Cứ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ ở Hòa Trữ Cung, nhưng mà cuộc sống của y cũng không hề an ổn, Tư Không Vĩnh Minh luôn luôn tìm đến y gây phiền toái, Hoàng hậu cũng là mở một con mắt, nhắm một con mắt, chỉ cần không phải quá ầm ĩ, nàng cũng sẽ không trông nom. Mà Tư Không Vịnh Dạ cũng chẳng thèm để ý đến nó, nhưng Tư Không Vĩnh Minh lại đối với thái độ hờ hững của y càng thêm căm tức, ngày càng bắt nạt y tệ hại hơn, cho nên trên người Tư Không Vịnh Dạ lúc nào cũng có vết thương: có khi trên tay, có khi ở trên đùi, thường xuyên có vết xanh tím rất lớn, nghiêm trọng nhất chính là một lần Tư Không Vĩnh Minh cố ý cầm lấy dao gọt hoa quả cứa một vết rất dài trên cánh tay y, lúc ấy cánh tay y không ngừng chảy máu, làm người ở chỗ này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Bởi vì không dám gọi thái y, cuối cùng vẫn là một tiểu cung nữ làm sơ cứu, vội vội vàng vàng băng bó qua loa một phen mới xong việc. Vì thế, Hoàng hậu mới hung hăng răn dạy Tư Không Vĩnh Minh, hành vi của nó lúc này mới bớt phóng túng lại. Một tiểu cung nữ tâm địa thiện lương, luôn ở sau lưng đối xử với Tư Không Vịnh Dạ tốt lắm, có khi lấy được ít đồ ăn tốt cho y, có khi trộm lấy chút thuốc cho y bôi lên vết thương trên người.

Bất quá, có lần, một tiểu cung nữ đang lấy trộm đồ ăn, bị Hoàng hậu phát hiện, sau đó bị đánh đến gần như bỏ nửa cái mạng. Hơn nữa Hoàng hậu cũng lên tiếng, ai còn dám đối xử tốt với y, nghiêm trị không tha. Vì thế, tiểu cung nữ trước kia lén đối xử tốt với Tư Không Vịnh Dạ sợ hãi lọt vào đòn hiểm của Hoàng hậu, cho nên cũng không bảo mà lãnh đạm với Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Vịnh Dạ dần bị cô lập.

Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua , chỉ chớp mắt đã qua hai năm.

“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài Hòa Trữ Cung, tiếng la ngân nga của tổng quản thái giám truyền đến, mọi người trong Hòa Trữ Cung lập tức vào thế sẵn sàng nghênh đón, chờ Hoàng đế tiến vào.

“Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường.”

“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng.”

“Ân, bình thân.” Hoàng Thượng gật gật đầu.

“Phải rồi, Hoàng Thượng, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến chỗ của thần thiếp a.” Hoàng hậu cố ý làm bộ dáng tiểu nữ tử đang ghen, thẹn thùng nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, trong mắt nhu tình như nước, trên khóe miệng mỉm cười quyến rũ, cả người phong tình vạn chủng*.

“Ai ~~~.” Tư Không Viêm Lưu thở dài một hơi, xem nàng bộ dáng thiên kiều bá mị** như vậy, nhất thời nội tâm vui vẻ lên, nói: “Không phải trẫm không đến chỗ của ngươi, chính là gần đây biên cương chiến tranh không ngừng, trẫm đã bị chiến báo cùng tấu chương dồn dập đến sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa, ta không phải khi rảnh, vẫn đến chỗ của ngươi đấy sao?”

Hoàng hậu nghe xong lời này, lúc này mới vừa lòng, che miệng nở nụ cười.

“Đúng rồi, Vĩnh Minh đâu?” Hoàng đế tầm mắt nhìn xung quanh một lượt, mở miệng hỏi hoàng hậu.

“Nó còn đang ngủ mà.” Hoàng hậu nhìn dáng vẻ của hắn, nghĩ đến hắn muốn gặp Tư Không Vĩnh Minh, trong lòng lập tức vui vẻ vô cùng: “Không thì thiếp đi gọi nó dậy?”

Tư Không Viêm Lưu bởi vì chính vụ bận rộn, rất ít khi đến hậu cung, mỗi lần tới nơi này, luôn cùng với con trai thứ hai của mình tâm sự cả ngày, nhưng chỉ duy nhất có Tư Không Vĩnh Minh, đầu tiên là vì khi Hoàng thượng tới, hoàng hậu ép Tư Không Vịnh Dạ không được xuất hiện ở trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa chính bản thân y cũng đã quên mình là một hoàng tử ở nơi này, không ai nhắc đến y. Điều này làm cho hoàng hậu cực kì đắc ý, đối đãi với Tư Không Vịnh Dạ cũng càng thêm ác liệt hẳn lên, ngày tháng của Tư Không Vịnh Dạ cũng trôi qua càng gian nan hơn.

“Không cần, tiểu hài tử, để cho nó ngủ đi.” Tâm tình Tư Không Viêm Lưu khá là tốt, cũng không để ý Tư Không Vĩnh Minh ngủ thẳng giữa trưa còn chưa rời giường, có điều hắn vừa dứt lời, bên trong liền truyền ra thanh âm của Tư Không Vĩnh Minh.

“Hai người các ngươi, dùng sức kéo cho ta, xem nó về sau còn dám không làm chó của ta!”

Tư Không Viêm Lưu nghe xong lời này, nhất thời cảm thấy hết sức kỳ quái, vừa định hỏi hoàng hậu, lại phát hiện sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Hoàng ~ Hoàng Thượng!” Nhưng chỉ hoang mang trong nháy mắt thôi, hoàng hậu lập tức trở lại bình thường, có điều thanh âm lúc này lại run rẩy, để lộ ra rằng nội tâm của nàng giờ phút này đang hoang mang: “Vĩnh Minh hiện tại tựa hồ có chút không đúng lắm, thần thiếp đi xem.” Nói xong liền đứng dậy.

Tư Không Viêm Lưu xem nàng bộ dáng thất kinh, nhất thời có chút hồ nghi, vì thế mở miệng: “Đừng lo, nghe tiếng nó như vậy, hẳn là sẽ đi ra , chúng ta cứ ở chỗ này chờ đi, xem nó rốt cuộc đang làm cái trò gì.”

Môi hoàng hậu lập tức run rẩy, miễn cưỡng ngồi xuống: “Thần ~ thần thiếp biết rồi.” Bộ dáng khác thường này của nàng, càng khiến cho Hoàng đế hoài nghi, vì thế, Hoàng đế bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình, muốn xem bọn họ rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì ***.

Tuy rằng bộ dáng bình tĩnh, nhưng Hoàng hậu giờ phút này trong lòng cũng sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng.”Không biết Vĩnh Minh này lại làm khổ đứa con của tiện nhân kia như thế nào đây, tuy rằng nó là tội nhân, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, nếu để cho Hoàng Thượng thấy, chắc chắn sẽ giận dữ, nhất định không thể để cho hắn thấy.”

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu hướng tiểu cung nữ bên cạnh liếc mắt một cái, ý bảo nàng nghĩ biện pháp đi vào ngăn cản Tư Không Vĩnh Minh. Bất quá cảnh này đều không qua khỏi mắt của vị Hoàng đế vẫn như không chú ý chút nào đang ngồi bên cạnh.

“Hoàng Thượng, trà này đã nguội, nô tỳ đi vào đổi bình trà nóng cho ngài.” tiểu cung nữ được ra hiệu vội vàng thưa với Hoàng Thượng, cầm lấy ấm trà trên bàn, chuẩn bị hướng vào trong phòng.

“Bỏ đi, trời nóng nực, lạnh một chút cũng không sao.” Tư Không Viêm Lưu phất phất tay, ý bảo nàng buông ấm trà trong tay. Hiện tại hắn càng lúc càng ngạc nhiên, Hoàng hậu cứ sốt ruột như vậy, rốt cuộc muốn che giấu cái gì vậy.

Hoàng hậu cực lực ngăn chặn nội tâm trạng kinh hoảng và sợ hãi, nhưng lại không thể che dấu sắc mặt tái nhợt.

“Đồ tiện nhân kia, xem ngươi còn không nghe lời hay không, xem ngươi còn giả câm điếc hay không! Xem ta có gọi mẫu hậu lột da của ngươi ra không!” Thanh âm của Tư Không Vĩnh Minh càng lúc càng lớn, thanh âm sắc nhọn như kim, đâm vào màng tai mỗi người ở đây, trong giọng trẻ con nãi thanh nãi khí pha lẫn sự hung ác, khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Hoàng đế tối sầm mặt, hoàng hậu sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch ra.

“Mẫu hậu! Người tới giáo huấn tiện nhân này một chút! Nó luôn không để ý tới ta, còn có vẻ xem thường ta!” Tư Không Vĩnh Minh từ trong phòng bên cạnh đi ra, chưa nhìn thấy hoàng hậu đã bắt đầu nũng nịu.

“A! Phụ hoàng.” Tư Không Vĩnh Minh liếc mắt một cái nhìn thấy bênh cạnh là Tư Không Viêm Lưu, chạy thẳng tới bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn, hướng hắn làm nũng. Chẳng qua Tư Không Viêm Lưu không để ý đến nó, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì đi theo Tư Không Vĩnh Minh ra, còn có vài tiểu thái giám vẻ mặt cười xấu xa cùng Tư Không Vịnh Dạ bị bọn chúng trói cổ, kéo trên mặt đất.

“A! Hoàng Thượng cát tường!” Mấy tên thái giám đang hi hi ha ha vừa nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Hoàng Thượng, nhất thời sắc mặt trắng bệch, cả người phát run quỳ gối trên mặt đất.

Tư Không Viêm Lưu không để ý đến bọn chúng, hắn chính là nhìn Tư Không Vịnh Dạ trên mặt đất. Thực rõ ràng, y bị bọn chúng dùng dây thừng trói ở cổ kéo ra đây, giờ phút này hai tay y khó khăn bắt lấy cổ đang bị dây thừng xiết chặt, thống khổ giãy giụa , hé miệng đau đớn thở dốc, phát ra thanh âm “tê tê”, làm người nghe lo lắng cực độ, ánh mắt mở to, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn thở thành màu tím đỏ.

“Bang!” Chén trà trong tay Tư Không Viêm Lưu rơi xuống mặt đất thật mạnh, trên mặt Hoàng hậu hoàn toàn không có huyết sắc, vô lực ngã xuống ghế, xung quanh toàn bộ đám nô tài nhất thời đều sắc mặt tái nhợt, cả người phát run quỳ rạp xuống đất, chỉ có Tư Không Vĩnh Minh, tựa hồ còn không biết chuyện gì xảy ra, như trước mở to đôi mắt, giữ chặt tay Tư Không Viêm Lưu, vẫn không buông tha làm nũng: “Phụ hoàng! Ngươi giúp ta giáo huấn tên tiện nhân kia một chút. Hắn thật sự rất đáng ghét.” Thanh âm trẻ con khờ dại giống như một ngọn lửa vô hình, đốt cháy lòng Tư Không Viêm Lưu . Nhìn thân hình bé nhỏ bé trên mặt đất, thống khổ giãy giụa, Tư Không Viêm Lưu trong lòng bỗng nhiên đau đớn, không phải đau theo kiểu tê tâm liệt phế****, mà là giống như một tiểu đao vô hình chậm rãi cứa vào lòng hắn, không phải rất đau, nhưng làm cho hắn không thể hô hấp ~~~~

Hết chương thứ chín

Chú giải:

*phong tình vạn chủng: tớ tìm thấy nghĩa tiếng Anh là Charming (duyên dáng, yêu kiều) and Graceful (phong nhã, thanh nhã). (nguồn: chi.proz.com)

**Thiên kiều bá mị: [đang tìm nghĩa đúng nhất] đoán là tương tự như câu trên, khen vẻ đẹp của Hoàng hậu.

*** trong hồ lô bán thuốc gì: ý nói trong lòng đang nghĩ gì.

****Tê tâm liệt phế: [đang tìm nghĩa đúng nhất] dù vậy nghĩ là các bạn cũng đoán được phần nào nghĩa của nó rồi, tức ý chỉ kiểu đau đến chết đi được, giằng xéo tâm can, bla bla….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương