Nhân Duyên An Bài
-
Chương 26
Đêm đó là một đêm kinh hoàng nhất trong cuộc đời Kiều Băng, cô điên cuồng phản kháng trong đắng cay ê chề.
Cả người dần không thể nhúc nhích, đau đến mức như bị chia làm hai.
Hoàng Bách chiếm đoạt Kiều Băng hết lần này đến lần khác, không có nơi nào không lưu lại vết tích của anh, khi Hoàng Bách dừng lại thì toàn bộ cơ thể cô đã kiệt quệ mà ngất lịm đi.
Sáng hôm sau Kiều Băng giật mình tỉnh dậy, Hoàng Bách vẫn chìm trong giấc ngủ say, cô nhục nhã bước xuống giường nhanh chóng nhặt quần áo mặc lên người rồi chạy một mạch xuống chung cư bắt taxi về nhà trong tình trạng hốt hoảng, sợ hãi.
Đêm qua mãi đến rạng sáng Duy Khiêm mới trở về nên cứ nghĩ em gái đã ngủ từ lâu, nhưng khi thấy Kiều Băng khóc lóc phi như bay từ bên ngoài chạy thẳng lên lầu, linh cảm mách bảo đã có chuyện không hay xảy ra với em gái.
Anh lập tức lên phòng tìm Kiều Băng gặng hỏi.
Trong tiềm thức Kiều Băng, cô bị một tên đàn ông cặn bã cưỡng hiếp, bị em gái hắn ta bỏ mặc làm ngơ không giúp nên cô rất căm hận hai anh em Thư Kỳ.
Duy Khiêm sau khi biết chuyện chỉ muốn tìm bằng được hắn ta, băm hắn thành trăm mảnh trả thù cho em gái.
Thế nhưng vì gặp phải cú sốc lớn, Kiều Băng rơi vào trầm cảm, dần trở nên điên loạn.
Cô không biết người đàn ông đó tên gì, cũng không nhớ chung cư Hoàng Bách ở đâu, chỉ nhớ gương mặt anh em Thư Kỳ khảm sâu vào tiềm thức.
Bởi vì tình trạng của Kiều Băng ngày càng trở nặng, Duy Khiêm lại không có chút manh mối về Hoàng Bách nên chỉ đành gác lại việc trả thù, ưu tiên tập trung điều trị bệnh tình cho em gái.
Mà cô bạn đi cùng Kiều Băng đến quán bar tối đó, vì sợ việc xấu mình làm bị phát hiện nên sau khi nói dối gạt Duy Khiêm liền vội vã ra nước ngoài.
Về phía Hoàng Bách, anh cũng chẳng biết gì về Kiều Băng, đã cố gắng đi nghe ngóng thông tin của cô nhưng từ sau đêm đó cô như bốc hơi, anh không lần nào có cơ hội gặp lại.
Suốt những năm qua vì lời hứa với Kiều Băng, Hoàng Bách không ngừng tìm kiếm cô, muốn cùng cô bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.
Cũng vì sự xuất hiện của Kiều Băng đã thay đổi Hoàng Bách rất nhiều, anh không còn phóng túng, cặp kè với bất kì cô gái nào nữa, thậm chí khi phụ nữ muốn tiếp cận Hoàng Bách còn bị anh chán ghét ra mặt.
Tối ngày, anh chỉ nhớ đến Kiều Băng, mong muốn gặp được cô.
Hoàng Bách chưa từng nghĩ mình lại có ấn tượng sâu sắc với cô gái có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng ngay từ lần gặp đầu tiên đến không sao quên được.
Sự thật năm đó là vậy nhưng không ai biết Kiều Băng bị bỏ thuốc, trong mắt anh em Duy Khiêm, Hoàng Bách chính là tên khốn c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p Kiều Băng, còn Thư Kỳ đã vô tâm bỏ mặc cô ấy không giúp, để Kiều Băng bị anh trai h.ã.m hại.
Thư Kỳ nghe anh trai nhắc đến chuyện năm xưa thì bàng hoàng không thể đứng vững, bước chân vô thức lùi về sau.
Cô không giải thích với Duy Khiêm rằng không phải cô thấy nguy không cứu mà là cô không nghe rõ Kiều Băng nói gì, cứ tưởng cô ấy là bạn gái mới quen của anh trai nên.
Hơn nữa do Hoàng Bách đã làm sai, Kiều Băng ra nông nỗi như hôm nay cũng có một phần lỗi của cô, giờ này có giải thích Duy Khiêm chắc gì đã nghe lọt tai.
Cô chỉ có một nghi hoặc muốn anh giải đáp:
– Anh biết tôi là em gái của anh Bách từ khi nào? Trước lúc chúng ta quen biết hay là sau khi tôi vào Tập đoàn Glory?
Duy Khiêm đang trong cơn nóng giận nên lời nói phát ra không hề suy nghĩ, đã vô tình làm tổn thương trái tim Thư Kỳ một cách sâu sắc:
– Anh trai cô hại người khác nhưng lại bao bọc cô rất kĩ.
Nếu tôi sớm biết cô là em gái Trần Hoàng Bách thì cái ngày gặp nhau ở quán bar tôi đã mặc kệ cô cho đám lưu manh c.ư.ỡ.n.g bức, để cô hiểu cái cảm giác tuyệt vọng khi cầu xin người ta giúp mà không được là như nào.
– Anh hối hận vì ngày đó đã cứu tôi?
– Phải.
Tôi rất hối hận.
Lời Duy Khiêm nói như mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Thư Kỳ, nhất thời cô không có cách nào mở miệng nói chuyện, ánh mắt đau đáu nhìn người đàn ông mình yêu.
Hoàng Bách dù sai nhưng không thể nhẫn nhịn khi Duy Khiêm nói với em gái như vậy.
Anh ấy đấm vào mặt Duy Khiêm, gầm lên:
– Mẹ kiếp.
Những lời như thế mày cũng nói được à?
Duy Khiêm đẩy Hoàng Bách ra, cười khinh:
– Vẫn hơn cái loại mày.
– Chuyện năm đó không hề liên quan đến Thư Kỳ.
Mày có hận tao cũng không được phép làm tổn thương em ấy.
Sống mũi Thư Kỳ cay xè, hai mắt ngấn lệ, cô cố nuốt thứ cảm giác đắng chát nơi cô họng, kéo Hoàng Bách đứng ra sau, trực tiếp đối diện với Duy Khiêm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nghẹn giọng hỏi anh:
– Khi anh ngỏ lời muốn tôi làm người yêu, anh đã biết tôi là em gái anh Bách chưa?
– Biết.
– Anh yêu tôi là có mục đích? Trả thù anh em tôi?
– Đúng.
Thì ra người đàn ông tiếp cận cô, làm cho cô yêu anh là có mục đích.
Ngần ấy thời gian qua, anh ân cần chăm sóc cô là giả, quan tâm cô là giả, mọi điều tốt đẹp đối với cô cũng đều là giả, phải không?
– Anh… có từng yêu tôi chưa?
– Cô nghĩ tôi có thể yêu cô không? Yêu em gái của kẻ đã h.ã.m hại em tôi sao?
Một từ “không” hoặc “có” sẽ ngắn gọn hơn hai câu nói của Duy Khiêm, vậy mà anh lại không trực tiếp trả lời Thư Kỳ, nhưng cô thông qua câu hỏi của anh đã nhận về đáp án mình không muốn biết nhất.
Thư Kỳ vô cùng thất vọng, cô chẳng thể đối mặt với sự thật tàn khốc đó.
Cô yêu anh, đã yêu bằng tất cả trái tim mình, mong muốn cùng anh có một cái kết hạnh phúc, tiếc là mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Nước mắt không cầm được đã tràn khỏi khóe mắt, rơi trên má Thư Kỳ.
Cô đưa tay quệt đi, nở một nụ cười rất nhạt, trong lòng chất chứa ngọn lửa, ngọn lửa thiêu rụi mọi cơ quan trong cơ thể Thư Kỳ khiến cả người cô đau đớn cùng cực.Nhân Duyên An Bài
Hoàng Bách phẫn nộ kéo ngược em gái về sau, xông lên túm lấy cổ áo Duy Khiêm:
– Mày muốn trả thì thì nhắm vào một mình tao là đủ rồi.
Con bé nó yêu mày mà mày lại trêu đùa tình cảm của nó.
Cách trả thù hèn hạ, bỉ ổi như vậy có đáng mặt đàn ông?
– Tao chỉ đang trả lại những gì anh em mày đã nợ Kiều Băng.
Đang ra tao đã bỏ qua cho Trần Thư Kỳ, chỉ nhắm vào một mình mày, nhưng hôm nay mày lại xuất hiện phá vỡ cuộc sống đang dần tốt lên của em gái tao, khiến con bé phải nằm trong phòng cấp cứu không biết sống c.h.ế.t thế nào.
Mày nói xem, mối thù này tao bỏ qua được không?
– Tao sẽ chịu trách nhiệm với Kiều Băng.
4 năm qua tao vẫn luôn tìm kiếm cô ấy để bù đắp những sai lầm mình đã gây ra.
Tao thích Kiều Băng, muốn chăm sóc cho cô ấy cả đời.
Còn mày, mày cũng đã lấy đi sự trong trắng của Thư Kỳ, mày bù đắp thế nào đây?
– Đó là cái giá cô ta phải nhận, sẽ không có chuyện tao bù đắp.
– Mày…
– Nói cho mày rõ, loại như mày không xứng chăm sóc em tao, con bé không cần đến mày.
Nhìn thấy bản mặt mày, Kiều Băng càng thêm chán ghét, hận mày đến thấu xương thôi.
Mày biến đi.
Cút đi.
Hai bên cãi nhau không ngừng lại không hay biết ông Đặng và Đình Phong đã đến từ bao giờ.
Ông ấy nghe được không ít cuộc tranh luận của họ, biết rõ thủ phạm hại đời con gái mình là chàng trai trước mắt, có mối quan hệ với Thư Kỳ thì không khỏi sôi máu.
Không nói không rằng xông thẳng tới cho Thư Kỳ ăn ngay một bạt tai như trời đánh.
Cái tát bất ngờ của ông Đặng làm cho Duy Khiêm và Hoàng Bách đang túm cổ áo nhau ngay lập tức dừng lại, trợn tròn mắt nhìn đến Thư Kỳ.
Đình Phong vội ngăn cản ông Đặng khi ông ấy chuẩn bị đánh cô thêm cái nữa.
– Bác trai.
Bác bình tĩnh trước đi.
– Bình tĩnh thế quái nào được.
Cậu tránh ra.
– Bác trai.
Lực đánh của ông Đặng rất mạnh, mang theo bao bực tức, hận thù dồn hết vào cái tát đó.
Một bên tai Thư Kỳ ù đặc, đầu óc choáng váng, khóe miệng rướm máu.
Hoàng Bách xô Duy Khiêm ra đỡ lấy em gái, chau mày nhìn ông Đặng.
Ông ấy hùng hổ toan bước lên nhưng bị Duy Khiêm chặn lại.
Ánh mắt ông sắc lạnh nhìn con trai rồi nhìn đến anh em Thư Kỳ, chỉ tay vào mặt họ:
– Mày chính là thằng khốn đã c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p Kiều Băng, hủy hoại cuộc đời con gái tao.
Mày giỏi lắm, anh em mày giỏi lắm.
Còn con kia, tao đã cảnh cáo mày thế nào, mày dám câu dẫn con trai tao, dụ dỗ nó à? Muốn nó yêu mày sao? Đừng có nằm mơ.
Vợ nó ở đây này.
Ông Đặng chỉ về phía Ngọc Yến đang đứng im lặng nãy giờ rồi nói tiếp:
– Anh em mày có lỗi với Kiều Băng còn đòi gia đình tao tha thứ à? Quên đi.
Cái loại vô giáo dục, không ai dạy dỗ.
Cái tát trên mặt Thư Kỳ dù đau rát nhưng cũng chẳng là gì so với vết thương trong lòng cô lúc này.
Bị chính người mình yêu lợi dụng, lừa gạt, bị bố anh sỉ nhục, khinh thường, nỗi đau ấy cả đời này cô vĩnh viễn cũng không quên được.
Thư Kỳ đứng chết lặng, ánh mắt đờ đẫn như người vô hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, Đình Phong trông thấy cảnh này không khỏi xót xa, mà Ngọc Yến là người chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc cũng thầm thở dài.
Cô ấy nhìn ra Thư Kỳ yêu Duy Khiêm nhiều đến nhường nào, cũng hiểu được nỗi thống khổ, bi ai trong lòng Thư Kỳ khi anh trai lại là người hãm hại em gái người mình yêu.
Một cô gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể kiên cường trước cú sốc bất ngờ này.
Trước đó một ngày, ông Đặng điều tra xuất thân của Thư Kỳ thì biết cô là con gái của bà chủ quán bar nên lúc này đang sẵn tức giận đã buông lời xúc phạm anh em cô:
– Đúng là mẹ nào con nấy, không tốt đẹp gì.
Mẹ thì đong đưa hết thằng này đến thằng khác nên sinh ra hai đứa con cũng là cặn bã.
Một thằng thì chơi bời gái gú, một con thì lẳng lơ ve trai.
Loại như anh em chúng mày chỉ hợp với mấy đứa không ra gì, còn hai đứa con tao, chúng mày đừng mong nghĩ tới.
Cút đi.
Hoàng Bách nể mặt ông Đặng là bố của Kiều Băng nên nãy giờ không muốn đáp trả, nhưng trước những lời lẽ xúc phạm nhân phẩm người nhà mình thì không nhịn nữa mà bật lại:
– Ông không nói được câu nào tử tế thì im đi.
Ông đẻ ra chúng tôi hay là con sâu trong bụng chúng tôi như mà biết anh em tôi, mẹ tôi là người thế nào?
– À… thằng mất dạy.
Mày làm sai còn gân cổ cãi lại.
Chúng mày biến ngay cho khuất mắt tao.
Biến.
– Ông tưởng đuổi thì tôi sẽ đi à? Không đời nào.
Tôi sẽ ở đây cho đến khi Kiều Băng bình an tỉnh lại.
Ông Đặng đang muốn nói thì Duy Khiêm lên tiếng cướp lời:
– Tốt nhất là anh em các người nên rời đi trước khi tôi nổi điên.
Bằng không tôi sẽ tính thù mới, hận cũ với hai người ngay tại đây.
Hoàng Bách không cam tâm rời đi vì anh ấy thật sự lo lắng cho Kiều Băng, nhưng Thư Kỳ không muốn anh em cô trở thành cái gai trong mắt người khác, làm người ta chướng mắt.
Vả lại chẳng thể đối mặt với Duy Khiêm, hít chung bầu không khí ngột ngạt nên khi anh trai định mở miệng nói liền bị Thư Kỳ bám lấy cánh tay:
– Anh… Chúng ta về đi.
– Thư Kỳ.
– Em mệt rồi, muốn về nhà.
Thư Kỳ cũng rất lo cho an nguy của Kiều Băng nhưng không có tư cách ở lại đây, Đình Phong nhìn ra tâm tư trong lòng Thư Kỳ, anh ấy tiến tới nói nhỏ với cô:
– Em và Trần Hoàng Bách về đi, sau này đừng liên quan đến nhà họ Đặng nữa.
Tình hình của Kiều Băng ra sao anh sẽ nhắn cho em biết.
Đi đi.
Thư Kỳ mệt mỏi gật đầu.
Khi cô xoay người kéo anh trai rời đi thì đằng sau truyền đến tiếng nói của Duy Khiêm:
– Anh em cô tốt nhất hãy tránh xa cuộc sống của chúng tôi.
Nếu còn cố tình làm phiền, tôi tuyệt đối không để yên cho các người.
Nhớ đấy.
Không cần anh nhắc nhở thì từ này về sau Thư Kỳ cũng tuyệt đối cắt đứt mọi liên quan với anh, vĩnh viễn không muốn gặp lại, đau khổ anh đem đến cho cô nhiêu đó đã đủ rồi.
Hai mắt cô nhắm thành đường thẳng, hít một hơi thật sâu rồi đáp:
– Anh yên tâm.
Chúng tôi sẽ không làm phiền đến gia đình anh.
Thư Kỳ hy vọng Kiều Băng bình an qua khỏi, có như vậy trong lòng cô mới vơi bớt áy náy.
Cô mong sau này hai nhà không còn dính líu đến nhau, sự trong trắng của cô đã bị anh phá hủy, thành công trả thù cô thì cũng mong anh sớm ngày buông bỏ thù hận, chấm dứt mọi chuyện.
Trải qua hai mối tình, Thư Kỳ cảm thấy mình thật ngu ngốc, yêu ai cũng bị lừa dối, lợi dụng.
Duy Khiêm không yêu cô nhưng lại năm lần bảy lượt cho cô cảm giác rằng trái tim anh chính là nơi cô thuộc về.
Cô đã tin vào điều đó và kiên trì trên mỗi bước chân mình đi, ấy thế mà lòng thành của kẻ yêu anh chỉ đổi về những niềm đau tận thấu tâm can.
Anh đến vá lành những tàn tích của người cũ để lại nhưng trót đâm thẳng vào tin cô một nỗi đau mới sâu hơn.
Nỗi đau của một kẻ từng được yêu thương nhưng lại rơi vào bi kịch của yêu thương ấy.
Tại sao giữa hàng vạn câu chuyện tình đẹp mà lận đận cứ vận vào cô, giữa hàng vạn người đang hạnh phúc, cớ sao lại không có cô trong đó? Phải chăng cô không xứng có được tình yêu?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook