Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu
Chương 8: Đài sen kết hạt

Quan hệ yêu đương nam nữ vốn bình đẳng, vì cả hai bên đều có niềm vui sướng của riêng mình. Nhưng dưới ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, ta vẫn có cảm giác mình là người chịu thiệt. Đối với Nỗ Nỗ, ta cảm thấy mình đã hy sinh nhiều cho hắn, nên hắn có nghĩa vụ phải làm ta vui vẻ.

Trước kia, ta khi dễ Nỗ Nỗ bởi vì hắn dễ khi dễ, hiện tại, ta áp bức hắn vì cảm thấy mình quang minh chính đại có tư cách làm vậy. (Ặc, con nhỏ này đúng là cái gì cũng nói đc >.<)

Trước kia, lúc nào ta cũng phải lớn tiếng ra lệnh cho hắn, bây giờ chỉ cần nói nhẹ nhàng là áp phê ngay. Mà Nỗ Nỗ dường như ngày càng thích thế, lúc trước ít nhiều còn tỏ vẻ bị ép buộc, giờ lại hoan hoan hỉ hỉ mặc ta sai sử, thậm chí còn “khát khao” được ta sai bảo. (Thằng nhỏ còn bó tay hơn con nhỏ, haizzz T.T!!!)

Từ khi ta lột xác thành phụ nữ (qua tay Nỗ Nỗ XDDD), ta ngày càng yểu điệu. Những hành vi luôn làm cho ta nổi da gà khi còn là Tần Niểu, bây giờ ta ngày ngày đều thể hiện, làm mãi thành thói quen. Tẩu tử nói ta bây giờ có một cỗ thuần thục mị thái, vừa nhìn thì biết là một tiểu tức phụ được nam nhân cưng như trứng, hứng như hoa. Nỗ Nỗ càng vô cùng hoan nghênh những thay đổi này của ta.

Có lẽ hắn nhịn đã lâu, một khi bùng nổ thì không cách nào khống chế được. Hắn cứ ào ào ập tới như núi lở, ta bị hắn làm cho mệt mỏi chịu hết nổi. Có khi, ta hoài nghi có phải mình một đêm mộng du, lỡ tay táy máy làm gì chỗ đó của hắn, chứ hắn cứ “hưng phấn” mãi thế kia là sao, là sao? Muốn bù lỗ cho lúc trước đã phải “yếm hàng” lâu như vậy ư?

Từ khi ta nói với hắn, nữ nhân có khi nói “Không cần” kỳ thật là bảo “Đừng có ngừng”, hắn cứ một mực lý giải câu “Không cần” của ta thành “Đừng có ngừng”. Lúc trước ta giáo dục hắn thành công quá mức, một mực nghe lời, hiện tại lại phản tác dụng. Nhìn hắn cứ ngây ngốc thế thôi, năng lực thực tiễn hóa ra rất mạnh. Chỉ sau vài lần vận động, hắn biết ngay khả năng chịu đựng của ta, mặc kệ ta là không cần thật hay không cần giả, cuối cùng đều bị hắn trêu chọc đến mức rên rỉ kêu la “Đừng có ngừng”,”Đừng có ngừng”.

Chúng ta đương lúc hưởng thụ tuần trăng mật, người trong nhà đều tự giác không đến quấy rầy. Lúc này đã vào giữa hè, mặc quần áo mỏng manh làm đường cong thân thể lồ lộ cả ra. Trời quang đãng nên chim chóc cũng khỏe mạnh hơn chăng, có một số việc chẳng cần quản ngày hay đêm đều có thể tiến hành liên tục. (Hahahahahaha~~~)

Những thư liệu cất giấu trong rương kia, được đem ra áp dụng triệt để, Nỗ Nỗ thường xuyên lấy hết quyển này quyển nọ ra bảo ta: “Niễu Niễu, chúng ta thử xem loại tư thế này được không?”, “Không cần… Ưm… A~…”

Chúng ta thử hết “Rồng uyển chuyển”, lại đến “Chim yến đồng tâm”, “Phỉ thúy tố giao”, “Uyên ương hợp đãi”… Cổ nhân không phải rất bảo thủ sao? Sao lại nghĩ ra lắm trò quái đản thế này? Ba mươi phương pháp《 Động huyền tử 》 còn chưa thử hết, Nỗ Nỗ lại nghiên cứu thêm《 Huyền Nữ kinh 》 cửu pháp.

Ta không khỏi cảm thương cho Chu Hi (*), lão Chu a lão Chu, ngươi cả đời muốn phát dương Lí học, đến cuối cùng lại rơi vào cảnh bị bọn hậu nhân “Treo đầu dê, bán thịt chó” a.

Hèn chi, bậc làm cha mẹ đều không muốn để con mình online sớm, người càng đơn thuần trong sáng lại càng dễ dàng bị những thứ xấu xa cám dỗ. Xem Nỗ Nỗ nhà ta thì biết, hắn nguyên lai là một hài tử ngây thơ thuần khiết nhất, hiện tại thành ra như vậy? Đành phải ra tay chỉnh đốn lại kỷ cương thôi.

Ta ra lệnh cưỡng chế Nỗ Nỗ niêm phong rương, không được đọc những thứ sách đó nữa, mấy thứ học được đủ xài trong cả tháng tới rồi ấy chứ. Kết quả mỹ mãn, hắn đem toàn bộ tâm tư đặt vào ta, ngoại trừ đi nhà xí, tất cả các chuyện khác hắn đều hầu hạ tận răng. Áo ta hắn mặc (đương nhiên cởi áo hắn cũng xung phong xí phần), tóc ta hắn vấn, mi ta hắn vẽ, cơm ta ăn hắn đút. Trừ bỏ vận động trên giường, ta cơ hồ cái gì cũng không đụng tay, cả ngày bị hắn ôm vào trong ngực chẳng phải làm gì. Gắn bó keo sơn cả một tháng dài, chúng ta đã muốn nhập thành một thể.

Kết thúc tuần trăng mật, cuộc sống khôi phục lại bình thường, ban ngày phải xa lìa nhau quả có chút gian nan khổ sở.

Quả nhiên, đối với nam nhân Trung Quốc, khả năng làm chồng và khả năng làm việc có quan hệ mật thiết với nhau. Nỗ Nỗ không còn “bất lực”, người trong nhà cũng không tiếp tục nuông chiều hắn, coi hắn như một người khỏe mạnh bình thường, mỗi ngày đều phải làm việc, không thể cứ cùng ta ăn không ngồi rồi.

Chúng ta đành phải tách ra làm hai, Nỗ Nỗ cứ buồn bực u sầu, mỗi buổi sáng đều “Hận làm chim lìa cánh”, buổi tối lại “Chim thiết tha về tổ”. Ta chẳng rỗi hơi đâu mà buồn rầu như hắn, ban ngày bận rộn ăn ngủ dưỡng sức, bởi vì tất cả vận động toàn làm vào buổi tối, chẳng thể ngủ đủ giờ ngon giấc.

Cứ như vậy một thời gian, ta nhiều lần vì tham ngủ mà quên thỉnh an cha mẹ. Tất cả mọi người đều nhìn ta ra vẻ “am hiểu”, ta xấu hổ không thôi. Thế nên, buổi tối Nỗ Nỗ vừa nhào vô, ta liền ngăn lại hắn.

“Nỗ Nỗ, đừng vậy mà, ngươi sẽ hại ta phạm vào thất xuất chi điều.”

(Thất xuất chi điều: bảy tội của con dâu, bao gồm: không hiếu thuận cha mẹ chồng, không con, dâm ô, ghen tuông, có bệnh hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.)

Nỗ Nỗ cứng đầu cứng cổ, “Không đâu, không sao đâu mà, ta còn mạnh khỏe hơn trước kia ấy chứ.” Thật đúng là, thể chất của hắn sao bất bình thường quá vậy? Ban ngày không thể ngủ, buổi tối không chịu ngủ, mà tinh thần cứ phơi phới là sao?

Nỗ Nỗ tiếp tục chọc phá, “Niễu Niễu, chúng ta đã lâu không làm “Loan song vũ”, hôm nay làm nhé, được không?”

“Ừ, ưm…” Bị tình dục nhấn chìm lý trí, ta lại cùng hắn trầm luân vào biển tình cuồn cuộn, dục vọng tràn lan, tiêu dao khoái lại.

Mơ hồ đi vào giấc ngủ, ta hỏi hắn: “Nỗ Nỗ, vì sao ngươi không cần ngủ?”

“Nhà của chúng ta có một loại nội công tâm pháp đặc biệt, vừa ngủ vừa luyện, luyện hai canh giờ bằng kẻ khác ngủ li bì suốt cả một ngày.”

“Thì ra là thế~” ta ngáp rõ to, chui vào lòng ngực hắn ngủ ngon lành.

Thời gian thấm thoắt, nàng thu lại ghé thăm, Nỗ Nỗ vẫn tinh thần hăng hái, ta thì ngày càng uể oải, cũng dễ xúc động hơn trước.

Một tối nọ, ta chịu không nổi, phát cơn giận dữ: “Đã nói ta không muốn làm, ngươi buổi sáng không gọi ta dậy, làm ta đã mấy ngày đều không đi thỉnh an cha mẹ, cả nhà nhất định đang chê cười ta, oa oa… Ta ngày mai nhất định phải dậy sớm.” Gần đây không hiểu tại sao, ta rất dễ khóc la xúc động.

Nỗ Nỗ ôn nhu hôn ta dỗ dành, “Ta xin lỗi, Niễu Niễu, ta chỉ muốn cho nàng ngủ yên giấc thôi. Niễu Niễu ngoan, đừng khóc, ngài mai ta nhất định đánh thức nàng. Đứng khóc, Niễu Niễu, nàng rơi nước mắt, tim ta sẽ rất đau. Nàng muốn gì ta cũng đáp ứng. Nín đi, nhé?”

“Vậy hôm nay ngủ đi, cái gì cũng không được làm.”

“Được, ta không làm gì hết, nàng ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Ừ.” Ta chùi mặt mũi tèm lem vào áo hắn, cọ cọ chui vào lòng hắn như một con mèo nhỏ, muốn hắn yêu thương dỗ dành.

Hắn đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của ta, ôm ta, hôn ta, dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi ta. Hôn nhẹ lại hôn sâu, cuối cùng hắn vẫn là kẻ được thỏa thê nguyện ý.

Sáng ra, hắn gọi ta dậy, ta triền miên chẳng thể nào mở mắt nổi. Hắn do dự hỏi ta: “Niễu Niễu, có muốn đi thỉnh an không nào?”

Vừa nghe đến hai chữ “Thỉnh an”, ta tỉnh ngay tắp lự, “Muốn, ngươi giúp ta chuẩn bị.”

Nỗ Nỗ ôm ta trong ngực, giúp ta mặc quần áo như đang chăm con nhỏ, lau mặt, chải đầu cho ta. Ta cứ nhắm mắt dựa vào hắn mà ngủ tiếp.

Một lúc sau, hắn hỏi ta: “Niễu Niễu, ăn chút cháo nhé?”

“Ừ, ngươi đút ta.” Ta há miệng, vẫn nhắm mắt, ăn hai muỗng xong hỏi hắn: “Sao chưa thỉnh an đã vội ăn sáng?

“Đã thỉnh an rồi.”

Thỉnh an rồi? Sao ta chẳng hay biết? Ta giật mình mở mắt ra, phát hiện đối diện là cha mẹ và anh chị em đang hóa đá nhìn chúng ta, còn ta thì nằm gọn trong lòng Nỗ Nỗ, hắn lại đang không coi ai ra gì đút ta ăn cháo.

Ta ngơ ngác đối mặt bọn họ một hồi, hỏi: “Nỗ Nỗ, ta từ tàng thư lâu đến đây bằng cách nào?”

“Ta ôm nàng tới.”

“Ngươi vẫn ôm ta thế này sao?”

“Ừ, ta sợ nàng vất vả.”

Nói đúng hơn là, Nỗ Nỗ ôm ta đi qua phân nửa trang viên, còn ôm ta ngồi tại đại sảnh cả nửa ngày, ngoại trừ người thân trong nhà, tất cả nô bộc đều nhìn thấy. Lần này coi như ta mất sạch thể diện, không còn một mảnh.

Bây giờ ta có muốn bịt tai che mắt họ cũng chẳng còn kịp nữa, đành nhắm tịt hai mắt làm bộ hôn mê bất tỉnh. Nếu không giả ngu thì nhất thời ta cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì hay ho hơn hết, thôi đành “dĩ bất biến ứng vạn biến” vậy.

Nỗ Nỗ hoảng hồn lay ta, “Niễu Niễu, nàng sao vậy?” Ta bị hắn lắc qua lắc lại tới hoa cả mắt, đành cắn răng chịu đựng. Tạm bỏ qua cho hắn, đợi lát nữa không làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong thì ta không tên Tần Niểu!

Nương khẽ cười, trấn định ngăn hắn lại, “Đừng lay nàng nữa, trước ôm đến phòng ta đã. A Bích, nhanh đi thỉnh đại phu.” Nương vẫn là tốt nhất, ta về sau nhất định phải hiếu thuận với bà.

Ta được cẩn thận bế vào giường, Nỗ Nỗ hoang mang lo sợ giữ chặt tay của ta, “Niễu Niễu, mau tỉnh lại, không cần làm ta sợ a!”

Hù chết ngươi, ta cũng không mở mắt.

Chỉ chốc lát, đại phu chạy đến, có người tách Nỗ Nỗ ra, để đại phu có thể bắt mạch cho ta.

Đại phu một bên bắt tay ta dò mạch, một bên theo dõi hô hấp, chờ cho thuận khí, hắn buông tay ra, cao hứng nói: “Chúc mừng chúc mừng, thiếu phu nhân có thai.”

“Thật ư! Thật tốt quá.” Mọi người nhao nhao reo hò ầm ĩ. Ta nghẹn ngào trân trối chẳng nên lời.

Đại tẩu hoan hỉ: “Ta đi báo với phụ thân”, rồi tất bật chạy ra ngoài.

Bên này Nỗ Nỗ sốt ruột nắm áo đại phu: “Lý tiên sinh, vì sao nàng còn chưa tỉnh?”

Đại phu trả lời: “Không đáng ngại, mấy tháng đầu có chút choáng váng, nôn mửa cũng là chuyện bình thường, cẩn thận tĩnh dưỡng là được.”

“Ra thế.” Nỗ Nỗ thở phào nhẹ nhõm, cầm tay ta đặt bên môi âu yếm, tay kia nhẹ nhàng ve vuốt mặt ta.

Bên kia nương bắt đầu hoang mang lo sợ: “Thế nên Nhu Nhu mới không có tinh thần như vậy. A di đà phật! Ta phải đi miếu lễ tạ thần phật. Không, trước tiên hẳn là bảo phòng bếp làm cho Nhu Nhu vài món ăn ngon. Ai nha, Nhu Nhu có thai, phòng ốc ở tàng thư lâu đơn sơ như thế, còn phải lên xuống thang lầu, lỡ sơ xuất thì biết làm sao? Phải nhanh nhanh đổi sang một phòng lớn hơn mới được… “

Nhị tẩu đứng ở một bên cười, nói: “Nương, người đừng hốt hoảng, từ từ đã nào. Trước để Lý tiên sinh khai vài thang thuốc bổ an thai, cho A Bích dặn dò phòng bếp làm món ăn. Rồi cho người thu xếp dọn dẹp biệt uyển, để phu thê tam đệ dọn về đó ở.”

Nương áy náy nói: “Mẫn Mẫn, không phải ta thiên vị Nhu Nhu, nhưng chờ mong đã rất lâu như thế, ta thật sự rất cao hứng.”

Nhị tẩu thiện lương giải ý: “Nương, ta biết, ta cũng vui mừng thay cho đệ muội.”

Đại phu nhanh chóng khai phương thuốc, A Bích đem dặn dò phòng bếp kĩ càng. Nương cao hứng thưởng hậu cho đại phu, lão cũng mau mắn cáo từ. Nương và nhị tẩu dặn dò Nỗ Nỗ chú tâm chăm sóc ta rồi nhanh đi thu xếp chỗ ở mới.

Lúc này ta mới mở to mắt, Nỗ Nỗ nhìn ta cao hứng nói: “Niễu Niễu, nàng tỉnh, nàng biết không, chúng ta đã có tiểu bảo bảo rồi.” Hắn thật cẩn thận sờ bụng ta, “Nàng nói, con sẽ giống nàng hay giống ta? Niễu Niễu.”

Bây giờ chỉ là một nhúm tế bào bé xíu, ai mà biết sẽ như thế nào? Ta còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, nhất thời cũng không biết nên mừng hay lo.

Mang thai rồi, ta là đối tượng được chú ý ưu đãi nhất nhà. Nổi cơn nóng giận thất thường cũng được coi là chuyện hợp tình hợp lý. Ta êm đềm vượt qua sự kiện mất mặt kia. Duy chỉ có điều, buổi tối ta thường xuyên nôn mửa. Tâm lý ám chỉ thật đáng sợ, lúc trước khó chịu cũng có thể nhẫn nhịn, từ lúc biết rõ mình đang thai thì cứ thế mà nôn mửa suốt.

Ta và Nỗ Nỗ trở về ở tại liên uyển, mọi người bây giờ đều xem ta như búp bê thủy tinh, chăm bẵm kĩ càng, cứ như có chút sơ suất thì ta sẽ vỡ tan ra mất. Nỗ Nỗ cả lúc ôm ta cũng không dám dùng lực. Vì ta ốm nghén nghiêm trọng, Nỗ Nỗ lại lui về gia nội, không xuất môn mà ở nhà chuyên tâm chăm sóc vợ.

Biết nhiều cũng không hẳn là hay, trước kia học qua di truyền học, những dị dạng trong di truyền cứ liên tục ám ảnh ta. Ta trở nên hoang mang lo lắng, lỡ sau này con ta chẳng may bị sứt môi hay tay sáu ngón thì sao. Chứng kiến nhị tẩu lâm bồn, ta lại càng sợ hãi. Trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua phụ nữ sinh đẻ, nhưng cảm giác khi chính mình mang thai lại hoàn toàn khác biệt. Nhị tẩu đã sinh con lần thứ ba còn la hét lớn như vậy, ta sinh con đầu lòng không phải còn đáng sợ hơn ư? Lúc này không có kĩ thuật sinh mổ, vạn nhất thai vị bất chính hoặc khó sanh, ta chẳng phải xong đời.

Cảm xúc của ta không ổn định, động một tí liền khóc sướt mướt, có khi nóng nảy túm lấy Nỗ Nỗ, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn. Ta vừa động thủ, Nỗ Nỗ sợ ta động thai khí, liền chủ động để ta hành hạ, như vậy ta không cần tốn nhiều sức lực mà hắn cũng đau.

Nỗ Nỗ và người trong nhà đều thông cảm cho ta, nghĩ mọi biện pháp khuyên giải an ủi ta. Nương và hai vị tẩu tử lấy thân phận người từng trải, kiên định vỗ ngực cam đoan với ta nhất định sẽ không có việc gì.

Qua ba tháng, thai nhi đã hơn bốn tháng tuổi, đã có phản ứng, tinh thần của ta cũng tốt lên nhiều. Có một hôm, Nỗ Nỗ ôm ta phơi nắng ở trong sân, bỗng nhiên trong bụng có cảm giác dường như có một chú cá nhỏ ở bên trong quẫy đạp, là con ta hoạt động! Ta ngơ ngác, hài tử của ta đã có thể tiếp xúc với ta! Từ lúc cha mẹ mất đến nay, ta lần nữa đã có một thân nhân huyết mạch tương liên.

Ta vỗ về bụng, những lo lắng tức thì tiêu tán, ta rưng rưng nước mắt, bỗng nhiên cảm thấy được toàn thân ngập tràn sức lực.

Nỗ Nỗ tưởng ta lại khó chịu, cẩn thận hôn ta: “Niễu Niễu, đừng khóc, nếu nàng không vui cứ trút giận vào ta.”

Ta thiết tha ôm lấy hắn, “Ta vui quá, Nỗ Nỗ, thời gian qua thật vất vả cho ngươi.”

Hắn lại dịu dàng hôn ta, “Ta không vất vả, người khổ cực là Niễu Niễu, mỗi ngày đến cơm cũng ăn không ngon. Đều trách ta không tốt, ta không nên làm cho nàng có thai.”

“Đứa ngốc, chuyện này đâu phải mình ngươi có thể quyết định.” Ta nhẹ nhàng hôn hắn, nở nụ cười.

Nỗ Nỗ vừa nhìn thấy ta tươi cười, cũng toét miệng cười, “Niễu Niễu, nàng rốt cục đã cười, nàng cười rộ lên thật đẹp.”

Từ ngày đó trở đi, ta từ cực độ bi quan trở nên cực độ lạc quan, tràn ngập tin tưởng vào tương lai, có lên núi đánh hổ, xuống biển cầm giao cũng không thành vấn đề. Ta bắt đầu hùng hục ăn cơm, tật xấu kiêng ăn cũng từ bỏ, cục cưng của ta cần dinh dưỡng toàn diện.

Chuyển động của thai nhi ngày càng rõ ràng, ngày càng thường xuyên. Lần đầu tiên cảm nhận máy thai, Nỗ Nỗ vô cùng kích động, kinh hãi nhìn bụng ta, nói năng lộn xộn, “Niễu Niễu, con chuyển động kìa! Ở đây quả thật có một tiểu bảo bảo, đúng là sự thật, ta thật sự sắp làm cha. Niễu Niễu, con sẽ biết ta là cha của nó, phải không?…”

Ta nựng hắn, “Đồ ngốc ạ, về sau ngươi cùng con nói chuyện mỗi ngày, nó sẽ biết ngươi là cha của nó.”

Thế là từ đó, mỗi ngày Nỗ Nỗ đều dính lấy bụng ta cùng cục cưng nói chuyện: “Cục cưng, con ngoan nhé, đừng làm mẹ mệt. Nếu không con ra đời, ta sẽ dạy cho một trận đấy.”

Ta đánh hắn, “Tên ngốc này, nói bậy bạ gì đó, không được làm con sợ.”

(Bạn Nỗ thật là cưng vợ hơn con XDDD)

Mỗi ngày ta đều vuốt bụng, hết ca hát lại kể chuyện cổ cho cục cưng nghe. Những lúc thế này, Nỗ Nỗ đều ở một bên si mê nhìn ta. Ta hờn dỗi liếc hắn, “Nhìn ngây ngốc cái gì?”

Hắn thỏa mãn ôm ta: “Niễu Niễu, ngươi càng ngày càng đẹp.”

Ta nghe xong, trong lòng cực kì sung sướng, ngoài miệng vẫn vờ vịt, “Làm gì có? Ta bây giờ thật xấu, cứ lạch bạch như chim cánh cụt.”

Nỗ Nỗ ngẩn ngơ, “Chim cánh cụt là cái gì?”

“Là một loài chim, giống thế này này.” Ta lấy bút vẽ cho hắn xem hình chim cánh cụt.

Nỗ Nỗ khâm phục nhìn ta, “Niễu Niễu, nàng thật thông thái. Nhưng loài chim này chẳng đẹp bằng nàng một góc, Niễu Niễu của ta là đẹp nhất trên đời, mỹ lệ như phượng hoàng.”

“Hứ, phượng hoàng to bụng còn giống cái gì nữa?” Nói thế, chứ trong lòng ta, dư vị đã ngọt ngào như kẹo. Ta đấm yêu hắn, “Ngươi đó, càng ngày càng dẻo miệng.”

Hắn trịnh trọng thanh minh: “Ta nói đều là sự thật, ở trong mắt ta, Niễu Niễu là đẹp nhất.”

“Biết rồi, ngốc ạ.” Ta ngọt ngào hôn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương