Thi Hồ để lại một câu động lòng người, làm hành động càng nghĩ càng thấy ớn, rồi biến mất.

Đổng Tuyên ngây dại quỳ trên mặt đất.

Qua mười lăm phút, hắn mới quay đầu lại nhìn về phía Minh Nguyệt.

Lúc này thế mà khuôn mặt Đổng Tuyên khá bình tĩnh.

Hắn dùng mười lăm phút thành công thuyết phục bản thân, vừa rồi là một giấc mộng... thật ra hắn chưa từng nhìn thấy Thi Hồ, và Thi Hồ cũng không biến mất.

Đổng Tuyên mở miệng hỏi Minh Nguyệt: "Thi Hồ đâu?"

Minh Nguyệt thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Chết. Bị ngài ăn rồi."

Đổng Tuyên lập tức đứng dậy, thần kinh trừng mắt Minh Nguyệt. "Vì sao? Ta không hiểu! Đừng đùa! Tại sao anh ấy muốn ta ăn anh ấy?!"

Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tại vì Thi Hồ muốn chết."

Đổng Tuyên nắm chặt hai tay: "Ý cậu là gì?"

"Thi Hồ đã muốn chết từ lâu. Thi Hồ tới địa ngục, là để chết."

Nói đến đây, quan sát biểu cảm Đổng Tuyên, Minh Nguyệt thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thi Hồ ghi nhớ nguyện vọng của ngài, tận khả năng thỏa mãn ngài, nhưng lại không muốn sống thêm một giây nào. Cho nên trước khi hồn phi phách tán, ông ấy để một phần ý thức, giấu trong trò chơi này."

"Phần ý thức ấy trốn trong thế giới trò chơi, tìm hiểu con đường dẫn đến thế giới mới. Hiện tại ngài đã ăn phần ý thức này, cũng biết được con đường. Cho nên bảy điện, chúng ta có thể xuất phát."

Đổng Tuyên không động đậy.

Hắn nhớ tới một chuyện thuở xa xôi, lại tựa như gần ngay trước mắt.

Hắn nhớ Thi Hồ từng hỏi mình: "Tâm nguyện của cậu là gì?"

Đổng Tuyên quấn chặt áo lông cừu, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ta không muốn ở địa ngục. Ta muốn đến một thế giới tự do, nếu có mặt trời thì càng tốt. Địa ngục quá lạnh. Ta sợ nhất là lạnh, lại bị nhốt ở chỗ này. Nhưng mà... Ta là Thái Sơn Phủ Quân, ta có trách nhiệm, ta không thể rời đi. Từ sinh ra đã bị kẹt ở đây."

"Được." Thi Hồ trả lời hắn, "Ta sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm được thế giới mới, cũng sẽ tìm đường dẫn đến thế giới kia. Thật ra... cậu có thể đến một vũ trụ mới. Hồng Mông chưa khải, thiên địa hỗn độn, cậu sẽ là người mở ra vũ trụ mới. Nơi đó sẽ có ánh mặt trời cậu muốn. Cậu sẽ được sống tự do tự tại."

Giờ phút này nhớ lại, Đổng Tuyên phát hiện mình đã quên hỏi... "Vậy còn anh?"

Nếu ta đi đến nơi vũ trụ Hồng Mông chưa khải. Vậy còn anh?

Dần ý thức được chuyện vừa xảy ra không phải giấc mơ, đôi mắt Đổng Tuyên chan chứa nước mắt. Hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn Minh Nguyệt, chẳng khác nào đứa trẻ đánh rơi kẹo hồ lô.

"Ta muốn cùng anh ấy đi đến vũ trụ mới, vậy mà anh ấy muốn chết?"

Minh Nguyệt liếc hắn một cái, giơ thiết bị lên. "Tôi cho ngài xem một đoạn ghi hình. Đây là đoạn hội thoại khi chúng tôi lần đầu gặp nhau."

Minh Nguyệt nói xong, cổng dịch chuyện vừa rồi Đổng Tuyên đi qua liền tỏa sương mù sáng lóa.

Hình ảnh phản chiếu trên sương mù như hình chiếu 3D.

Hình chiếu chi tiết đến mức thấy rõ ngũ quan Thi Hồ.

Trong sương mù sáng, Minh Nguyệt và Thi Hồ ngồi đối diện nhau, rất giống trạng thái trước đó không lâu.

Minh Nguyệt hỏi Thi Hồ: "Năm đó ông gi.ết chết 3000 vong hồn, mục đích cuối cùng có phải là muốn chết hay không? Tôi rất tò mò, ông chỉ đơn thuần không muốn sống nữa, hay là, sở dĩ làm vậy để vứt bỏ thể xác, hiến tế linh hồn, đi đến vũ trụ mới?"

"Vật chất khó có thể thực hiện dịch chuyển với vận tốc ánh sáng, thế chúng ta từ bỏ cơ thể và linh hồn, chỉ dựa vào ký ức hoặc ý thức thực hiện thì sao? Tôi cứ tưởng ông có thể trực tiếp tìm được đường đến đó."

Thi Hồ nghe vậy thì mỉm cười, trả lời: "Trước khi tới địa ngục, ta không nghĩ tới việc tìm vũ trụ mới."

Minh Nguyệt hiểu, gật đầu: "Là ông đơn thuần tìm chết."

"Đúng vậy." Thi Hồ nói, "Ta sống lâu lắm lâu lắm rồi, thật sự muốn chết. Thần giết không chết, thiên địa giết không chết, chỉ có địa ngục cực hình có thể giết ta. Vì vậy ta tới."

Minh Nguyệt hơi nhướng mày. "Xem ra thất điện không thể giữ ông lại."

Ánh mắt Thi Hồ bình tĩnh trước sau như một: "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan. Ta sống nhiều năm như vậy, gặp qua biết bao kẻ ái mộ. Nhưng Tiểu Thất là một trong số ít người... chân thành. Vậy nên ta muốn giúp cậu ấy thực hiện tâm nguyện."

"Chẳng qua ta không sống nổi thêm một ngày. Ta để lại một phần ý thức, tiếp tục tìm hiểu dẫn dắt cậu ấy đến vũ trụ mới. Chờ ta tính toán được tọa độ chính xác, cậu ấy sử dụng tinh thần lực mở lối là được."

Nghe đến đó, Minh Nguyệt truy hỏi: "Ông thực sự tìm được một cửa lặp."

Thi Hồ ngẫm nghĩ: "Cửa lặp? Hừm... Dùng cách nói hiện đại, có thể hiểu là như vậy."

Quầng sáng biến mất.

Thời gian trở lại hiện tại.

Minh Nguyệt bước tới gần Đổng Tuyên một bước. "Thi Hồ đã chết từ lâu. Ý thức chỉ là công cụ ông ấy lưu lại để giúp ngài tính toán tọa độ. Trò chơi là biển ý thức của ông ấy. Tọa độ cụ thể giấu ở nơi sâu nhất biển ý thức."

"Có thể hiểu mục đích ông ấy tạo ra trò chơi này là bảo vệ tọa độ."

"Người vào nhầm thế giới trò chơi phải trải qua nhiều phó bản, mới có thể tới được nơi sâu nhất trong biển ý thức. Ông ấy làm như vậy thứ nhất là mê hoặc người ngoài, làm người ta khó có thể phát hiện bí mật thực sự; thứ hai, ông ấy cần bảo vệ tọa độ. Giống như trò chơi tìm kho báu, chỉ có người vượt qua cửa ải cuối cùng mới tìm được kho báu bị chôn giấu... cũng tức là tọa độ đi đến một vũ trụ mới. Còn việc..."

Tạm dừng một chút, Minh Nguyệt tiếp tục: "Còn việc vì sao phải ăn ông ấy mới có tọa độ và con đường đi đến vũ trụ mới... Thật ra đối với ngài, ông ấy là tấm bia bảo vệ. Ông ấy chỉ để lại tọa độ cho ngài. Hơn nữa bây giờ tôi mới biết cách thức giao tọa độ."

"Tôi cũng không ngờ... Ngài cần ăn ý thức ông ấy mới có được tọa độ. Ông ấy không tin tôi, cũng không tin bất luận kẻ nào. Ông ấy muốn đảm bảo sẽ tận tay giao tọa độ cho ngài, mà không thông qua người thứ ba."

Đổng Tuyên si ngốc, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, sau một lúc lâu nói ra một câu: "Thì ra anh ấy không thích ta. Nếu không tại sao anh ấy muốn chết? Anh ấy không vui khi ở bên ta, một ngày cũng không muốn sống..."

Quan sát Đổng Tuyên, phát hiện hắn lại suy nghĩ vẩn vơ thất thần, Minh Nguyệt mở miệng an ủi. "Ông ấy sống lâu lắm rồi, chỉ sợ không còn đặt nặng tình cảm từ lâu. Có bao giờ ngài nghe Thần mình có tâm ư?"

Đổng Tuyên xoa nhẹ hai mắt mình, phụ họa câu này. "Ừ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, ta đã biết chúng ta chênh lệch quá xa. Anh là thần trên Cửu Trọng Thiên. Ta là Diêm Vương sâu trong địa ngục. Chúng ta không phải người cùng một đường."

Trầm mặc một lát, ngữ khí Minh Nguyệt ôn hòa hơn một chút. "Ông ấy ghi lại ký ức cả đời dài vào các phó bản, trừ hai lý do tôi vừa nói, không còn nguyên nhân nào khác. Ngài vào trò chơi này, nghĩa là giải được cả đời ông ấy. Tuy rằng ông ấy đã chết, nhưng coi như đổi thành phương thức khác bầu bạn cùng ngài. Nghe lãng mạn đó chứ. Nếu không, nếu chỉ để giấu tọa độ, ông ấy có thể thiết kế các câu chuyện khác, đâu cần dùng giấc mơ và ký ức của mình."

"Còn về phương phức để lại tọa độ, tuy khó chấp nhập, nhưng như lời ông ta đã nói, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Ngài hấp thu ý thức ông ấy, ông ấy sẽ mãi mãi bên ngài."

"Thi Hồ là thần vô tâm vô tình. Ông ấy đối xử với ngài như vậy là hơn những người khác rất nhiều."

Không nhiễm phàm trần, không hiểu tình yêu, không lưu tình với bất kỳ người nào, duy độc yêu mến Thái Sơn Phủ Quân.

Lời Minh Nguyệt đánh thẳng vào nội tâm Đổng Tuyên.

Đổng Tuyên nghe xong lập tức đứng thẳng. "Cậu nói đúng. Anh ấy... cùng ta cộng sinh. Chúng ta vẫn có thể đi đến vũ trụ mới, vĩnh viễn không xa rời nhau..."

Minh Nguyệt vui mừng gật đầu: "Chúng ta đi thôi. Nói tọa độ cho tôi và Bạch Phượng. Chúng tôi sẽ mở cửa lặp cho ngài."

Việc đã đến nước này, Đoạn Dịch bàng thính đã hiểu đại khái tình hình.

Thi Hồ đã sống rất lâu, không biết bị cái gì kí.ch thích nên một lòng muốn chết.

Nhưng ông ta không chết được. Ông ta là thần. Không ai có thể giết ông ta.

Mà trong thế giới này, thị phi ưu khuyết điểm do địa ngục phán xét. Chỉ có địa ngục cực hình là giết được thần. Cho nên Thi Hồ vào địa ngục, tiện tay giết 3000 vong linh.

Ông ta giết 3000 vong linh không vì thu gom sức mạnh hoặc hoành đồ bá nghiệp, đơn thuần là muốn phạm trọng tội, hy vọng địa ngục có thể xử tử mình.

Thi Hồ tới địa ngục vì muốn chết.

Chẳng qua ngoài ý muốn gặp được Đổng Tuyên.

Đổng Tuyên thật lòng thích ông ta.

Ông ta không thể đáp lại tình cảm Đổng Tuyên, vì thế tặng cho hắn một món quà.

Đoạn Dịch suy đoán, Thi Hồ dùng ngữ khí bố thí hỏi Đổng Tuyên muốn cái gì.

Đổng Tuyên không cảm thấy đó là bố thí, tưởng là thần minh yêu mến mình. Điều này làm hắn vui mừng quá dỗi.

Đổng Tuyên muốn rời địa ngục, đáp rằng muốn đi đến vũ trụ mới.

Thế nên Thi Hồ tìm cho hắn một vũ trụ mới, và để lại vị trí cho hắn biết.

Thi Hồ đã hạ quyết tâm diệt vong linh, phạm trọng tội. Để một hòn đá trúng mấy con chim, giúp Đổng Tuyên thực hiện tâm nguyện, ông ta dứt khoát hấp thu lực tinh thần của 3000 vong linh. Lợi dụng tinh thần lực thu được, kết hợp bút Đạt Quang, Thi Hồ vẽ giấc mơ và ký ức bản thân thành một trò chơi.

Lúc ấy, Thi Hồ đã biết cách mở cửa lặp và vị trí vũ trụ mới. Ông ta chưa biết tọa độ cụ thể, thành ra không thể giúp Đổng Tuyên lập tức đi đến đó.

Nhưng ông ta không kịp chờ, một ngày cũng sống không nổi.

Cho nên ông ta lựa chọn cái chết.

Trước khi chết, Thi Hồ để lại một phần ý thức, giấu sâu trong trò chơi.

Bấy lâu nay phần ý thức này cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ tính toán tọa độ cụ thể của vũ trụ mới.

Ý thức Thi Hồ cần thời gian tính toán, vừa khéo Đổng Tuyên cần thời gian thu thập số lượng lớn tinh thần lực để mở cửa.

Hiện tại khi thời gian chín muồi, Thi Hồ đã tính được tọa độ, thông báo cho Minh Nguyệt thời gian, Đổng Tuyên cũng tích góp đủ tinh thần lực, chuẩn bị rời khỏi địa ngục.

Cửa lặp, hay gọi là cửa trùng lặp, là cánh cửa kết nối hai không thời gian lại với nhau. Người đi vào cửa lặp có thể nháy mắt xuyên qua không gian, hoặc thời gian.

Thi Hồ giúp Đổng Tuyên mở cửa lặp, có thể khiến một người đi từ vũ trụ này tới vũ trụ khác trong giây lát.

Suy nghĩ cẩn thận đầu đuôi câu chuyện, Đoạn Dịch nổi giận đùng đùng.

Anh đứng bật dậy, lại bị rong biển cuốn quanh kéo mạnh về ghế sô pha.

Đập "ầm ầm" vài tiếng, Đoạn Dịch nhịn không được mở miệng: "Đến thế giới mới? Mấy người đều đáng chết! Một người hai người đều có thân phận không tầm thường, vốn nên vì sinh linh thiên hạ, thế mà mấy người đã làm cái gì hả? Mấy người dựa vào cái gì giẫm đạp nhiều sinh mạng như vậy? Tôi hỏi mấy người, mạng người trong mắt mấy người rốt cuộc là cái gì? Còn anh nữa Minh Nguyệt..."

Nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, Đoạn Dịch chất vấn: "Thái Sơn Phủ Quân? Bảy điện Diêm La Vương?! Trong mắt tôi chả khác gì thằng nhóc trẻ trâu muốn trốn nhà đi bụi! Thi Hồ? Trong mắt tôi là kẻ khùng điên mắc chứng trầm cảm không biết đường tìm bác sĩ chữa bệnh tâm thần! Hai kẻ điên bắt tay nhau giày xéo vô số mạng người!!! Anh thì sao? Nhìn anh tỉnh táo nhất. Tại sao anh trợ Trụ vi ngược?!"

Đoạn Dịch nói xong, trơ mắt nhìn Đổng Tuyên lại đỏ mắt.

Hắn bị Đoạn Dịch chọc khóc.

Nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, Đổng Tuyên chỉ tay vào Đoạn Dịch, nhưng há mồm nói không nên lời phản bác, tức giận đến mức nghẹn thở.

Thấy thế, Minh Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đỡ người hắn nói vài câu, rồi cười nhìn Đoạn Dịch, lắc đầu nói: "Có mấy câu cậu nói không đúng. Bảy điện muốn làm, ai có thể ngăn cản? Chuyện này dù không phải tôi làm, cũng sẽ có những người khác tới làm. Huống chi tôi đồng ý với lời Thi Hồ. Sinh mệnh từ không đến có, rồi sẽ từ có đến không. Thế thì quá trình ai giết ai nào còn quan trọng."

"Thi Hồ giết nhiều người như vậy... Nhưng cậu có biết không, ở thời kỳ Hồng Hoang xa xưa, nhân gian đã từng gặp tai nạn hồng thủy?"

"Truyền thuyết kể rằng hồng thủy phá trời đổ xuống, từ đó có Nữ Oa vá trời. Vậy cậu có biết Thi Hồ lúc ấy đã xuất lực, cứu vô số thế nhân?"

"Người sống một đời, ưu khuyết điểm đều có. Huống chi ông ấy sống lâu như vậy?"

Nói đến đây, không muốn nói thêm nữa, Minh Nguyệt nhìn về phía Đổng Tuyên. "Thất điện, chúng ta đi thôi."

"Ừm." Đổng Tuyên gật đầu, đỏ mắt nhíu mày nhìn Đoạn Dịch và Dư Khâm.

Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, hỏi: "Ngài muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Đổng Tuyên suy nghĩ một lát, nói: "Giết bọn họ, giết tất cả người chơi trong trò chơi!"

Nghe vậy, ánh mắt Minh Nguyệt hơi trầm xuống, không nói gì.

Đổng Tuyên hơi căng thẳng kéo ống tay áo Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Tam ca đã phái người tới! Bọn họ ưu tiên vong linh hàng đầu, nên chúng ta phải xuống tay xử lý các vong linh trước! Giữa việc tróc nã chúng ta và cứu người, tam ca chắc chắn sẽ cứu bọn họ! Chúng ta nhân cơ hội mở cửa lặp đến vũ trụ mới!"

"Ừ... Hợp lý." Minh Nguyệt suy tư nhìn Đổng Tuyên gật đầu, lại nói, "Chẳng qua tình huống này... Chúng ta không nên gi.ết chết tất cả vong linh. Chúng ta hãy khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm. Làm vậy, Tống đế vương vì cứu bọn họ sẽ tốn nhiều thời gian. Và chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn."

Hai tay Đổng Tuyên túm chặt ống tay áo Minh Nguyệt, trốn phía sau hắn ta, thúc giục hắn ta. "Cứ làm theo lời cậu nói! Chúng ta đi thôi. Chúng ta đi mau!"

Nghe hai người nói chuyện, Đoạn Dịch lập tức động đậy.

Dao găm cắt rong biển bị anh giấu trong ống tay áo, chuôi dao lộ ra chút xíu.

Đoạn Dịch hết sức chăm chú nhìn Đổng Tuyên và Minh Nguyệt, không để bọn họ phát hiện động tác của mình. Đặc biệt là không thể để Đổng Tuyên chú ý.

Bởi vậy Đoạn Dịch bất chấp muốn nói chuyện tiếp.

Nhưng Đoạn Dịch nghe thấy người ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ – Dư Khâm mở miệng.

"Minh Nguyệt, cậu làm mọi thứ vì muốn cùng bọn họ đến thế giới mới phải không? Vì sao? Cậu muốn làm Bàn Cổ khai thiên tích địa thế giới mới? Cậu muốn làm Thần Sáng Thế, sở hữu quyền lực tối cao?"

Lúc này Minh Nguyệt đã dẫn Đổng Tuyên bước vào cổng dịch chuyển.

Xung quanh cổng dịch chuyển tỏa màu vàng kim nhàn nhạt.

Cách vòng hào quang, Minh Nguyệt nâng mí mắt liếc Dư Khâm một cái, cười khẽ: "Quả nhiên ngài không hiểu tôi. Thứ tôi muốn đơn giản là tự do mà thôi. Hoàn toàn tự do, không bị bất kỳ ai khống chế."

Dứt lời, Minh Nguyệt cúi đầu bấm thiết bị.

"Sinh mệnh ra đời nơi đáy biển. Tất cả mọi người là đứa trẻ biển rộng. Hiện tại hãy cùng táng thân ở đáy biển đi. Cái này gọi là đến từ đâu thì trở về đó."

Đây là câu cuối cùng Minh Nguyệt để lại trong trò chơi.

Đoạn Dịch nghe vậy bèn ngẩng mặt nhìn, lại thấy hắn ta giơ ngón cái, lặng yên chỉ lên phía trên.

Minh Nguyệt và Đổng Tuyên biến mất.

Cùng lúc đó, không gian sương mù chung quanh biến mất, nước biển lạnh băng nhanh chóng xô tới, chảy vào miệng mũi Đoạn Dịch và Dư Khâm, khiến bọn họ hít thở khó khăn.

Đoạn Dịch vội vàng nín thở, tránh nước biển chui vào phổi.

Anh nhanh chóng rút dao cắt rong biển trói mình, rồi qua giúp Dư Khâm cắt rong biển.

Đầu óc chuyển động, đang lúc tự hỏi biện pháp thoát vây, Đoạn Dịch nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.

Anh đong đưa tứ chi, dùng động tác bơi lội xoay người, thấy đám người Ổ Quân Lan tìm tới.

Tất cả mọi người đang thử thích ứng biến hóa bất thình lình.

Doãn Oánh Oánh không biết bơi, không cẩn thận bị tụt xuống. Bành Trình lập tức đỡ lấy cô bé, khoa tay múa chân dạy cô bé nín thở và tư thế bơi lội cơ bản.

Không gian ý thức đáy biển vốn không phải biển thật, mọi người có thể tự do hành tẩu, hô hấp và nói chuyện.

Nhưng hết thảy bỗng nhiên thay đổi.

Nước biển biến thành thật, cứ tiếp tục thế này, mọi người sẽ bị kẹt ở chỗ này, cuối cùng chết đuối.

"Không sao, tôi có cách." Đoạn Dịch há mồm nói, bọt khí trong miệng không ngừng toát ra.

Anh vội vàng bấm bấm thiết bị. May là nó không bị vào nước, có thể sử dụng.

Nhanh chóng gõ đoạn mã chế tạo mấy bình dưỡng khí, Đoạn Dịch tự đeo cho mình, sau đó phân phát cho từng người.

Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Doãn Oánh Oánh, Bành Trình, Dư Khâm.

Anh phát xong bình dưỡng khí mới phát hiện không có năm người Tra Tùng Phi, Bạch Tư Niên, Vân Hạo, Bạch Lập Huy, Phương Đông Vũ.

Bọn họ đi đâu rồi?

Trái tim Đoạn Dịch trĩu nặng.

Minh Thiên đâu? Minh Thiên đi nơi nào?

Lúc nãy trong lòng anh bỗng có dự cảm xấu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương