Nhất Thiên cùng người của mình đã ròng rã hơn hai tháng trời đem quân đi đánh sứ người. Những nơi cậu đi qua đều nhộm đỏ, nhưng có một điều rất thú vị, các thành cậu chiếm được đều cho người của mình mặt y phục của lính Thái An quốc để cho hoàng thượng khỏi phải nghi ngờ, và gϊếŧ hết những kẻ dám truyền tin ra ngoài.

Với cách đánh nhanh, im lặng, lặng lẽ và rút gọn của mình, thì đến ngày thứ bảy mươi, cậu đã đặt chân đến kinh thành.

Trước đó một ngày, cậu đã cho sát thủ của mình âm thầm vào hoàng cung chờ sẵn. Đến sáng hôm nay thì cậu đã ung dung tiêu soái đứng trước cửa hoàng cung.

Nhất Thiên nhìn quanh một lượt gật đầu hài lòng với những gì đang có nơi đây. Người dân khi thấy người của cậu tiến vào kinh thành sợ hãi liền bỏ chạy toán loạn.Nhưng người của cậu không hề quan tâm chuyện đó, họ nhanh chóng tiến về hoàng cung.

Bên trong hoàng cung, tên hoàng thượng vẫn chưa hay biết chuyện gì, hắn vừa mới ở lãnh cung bước ra, đang định trở về thư phòng thì liền bị người của cậu đánh ngất và bắt đi.

Cổng hoàng cung được mở rộng, Nhất Thiên không cần tốn sức lại có thể đi vào một cách uy phong nhất. Cậu đi thẳng đến chính điện, từng bước đi bậc lên cao, rồi chiễm chệ ngồi trên ngai vàng.

Cậu đã cho người của mình bao vây nơi này, dù là con ruồi cũng không được bay ra ngoài. Gia Uy và cậu ngồi tại chính điện chờ đợi, A Tiêu, A Diệp và Tiểu Tinh được cậu chia ra thành ba ngã, bắt tất cả phi tần và tất cả những người trong cung đưa đến trước mặt cậu.

Hoàng cung phút chốc hoảng loạn, ai chống cự đều bị người của cậu gϊếŧ sạch. Máu lênh láng khắp nơi, mùi tanh nồng khiến người khác ngửi được cũng thấy buồn nôn.

Sau một lượt truy quét, A Diệp và người của mình đi đến trước một tẩm cung. Nơi này trông rất lạnh lẽo, điu hiu, nhưng lại có người canh giữ.

Anh cho người đến khống chế và gϊếŧ sạch mấy tên lính canh, nhìn khung cảnh nơi này y có chút nhiud mày.

- Hai ngươi canh gác ở đây, số còn lại dẫn tất cả đến gặp Dạ tướng và Nhị điện hạ.

- Rõ.

A Diệp thận trọng từng bước bước vào trong, anh đi từng phòng lục soát nhưng không thu được kết quả gì. Cho đến khi y bước đến căn phòng lớn nhất nơi đây y cảm thấy có chút gì đó rất lạ.

‘‘Rầm’’

A Diệp đạp mạnh cánh cửa bước vào bên trong, anh có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn lại chỗ cạnh giường.

Nơi đó có một nam nhân trên người không mảnh vải che thân, đang co ro nằm bất tĩnh dưới nền đất lạnh. Anh tiếng lại gần một chút thì phát hiện trên nam nhân này có chút gầy gò, mảnh manh, nước da trắng nhưng khá xanh xao.

Trên người có vô số vết tím bầm, y nheo mắt nhìn kỹ thì khá sốc khi nhìn ra vết đỏ bầm trên người của người kia toàn là vết cắn. Chân thì bị dây xích xích lại lộ rõ vết máu ở cổ chân, nhưng đó không phải điều anh quan tâm mà thứ anh quan tâm chính là phần hạ thân của người kia có thứ chất lỏng gì đó giống như máu đang chảy.

- Ưm…

- …

Người kia khẽ cử động để lộ nửa bên mặt kiến A Diệp có chút gì đó tò mò, anh đưa tay định vén đi những lọn tóc rối kia để nhìn rõ xem gương mặt ấy thế nào thì lại vô tình làm người kia thức giấc.

Người đó từ từ mở mắt, trong khung cảnh có chút mờ nhạt, người kia nhận ra trước mặt mình có người liền run rẩy cố lùi người về sau miệng liên tục van xin.

- Phụ hoàng…phụ hoàng…con sai rồi…xin người tha cho con…con sai rồi…con sẽ nghe lời người…xin người…

- …

- Đừng…con đau lắm…con xin người…con sai rồi…

- Ngươi…

A Diệp bất ngờ khi nhìn thấy phản ứng kịch liệt mạnh mẽ kia của nam nhân kia. Anh định nói gì đó nhưng không thể thốt thành lời, người kia nghe được từ miệng anh thốt ra một chữ, chất giọng trầm ấm này đây là lần đầu tiên người này nghe được.

Ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người trước mặt, đây hoàn toàn không phải phụ hoàng y, cũng không phải các ca ca của y. Y có chút vui mừng liền nắm lấy ống quần của A Diệp cầu xin.

- Xin ngươi hãy gϊếŧ ta đi, ta không biết ngươi có phải do phụ hoàng phái đến hay không nhưng xin ngươi hãy gϊếŧ ta đi.

- Ngươi chính là ngũ hoàng tử?

- Đúng.

Người kia cười trong nước mắt trả lời A Diệp, nhìn thấy đôi mắt phượng đầy màu tăm tối, A diệp có chút không đành nhưng anh cũng nhanh rút kiếm ra.

Ngũ hoàng tử nhìn thấy A Diệp rút kiếm thì mỉm cười mãng nguyện nhắm mắt chờ đợi cái chết đến để giải thoát cho mình. Nhưng chờ đợi mãi cuối cùng y chỉ nghe được tiếng leng keng của kim loại va vào nhau.

Hé mắt ra muốn coi xem đã xảy ra chuyện gì, y mở to mắt ngạc nhiên khi thấy A Diệp không hề ra tay với mình mà ngược lại lại chặt đứt xích trên chân cho y đã vậy còn lấy chăn trên giường che đi thân thể không mảnh vải của y.

- Ngươi…

- Ta không phải người của tên cẩu hoàng đế đó, ta là người Bàn Tư, Thái An quốc đã bị diệt, từ giờ ngươi đã được tự do.

- Sao…có thể…

- Có thể, ta chính là minh chứng cho sự thật.

Ngũ hoàng tử nhìn lại áo giáp A Diệp mặt trên người đúng là không phải của Thái An quốc. Y bỗng chốc vỡ òa, y khóc như một đứa trẻ, A Diệp nhìn y khóc không hiểu sao lại cuống lên, vội ngồi xuống xoa đầu y an ủi.

Nhưng cứ tưởng như vậy y sẽ đỡ hơn nhưng không, A Diệp còn xoa đầu cho y thì y còn khóc to hơn. Đang không biết phải làm sao thì bên ngoài đã có tiếng bước chân.

- A Diệp, ngươi có trong này không?

- Ta ở đây, mau vào đây.

Bên ngoài là giọng của A Tiêu, đi bên cạnh còn có Nhất Thiên đi cùng. Vì chờ hoài không thấy A Diệp nên họ đã đi tìm, không ngờ anh lại ở đây làm chuyện mờ ám.

Hai người bước vào căn phòng lớn, có chút ngạc nhiên khi thấy anh và một nam nhân khác trên người không mảnh vải đang ở cùng nhau.

- Không như các ngươi nghĩ.

A Tiêu chỉ nhún vai không quan tâm đến lời nói của A Diệp, hai người chỉ đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.

Nhất Thiên nhíu mày khi nhìn vào một góc phòng nơi đó có một bức bình phong ngăn lại. Đi đến đạp mạnh bức bình phong ngã xuống đất, họ cản thấy khá sốc khi nhìn thấy những gì phía sao bức bình phong kia.

Một chậu nước lớn hình như dùng để tắm rửa, bên cạnh còn có những thứ dùng để đi tiểu tiện. Khi nhìn thấy những thứ đó, ba người mới đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía nam nhân đang không ngừng run rẩy ngồi một góc dưới đất cạnh giường.

- Đây là nơi giành cho người ở sao?

- Là ngũ hoàng tử.

- Sao?

A Tiêu kinh ngạc khi nghe A Diệp nói đây chính là phòng của ngũ hoàng tử. Nhất Thiên nhìn nam nhân gầy gò kia mỉm cười rồi đi lại gần. Bất giác ngũ hoàng tử ấy vậy mà lùi lại nép sát vào chân của A Diệp như đang tìm chỗ an toàn để lẫn trốn.

- Ngươi vậy lại chọn tin người lạ? Yên tâm ta sẽ không làm hại ngươi.

- …

- Ngươi chính là ngũ hoàng tử?

- Đúng…

- Ngươi tên gì?

- Ta…không có tên…

- Không có tên?

Ba người họ một lần nữa kinh ngạc, nhưng cậu lại đưa mặt nhìn xuống bên dưới chỗ y ngồi có một vũng máu nhỏ. Nhất Thiên lấy trong người ra hai viên thuốc màu đen, bốp mạnh miệng ngũ hoàng tử ép y nuốt xuống hai viên thuốc đó.

- Yên tâm, đó chỉ là thuốc trị thương và cầm máu.

- Đa…đa tạ. Nhưng sao các người lại cứu ta?

- Không sao. Nếu muốn đa tạ ta thì ngươi hãy kể lại tất cả những gì ngươi đã trãi qua đi. Chúng ta chỉ gϊếŧ người nên gϊếŧ, còn người không nên gϊếŧ thì phải cứu.

- …

Ngũ hoàng tử có chút ngạc nhiên, y cuối đầu nắm chặt lấy một góc chăn, tay run lên, đợi một lúc chất giọng trong sáng từ từ kể lại những chuyện y đã trãi qua.

A Tiêu nghe người kể xong thì không khỏi tức giận, y bây giờ chỉ muốn lấy ngay đầu của tên cẩu hoàng đế kia để cho sói của cậu mà thôi.

Nhất Thiên cũng không thể nào ngờ được y lại trãi qua những chuyện kinh khủng như vậy, sống không bằng chết. Cậu lấy trong người ra một lọ thuốc, đặt nó lên bàn, xoay người bước ra ngoài.

- Chúng ta đi thôi A Tiêu, A Diệp giúp y bôi thuốc rồi đưa đến chính điện gặp ta. À mà ngũ hoàng tử chúc mừng ngươi đã thoát khỏi địa ngục.

- Rõ.

A Tiêu không hiểu vì sao cậu lại đột ngột ra ngoài, lại chỉ để một mình A Diệp ở lại. Y thắc mắc liền đi đến gần chỗ cậu, không chút sợ sệch mà hỏi thẳng.

- Sao người lại để A Diệp ở lại?

- Ngươi không nhìn ra sao?

- Sao?

- Với một người trầm tính, cao lãnh và lạnh nhạt như A Diệp lại trở nên luống cuống khi nhìn ngũ hoàng tử khóc hay tức giận khi nghe người kể. Không chỉ có vậy, y là người ưa sạch sẽ không thích đụng chạm vào những thứ không sạch sẽ. Vậy mà khi chúng ta bước vào y đã lấy chăn che lại cho người, còn xoa đầu cho người và có ý bảo vệ người khi người núp sao chân y.

- Nhất Thiên người tinh ý thật đấy. Không lẽ tên này đã bị ngũ hoàng tử mê hoặc rồi?

- Ta nghĩ là y rung động thì có, để rồi ngươi xem, ta nói có đúng không. Nhưng nói gì thì nói, nhan sắt của ngũ hoàng tử đúng là không phải chuyện đùa.

Bên trong phòng lớn, khi A Tiêu và Nhất Thiên rời đi, A Diệp coa chút ngượng, y không biết làm sao cho phải

Gãi đầu một lúc, y đi đến bàn cầm lấy lọ thuốc, rồi đi đến ngồi xuống trước mặt ngũ hoàng tử.

- Xin lỗi mạo phạm ngươi rồi.

- ???

Ngũ hoàng tử còn chưa hiểu chuyện gì thì A Diệp đã lấy trong người ra một cái khen màu xanh xẫm. Anh đã đi tìm nước và đem đến đặt bên cạnh ngũ hoàng tử, rồi bắt đầu lau người cho ngũ hoàng tử.

Gương mặt của ngũ hoàng tử từ từ lộ diện, tuy có chút gầy và xanh xao nhưng gương mặt nhỏ nhắn cộng thêm sống mũi cao, đôi mắt to tròn, hàng mi dài và cong kia đã khiến A Diệp có chút khựng người.

A Diệp có chút đỏ mặt vội lau tiếp xuống phần cổ và ngực của y, y có chút ngựng nên đã cản lại muốn tự mình làm. Nhưng A Diệp đã gạc tay y ra và bắt y ngồi im.

Ngũ hoàng tử có chút sợ, không hiểu sao y lại có thể ngoan ngoãn nghe lời của A Diệp mà ngồi im. A Diệp lau đến phần đầu ngực thì y có chút co người lại vì đau và rát.

A Diệp phát hiện hai đầu ngực của y đều bị cắn đến chảy cả máu và sưng hết cả lên. A Diệp có chút khó chịu, nhìn y nhắm chặt mặt liền không nỡ.

- Thất lễ rồi.

- Hả?

Ngũ hoàng tử chưa kịp hiểu A Diệp đang nói gì thì cả cơ thể y đã bị nhất bổng lên. Vì bất ngờ nên y đã bám chặt lấy cổ anh khiến cho A Diệp cũng thấy có chút bất ngờ.

Đặt y ngồi lên giường, còn mình thì quỳ xuống đối diện, anh vừa thổi vừa thoa thuốc lên đầu ngực cho y.

- Ngươi còn đau không?

- Kh…ông…

- Tốt.

A Diệp nhìn xuống hạ thân của y rồi ngước lên nhìn y, đôi mắt có chút nghiêm nghị nhưng lại rất dịu dàng, cái giọng nói trầm ấm kia vẫn vang lên.

- Phía sau ngươi cũng cần phải trị thương.

- Ta không sau, dù sao cũng đã quen rồi…không cầ…

Y chưa kịp nói hết câu đã bị A Diệp khống chế và đè xuống, khi y bất ngờ bị đè những hình ảnh lúc trước lại hiện ra, nước mặt y lại chảy ra, gương mặt hoảng loạn sợ hãi, miệng liên tục cầu xin.

- Phụ hoàng nhi thần sai rồi…xin người nhẹ tay…con chết mất…chết mất…

- Này…là ta…là ta…

- Con sai rồi…sai rồi…người muốn làm gì cũng được…con…hức…con sẽ tự nới lỏng…con sẽ tự làm cho người xem…

Ngũ hoàng tử như làm trong vô thức y đẩy anh ra, rồi bắt đầu dạng hai chân sang hai bên bắt đầu việc nới lỏng. Nước mắt y không ngừng rơi, mặc kệ máu phía sau vẫn chảy, tay y vẫn tiếp tục.

A Diệp không thể chịu đựng theo một chút nào nữa, anh giữ lấy tay y không cho y tiếp tục rồi kéo y về phía mình. Ôm chặt y vào lòng, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho y và cố tạo ra cho y một chỗ dựa an toàn.

- Là ta A Diệp, không sao rồi…không ai làm gì ngươi cả, yên tâm có ta ở đây rồi…

- Hức…hức…ta không muốn…quả thực là không muốn…không muốn mà…

- Được rồi, ta không ép ngươi, không ép…

- Không muốn…đau lắm…chịu không được…ta sợ…rất sợ…phụ hoàng…người sẽ đến đây…người…hức …người sẽ bắt ta làm vậy…làm vậy…hứa…người mới vui…mới nhẹ nhàng với ta…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương