Người Yêu Tôi Là Nam Phụ
-
Chương 18: Ngăn Chặn Nguy Cơ
Tôi lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, được một lát thì có cảm giác ai đang vuốt tóc mình, tôi mở mắt ra thì thấy Thiên Khải đang ngồi cạnh mình, gương mặt anh ta có vẻ không tự nhiên lắm.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hơi ngạc nhiên vì bây giờ lẽ ra anh ta đang ở công ty chứ.
“Tôi nghỉ trưa được không?” Anh ta đáp gọn lỏn.
Tôi nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11 giờ nữa, đâu phải giờ nghỉ trưa, sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ.
Đang định hỏi anh ta thì bất ngờ, Lí Đô bước vào, tay còn đang cầm một hộp giữ nhiệt. Thấy tôi, anh ta vội vàng hỏi thăm:
“Cô Tuệ có sao không? Nghe cô nhập viện tôi hết cả hồn đấy!”
“Cảm ơn anh, tôi đỡ nhiều rồi, chắc ngày mai tôi xuất viện được rồi đấy”
“Vậy thì tốt quá rồi! Thôi cô ăn cháo đi!” Vừa nói anh ta vừa đưa hộp cháo cho tôi.
“Thơm quá! Anh mua ở đâu thế?” Vừa mở hộp ra, hương cháo thơm đã bay lên khiến tôi muốn chảy cả nước miếng.
“Hahaha, tôi có mua đâu, giám đốc nấu đấy chứ”.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Khải:
“Anh nấu khi nào thế, sáng nay anh không đi làm sao?”
“Giám đốc có đi làm chứ, nhưng được một lát thì lại chạy về nhà nấu cháo, anh ấy nói hôm nay không có tâm trạng làm việc” Lí Đô nhanh mồm nhanh miệng.
Thiên Khải trừng mắt với trợ lí của mình còn tôi trừng mắt nhìn Thiên Khải. Khó tin quá đi mất, con người cuồng làm việc này mà cũng có lúc không có tâm trạng để làm việc sao?
Đúng lúc này, Hà Hoa bước vào:
“Cô chủ ơi, bác sĩ sắp có dặn là một chút nữa sẽ quay lại kiểm tra một lần nữa đấy ạ”
“Cái gì! Kiểm tra nữa à?” Thật ra tôi không ngại việc kiểm tra sức khỏe mà cái chính là tôi không muốn Boss đụng mặt Liễu Thu Anh, tôi sợ anh ta sẽ bị sự dịu dàng ân cần của cô ta thu hút, nếu vậy thì bao công sức của tôi bấy lâu nay coi như đổ sông đổ bể hết.
Tôi giục anh ta:” Anh về công ty đi!”
“Hôm nay tôi hơi mệt, nghỉ làm một hôm vậy”
“Mệt thì về nhà mà ngủ đi, ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu” Tôi gấp gáp.
“Từ từ rồi tôi về, sao tôi có cảm giác cô đuổi tôi nhỉ?” Anh ta nhíu mày.
“Không có đâu, tại tôi lo cho long thể của anh thôi” Tôi cười gượng.
“Thôi được rồi cô ăn cháo đi, tôi về ngủ một chút, tối tôi sẽ quay lại”
Anh ta xoa đầu tôi một cái rồi đi ra ngoài cửa, Boss vừa đi thì nữ chính cũng vừa đến, trái tim đang treo lên của tôi cũng được thả xuống. Sau khi kiểm tra xong, thấy không có gì bất thường, tôi kêu Hà Hoa thu dọn xuất viện ngay trong ngày mặc dù cô bé đòi tôi phải ở lại thêm một đêm nữa để kiểm tra. Thế nhưng, tôi đã quyết định xuất viện ngay hôm nay vì nếu cứ nấn ná ở nơi này thì có lẽ tôi sẽ phát thêm bệnh tim mất, tôi biết tôi đang trốn tránh số phận, nhưng bây giờ tôi chưa đủ sức, tôi cần thời gian để chuẩn bị cho tất cả.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hơi ngạc nhiên vì bây giờ lẽ ra anh ta đang ở công ty chứ.
“Tôi nghỉ trưa được không?” Anh ta đáp gọn lỏn.
Tôi nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11 giờ nữa, đâu phải giờ nghỉ trưa, sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ.
Đang định hỏi anh ta thì bất ngờ, Lí Đô bước vào, tay còn đang cầm một hộp giữ nhiệt. Thấy tôi, anh ta vội vàng hỏi thăm:
“Cô Tuệ có sao không? Nghe cô nhập viện tôi hết cả hồn đấy!”
“Cảm ơn anh, tôi đỡ nhiều rồi, chắc ngày mai tôi xuất viện được rồi đấy”
“Vậy thì tốt quá rồi! Thôi cô ăn cháo đi!” Vừa nói anh ta vừa đưa hộp cháo cho tôi.
“Thơm quá! Anh mua ở đâu thế?” Vừa mở hộp ra, hương cháo thơm đã bay lên khiến tôi muốn chảy cả nước miếng.
“Hahaha, tôi có mua đâu, giám đốc nấu đấy chứ”.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Khải:
“Anh nấu khi nào thế, sáng nay anh không đi làm sao?”
“Giám đốc có đi làm chứ, nhưng được một lát thì lại chạy về nhà nấu cháo, anh ấy nói hôm nay không có tâm trạng làm việc” Lí Đô nhanh mồm nhanh miệng.
Thiên Khải trừng mắt với trợ lí của mình còn tôi trừng mắt nhìn Thiên Khải. Khó tin quá đi mất, con người cuồng làm việc này mà cũng có lúc không có tâm trạng để làm việc sao?
Đúng lúc này, Hà Hoa bước vào:
“Cô chủ ơi, bác sĩ sắp có dặn là một chút nữa sẽ quay lại kiểm tra một lần nữa đấy ạ”
“Cái gì! Kiểm tra nữa à?” Thật ra tôi không ngại việc kiểm tra sức khỏe mà cái chính là tôi không muốn Boss đụng mặt Liễu Thu Anh, tôi sợ anh ta sẽ bị sự dịu dàng ân cần của cô ta thu hút, nếu vậy thì bao công sức của tôi bấy lâu nay coi như đổ sông đổ bể hết.
Tôi giục anh ta:” Anh về công ty đi!”
“Hôm nay tôi hơi mệt, nghỉ làm một hôm vậy”
“Mệt thì về nhà mà ngủ đi, ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu” Tôi gấp gáp.
“Từ từ rồi tôi về, sao tôi có cảm giác cô đuổi tôi nhỉ?” Anh ta nhíu mày.
“Không có đâu, tại tôi lo cho long thể của anh thôi” Tôi cười gượng.
“Thôi được rồi cô ăn cháo đi, tôi về ngủ một chút, tối tôi sẽ quay lại”
Anh ta xoa đầu tôi một cái rồi đi ra ngoài cửa, Boss vừa đi thì nữ chính cũng vừa đến, trái tim đang treo lên của tôi cũng được thả xuống. Sau khi kiểm tra xong, thấy không có gì bất thường, tôi kêu Hà Hoa thu dọn xuất viện ngay trong ngày mặc dù cô bé đòi tôi phải ở lại thêm một đêm nữa để kiểm tra. Thế nhưng, tôi đã quyết định xuất viện ngay hôm nay vì nếu cứ nấn ná ở nơi này thì có lẽ tôi sẽ phát thêm bệnh tim mất, tôi biết tôi đang trốn tránh số phận, nhưng bây giờ tôi chưa đủ sức, tôi cần thời gian để chuẩn bị cho tất cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook