Nhân Tình Của Anh
-
Chương 32
"Ông xã, nếu anh chết, ba mẹ con em sẽ chôn cùng với anh"
Có trời mới biết khi sáng nay, bác sĩ vào thông báo tình hình của anh cô như suy sụp như thế nào. Anh cứ nằm im mà rời bỏ thế gian này như vậy sao? Bỏ mẹ con cô ở lại mà anh đành lòng sao?
Lúc này một giọng nói thều thào yếu ớt khẽ gọi cô "Bà xã ơi vợ"
Như có một phép màu, anh đã tỉnh, còn gọi cô.
"Thành... Thành..." Cô lắp bắp không thành tiếng, cứ mãi gọi một cái tên Thành.
Anh cười, nụ cười tuy yếu ớt nhưng là nụ cười hạnh phúc xuất phát từ trái tim. Tỉnh lại người anh nhìn thấy đầu tiên là cô, thật tốt.
"Bà xã, anh không sao. Thần chết sợ anh lắm, không dám đến bắt anh"
Nghe anh nói, cô vừa tức vừa vui. Lúc nào rồi anh còn có tâm trạng đùa.
Chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng. Cô lập tức chạy ra ngoài. Hai giây sau, anh nghe tiếng cô từ ngoài kia vọng vào
"Bác sĩ... Bác sĩ... Bác sĩ đâu? Chồng tôi tỉnh lại rồi"
Anh cười bó tay. Cô đã là mẹ của hai đứa con rồi đấy.
Sau khi kiểm tra một loạt, các bác sĩ mỉm cười "Thật sự là kì tích đã xảy ra, chúc mừng anh chị"
Khi cô còn đang hân hoan trong niềm vui, anh hỏi bác sĩ
"Bác sĩ, hai chân của tôi không có cảm giác"
Các bác sĩ nhìn nhau ái ngại. Sau đó một vị bác sĩ trung niên từ tốn giải thích
"Viên đạn trúng ngay cổ, tuy đã được lấy ra nhưng nó gây tổn thương tới tủy sống"
Cô vội hỏi bác sĩ một câu "Bác sĩ, có thể chữa khỏi không?"
Một vị bác sĩ khác lắc đầu "Trường hợp có thể đi lại được rất khó. Tuy nhiên cũng không phải không thể. Nếu anh cố gắng tập vật lý trị liệu, cơ hội được đi lại của anh khoảng 20%. Chúng tôi ghi nhận cứ mười trường hợp thì sẽ có hai trường hợp có thể đi lại"
"Cảm ơn bác sĩ"
Đến khi các bác sĩ đi khỏi, căn phòng rơi vào khoảng không gian im lặng. Anh và cô nhìn nhau nhưng không thể nói một lời.
"Anh..."
"Em... "
Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng, anh cười "Em nói trước đi"
Cô nhanh nhảu hỏi một câu "Anh đói chưa? Em mua cháo cho anh?"
Trời ạ, đây không phải là những gì cô nên hỏi. Thật hết cách mà, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến ăn uống.
Anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói với cô một câu "Anh trở thành người tàn tật rồi"
Cô cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu "Em không quan tâm"
"Cả nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn"
"Em không quan tâm"
"Anh không thể chăm sóc em và các con được"
"Em không quan tâm"
....
Cứ mỗi câu nói của anh đều được cô đáp trả bằng câu mình không quan tâm. Cô chỉ cần anh còn sống thôi, những chuyện khác như là anh tàn tật hay gì gì đó đối với cô đều không có nghĩa.
Cuối cùng, cô đến bên cạnh giường. Nắm lấy bàn tay của anh đặt lên bụng mình. Cô muốn anh cảm nhận được, giọt máu của anh đang từng ngày lớn dần trong bụng cô. Nó cần cha.
Anh đương nhiên hiểu ý đồ của cô. Nhưng bây giờ anh cảm thấy hối hận vì đã khiến cô chịu khổ thế này.
Cô lấy tay anh xoa bụng mình, cười hạnh phúc "Ông xã, nếu sau này anh không đi được, hai đứa con của chúng ta sẽ là đôi chân của anh. Được không?"
Có trời mới biết khi sáng nay, bác sĩ vào thông báo tình hình của anh cô như suy sụp như thế nào. Anh cứ nằm im mà rời bỏ thế gian này như vậy sao? Bỏ mẹ con cô ở lại mà anh đành lòng sao?
Lúc này một giọng nói thều thào yếu ớt khẽ gọi cô "Bà xã ơi vợ"
Như có một phép màu, anh đã tỉnh, còn gọi cô.
"Thành... Thành..." Cô lắp bắp không thành tiếng, cứ mãi gọi một cái tên Thành.
Anh cười, nụ cười tuy yếu ớt nhưng là nụ cười hạnh phúc xuất phát từ trái tim. Tỉnh lại người anh nhìn thấy đầu tiên là cô, thật tốt.
"Bà xã, anh không sao. Thần chết sợ anh lắm, không dám đến bắt anh"
Nghe anh nói, cô vừa tức vừa vui. Lúc nào rồi anh còn có tâm trạng đùa.
Chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng. Cô lập tức chạy ra ngoài. Hai giây sau, anh nghe tiếng cô từ ngoài kia vọng vào
"Bác sĩ... Bác sĩ... Bác sĩ đâu? Chồng tôi tỉnh lại rồi"
Anh cười bó tay. Cô đã là mẹ của hai đứa con rồi đấy.
Sau khi kiểm tra một loạt, các bác sĩ mỉm cười "Thật sự là kì tích đã xảy ra, chúc mừng anh chị"
Khi cô còn đang hân hoan trong niềm vui, anh hỏi bác sĩ
"Bác sĩ, hai chân của tôi không có cảm giác"
Các bác sĩ nhìn nhau ái ngại. Sau đó một vị bác sĩ trung niên từ tốn giải thích
"Viên đạn trúng ngay cổ, tuy đã được lấy ra nhưng nó gây tổn thương tới tủy sống"
Cô vội hỏi bác sĩ một câu "Bác sĩ, có thể chữa khỏi không?"
Một vị bác sĩ khác lắc đầu "Trường hợp có thể đi lại được rất khó. Tuy nhiên cũng không phải không thể. Nếu anh cố gắng tập vật lý trị liệu, cơ hội được đi lại của anh khoảng 20%. Chúng tôi ghi nhận cứ mười trường hợp thì sẽ có hai trường hợp có thể đi lại"
"Cảm ơn bác sĩ"
Đến khi các bác sĩ đi khỏi, căn phòng rơi vào khoảng không gian im lặng. Anh và cô nhìn nhau nhưng không thể nói một lời.
"Anh..."
"Em... "
Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng, anh cười "Em nói trước đi"
Cô nhanh nhảu hỏi một câu "Anh đói chưa? Em mua cháo cho anh?"
Trời ạ, đây không phải là những gì cô nên hỏi. Thật hết cách mà, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến ăn uống.
Anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói với cô một câu "Anh trở thành người tàn tật rồi"
Cô cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu "Em không quan tâm"
"Cả nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn"
"Em không quan tâm"
"Anh không thể chăm sóc em và các con được"
"Em không quan tâm"
....
Cứ mỗi câu nói của anh đều được cô đáp trả bằng câu mình không quan tâm. Cô chỉ cần anh còn sống thôi, những chuyện khác như là anh tàn tật hay gì gì đó đối với cô đều không có nghĩa.
Cuối cùng, cô đến bên cạnh giường. Nắm lấy bàn tay của anh đặt lên bụng mình. Cô muốn anh cảm nhận được, giọt máu của anh đang từng ngày lớn dần trong bụng cô. Nó cần cha.
Anh đương nhiên hiểu ý đồ của cô. Nhưng bây giờ anh cảm thấy hối hận vì đã khiến cô chịu khổ thế này.
Cô lấy tay anh xoa bụng mình, cười hạnh phúc "Ông xã, nếu sau này anh không đi được, hai đứa con của chúng ta sẽ là đôi chân của anh. Được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook