Không hề có nỗi buồn, cũng chẳng có phẫn nộ.

Linh hồn và thể xác như bị xé thành hai nửa. Cơ thể của Mục Phương Sinh chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng bị vứt bỏ ở đây, còn chính anh lại chẳng biết bản thân thực sự đã trốn vào chỗ nào.

Đôi mắt anh khô khốc, nhức nhối mà chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.

Sau một hồi lâu, anh dần tỉnh táo lại, ánh nhìn chợt loạn lạc rồi lang thang hồi lâu, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Tần Duyệt.

Anh mấp máy môi, vài giây sau mới nhận ra mình không phát ra tiếng nào. Đột nhiên, anh quên mất cách nói chuyện, phải ép bản thân mở miệng, cất tiếng như một người câm, khô khốc “khụ khụ” vài lần, cuối cùng mới có thể thốt ra: “Ông…. Ông đã nói sẽ… sẽ tha cho bố tôi mà…?”

“Tôi là người nói mà không giữ lời.” Tần Duyệt nhìn anh chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, đột nhiên hắn giang tay ôm chặt lấy anh.

Mục Phương Sinh không chống cự, gần như toàn thân anh đã không còn sức lực để cử động, đôi mắt lờ mờ nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng, lắng nghe tiếng nói của Tần Duyệt vang bên tai: “Thật đáng thương.”

Anh khẽ chớp đôi mắt nặng nề, vô tình liếc thấy khẩu súng mà Tần Duyệt vứt trên mặt đất. Có lẽ chút lý trí còn sót lại trong đầu thúc giục, anh bắt đầu hít thở, dưỡng khí xua tan chút tê liệt trong người. Tần Duyệt vỗ nhẹ lên lưng anh như dỗ dành trẻ nhỏ. Chớp lấy cơ hội khi hắn định buông tay, Mục Phương Sinh lao về phía khẩu súng với tốc độ nhanh nhất.

Anh chộp lấy súng và lập tức xoay vòng, tay nhấc lên, nhắm vào Tần Duyệt rồi lần mò đến cò súng.

“Đứng lại!”

Một tên đàn em đứng gần đó nhất lao tới, đá mạnh vào vai Mục Phương Sinh. Tiếng súng nổ vang, viên đạn găm vào bên sườn của tên đàn em.

“Sao-Pha!”

Một tên đàn em đứng gần đó nhất lao tới, đá mạnh vào vai Mục Phương Sinh. Tiếng súng nổ vang, viên đạn găm vào bên sườn của tên đàn em.

Những kẻ khác lập tức phản ứng, túm lấy anh, ngón tay anh gần như bị bẻ gãy, các khớp xương kêu lên răng rắc — bọn chúng giật lấy súng trên tay anh. Vì nắm quá chặt, lòng bàn tay của Mục Phương Sinh bị cạnh sắc của khẩu súng cắt xước, để lại những vết máu chói mắt.

Tần Duyệt liếc nhìn tên đàn em bị bắn gục rồi quay lại nhìn Mục Phương Sinh: “Đáng tiếc, chỉ là một khẩu súng lục xoay. Nếu không phải, có lẽ tôi đã chết rồi.”

Tiếng gầm rú như lúc máy bay cất cánh vang lên, lúc đầu, Mục Phương Sinh nghĩ đó chỉ là ảo giác, cho đến khi âm thanh ngày càng gần, phản xạ khiến anh quay về hướng phát ra âm thanh. Cánh cửa kính vừa bị anh nhìn qua đã nứt thành mạng nhện, rồi “choang” một tiếng, vỡ vụn — chiếc Cullinan đen tuyền lao thẳng qua cửa hàng sách, phá nát cửa chính, xông thẳng vào bên trong!

Qua lớp kính chắn gió, Mục Phương Sinh thấy bóng dáng quen thuộc, trái tim anh cuối cùng cũng được tiếp thêm máu, bắt đầu đập trở lại. Linh hồn và cơ thể anh hòa làm một lần nữa, nhưng ý chí của anh chỉ duy trì được đến đây. Tầm nhìn mờ nhòe của anh thoáng dao động rồi biến thành màn đen.

Mười lăm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát cùng đèn báo đỏ xanh sáng chói xé gió lao đến.

Đội phòng chống ma túy của Thủy Thành nổi tiếng vì tốc độ phản ứng nhanh chóng, là những người đầu tiên đến hiện trường.

Tần Vãn bước vào tiệm sách, tim anh ta lập tức trùng xuống — tình hình còn tồi tệ hơn anh tưởng.

Cullinan quả là chiếc xe bọc thép có thể làm xe tổng thống, nửa thân xe bị mắc kẹt trong cửa hàng, cản trước thì cong thành hình kim băng, nhưng phần đầu xe gần như không bị biến dạng.

Xe Cullinan không tổn hại nhiều, còn tiệm sách thì đã tan hoang.

Nếu chỉ là thiệt hại vật chất, thì cũng không sao, nhưng ngay khi bước gần đến tấm bình phong dính đầy máu, Tần Vãn đã ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian. Anh hít một hơi thật sâu, rồi vòng ra sau tấm bình phong quốc họa đó — toàn bộ là các nhân viên mặc tạp dề nâu. Mười mấy người, đều đã tắt thở.

Nhiều người chết như vậy, dù anh từng trải qua vài năm ở Miến Điện cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này.

Tần Vãn thở dài một hơi, tiếp tục bước vào bên trong.

Khi thấy người ngồi dựa vào tường, đồng tử Tần Vãn co rút mạnh.

“Bí thư Mục!”

Biết rõ rằng bị bắn vào trán thì không thể còn sống, nhưng anh vẫn giữ chút hy vọng mong manh, đưa tay dò hơi thở của Mục Khang Thư — không có phép màu nào cả, đôi mắt của Mục Khang Thư đã đục ngầu, chứng tỏ ông đã chết một lúc lâu rồi.

Trên người Mục Khang Thư vẫn là bộ đồ kiểu Trung Sơn mộc mạc, trên đầu đội một chiếc mũ tiến lên màu xám.

Chiếc mũ hơi lệch, nhưng Tần Vãn không thể đưa tay chỉnh lại, sợ làm hỏng hiện trường vụ án.

Thực ra bọn họ thường trêu đùa sau lưng ông lão, nói rằng tủ quần áo của ông chắc có đến hai mươi chiếc áo kiểu Trung Sơn, cứ giặt đi giặt lại rồi mặc.

Lúc Mục Khang Thư làm giám đốc công an, Tần Vãn còn đang học ở trường cảnh sát.

Hai người không có mối quan hệ thân thiết, nhưng anh ta và cậu con trai nhỏ của ông đã là bạn cùng phòng bốn năm, hệ thống công an Thủy Thành ai nấy đều rõ rằng vị giám đốc công an này cuối cùng đã được thăng chức bí thư thành ủy. Có thể không biết rõ công lao của Mục Khang Thư, nhưng nhắc đến tên ông, ai cũng có thể nói được dăm ba câu.

Một đời thanh liêm, đến cuối đời lại gặp kết cục thế này, ai nhìn thấy cũng đều xót xa.

Trong góc phát ra tiếng động khe khẽ, Tần Vãn nhìn qua thì thấy đó là Đồ Ngọc, cậu ta đang ôm Mục Phương Sinh trong lòng, co người trong góc, bờ vai run lên khe khẽ.

“Đồ Ngọc?”

Thanh niên mắt đỏ hoe, con ngươi hoàn toàn lộ rõ, ngước đôi mắt mở to nhìn anh ta. Tần Vãn thử bước lên một bước, Đồ Ngọc lập tức siết chặt tay ôm lấy Mục Phương Sinh, hét lên: “Đừng lại đây!”

“Đừng lại cái gì mà đừng lại,” Tần Vãn tức tối, “Người trong tay cậu là anh em của tôi đấy!”

Mục Phương Sinh nhắm chặt mắt, những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào trán, ngay cả mí mắt cũng không hề động đậy, rõ ràng là đang hôn mê.

Không thấy có vết thương rõ ràng bên ngoài, Tần Vãn đành đứng yên hỏi: “Tôi không lại gần, cậu nói tôi nghe, cậu ấy có bị thương nặng không?”

Đồ Ngọc cúi đầu, tay ôm lấy Mục Phương Sinh vẫn còn đang run, các khớp tay căng cứng đến mức trắng bệch.

Hồi lâu, cậu mới lên tiếng: “Không…”

Tiếng còi cảnh sát vang lên sát ngay bên tai, Tần Vãn cau mày, đưa tay xoa giữa hai chân mày: “Chốc nữa người đến đông hơn, cậu mau đưa Phương Sinh đi bệnh viện kiểm tra.”

Thấy Đồ Ngọc vẫn ngồi bất động, anh quát lớn: “Đi mau! Nói chuyện với tôi mà còn khó khăn thế này, chốc nữa người đến đầy rồi cậu tính sao?”

Đồ Ngọc như một con rối bị bấm công tắc, vẫn ôm chặt lấy Mục Phương Sinh, từ từ đứng dậy. Bình thường người ta sẽ đứng hẳn lên trước rồi mới ôm người khác, nhưng hai tay của Đồ Ngọc không hề rời khỏi Mục Phương Sinh, mà cứ thế ôm ngang người anh rồi nhìn quanh một vòng, thấy chiếc Cullinan, cậu lập tức hướng về phía đó mà bước tới.

Tần Vãn định ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ cậu như thế lại nhịn, nghĩ bụng: phá hiện trường thì cứ phá đi, trước mắt quan trọng là đưa cả hai rời khỏi nơi này.

Chiếc Cullinan lùi ra khỏi cửa hiệu sách, kính vỡ rơi rào rào trên mặt đất. Có xe cảnh sát định ngăn lại, nhưng vừa quay tay lái đã bị Tần Vãn đứng chắn trước mũi xe ngăn lại. Tần Vãn hạ cửa sổ xuống nói với đồng nghiệp: “Đội trưởng Mục bị thương rồi, để Đồ Ngọc đưa anh ấy đi bệnh viện trước.”

Các xe cảnh sát nhanh chóng dạt ra, nhường đường cho chiếc Cullinan gầm rú rời khỏi sân.

Dây cảnh giới lập tức được giăng xung quanh hiệu sách, khoanh thành khu vực phong tỏa.

Những nhân viên trong hiệu may mắn sống sót, trú ẩn trên lầu, được cảnh sát dẫn xuống, vừa bước ra là òa khóc nức nở.

Tần Vãn đứng giữa đống bừa bộn ở tầng một, vô tình chạm phải ánh mắt đã lạnh tanh của Mục Khang Thư. Đôi mắt sắc bén thông thái đó sẽ không bao giờ còn ánh sáng. Anh thở dài rồi quay mặt đi: “Thư ký Mục, rốt cuộc là ai gây ra chuyện này vậy chứ?”

Nhân viên pháp y và kỹ thuật viên hiện trường mang theo thiết bị từ xe bước xuống. Tần Vãn vừa định tìm ghế để ngồi nghỉ ngơi một chút thì một cảnh sát thuộc đội phòng chống ma túy đến gần, nói nhỏ bên tai anh: “Đội trưởng Tần, anh Đoạn đang ở ngoài, muốn gặp anh gấp.”

Tần Vãn liền đi ra ngoài sân, quả nhiên thấy Đoàn Cảnh Hành đứng ngoài hàng rào cảnh giới. Vừa thấy anh, Đoàn Cảnh Hành đã nhận ra ngay.

“Vợ yêu, sao em đến đây?”

Hai người đứng cách nhau qua sợi dây vàng của hàng rào cảnh giới. Đoàn Cảnh Hành nắm lấy tay anh: “Gọi điện thoại mãi mà không ai nghe.”

“Đang có nhiệm vụ gấp…” Dưới ánh đèn đường, Tần Vãn bỗng nhìn thấy một vết hằn đỏ hình chữ nhật trên cằm của Đoàn Cảnh Hành, gợi anh nhớ tới nhiều vụ bắt cóc trước đây. Vết hằn đó giống như do băng dính bị giật mạnh để lại. Anh giơ tay chạm nhẹ vào, không dám dùng lực: “Sao lại bị thế này?”

Đoàn Cảnh Hành lắc đầu: “Vừa nãy từ đài truyền hình ra, em định mua trà sữa cho mọi người thì có kẻ kéo em đi.”

Tần Vãn mở to mắt, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Đoàn Cảnh Hành ra hiệu bảo anh bình tĩnh, rồi nói tiếp: “Gã đó nhìn khoảng bốn mươi, nghe người khác gọi em là ‘thầy Đoàn’, hỏi em có phải họ Đoàn không, rồi thả em đi.”

“Em nghe mấy người kia gọi hắn là ‘Sao-pha."”

Một nữ nhân viên hiệu sách đi ngang qua sau lưng Tần Vãn, nghe vậy liền ngừng khóc, bật lên: “Tên sát thủ trong hiệu sách lúc nãy… đám thuộc hạ của hắn cũng gọi hắn là ‘Sao-Pha."”

Tần Vãn từng làm nhiệm vụ ngầm ở Myanmar suốt 7 năm, nghe hiểu được tiếng địa phương. Anh cau mày: “Sao-Pha không phải tên người. ‘Sao-Pha’ trong tiếng Shan nghĩa là lãnh chúa của thành bang tự trị.”

“Em yêu, để anh gọi họa sĩ đến phác thảo chân dung, em theo anh về đồn một chuyến.”

Đoàn Cảnh Hành gật đầu.

Khi họa sĩ vẽ xong chân dung theo lời mô tả của Đoàn Cảnh Hành, Vu Quốc Lương vừa đến, thoáng nhìn bức tranh, sắc mặt liền trầm xuống, rồi ngồi vào máy tính. Ông truy cập mạng nội bộ rồi in ra một bức ảnh, đặt lên bàn trước mặt Đoàn Cảnh Hành.

Trong ảnh là một thanh niên chừng hai mươi, khuôn mặt điển trai rạng rỡ, miệng cười lộ rõ hai lúm đồng tiền nho nhỏ ở hai bên. Hắn mặc cảnh phục màu ô liu kiểu 83, huy hiệu trên mũ có quốc huy lá chắn xanh, bên dưới là hình Vạn Lý Trường Thành màu vàng.

Thời đó ảnh thẻ vẫn dùng nền đỏ.

Vu Quốc Lương trầm giọng hỏi: “Có phải người này không?”

Đoàn Cảnh Hành đáp: “Người tôi gặp không trẻ như vậy, chỉ trừ tuổi tác, dáng vóc và ngũ quan đều giống y hệt ông ta.”

Tần Vãn thấy nét mặt của Vu Quốc Lương, không kìm được hỏi xen vào: “Đây là ai?”

“Hắn tên là Tần Duyệt,” Vu Quốc Lương nói, “là… Anh hùng lực lượng công an cấp hai toàn quốc năm 1989.”

_

Trung tâm y tế Thủy Thành, phòng bệnh đơn.

6:22 sáng.

Trời vừa hửng sáng. Sau đêm mưa như trút, bầu trời ban ngày âm u, không trong trẻo.

Cành cây bên ngoài nghiêng ngả, lá xanh rụng đầy đất, tổ chim cũng chỉ còn lại một nửa.

Nhiều đoạn đường xuất hiện vũng nước, nhìn xa xa là một cảnh tượng xơ xác tiêu điều.

Đồ Ngọc lắc nhiệt kế, cẩn thận đặt vào dưới cánh tay của Mục Phương Sinh.

Nửa đêm qua, Mục Phương Sinh lên cơn sốt, đã tiêm thuốc hạ sốt và ngủ thêm được một chút.

Người vẫn còn nóng, Đồ Ngọc lo anh lại sốt, nên mỗi giờ đo một lần.

Trong tòa nhà chỉ còn tiếng ngáp của y tá trực đêm ở hành lang.

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong khu nội trú là tiếng ngáp dài của cô y tá trực đêm ngoài hành lang.

Tấm ga giường xột xoạt, một bàn tay từ trong đó thò ra, kéo lấy tay áo của Đồ Ngọc.

Cậu vốn đã không buồn ngủ, giờ càng tỉnh táo, nắm lấy tay đó mà không dám mạnh tay, nhẹ giọng nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Phòng bệnh không bật đèn, ánh sáng mờ mờ.

Mục Phương Sinh đảo mắt nhìn quanh, nhận ra đang ở bệnh viện, rồi rút tay ra, vén chăn lên. Động tác làm tĩnh mạch truyền dịch lung lay. Anh liếc nhìn ống kim trên mu bàn tay, lập tức đưa tay gỡ kim ra, máu vọt ra bắn trên tay – Đồ Ngọc vội nhấn vào chỗ trên kim, giữ lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh không muốn ở đây.” Mục Phương Sinh nói.

Đồ Ngọc giữ tay anh, đợi kim ngừng chảy máu, vuốt lại mái tóc rối của anh, nhìn vào đôi mắt ấy và nói: “Vậy chúng ta về nhà.”

Mở cửa ra, Bánh Mì gần như lao vào người họ.

“Đi chơi đi.” Đồ Ngọc xoa đầu chú chó nhỏ, rồi theo Mục Phương Sinh vào phòng ngủ.

Cậu hiểu Mục Phương Sinh là người ưa sạch sẽ. Dù có những lúc lười biếng, không muốn chăm sóc bản thân, căn hộ của anh chỉ hơi bừa bộn chứ chẳng bao giờ bẩn.

Mục Phương Sinh có chút ám ảnh về việc giữ gìn sạch sẽ, mồ hôi đổ ra là anh sẽ muốn tắm ngay. Nếu không tắm, anh sẽ thấy khó chịu. Ngày làm việc, anh thường tắm ba lần: một lần lúc thức dậy, một lần sau khi chạy bộ, và lần cuối cùng vào buổi tối. Còn vào ngày nghỉ, anh gần như chiếm trọn phòng tắm, thậm chí sau khi nấu ăn xong mà ngửi thấy mùi dầu mỡ, anh cũng phải đi tắm.

Thủy Thành dường như lúc nào cũng nóng ẩm như vậy.

Mồ hôi cứ khô đi rồi lại ướt đẫm, để lại cảm giác dính dấp trên da.

“Anh, mình đi tắm đi.”

Mục Phương Sinh không phản ứng gì, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Đồ Ngọc thận trọng giúp anh cởi áo, anh cũng ngoan ngoãn giơ tay để thuận tiện cho cậu cởi đồ.

Sữa tắm và dầu gội có cùng mùi hương được thoa lên cơ thể đối phương, cậu kiểm tra nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, rồi mới để nước xối lên vai Mục Phương Sinh, rửa sạch bọt xà phòng.

Bọt chảy theo tóc xuống vào mắt Mục Phương Sinh, mãi sau Đồ Ngọc mới nhận ra, bởi Mục Phương Sinh như một cái tượng, không chớp mắt hay né tránh gì.

Cậu cúi xuống, cẩn thận rửa sạch bọt quanh mắt anh. Khi đứng dậy, một thứ gì đó rơi từ khóe mắt cậu, rơi xuống và đọng lại trên gò má Mục Phương Sinh.

Người đàn ông ngạc nhiên giơ tay chạm vào, rồi nhìn giọt nước trong suốt ấy, bỗng như tỉnh giấc, ngước nhìn cậu. Anh đưa tay chạm vào vết sẹo nhỏ ở khóe mắt trái của cậu: “Sao lại có vết này?”

Đồ Ngọc khựng lại, cúi đầu nhìn vòi hoa sen, tiếp tục vuốt tóc anh: “Không nhớ nữa.”

Cậu nâng đầu anh để tránh nước vào mắt lần nữa. Trong tầm mắt mình, cậu có thể cảm nhận Mục Phương Sinh cứ chăm chú nhìn mình, nên cậu cũng nhìn lại. Nghe thấy anh hỏi: “Tại sao tránh ánh mắt của anh?”

“Không có.”

“Lại như thế rồi.” Mục Phương Sinh nói.

Đồ Ngọc im lặng.

Ngón tay cậu luồn qua tóc dài đến tai của anh, phát hiện tóc cứng có thể làm anh thấy khó chịu, cậu xoay người tìm kéo, cắt bớt vài sợi rồi chỉnh lại tóc gáy của anh.

Tắm rửa xong, cậu sấy khô tóc cho anh.

Trên giường, Mục Phương Sinh lặng lẽ nhắm mắt nằm trong lòng cậu. Chừng một tiếng sau, khi Đồ Ngọc tưởng anh đã ngủ, định rút tay ra khỏi vòng tay đang bị anh gối đầu đến tê dại, thì bất ngờ Mục Phương Sinh mở mắt ngồi bật dậy.

Đồ Ngọc giật mình. Anh đi thẳng ra phòng khách, trước khi cậu kịp đuổi theo, Mục Phương Sinh đã dắt con golden vào phòng ngủ, đóng cửa cái “cạch,” xoay tay nắm khóa cho đến khi không thể vặn thêm, thần kinh căng thẳng như muốn kiểm tra chắc chắn. Chú chó nhỏ khe khẽ rên, Mục Phương Sinh cúi xuống chạm vào trán nó, rồi quay lại giường.

Việc đầu tiên anh làm không phải đắp chăn mà là kéo tay Đồ Ngọc, một tay gối dưới đầu, một tay làm chăn đắp lên vai. Sau đó anh còn rúc vào ngực cậu.

Đồ Ngọc nhìn anh hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên đuôi tóc anh: “Ngủ thôi.”

Xa xa cách hai cây số, có một trường mẫu giáo, tiếng hát của trẻ con vang vọng tới đây.

Đồ Ngọc khẽ nhướn đầu, quan sát gương mặt Mục Phương Sinh, chắc chắn rằng anh không có bất kỳ động tác nào, đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu mới từ từ rút tay ra.

Lặng lẽ, cậu đưa tay chạm lên khóe mắt trái.

Ở đó từng có một nốt ruồi son, nhưng cậu đã dùng laser xóa đi rồi.

Cậu hạ tay xuống, rất chậm rãi bước xuống giường, từ từ mở tủ quần áo. May mà bản lề cửa tủ rất tốt, không phát ra một tiếng động nào.

Đồ Ngọc hầu hết để quần áo trong phòng thay đồ, trong phòng ngủ chỉ có vài bộ để mặc trong ngày, còn lại đều là quần áo của Mục Phương Sinh.

Xám đậm, xám nhạt, xanh đậm, xanh lục, đen. Quần áo của Mục Phương Sinh chủ yếu là những màu trầm lặng.

Cậu đưa tay sờ lên một chiếc áo xám đậm mà gần đây Mục Phương Sinh đã mặc, liếc nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, rồi quỳ xuống, kéo hộp đựng đồ ở ngăn dưới cùng.

Trên hộp là những tấm ga trải giường được xếp gọn gàng. Cậu đưa tay xuống tận đáy, lôi ra một chiếc áo khoác jeans cỡ trẻ em.

Đó là chiếc áo Mục Phương Sinh mặc hồi chín tuổi.

Đồ Ngọc rất nhạy với mùi hương, qua hai mươi năm, mùi hương trên quần áo anh vẫn không đổi, như một mùi sữa nhạt, xen chút hương xà phòng dịu nhẹ.

Cậu treo chiếc áo lên, đặt ở nơi dễ nhìn nhất. Nhìn nó hồi lâu, cuối cùng cậu đóng cửa tủ lại, quay về giường, ôm Mục Phương Sinh đang ngủ say.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương