Người Nối Nghiệp Chân Chính
-
Chương 83
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P83)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 31: Hộ ngoan cố lộ mặt
Lợi ích với doanh nhân cũng giống xương sườn với chó, chẳng sợ miếng xương sườn này dính tí bụi đất, chỉ cần nhiều thịt là vẫn có thể sinh ra sức hấp dẫn to lớn với con chó.
Chưa đầy hai ngày, Phương Triết chủ động hẹn Soái Ninh ở câu lạc bộ riêng của anh ta luôn. Đây là lần đầu tiên sau ba năm, hai người gặp riêng nhau, không khí nghiêm trọng cứng nhắc, na ná hai nước đối địch đi đàm phán hòa bình.
Soái Ninh cảm thấy Phương Triết miễn cưỡng tính là bên bị hại, không chấp anh ta tỏ ra tự cao tự đại, thái độ vẫn thân thiện như trong bữa tiệc từ thiện hôm trước. Nghe câu chế nhạo rằng “Chẳng phải ba cô kêu cô đừng qua lại với nhà tôi rồi à? Sao cô cứ bám riết bà xã tôi?”, cô vẫn vui vẻ đấu dịu.
“Đó là ba em cảm thấy trước đây em có lỗi với anh, sợ em lại bày trò nghịch ngu làm ổng bị mất mặt lây, tuyệt đối không có ý nhằm vào nhà họ Phương đâu.”
Ba câu nói hay có thể xuyên thủng sắt, cô hiền hòa thân thiện, Phương Triết tất nhiên cũng đối xử tương tự, trước hết e dè cảm ơn: “Nghe nói cô giúp bố vợ anh giải quyết một mối phiền toái lớn, cảm ơn nhiều.”
Soái Ninh cười nói: “Tiểu Triết ca đừng khách khí, hai nhà chúng ta giao du qua nhiều thế hệ, giúp nhau chút việc không đáng gì. Em cũng có việc muốn học hỏi anh, An An đã nói với anh rồi nhỉ, mảnh đất ở Đông Hưng đó…”
Cô không muốn dây dưa với giai này, tính đi thẳng vào vấn đề.
Phương Triết thấy cái vẻ õng ẹo giả tạo của cô liền lên cơn tức. Quan hệ của hai người trước đây đã chính thức tan tành, nhưng mảnh vỡ vấy bẩn quá mức, không dọn dẹp thích đáng thì khó mở ra chương mới.
“Cô biết hai nhà chúng ta giao tình nhiều thế hệ mà lúc trước còn đối xử với anh như vậy.”
Bá đạo tổng tài trong hiện thực khác xa trong tiểu thuyết, không tồn tại dạng đầu óc chỉ nghĩ chuyện tình yêu. Phương Triết từng yêu Soái Ninh nhưng sớm đã quên, khó chịu mãi là vì lòng tự trọng quý giá bị giẫm đạp bừa bãi.
Cảm xúc của Soái Ninh giống như ô tô nổ lốp, buộc phải giảm tốc độ phanh gấp. Đối phương khăng khăng tính toán nợ cũ, cô đành phải chiều theo, mở ra bộ lọc trong đầu, chờ đợi lời oán trách của anh ta.
Thấy cô im lặng, Phương Triết không nể nang gì, bắt đầu oanh tạc: “Cô không muốn lấy anh thì có thể nói thẳng với anh, anh cũng không đến nỗi phải cưới cô bằng được, chuyện hoàn toàn có thể thương lượng giải quyết. Nhưng cô làm gì nào? Cố ý rêu rao tô đậm cái tác phong sinh hoạt buông thả đó của cô, làm cho họ hàng bạn bè đều nhìn thấy trò hề của cô, có biết sau lưng họ chê cười anh thế nào không? Suýt nữa thì cưới một con lẳng lơ dâm dật, thời gian đó anh chính là trò cười của người trong giới.”
Soái Ninh ưu tiên mưu lợi, vốn không tính cãi lại, nhưng chuyện liên quan đến danh dự, lợi ích cũng đứng sang một bên, xen mồm oán trách: “Tiểu Triết ca, đối tượng kết hôn chơi ngưu lang chút, với anh đã là chuyện vô cùng nhục nhã. Vậy anh bây giờ suốt ngày ong bướm vo ve bên ngoài, cũng là sỉ nhục nghiêm trọng với An An. Theo như em biết cổ chưa từng oán trách gì anh. Suy bụng ta ra bụng người, anh cảm thấy chuyện này dễ nói xong hay sao?”
Phương Triết bị cô đánh bất ngờ mặt trái, viên đạn tắc lại, nghẹn đỏ cả mặt, cãi chày cãi cối: “Khác biệt nam nữ, trong chuyện này đàn ông với phụ nữ không giống nhau.”
“Là người cả, sao lại không giống nhau? Bởi vì đàn ông ngoại tình rất thường gặp nên biến thành đa số tức là chính nghĩa, phổ biến tức là hợp lý? Hồi trước em không nói cho anh biết ý định cự hôn (cự tuyệt hôn nhân) là em không đúng, nhưng góc độ anh chỉ trích em cũng hơi bị lệch đi. Không thể tuyệt đối trung thành với người phối ngẫu thì cứ thành thật thừa nhận chính mình đức hạnh kém cỏi, làm gì còn khăng khăng nhấn mạnh chính chuyên? Làm người bị hại hoàn mỹ không tì vết sẽ khiến anh càng thêm tự tin khi phê phán em? Trình độ giáo dục của anh cao hơn hẳn người thường mà trình độ tư tưởng lại lạc hậu thật sự.”
Cô giống như một phần mềm diệt virus siêu mạnh, có thể chống đỡ hết thảy những khái niệm không phù hợp quan niệm của cô.
Phương Triết lâu rồi không nghe cô lý luận, giống như cách mấy năm lại lần nữa nếm món đậu phụ thối, sinh ra cảm giác ghét bỏ trộn lẫn thú vị đầy mới mẻ, giận đến bật cười: “Cô vẫn có cái thói không chịu thua ai này, chúng ta không lấy nhau, thật đến phải cảm ơn cô thương tình buông tha.”
Soái Ninh đã lên cơn lầy thì lời nói xấu kiểu gì cũng có thể tiếp thu hết, tươi roi rói nói: “Em biết hai chúng mình không hợp, lúc trước quyết định làm kiểu này chính là muốn đem sai lầm ôm về phía mình, miễn cho hai bác bên nhà trách cứ anh.”
“Hừ, nói thế tức là anh còn phải cảm ơn cô? Cũng đúng, từ khi cô lên mạng lộ mặt gây chuyện, mẹ anh thường bảo may mà hồi trước không rước cô về làm con dâu, nếu không thì nhà họ Phương ngập trong tai họa rồi.”
“Hơ hơ, nếu là cảm ơn thì phải lấy ra chút thiện chí chứ ạ? Mảnh đất ở Đông Hưng kia tóm lại là anh muốn hay không?”
Soái Ninh hiện nguyên hình, dáng vẻ còn kênh kiệu hơn Phương Triết.
Hôm nay cô đến để giới thiệu mối làm ăn kiếm tiền, không phải cầu cạnh anh ta, không cần thiết phải nhún nhường đối phương quá mức.
Phương Triết đối diện với cô hai giây, chưa thấy trong mắt cô có dấu hiệu mềm đi, cười hừ hừ chế nhạo: “Đây là thái độ cầu cạnh người khác của cô?”
Soái Ninh lộ ra nụ cười lạnh còn tinh vi hơn: “Là người hiểu biết cả, cũng đừng cố làm ra vẻ, anh điều tra về mảnh đất kia rồi chứ gì? Tiền bày ra đó rồi, kiếm hay không chính anh quyết định.”
“Cô tính toán cũng giỏi đấy, xúi giục Viễn Hằng bọn anh tóm lấy mảnh đất kia, công trình của cô nhờ đấy mà lên giá.”
“Em đúng là muốn mượn bếp lò bên anh sưởi ấm, nhưng anh không cho mượn em cũng chẳng chết rét.”
Soái Ninh châm thuốc xong nhíu mày, căm tức tuôn xả: “Nói thật nha, nếu không phải dượng em cứ gièm pha với ba, chắn đường em, dự án ngon vậy em cũng nuốt trọn luôn, sao lại chừa cho người ngoài chứ. Nghe nói Quảng Hạ đã đi đăng ký đấu giá, ông chủ Từ của họ ánh mắt thế nào anh hẳn là rõ rồi, người bình thường tranh nhau chẳng kịp, anh còn ở đây lèo nhèo với em.”
“Đã có Quảng Hạ cô còn tìm Viễn Hằng nhà anh làm gì? Thực lực của chúng nó cũng không tệ mà.”
“Anh vờ vịt gì đấy? Quảng Hạ giành đất thì còn được, tiêu chuẩn thi công dở khiếp hồn, mấy năm nay một đống vấn đề về chất lượng căn hộ. Nếu không phải thấy chúng nó có khả năng kéo tụt em xuống, em cũng chẳng đến mức phải mật báo với anh. Trả lời nhanh một câu đi, anh không muốn thì em trực tiếp đi tìm bác Phương, gừng càng già càng cay, đến lúc đó ổng mắng anh phản ứng chậm đần thì đừng trách em.”
Ngay đêm hôm nghe nói việc này, Phương Triết đã sai người tìm hiểu tài liệu liên quan, anh ta yêu cơ hội làm ăn cuồng nhiệt hơn yêu sắc đẹp, chỉ là có Soái Ninh chen vào giữa quá ngứa ngáy, lấy đất vô hình trung lại thiếu cô một món nợ tình nghĩa, cần thiết tỏ vẻ tí.
“Thị trường Đông Hưng đã được khai thác gần hết rồi, bên anh giờ mới nhảy vào thì muộn quá.”
Soái Ninh không hề hoang mang, nói tiếp: “Trái cây chín muộn cũng ngọt lắm á, ngoại thành phía nam Đông Hưng chỉ còn mảnh đất đó đẹp nhất, đầu tư thành khu dân cư xa hoa chính là công trình chốt hạ cho khu phía nam, căn bản không cần lo bán.”
“Nhưng đất đang được định giá cao quá, nếu là 4,5 tỷ thật, áp lực đầu tư cũng quá lớn. Mấy năm nay chính sách chặt, khoảng chừa cho giá nhà tăng lên đã rất nhỏ.”
“Tiến trình đô thị hóa còn đang đẩy mạnh, Đông Hưng khởi động muộn hơn so với các đô thị loại 2 khác. Sau này quy mô thành phố sẽ còn mở rộng hơn nữa. Thước Châu chẳng phải sắp lên quận hay sao? Giá nhà khu vực đó chắc chắn sẽ tiếp tục tăng, đặc biệt là phía nam thành phố, là khu vực trung tâm phát triển thành phố tương lai. Chỉ mấy năm sau giá nhà sẽ ngang giá trung tâm luôn.”
Soái Ninh leo lẻo gì, Phương Triết đã đoán trước trong lòng, nhưng tinh anh trên thương trường không chịu từ bỏ sự gian trá, cười nói: “Cô có khen đến ba hoa chích chòe cũng không ăn thua, khoản đầu tư lớn vậy anh còn phải khảo sát thực tế đã.”
“Được thôi, vậy giờ đi luôn.”
Soái Ninh búng tay một cái, đứng dậy lôi kéo.
“Bây giờ?”
“Đúng vậy, rèn sắt phải tranh thủ lúc còn nóng, em còn chưa ngồi máy bay riêng của anh bao giờ nè, mau đi thôi.”
Phương Triết còn bận sững sờ, đã bị cô túm mạnh lên. Gái này khỏe như vâm, cử chỉ còn thô lỗ, nếu đúng là con ruột Soái Quan Vũ, vô cùng có khả năng là mang gien đột biến.
(Hết phần 83, xin mời đón đọc phần 84. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 31: Hộ ngoan cố lộ mặt
Lợi ích với doanh nhân cũng giống xương sườn với chó, chẳng sợ miếng xương sườn này dính tí bụi đất, chỉ cần nhiều thịt là vẫn có thể sinh ra sức hấp dẫn to lớn với con chó.
Chưa đầy hai ngày, Phương Triết chủ động hẹn Soái Ninh ở câu lạc bộ riêng của anh ta luôn. Đây là lần đầu tiên sau ba năm, hai người gặp riêng nhau, không khí nghiêm trọng cứng nhắc, na ná hai nước đối địch đi đàm phán hòa bình.
Soái Ninh cảm thấy Phương Triết miễn cưỡng tính là bên bị hại, không chấp anh ta tỏ ra tự cao tự đại, thái độ vẫn thân thiện như trong bữa tiệc từ thiện hôm trước. Nghe câu chế nhạo rằng “Chẳng phải ba cô kêu cô đừng qua lại với nhà tôi rồi à? Sao cô cứ bám riết bà xã tôi?”, cô vẫn vui vẻ đấu dịu.
“Đó là ba em cảm thấy trước đây em có lỗi với anh, sợ em lại bày trò nghịch ngu làm ổng bị mất mặt lây, tuyệt đối không có ý nhằm vào nhà họ Phương đâu.”
Ba câu nói hay có thể xuyên thủng sắt, cô hiền hòa thân thiện, Phương Triết tất nhiên cũng đối xử tương tự, trước hết e dè cảm ơn: “Nghe nói cô giúp bố vợ anh giải quyết một mối phiền toái lớn, cảm ơn nhiều.”
Soái Ninh cười nói: “Tiểu Triết ca đừng khách khí, hai nhà chúng ta giao du qua nhiều thế hệ, giúp nhau chút việc không đáng gì. Em cũng có việc muốn học hỏi anh, An An đã nói với anh rồi nhỉ, mảnh đất ở Đông Hưng đó…”
Cô không muốn dây dưa với giai này, tính đi thẳng vào vấn đề.
Phương Triết thấy cái vẻ õng ẹo giả tạo của cô liền lên cơn tức. Quan hệ của hai người trước đây đã chính thức tan tành, nhưng mảnh vỡ vấy bẩn quá mức, không dọn dẹp thích đáng thì khó mở ra chương mới.
“Cô biết hai nhà chúng ta giao tình nhiều thế hệ mà lúc trước còn đối xử với anh như vậy.”
Bá đạo tổng tài trong hiện thực khác xa trong tiểu thuyết, không tồn tại dạng đầu óc chỉ nghĩ chuyện tình yêu. Phương Triết từng yêu Soái Ninh nhưng sớm đã quên, khó chịu mãi là vì lòng tự trọng quý giá bị giẫm đạp bừa bãi.
Cảm xúc của Soái Ninh giống như ô tô nổ lốp, buộc phải giảm tốc độ phanh gấp. Đối phương khăng khăng tính toán nợ cũ, cô đành phải chiều theo, mở ra bộ lọc trong đầu, chờ đợi lời oán trách của anh ta.
Thấy cô im lặng, Phương Triết không nể nang gì, bắt đầu oanh tạc: “Cô không muốn lấy anh thì có thể nói thẳng với anh, anh cũng không đến nỗi phải cưới cô bằng được, chuyện hoàn toàn có thể thương lượng giải quyết. Nhưng cô làm gì nào? Cố ý rêu rao tô đậm cái tác phong sinh hoạt buông thả đó của cô, làm cho họ hàng bạn bè đều nhìn thấy trò hề của cô, có biết sau lưng họ chê cười anh thế nào không? Suýt nữa thì cưới một con lẳng lơ dâm dật, thời gian đó anh chính là trò cười của người trong giới.”
Soái Ninh ưu tiên mưu lợi, vốn không tính cãi lại, nhưng chuyện liên quan đến danh dự, lợi ích cũng đứng sang một bên, xen mồm oán trách: “Tiểu Triết ca, đối tượng kết hôn chơi ngưu lang chút, với anh đã là chuyện vô cùng nhục nhã. Vậy anh bây giờ suốt ngày ong bướm vo ve bên ngoài, cũng là sỉ nhục nghiêm trọng với An An. Theo như em biết cổ chưa từng oán trách gì anh. Suy bụng ta ra bụng người, anh cảm thấy chuyện này dễ nói xong hay sao?”
Phương Triết bị cô đánh bất ngờ mặt trái, viên đạn tắc lại, nghẹn đỏ cả mặt, cãi chày cãi cối: “Khác biệt nam nữ, trong chuyện này đàn ông với phụ nữ không giống nhau.”
“Là người cả, sao lại không giống nhau? Bởi vì đàn ông ngoại tình rất thường gặp nên biến thành đa số tức là chính nghĩa, phổ biến tức là hợp lý? Hồi trước em không nói cho anh biết ý định cự hôn (cự tuyệt hôn nhân) là em không đúng, nhưng góc độ anh chỉ trích em cũng hơi bị lệch đi. Không thể tuyệt đối trung thành với người phối ngẫu thì cứ thành thật thừa nhận chính mình đức hạnh kém cỏi, làm gì còn khăng khăng nhấn mạnh chính chuyên? Làm người bị hại hoàn mỹ không tì vết sẽ khiến anh càng thêm tự tin khi phê phán em? Trình độ giáo dục của anh cao hơn hẳn người thường mà trình độ tư tưởng lại lạc hậu thật sự.”
Cô giống như một phần mềm diệt virus siêu mạnh, có thể chống đỡ hết thảy những khái niệm không phù hợp quan niệm của cô.
Phương Triết lâu rồi không nghe cô lý luận, giống như cách mấy năm lại lần nữa nếm món đậu phụ thối, sinh ra cảm giác ghét bỏ trộn lẫn thú vị đầy mới mẻ, giận đến bật cười: “Cô vẫn có cái thói không chịu thua ai này, chúng ta không lấy nhau, thật đến phải cảm ơn cô thương tình buông tha.”
Soái Ninh đã lên cơn lầy thì lời nói xấu kiểu gì cũng có thể tiếp thu hết, tươi roi rói nói: “Em biết hai chúng mình không hợp, lúc trước quyết định làm kiểu này chính là muốn đem sai lầm ôm về phía mình, miễn cho hai bác bên nhà trách cứ anh.”
“Hừ, nói thế tức là anh còn phải cảm ơn cô? Cũng đúng, từ khi cô lên mạng lộ mặt gây chuyện, mẹ anh thường bảo may mà hồi trước không rước cô về làm con dâu, nếu không thì nhà họ Phương ngập trong tai họa rồi.”
“Hơ hơ, nếu là cảm ơn thì phải lấy ra chút thiện chí chứ ạ? Mảnh đất ở Đông Hưng kia tóm lại là anh muốn hay không?”
Soái Ninh hiện nguyên hình, dáng vẻ còn kênh kiệu hơn Phương Triết.
Hôm nay cô đến để giới thiệu mối làm ăn kiếm tiền, không phải cầu cạnh anh ta, không cần thiết phải nhún nhường đối phương quá mức.
Phương Triết đối diện với cô hai giây, chưa thấy trong mắt cô có dấu hiệu mềm đi, cười hừ hừ chế nhạo: “Đây là thái độ cầu cạnh người khác của cô?”
Soái Ninh lộ ra nụ cười lạnh còn tinh vi hơn: “Là người hiểu biết cả, cũng đừng cố làm ra vẻ, anh điều tra về mảnh đất kia rồi chứ gì? Tiền bày ra đó rồi, kiếm hay không chính anh quyết định.”
“Cô tính toán cũng giỏi đấy, xúi giục Viễn Hằng bọn anh tóm lấy mảnh đất kia, công trình của cô nhờ đấy mà lên giá.”
“Em đúng là muốn mượn bếp lò bên anh sưởi ấm, nhưng anh không cho mượn em cũng chẳng chết rét.”
Soái Ninh châm thuốc xong nhíu mày, căm tức tuôn xả: “Nói thật nha, nếu không phải dượng em cứ gièm pha với ba, chắn đường em, dự án ngon vậy em cũng nuốt trọn luôn, sao lại chừa cho người ngoài chứ. Nghe nói Quảng Hạ đã đi đăng ký đấu giá, ông chủ Từ của họ ánh mắt thế nào anh hẳn là rõ rồi, người bình thường tranh nhau chẳng kịp, anh còn ở đây lèo nhèo với em.”
“Đã có Quảng Hạ cô còn tìm Viễn Hằng nhà anh làm gì? Thực lực của chúng nó cũng không tệ mà.”
“Anh vờ vịt gì đấy? Quảng Hạ giành đất thì còn được, tiêu chuẩn thi công dở khiếp hồn, mấy năm nay một đống vấn đề về chất lượng căn hộ. Nếu không phải thấy chúng nó có khả năng kéo tụt em xuống, em cũng chẳng đến mức phải mật báo với anh. Trả lời nhanh một câu đi, anh không muốn thì em trực tiếp đi tìm bác Phương, gừng càng già càng cay, đến lúc đó ổng mắng anh phản ứng chậm đần thì đừng trách em.”
Ngay đêm hôm nghe nói việc này, Phương Triết đã sai người tìm hiểu tài liệu liên quan, anh ta yêu cơ hội làm ăn cuồng nhiệt hơn yêu sắc đẹp, chỉ là có Soái Ninh chen vào giữa quá ngứa ngáy, lấy đất vô hình trung lại thiếu cô một món nợ tình nghĩa, cần thiết tỏ vẻ tí.
“Thị trường Đông Hưng đã được khai thác gần hết rồi, bên anh giờ mới nhảy vào thì muộn quá.”
Soái Ninh không hề hoang mang, nói tiếp: “Trái cây chín muộn cũng ngọt lắm á, ngoại thành phía nam Đông Hưng chỉ còn mảnh đất đó đẹp nhất, đầu tư thành khu dân cư xa hoa chính là công trình chốt hạ cho khu phía nam, căn bản không cần lo bán.”
“Nhưng đất đang được định giá cao quá, nếu là 4,5 tỷ thật, áp lực đầu tư cũng quá lớn. Mấy năm nay chính sách chặt, khoảng chừa cho giá nhà tăng lên đã rất nhỏ.”
“Tiến trình đô thị hóa còn đang đẩy mạnh, Đông Hưng khởi động muộn hơn so với các đô thị loại 2 khác. Sau này quy mô thành phố sẽ còn mở rộng hơn nữa. Thước Châu chẳng phải sắp lên quận hay sao? Giá nhà khu vực đó chắc chắn sẽ tiếp tục tăng, đặc biệt là phía nam thành phố, là khu vực trung tâm phát triển thành phố tương lai. Chỉ mấy năm sau giá nhà sẽ ngang giá trung tâm luôn.”
Soái Ninh leo lẻo gì, Phương Triết đã đoán trước trong lòng, nhưng tinh anh trên thương trường không chịu từ bỏ sự gian trá, cười nói: “Cô có khen đến ba hoa chích chòe cũng không ăn thua, khoản đầu tư lớn vậy anh còn phải khảo sát thực tế đã.”
“Được thôi, vậy giờ đi luôn.”
Soái Ninh búng tay một cái, đứng dậy lôi kéo.
“Bây giờ?”
“Đúng vậy, rèn sắt phải tranh thủ lúc còn nóng, em còn chưa ngồi máy bay riêng của anh bao giờ nè, mau đi thôi.”
Phương Triết còn bận sững sờ, đã bị cô túm mạnh lên. Gái này khỏe như vâm, cử chỉ còn thô lỗ, nếu đúng là con ruột Soái Quan Vũ, vô cùng có khả năng là mang gien đột biến.
(Hết phần 83, xin mời đón đọc phần 84. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook