Một phút sau, khuôn mặt lấm lem đất cát của Mục Phương Sinh cuối cùng cũng được lộ ra ánh sáng—anh vẫn chưa mất ý thức, khẽ rên rỉ hỏi: “Có phải là Tần Vãn không?”

Tần Vãn lúc này mới nhận ra ngón tay mình đã đau rát như bị lửa đốt. Anh ta ném chiếc khiên chống đạn xuống, kiệt sức ngồi bệt xuống đất.

Những cảnh sát hình sự còn lại hợp lực kéo Mục Phương Sinh ra hoàn toàn, cởi bỏ dây trói. Có người quay lại xe cảnh sát lấy chai nước khoáng để rửa sạch bùn đất trong mắt anh.

Cát bụi được rửa gần hết, nhưng lòng trắng mắt anh bị sạn cát cào xước, nổi đầy tơ máu đỏ rực. Cổ anh hiện lên những vệt tím bầm do bị nghẹt thở gần mười phút.

“Gọi xe cứu thương!”

“Tôi không sao.” Anh nói, giọng khàn khàn vì vẫn còn cát trong miệng. Mỗi lần mở lời là lại ho sặc sụa đến hoa mắt. Anh giơ tay ra hiệu, “Lấy thêm cho tôi một chai nước nữa.”

Mười phút ngắn ngủi, nhưng tựa như đã trải qua cả một đời.

Mục Phương Sinh dùng ngụm nước cuối cùng để súc miệng rồi phun xuống đất. Anh xắn tay áo lên, xé miếng băng cá nhân dính trên mặt trong cánh tay, lôi ra từ vết thương một chiếc thiết bị theo dõi bọc máu!

Lồng ngực như bị ép dẹp, chưa kịp hồi phục, anh đã đứng dậy. Ở phía đối diện, Tần Vãn cũng vừa đứng lên, vẻ mặt dữ tợn lao về phía anh như muốn đánh chết người. Mục Phương Sinh định giơ khuỷu tay lên che mặt, nhưng Tần Vãn bất ngờ dang tay, mạnh mẽ kéo anh vào lòng.

Mục Phương Sinh hoảng hồn, còn Tần Vãn nghẹn ngào, nghiến răng nói: “Anh em tôi, người thân tôi, một người cũng không được thiếu!”

“Khụ… Thể lực của tôi dù sao cũng đứng thứ hai, không phải trò đùa đâu.” Mục Phương Sinh cố nói, dù mỗi lần mở lời đều như sắp sặc nước. Anh vỗ nhẹ hai cái lên vai Tần Vãn. “Đừng như vậy, gay quá.”

Tần Vãn vừa buông tay, Lý Triển Thành đã tiến lên như xếp hàng chờ, nhưng Mục Phương Sinh dường như sinh ra đã khắc khẩu với người này. Hai người định ôm nhau mà loay hoay mãi vẫn không khớp được thế ôm, nhìn như hai võ sĩ sumo chuẩn bị lao vào đánh nhau.

Mục Phương Sinh hạ tay xuống, thấy Lý Triển Thành mở rộng hai tay định ôm mình. Anh tự nhiên tránh sang một bước, quay đầu hỏi Tần Vãn bên cạnh: “Đồ Ngọc đâu?”

—Lý Triển Thành ôm hụt, lảo đảo suýt ngã cắm mặt xuống đất.

_

Cách đó ba cây số, trong một phòng phẫu thuật của một cơ sở thẩm mỹ chưa mở cửa.

Yêu cầu vô trùng trong phòng phẫu thuật rất nghiêm ngặt, đám tay chân của Tần Duyệt chỉ có thể đứng canh ngoài cửa.

Phòng phẫu thuật này được xây dựng cực kỳ hoàn chỉnh, không chỉ thiết bị đều thuộc loại đắt nhất, mà cả tường cũng được sơn màu xanh hồ nhạt như trong bệnh viện.

Đồ Ngọc nằm trên bàn mổ, trong đầu nghĩ, Từ Minh Hà vì lấy lòng Tần Duyệt mà không từ thủ đoạn nào.

Cảm giác cổ tay bị Mục Phương Sinh nắm vẫn còn rõ ràng.

Cậu không tin bản thân, nhưng cậu tin Mục Phương Sinh.

Nữ bác sĩ gây mê và bác sĩ phẫu thuật chính đều do Tần Duyệt đưa từ Myanmar về. Người phụ nữ này tên là Nawu.

Nhưng cô ta không phải người của Tần Duyệt.

Tần Duyệt đa nghi, bác sĩ dưới trướng đều là người cố định, đặc biệt là bác sĩ chính Đỗ Lai và nữ bác sĩ gây mê Nawu.

Từ khi đoán được mình là tim dự phòng của Tần Duyệt, Đồ Ngọc bắt đầu để mắt đến các bác sĩ bên cạnh hắn.

Đỗ Lai từ trẻ đã đi theo Tần Duyệt, thuộc dạng tử sĩ, không vợ con, không có bất kỳ thứ gì có thể dùng để uy hiếp.

Nhưng Nawu thì không—năm đó, Đồ Ngọc cố tình để Segoe nhìn thấy em gái cô ta, người duy nhất cô ta nương tựa. Khi Segoe định cưỡng bức cô bé, Đồ Ngọc đã cứu cô ta kịp thời.

Sau đó, Nawu đến báo cáo với Tần Duyệt, nhưng vì cũng chưa xảy ra chuyện gì thật sự, cộng thêm Tần Duyệt thiên vị Segoe, chuyện này bị cho qua.

Nawu vì vậy mà sinh khoảng cách với Tần Duyệt. Đồ Ngọc nhân cơ hội này thường xuyên tiếp cận cô, khi cô mềm lòng, cậu thẳng thắn đề nghị cô giúp mình và hứa sẽ đưa cô cùng em gái rời khỏi Myanmar.

Dưới ánh đèn phẫu thuật công suất lớn, Đồ Ngọc nhanh chóng tính toán thời gian.

Đường núi quanh co, đạp mạnh ga có thể lao xuống vực bất cứ lúc nào, nên xe không thể chạy nhanh.

Năm đầu học piano, cậu đã quen luyện cùng máy đếm nhịp, khả năng ước tính thời gian gần như chính xác.

Từ nông trại đến đây mất chưa đầy ba phút. Sau khi bị Nawu tiêm một liều “thuốc an thần”, đám tay chân xác nhận cậu không còn khả năng phản kháng, mới để bác sĩ và trợ lý đưa cậu vào phòng mổ.

—Liều “thuốc an thần” đó thực ra chỉ là thuốc bổ.

Tính từ lúc đó, đến giờ chưa đầy mười phút.

Đồ Ngọc nằm bất động, nghĩ thầm: Nếu ngạt thở quá mười phút, tổn thương não sẽ không thể phục hồi.

Tiêm tĩnh mạch bắt đầu, Nawu vừa cắm kim vào mu bàn tay Đồ Ngọc, vừa lén nhét vào tay cậu một con dao phẫu thuật nhỏ.

Cảm nhận thép lạnh lẽo, lắng nghe Nawu đếm ngược bằng tiếng Myanmar, Đồ Ngọc nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, cô quay sang nói với Đỗ Lai, bác sĩ chính: “Có thể bắt đầu phẫu thuật.”

Đỗ Lai tiến lên kiểm tra, Đồ Ngọc chớp lấy thời cơ, bật dậy, tay cầm dao, một nhát đã kề dao vào cổ Đỗ Lai!

Lão già kinh hãi, hét lớn. Đám tay chân bên ngoài bàn bạc ầm ĩ một hồi, rồi chen chúc ùa vào.

Đồ Ngọc đứng sau lưng Đỗ Lai, mũi dao phẫu thuật kề sát động mạch cổ. “Ở Thủy Thành này, muốn tìm người cùng nhóm máu thì đến bệnh viện lấy danh sách hiến máu là có ngay—nhưng người thay được tim cho Tần Duyệt thì chỉ có lão già Myanmar này thôi! Không muốn Tần Duyệt chết, thì bỏ súng xuống!”

Đám tay chân đứng sững lại, đưa mắt nhìn nhau đầy lúng túng.

Đúng lúc này, Nawu hét lên: “Bỏ súng xuống! Không được hại chết Sao-pha!”

Nghe vậy, bọn tay chân lần lượt đặt súng xuống.

Đồ Ngọc tiếp tục quát: “Tránh ra!”

Đám người ngoài hành lang chần chừ, nhưng cuối cùng cũng dạt ra nhường đường.

Lúc này, Đồ Ngọc mới nhận ra—Tần Duyệt không có ở đây.

Vì Tần Duyệt không có mặt, đám đàn em chẳng khác gì lũ khỉ không não. Nữ thần may mắn đứng hẳn về phía Đồ Ngọc. Cậu khống chế Đỗ Lai, vừa lôi hắn xuyên qua đám đông, vừa tiến về phía cuối hành lang. Đột nhiên, ánh mắt cậu bắt gặp hộp điều khiển tổng nguồn trên tường!

Cậu kéo mạnh cần gạt, đồng thời dùng dao phẫu thuật cạy đứt luôn tay cầm bằng nhựa. Trời vẫn chưa sáng, ánh đèn lập tức tắt ngấm, bóng tối bao trùm, giơ tay lên cũng chẳng thấy ngón.

Duy chỉ có con dao phẫu thuật trong tay Đồ Ngọc phản chiếu ánh sáng bạc sắc lạnh. Cậu xoay nhẹ dao trong tay, lưỡi dao lóe lên, hai đường đỏ rực cắt đứt động mạch quay ở cả hai cổ tay Đỗ Lai, ngay sát cạnh ngón cái.

Tiếng hét thảm thiết của Đỗ Lai như nổ tung ngay sát tai, âm thanh chói tai ấy không chỉ xuyên thủng màng nhĩ mà còn như đâm thẳng vào não.

Đồ Ngọc nhân cơ hội buông tay, đẩy mạnh hắn về phía đám đàn em đang hỗn loạn như nồi cháo.

— Tay bác sĩ quan trọng nhất của Tần Duyệt bị cắt động mạch, đám đàn em của hắn chắc chắn không thể để Đỗ Lai chảy máu đến chết.

Lợi dụng bóng tối xung quanh, Đồ Ngọc lia dao hai nhát, rạch cổ một tên đàn em, bịt chặt miệng hắn, rút khẩu súng đã nạp đạn từ tay hắn, rồi men theo hành lang chạy ra ngoài.

Ở góc hành lang, Đồ Ngọc bất ngờ va phải một người. Theo phản xạ, cậu giơ súng lên, nhưng người kia lập tức túm lấy nòng súng của cậu. Trong hành lang tối om, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai người đã trao đổi hơn chục chiêu.

Khoảng cách giữa họ thu hẹp, Đồ Ngọc bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, pha lẫn với mùi đất ẩm—chính là mùi của chai sữa tắm ở nhà.

Cậu rất thích loại sữa tắm lưu hương lâu này. Tối qua, Mục Phương Sinh còn nhăn mũi vì mùi quá nồng, nhưng cuối cùng vẫn mặc cậu bôi khắp người.

Dựa vào nhịp thở, Đồ Ngọc nhận ra người trước mặt.

Bóng tối vẫn bao phủ xung quanh, cậu lần tay lên vai đối phương, đẩy mạnh người ấy ép sát tường.

Người kia ngoan ngoãn tựa vào tường, dừng lại giây lát rồi khẽ mở miệng: “Tiểu…”

Chưa kịp nói hết câu, Đồ Ngọc đã cúi xuống hôn anh. Đôi môi người kia lấm tấm bụi cát, cảm giác như đang cắn phải vỏ hàu mới vớt từ biển lên.

Đúng lúc này, nguồn điện được khôi phục, đèn sáng rực cả hành lang.

Dưới ánh đèn dịu, Mục Phương Sinh mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt cong cong:“Không sợ hôn nhầm người à?”

Đồ Ngọc không trả lời, tay lần xuống vai anh, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống như nhân viên an ninh ở sân bay, xác nhận anh không hề bị thương. Cậu nâng tay chạm nhẹ vào vết bầm tím trên cổ Mục Phương Sinh, rồi lại cúi đầu chạm nhẹ lên sống mũi anh.

Trên má Mục Phương Sinh có một vết trầy xước nhỏ, không biết là bị quệt vào đâu. Đồ Ngọc đưa tay khẽ vuốt dọc theo vết thương, giọng cuối cùng cũng dịu lại:

“Chẳng phải đã nói rồi sao, ngoài em ra, không ai được phép làm tổn thương anh.”

Mục Phương Sinh bật cười khẽ: “Anh sai rồi.” Anh ngừng lại một chút, rồi thêm vào một cách nhẹ nhàng: “Chủ nhân.”

Đồ Ngọc lại cúi xuống, lần này không hôn mà chỉ chạm trán vào trán anh, khẽ giải thích: “Không hôn nữa, sợ lúc này mà hứng lên thì không dập nổi.”

Mục Phương Sinh mím nhẹ môi, bỗng hỏi:“Tần Duyệt đâu?”

“Không thấy hắn…” Đồ Ngọc nhíu mày. “Có lẽ hắn đã rút trước rồi.”

Lực lượng cảnh sát được huy động áp đảo, từng người một trong tổ chức của Tần Duyệt bị áp giải lên xe tù.

Vương Thiên Văn vẫn nghĩ lần này cũng như lần trước ở bệnh viện, không ai chú ý đến hắn. Nhưng đến khi lấy lại điện thoại và định nhắn tin thì đã muộn. Hắn lén lút vào căn phòng trong, chộp lấy một chiếc điện thoại đàn em để quên trên bàn, mở mục soạn tin nhắn. Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên trán, hắn hai tay viết số của Tần Duyệt vào ô người nhận, bắt đầu gõ nội dung. Chưa kịp gõ hết, một khẩu súng đã thò vào từ cửa, chĩa thẳng vào hắn!

“Đừng nhúc nhích nhé.” Giọng Tần Vãn vang lên.

Chu Tông Mẫn bước đến, mặt tối sầm, giật lấy điện thoại trên tay Vương Thiên Văn. Trên màn hình hiện lên nửa dòng tin nhắn: “Bác sĩ gây mê của anh phản bội”, phía sau còn có một dấu phẩy.

“Chờ để bắt quả tang cậu đấy. Những người khác đều nhận tội rồi, chỉ còn cậu là cuối cùng.” Tần Vãn cười nhạt. “Tôi hỏi thật, đến nước này mà còn định báo tin cho Tần Duyệt, cậu nghĩ hắn có thể đối đầu với lực lượng công an nhân dân sao?”

Cảnh sát biến chất xuất hiện tại Thành Nam, sắc mặt Chu Tông Mẫn lập tức trở nên khó coi. Anh ta nhìn những người còn lại trong phòng, cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu hữu ích:

“Toàn bộ nội gián của Tần Duyệt trong cục cảnh sát đã bị lôi ra hết. Lần này không còn ai báo tin cho hắn nữa, chúng ta nên lợi dụng cơ hội này để đánh lừa hắn một lần.”

Thôn Vân Trung, trong một sân nhà nông trên đường Thượng Thôn.

Mới sáu giờ sáng, trời đã sáng rực. Mặt trời chói chang, trắng như vôi, không một gợn mây.

Ánh nắng xuyên qua những dây leo xanh mướt của cây chanh dây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành những bóng hình lung linh.

Tần Duyệt quỳ một gối trên nền xi măng lác đác vài hạt sỏi nhỏ. Hắn cúi đầu, ánh mắt cẩn thận rà soát từng tấc đất, không yên tâm, liền đưa tay sờ từng chỗ một.

Ở bên cạnh, Segon gấp đến nỗi gân cổ nổi lên: “Sao-pha, đừng tìm nữa! Chúng ta đi thôi!”

Tần Duyệt không nói gì. Khuôn mặt hắn tuy không có nhiều dấu vết của năm tháng nhưng đường nét lại rất rõ ràng, thân hình gầy gò, dáng vẻ vẫn giữ được nét thanh thoát.

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, phá vỡ không khí.

Segon nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi bước tới, đưa điện thoại cho Tần Duyệt.

“Sao-pha, là Nawu đây. Phẫu thuật xong rồi.” Đầu dây bên kia là giọng nữ: “Nhưng Đỗ Lai bị cảnh sát bắt. Tôi mang hộp lạnh chạy thoát, giờ tôi phải đi đâu tìm ngài đây?”

Tần Duyệt mỉm cười, ngồi xuống, co một chân lên, giọng điềm tĩnh: “Tôi ở hiệu sách Nhất Tâm. Đến tìm tôi, chúng ta cùng rời đi.”

Nói xong, hắn cúp máy.

Segon nghe thấy hắn bảo “hiệu sách Nhất Tâm”, bèn hỏi: “Sao-pha, nhưng… chúng ta đâu có ở đó?”

“Nawu lúc nào nói chuyện với tôi cũng rất cẩn thận. Nếu thực sự xảy ra chuyện, cô ấy đang chạy trốn, lẽ ra phải hoảng hốt hơn. Nhưng giọng cô ấy lại bình tĩnh lạ thường. Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta chia nhau ra. Cô ấy không nên tìm tôi mà phải hỏi người tôi cử đi đón cô ấy. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng Nawu đã hợp tác với cảnh sát.”

Ba cây số phía xa, trước cửa một cơ sở thẩm mỹ chưa khai trương.

Chu Tông Mẫn cùng Nawu bước ra nhanh chóng:

“Tần Duyệt đang ở hiệu sách Nhất Tâm. Chúng ta lập tức qua đó!”

“Đợi đã.”

Đồ Ngọc lạnh giọng cắt ngang. Cậu từ túi áo lấy ra chiếc vòng cổ làm từ xương tay của Tần Duyệt.

“Hắn vô tình làm rơi khúc xương tay của Đoàn Thố tại sân nhỏ kia, tôi đã nhặt lại. Với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ quay lại tìm. Và với trình độ của Tần Duyệt, nhận ra sự bất thường từ giọng nói của Nawu không có gì lạ.”

Thôn Vân Trung, con đường quanh co giữa núi.

Nơi này hầu như không có đường thẳng, hết dốc này lại nối tiếp dốc khác. Xe cộ ở đây thật khó mà tăng tốc.

Hơn nữa, thôn này giờ đã cải tạo thành “làng sinh thái”, gà vịt, chó ngỗng thả rông khắp nơi, trở thành những chướng ngại sống khiến xe cộ chẳng còn cách nào. Chạy bộ thậm chí còn nhanh hơn xe.

“Anh Sinh, đợi em chút!”

Không biết Đồ Ngọc phát hiện ra gì, cậu lao thẳng về phía sân cỏ thơm mùi rơm khô.

Chỉ sau một phút, cổng sân mở ra. Đồ Ngọc dắt ra một con ngựa đực nâu óng mượt, dáng vẻ oai phong!

Mục Phương Sinh sững người. Phản ứng kịp, anh thầm nghĩ: “Đúng rồi! Nếu biết cưỡi ngựa, tốc độ chắc chắn nhanh hơn nhiều.”

Nếu… biết cưỡi thật.

Đồ Ngọc liếc qua Mục Phương Sinh rồi nhìn sang Lý Triển Thành vừa bước ra. Như được kích hoạt bản năng, Đồ Ngọc nhảy phốc lên lưng ngựa, không cần bàn đạp hay yên, nhẹ nhàng như một Hãn vương Mông Cổ!

Bầu trời xanh ngắt như mặt biển lật ngược, núi xanh chạm tới đường chân trời, những ngọn đồi chập chùng như sóng gợn.

Đồ Ngọc giật dây cương, con ngựa hí vang, tung hai chân trước lên không trung rồi phóng đi như tên bắn!

Gió cuốn ào qua mặt Mục Phương Sinh, Đồ Ngọc kéo cương cho ngựa nghiêng người, cúi nửa thân mình về phía anh: “Lên nào!”

Phim là phim, đời là đời.

Mục Phương Sinh không đưa tay.

Anh sợ thật sự.

Đây là lần đầu tiên anh thấy người sống cưỡi ngựa như bay. Không phải anh chưa từng thấy ngựa, nhưng những con ở khu du lịch chỉ để cưỡi chụp ảnh, chậm rãi như đi dạo. Còn con ngựa này, tốc độ khiến gió cuốn cả tóc anh dựng đứng, anh sợ bị văng hay giẫm nát dưới móng.

Đồ Ngọc quay lại, dừng ngựa, nhảy xuống, vỗ nhẹ lên trán ngựa:”Nó hiền lắm. Lại đây.”

Anh kéo chân Mục Phương Sinh, giúp anh ngồi lên ngựa rồi mới leo lên sau.

Lý Triển Thành nhìn mà sững sờ.

Anh ta cũng quyết tâm lao vào sân tìm ngựa.

Thấy thằng nhóc họ Đồ cưỡi ngựa dễ dàng, anh ta nghĩ cưỡi ngựa chắc cũng đơn giản, lại tự tin vào khả năng thể thao của mình. Chọn con ngựa cao lớn, nhảy phốc lên.

Nhưng vừa ngựa bước, anh ta lập tức biết thế nào là khổ. Cố bắt chước tư thế của Đồ Ngọc nhưng không thành. Hai chân anh ta chỉ biết dạng ra… một chân bảo vệ chỗ này, thì chỗ kia lại đau ê ẩm.

Anh ta vội vàng nhảy xuống, ôm lấy “nòi giống” của mình, mặt nhăn nhó.

Bên cạnh, Tần Vãn chẳng biết nói gì.

Nhìn đôi “cẩu nam nam” xa dần cùng tiếng vó ngựa, Lý Triển Thành mím môi, buông một câu chán nản: “Hết vui rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương