không oán, mày vậy mà..." Hoa Như Dĩnh sắc mặt trắng bệch, một bên không ngừng vùng vẫy, một bên liều mạng dùng móng tay bén nhọn cào lên mặt Từ Siêu.
"Không thù không oán?" Từ Siêu trừng lớn hai mắt, biểu lộ sự điên cuồng: "Chỉ sợ cô đối với chính mình không để ý chuyện gì cả, ảnh hậu xảo quyệt lật mặt như cắt."
Hoa Như Dĩnh vùng vẫy không bao lâu, cuối cùng vẫn chết tươi trên tay Từ Siêu....
Màn biểu diễn giết chóc man rợ này khiến Vương Vân Chi đau khổ cực kì, không biết qua bao lâu, xung quanh cuối cùng yên tĩnh trở lại, người còn sống mang tâm sự riêng trở về, nơi này chỉ còn lại cậu và Hạ Lẫm.
"Lão sư, đến phần anh rồi." Hạ Lẫm ngồi xuống trước mặt Vương Vân Chi.
Vương Vân Chi hoàn toàn không muốn nhìn y, nhất là không muốn thấy nụ cười đó của y.
Nam sinh cao ngạo đáng yêu trong sáng trong ấn tượng kia đột nhiên biến thành ác ma lãnh khốc giết người tàn nhẫn, tà giáo giáo chủ, điều này thật sự quá tàn nhẫn.
"Lão sư, Vân Chi lão sư, liếc nhìn tôi một cái đi nào." giọng điệu Hạ Lẫm như đang nũng nịu.
"..."
"Nói tôi nghe, anh có phải là Thiên Sứ Quang Minh không." Hạ Lẫm ý cười sâu hơn: "Nhất định là anh, ngoại trừ anh, không ai xứng đáng là Thiên Sứ Quang Minh."
"Nếu phải, cậu sẽ giết tôi à."
"Không, tôi làm sao có thể giết lão sư." Hạ Lẫm dùng ngón tay nâng cằm cậu lên: "Tôi sẽ tự sát, để lão sư được sống sót."
"..." Vương Vân Chi không biết vì sao y có thể nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập như vậy, có lẽ không phải dối trá, chỉ là châm chọc mà thôi.
"Tôi cũng mong đó là mình, như vậy ít ra tôi có thể ngăn được cậu đem nơi này biến thành địa ngục nhân gian." Vương Vân Chi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Rất đáng tiếc, định mệnh không cho tôi cơ hội này."
"?" Hạ Lẫm là bị câu trả lời của cậu làm cho chấn kinh, cau mày thật chặt, biểu lộ sinh động này khiến y dễ nhìn một chút: "Anh không phải Thiên Sứ Quang Minh? Lão sư, đừng lừa tôi chứ."
Vương Vân Chi nhắm lại hai mắt, nhớ lại quá trình ban sáng tìm đầu mối, cuối cùng nhận ra được, xem ra trong đám người còn lại, chỉ có khả năng mình là Thiên Sứ Quang Minh, từ đầu đến cuối đều thực hiện chức trách của Thiên Sứ Quang Minh.
Cũng khó trách, Hạ Lẫm lại để ý mình đến vậy.
"Cũng đúng." Ngữ khí Hạ Lẫm càng nhẹ nhõm thanh thản hơn: "Nếu như anh là Thiên Sứ Quang Minh, tôi sớm đã cảm nhận được năng lực của anh. Cảm tạ vận mệnh."
Vương Vân Chi không biết vận mệnh thế này có gì đáng để cảm tạ.
Tay Hạ Lẫm từ trên cằm hắn một đường trượt xuống, giống như đầu rắn băng lãnh trượt dài xuống, tháo ra cúc áo khoát, một đường mò đến túi áo sơ mi, từ bên trong rút ra thẻ ID.
Dưới ánh sao và ánh tuyết, tấm kia thẻ ID hoàn toàn trống không.
"Giữa chúng ta không sao rồi." Hạ Lẫm đem thẻ ID trả lại túi áo Vương Vân Chi, đồng thời ghé vào tai cậu thì thầm: "Tôi rất muốn cởi bỏ xiềng xích cho anh, nhưng anh vẫn sẽ ghét tôi, đúng chứ?"
"..." Vương Vân Chi không biết làm sao để nói ra ba chữ tôi không ghét.
"Tại sao ghét bỏ tôi, đây chỉ là chức trách mà khối rubik đã phân phối, tôi thực hiện chức trách, có cái gì không đúng sao?" Trong giọng nói của Hạ Lẫm vậy mà có chút ủy khuất.
"Nhìn thấy ba người chết thảm trước mặt mình, lại chứng kiến thêm ba người biến thành tội phạm trước mặt mình, ký ức thế này không cách nào xóa bỏ được." Vương Vân Chi nói.
"Không phải đâu, lão sư, tôi không hề biến ai thành tội phạm giết người cả." Hạ Lẫm thở dài một tiếng: "Bọn họ, vốn là đã muốn giết người."
Hạ Lẫm nói câu này, không hề cảm thấy tội lỗi....
"Lão sư, anh vẫn chưa rõ à? Anh là người ngoài cuộc duy nhất ở đây, ngoại trừ anh, tất cả mọi người, đều nghĩ đến việc báo thù."
Vương Vân Chi nhớ lại đám người trong buổi tiệc rượu êm thấm, cỡ nào cũng không cảm thấy giữa bọn họ có thù oán gì.
Nhưng hồi ức đến khoảnh khắc thông qua cửa ải Segna, biểu lộ trên mặt bọn họ, Vương Vân Chi vừa nghĩ đến đó, không thể không tin tưởng Hạ Lẫm.
Chỉ có như vậy mới giải thích được, vì sao không ai reo hò, ngược lại nặng nề lo lắng, tâm cơ sâu xa.
Công kích của Segna dừng lại, liền nói rõ, cơ hội kẻ địch bị Segna giết liền không còn, chỉ có thể tự mình hạ thủ, nhưng tự mình ra tay có thành công được không, là ẩn số, thế nên mới lo lắng.
"Dương Vũ Tinh tại sao muốn giết Trương Trung Mẫn?" Vương Vân Chi hỏi.
Hạ Lẫm ngồi xuống cạnh cậu, vì cậu mà kể một đoạn cố sự.
Mười năm trước, chị của Dương Vũ Tinh là một minh tinh trẻ tuổi đang ở lứa vị thành niên, thời điểm thử vai bị Trương Trung Mẫn nhìn trúng, chỉ một số ít người trong ngành biết, Trương Trung Mẫn là một tên biến thái, cuồng ngược đãi, chị cô bị Trương Trung Mẫn xâm phạm rồi ngược đãi, về sau tinh thần không ổn định nhảy lầu tự sát. Dương Vũ Tinh vì thay chị mình báo thù, mới đem hết toàn lực đi vào ngành này, tìm cơ hội tiếp cận Trương Trung Mẫn.
Vương Vân Chi nhớ lại ánh mắt căm ghét cùng sảng khoái của Dương Vũ Tinh, không thể không thừa nhận, mọi chuyện đều thông suốt. Hạ Lẫm từ nhỏ đã sống trong một vòng xoáy như vậy, đối với sự việc mục rữa bên trong y đương nhiên nắm rõ như lòng bàn tay.
"Vậy Từ Siêu và Lục Sóng thì sao?" Vương Vân Chi thanh âm có chút run rẩy: "Hoa Như Dĩnh đúng là thường xuyên chỉ trích Từ Siêu, nhưng tội không đáng chết."
"Lão sư, anh rất thông minh, nhưng là có đôi khi lại quá lương thiện." Hạ Lẫm nhún nhún vai: "Anh có bao giờ nghĩ tới, vì sao Từ Siêu tình nguyện bị Hoa Như Dĩnh chế nhạo, chỉ trích, lại còn vui vẻ bị cô ta mang ra pha trò?"
Bởi vì yêu, hoặc là bởi vì hận.
"Chính là như thế, giữa Từ Siêu cùng Hoa Như Dĩnh có huyết hải thâm cừu đại loại vậy, nhiều năm trước, vẻn vẹn chỉ vì một câu của Hoa Như Dĩnh, kim chủ của cô ta liền hủy đi công ty nhỏ của Từ Siêu."
"Lục Sóng kia..."
"Cũng là chuyện tương tự như vậy, trước kia Trương Trưng không muốn bại lộ quá khứ, cũng là bởi vì trong tâm hổ thẹn."
"..." Vương Vân Chi chưa từng cảm thấy mình là người trì độn, nhưng bây giờ, thật bắt đầu hoài nghi mắt mình có phải mù rồi hay không, rõ ràng đứng giữa trung tâm minh tranh ám đấu, lại không hề hay biết gì.
"Không trách anh, lão sư, là bọn họ tâm cơ quá sâu, che giấu quá tốt." Hạ Lẫm nói: "Báo thù quá gian nan, bọn họ không thể có được bản lĩnh như mong muốn, nên đem hết thảy giấu dưới lớp mặt nạ."
"Nhưng cậu lại biết tất cả mọi chuyện."
"Tôi không có gì là không biết." Hạ Lẫm cười cười, trong giọng nói bao gồm cả người thiếu niên cuồng ngạo cùng Lãnh Chúa Hắc Ám tàn nhẫn.
Vương Vân Chi trầm mặc thật lâu, lại một lần nữa ý thức được, ở phương diện vận khí của mình, vĩnh viễn là âm vô cùng, rõ ràng với chuyện ân oán này không liên quan, rõ ràng không biết những người này, cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến phải cùng bọn họ cùng đi đến nơi này.
"Cho nên, lão sư, giữa chúng ta không có chuyện gì chứ?" Hạ Lẫm nói: "Đã nghe qua lý do như vậy, anh vẫn sẽ ngăn cản tôi sao?"
"Tôi sẽ không động tay, đây không phải vì hướng cậu mong cầu mạng sống, mà là... xuất phát từ chính lựa chọn của tôi." Vương Vân Chi nhắm lại mắt, nhớ lại biểu lộ của Dương Vũ Tinh, bộ dáng cắn răng nghiến lợi của cô, những lời cô nói, vệt máu dính trên mặt....Cậu một mực tự nhận mình là người tuân thủ luật pháp, nhưng cậu đối đãi thế sự cũng rất rộng rãi, nếu là huyết hải thâm cừu, việc báo thù kia cũng là quyền lợi của cô ta, mình đương nhiên không có lý do gì để can thiệp.
"Vậy, giúp tôi giết Thiên Sứ Quang Minh đi." Hạ Lẫm được voi đòi tiên, lập tức đưa ra yêu cầu quá đáng hơn.
"Không thể nào." Vương Vân Chi quả quyết từ chối.
"Chúng ta cùng đánh cược ai là Thiên Sứ Quang Minh một phen nào." Hạ Lẫm tự phỏng đoán: "Song sinh? Dư Lệ? Mà thật ra, những người cầu xin tôi cũng không tránh khỏi hiềm nghi."
Vương Vân Chi lúc này mới ý thức được, trong thế giới này, Lãnh Chúa Hắc Ám mới là kẻ đứng trên đỉnh cao, Thiên Sứ Quang Minh mới là kẻ sợ bị bại lộ thân phận nhất.
"Tôi không quan tâm." Vương Vân Chi nói: "Tôi chỉ muốn tìm ra chìa khóa, thoát khỏi thế giới này, cậu và Thiên Sứ Quang Minh ai là kẻ sống sót, không liên quan gì đến tôi cả."
"Thật sao? Chờ đến lúc tôi giết chết Thiên Sứ Quang Minh trước mặt anh, anh vẫn sẽ giữ nguyên vẻ không quan tâm này sao?" Hạ Lẫm cười khổ: "Nếu như vậy thì tốt quá rồi."
"..." Vương Vân Chi quả thật không biết.
Hạ Lẫm không nói gì thêm, nhẹ nhàng tháo còng ra cho cậu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Vân Chi mở to mắt, suýt nữa cho rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng mà, sự thiếu hụt nhân số đã chứng minh hết thảy.
Hiện tại mọi người đều giả làm dáng vẻ mọi chuyện đều chưa phát sinh, như thường lệ đang nấu canh cá ngay lò sưởi.
Mọi người đều ăn ý không đề cập đến vụ việc tối qua.
"Chư vị, tôi có mấy câu muốn nói." Lục Sóng đứng ra bi thương phát biểu cảm nghĩ: "Tối hôm qua, bởi vì chuyện ngoài ý muốn, có ba đồng bạn vĩnh viễn xa cách nhóm chúng ta..."
Biểu tình ông ngưng trọng, ngữ khí xót xa, giống như thật không biết vụ việc hôm qua ra sao, những người còn lại cũng đều ngầm hiểu nhau, nhao nhao phụ họa nói:
"Đúng vậy, thật là, hôm qua ban ngày còn rất tốt, ban đêm đột nhiên liền..."
"Thật không ngờ, thật không ngờ."
Dương Vũ Tinh cũng hoàn toàn khôi phục dáng vẻ ôn nhu mảnh mai nguyên bản, cô dùng khăn tay lau khóe mắt hồng hồng, phảng phất thật như đang biểu lộ sự bi ai với người đã khuất.
Vương Vân Chi nhìn lướt qua đám người, chỉ thấy được sự ngầm hiểu ý.
Sói con tối qua bị chọc tức, móng vuốt thiếu chút nữa bị mài hỏng, Vương Vân Chi đem nó nhét vào trong tay áo, thoáng cái vuốt lông an ủi nó, vất vả vỗ về, vừa quay đầu, thấy được Dư Lệ hồn vía lên mây.
Vương Vân Chi xem như quen thuộc với cô nhất, giờ phút này cũng không muốn thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi: "Cô không muốn giết người sao?"
Tối hôm qua, chỉ có Dư Lệ không hô hào cầu Lãnh Chúa Hắc Ám ban cho sức mạnh, mà là người ngơ ngác đứng một bên.
"Tôi? Có chứ." Dư Lệ lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Đều đến nước này, nói với cậu cũng không sao, người tôi ghét là Lý Minh, hắn vừa đến đã chết rồi, tôi rất may mắn."
"Vậy thì tốt rồi." Vương Vân Chi gật gật đầu: "Kế tiếp bảo vệ mình cho tốt, tìm thấy chìa khóa sẽ ổn thôi."
Dư lệ gật gật đầu: "Tôi còn nghĩ cậu đã chết."
"Vì sao?"
"Cậu rất giống Thiên Sứ Quang Minh, tôi đã nghĩ Lãnh Chúa Hắc Ám tối qua -- " Dư Lệ lời còn chưa nói hết, đột nhiên biểu lộ sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook