“Đại Vương giá lâm.” Âm thanh vang lên trong sự phát cuồng của mọi người trong Bích Tình Điện, có thể là mọi người đang tiến sát đến biên giới phát cuồng, mà cũng có lẽ là Độc Cô Sấu Ngọc đang cao hứng bừng bừng, mỗi người có cách suy nghĩ khác nhau.

“A, Đại Vương đại ca gấp gáp quá, ta định sau khi huấn luyện xong Vương tử đại ca thì đến tìm hắn, ai biết hắn lại sớm chạy đến đây.” Độc Cô Sấu Ngọc mừng rỡ nói: “Các vị chờ một chút, ta đi nghênh tiếp Đại Vương đại ca. Di, nếu không các ngươi đi cùng với ta.”

“Ô ô ô, Đại Vương, ngài địa vị tối cao đứng trên bao người lại tự mình đến giải cứu nô tài khỏi nước sôi lửa bỏng. Bọn nô tài cho dù có chết cũng nhắm mắt. Bọn nô tài có thể đi theo chủ nhân như ngài, đó chính là phúc cả đời. Đáng giá, đáng giá a.” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lỗ Thăng.

“Ta không phải đã phái người gián tiếp ám chỉ cho ngươi biết tên tiểu quỷ này khủng bố như thế nào rồi mà, vốn định giúp ngươi chạy càng xa càng tốt, ai ngờ ngươi lại chạy đến đây. Đây không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao.” Giang Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vì khổ tâm tẫn phó lưu thủy của bản thân mà ảo não không ngừng: “Cơ nghiệp ngàn năm của Thương Chi quốc a, sẽ bị mất trên tay huynh đệ chúng ta. Ô ô ô, lão thiên gia, ta thật sự không cam lòng a.”

Giang Thiên vừa đi đến thì thấy vẻ mặt quái dị của mọi người. Y vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Độc Cô Sấu Ngọc, chỉ thấy thiếu niên mỉm cười khả ái không gì sánh bằng. Y càng thêm nghi hoặc: đây rõ ràng chỉ là một tên tiểu bạch thỏ mà thôi, giỏi lắm cũng chỉ hơn một bậc con thỏ ngu ngốc Liêu Duệ. Thỏ chính là thỏ, vĩnh viễn không thể biến thành sài lang, tại sao mọi người lại bị nó hù dọa thành như vậy nhỉ? Vô dụng, thực sự là vô dụng. Giang Thiên tức giận nghĩ, hoàn toàn không ngờ rằng niên thiếu kia có thể là lang khoác da thỏ.

×××××××××××

Trong Ngự hoa viên của hoàng cung, Đông Phương Văn và Lương Dịch ngồi đối diện nhau, uống nước ô mai mà đám nha đầu lần lượt đưa lên, khoan khoái tự đắc ngắm hoa, hoàn toàn không để ý đám người đáng thương đang bị Độc Cô Sấu Ngọc đầu độc.

“Đường chủ, công phu chạy trốn của ngươi ngày càng lợi hại nha, lúc nào tại sao không ở bên cạnh Sấu Ngọc vậy? Ngươi không sợ nó bị mấy người đó khi dễ sao?”

Đông Phương Văn lặng yên không nói, Lương Dịch nhún nhún vai, chẹp chẹp nói: “Có mỗi lời nói mà sao ngươi tiếc như vàng vậy, chả bù cho Sấu Ngọc lắm mồm như vậy. Đi theo nó mà ngươi chả tiến bộ lên tí nào.” Chợt nghe Đông Phương Văn nói: “Hắn sẽ không bị khi dễ, hắn không đi khi dễ người khác thì đã là cảm tạ trời đất lắm rôi.”

Lương Dịch ngẩn ra, một lúc sau bỗng nhiên kích động kéo kéo tay Đông Phương Văn: “Đường chủ, Đường chủ, ngươi cũng biết sao? Ngươi cuối cùng cũng biết chúng ta mỗi ngày bị dằn vặt như thế nào ư? Ô ô ô, điều này khiến ta cảm động quá đi mất.”

Đông Phương Văn gật đầu nói: “Bằng không ngươi cho rằng ta vì sao phải ở lại đây lâu như vậy. Ai, các huynh đệ ở Tuyệt Đính Đường cũng đáng được hưởng vài ngày thanh tịnh. Mấy ngày ngươi không có ở đó, Tiết Bân dám dùng nội công tự bức mình phát bệnh, Sấu Ngọc bởi vì không có mục tiêu rõ ràng mà hạ thủ lung tung với các cao thủ, dẫn đến nhân tài trong cung xói mòn nghiêm trọng. Chỉ tính mỗi tháng trước mà đã có tổng cộng bốn mươi tám cao thủ có tiếng lấy danh nghĩa đi tham quan khảo sát, trao đổi cao thủ, học tập kinh nghiệm… vân vân và vân vân, để tị nạn khỏi cung.”

Lương Dịch nghe xong thì chết lặng người, lẩm bẩm nói: “Cái này… Cái này cũng quá thái quá. Bọn họ… Bọn họ biết mấy danh từ quái lạ này từ đâu ra vậy?”

Đông Phương Văn nói:”Ngươi còn không đoán ra sao? Ngoại trừ Sấu Ngọc ra, còn ai biết mấy từ như vậy nữa. Cũng tại ta mềm lòng quá, nhìn bộ dạng đáng thương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của bọn họ, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt cao thủ của Tuyệt Đính Đường chúng ta, cho nên mới thả cả đám đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta thấy cuối cùng Tuyệt Đính Đường chỉ còn lại ta và sư phụ mà thôi. May là lúc ấy ngươi xuất hiện, khiến Sấu Ngọc chuyển dời mục tiêu.”

Lương Dịch hoàn toàn đờ người ra, thì ra mấy ngày cậu không ở đó đã xảy ra chuyện nhưu vậy. Bất quá đám cao thủ kia cũng thật vô dụng, ngay cả mình còn có thể kiên trì, vậy mà họ lại không thể. Đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai đầy kinh hỉ: “A, Tiểu Dương thì ra ngươi ở đây. Hoàng nhi bọn họ đâu rồi?”

Tóc gáy trên người Lương Dịch như mưa mùa xuân nhảy hết ra. Không đợi cậu kịp chạy trốn, Thái hậu tuyệt mỹ nhưng vô cùng khủng bố đã tiến tới nắm lấy tay cậu, bỗng nhiên thấy Đông Phương Văn, lập tức hưng phấn nói: “A, Tiểu Dương, tân hoan mới của ngươi đây sao? Không tồi không tồi, đúng là Tiểu Dương tinh mắt.”

“Thái hậu… Ta…” Trời ạ, cọp mẹ này đang nói cái gì vậy. Hai con lang kia mà nghe thấy thì… Lương Dịch không dám nghĩ tiếp nữa. Đang định giải thích thì bị Thái hậu ngắt lời: “Ai nha, không sao cả không sao cả. Nam nhân mà, có nhiều phu quân cũng không chẳng làm sao. Yên tâm đi,  ai gia ủng hộ ngươi. A, vị công tử anh tuấn này, còn chưa biết tên của ngươi a.”

Đông Phương Văn nghi hoặc nhìn Thái hậu, vô cùng hoài nghi thẩm mỹ quan của nàng có vấn đề giống hệt Sấu Ngọc. Bất quá nếu là Thái hậu thì cũng phải nể mặt người ta, dù sao Sấu Ngọc hiện tại đang vui vẻ chọc ghẹo con người ta. Thế là hắn nho nhã lễ độ nói: “Thái hậu, ta đã có ái nhân, Lương Dịch là thuộc hạ của ta.”

“A, đáng tiếc quá đi mất, là nữ nhân nào tốt số như vậy a.” Thái hậu vẻ mặt thất vọng nói, chợt thấy Lương Dịch khóe miệng co rút vài cái, nghiêm trang nói: “Thái hậu, kỳ thực ái nhân của Đường chủ cũng là nam nhân, ngài có muốn đi gặp người ta không?”

Hoàn đệ tứ thập ngũ chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương