Nhân Sinh Trong Sách
-
Chương 23: Tà ác của Sắc mì hạnh phúc
Nhị
Buổi tối, Tu Diệp Vân ngã xuống giường, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Sáng sớm hôm nay ăn cơm xong, Tu Trạch Vũ không hiểu sao lại nói muốn đi dạo phố, được rồi, một đại nam nhân muốn đi dạo phố, điểm này Tu Diệp Vân cũng không có ý kiến, chỉ là, đi dạo phố thì đi dạo phố đi, ngươi một đại nam nhân lại tranh đồ với một tiểu hài tử là sao?
Lúc ấy, có một hoạt động tranh thưởng, tóm lại, trong mười phút có thể lấy bất kỳ thứ gì mình muốn, sau mười phút, chỉ cần ngươi cướp được đều tính là của ngươi, không mất tiền! Sở dĩ dùng từ ‘tranh thưởng’, là bởi vì mỗi vật phẩm chỉ có hai cái. Kết quả, Tu Trạch Vũ liền lao vào đoạt, mà Tu Diệp Vân thì bất đắc dĩ và không hiểu ra sao mà đi theo. Hắn thấy Tu Trạch Vũ lao tới một con chuồn chuồn trúc, mà một tiểu hài tử khác cũng nhắm tới con chuồn chuồn trúc ấy, nhưng chuồn chuồn trúc chỉ còn một con, vì thế, Tu Diệp Vân liền trơ mắt nhìn Tu Trạch Vũ cùng hài tử kia dùng cả mười phút ngươi đuổi ta truy khắp quầy hàng, chỉ vì một con chuồn chuồn trúc.
Tu Diệp Vân buồn bực, Tu Trạch Vũ ngươi có phải chưa từng chơi đâu? Cần phải giành giật như vậy sao? Không nghĩ tới Tu Diệp Vân lại có thể nói ra lời này, hơn nữa, còn vô cùng khéo bị Tu Trạch Vũ nghe thấy.
Kết quả ngươi có biết thế nào không? Tu Trạch Vũ không tức giận, mà là… mà là… Ai… Thật sự là khó có thể mở miệng, Tu Diệp Vân cảm thấy có một phụ thân như vậy quả thực là sỉ nhục trong sỉ nhục! Tu Trạch Vũ lại có thể khóc toáng lên. Chú ý, là khóc a! Gã cũng không đau thì khóc cái gì a? Kết quả Tu Diệp Vân ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi Tu Trạch Vũ.
Vì thế, Tu Trạch Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Tu Diệp Vân, “Ta chưa từng chơi, trước đây muốn chơi kết quả mẫu thân nói ta quá nhỏ, giờ hiếm khi được thấy, đã bị hài tử kia đoạt đi rồi, kết quả… Ngươi còn… Ngươi còn mắng ta! Ô…”
Thấy Tu Trạch Vũ có khí thế hồng thủy bộc phát, Tu Diệp Vân càng thêm đau đầu, hắn nhận định Tu Trạch Vũ đang muốn đùa giỡn khiến mình chịu không nổi, vì thế hắn quay đầu bước đi, thế nhưng, hắn chỉ mới đi được hai bước, Tu Trạch Vũ phía sau lại bắt đầu gào khóc lớn hơn, đồng thời, người chung quanh bắt đầu chỉ trích Tu Diệp Vân lãnh khốc, vứt bỏ ái nhân, để ái nhân khóc giữa đường.v.v…
Vì thế, nên làm gì bây giờ? Tu Diệp Vân đành duy trì mỉm cười, sau đó xoay người nói với Tu Trạch Vũ, “Chúng ta về nhà đi, về nhà ta làm cho ngươi một con thế nào?” Tu Diệp Vân thề, thanh âm này tuyệt đối ôn nhu nhưng hắn lại cảm thấy muốn rét lạnh, chỉ là linh tính cho hắn biết, thanh âm này tuyệt đối thích hợp với Tu Trạch Vũ lúc này.
Quả nhiên, Tu Trạch Vũ ngừng khóc, gã lau nước mắt, sau đó kéo cánh tay Tu Diệp Vân nhảy tung tăng rời khỏi hiện trường, tới… điểm dạo chơi kế tiếp.
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ bên cạnh, hắn cảm thấy, trong lúc vô tình, Tu Trạch Vũ càng thấp hơn, hơn nữa, lần này rất rõ ràng, bởi vì, đã thấp hơn mình cả một cái đầu.
Vì thế, sự tình là như vậy, hắn từ sáng sớm tới chiều tối đều chơi cùng Tu Trạch Vũ, hắn cảm thấy cả người muốn mềm nhũn. Nhưng, người nào đó lại chẳng biết mệt chút nào.
“Tu Diệp Vân, ngươi không phải nói về sẽ làm chuồn chuồn trúc cho ta sao?” Tu Trạch Vũ đứng bên cạnh Tu Diệp Vân nói.
“Ân… Đợi lát nữa đi, giờ ta mệt muốn chết.” Tu Diệp Vân mơ mơ màng màng nói.
“Không được! Ta muốn ngay bây giờ, Tu Diệp Vân ngươi không thể không giữ lời hứa.”
“Ngươi có phiền hay không?” Tu Diệp Vân đã sắp ngủ, bởi vậy tùy tiện đáp câu. Một giây sau, Tu Diệp Vân lập tức ngồi dậy, quả nhiên, miệng Tu Trạch Vũ đã méo xệch. “Cái kia… Đừng khóc a, ta nhất định sẽ làm chuồn chuồn trúc cho ngươi.” Tu Diệp Vân đứng lên an ủi, đồng thời, hắn thật sự cảm thấy Tu Trạch Vũ bất thường, người này, không phải bị xuyên không chứ? Vì thế Tu Diệp Vân quan sát Tu Trạch Vũ một chút, “Ngươi… Biết cái gì là di động không?”
“Ô… Ngươi mắng ta, ngươi dám mắng ta… Ô…”
Xem ra không phải xuyên qua, như vậy, này là đang diễn cái gì? Tu Diệp Vân sờ không được ý nghĩ, đột nhiên, hắn nhớ tới Sắc mì hạnh phúc quỷ dị, có dự cảm không tốt, quả nhiên, Tu Trạch Vũ khóc vài phút sau, đồng hồ trên tay hai người bắt đầu chấn động, sau đó chiếu lên không trung dòng chữ bạch sắc, “Người sử dụng Sắc mì hạnh phúc thân ái! Từ giờ, Sắc mì hạnh phúc bạch sắc chính thức bắt đầu phát huy, mong các vị nam sĩ cùng tiểu công không cần kinh ngạc với sự biến hóa của lão bà mình, hắn chỉ là biến thành thuần khiết, cũng bởi vậy, cảm xúc hiện tại rất yếu ớt, rất dễ nhắc tới những chuyện không vui trước kia, vậy nên, ngài sẽ càng hiểu được ái nhân của mình! Chúc ngài khoái trá!”
Ta biết mà, Tu Diệp Vân thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Tu Trạch Vũ, chỉ là… Người đâu? Không phải đã thấp đến ngoài phạm vi tầm mắt mình rồi chứ? Vì thế, Tu Diệp Vân cúi đầu, liền chấn kinh.
Tu Trạch Vũ thật sự lùn, có điều, ngoài thấp đi, gã còn có một chút thay đổi. Tóc thu thành chiều dài thích hợp còn rối tung, nơi vốn có hai cái tai mọc lên giờ trơn nhẵn, thay vào đó là trên đầu mọc lên hai cái tai trắng, chính xác là tai mèo. Nhìn lại dưới mông, quả nhiên, một cái đuôi trắng đang nhích tới nhích lui, chốc lát uống thành chữ S, chốc lát lại nâng lên dụi vào lưng.
Mà độ cao của Tu Trạch Vũ hiện tại, đại khái là đầu vừa bằng đùi Tu Diệp Vân, hơn nữa, bởi vì biến thành thấp bé, y phục nháy mắt rơi xuống, Tu Trạch Vũ lúc này đang trong tình trạng xích lõa. Tu Diệp Vân khóe miệng co quắp, “Cái kia… Tu Trạch Vũ?”
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu, ánh mắt còn che tầng sương mù, “Tu Diệp Vân? Thật kỳ quái, vì sao đột nhiên cảm thấy mình là lạ? Cả thân thể cũng biến thành là lạ.” Nói xong, gã quay đầu nhìn nhìn cái đuôi của mình, đồng thời, cái đuôi cũng rất phối hợp mà dựng lên.
Quả là hiệu quả tức thì,… lại thật sự rất thuần khiết, Tu Diệp Vân bội phục tốc độ này. Có điều… Cái này thảm, đêm nay sẽ như thế nào a? Tu Diệp Vân triệt để muốn nhảy lầu, quả nhiên, Sắc mì hạnh phúc kia thực làm người ta hạnh phúc không nổi mà!
“Tu Diệp Vân, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Quan sát xong cái đuôi của mình, Tu Trạch Vũ đột nhiên nói.
“Cái kia… Ta nói ngươi đừng giày vò ta được không? Đúng rồi, ngủ! Tới giờ ngủ a.” Tu Diệp Vân quyết định bắt Tu Trạch Vũ ngủ, kiểu này hẳn là tới sáng sớm mai sẽ khôi phục.
“Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện sao? Nhưng mà… Ta rất thống khổ…” Tu Trạch Vũ chạy đến bên người Tu Diệp Vân, sau đó ôm đùi hắn, đầu tựa lên đùi, cái đuôi còn không ngừng quét tới quét lui bên chân Tu Diệp Vân.
Đây là ‘rất yếu ớt’ sao? Quá khoa trương đi! Tu Diệp Vân nhịn xuống xúc động muốn đá bay người đi, “Nói đi nói đi, có điều, chúng ta lên giường được không? Đứng lâu mệt mỏi? Hơn nữa, ngươi cũng nên mặc y phục trước chứ?” Nói xong, Tu Diệp Vân thuận thế tách người khỏi đùi mình, sau đó cầm y phục bữa sáng nữ phục vụ tiểu đưa đưa cho Tu Trạch Vũ.
Tu Trạch Vũ cầm y phục, sau đó mặc đồ lót vào, cái đuôi tự động chui qua cái lỗ nhỏ, Tu Trạch Vũ nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Ta cảm thấy lạnh.” Nói xong, gã dùng cái đuôi quấn lấy thân mình.
“Vậy ngươi mặc y phục a!”
“Không biết…”
Tu Diệp Vân thở sâu, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể nhịn xuống xúc động muốn ném người này ra cửa sổ, hắn ngồi xổm xuống, chịu bất hạnh giúp Tu Trạch Vũ mặc từng kiện y phục vào, động tác thập phần thô bạo.
“Tu Diệp Vân, ngươi làm đau ta!” Tu Trạch Vũ uốn uốn thắt lưng nói.
Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó thả nhẹ động tác, hắn đột nhiên phát hiện, Tu Trạch Vũ cho dù có thuần khiết, có yếu ớt, nhưng bản tính ‘cao ngạo’ vẫn không sửa nổi. Giống như hạng thích ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn người. Tu Diệp Vân nhớ đã từng nghe qua một câu, ‘Ngươi lấy bốn mươi lăm độ ngẩng đầu nhìn người, thì đừng trách người khác lấy một trăm ba mươi năm độ nhìn xuống ngươi.’ Này thì hay rồi, Tu Diệp Vân thở dài, bản thân thật sự đang dùng một trăm ba mươi năm độ nhìn xuống Tu Trạch Vũ.
Cuối cùng, Tu Diệp Vân giúp Tu Trạch Vũ đội mũ, sau đó sờ sờ tai mèo, “Lên giường thôi.”
Tu Trạch Vũ ứng thanh, sau đó giật giật lỗ tai, từ từ đi tới bên giường, kết quả, bò nửa ngày vẫn không leo lên được, Tu Diệp Vân nhìn tiểu bóng dáng của Tu trạch Vũ, mềm lòng, coi như xong, bế lên cũng không mất khối thịt nào. Vì thế, hắn ra phía sau Tu Trạch Vũ, sau đó bế người lên giường, sau đó cũng ngồi xuống. “Muốn nói gì, nói đi.”
“Ta kỳ thật rất chán ghét ngươi.” Nói một câu xong, Tu Trạch Vũ bắt đầu trầm mặc.
“Đây là điều ngươi muốn nói?” Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ, “Cái này ai cũng biết hết ngươi không cần nói cho ta biết.” Nói xong, Tu Diệp Vân lấy tay nhéo nhéo cổ Tu Trạch Vũ mấy cái, “Hài tử, mau ngủ đi!”
“Nhưng, ta vẫn chưa nói xong.” Tu Trạch Vũ rụt cổ, muốn rời khỏi tay Tu Diệp Vân, nhưng trốn không thoát, vì thế đành ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân.
Nhìn Tu Trạch Vũ thu nhỏ n lần trước mắt, Tu Diệp Vân nhớ tới một chữ luôn dính bên miệng Mai Ngạn trước đây —— manh (hok rõ nghĩa =_=). Chỉ là… “Tu Trạch Vũ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi còn có biết ta là con của ngươi hay không?” Nếu biết mà còn có thể làm cái biểu tình thế này, Sắc mì hạnh phúc kia cũng quá thần kỳ rồi.
“Ta biết.”
“Vậy ngươi nói với ta như thế? Còn nhìn ta như vậy?”
“Nhưng mà… Thật kỳ quái, ta chỉ là muốn nói như thế với ngươi, cảm thấy không nói sẽ không thoải mái…”
“Được rồi…” Tu Diệp Vân khẽ vuốt trán, “Mời tiếp tục.”
“Ta chán ghét ngươi, bởi vì ngươi lớn lên rất giống người kia, ta hận người kia, cho nên, ta chán ghét ngươi, ta không hận ngươi, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn.” Tu Trạch Vũ nói, “Kết quả ngươi lại thích ta, còn quấn lấy ta, ta nhiều lần muốn giết ngươi, nhưng… nhưng…”
“Ta lớn lên giống ai?”
“Cần Trạch… Người trước kia… Minh Tuyết thích nhất, ta cùng Cần Trạch… cùng nhau lớn lên, thế nhưng, Minh Tuyết lại chỉ thích hắn. Vốn, ngươi yêu ta cũng chẳng có gì, ít nhất, ngươi trước kia hèn mọn, khiến ai cũng chướng mắt, ta nghĩ, Minh Tuyết hẳn cũng chướng mắt, thế mà… mà…” Tu Trạch Vũ nói, thần sắc bắt đầu trở nên bi ai, “Ngươi mất nhớ liền thay đổi nhiều như vậy, trở nên vui tươi, tự tin, thực giống hệt Cần Trạch! Từ khi ngươi thay đổi, Minh Tuyết liền mỗi ngày đều ở bên ngươi, hắn lại một lần nữa bắt đầu xem nhẹ ta.”
Nghe Tu Trạch Vũ nói, Tu Diệp Vân không biết trong lòng mình là cảm giác gì, chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Minh Tuyết tiếp cận mình?
“Hừ! Minh tuyết chẳng qua là muốn… Muốn ngươi…”
“Muốn… Cái gì?” Tu Diệp Vân nhíu mày, Minh Tuyết… Thật sự không nghĩ như mình? Thế nhưng… nhưng mình thích y…
“Không thể nói.”
“Tu Trạch Vũ… Ngươi thật đúng là trung thành và tận tâm!” Tu Diệp Vân nói.
“Tóm lại… Tóm lại… Ngươi cũng không biết ta thích hắn bao nhiêu năm, hắn muốn cái gì ta đều làm cho hắn, hắn muốn ta giúp hắn… giúp hắn tìm đồ ta cũng giúp, ô… Hắn muốn ta hôn người ta không thích ta cũng làm… Ngươi không biết… Ta còn chưa từng hôn hắn, lại vì yêu cầu của hắn mà đi hôn người khác… Hắn trước đây thực đáng yêu a… Từ khi mẫu hậu hắn cùng Cần Trạch chết, hắn sao lại thay đổi? Ta cho là hắn sẽ chú ý tới ta, thế mà… Vì cái gì đều vô ích?” Tu Trạch Vũ đứt đoạn kể xong, bộ dạng thập phần đáng thương.
“Đã chết?” Tu Diệp Vân có chút kinh ngạc, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Minh Tuyết kể về chuyện này. Quay đầu, thấy Tu Trạch Vũ cúi đầu, Tu Diệp Vân cảm giác tai mèo cũng cụp xuống, vì thế nhịn không được lấy tay sờ sờ đầu Tu Trạch Vũ.
“Ngươi đừng có cắt lời ta.” Tu Trạch Vũ không trực tiếp trả lời Tu Diệp Vân, “Người khác đều cho rằng ta thực đáng sợ, kỳ thật ta một chút cũng không đáng sợ, nếu không… Vì sao Minh Tuyết yêu cầu gì cũng dám nói với ta chứ? Ta chán ghét cái từ ‘nô lệ’, bởi vì ta cảm thấy mình tựa như nô lệ của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân… Ta cũng chán ghét ngươi, Minh Tuyết lại lần nữa xem nhẹ ta, đều vì ngươi… Ô… Ta không muốn nói chuyện với ngươi…”
“Không nói sao? Tốt lắm, ta ngủ.” Dù tình sử của ngui thực chua xót, thế nhưng… cũng không phải ta cầu ngươi nói ta nghe, thiệt là…
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ đột nhiên từ trên giường nhảy xuống đất, sau đó ngồi xổm trước mặt Tu Diệp Vân, cái đuôi còn ngoe nguẩy.
“Ách…” Tu Trạch Vũ, ngươi chỉ là giống miêu, nhưng ngươi không phải miêu! Không cần phải… A ——! Ngay lúc Tu Diệp Vân oán thầm, Tu Trạch Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, đây tuyệt đối là miêu chính hiệu, gã bổ nhào vào người Tu Diệp Vân đem hai má áp vào ngực Tu Diệp Vân, tay níu chặt lấy y phục Tu Diệp Vân, “Tu Trạch Vũ… Ngươi nổi điên gì vậy?” Tu Diệp Vân muốn kéo người ra, nhưng Tu Trạch Vũ túm rất chắc.
“Oa ——! Ta mệt mỏi quá… Ta chịu không nổi… Ô…” Tu Trạch Vũ khóc lớn, còn không ngừng chùi nước mắt vào y phục của Tu Diệp Vân, “Ngươi nói cho ta biết, ta có phải nên sớm buông tay không? Ta hiện tại cảm thấy mệt mỏi… Ta cảm thấy ta có móc tim giao ra hắn cũng không nhìn đến, mỗi lần đều chỉ khi ta giúp hắn thành công, hắn mới nói chuyện với ta, nhưng vì cái gì, ngươi chẳng qua là cười ôn nhu như Cần Trạch mà thôi!”
Tu Diệp Vân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tu Trạch Vũ đang có chút điên cuồng.
“Ta chưa bao giờ bắt buộc hắn, bởi vì thân phận của hắn, địa vị hắn hơn ta đến mười cấp, ngươi không biết ta muốn hắn bao nhiêu đâu! Thế mà… mà… Ta thật sự… Mệt mỏi quá…”
Tu Diệp Vân rốt cục bỏ ý định kéo Tu Trạch Vũ ra, kỳ thật, người này cũng có chút đáng thương đi… Tuy rằng không biết gã nói thích rất nhiều năm đến tột cùng là bao nhiêu năm, nhưng… Khi dỡ hết phòng bị xuống mà tổn thương thành như vậy, phỏng chừng… Cũng là con số bản thân tưởng tượng không đến. “Ngươi… từng thổ lộ với hắn chưa?”
“Thổ lộ… Đã sớm thổ lộ… Nhưng khi đó hắn chẳng nói một lời, chỉ cười, cười dịu dàng, thấy hắn cười, ta liền quên luôn đáp án cần hỏi.”
“Cho nên… Các ngươi liền hao tổn nhiều năm như vậy?”
“Thậm chí… Thậm chí ta cùng người khác diễn trò trước mặt hắn, hắn cũng không có phản ứng, ô… Ngươi với người kia đều là gia hỏa đáng ghét!” Nói xong, Tu Trạch Vũ còn không ngừng đập đầu mình vào ngực Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân lập tức ngăn Tu Trạch Vũ đạng tự mình hại mình, đụng đến trái tim hắn cũng đau! “Ngươi đừng khóc, thật là… Chờ ngày mai ngươi khôi phục nguyên dạng, sẽ muốn tự sát đo! Ngươi ở trước mặt ta khóc thành cái dạng này, không thấy mất mặt sao?”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ khẽ ai oán vài tiếng, sau đó ngẩng đầu dụi dụi mắt, “Vậy ngươi làm chuồn chuồn trúc cho ta đi.”
Sao ngươi còn chưa quên đi? Tình cảm ngươi vừa phát tiết đều là giả sao? “Ngươi thật sự muốn?” Nhưng ta không muốn làm a!
“Ân, trước đây rất muốn chơi, nhưng mẫu thân luôn nói hài tử quý tộc nên học cho thật giỏi, tương lai dốc sức vì vương, sau đó ta kiên trì muốn chơi, mẫu thân nói chơi chuồn chuồn trúc sẽ đau, ta sợ đau, tự nhiên không muốn chơi nữa.” Tu Trạch Vũ nói thập phần chân thật, “Sau khi ta trưởng thành, mới biết chơi chuồn chuồn trúc căn bản sẽ không đau, nhưng khi đó… Ta đã thích Minh Tuyết, mỗi ngày đều có thiệt nhiều việc cần hoàn thành, cho nên… chưa từng chơi.”
“Được rồi được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta đi mua ít tài liệu.” Ai… Tu Trạch Vũ, ngươi cũng có một lần đáng yêu như vậy, Tu Diệp Vân đặt Tu Trạch Vũ lên giường, khoác áo đi ra ngoài. Hắn trực tiếp tới nhà ăn ‘Duyên’, hắn cảm thấy, nữ phục vụ ở đây sẽ ‘nhiệt tình’ giúp mình tìm thứ cần tìm. Quả nhiên, Tu Diệp Vân mới nói người kia muốn chơi chuồn chuồn trúc, nữ phục vụ lập tức tìm đến một đống tài liệu, cuối cùng, Tu Diệp Vân chọn dao rọc giấy, thước thẳng, cưa tay, nhựa cao su, cùng với… một đống gỗ. “Cám ơn nhiều.”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Tu Diệp Vân, ta lại cắt vào tay.” Tu Trạch Vũ giơ ngón tay lên trước mắt Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân khóe miệng co quắp, chịu bất hạnh đi lấy thuốc trị thương, sự thật chứng minh, người thuần khiết không hề gì, tiểu hài tử thuần khiết cũng không hề gì, nhưng nếu thuần khiết chính là Tu Trạch Vũ, chính là lấy mạng người a! Còn nhớ khi hắn vừa mới đem dụng cụ làm chuồn chuồn trúc trở lại, Tu Trạch Vũ liền ồn ào muốn làm cùng, Tu Diệp Vân lúc ấy đã do dự, gỗ này còn phải cưa lớn cưa nhỏ, còn phải bào mỏng, chuyện động đao động kéo này, hắn thật sự không dám để Tu Trạch Vũ làm, vạn nhất bị thương, xui xẻo vẫn là hắn.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện, mặc kệ Tu Trạch Vũ có bị thương hay không, xui xẻo đều là hắn, bởi vì, mặc kệ thế nào gã cũng vẫn khóc! Cho nên… Không chịu nổi sự tàn phá của bản nhạc giao hưởng bằng nước mắt… Tu Diệp Vân đồng ý.
Hiện giờ, khi Tu Trạch Vũ lần thứ sáu giơ ngón tay bị thương lên, Tu Diệp Vân cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi, nhìn đống gỗ trên sàn, đều thất linh bát lạc, không mấy hoàn hảo. “Tự bôi thuốc đi, còn lại để ta làm.” Ta xin ngươi, ngươi thực thành tổ tông của ta, này có để cho người ta ngủ hay không a?
“Ta đây làm cái gì?”
“Ngươi xem là được rồi, cầu ngươi, không cần làm gì khác.” Để ta hoàn thành đi.
“Hảo.”
Hài tử, ngươi rốt cục cũng nghe lời.
Vì thế, dưới đôi mắt chân thuần chăm chú của Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân linh hoạt cưa, chọn một khúc gỗ tương đối khá, bắt đầu mài dũa. Kỳ thật cách làm chuồn chuồn trúc trước kia hắn từng học, khi đó cũng vì áp bức học tập mỗi ngày mà không có thời gian chơi, bởi Tu Diệp Vân liền trộm nhờ quản gia mua mua một con chuồn chuồn trúc, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào, không nghĩ tới, ‘kỹ thuật’ này lại có lúc dùng tới.
“Ngươi đã làm xong chưa?” Qua một lát, Tu Trạch Vũ hỏi.
“Đợi một chút, cắm cái que là xong.” Tu Diệp Vân bôi nhựa cao su lên một đầu que, sau đó gắn vào cái lỗ nhỏ tạo trên thân chuồn chuồn, dùng tay giữ một lúc, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng giật giật cái que, phát hiện đã hoàn toàn dính lại, “Cầm đi, chậm rãi chơi.” Lão tử buồn ngủ! Vì thế, Tu Diệp Vân dọn lại giường một chút, không cần ném đi, công cụ lưu lại ngày mai trả người phục vụ.
Mà Tu Trạch Vũ nhận chuồn chuồn trúc liền chạy khắp gian phòng, hai tay xoay một cái, chuồn chuồn trúc liền bay lên, gã liền đuổi theo chuồn chuồn trúc, đến khi chuồn chuồn trúc rơi xuống, gã lại lặp lại động tác. Tu Diệp Vân liếc nhìn Tu Trạch Vũ, lại nhẹ nhàng than thở tiểu hài tử a, có điều… Đây cũng không phải lần đầu Tu Diệp Vân nói ra những lời này.
Lúc sau, Tu Trạch Vũ chơi mệt, vẫn giữ chuồn chuồn trúc trong tay, sau đó bò lên giường cuộn thành một đoàn chuẩn bị ngủ, nằm một lát lại cảm thấy lạnh, vì thế liền lao vào chăn, để cái tai cùng đuôi ở bên ngoài, lúc đầu, cái đuôi còn không an phận động động, qua một lát, đại khái là đã ngủ, cái đuôi cũng cuộn tròn lên.
Sáng sớm hôm sau, thời gian biểu hạnh phúc lại chấn động, “Người sử dụng Sắc mì hạnh phúc thân ái! Từ giờ, Sắc mì hạnh phúc hồng sắc chính thức bắt đầu, mong các vị nam sĩ cùng tiểu công nhìn kỹ ái nhân của mình, đừng để mất, hơn nữa, cấm dùng bạo lực, bọn họ không thể thừa nhận a.”
Có điều, vì ngày hôm qua quá mệt mỏi, nên hai người đều không đọc được những dòng này.
Buổi tối, Tu Diệp Vân ngã xuống giường, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Sáng sớm hôm nay ăn cơm xong, Tu Trạch Vũ không hiểu sao lại nói muốn đi dạo phố, được rồi, một đại nam nhân muốn đi dạo phố, điểm này Tu Diệp Vân cũng không có ý kiến, chỉ là, đi dạo phố thì đi dạo phố đi, ngươi một đại nam nhân lại tranh đồ với một tiểu hài tử là sao?
Lúc ấy, có một hoạt động tranh thưởng, tóm lại, trong mười phút có thể lấy bất kỳ thứ gì mình muốn, sau mười phút, chỉ cần ngươi cướp được đều tính là của ngươi, không mất tiền! Sở dĩ dùng từ ‘tranh thưởng’, là bởi vì mỗi vật phẩm chỉ có hai cái. Kết quả, Tu Trạch Vũ liền lao vào đoạt, mà Tu Diệp Vân thì bất đắc dĩ và không hiểu ra sao mà đi theo. Hắn thấy Tu Trạch Vũ lao tới một con chuồn chuồn trúc, mà một tiểu hài tử khác cũng nhắm tới con chuồn chuồn trúc ấy, nhưng chuồn chuồn trúc chỉ còn một con, vì thế, Tu Diệp Vân liền trơ mắt nhìn Tu Trạch Vũ cùng hài tử kia dùng cả mười phút ngươi đuổi ta truy khắp quầy hàng, chỉ vì một con chuồn chuồn trúc.
Tu Diệp Vân buồn bực, Tu Trạch Vũ ngươi có phải chưa từng chơi đâu? Cần phải giành giật như vậy sao? Không nghĩ tới Tu Diệp Vân lại có thể nói ra lời này, hơn nữa, còn vô cùng khéo bị Tu Trạch Vũ nghe thấy.
Kết quả ngươi có biết thế nào không? Tu Trạch Vũ không tức giận, mà là… mà là… Ai… Thật sự là khó có thể mở miệng, Tu Diệp Vân cảm thấy có một phụ thân như vậy quả thực là sỉ nhục trong sỉ nhục! Tu Trạch Vũ lại có thể khóc toáng lên. Chú ý, là khóc a! Gã cũng không đau thì khóc cái gì a? Kết quả Tu Diệp Vân ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi Tu Trạch Vũ.
Vì thế, Tu Trạch Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Tu Diệp Vân, “Ta chưa từng chơi, trước đây muốn chơi kết quả mẫu thân nói ta quá nhỏ, giờ hiếm khi được thấy, đã bị hài tử kia đoạt đi rồi, kết quả… Ngươi còn… Ngươi còn mắng ta! Ô…”
Thấy Tu Trạch Vũ có khí thế hồng thủy bộc phát, Tu Diệp Vân càng thêm đau đầu, hắn nhận định Tu Trạch Vũ đang muốn đùa giỡn khiến mình chịu không nổi, vì thế hắn quay đầu bước đi, thế nhưng, hắn chỉ mới đi được hai bước, Tu Trạch Vũ phía sau lại bắt đầu gào khóc lớn hơn, đồng thời, người chung quanh bắt đầu chỉ trích Tu Diệp Vân lãnh khốc, vứt bỏ ái nhân, để ái nhân khóc giữa đường.v.v…
Vì thế, nên làm gì bây giờ? Tu Diệp Vân đành duy trì mỉm cười, sau đó xoay người nói với Tu Trạch Vũ, “Chúng ta về nhà đi, về nhà ta làm cho ngươi một con thế nào?” Tu Diệp Vân thề, thanh âm này tuyệt đối ôn nhu nhưng hắn lại cảm thấy muốn rét lạnh, chỉ là linh tính cho hắn biết, thanh âm này tuyệt đối thích hợp với Tu Trạch Vũ lúc này.
Quả nhiên, Tu Trạch Vũ ngừng khóc, gã lau nước mắt, sau đó kéo cánh tay Tu Diệp Vân nhảy tung tăng rời khỏi hiện trường, tới… điểm dạo chơi kế tiếp.
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ bên cạnh, hắn cảm thấy, trong lúc vô tình, Tu Trạch Vũ càng thấp hơn, hơn nữa, lần này rất rõ ràng, bởi vì, đã thấp hơn mình cả một cái đầu.
Vì thế, sự tình là như vậy, hắn từ sáng sớm tới chiều tối đều chơi cùng Tu Trạch Vũ, hắn cảm thấy cả người muốn mềm nhũn. Nhưng, người nào đó lại chẳng biết mệt chút nào.
“Tu Diệp Vân, ngươi không phải nói về sẽ làm chuồn chuồn trúc cho ta sao?” Tu Trạch Vũ đứng bên cạnh Tu Diệp Vân nói.
“Ân… Đợi lát nữa đi, giờ ta mệt muốn chết.” Tu Diệp Vân mơ mơ màng màng nói.
“Không được! Ta muốn ngay bây giờ, Tu Diệp Vân ngươi không thể không giữ lời hứa.”
“Ngươi có phiền hay không?” Tu Diệp Vân đã sắp ngủ, bởi vậy tùy tiện đáp câu. Một giây sau, Tu Diệp Vân lập tức ngồi dậy, quả nhiên, miệng Tu Trạch Vũ đã méo xệch. “Cái kia… Đừng khóc a, ta nhất định sẽ làm chuồn chuồn trúc cho ngươi.” Tu Diệp Vân đứng lên an ủi, đồng thời, hắn thật sự cảm thấy Tu Trạch Vũ bất thường, người này, không phải bị xuyên không chứ? Vì thế Tu Diệp Vân quan sát Tu Trạch Vũ một chút, “Ngươi… Biết cái gì là di động không?”
“Ô… Ngươi mắng ta, ngươi dám mắng ta… Ô…”
Xem ra không phải xuyên qua, như vậy, này là đang diễn cái gì? Tu Diệp Vân sờ không được ý nghĩ, đột nhiên, hắn nhớ tới Sắc mì hạnh phúc quỷ dị, có dự cảm không tốt, quả nhiên, Tu Trạch Vũ khóc vài phút sau, đồng hồ trên tay hai người bắt đầu chấn động, sau đó chiếu lên không trung dòng chữ bạch sắc, “Người sử dụng Sắc mì hạnh phúc thân ái! Từ giờ, Sắc mì hạnh phúc bạch sắc chính thức bắt đầu phát huy, mong các vị nam sĩ cùng tiểu công không cần kinh ngạc với sự biến hóa của lão bà mình, hắn chỉ là biến thành thuần khiết, cũng bởi vậy, cảm xúc hiện tại rất yếu ớt, rất dễ nhắc tới những chuyện không vui trước kia, vậy nên, ngài sẽ càng hiểu được ái nhân của mình! Chúc ngài khoái trá!”
Ta biết mà, Tu Diệp Vân thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Tu Trạch Vũ, chỉ là… Người đâu? Không phải đã thấp đến ngoài phạm vi tầm mắt mình rồi chứ? Vì thế, Tu Diệp Vân cúi đầu, liền chấn kinh.
Tu Trạch Vũ thật sự lùn, có điều, ngoài thấp đi, gã còn có một chút thay đổi. Tóc thu thành chiều dài thích hợp còn rối tung, nơi vốn có hai cái tai mọc lên giờ trơn nhẵn, thay vào đó là trên đầu mọc lên hai cái tai trắng, chính xác là tai mèo. Nhìn lại dưới mông, quả nhiên, một cái đuôi trắng đang nhích tới nhích lui, chốc lát uống thành chữ S, chốc lát lại nâng lên dụi vào lưng.
Mà độ cao của Tu Trạch Vũ hiện tại, đại khái là đầu vừa bằng đùi Tu Diệp Vân, hơn nữa, bởi vì biến thành thấp bé, y phục nháy mắt rơi xuống, Tu Trạch Vũ lúc này đang trong tình trạng xích lõa. Tu Diệp Vân khóe miệng co quắp, “Cái kia… Tu Trạch Vũ?”
Tu Trạch Vũ ngẩng đầu, ánh mắt còn che tầng sương mù, “Tu Diệp Vân? Thật kỳ quái, vì sao đột nhiên cảm thấy mình là lạ? Cả thân thể cũng biến thành là lạ.” Nói xong, gã quay đầu nhìn nhìn cái đuôi của mình, đồng thời, cái đuôi cũng rất phối hợp mà dựng lên.
Quả là hiệu quả tức thì,… lại thật sự rất thuần khiết, Tu Diệp Vân bội phục tốc độ này. Có điều… Cái này thảm, đêm nay sẽ như thế nào a? Tu Diệp Vân triệt để muốn nhảy lầu, quả nhiên, Sắc mì hạnh phúc kia thực làm người ta hạnh phúc không nổi mà!
“Tu Diệp Vân, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Quan sát xong cái đuôi của mình, Tu Trạch Vũ đột nhiên nói.
“Cái kia… Ta nói ngươi đừng giày vò ta được không? Đúng rồi, ngủ! Tới giờ ngủ a.” Tu Diệp Vân quyết định bắt Tu Trạch Vũ ngủ, kiểu này hẳn là tới sáng sớm mai sẽ khôi phục.
“Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện sao? Nhưng mà… Ta rất thống khổ…” Tu Trạch Vũ chạy đến bên người Tu Diệp Vân, sau đó ôm đùi hắn, đầu tựa lên đùi, cái đuôi còn không ngừng quét tới quét lui bên chân Tu Diệp Vân.
Đây là ‘rất yếu ớt’ sao? Quá khoa trương đi! Tu Diệp Vân nhịn xuống xúc động muốn đá bay người đi, “Nói đi nói đi, có điều, chúng ta lên giường được không? Đứng lâu mệt mỏi? Hơn nữa, ngươi cũng nên mặc y phục trước chứ?” Nói xong, Tu Diệp Vân thuận thế tách người khỏi đùi mình, sau đó cầm y phục bữa sáng nữ phục vụ tiểu đưa đưa cho Tu Trạch Vũ.
Tu Trạch Vũ cầm y phục, sau đó mặc đồ lót vào, cái đuôi tự động chui qua cái lỗ nhỏ, Tu Trạch Vũ nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Ta cảm thấy lạnh.” Nói xong, gã dùng cái đuôi quấn lấy thân mình.
“Vậy ngươi mặc y phục a!”
“Không biết…”
Tu Diệp Vân thở sâu, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể nhịn xuống xúc động muốn ném người này ra cửa sổ, hắn ngồi xổm xuống, chịu bất hạnh giúp Tu Trạch Vũ mặc từng kiện y phục vào, động tác thập phần thô bạo.
“Tu Diệp Vân, ngươi làm đau ta!” Tu Trạch Vũ uốn uốn thắt lưng nói.
Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó thả nhẹ động tác, hắn đột nhiên phát hiện, Tu Trạch Vũ cho dù có thuần khiết, có yếu ớt, nhưng bản tính ‘cao ngạo’ vẫn không sửa nổi. Giống như hạng thích ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn người. Tu Diệp Vân nhớ đã từng nghe qua một câu, ‘Ngươi lấy bốn mươi lăm độ ngẩng đầu nhìn người, thì đừng trách người khác lấy một trăm ba mươi năm độ nhìn xuống ngươi.’ Này thì hay rồi, Tu Diệp Vân thở dài, bản thân thật sự đang dùng một trăm ba mươi năm độ nhìn xuống Tu Trạch Vũ.
Cuối cùng, Tu Diệp Vân giúp Tu Trạch Vũ đội mũ, sau đó sờ sờ tai mèo, “Lên giường thôi.”
Tu Trạch Vũ ứng thanh, sau đó giật giật lỗ tai, từ từ đi tới bên giường, kết quả, bò nửa ngày vẫn không leo lên được, Tu Diệp Vân nhìn tiểu bóng dáng của Tu trạch Vũ, mềm lòng, coi như xong, bế lên cũng không mất khối thịt nào. Vì thế, hắn ra phía sau Tu Trạch Vũ, sau đó bế người lên giường, sau đó cũng ngồi xuống. “Muốn nói gì, nói đi.”
“Ta kỳ thật rất chán ghét ngươi.” Nói một câu xong, Tu Trạch Vũ bắt đầu trầm mặc.
“Đây là điều ngươi muốn nói?” Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ, “Cái này ai cũng biết hết ngươi không cần nói cho ta biết.” Nói xong, Tu Diệp Vân lấy tay nhéo nhéo cổ Tu Trạch Vũ mấy cái, “Hài tử, mau ngủ đi!”
“Nhưng, ta vẫn chưa nói xong.” Tu Trạch Vũ rụt cổ, muốn rời khỏi tay Tu Diệp Vân, nhưng trốn không thoát, vì thế đành ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân.
Nhìn Tu Trạch Vũ thu nhỏ n lần trước mắt, Tu Diệp Vân nhớ tới một chữ luôn dính bên miệng Mai Ngạn trước đây —— manh (hok rõ nghĩa =_=). Chỉ là… “Tu Trạch Vũ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi còn có biết ta là con của ngươi hay không?” Nếu biết mà còn có thể làm cái biểu tình thế này, Sắc mì hạnh phúc kia cũng quá thần kỳ rồi.
“Ta biết.”
“Vậy ngươi nói với ta như thế? Còn nhìn ta như vậy?”
“Nhưng mà… Thật kỳ quái, ta chỉ là muốn nói như thế với ngươi, cảm thấy không nói sẽ không thoải mái…”
“Được rồi…” Tu Diệp Vân khẽ vuốt trán, “Mời tiếp tục.”
“Ta chán ghét ngươi, bởi vì ngươi lớn lên rất giống người kia, ta hận người kia, cho nên, ta chán ghét ngươi, ta không hận ngươi, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn.” Tu Trạch Vũ nói, “Kết quả ngươi lại thích ta, còn quấn lấy ta, ta nhiều lần muốn giết ngươi, nhưng… nhưng…”
“Ta lớn lên giống ai?”
“Cần Trạch… Người trước kia… Minh Tuyết thích nhất, ta cùng Cần Trạch… cùng nhau lớn lên, thế nhưng, Minh Tuyết lại chỉ thích hắn. Vốn, ngươi yêu ta cũng chẳng có gì, ít nhất, ngươi trước kia hèn mọn, khiến ai cũng chướng mắt, ta nghĩ, Minh Tuyết hẳn cũng chướng mắt, thế mà… mà…” Tu Trạch Vũ nói, thần sắc bắt đầu trở nên bi ai, “Ngươi mất nhớ liền thay đổi nhiều như vậy, trở nên vui tươi, tự tin, thực giống hệt Cần Trạch! Từ khi ngươi thay đổi, Minh Tuyết liền mỗi ngày đều ở bên ngươi, hắn lại một lần nữa bắt đầu xem nhẹ ta.”
Nghe Tu Trạch Vũ nói, Tu Diệp Vân không biết trong lòng mình là cảm giác gì, chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Minh Tuyết tiếp cận mình?
“Hừ! Minh tuyết chẳng qua là muốn… Muốn ngươi…”
“Muốn… Cái gì?” Tu Diệp Vân nhíu mày, Minh Tuyết… Thật sự không nghĩ như mình? Thế nhưng… nhưng mình thích y…
“Không thể nói.”
“Tu Trạch Vũ… Ngươi thật đúng là trung thành và tận tâm!” Tu Diệp Vân nói.
“Tóm lại… Tóm lại… Ngươi cũng không biết ta thích hắn bao nhiêu năm, hắn muốn cái gì ta đều làm cho hắn, hắn muốn ta giúp hắn… giúp hắn tìm đồ ta cũng giúp, ô… Hắn muốn ta hôn người ta không thích ta cũng làm… Ngươi không biết… Ta còn chưa từng hôn hắn, lại vì yêu cầu của hắn mà đi hôn người khác… Hắn trước đây thực đáng yêu a… Từ khi mẫu hậu hắn cùng Cần Trạch chết, hắn sao lại thay đổi? Ta cho là hắn sẽ chú ý tới ta, thế mà… Vì cái gì đều vô ích?” Tu Trạch Vũ đứt đoạn kể xong, bộ dạng thập phần đáng thương.
“Đã chết?” Tu Diệp Vân có chút kinh ngạc, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Minh Tuyết kể về chuyện này. Quay đầu, thấy Tu Trạch Vũ cúi đầu, Tu Diệp Vân cảm giác tai mèo cũng cụp xuống, vì thế nhịn không được lấy tay sờ sờ đầu Tu Trạch Vũ.
“Ngươi đừng có cắt lời ta.” Tu Trạch Vũ không trực tiếp trả lời Tu Diệp Vân, “Người khác đều cho rằng ta thực đáng sợ, kỳ thật ta một chút cũng không đáng sợ, nếu không… Vì sao Minh Tuyết yêu cầu gì cũng dám nói với ta chứ? Ta chán ghét cái từ ‘nô lệ’, bởi vì ta cảm thấy mình tựa như nô lệ của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân… Ta cũng chán ghét ngươi, Minh Tuyết lại lần nữa xem nhẹ ta, đều vì ngươi… Ô… Ta không muốn nói chuyện với ngươi…”
“Không nói sao? Tốt lắm, ta ngủ.” Dù tình sử của ngui thực chua xót, thế nhưng… cũng không phải ta cầu ngươi nói ta nghe, thiệt là…
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ đột nhiên từ trên giường nhảy xuống đất, sau đó ngồi xổm trước mặt Tu Diệp Vân, cái đuôi còn ngoe nguẩy.
“Ách…” Tu Trạch Vũ, ngươi chỉ là giống miêu, nhưng ngươi không phải miêu! Không cần phải… A ——! Ngay lúc Tu Diệp Vân oán thầm, Tu Trạch Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, đây tuyệt đối là miêu chính hiệu, gã bổ nhào vào người Tu Diệp Vân đem hai má áp vào ngực Tu Diệp Vân, tay níu chặt lấy y phục Tu Diệp Vân, “Tu Trạch Vũ… Ngươi nổi điên gì vậy?” Tu Diệp Vân muốn kéo người ra, nhưng Tu Trạch Vũ túm rất chắc.
“Oa ——! Ta mệt mỏi quá… Ta chịu không nổi… Ô…” Tu Trạch Vũ khóc lớn, còn không ngừng chùi nước mắt vào y phục của Tu Diệp Vân, “Ngươi nói cho ta biết, ta có phải nên sớm buông tay không? Ta hiện tại cảm thấy mệt mỏi… Ta cảm thấy ta có móc tim giao ra hắn cũng không nhìn đến, mỗi lần đều chỉ khi ta giúp hắn thành công, hắn mới nói chuyện với ta, nhưng vì cái gì, ngươi chẳng qua là cười ôn nhu như Cần Trạch mà thôi!”
Tu Diệp Vân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tu Trạch Vũ đang có chút điên cuồng.
“Ta chưa bao giờ bắt buộc hắn, bởi vì thân phận của hắn, địa vị hắn hơn ta đến mười cấp, ngươi không biết ta muốn hắn bao nhiêu đâu! Thế mà… mà… Ta thật sự… Mệt mỏi quá…”
Tu Diệp Vân rốt cục bỏ ý định kéo Tu Trạch Vũ ra, kỳ thật, người này cũng có chút đáng thương đi… Tuy rằng không biết gã nói thích rất nhiều năm đến tột cùng là bao nhiêu năm, nhưng… Khi dỡ hết phòng bị xuống mà tổn thương thành như vậy, phỏng chừng… Cũng là con số bản thân tưởng tượng không đến. “Ngươi… từng thổ lộ với hắn chưa?”
“Thổ lộ… Đã sớm thổ lộ… Nhưng khi đó hắn chẳng nói một lời, chỉ cười, cười dịu dàng, thấy hắn cười, ta liền quên luôn đáp án cần hỏi.”
“Cho nên… Các ngươi liền hao tổn nhiều năm như vậy?”
“Thậm chí… Thậm chí ta cùng người khác diễn trò trước mặt hắn, hắn cũng không có phản ứng, ô… Ngươi với người kia đều là gia hỏa đáng ghét!” Nói xong, Tu Trạch Vũ còn không ngừng đập đầu mình vào ngực Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân lập tức ngăn Tu Trạch Vũ đạng tự mình hại mình, đụng đến trái tim hắn cũng đau! “Ngươi đừng khóc, thật là… Chờ ngày mai ngươi khôi phục nguyên dạng, sẽ muốn tự sát đo! Ngươi ở trước mặt ta khóc thành cái dạng này, không thấy mất mặt sao?”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ khẽ ai oán vài tiếng, sau đó ngẩng đầu dụi dụi mắt, “Vậy ngươi làm chuồn chuồn trúc cho ta đi.”
Sao ngươi còn chưa quên đi? Tình cảm ngươi vừa phát tiết đều là giả sao? “Ngươi thật sự muốn?” Nhưng ta không muốn làm a!
“Ân, trước đây rất muốn chơi, nhưng mẫu thân luôn nói hài tử quý tộc nên học cho thật giỏi, tương lai dốc sức vì vương, sau đó ta kiên trì muốn chơi, mẫu thân nói chơi chuồn chuồn trúc sẽ đau, ta sợ đau, tự nhiên không muốn chơi nữa.” Tu Trạch Vũ nói thập phần chân thật, “Sau khi ta trưởng thành, mới biết chơi chuồn chuồn trúc căn bản sẽ không đau, nhưng khi đó… Ta đã thích Minh Tuyết, mỗi ngày đều có thiệt nhiều việc cần hoàn thành, cho nên… chưa từng chơi.”
“Được rồi được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta đi mua ít tài liệu.” Ai… Tu Trạch Vũ, ngươi cũng có một lần đáng yêu như vậy, Tu Diệp Vân đặt Tu Trạch Vũ lên giường, khoác áo đi ra ngoài. Hắn trực tiếp tới nhà ăn ‘Duyên’, hắn cảm thấy, nữ phục vụ ở đây sẽ ‘nhiệt tình’ giúp mình tìm thứ cần tìm. Quả nhiên, Tu Diệp Vân mới nói người kia muốn chơi chuồn chuồn trúc, nữ phục vụ lập tức tìm đến một đống tài liệu, cuối cùng, Tu Diệp Vân chọn dao rọc giấy, thước thẳng, cưa tay, nhựa cao su, cùng với… một đống gỗ. “Cám ơn nhiều.”
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Tu Diệp Vân, ta lại cắt vào tay.” Tu Trạch Vũ giơ ngón tay lên trước mắt Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân khóe miệng co quắp, chịu bất hạnh đi lấy thuốc trị thương, sự thật chứng minh, người thuần khiết không hề gì, tiểu hài tử thuần khiết cũng không hề gì, nhưng nếu thuần khiết chính là Tu Trạch Vũ, chính là lấy mạng người a! Còn nhớ khi hắn vừa mới đem dụng cụ làm chuồn chuồn trúc trở lại, Tu Trạch Vũ liền ồn ào muốn làm cùng, Tu Diệp Vân lúc ấy đã do dự, gỗ này còn phải cưa lớn cưa nhỏ, còn phải bào mỏng, chuyện động đao động kéo này, hắn thật sự không dám để Tu Trạch Vũ làm, vạn nhất bị thương, xui xẻo vẫn là hắn.
Thế nhưng, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện, mặc kệ Tu Trạch Vũ có bị thương hay không, xui xẻo đều là hắn, bởi vì, mặc kệ thế nào gã cũng vẫn khóc! Cho nên… Không chịu nổi sự tàn phá của bản nhạc giao hưởng bằng nước mắt… Tu Diệp Vân đồng ý.
Hiện giờ, khi Tu Trạch Vũ lần thứ sáu giơ ngón tay bị thương lên, Tu Diệp Vân cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi, nhìn đống gỗ trên sàn, đều thất linh bát lạc, không mấy hoàn hảo. “Tự bôi thuốc đi, còn lại để ta làm.” Ta xin ngươi, ngươi thực thành tổ tông của ta, này có để cho người ta ngủ hay không a?
“Ta đây làm cái gì?”
“Ngươi xem là được rồi, cầu ngươi, không cần làm gì khác.” Để ta hoàn thành đi.
“Hảo.”
Hài tử, ngươi rốt cục cũng nghe lời.
Vì thế, dưới đôi mắt chân thuần chăm chú của Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân linh hoạt cưa, chọn một khúc gỗ tương đối khá, bắt đầu mài dũa. Kỳ thật cách làm chuồn chuồn trúc trước kia hắn từng học, khi đó cũng vì áp bức học tập mỗi ngày mà không có thời gian chơi, bởi Tu Diệp Vân liền trộm nhờ quản gia mua mua một con chuồn chuồn trúc, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào, không nghĩ tới, ‘kỹ thuật’ này lại có lúc dùng tới.
“Ngươi đã làm xong chưa?” Qua một lát, Tu Trạch Vũ hỏi.
“Đợi một chút, cắm cái que là xong.” Tu Diệp Vân bôi nhựa cao su lên một đầu que, sau đó gắn vào cái lỗ nhỏ tạo trên thân chuồn chuồn, dùng tay giữ một lúc, Tu Diệp Vân nhẹ nhàng giật giật cái que, phát hiện đã hoàn toàn dính lại, “Cầm đi, chậm rãi chơi.” Lão tử buồn ngủ! Vì thế, Tu Diệp Vân dọn lại giường một chút, không cần ném đi, công cụ lưu lại ngày mai trả người phục vụ.
Mà Tu Trạch Vũ nhận chuồn chuồn trúc liền chạy khắp gian phòng, hai tay xoay một cái, chuồn chuồn trúc liền bay lên, gã liền đuổi theo chuồn chuồn trúc, đến khi chuồn chuồn trúc rơi xuống, gã lại lặp lại động tác. Tu Diệp Vân liếc nhìn Tu Trạch Vũ, lại nhẹ nhàng than thở tiểu hài tử a, có điều… Đây cũng không phải lần đầu Tu Diệp Vân nói ra những lời này.
Lúc sau, Tu Trạch Vũ chơi mệt, vẫn giữ chuồn chuồn trúc trong tay, sau đó bò lên giường cuộn thành một đoàn chuẩn bị ngủ, nằm một lát lại cảm thấy lạnh, vì thế liền lao vào chăn, để cái tai cùng đuôi ở bên ngoài, lúc đầu, cái đuôi còn không an phận động động, qua một lát, đại khái là đã ngủ, cái đuôi cũng cuộn tròn lên.
Sáng sớm hôm sau, thời gian biểu hạnh phúc lại chấn động, “Người sử dụng Sắc mì hạnh phúc thân ái! Từ giờ, Sắc mì hạnh phúc hồng sắc chính thức bắt đầu, mong các vị nam sĩ cùng tiểu công nhìn kỹ ái nhân của mình, đừng để mất, hơn nữa, cấm dùng bạo lực, bọn họ không thể thừa nhận a.”
Có điều, vì ngày hôm qua quá mệt mỏi, nên hai người đều không đọc được những dòng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook