Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt
-
Chương 30: Giải mê mộng về con đường nhỏ
Rắc rắc…
Thanh âm lá cây rung động tràn đầy hai lỗ tai.
Nàng ở trong sương mù chạy trốn, giống như có gì đuổi theo nàng. Bên tai là tiếng gió gào thét, lá cây sàn sạt rung động. Ngẩng đầu nhìn lên, đầy trời đều là bóng cây. Nàng tự nói với mình không thể ngừng, sau lưng vừa đong vừa đưa, giống như vật gì đó đang bay. Nhanh, nhanh hơn nữa! Nàng không muốn nhìn thấy…
Sau khi vào Hà Viên, nàng không biết mình đã mơ như vậy bao nhiêu lần. Thanh âm giống nhau, phong cảnh giống nhau, nàng vĩnh viễn chạy không ra khỏi sương mù, cùng quái ảnh kỳ dị sau lưng kia. Cảnh sắc nàng nhìn thấy trong mộng là ở đâu, khi nào chứ? Nếu như chỉ là một giấc mộng, vì sao nàng đối trăm vạn địch không mất hào khí, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh?
Chẳng lẽ bởi vì vào thân thể của nữ nhân, tâm tính đều thay đổi? Khuynh Quốc chậm rãi dạo bước dọc theo đường hẹp quanh co, tiểu nhi trước mặt đi được vài bước xiêu xiêu vẹo vẹo, tỳ nữ một bên thỉnh thoảng lại nâng lên một lần.
Nhìn tiểu nhi không tránh khỏi nhớ tới Diệp Liên. Một bộ quan tài mỏng, một nén nhang khói, chính là sở đắc cả đời của Diệp Liên. Cô ta không nên hại nàng, cuối cùng lại là tự nhóm lửa đốt mình.
Diệp Liên nói sợ nàng không dung được hai mẫu tử cô ta. Kỳ thật, cô ta không phải không ghen ghét vị trí chính thê của Khuynh Quốc, sợ nếu Khuynh Quốc có nhi tử, trưởng tử ép xuống nhi tử của thiếp thất, từ nay về sau không có ngày ngẩng đầu nổi.
Nàng từng là sát thủ lấy mạng người, cũng chính là vũ khí hung tàn trong tay kẻ khác. Nàng chinh chiến sa trường thập tử nhất sinh, chẳng qua chính là tay sai trong miệng hoàng tộc quý tử. Hôm nay nàng một thân la quần, sống tại hậu viện Hầu phủ. Người ngoài thấy Hầu phủ cảnh tượng tươi đẹp, nào biết được sát khí âm thầm che giấu, cùng bẫy rập trí mạng kia.
“Phu nhân, Khuynh Thành phu nhân đã ở bên ngoài Hà Viên quỳ hai canh giờ.” Thu Sương mở miệng nhắc nhở.
Khóe mắt Khuynh Quốc ánh lên, liếc Thu Sương nói: “Khuynh Thành tự cầu phạt quỳ, ngươi bẩm báo ta thì có liên quan gì?”
Người sáng suốt đều biết hành động lần này của Khuynh Thành là hướng Khuynh Quốc thỉnh tội. Nhưng Khuynh Quốc giả bộ như không rõ, một tỳ nữ như Thu Sương thì phải làm sao đây? Chỉ đành nhẹ lời giải thích: “Phu nhân, dù Khuynh Thành phu nhân có sai lầm gì, nàng vừa mới mất hài tử cũng nên điều dưỡng một chút. Nếu không sẽ sớm mắc bệnh.”
Khuynh Quốc cười nói: “Theo ý của ngươi, sau này Khuynh Thành có ốm đau gì là đều tại ta?”
“Nô tỳ không dám.” Tầm mắt lạnh lùng của Khuynh Quốc nhìn khuôn mặt Thu Sương, làm tiểu tỳ sợ run cả người.
Thu Sương lặng yên lui ra, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tư vị. Nàng âm thầm ái mộ Hầu gia, nhưng tự biết thân phận mình không xứng, đành phải đem tương tư giấu diếm trong lòng. Danh phận Diệp Liên, Bích Đào chẳng qua là thị tẩm nhiều hơn. Khuynh Thành vì là người Hầu gia yêu, nàng vốn nên ghen ghét Khuynh Thành. Nhưng Hầu gia lại cưới Khuynh Quốc, một nữ tử dung nhan, xử sự đều không bằng nàng.
Nàng muốn làm cho Hầu gia dùng ánh mắt nhìn Khuynh Quốc mà nhìn nàng, trông mong Hầu gia có thể gọi nàng một tiếng ái thê... Nhưng những việc này đều là ảo tưởng, nàng thậm chí phải khúm núm hầu hạ Khuynh Quốc, một nha đầu nông thôn ngay cả việc của nữ nhi cũng đều không biết.
Thu Sương hận, vì sao thạch tín hôm trước không đem Khuynh Quốc độc chết, bị chết ngược lại là Diệp Liên? Khuynh Thành mất con, nàng tất nhiên mừng rỡ. Nhưng nhìn nước mắt ai oán, thân hình mảnh mai của đối phương, vì muốn ở lại bên người Hầu gia mà không tiếc thân thể yếu đuối quỳ trên đất lạnh cầu xin tha thứ. Thu Sương như thể thấy được chính mình, sao tránh khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân?
Khuynh Quốc chếch thân nhìn bóng lưng Thu Sương, lắc đầu lãnh trào, lại là một kẻ si ngốc, bị thái độ buồn bã của Khuynh Thành mê hoặc.
Hành động lần này của Khuynh Thành là vì sao? Là muốn mọi người đồng tình cùng cô ta. Việc hạ độc đã đổ cho Diệp Liên, cô ta chẳng qua bị tội danh ngộ thương. Huống chi, mất đi hài tử đối với nữ nhân mà nói là đau xót biết nhường nào?
Trong mắt người khác, cô ta là hạng vô tội. Mà là tỷ tỷ như Khuynh Quốc lại là cỡ nào ngoan độc, lại làm cho muội muội dùng thân thể ốm đau quỳ gối để cầu xin. Khuynh Thành nào biết, Phạm Thiên sở dĩ làm việc theo phân phó của Khuynh Quốc chính là muốn đè xuống tự kiêu của Khuynh Thành, để cô ta không dám lại sinh sự gây chuyện. Chỉ sợ nam nhân mấy ngày liền đều lãnh đạm, khiến cho cô ta nếm tận đắng chát chua xót.
Khuynh Quốc chợt thấy dưới váy trầm xuống, cúi đầu nhìn, một thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhào tới chân của nàng. Cánh tay bé xíu, mũm mĩm của hài tử nắm chặt làn váy của nàng, ngước lên nhìn nàng, khuôn mặt cười ngây ngốc.
“Phu nhân, tiểu thiếu gia là muốn phu nhân ôm.” Nhũ mẫu nói xen vào, sớm có nha hoàn vụng trộm nhéo bà ta một cái, quá nhiều chuyện.
Diệp Liên mượn tay Khuynh Thành dùng thuốc độc hại phu nhân, tỳ nữ hậu viện tương truyền như vậy. Mọi người đều biết thủ đoạn của phu nhân, có người đánh ngựa của nàng liền bị lãnh giáo huấn thê thảm, đến nay còn nằm nửa chết nửa sống. Diệp Liên mặc dù đã chết, nhưng phu nhân sẽ đối xử tử tế với nhi tử của cừu nhân sao?
Đối với việc nha hoàn cẩn thận quá phận, nhũ mẫu không cho là đúng. Bà chỉ biết là mấy ngày vừa qua, phu nhân đối với hài tử rất tốt, dù phu nhân lãnh đạm nhưng so với bất kỳ chủ tử nào cũng đều dễ dàng hầu hạ hơn.
Khuynh Quốc nhìn tiểu nhi dưới gối, hài tử vung tay làm nũng cầu nàng ôm. Hài nhi quá nhỏ, không biết đau khổ vì tang mẫu. Nhưng như vậy cũng tốt, cái gì cũng đều không hiểu cũng là một may mắn.
Năm đó nàng cũng từng là thiên chi kiêu tử, thân mặc lăng la, chân mang kim hài. Đáng thương, phụ thân tại hoàng quyền tranh phong cùng chủ tử. Một tờ chiếu thư liền tru di cửu tộc. Vì nàng còn nhỏ nên thoát chết được, ai ngờ sống đúng là không bằng chết.
“A, a…!” Hài nhi vẫy vẫy cánh tay nhỏ, kêu la, làm suy nghĩ Khuynh Quốc trở lại.
Tỳ nữ sợ hài tử quấy rầy phu nhân, vội vàng quỳ xuống ôm lấy. Tiểu nhi không thuận theo, đẩy ra tay nha hoàn, nắm chặt làn váy Khuynh Quốc không tha. Khuynh Quốc bảo tỳ nữ buông ra, xoay người ôm lấy tiểu nhi, trong giây lát một kỳ niệm hiện lên nhập vào trong tim, nàng nhịn không được giật mình.
Thì ra là thế! Khuynh Quốc ôm hài tử bước đi, đáy lòng long trời lở đất, trên mặt lại không dò ra một tia dấu vết. Nàng sao lại quên nguyên chủ của thân thể này, Tô Khuynh Quốc, hơn mười năm trước do Lan di dẫn vào Hà Viên? Sao nàng chưa từng nghĩ đến, cảnh tượng gặp trong mộng không phải là nàng, mà là nàng ấy.
Phạm Thiên nói Tô Khuynh Quốc không thích Hà Viên, có phải là nàng đã từng ở Hà viên gặp ác mộng nhiều lần giống nhau? Lần đầu tiên nàng mơ cũng là sau khi vào Hà Viên. Nàng cũng không phải không suy tư nguyên nhân trong đó, nhưng tiếng gió thét gào, cự mộc che trời, bóng cây rậm rạp trong mộng kia vì sương mù dày đặc mà nhìn không rõ ràng.
Phạm Thiên cho rằng Tô Khuynh Quốc trốn khỏi Hầu phủ là do ghen tỵ với Khuynh Thành. Chỉ sợ nàng ấy là bởi vì biết được đáp án trong mộng mới không chào mà đi. Khi nam nhân cưới Khuynh Quốc trong lòng còn có lợi dụng, mời nàng ấy vào làm chủ viện chẳng qua là trông mong Tô Khuynh Quốc nhớ lại việc ở Hà Viên năm đó.
Đúng rồi! Năm đó, mười năm trước, Tô Khuynh Quốc vừa mới năm tuổi. Tầm mắt tiểu nhi cùng với người trưởng thành khác biệt nhau đến mức nào? Đối với hài tử mà nói, đại thụ hướng thiên, cành cây che trời, đi không hết đường, cuồng phong sương mù dày đặc chẳng phải chính là con đường nhỏ phải bước qua nếu đi ao hoa sen sao?
Trong mộng Tô Khuynh Quốc đang lẩn trốn mệnh, nếu là như vậy, giấc mộng này nhất định cùng cái chết của mẫu thân Phạm Thiên và Lan di có quan hệ. Có phải bóng hình trong mộng ở sau lưng nàng chính là hung thủ. Mà ngày đó Khuynh Quốc có lẽ nhìn thấy gì rồi bị đuổi giết? Nhưng đối phương vì sao không diệt khẩu, chẳng lẽ trong đó lại sinh ra khúc chiết gì?
Khuynh Quốc đạp lên làn cỏ xanh dưới bàn chân, tùy ý để tiểu nhi đùa bỡn sợi tóc của mình. Nàng nhớ rõ Phạm Bất Mộng từng nói Tô Khuynh Quốc không nhớ rõ tình hình vì màn đêm buông xuống. Có thể trong tối tăm, nàng ấy đã xem sự việc mà một mực khắc tại đáy lòng. Khi nàng ấy vào Hà Viên, lần nữa đi trên ao hoa sen, có lẽ một khắc này, tâm khóa đã bất tri bất giác chậm rãi buông lỏng.
Khuynh Quốc đi dọc theo bờ ao hoa sen, nhìn tường cao đứng vững xa bên kia bờ, trong phủ Cảnh Quốc công phiêu khởi khói bếp lượn lờ. Nàng ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn xuyên qua bóng cây rậm rạp lên trời, ngày nóng bỏng, đã tới giữa trưa.
Khuynh Quốc đem tiểu nhi để vào giường dưới bóng cây, nghiêng người phân phó nha hoàn chuẩn bị thức ăn. Không bao lâu, tỳ nữ mang đồ ăn đến, đi theo phía sau là Phạm Thiên vừa về phủ một khắc trước. Nam nhân quen thói ngồi bên người Khuynh Quốc, cười xem tiểu nhi, ôm lấy đùa giỡn.
Khuynh Quốc một tay ôm nhi tử, Phạm Thiên cho nhi tử ăn, nàng lại suy nghĩ. Tô Khuynh Quốc cũng không biết ước nguyện ban đầu của Hầu gia khi cưới nàng, sau khi mộng tỉnh ở Hà Viên, chắc chắn là vội vã tìm Phạm Thiên thổ lộ hết bất an.
Ai ngờ, nhìn muội muội cùng phu quân tình ý triền miên. Nàng ấy biết rõ tranh không được với Khuynh Thành, nam nhân đối với nàng ấy cũng không phải là thiệt tình, càng minh bạch dưới chân chính là nơi thị phi. Làm gì được đây, nàng ấy đã gả vào Hầu phủ, muốn đi là việc gian nan cỡ nào? Nàng ấy thoát khỏi Hầu phủ như thế nào, có người tương trợ hay không?
Đến nay, đó đều là câu đố. Càng làm cho Khuynh Quốc nghi hoặc là khối hồn ngọc kia. Nguyên chủ thân thể của nàng sao lại có được nó, tại sao đánh vỡ ngọc bích, đem tro cốt bên trong nuốt vào trong bụng?
“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?” Phạm Thiên đem tiểu nhi giao cho nhũ mẫu, gắp miếng trứng tôm để vào trong bát Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên, hừ cười nói: “Ta suy nghĩ nên trấn an Khuynh Thành quỳ ở trước cửa sân như thế nào mới không bị người nén giận.” Khuynh Quốc như thể vô ý liếc qua Thu Sương đang chia thức ăn bên cạnh bàn đá.
Phạm Thiên hiểu rõ, nhìn Thu Sương, mệnh tiểu nha hoàn gọi Xuân Phong, răn dạy nói: “Xuân Phong, trong tứ đại tỳ nữ ta yên tâm nhất chính là ngươi mới đem phu nhân giao do ngươi chiếu khán. Nào biết được ngươi lại trong lúc nguy hiểm bỏ phu nhân mà đi. Ta phạt ngươi hai mươi roi gia pháp, ngươi có phục không?”
Xuân Phong quỳ xuống, dập đầu nói: “Làm phu nhân chấn kinh, đây là tội của Xuân Phong. Nô tỳ cam nguyện bị phạt.”
“Được.” Phạm Thiên uống xong chén rượu, gật đầu nói: “Bắt đầu từ hôm nay cuộc sống hàng ngày của phu nhân đều do ngươi chiếu ứng. Xuân Phong, an nguy của phu nhân so với bất kì chuyện gì đều trọng yếu, hiểu chưa?”
“Chủ tử yên tâm, Xuân Phong nhớ kĩ.”
Phạm Thiên vung tay ý bảo Xuân Phong đứng dậy, thế chỗ Thu Sương.
Thu Sương tâm hận Khuynh Quốc nhiều chuyện, tại trước mặt Hầu gia làm nàng mất mặt. Nàng không cam lòng đưa ra đũa trúc, âm thầm dậm chân. Nhịn nhẫn, nuốt không trôi cơn tức này, Thu Sương hướng bên chân Phạm Thiên quỳ xuống nói: “Không biết phu nhân đối với Thu Sương có gì bất mãn?”
Không đợi Khuynh Quốc mở miệng, Phạm Thiên lạnh lùng nhìn vào Thu Sương gầm lên: “Phu nhân đứng đầu hậu viện, nàng muốn đổi nô tài còn cần cáo tri với ngươi sao? Huống chi việc này không quan hệ phu nhân, là ta làm chủ. Ngươi vì sao không hỏi xem ta đối với ngươi có gì bất mãn?”
“Nô tỳ không dám!” Thu Sương nghe từng lời nói như đâm vào tim, đầy ngập nhu tình trở thành u oán.
Tuấn dung của Phạm Thiên nghiêm nghị nhìn quanh tỳ nữ, trầm giọng nói: “Phu nhân tính tình ôn nhã, nhưng các ngươi đừng quên nàng là chủ tử của các ngươi! Cho các ngươi chút ít mặt mũi, ngược lại các ngươi ngày càng làm quá. Hầu phủ không thể giữ lại nô tài khi dễ chủ!”
“Chủ tử thứ tội, phu nhân thứ tội!” Một đám nha hoàn hoa dung thất sắc, tất cả đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Đã xong, các ngươi lui ra.”
Tỳ nữ nhìn về phía Khuynh Quốc vừa mở miệng, lại nhìn qua Phạm Thiên sắc mặt âm nghiêm, không biết là đi hay ở.
“Nhìn cái gì? Lời nói của phu nhân chính là lời nói của ta!” Phạm Thiên hung hăng trừng mắt nhìn đám nô tỳ quỳ trên mặt đất, hừ lạnh quở trách.
“Hầu gia...” Thu Sương định nói tiếp.
Phạm Thiên cắt đứt ý muốn của Thu Sương. “Không cần nói nữa, lui ra!”
Thu Sương biện bạch vô vọng, khuôn mặt rũ xuống xấu hổ và giận dữ, theo bọn nha hoàn ảm đạm thối lui.
Đợi tả hữu đi hết, Khuynh Quốc nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia, mê sự ở Hà Viên này ngươi còn muốn giải không?”
“Có phải phu nhân nghĩ tới điều gì?” Phạm Thiên truy vấn.
Khuynh Quốc nhẹ trào, nói: “Hậu viện Hầu phủ trước có lang, sau có hổ, không nghĩ chỗ tối còn cất giấu hồ ly. Khuynh Quốc vì bảo vệ tính mạng vẫn còn phải nói. Thử hỏi Hầu gia nếu như ngươi đang ở trong đó, có thể tĩnh tâm nghĩ gì sao?”
Diệp Liên đi rồi, Thu Sương cũng thế. Nha hoàn kia đối với hắn có ý, Phạm Thiên tất nhiên biết được. Chỉ là không nghĩ tới Khuynh Quốc cũng để mắt việc này.
Phạm Thiên bị Khuynh Quốc nói, thật khó trả lời, chỉ đành cười nói: “Nếu đã như vậy, để ta đem Khuynh Thành đưa đi biệt viện.”
“Đừng!” Khuynh Quốc ngăn lại nói: “Hầu gia, ngươi yêu mến Khuynh Thành thì nên hiểu tính tình nàng. Lần này, nàng vì sảy đi thai nhi, tương kế tựu kế dùng hoa mai cao của Diệp Liên độc chết ta. Sự chưa thành, ngược lại mất tâm ý của Hầu gia. Ngươi nói xem, nàng hội cam nguyện xuất phủ sao?”
Phạm Thiên lấy cá đã gỡ xương để vào trong bát Khuynh Quốc. “Như vậy, phu nhân bảo ta nên làm thế nào cho phải?”
“Hầu gia từng chinh chiến tứ phương, bình định vô số can qua, những chuyện nhỏ nhặt này chẳng lẽ đều muốn hỏi Khuynh Quốc sao?”
“Ta đem hậu viện giao cho phu nhân, tự nhiên là do phu nhân tác chủ.” Phạm Thiên nhìn Khuynh Quốc ăn thịt cá, mừng thầm đối phương càng ngày càng thân thiết hơn với hắn. Hắn đoán rằng, có phải là đã tới gần hơn được một bước với trái tim Khuynh Quốc?
Khuynh Quốc buông đũa bạc, lau môi nói: “Việc vừa rồi chẳng lẽ không cho Hầu gia một ít chỉ điểm sao?”
“Nàng nói Thu Sương?” Phạm Thiên suy nghĩ một lát, cả kinh nói: “Phu nhân muốn dùng Thu Sương kiềm chế Khuynh Thành?”
Mắt Khuynh Quốc nhìn vào rừng lá sen trùng trùng, cười nhạt không nói.
Phạm Thiên không hiểu: “Ta đem các nàng mang đi, không phải càng tốt sao?”
Khuynh Quốc không đáp, hỏi lại: “Hầu gia, nếu có người muốn giết ngươi nhưng vì ngại thế lực sau lưng người mà không thể phản chế. Ngươi cảm thấy nên đem hắn đuổi xa hay là để dưới mắt mình, cách nào an toàn hơn?”
Phạm Thiên không phản bác được, cười khổ mà nói: “Phu nhân nghĩ ta nên làm như thế nào?”
“Khuynh Thành còn quỳ gối ở tiền viện sao?”
Phạm Thiên nhìn nhan sắc Khuynh Quốc, đáp: “Lúc ta tới đã sai người vịn nàng trở lại Mai Trai .”
“Như thế rất tốt. Nếu không, Hầu gia không phải quá tuyệt tình hay sao?”
“Khuynh Quốc, ta...”
Khuynh Quốc đưa tay ngừng lời nói của Phạm Thiên, nhìn qua nam nhân nói: “Đêm nay làm cho Thu Sương chuyển nhập tiểu viện của Diệp Liên. Sau này ngươi đối với nàng quan tâm một chút. Đưa Thu Sương đi lại trong nội viện nhiều hơn, ít đến Hà Viên. Không cần bao lâu, Khuynh Thành sẽ minh bạch ai mới là đối thủ của nàng.”
Một chiêu thật hiểm, thủ đoạn thật lợi hại. Càng tiếp cận Khuynh Quốc càng đoán không ra suy nghĩ của nàng, càng kinh hãi mưu trí của nàng. Một nữ tử khuê phòng có thể so với nam nhi đa tài, sao không cho người nghiêm nghị nâng kính?
Phạm Thiên uống chén rượu, ổn định tâm thần đứng lên, nói: “Vậy ta làm thế đi.”
“Từ đã.”
“Sao vậy?” Phạm Thiên không hiểu nói.
Khuynh Quốc khẽ cười: “Hầu gia, Khuynh Thành giảo hoạt. Ngươi dùng cớ gì để đem Thu Sương đón vào tiểu viện?”
“Việc này...”
“Không bằng Hầu gia mượn việc Khuynh Thành quỳ xuống trước cửa Hà Viên, ta không mảy may để ý được không? Trước an ủi Khuynh Thành, lại thanh thản Thu Sương. Sau này nên làm như thế nào Hầu gia sẽ không cần Khuynh Quốc phải nhắc nhở chứ?”
Nhìn thần thái Khuynh Quốc, Phạm Thiên bỗng nhiên xoay người hướng Khuynh Quốc, nâng lên cằm nàng, cúi xuống hôn. Khi miệng lưỡi thân mật mang theo mùi rượu phảng phất, cay độc vô cùng. Con ngươi đen của Khuynh Quốc nhìn thẳng đôi mắt ưng chỉ cách một ly, hiện ra nhàn nhạt ý chê cười.
Phạm Thiên bất đắc dĩ buông ra, chuyển hướng con đường nhỏ, thần sắc một mảnh xấu hổ. Không sai, Phạm Thiên dùng sắc mặt này rời đi, tám chín phần mọi người sẽ cho rằng hai người bọn họ có tranh cãi.
Khuynh Quốc nhập giường, thầm nghĩ, quân cờ Thu Sương này không biết có sử dụng được hay không? Phạm Thiên sẽ vì mê sự Hà Viên mà hy sinh bao nhiêu?
Thanh âm lá cây rung động tràn đầy hai lỗ tai.
Nàng ở trong sương mù chạy trốn, giống như có gì đuổi theo nàng. Bên tai là tiếng gió gào thét, lá cây sàn sạt rung động. Ngẩng đầu nhìn lên, đầy trời đều là bóng cây. Nàng tự nói với mình không thể ngừng, sau lưng vừa đong vừa đưa, giống như vật gì đó đang bay. Nhanh, nhanh hơn nữa! Nàng không muốn nhìn thấy…
Sau khi vào Hà Viên, nàng không biết mình đã mơ như vậy bao nhiêu lần. Thanh âm giống nhau, phong cảnh giống nhau, nàng vĩnh viễn chạy không ra khỏi sương mù, cùng quái ảnh kỳ dị sau lưng kia. Cảnh sắc nàng nhìn thấy trong mộng là ở đâu, khi nào chứ? Nếu như chỉ là một giấc mộng, vì sao nàng đối trăm vạn địch không mất hào khí, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh?
Chẳng lẽ bởi vì vào thân thể của nữ nhân, tâm tính đều thay đổi? Khuynh Quốc chậm rãi dạo bước dọc theo đường hẹp quanh co, tiểu nhi trước mặt đi được vài bước xiêu xiêu vẹo vẹo, tỳ nữ một bên thỉnh thoảng lại nâng lên một lần.
Nhìn tiểu nhi không tránh khỏi nhớ tới Diệp Liên. Một bộ quan tài mỏng, một nén nhang khói, chính là sở đắc cả đời của Diệp Liên. Cô ta không nên hại nàng, cuối cùng lại là tự nhóm lửa đốt mình.
Diệp Liên nói sợ nàng không dung được hai mẫu tử cô ta. Kỳ thật, cô ta không phải không ghen ghét vị trí chính thê của Khuynh Quốc, sợ nếu Khuynh Quốc có nhi tử, trưởng tử ép xuống nhi tử của thiếp thất, từ nay về sau không có ngày ngẩng đầu nổi.
Nàng từng là sát thủ lấy mạng người, cũng chính là vũ khí hung tàn trong tay kẻ khác. Nàng chinh chiến sa trường thập tử nhất sinh, chẳng qua chính là tay sai trong miệng hoàng tộc quý tử. Hôm nay nàng một thân la quần, sống tại hậu viện Hầu phủ. Người ngoài thấy Hầu phủ cảnh tượng tươi đẹp, nào biết được sát khí âm thầm che giấu, cùng bẫy rập trí mạng kia.
“Phu nhân, Khuynh Thành phu nhân đã ở bên ngoài Hà Viên quỳ hai canh giờ.” Thu Sương mở miệng nhắc nhở.
Khóe mắt Khuynh Quốc ánh lên, liếc Thu Sương nói: “Khuynh Thành tự cầu phạt quỳ, ngươi bẩm báo ta thì có liên quan gì?”
Người sáng suốt đều biết hành động lần này của Khuynh Thành là hướng Khuynh Quốc thỉnh tội. Nhưng Khuynh Quốc giả bộ như không rõ, một tỳ nữ như Thu Sương thì phải làm sao đây? Chỉ đành nhẹ lời giải thích: “Phu nhân, dù Khuynh Thành phu nhân có sai lầm gì, nàng vừa mới mất hài tử cũng nên điều dưỡng một chút. Nếu không sẽ sớm mắc bệnh.”
Khuynh Quốc cười nói: “Theo ý của ngươi, sau này Khuynh Thành có ốm đau gì là đều tại ta?”
“Nô tỳ không dám.” Tầm mắt lạnh lùng của Khuynh Quốc nhìn khuôn mặt Thu Sương, làm tiểu tỳ sợ run cả người.
Thu Sương lặng yên lui ra, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tư vị. Nàng âm thầm ái mộ Hầu gia, nhưng tự biết thân phận mình không xứng, đành phải đem tương tư giấu diếm trong lòng. Danh phận Diệp Liên, Bích Đào chẳng qua là thị tẩm nhiều hơn. Khuynh Thành vì là người Hầu gia yêu, nàng vốn nên ghen ghét Khuynh Thành. Nhưng Hầu gia lại cưới Khuynh Quốc, một nữ tử dung nhan, xử sự đều không bằng nàng.
Nàng muốn làm cho Hầu gia dùng ánh mắt nhìn Khuynh Quốc mà nhìn nàng, trông mong Hầu gia có thể gọi nàng một tiếng ái thê... Nhưng những việc này đều là ảo tưởng, nàng thậm chí phải khúm núm hầu hạ Khuynh Quốc, một nha đầu nông thôn ngay cả việc của nữ nhi cũng đều không biết.
Thu Sương hận, vì sao thạch tín hôm trước không đem Khuynh Quốc độc chết, bị chết ngược lại là Diệp Liên? Khuynh Thành mất con, nàng tất nhiên mừng rỡ. Nhưng nhìn nước mắt ai oán, thân hình mảnh mai của đối phương, vì muốn ở lại bên người Hầu gia mà không tiếc thân thể yếu đuối quỳ trên đất lạnh cầu xin tha thứ. Thu Sương như thể thấy được chính mình, sao tránh khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân?
Khuynh Quốc chếch thân nhìn bóng lưng Thu Sương, lắc đầu lãnh trào, lại là một kẻ si ngốc, bị thái độ buồn bã của Khuynh Thành mê hoặc.
Hành động lần này của Khuynh Thành là vì sao? Là muốn mọi người đồng tình cùng cô ta. Việc hạ độc đã đổ cho Diệp Liên, cô ta chẳng qua bị tội danh ngộ thương. Huống chi, mất đi hài tử đối với nữ nhân mà nói là đau xót biết nhường nào?
Trong mắt người khác, cô ta là hạng vô tội. Mà là tỷ tỷ như Khuynh Quốc lại là cỡ nào ngoan độc, lại làm cho muội muội dùng thân thể ốm đau quỳ gối để cầu xin. Khuynh Thành nào biết, Phạm Thiên sở dĩ làm việc theo phân phó của Khuynh Quốc chính là muốn đè xuống tự kiêu của Khuynh Thành, để cô ta không dám lại sinh sự gây chuyện. Chỉ sợ nam nhân mấy ngày liền đều lãnh đạm, khiến cho cô ta nếm tận đắng chát chua xót.
Khuynh Quốc chợt thấy dưới váy trầm xuống, cúi đầu nhìn, một thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhào tới chân của nàng. Cánh tay bé xíu, mũm mĩm của hài tử nắm chặt làn váy của nàng, ngước lên nhìn nàng, khuôn mặt cười ngây ngốc.
“Phu nhân, tiểu thiếu gia là muốn phu nhân ôm.” Nhũ mẫu nói xen vào, sớm có nha hoàn vụng trộm nhéo bà ta một cái, quá nhiều chuyện.
Diệp Liên mượn tay Khuynh Thành dùng thuốc độc hại phu nhân, tỳ nữ hậu viện tương truyền như vậy. Mọi người đều biết thủ đoạn của phu nhân, có người đánh ngựa của nàng liền bị lãnh giáo huấn thê thảm, đến nay còn nằm nửa chết nửa sống. Diệp Liên mặc dù đã chết, nhưng phu nhân sẽ đối xử tử tế với nhi tử của cừu nhân sao?
Đối với việc nha hoàn cẩn thận quá phận, nhũ mẫu không cho là đúng. Bà chỉ biết là mấy ngày vừa qua, phu nhân đối với hài tử rất tốt, dù phu nhân lãnh đạm nhưng so với bất kỳ chủ tử nào cũng đều dễ dàng hầu hạ hơn.
Khuynh Quốc nhìn tiểu nhi dưới gối, hài tử vung tay làm nũng cầu nàng ôm. Hài nhi quá nhỏ, không biết đau khổ vì tang mẫu. Nhưng như vậy cũng tốt, cái gì cũng đều không hiểu cũng là một may mắn.
Năm đó nàng cũng từng là thiên chi kiêu tử, thân mặc lăng la, chân mang kim hài. Đáng thương, phụ thân tại hoàng quyền tranh phong cùng chủ tử. Một tờ chiếu thư liền tru di cửu tộc. Vì nàng còn nhỏ nên thoát chết được, ai ngờ sống đúng là không bằng chết.
“A, a…!” Hài nhi vẫy vẫy cánh tay nhỏ, kêu la, làm suy nghĩ Khuynh Quốc trở lại.
Tỳ nữ sợ hài tử quấy rầy phu nhân, vội vàng quỳ xuống ôm lấy. Tiểu nhi không thuận theo, đẩy ra tay nha hoàn, nắm chặt làn váy Khuynh Quốc không tha. Khuynh Quốc bảo tỳ nữ buông ra, xoay người ôm lấy tiểu nhi, trong giây lát một kỳ niệm hiện lên nhập vào trong tim, nàng nhịn không được giật mình.
Thì ra là thế! Khuynh Quốc ôm hài tử bước đi, đáy lòng long trời lở đất, trên mặt lại không dò ra một tia dấu vết. Nàng sao lại quên nguyên chủ của thân thể này, Tô Khuynh Quốc, hơn mười năm trước do Lan di dẫn vào Hà Viên? Sao nàng chưa từng nghĩ đến, cảnh tượng gặp trong mộng không phải là nàng, mà là nàng ấy.
Phạm Thiên nói Tô Khuynh Quốc không thích Hà Viên, có phải là nàng đã từng ở Hà viên gặp ác mộng nhiều lần giống nhau? Lần đầu tiên nàng mơ cũng là sau khi vào Hà Viên. Nàng cũng không phải không suy tư nguyên nhân trong đó, nhưng tiếng gió thét gào, cự mộc che trời, bóng cây rậm rạp trong mộng kia vì sương mù dày đặc mà nhìn không rõ ràng.
Phạm Thiên cho rằng Tô Khuynh Quốc trốn khỏi Hầu phủ là do ghen tỵ với Khuynh Thành. Chỉ sợ nàng ấy là bởi vì biết được đáp án trong mộng mới không chào mà đi. Khi nam nhân cưới Khuynh Quốc trong lòng còn có lợi dụng, mời nàng ấy vào làm chủ viện chẳng qua là trông mong Tô Khuynh Quốc nhớ lại việc ở Hà Viên năm đó.
Đúng rồi! Năm đó, mười năm trước, Tô Khuynh Quốc vừa mới năm tuổi. Tầm mắt tiểu nhi cùng với người trưởng thành khác biệt nhau đến mức nào? Đối với hài tử mà nói, đại thụ hướng thiên, cành cây che trời, đi không hết đường, cuồng phong sương mù dày đặc chẳng phải chính là con đường nhỏ phải bước qua nếu đi ao hoa sen sao?
Trong mộng Tô Khuynh Quốc đang lẩn trốn mệnh, nếu là như vậy, giấc mộng này nhất định cùng cái chết của mẫu thân Phạm Thiên và Lan di có quan hệ. Có phải bóng hình trong mộng ở sau lưng nàng chính là hung thủ. Mà ngày đó Khuynh Quốc có lẽ nhìn thấy gì rồi bị đuổi giết? Nhưng đối phương vì sao không diệt khẩu, chẳng lẽ trong đó lại sinh ra khúc chiết gì?
Khuynh Quốc đạp lên làn cỏ xanh dưới bàn chân, tùy ý để tiểu nhi đùa bỡn sợi tóc của mình. Nàng nhớ rõ Phạm Bất Mộng từng nói Tô Khuynh Quốc không nhớ rõ tình hình vì màn đêm buông xuống. Có thể trong tối tăm, nàng ấy đã xem sự việc mà một mực khắc tại đáy lòng. Khi nàng ấy vào Hà Viên, lần nữa đi trên ao hoa sen, có lẽ một khắc này, tâm khóa đã bất tri bất giác chậm rãi buông lỏng.
Khuynh Quốc đi dọc theo bờ ao hoa sen, nhìn tường cao đứng vững xa bên kia bờ, trong phủ Cảnh Quốc công phiêu khởi khói bếp lượn lờ. Nàng ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn xuyên qua bóng cây rậm rạp lên trời, ngày nóng bỏng, đã tới giữa trưa.
Khuynh Quốc đem tiểu nhi để vào giường dưới bóng cây, nghiêng người phân phó nha hoàn chuẩn bị thức ăn. Không bao lâu, tỳ nữ mang đồ ăn đến, đi theo phía sau là Phạm Thiên vừa về phủ một khắc trước. Nam nhân quen thói ngồi bên người Khuynh Quốc, cười xem tiểu nhi, ôm lấy đùa giỡn.
Khuynh Quốc một tay ôm nhi tử, Phạm Thiên cho nhi tử ăn, nàng lại suy nghĩ. Tô Khuynh Quốc cũng không biết ước nguyện ban đầu của Hầu gia khi cưới nàng, sau khi mộng tỉnh ở Hà Viên, chắc chắn là vội vã tìm Phạm Thiên thổ lộ hết bất an.
Ai ngờ, nhìn muội muội cùng phu quân tình ý triền miên. Nàng ấy biết rõ tranh không được với Khuynh Thành, nam nhân đối với nàng ấy cũng không phải là thiệt tình, càng minh bạch dưới chân chính là nơi thị phi. Làm gì được đây, nàng ấy đã gả vào Hầu phủ, muốn đi là việc gian nan cỡ nào? Nàng ấy thoát khỏi Hầu phủ như thế nào, có người tương trợ hay không?
Đến nay, đó đều là câu đố. Càng làm cho Khuynh Quốc nghi hoặc là khối hồn ngọc kia. Nguyên chủ thân thể của nàng sao lại có được nó, tại sao đánh vỡ ngọc bích, đem tro cốt bên trong nuốt vào trong bụng?
“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?” Phạm Thiên đem tiểu nhi giao cho nhũ mẫu, gắp miếng trứng tôm để vào trong bát Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên, hừ cười nói: “Ta suy nghĩ nên trấn an Khuynh Thành quỳ ở trước cửa sân như thế nào mới không bị người nén giận.” Khuynh Quốc như thể vô ý liếc qua Thu Sương đang chia thức ăn bên cạnh bàn đá.
Phạm Thiên hiểu rõ, nhìn Thu Sương, mệnh tiểu nha hoàn gọi Xuân Phong, răn dạy nói: “Xuân Phong, trong tứ đại tỳ nữ ta yên tâm nhất chính là ngươi mới đem phu nhân giao do ngươi chiếu khán. Nào biết được ngươi lại trong lúc nguy hiểm bỏ phu nhân mà đi. Ta phạt ngươi hai mươi roi gia pháp, ngươi có phục không?”
Xuân Phong quỳ xuống, dập đầu nói: “Làm phu nhân chấn kinh, đây là tội của Xuân Phong. Nô tỳ cam nguyện bị phạt.”
“Được.” Phạm Thiên uống xong chén rượu, gật đầu nói: “Bắt đầu từ hôm nay cuộc sống hàng ngày của phu nhân đều do ngươi chiếu ứng. Xuân Phong, an nguy của phu nhân so với bất kì chuyện gì đều trọng yếu, hiểu chưa?”
“Chủ tử yên tâm, Xuân Phong nhớ kĩ.”
Phạm Thiên vung tay ý bảo Xuân Phong đứng dậy, thế chỗ Thu Sương.
Thu Sương tâm hận Khuynh Quốc nhiều chuyện, tại trước mặt Hầu gia làm nàng mất mặt. Nàng không cam lòng đưa ra đũa trúc, âm thầm dậm chân. Nhịn nhẫn, nuốt không trôi cơn tức này, Thu Sương hướng bên chân Phạm Thiên quỳ xuống nói: “Không biết phu nhân đối với Thu Sương có gì bất mãn?”
Không đợi Khuynh Quốc mở miệng, Phạm Thiên lạnh lùng nhìn vào Thu Sương gầm lên: “Phu nhân đứng đầu hậu viện, nàng muốn đổi nô tài còn cần cáo tri với ngươi sao? Huống chi việc này không quan hệ phu nhân, là ta làm chủ. Ngươi vì sao không hỏi xem ta đối với ngươi có gì bất mãn?”
“Nô tỳ không dám!” Thu Sương nghe từng lời nói như đâm vào tim, đầy ngập nhu tình trở thành u oán.
Tuấn dung của Phạm Thiên nghiêm nghị nhìn quanh tỳ nữ, trầm giọng nói: “Phu nhân tính tình ôn nhã, nhưng các ngươi đừng quên nàng là chủ tử của các ngươi! Cho các ngươi chút ít mặt mũi, ngược lại các ngươi ngày càng làm quá. Hầu phủ không thể giữ lại nô tài khi dễ chủ!”
“Chủ tử thứ tội, phu nhân thứ tội!” Một đám nha hoàn hoa dung thất sắc, tất cả đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Đã xong, các ngươi lui ra.”
Tỳ nữ nhìn về phía Khuynh Quốc vừa mở miệng, lại nhìn qua Phạm Thiên sắc mặt âm nghiêm, không biết là đi hay ở.
“Nhìn cái gì? Lời nói của phu nhân chính là lời nói của ta!” Phạm Thiên hung hăng trừng mắt nhìn đám nô tỳ quỳ trên mặt đất, hừ lạnh quở trách.
“Hầu gia...” Thu Sương định nói tiếp.
Phạm Thiên cắt đứt ý muốn của Thu Sương. “Không cần nói nữa, lui ra!”
Thu Sương biện bạch vô vọng, khuôn mặt rũ xuống xấu hổ và giận dữ, theo bọn nha hoàn ảm đạm thối lui.
Đợi tả hữu đi hết, Khuynh Quốc nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia, mê sự ở Hà Viên này ngươi còn muốn giải không?”
“Có phải phu nhân nghĩ tới điều gì?” Phạm Thiên truy vấn.
Khuynh Quốc nhẹ trào, nói: “Hậu viện Hầu phủ trước có lang, sau có hổ, không nghĩ chỗ tối còn cất giấu hồ ly. Khuynh Quốc vì bảo vệ tính mạng vẫn còn phải nói. Thử hỏi Hầu gia nếu như ngươi đang ở trong đó, có thể tĩnh tâm nghĩ gì sao?”
Diệp Liên đi rồi, Thu Sương cũng thế. Nha hoàn kia đối với hắn có ý, Phạm Thiên tất nhiên biết được. Chỉ là không nghĩ tới Khuynh Quốc cũng để mắt việc này.
Phạm Thiên bị Khuynh Quốc nói, thật khó trả lời, chỉ đành cười nói: “Nếu đã như vậy, để ta đem Khuynh Thành đưa đi biệt viện.”
“Đừng!” Khuynh Quốc ngăn lại nói: “Hầu gia, ngươi yêu mến Khuynh Thành thì nên hiểu tính tình nàng. Lần này, nàng vì sảy đi thai nhi, tương kế tựu kế dùng hoa mai cao của Diệp Liên độc chết ta. Sự chưa thành, ngược lại mất tâm ý của Hầu gia. Ngươi nói xem, nàng hội cam nguyện xuất phủ sao?”
Phạm Thiên lấy cá đã gỡ xương để vào trong bát Khuynh Quốc. “Như vậy, phu nhân bảo ta nên làm thế nào cho phải?”
“Hầu gia từng chinh chiến tứ phương, bình định vô số can qua, những chuyện nhỏ nhặt này chẳng lẽ đều muốn hỏi Khuynh Quốc sao?”
“Ta đem hậu viện giao cho phu nhân, tự nhiên là do phu nhân tác chủ.” Phạm Thiên nhìn Khuynh Quốc ăn thịt cá, mừng thầm đối phương càng ngày càng thân thiết hơn với hắn. Hắn đoán rằng, có phải là đã tới gần hơn được một bước với trái tim Khuynh Quốc?
Khuynh Quốc buông đũa bạc, lau môi nói: “Việc vừa rồi chẳng lẽ không cho Hầu gia một ít chỉ điểm sao?”
“Nàng nói Thu Sương?” Phạm Thiên suy nghĩ một lát, cả kinh nói: “Phu nhân muốn dùng Thu Sương kiềm chế Khuynh Thành?”
Mắt Khuynh Quốc nhìn vào rừng lá sen trùng trùng, cười nhạt không nói.
Phạm Thiên không hiểu: “Ta đem các nàng mang đi, không phải càng tốt sao?”
Khuynh Quốc không đáp, hỏi lại: “Hầu gia, nếu có người muốn giết ngươi nhưng vì ngại thế lực sau lưng người mà không thể phản chế. Ngươi cảm thấy nên đem hắn đuổi xa hay là để dưới mắt mình, cách nào an toàn hơn?”
Phạm Thiên không phản bác được, cười khổ mà nói: “Phu nhân nghĩ ta nên làm như thế nào?”
“Khuynh Thành còn quỳ gối ở tiền viện sao?”
Phạm Thiên nhìn nhan sắc Khuynh Quốc, đáp: “Lúc ta tới đã sai người vịn nàng trở lại Mai Trai .”
“Như thế rất tốt. Nếu không, Hầu gia không phải quá tuyệt tình hay sao?”
“Khuynh Quốc, ta...”
Khuynh Quốc đưa tay ngừng lời nói của Phạm Thiên, nhìn qua nam nhân nói: “Đêm nay làm cho Thu Sương chuyển nhập tiểu viện của Diệp Liên. Sau này ngươi đối với nàng quan tâm một chút. Đưa Thu Sương đi lại trong nội viện nhiều hơn, ít đến Hà Viên. Không cần bao lâu, Khuynh Thành sẽ minh bạch ai mới là đối thủ của nàng.”
Một chiêu thật hiểm, thủ đoạn thật lợi hại. Càng tiếp cận Khuynh Quốc càng đoán không ra suy nghĩ của nàng, càng kinh hãi mưu trí của nàng. Một nữ tử khuê phòng có thể so với nam nhi đa tài, sao không cho người nghiêm nghị nâng kính?
Phạm Thiên uống chén rượu, ổn định tâm thần đứng lên, nói: “Vậy ta làm thế đi.”
“Từ đã.”
“Sao vậy?” Phạm Thiên không hiểu nói.
Khuynh Quốc khẽ cười: “Hầu gia, Khuynh Thành giảo hoạt. Ngươi dùng cớ gì để đem Thu Sương đón vào tiểu viện?”
“Việc này...”
“Không bằng Hầu gia mượn việc Khuynh Thành quỳ xuống trước cửa Hà Viên, ta không mảy may để ý được không? Trước an ủi Khuynh Thành, lại thanh thản Thu Sương. Sau này nên làm như thế nào Hầu gia sẽ không cần Khuynh Quốc phải nhắc nhở chứ?”
Nhìn thần thái Khuynh Quốc, Phạm Thiên bỗng nhiên xoay người hướng Khuynh Quốc, nâng lên cằm nàng, cúi xuống hôn. Khi miệng lưỡi thân mật mang theo mùi rượu phảng phất, cay độc vô cùng. Con ngươi đen của Khuynh Quốc nhìn thẳng đôi mắt ưng chỉ cách một ly, hiện ra nhàn nhạt ý chê cười.
Phạm Thiên bất đắc dĩ buông ra, chuyển hướng con đường nhỏ, thần sắc một mảnh xấu hổ. Không sai, Phạm Thiên dùng sắc mặt này rời đi, tám chín phần mọi người sẽ cho rằng hai người bọn họ có tranh cãi.
Khuynh Quốc nhập giường, thầm nghĩ, quân cờ Thu Sương này không biết có sử dụng được hay không? Phạm Thiên sẽ vì mê sự Hà Viên mà hy sinh bao nhiêu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook