Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga
-
Chương 41
Đội điều tra hình sự Thành Bắc.
Văn phòng Phó đội trưởng.
Nhân viên nội vụ lật một trang tài liệu trong tay, tiếp tục đọc: “Thông tin về việc nhận con nuôi tại Trung Tâm Phúc Lợi Thiên Sứ năm 2006 được lưu trữ đầy đủ. Chúng tôi tìm thấy con trai của Vương Hân Di rồi đây. Thằng bé được một cặp vợ chồng vô sinh nhận nuôi vào năm 2006. Nó tên là Kiều Tuấn, năm nay 16 tuổi, đang học tại Trường Trung Học Số 1 Thủy Thành.”
“Cậu bé có biết mình được nhận nuôi không?”
“Có biết. Tôi đã gọi điện hỏi, cha mẹ nuôi của Kiều Tuấn nói rằng họ đã kể cho cậu bé biết trong một lần phẫu thuật gãy xương lúc 12 tuổi —— bởi vì, dù sao thì, nhóm máu của nó khác với cha mẹ, nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi, đoán là thằng bé đã chịu cú sốc không nhỏ.”
“Bảo giáo viên chủ nhiệm đưa thằng nhóc đến đây, lấy mẫu ADN để xác nhận… Đợi một chút.” Mục Phương Sinh liếc nhìn thời gian trên điện thoại. Trường trung học số 1 cách Đội Thành Bắc không xa, anh vẫy tay, “Để tôi đi một chuyến.”
Khi đi qua phòng làm việc của các cảnh sát hình sự, Mục Phương Sinh không liếc nhìn sang hai bên, chỉ khi đến gần bàn làm việc của Đồ Ngọc thì đưa tay ra hiệu. Đối phương lập tức hiểu ý, đứng dậy đi theo.
Chín giờ sáng, đã qua giờ cao điểm, đường phố không nhiều xe cộ, chỉ mất mười phút để đến trường và đỗ xe, khi đến cửa lớp học còn ba phút nữa mới hết tiết.
Giáo viên chủ nhiệm có khí chất trí thức, ngoại hình trông khoảng bốn mươi tuổi, duyên dáng mỉm cười với họ: “Hai anh cảnh sát, tôi sẽ dẫn Kiều Tuấn ra ngoài.”
“Không cần đâu,” Mục Phương Sinh nói, “Không vội, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Vị trí của họ vừa đúng ở cửa sau của lớp, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những học sinh trung học mặc đồng phục xanh trắng ngay ngắn ngẩng đầu nhìn lên bảng đen.
Ngay cả hàng cuối cùng cũng không có ai nằm trên bàn ngủ.
“Lớp cô thật có kỷ luật tốt.” Mục Phương Sinh buột miệng khen.
Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính không viền trên sống mũi: “Làm gì có đâu, lớp Một và lớp Hai mới là lớp xuất sắc, chúng tôi chỉ là lớp trọng điểm thôi.”
Mục Phương Sinh: “…” Không biết trả lời thế nào luôn.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn giữ nụ cười thân thiện của một nhà giáo nhân dân: “Hai anh cũng là người Thủy Thành phải không? Anh tốt nghiệp trường nào vậy?”
“Tôi học không giỏi, cấp ba học trường tầm thường ở nước ngoài.” Đồ Ngọc cướp lời, đưa tay vòng qua vai Mục Phương Sinh, “Nhưng Đội phó Mục của chúng tôi tốt nghiệp Trường Trung Học Số Ba Thủy Thành, hơn nữa còn học lớp Một của trường này. Nhưng đến năm lớp 11 thì anh ấy bỗng nhiên nổi loạn, không muốn học nữa, thi bừa vào Đại học Luật.” Nói rồi, cậu quay sang nhìn Mục Phương Sinh, “Hình như điểm của anh cao hơn người đứng thứ hai khoảng hai mươi điểm phải không?”
Mục Phương Sinh: “……………………”
Giáo viên chủ nhiệm trợn mắt đến muốn rơi xuống đất. Trường Trung Học Số Ba Thủy Thành là trường trọng điểm có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất toàn tỉnh trong suốt mười năm qua, còn Đại học Luật là trường có điểm đầu vào cao nhất trong các trường cảnh sát trên toàn quốc. Vậy mà đây chỉ là “thi bừa” vào, cô ngẩn người một lúc, rồi thốt lên một tiếng “Ôi trời,” hai tay nắm chặt tay Mục Phương Sinh, đôi mắt lấp lánh sao sáng.
Có người ngoài vây quanh, Mục Phương Sinh không tiện trừng mắt nhìn Đồ Ngọc, chỉ có thể đứng yên chịu trận, sau đó hắng giọng để chuyển chủ đề: “Học sinh nào là Kiều Tuấn vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm giọng trở nên phấn khích hơn: “Hàng thứ hai từ dưới lên, gần cửa sổ.”
Đó là một học sinh dáng người khá mảnh khảnh, để ý thấy chỗ bên cạnh thiếu niên để trống, Mục Phương Sinh lại hỏi: “Có học sinh nào xin nghỉ phép à?”
“Không có em nào xin nghỉ, chúng tôi vừa thông báo cho phụ huynh, Trương Nhã Nam, tự ý nghỉ học không lý do.”
“Trương Nhã Nam?” Mục Phương Sinh quay đầu nhìn Đồ Ngọc, “Sao anh thấy cái tên này quen quen?”
Đồ Ngọc thì thầm nhắc nhở: “Con gái của Trương Đông Thạc và Lưu Hiểu Lị cũng tên là Trương Nhã Nam.”
Đang nói chuyện thì chuông báo hết tiết vang lên trên đầu họ.
Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười với cả hai, rồi vào lớp đưa Kiều Tuấn ra ngoài.
Đứa trẻ này có khuôn mặt khá thanh tú, vóc dáng cũng cao hơn bạn cùng trang lứa, mười sáu tuổi mà chiều cao đã gần bằng Mục Phương Sinh.
Sau vài câu chào hỏi xã giao và trình bày lý do đến, Mục Phương Sinh đột ngột chuyển hướng câu chuyện: “Mẹ ruột của em đã từng liên lạc với em chưa?”
Kiều Tuấn ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu: “Chưa bao giờ.” Sau đó cậu ta nhẹ nhàng nói, “Thật ra em rất biết ơn bà ấy.”
“Người khác bỏ rơi con đều chỉ tiện tay vứt ở đâu đó thôi, nhưng bà ấy còn đưa em vào cô nhi viện. Nếu không có bà ấy từ bỏ, em cũng không gặp được cha mẹ hiện tại tốt như vậy.”
Một linh cảm khác thường thoáng qua trong đầu, Mục Phương Sinh suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Nếu mẹ ruột em muốn gặp em, em có đồng ý không?”
Kiều Tuấn giật mình, sau đó giơ tay sờ lên chóp mũi của mình: “Em thậm chí còn không biết tên của bà ấy. Với cả đi gặp bà ấy thì bố mẹ hiện giờ sẽ phiền lòng lắm, nên thôi đi, em hiện giờ rất tốt.”
Kiều Tuấn tuy cao, nhưng khung xương chưa phát triển hoàn toàn, chiếc đồng phục xanh trắng rộng thùng thình khoác lên mình trông càng thêm gầy gò.
Giờ ra chơi, hành lang đông đúc học sinh qua lại, một cô gái tóc xõa với mái ngố dừng lại, quay gót về phía Kiều Tuấn, lén lút đưa tay chọc nhẹ vào cậu ta: “Bạn mình muốn kết bạn WeChat với cậu.”
“Tớ không có WeChat.” Kiều Tuấn từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ cô gái ấy nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Mục Phương Sinh: “Bạn em muốn…”
Mục Phương Sinh ra hiệu bảo cô bé dừng lại: “Thêm vài tuổi nữa là anh đẻ được bạn của em luôn đấy.”
Mái ngố nhìn anh với vẻ buồn ngủ, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Mục Phương Sinh: “Anh đẻ hở.”
Mục Phương Sinh: “…”
Bên cạnh, Đồ Ngọc bật cười thành tiếng.
“À đúng rồi,” mái ngố tiếp tục nhìn sang Kiều Tuấn, còn cậu ta thì lịch sự nhìn lại cô gái, cô vừa định nói gì thì có lẽ do tối qua thức khuya, không tự chủ được mà ngáp dài một cái thật to, mắt lờ đờ vì buồn ngủ, tiếp tục nói với giọng ngái ngủ, “Nhã Nam có đi học không?”
Kiều Tuấn lắc đầu, không biểu lộ cảm xúc: “Không thấy cậu ấy.”
Rồi quay sang Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em còn nhiều bài phải làm… Em để lại số điện thoại cho các anh được không, nếu có việc gì các anh cứ gọi thẳng cho em.”
Mục Phương Sinh gật đầu, nhưng Kiều Tuấn dường như có điều gì lo lắng mà liếc nhìn cô bạn mái ngố. Mục Phương Sinh hiểu ra, liếc qua mái ngố đang dựng tai nghe ngóng bên cạnh, rồi nói: “Em, tránh mặt đi.”
Chờ Kiều Tuấn quay lại lớp học, Mục Phương Sinh mới gọi mái ngố lại: “Không cần vội, sau này lớn lên, trai đẹp đầy ra đó.”
Phần tóc mái thật sự che mất tầm mắt của cô bé, vì vậy cô vén tóc sang hai bên, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Mục Phương Sinh, rồi lại nhìn qua Đồ Ngọc bên cạnh, dường như đang cân nhắc mức độ đáng tin của câu nói của anh.
Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm vào trán thiếu nữ, nghiêm túc nói: “Người ta trán thấp mới phải che, còn trán em đầy đặn thế này, để lộ ra nhìn đẹp hơn đấy, còn mát mẻ nữa.”
“Thẳng nam.” Mái ngố buông hai bên tóc xuống, má đỏ bừng như táo chín, quay đầu bỏ đi.
Mặt trời ở Thủy Thành vẫn chói chang như mọi khi, ngồi trong xe khiến mắt cũng cảm thấy khó chịu, Mục Phương Sinh kéo áo trùm đầu để che bớt ánh sáng. Phía trước có đèn đỏ, hai người tranh thủ khoảng 6, 90 giây chờ đèn để trao nhau một nụ hôn đã trở thành thói quen, nhưng vừa khi Đồ Ngọc định tiến lại gần, anh không nhịn được mà ngáp một cái.
Hai làn đường bên cạnh vốn trống trải giờ đã có hai chiếc xe mui trần đậu vào.
Không tiện hôn nhau nữa, Đồ Ngọc ngồi thẳng lại, nhưng Mục Phương Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
“Có chuyện gì thế?”
Mục Phương Sinh dụi mắt chảy nước: “Không có gì, sao em không bị lây nhỉ.”
“Lây cái gì?”
“Có cuốn sách tâm lý học nói rằng, không bị lây ngáp có thể là do thiếu khả năng thấu cảm.” Nói xong, anh phẩy tay, “Quả nhiên lý thuyết trong mấy cuốn best seller không hề đáng tin. Kiều Tuấn nhìn thấy con bé mái ngố ngáp cũng chẳng có phản ứng gì.”
Nói rồi, anh thu mình vào ghế, ngáp thêm một cái nữa.
Vụ án phân xác của streamer 611 đã kết thúc, thủ phạm chính Trương Cát Bân tự sát trong trại giam, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm ra động cơ giết người.
Mười hai giờ nửa đêm.
Khu chung cư Vịnh Hải Lam, căn hộ tầng 26
Màn hình máy tính phản chiếu những ánh sáng sặc sỡ, chiếu lên khuôn mặt đang ngáp liên tục của Mục Phương Sinh, khiến anh trông như nhân vật chính trong một MV nhạc rock huyền ảo.
Video đang phát là bản ghi hình buổi livestream mà anh đã xin từ phòng kỹ thuật điều tra vào ban ngày. Trong video, Vương Hân Di bị anh tua nhanh gấp đôi tốc độ, thao thao bất tuyệt nói về mấy trò game online nổi tiếng.
Nền tảng chỉ lưu trữ dữ liệu trong một tháng gần đây, dù là một tháng, mỗi ngày Vương Hân Di livestream hơn mười tiếng, lượng dữ liệu cần lọc rất lớn.
Vụ án đã kết thúc không tiện làm phiền đội kỹ thuật, Mục Phương Sinh tự mang về nhà cùng Đồ Ngọc xem xét.
Bên cạnh, Đồ Ngọc dừng video lại, đưa tay lắc lắc trước mặt anh: “Anh đi ngủ đi.”
“Xem xong đoạn này đã…”
“Đi ngủ,” Đồ Ngọc cắt ngang, “Em xem nốt cho anh.”
Sáng hôm sau, trong cơn mơ màng, Mục Phương Sinh cảm thấy Đồ Ngọc đang hôn mình. Mắt anh không mở nổi, tay lần lượt tháo từng nút áo ngủ của mình ra, giọng mũi lẩm bẩm: “Xin lỗi, tối qua không làm được, giờ bù cho em…”
“Mệt thì ngủ thêm một lát đi. Anh đâu phải nô lệ tình dục em nuôi, không cần mỗi ngày phải làm tình với em.”
Sự ngọt ngào quấn lấy trái tim anh, anh ngân nga bò vào vòng tay Đồ Ngọc: “Tại sao không? chủ nhân muốn làm gì anh cũng được mà…”
“Thật sự gì cũng được?”
Mục Phương Sinh vẫn không mở mắt, tiếp tục lười nhác: “Gì cũng được.”
“Vậy thì ngủ thêm nửa tiếng nữa, rồi dậy chạy bộ.”
“……”
Mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đồ Ngọc, anh hậm hực đạp hai cái, ôm chăn phủ lên mặt mình: “Anh không thèm yêu em nữa.”
Mục Phương Sinh trời sinh đã như vậy, mỗi khi chạy bộ thì nhe răng trợn mắt, lưng cong còng, Đồ Ngọc bên cạnh chỉ thiếu mỗi cái roi nhỏ để đánh vào anh nữa thôi.
“Chân, chân! Đừng nhún lên xuống, hại đầu gối, cổ, đừng rướn cổ! Thắt lưng thẳng lên—”
Mục Phương Sinh thở dốc trong tư thế sẵn sàng lao đầu xuống đất: “Anh…anh sắp đứt hơi rồi.”
Sau khi tắm xong, đến văn phòng, ngồi vào ghế làm việc rồi mà mồ hôi vẫn chưa ngừng chảy.
Anh lấy ổ cứng lưu trữ các đoạn livestream của Vương Hân Di ra, cắm vào máy tính, trong khi chờ tải, anh nhìn thấy những hạt mồ hôi nhỏ xíu rỉ ra từ lỗ chân lông trên cánh tay, bèn giơ tay lau một cái, rồi với điều khiển bật điều hòa lên.
Luồng không khí lạnh phả ra từng đợt.
Cơ thể mát lạnh dễ chịu, anh ngồi phịch xuống ghế hít thở điều hòa như phê thuốc. Chỉ mới được hưởng thụ vài chục giây, thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy mở.
Người bước vào phòng mà không gõ cửa chỉ có thể là Đồ Ngọc.
Cậu ngược tay đóng cửa, liếc nhìn máy điều hòa đang đặt ở chế độ làm mát 24 độ, rồi sải bước đi tới, cầm điều khiển tắt đi!
Tắt xong, Đồ Ngọc còn đưa tay sờ trán anh một cái: “Mồ hôi chưa ngừng thì không được bật điều hòa.”
Mục Phương Sinh: “Sao em biết anh bật điều hòa?”
“Cục nóng máy điều hòa trong phòng làm việc của anh treo trên tường ngoài cửa sổ, quay một cái là em nghe thấy ngay.”
Cảm giác như bị giáo viên bắt quả tang đang đọc truyện trong giờ học, bị cậu đè đầu cưỡi cổ ở mọi khía cạnh. Một chút tâm lý phản kháng nổi lên, anh vẫy tay gọi Đồ Ngọc lại, nghiêm nghị nói: “Lại đây.”
Đồ Ngọc bước đến gần, Mục Phương Sinh đặt hai tay lên thái dương làm “sừng bò”, cúi đầu húc húc vào eo Đồ Ngọc.
Húc mấy cái liền, Đồ Ngọc ôm lấy đầu anh, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trên bàn.
Anh vốn định đùa thêm chút nữa, nhưng thấy Đồ Ngọc không phối hợp, bèn bỏ “cặp sừng” xuống, cùng nhìn về phía màn hình: “Hửm?”
“Thiếu một ngày ở đây.” Đồ Ngọc chỉ vào dòng chữ đó.
Tất cả các ngày đều nối tiếp nhau, chỉ có tệp tin ngày 28 tháng 5 và 30 tháng 5 bị ngắt quãng một ngày.
——Cho dù có thiếu thì cũng phải thiếu ở đầu hoặc cuối.
Copy paste, trường hợp thiếu giữa chừng là rất hiếm.
Với cả, Vương Hân Di không bao giờ ngừng phát sóng, ngay cả khi bị ốm, cô ấy vẫn phát sóng suốt nửa tiếng để thông báo với người hâm mộ rằng mình bị ốm.
Chưa từng có lần nào cô đột ngột ngừng phát sóng mà không thông báo.
Mục Phương Sinh vội vàng bấm vào xem lại buổi phát sóng trực tiếp ngày 30 tháng 5, Đồ Ngọc bóp nhẹ vai anh: “Em về xem buổi phát sóng trực tiếp ngày 28 tháng 5, đừng bật điều hòa, em ngồi ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy đấy.”
Trong buổi phát sóng ngày 28 tháng 5, từ đầu đến cuối không hề có nhắc tới việc nghỉ phát sóng vào ngày hôm sau.
Ngày 30 tháng 5, không có một fan nào thắc mắc “Sao hôm qua không phát sóng?” Rõ ràng là hôm qua mọi thứ vẫn bình thường.
Mục Phương Sinh đã gọi cho nhà điều hành để xác nhận. Họ nói rằng họ nói rằng hệ thống thực sự có người đã xóa dữ liệu của ngày hôm đó, dữ liệu lưu trữ trong bộ nhớ đệm không thể khôi phục. Hơn nữa, một nền tảng lớn như vậy hầu như ngày nào cũng bị tin tặc tấn công, cho nên ngay cả khi xác định được IP đã xâm nhập để xóa dữ liệu phát sóng ngày 29 tháng 5 của Vương Hân Di, đó cũng chỉ là một địa chỉ ảo, không thể truy tìm nguồn gốc.
Tối hôm đó, Mục Phương Sinh cẩn thận xem lại buổi phát sóng ngày 30 tháng 5.
Gần cuối, một tin nhắn của một người hâm mộ hiện lên khiến anh phấn chấn tinh thần ——
“Vũ trụ vô địch: Hôm qua em tới nơi đó thật đáng sợ, tối nay dám ngủ một mình không, anh ôm em ngủ nha?”
“Vũ trụ vô địch” chính là tài khoản của Từ Hiểu Vũ.
Mấy ngày nay xem phát sóng liên tục, cộng lại chưa ngủ được bốn tiếng. Giờ đã tìm được manh mối, nhưng trong đầu có quá nhiều thứ, dù đã nằm trên giường mà Mục Phương Sinh vẫn không tài nào ngủ được.
Trên gối có tiếng sột soạt, trong phòng ngủ chưa bật đèn, dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Đồ Ngọc.
Cậu ngồi xuống cạnh anh, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu anh.
Từ trán đến sau đầu, rồi xuống cổ, theo sống cổ mà đẩy nhẹ nhàng, kỹ thuật rất thành thạo.
Mục Phương Sinh chưa bao giờ đi tiệm mát-xa nên cũng chẳng có gì để so sánh, chỉ cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng như được bàn tay ma thuật kia từ từ xoa dịu, cơ thể cũng dần trở nên dễ chịu.
Tưởng rằng cậu chỉ làm cho có lệ, nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà thằng nhóc này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Mục Phương Sinh xoay người, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu: “Mệt không?”
“Không mệt, kỹ thuật thế nào?”
“Tuyệt vời.” Im lặng một lúc, Mục Phương Sinh bỗng cười ngốc nghếch: “Em tốt thế này, sau này anh không cần dùng sừng bò để húc em nữa rồi.”
Đồ Ngọc: “Vậy em húc anh nhé?”
Năm phút sau.
“Sừng của em sai rồi, chỉ có thể dùng ngón trỏ, không dùng được ngón giữa!”
“Lần này.”
“Lần này ngón tay đúng, nhưng không phải như thế này. Em có thấy con bò lần nào chưa? Bò cúi đầu trước rồi mới lao tới… Ôi em ngốc thật đấy…”
“Đúng, anh thì thông minh nhất rồi, anh à học sinh giỏi trường trung học số 3 cơ mà.”
Mục Phương Sinh không nghĩ ra từ nào để đáp lại, liền dùng tay đè Đồ Ngọc xuống giường: “Ngủ!”
Văn phòng Phó đội trưởng.
Nhân viên nội vụ lật một trang tài liệu trong tay, tiếp tục đọc: “Thông tin về việc nhận con nuôi tại Trung Tâm Phúc Lợi Thiên Sứ năm 2006 được lưu trữ đầy đủ. Chúng tôi tìm thấy con trai của Vương Hân Di rồi đây. Thằng bé được một cặp vợ chồng vô sinh nhận nuôi vào năm 2006. Nó tên là Kiều Tuấn, năm nay 16 tuổi, đang học tại Trường Trung Học Số 1 Thủy Thành.”
“Cậu bé có biết mình được nhận nuôi không?”
“Có biết. Tôi đã gọi điện hỏi, cha mẹ nuôi của Kiều Tuấn nói rằng họ đã kể cho cậu bé biết trong một lần phẫu thuật gãy xương lúc 12 tuổi —— bởi vì, dù sao thì, nhóm máu của nó khác với cha mẹ, nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi, đoán là thằng bé đã chịu cú sốc không nhỏ.”
“Bảo giáo viên chủ nhiệm đưa thằng nhóc đến đây, lấy mẫu ADN để xác nhận… Đợi một chút.” Mục Phương Sinh liếc nhìn thời gian trên điện thoại. Trường trung học số 1 cách Đội Thành Bắc không xa, anh vẫy tay, “Để tôi đi một chuyến.”
Khi đi qua phòng làm việc của các cảnh sát hình sự, Mục Phương Sinh không liếc nhìn sang hai bên, chỉ khi đến gần bàn làm việc của Đồ Ngọc thì đưa tay ra hiệu. Đối phương lập tức hiểu ý, đứng dậy đi theo.
Chín giờ sáng, đã qua giờ cao điểm, đường phố không nhiều xe cộ, chỉ mất mười phút để đến trường và đỗ xe, khi đến cửa lớp học còn ba phút nữa mới hết tiết.
Giáo viên chủ nhiệm có khí chất trí thức, ngoại hình trông khoảng bốn mươi tuổi, duyên dáng mỉm cười với họ: “Hai anh cảnh sát, tôi sẽ dẫn Kiều Tuấn ra ngoài.”
“Không cần đâu,” Mục Phương Sinh nói, “Không vội, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Vị trí của họ vừa đúng ở cửa sau của lớp, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những học sinh trung học mặc đồng phục xanh trắng ngay ngắn ngẩng đầu nhìn lên bảng đen.
Ngay cả hàng cuối cùng cũng không có ai nằm trên bàn ngủ.
“Lớp cô thật có kỷ luật tốt.” Mục Phương Sinh buột miệng khen.
Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính không viền trên sống mũi: “Làm gì có đâu, lớp Một và lớp Hai mới là lớp xuất sắc, chúng tôi chỉ là lớp trọng điểm thôi.”
Mục Phương Sinh: “…” Không biết trả lời thế nào luôn.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn giữ nụ cười thân thiện của một nhà giáo nhân dân: “Hai anh cũng là người Thủy Thành phải không? Anh tốt nghiệp trường nào vậy?”
“Tôi học không giỏi, cấp ba học trường tầm thường ở nước ngoài.” Đồ Ngọc cướp lời, đưa tay vòng qua vai Mục Phương Sinh, “Nhưng Đội phó Mục của chúng tôi tốt nghiệp Trường Trung Học Số Ba Thủy Thành, hơn nữa còn học lớp Một của trường này. Nhưng đến năm lớp 11 thì anh ấy bỗng nhiên nổi loạn, không muốn học nữa, thi bừa vào Đại học Luật.” Nói rồi, cậu quay sang nhìn Mục Phương Sinh, “Hình như điểm của anh cao hơn người đứng thứ hai khoảng hai mươi điểm phải không?”
Mục Phương Sinh: “……………………”
Giáo viên chủ nhiệm trợn mắt đến muốn rơi xuống đất. Trường Trung Học Số Ba Thủy Thành là trường trọng điểm có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất toàn tỉnh trong suốt mười năm qua, còn Đại học Luật là trường có điểm đầu vào cao nhất trong các trường cảnh sát trên toàn quốc. Vậy mà đây chỉ là “thi bừa” vào, cô ngẩn người một lúc, rồi thốt lên một tiếng “Ôi trời,” hai tay nắm chặt tay Mục Phương Sinh, đôi mắt lấp lánh sao sáng.
Có người ngoài vây quanh, Mục Phương Sinh không tiện trừng mắt nhìn Đồ Ngọc, chỉ có thể đứng yên chịu trận, sau đó hắng giọng để chuyển chủ đề: “Học sinh nào là Kiều Tuấn vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm giọng trở nên phấn khích hơn: “Hàng thứ hai từ dưới lên, gần cửa sổ.”
Đó là một học sinh dáng người khá mảnh khảnh, để ý thấy chỗ bên cạnh thiếu niên để trống, Mục Phương Sinh lại hỏi: “Có học sinh nào xin nghỉ phép à?”
“Không có em nào xin nghỉ, chúng tôi vừa thông báo cho phụ huynh, Trương Nhã Nam, tự ý nghỉ học không lý do.”
“Trương Nhã Nam?” Mục Phương Sinh quay đầu nhìn Đồ Ngọc, “Sao anh thấy cái tên này quen quen?”
Đồ Ngọc thì thầm nhắc nhở: “Con gái của Trương Đông Thạc và Lưu Hiểu Lị cũng tên là Trương Nhã Nam.”
Đang nói chuyện thì chuông báo hết tiết vang lên trên đầu họ.
Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười với cả hai, rồi vào lớp đưa Kiều Tuấn ra ngoài.
Đứa trẻ này có khuôn mặt khá thanh tú, vóc dáng cũng cao hơn bạn cùng trang lứa, mười sáu tuổi mà chiều cao đã gần bằng Mục Phương Sinh.
Sau vài câu chào hỏi xã giao và trình bày lý do đến, Mục Phương Sinh đột ngột chuyển hướng câu chuyện: “Mẹ ruột của em đã từng liên lạc với em chưa?”
Kiều Tuấn ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu: “Chưa bao giờ.” Sau đó cậu ta nhẹ nhàng nói, “Thật ra em rất biết ơn bà ấy.”
“Người khác bỏ rơi con đều chỉ tiện tay vứt ở đâu đó thôi, nhưng bà ấy còn đưa em vào cô nhi viện. Nếu không có bà ấy từ bỏ, em cũng không gặp được cha mẹ hiện tại tốt như vậy.”
Một linh cảm khác thường thoáng qua trong đầu, Mục Phương Sinh suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Nếu mẹ ruột em muốn gặp em, em có đồng ý không?”
Kiều Tuấn giật mình, sau đó giơ tay sờ lên chóp mũi của mình: “Em thậm chí còn không biết tên của bà ấy. Với cả đi gặp bà ấy thì bố mẹ hiện giờ sẽ phiền lòng lắm, nên thôi đi, em hiện giờ rất tốt.”
Kiều Tuấn tuy cao, nhưng khung xương chưa phát triển hoàn toàn, chiếc đồng phục xanh trắng rộng thùng thình khoác lên mình trông càng thêm gầy gò.
Giờ ra chơi, hành lang đông đúc học sinh qua lại, một cô gái tóc xõa với mái ngố dừng lại, quay gót về phía Kiều Tuấn, lén lút đưa tay chọc nhẹ vào cậu ta: “Bạn mình muốn kết bạn WeChat với cậu.”
“Tớ không có WeChat.” Kiều Tuấn từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ cô gái ấy nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Mục Phương Sinh: “Bạn em muốn…”
Mục Phương Sinh ra hiệu bảo cô bé dừng lại: “Thêm vài tuổi nữa là anh đẻ được bạn của em luôn đấy.”
Mái ngố nhìn anh với vẻ buồn ngủ, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Mục Phương Sinh: “Anh đẻ hở.”
Mục Phương Sinh: “…”
Bên cạnh, Đồ Ngọc bật cười thành tiếng.
“À đúng rồi,” mái ngố tiếp tục nhìn sang Kiều Tuấn, còn cậu ta thì lịch sự nhìn lại cô gái, cô vừa định nói gì thì có lẽ do tối qua thức khuya, không tự chủ được mà ngáp dài một cái thật to, mắt lờ đờ vì buồn ngủ, tiếp tục nói với giọng ngái ngủ, “Nhã Nam có đi học không?”
Kiều Tuấn lắc đầu, không biểu lộ cảm xúc: “Không thấy cậu ấy.”
Rồi quay sang Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em còn nhiều bài phải làm… Em để lại số điện thoại cho các anh được không, nếu có việc gì các anh cứ gọi thẳng cho em.”
Mục Phương Sinh gật đầu, nhưng Kiều Tuấn dường như có điều gì lo lắng mà liếc nhìn cô bạn mái ngố. Mục Phương Sinh hiểu ra, liếc qua mái ngố đang dựng tai nghe ngóng bên cạnh, rồi nói: “Em, tránh mặt đi.”
Chờ Kiều Tuấn quay lại lớp học, Mục Phương Sinh mới gọi mái ngố lại: “Không cần vội, sau này lớn lên, trai đẹp đầy ra đó.”
Phần tóc mái thật sự che mất tầm mắt của cô bé, vì vậy cô vén tóc sang hai bên, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Mục Phương Sinh, rồi lại nhìn qua Đồ Ngọc bên cạnh, dường như đang cân nhắc mức độ đáng tin của câu nói của anh.
Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm vào trán thiếu nữ, nghiêm túc nói: “Người ta trán thấp mới phải che, còn trán em đầy đặn thế này, để lộ ra nhìn đẹp hơn đấy, còn mát mẻ nữa.”
“Thẳng nam.” Mái ngố buông hai bên tóc xuống, má đỏ bừng như táo chín, quay đầu bỏ đi.
Mặt trời ở Thủy Thành vẫn chói chang như mọi khi, ngồi trong xe khiến mắt cũng cảm thấy khó chịu, Mục Phương Sinh kéo áo trùm đầu để che bớt ánh sáng. Phía trước có đèn đỏ, hai người tranh thủ khoảng 6, 90 giây chờ đèn để trao nhau một nụ hôn đã trở thành thói quen, nhưng vừa khi Đồ Ngọc định tiến lại gần, anh không nhịn được mà ngáp một cái.
Hai làn đường bên cạnh vốn trống trải giờ đã có hai chiếc xe mui trần đậu vào.
Không tiện hôn nhau nữa, Đồ Ngọc ngồi thẳng lại, nhưng Mục Phương Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
“Có chuyện gì thế?”
Mục Phương Sinh dụi mắt chảy nước: “Không có gì, sao em không bị lây nhỉ.”
“Lây cái gì?”
“Có cuốn sách tâm lý học nói rằng, không bị lây ngáp có thể là do thiếu khả năng thấu cảm.” Nói xong, anh phẩy tay, “Quả nhiên lý thuyết trong mấy cuốn best seller không hề đáng tin. Kiều Tuấn nhìn thấy con bé mái ngố ngáp cũng chẳng có phản ứng gì.”
Nói rồi, anh thu mình vào ghế, ngáp thêm một cái nữa.
Vụ án phân xác của streamer 611 đã kết thúc, thủ phạm chính Trương Cát Bân tự sát trong trại giam, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm ra động cơ giết người.
Mười hai giờ nửa đêm.
Khu chung cư Vịnh Hải Lam, căn hộ tầng 26
Màn hình máy tính phản chiếu những ánh sáng sặc sỡ, chiếu lên khuôn mặt đang ngáp liên tục của Mục Phương Sinh, khiến anh trông như nhân vật chính trong một MV nhạc rock huyền ảo.
Video đang phát là bản ghi hình buổi livestream mà anh đã xin từ phòng kỹ thuật điều tra vào ban ngày. Trong video, Vương Hân Di bị anh tua nhanh gấp đôi tốc độ, thao thao bất tuyệt nói về mấy trò game online nổi tiếng.
Nền tảng chỉ lưu trữ dữ liệu trong một tháng gần đây, dù là một tháng, mỗi ngày Vương Hân Di livestream hơn mười tiếng, lượng dữ liệu cần lọc rất lớn.
Vụ án đã kết thúc không tiện làm phiền đội kỹ thuật, Mục Phương Sinh tự mang về nhà cùng Đồ Ngọc xem xét.
Bên cạnh, Đồ Ngọc dừng video lại, đưa tay lắc lắc trước mặt anh: “Anh đi ngủ đi.”
“Xem xong đoạn này đã…”
“Đi ngủ,” Đồ Ngọc cắt ngang, “Em xem nốt cho anh.”
Sáng hôm sau, trong cơn mơ màng, Mục Phương Sinh cảm thấy Đồ Ngọc đang hôn mình. Mắt anh không mở nổi, tay lần lượt tháo từng nút áo ngủ của mình ra, giọng mũi lẩm bẩm: “Xin lỗi, tối qua không làm được, giờ bù cho em…”
“Mệt thì ngủ thêm một lát đi. Anh đâu phải nô lệ tình dục em nuôi, không cần mỗi ngày phải làm tình với em.”
Sự ngọt ngào quấn lấy trái tim anh, anh ngân nga bò vào vòng tay Đồ Ngọc: “Tại sao không? chủ nhân muốn làm gì anh cũng được mà…”
“Thật sự gì cũng được?”
Mục Phương Sinh vẫn không mở mắt, tiếp tục lười nhác: “Gì cũng được.”
“Vậy thì ngủ thêm nửa tiếng nữa, rồi dậy chạy bộ.”
“……”
Mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đồ Ngọc, anh hậm hực đạp hai cái, ôm chăn phủ lên mặt mình: “Anh không thèm yêu em nữa.”
Mục Phương Sinh trời sinh đã như vậy, mỗi khi chạy bộ thì nhe răng trợn mắt, lưng cong còng, Đồ Ngọc bên cạnh chỉ thiếu mỗi cái roi nhỏ để đánh vào anh nữa thôi.
“Chân, chân! Đừng nhún lên xuống, hại đầu gối, cổ, đừng rướn cổ! Thắt lưng thẳng lên—”
Mục Phương Sinh thở dốc trong tư thế sẵn sàng lao đầu xuống đất: “Anh…anh sắp đứt hơi rồi.”
Sau khi tắm xong, đến văn phòng, ngồi vào ghế làm việc rồi mà mồ hôi vẫn chưa ngừng chảy.
Anh lấy ổ cứng lưu trữ các đoạn livestream của Vương Hân Di ra, cắm vào máy tính, trong khi chờ tải, anh nhìn thấy những hạt mồ hôi nhỏ xíu rỉ ra từ lỗ chân lông trên cánh tay, bèn giơ tay lau một cái, rồi với điều khiển bật điều hòa lên.
Luồng không khí lạnh phả ra từng đợt.
Cơ thể mát lạnh dễ chịu, anh ngồi phịch xuống ghế hít thở điều hòa như phê thuốc. Chỉ mới được hưởng thụ vài chục giây, thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy mở.
Người bước vào phòng mà không gõ cửa chỉ có thể là Đồ Ngọc.
Cậu ngược tay đóng cửa, liếc nhìn máy điều hòa đang đặt ở chế độ làm mát 24 độ, rồi sải bước đi tới, cầm điều khiển tắt đi!
Tắt xong, Đồ Ngọc còn đưa tay sờ trán anh một cái: “Mồ hôi chưa ngừng thì không được bật điều hòa.”
Mục Phương Sinh: “Sao em biết anh bật điều hòa?”
“Cục nóng máy điều hòa trong phòng làm việc của anh treo trên tường ngoài cửa sổ, quay một cái là em nghe thấy ngay.”
Cảm giác như bị giáo viên bắt quả tang đang đọc truyện trong giờ học, bị cậu đè đầu cưỡi cổ ở mọi khía cạnh. Một chút tâm lý phản kháng nổi lên, anh vẫy tay gọi Đồ Ngọc lại, nghiêm nghị nói: “Lại đây.”
Đồ Ngọc bước đến gần, Mục Phương Sinh đặt hai tay lên thái dương làm “sừng bò”, cúi đầu húc húc vào eo Đồ Ngọc.
Húc mấy cái liền, Đồ Ngọc ôm lấy đầu anh, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trên bàn.
Anh vốn định đùa thêm chút nữa, nhưng thấy Đồ Ngọc không phối hợp, bèn bỏ “cặp sừng” xuống, cùng nhìn về phía màn hình: “Hửm?”
“Thiếu một ngày ở đây.” Đồ Ngọc chỉ vào dòng chữ đó.
Tất cả các ngày đều nối tiếp nhau, chỉ có tệp tin ngày 28 tháng 5 và 30 tháng 5 bị ngắt quãng một ngày.
——Cho dù có thiếu thì cũng phải thiếu ở đầu hoặc cuối.
Copy paste, trường hợp thiếu giữa chừng là rất hiếm.
Với cả, Vương Hân Di không bao giờ ngừng phát sóng, ngay cả khi bị ốm, cô ấy vẫn phát sóng suốt nửa tiếng để thông báo với người hâm mộ rằng mình bị ốm.
Chưa từng có lần nào cô đột ngột ngừng phát sóng mà không thông báo.
Mục Phương Sinh vội vàng bấm vào xem lại buổi phát sóng trực tiếp ngày 30 tháng 5, Đồ Ngọc bóp nhẹ vai anh: “Em về xem buổi phát sóng trực tiếp ngày 28 tháng 5, đừng bật điều hòa, em ngồi ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy đấy.”
Trong buổi phát sóng ngày 28 tháng 5, từ đầu đến cuối không hề có nhắc tới việc nghỉ phát sóng vào ngày hôm sau.
Ngày 30 tháng 5, không có một fan nào thắc mắc “Sao hôm qua không phát sóng?” Rõ ràng là hôm qua mọi thứ vẫn bình thường.
Mục Phương Sinh đã gọi cho nhà điều hành để xác nhận. Họ nói rằng họ nói rằng hệ thống thực sự có người đã xóa dữ liệu của ngày hôm đó, dữ liệu lưu trữ trong bộ nhớ đệm không thể khôi phục. Hơn nữa, một nền tảng lớn như vậy hầu như ngày nào cũng bị tin tặc tấn công, cho nên ngay cả khi xác định được IP đã xâm nhập để xóa dữ liệu phát sóng ngày 29 tháng 5 của Vương Hân Di, đó cũng chỉ là một địa chỉ ảo, không thể truy tìm nguồn gốc.
Tối hôm đó, Mục Phương Sinh cẩn thận xem lại buổi phát sóng ngày 30 tháng 5.
Gần cuối, một tin nhắn của một người hâm mộ hiện lên khiến anh phấn chấn tinh thần ——
“Vũ trụ vô địch: Hôm qua em tới nơi đó thật đáng sợ, tối nay dám ngủ một mình không, anh ôm em ngủ nha?”
“Vũ trụ vô địch” chính là tài khoản của Từ Hiểu Vũ.
Mấy ngày nay xem phát sóng liên tục, cộng lại chưa ngủ được bốn tiếng. Giờ đã tìm được manh mối, nhưng trong đầu có quá nhiều thứ, dù đã nằm trên giường mà Mục Phương Sinh vẫn không tài nào ngủ được.
Trên gối có tiếng sột soạt, trong phòng ngủ chưa bật đèn, dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Đồ Ngọc.
Cậu ngồi xuống cạnh anh, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu anh.
Từ trán đến sau đầu, rồi xuống cổ, theo sống cổ mà đẩy nhẹ nhàng, kỹ thuật rất thành thạo.
Mục Phương Sinh chưa bao giờ đi tiệm mát-xa nên cũng chẳng có gì để so sánh, chỉ cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng như được bàn tay ma thuật kia từ từ xoa dịu, cơ thể cũng dần trở nên dễ chịu.
Tưởng rằng cậu chỉ làm cho có lệ, nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà thằng nhóc này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Mục Phương Sinh xoay người, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu: “Mệt không?”
“Không mệt, kỹ thuật thế nào?”
“Tuyệt vời.” Im lặng một lúc, Mục Phương Sinh bỗng cười ngốc nghếch: “Em tốt thế này, sau này anh không cần dùng sừng bò để húc em nữa rồi.”
Đồ Ngọc: “Vậy em húc anh nhé?”
Năm phút sau.
“Sừng của em sai rồi, chỉ có thể dùng ngón trỏ, không dùng được ngón giữa!”
“Lần này.”
“Lần này ngón tay đúng, nhưng không phải như thế này. Em có thấy con bò lần nào chưa? Bò cúi đầu trước rồi mới lao tới… Ôi em ngốc thật đấy…”
“Đúng, anh thì thông minh nhất rồi, anh à học sinh giỏi trường trung học số 3 cơ mà.”
Mục Phương Sinh không nghĩ ra từ nào để đáp lại, liền dùng tay đè Đồ Ngọc xuống giường: “Ngủ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook