Người Định Hình Tâm Lý
-
Chương 46: Mộc Thất, Mộc Thất (2)
Edit + Beta: Queenie_Sk
“Sao vậy?” Mộc Thất thấy vẻ mặt Mai Tư Lễ khá nghiêm túc, cô cảm giác có việc quan trọng sắp xảy ra.
Mai Tư Lễ ngẩng đầu, đứng thẳng người, bỏ chân Mộc Thất đang gác trên sofa xuống, ngồi ngay ngắn. Anh nắm tay Mộc Thất, dường như đã hạ quyết tâm, đôi mắt nhìn thẳng Mộc Thất, lên tiếng: “Mộc Thất, trước đây anh giấu em một vài việc. Anh cho rằng đó là việc tốt, nhưng anh cảm thấy nếu em không biết chuyện thì người chịu thương tổn nhiều nhất vẫn là em.”
Mộc Thất: “Chuyện gì? Liên quan đến em ư?”
Mai Tư Lễ thở hắt ra một hơi: “Em còn nhớ có một lần em nhờ anh thôi miên em không?”
Mộc Thất gật đầu: “Em nhớ, là lần Hạ Quân mất tích, em mất đi ký ức một tiếng trước đó nên nhờ anh thôi miên để giúp em tìm về đoạn trí nhớ kia.”
“Lúc đó anh không tìm được, điểm ấy anh không lừa em. Thế nhưng, trong lần đó anh phát hiện một vài vấn đề lại không nói cho em biết… Thật ra em phân liệt ra một nhân cách khác.”
Nhân cách phân liệt? Từ ngữ này với Mộc Thất mà nói chẳng có gì xa lạ, cô hiểu rõ chứng bệnh này, cô cũng từng bắt được hung thủ mắc chứng phân liệt; tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ có một ngày nó sẽ xảy ra với mình. Sau vài giây kinh hãi, Mộc Thất quay trở về nét bình tĩnh thường ngày, không đau lòng, không tuyệt vọng, cô từ từ chấp nhận, cô nhớ đến đoạn ký ức bị mất kia, liền hỏi Mai Tư Lễ: “Do vậy một tiếng đồng hồ đó thật ra là nhân cách thứ hai của em đúng không?”
Những hình ảnh kỳ quái đã qua đi chợt xuất hiện lại trong đầu Mộc Thất, đã có đáp án cho tất cả: cô không thích ăn đồ ngọt nhưng đôi khi phát hiện ly cà phê của mình bỏ rất nhiều đường, có đôi lúc cô chợt hoảng hốt khi phát hiện mình đứng ở trước cổng nhưng lại không biết mình sẽ đi đâu. Khi ấy cô vốn nghĩ là do tinh thần quá áp lực nên mới hay quên như thế, vậy mà… không ngờ rằng là do cô bị bệnh.
Thấy Mộc Thất bình tĩnh như vậy lại càng khiến Mai Tư Lễ thêm bất an: “Mộc Thất…”
Mộc Thất biết Mai Tư Lễ lo lắng cho cô, trước đây anh không nói là do sợ cô không chấp nhận được, cô khẽ cười, lắc đầu: “Em không sao, em biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua cũng như vậy sao?”
Sáng nay cô phát hiện mình nằm nhoài ở thành giường, lúc ấy chỉ nghĩ do ngủ say nên ngã xuống, giờ ngẫm lại mới biết khả năng là nhân cách thứ hai tạm thời chi phối cơ thể cô trong khoảng thời gian đó.
Mai Tư Lễ gật đầu: “Điều anh lo lắng chính là nhân cách thứ hai của em cực kỳ không ổn định. “Cô ấy” ảo tưởng ra một người đàn ông tên Thôi Hình, nhưng ngày hôm qua “cô ấy” phát hiện ra sự thật này nên không kiềm chế được, nhốt mình trong nhà, nên hôm nay em mới thấy mắt mình sưng lên như vậy.”
“Thôi Hình?” Mộc Thất lặp lại cái tên xa lạ này.
Mai Tư Lễ hỏi cô: “Em từng nghe cái tên này chưa?”
Mộc Thất lắc đầu: “Không! Chưa từng nghe!”
Mai Tư Lễ giải thích rõ hơn: “Trong lần thôi miên kia, em kể lại trong khoảng thời gian em nằm viện sau vụ tai nạn có một người đàn ông từng đến thăm em nhưng em không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn. Anh nghi khả năng hắn là chính người biến em thành thế này.”
Mộc Thất suy nghĩ một chút, hiểu được ý của anh: “Anh cho rằng chính hắn là người tạo ra nhân cách thứ hai của em.”
Mai Tư Lễ đáp lời: “Dùng phương thức thôi miên đúng là có thể làm được điều này, nhưng anh không tra ra được tư liệu của người đàn ông có cái tên Thôi Hình này. Vì vậy, anh nghĩ hắn dùng thân phận giả. Hơn nữa trong khi thôi miên em hắn đặt cho em một mệnh lệnh, khi anh tiến hành thôi miên em và nhắc đến cái tên này em cực liệt chống cự và tâm trạng không ổn định. Hiện tại anh vẫn chưa có cách nào phá giải được thôi miên của hắn.”
“Tại sao hắn lại đối xử với em như thế?” Mộc Thất không hiểu được.
Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, cha là giáo viên, mẹ là chuyên gia tâm lý tội phạm. Cha mẹ cô đối xử với mọi người đều rất hiền lành, chan hòa, chưa xảy ra tranh cãi với bất kỳ ai, mãi cho đến khi xảy ra vụ tai nạn giao thông kia, cô mới mất đi tất cả.
Mai Tư Lễ nắm tay cô, nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi này: “Mộc Thất! Có một chuyện anh muốn nói thêm với em, vừa rồi anh đi tìm đội trưởng đội hình sự của em…. Anh…. anh muốn bọn họ điều tra lại vụ tai nạn của cha mẹ em năm đó.”
Mộc Thất sửng sốt, “Cha mẹ em… anh… anh nghi ngờ vụ đó không phải là vô tình?” Nhớ đến chuyện năm xưa, tim Mộc Thất đau nhói, nhưng mà… làm sao có thể như vậy được?
Mai Tư Lễ cũng không đành lòng để Mộc Thất phải nhớ lại những đau thương năm ấy, nhưng muốn tìm ra sự thật anh cho rằng nhất định phải điều tra rõ ràng, “Vì người đàn ông kia xuất hiện ngay sau khoảng thời gian đó. Anh cho rằng đây không phải là trùng hợp mà là rất cần thiết.”
Thật sự tai nạn giao thông đó cô chỉ nhớ một cách mơ hồ, phần nhiều là do chứng PTSD nên cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Ký ức chỉ tồn tại khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, biết được việc cha mẹ đã qua đời. Cô chưa từng nghi ngờ vụ tai nạn đó là do có người cố tình gây ra, chưa bao giờ nghĩ đến vì ngay thời điểm đó cảnh sát cũng kết luận là chuyện ngoài ý muốn.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang cuộn chặt, trong lòng ngổn ngang. Cô vừa muốn biết sự thật vừa không muốn đối diện với sự thật tàn nhẫn, “Do vậy đội trưởng đồng ý sẽ điều tra lại vụ án của cha mẹ em?”
Mai Tư Lễ nắm tay cô, “Đúng, Mộc Thất. Anh xin lỗi đã lừa em.”
Bản thân Mai Tư Lễ cũng cảm thấy rất hổ thẹn, Mộc Thất cực kỳ tín nhiệm anh nhưng lần nào anh cũng giấu cô, mãi cho đến khi sự việc ngày hôm qua xảy ra.
Trái lại Mộc Thất không hề trách anh, cô cảm động: “Em hiểu là vì anh nghĩ cho em. Trước là vụ án Trần Phong nên anh không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho em.”
Mai Tư Lễ thở dài, tự trách: “Đáng tiếc anh vẫn chưa tìm được cách giải quyết.”
Anh không hề muốn Mộc Thất phải lo lắng, chỉ cần một mình anh biết là được rồi. Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô tự do làm những chuyện cô thích; tuy nhiên anh không làm được.
Mộc Thất tựa đầu lên vai Mai Tư Lễ: “Anh đã cố gắng hết sức rồi.”
“Mộc Thất!” Mai Tư Lễ gọi tên cô, anh muốn hôm nay sẽ nói toàn bộ sự thật cho cô biết, “Còn một chuyện nữa. Hôm qua khi chúng ta đến nhà sư phụ anh, em hỏi anh tại sao thầy cô lại nói ngày xưa mình là thanh mai trúc mãi. Anh nói em nghe…. anh không nói bừa, đúng là chúng ta quen nhau từ bé, cha mẹ chúng ta vừa là bạn bè vừa làm hàng xóm. Chúng ta vẫn thường chơi đùa với nhau đến năm em 5 tuổi.”
Mộc Thất ngạc nhiên: “Anh nói thật chứ?” Cô vốn dĩ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Mai Tư Lễ chậm rãi mở lời: “Năm em 5 tuổi, anh đã được 7 tuổi. Khi ấy anh theo cha mẹ ra nước ngoài, từ đó chúng ta không còn liên lạc. Sau khi cha mẹ qua đời anh về nước, rồi được gặp em. Đầu tiên anh cũng không nhận ra em, chỉ đến khi theo em đến nghĩa trang, nhìn bia mộ của cô chú anh mới biết. Tuy nhiên em vẫn không nhận ra anh, anh nghĩ là do đã qua nhiều năm nên có thể em quên mất người bạn này, nhưng khi anh và em ở sân chơi em kể khi còn nhỏ thường được cha dẫn đến chơi và thật ra anh cũng ở đó.”
Khi còn nhỏ, Mộc Thất cực kỳ thích đi theo Mai Tư Lễ. Mỗi lần ra sân chơi đều gọi anh đi cùng, nên khi nghe cô kể cha cô dẫn đi chơi Mai Tư Lễ liền cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói không nhận ra anh thì có thể thông cảm được, nhưng đoạn ký ức này bị làm loạn, giải thích duy nhất chính là có người làm mất đi đoạn ký ức đó.
Mộc Thất lơ ngơ chưa hiểu, cô phát hiện trí nhớ của mình và Mai Tư Lễ có sự chênh lệch rất lớn, “Nhưng em xác nhận khi còn bé em không có bạn, trong trí nhớ của em chỉ chơi với cha.”
“Vì vậy anh cho rằng có người đã xóa tất cả những ký ức về anh, và nhân cách thứ hai của em đã bóp méo ra một người mang phần nào đó hình ảnh của anh.”
“Hóa ra là như vậy.”
Biết Mộc Thất vẫn không cách nào nhớ đến đoạn ký ức khi đó, Mai Tư Lễ liền đưa cho cô một tấm ảnh: “Cho em xem bức hình này.” Anh rút từ trong ví một tấm ảnh duy nhất, đưa cho Mộc Thất, “Đây là tấm ảnh duy nhất của chúng ta khi còn nhỏ.”
Mộc Thất nhận lấy, bức ảnh đã cũ nhưng vẫn nhìn rõ được hai người trong ảnh: hai đứa bé mũm mĩm, một trai một gái. Bé gái thắt bím tóc hai bên, mặc chiếc váy màu hồng, khoảng bốn năm tuổi, miệng cười tươi như hoa. Cô bé kéo tay cậu bé đứng bên cạnh, gương mặt cậu nhóc rất đáng yêu, cậu bé hất cằm không nhìn máy ảnh, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Mộc Thất nhận ra cô bé đó chính là cô, còn cậu nhóc có nét giống Mai Tư Lễ. Nhìn tấm ảnh này cô cảm thấy thật thần kỳ, thì ra khi còn bé cô lại thân thiết với Mai Tư Lễ như vậy.
Mai Tư Lễ nhớ lại khoảng thời gian đó, khẽ nở nụ cười: “Khi còn nhỏ em luôn quấn quýt bên anh, bám theo anh như cái đuôi. Anh đi đâu em theo đó, em nhìn mặt sau tấm ảnh đi.”
Mai Tư Lễ quay lại, phát hiện đằng sau có một dòng chữ trẻ con.
“Anh nhạt nhẽo lớn lên phải gả cho bé lùn nhé!”
Mộc Thất sững sờ anh nhạt nhẽo hẳn là chỉ Mai Tư Lễ, còn bé lùn lại là …. Còn nữa… gả….
Mai Tư Lễ giải thích: “Nhạt nhẽo là biệt danh em đặt cho anh, còn bé lùn là tên anh đặt cho em, khi đó em rất bé, bây giờ cũng vậy….” Mai Tư Lễ đưa tay xoa xoa tóc Mộc Thất như hồi nhỏ anh thường làm.
Anh nghiêng đầu nhìn Mộc Thất, thầm nghĩ, dù qua hai mươi năm, gặp gỡ bao nhiêu người anh vẫn tìm ra được bé lùn của anh, cho dù bị ký ức của Mộc Thất bóp méo, cô vẫn là bé lùn của anh.
“Sao vậy?” Mộc Thất thấy vẻ mặt Mai Tư Lễ khá nghiêm túc, cô cảm giác có việc quan trọng sắp xảy ra.
Mai Tư Lễ ngẩng đầu, đứng thẳng người, bỏ chân Mộc Thất đang gác trên sofa xuống, ngồi ngay ngắn. Anh nắm tay Mộc Thất, dường như đã hạ quyết tâm, đôi mắt nhìn thẳng Mộc Thất, lên tiếng: “Mộc Thất, trước đây anh giấu em một vài việc. Anh cho rằng đó là việc tốt, nhưng anh cảm thấy nếu em không biết chuyện thì người chịu thương tổn nhiều nhất vẫn là em.”
Mộc Thất: “Chuyện gì? Liên quan đến em ư?”
Mai Tư Lễ thở hắt ra một hơi: “Em còn nhớ có một lần em nhờ anh thôi miên em không?”
Mộc Thất gật đầu: “Em nhớ, là lần Hạ Quân mất tích, em mất đi ký ức một tiếng trước đó nên nhờ anh thôi miên để giúp em tìm về đoạn trí nhớ kia.”
“Lúc đó anh không tìm được, điểm ấy anh không lừa em. Thế nhưng, trong lần đó anh phát hiện một vài vấn đề lại không nói cho em biết… Thật ra em phân liệt ra một nhân cách khác.”
Nhân cách phân liệt? Từ ngữ này với Mộc Thất mà nói chẳng có gì xa lạ, cô hiểu rõ chứng bệnh này, cô cũng từng bắt được hung thủ mắc chứng phân liệt; tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ có một ngày nó sẽ xảy ra với mình. Sau vài giây kinh hãi, Mộc Thất quay trở về nét bình tĩnh thường ngày, không đau lòng, không tuyệt vọng, cô từ từ chấp nhận, cô nhớ đến đoạn ký ức bị mất kia, liền hỏi Mai Tư Lễ: “Do vậy một tiếng đồng hồ đó thật ra là nhân cách thứ hai của em đúng không?”
Những hình ảnh kỳ quái đã qua đi chợt xuất hiện lại trong đầu Mộc Thất, đã có đáp án cho tất cả: cô không thích ăn đồ ngọt nhưng đôi khi phát hiện ly cà phê của mình bỏ rất nhiều đường, có đôi lúc cô chợt hoảng hốt khi phát hiện mình đứng ở trước cổng nhưng lại không biết mình sẽ đi đâu. Khi ấy cô vốn nghĩ là do tinh thần quá áp lực nên mới hay quên như thế, vậy mà… không ngờ rằng là do cô bị bệnh.
Thấy Mộc Thất bình tĩnh như vậy lại càng khiến Mai Tư Lễ thêm bất an: “Mộc Thất…”
Mộc Thất biết Mai Tư Lễ lo lắng cho cô, trước đây anh không nói là do sợ cô không chấp nhận được, cô khẽ cười, lắc đầu: “Em không sao, em biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua cũng như vậy sao?”
Sáng nay cô phát hiện mình nằm nhoài ở thành giường, lúc ấy chỉ nghĩ do ngủ say nên ngã xuống, giờ ngẫm lại mới biết khả năng là nhân cách thứ hai tạm thời chi phối cơ thể cô trong khoảng thời gian đó.
Mai Tư Lễ gật đầu: “Điều anh lo lắng chính là nhân cách thứ hai của em cực kỳ không ổn định. “Cô ấy” ảo tưởng ra một người đàn ông tên Thôi Hình, nhưng ngày hôm qua “cô ấy” phát hiện ra sự thật này nên không kiềm chế được, nhốt mình trong nhà, nên hôm nay em mới thấy mắt mình sưng lên như vậy.”
“Thôi Hình?” Mộc Thất lặp lại cái tên xa lạ này.
Mai Tư Lễ hỏi cô: “Em từng nghe cái tên này chưa?”
Mộc Thất lắc đầu: “Không! Chưa từng nghe!”
Mai Tư Lễ giải thích rõ hơn: “Trong lần thôi miên kia, em kể lại trong khoảng thời gian em nằm viện sau vụ tai nạn có một người đàn ông từng đến thăm em nhưng em không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn. Anh nghi khả năng hắn là chính người biến em thành thế này.”
Mộc Thất suy nghĩ một chút, hiểu được ý của anh: “Anh cho rằng chính hắn là người tạo ra nhân cách thứ hai của em.”
Mai Tư Lễ đáp lời: “Dùng phương thức thôi miên đúng là có thể làm được điều này, nhưng anh không tra ra được tư liệu của người đàn ông có cái tên Thôi Hình này. Vì vậy, anh nghĩ hắn dùng thân phận giả. Hơn nữa trong khi thôi miên em hắn đặt cho em một mệnh lệnh, khi anh tiến hành thôi miên em và nhắc đến cái tên này em cực liệt chống cự và tâm trạng không ổn định. Hiện tại anh vẫn chưa có cách nào phá giải được thôi miên của hắn.”
“Tại sao hắn lại đối xử với em như thế?” Mộc Thất không hiểu được.
Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, cha là giáo viên, mẹ là chuyên gia tâm lý tội phạm. Cha mẹ cô đối xử với mọi người đều rất hiền lành, chan hòa, chưa xảy ra tranh cãi với bất kỳ ai, mãi cho đến khi xảy ra vụ tai nạn giao thông kia, cô mới mất đi tất cả.
Mai Tư Lễ nắm tay cô, nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi này: “Mộc Thất! Có một chuyện anh muốn nói thêm với em, vừa rồi anh đi tìm đội trưởng đội hình sự của em…. Anh…. anh muốn bọn họ điều tra lại vụ tai nạn của cha mẹ em năm đó.”
Mộc Thất sửng sốt, “Cha mẹ em… anh… anh nghi ngờ vụ đó không phải là vô tình?” Nhớ đến chuyện năm xưa, tim Mộc Thất đau nhói, nhưng mà… làm sao có thể như vậy được?
Mai Tư Lễ cũng không đành lòng để Mộc Thất phải nhớ lại những đau thương năm ấy, nhưng muốn tìm ra sự thật anh cho rằng nhất định phải điều tra rõ ràng, “Vì người đàn ông kia xuất hiện ngay sau khoảng thời gian đó. Anh cho rằng đây không phải là trùng hợp mà là rất cần thiết.”
Thật sự tai nạn giao thông đó cô chỉ nhớ một cách mơ hồ, phần nhiều là do chứng PTSD nên cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Ký ức chỉ tồn tại khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, biết được việc cha mẹ đã qua đời. Cô chưa từng nghi ngờ vụ tai nạn đó là do có người cố tình gây ra, chưa bao giờ nghĩ đến vì ngay thời điểm đó cảnh sát cũng kết luận là chuyện ngoài ý muốn.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang cuộn chặt, trong lòng ngổn ngang. Cô vừa muốn biết sự thật vừa không muốn đối diện với sự thật tàn nhẫn, “Do vậy đội trưởng đồng ý sẽ điều tra lại vụ án của cha mẹ em?”
Mai Tư Lễ nắm tay cô, “Đúng, Mộc Thất. Anh xin lỗi đã lừa em.”
Bản thân Mai Tư Lễ cũng cảm thấy rất hổ thẹn, Mộc Thất cực kỳ tín nhiệm anh nhưng lần nào anh cũng giấu cô, mãi cho đến khi sự việc ngày hôm qua xảy ra.
Trái lại Mộc Thất không hề trách anh, cô cảm động: “Em hiểu là vì anh nghĩ cho em. Trước là vụ án Trần Phong nên anh không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho em.”
Mai Tư Lễ thở dài, tự trách: “Đáng tiếc anh vẫn chưa tìm được cách giải quyết.”
Anh không hề muốn Mộc Thất phải lo lắng, chỉ cần một mình anh biết là được rồi. Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô tự do làm những chuyện cô thích; tuy nhiên anh không làm được.
Mộc Thất tựa đầu lên vai Mai Tư Lễ: “Anh đã cố gắng hết sức rồi.”
“Mộc Thất!” Mai Tư Lễ gọi tên cô, anh muốn hôm nay sẽ nói toàn bộ sự thật cho cô biết, “Còn một chuyện nữa. Hôm qua khi chúng ta đến nhà sư phụ anh, em hỏi anh tại sao thầy cô lại nói ngày xưa mình là thanh mai trúc mãi. Anh nói em nghe…. anh không nói bừa, đúng là chúng ta quen nhau từ bé, cha mẹ chúng ta vừa là bạn bè vừa làm hàng xóm. Chúng ta vẫn thường chơi đùa với nhau đến năm em 5 tuổi.”
Mộc Thất ngạc nhiên: “Anh nói thật chứ?” Cô vốn dĩ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Mai Tư Lễ chậm rãi mở lời: “Năm em 5 tuổi, anh đã được 7 tuổi. Khi ấy anh theo cha mẹ ra nước ngoài, từ đó chúng ta không còn liên lạc. Sau khi cha mẹ qua đời anh về nước, rồi được gặp em. Đầu tiên anh cũng không nhận ra em, chỉ đến khi theo em đến nghĩa trang, nhìn bia mộ của cô chú anh mới biết. Tuy nhiên em vẫn không nhận ra anh, anh nghĩ là do đã qua nhiều năm nên có thể em quên mất người bạn này, nhưng khi anh và em ở sân chơi em kể khi còn nhỏ thường được cha dẫn đến chơi và thật ra anh cũng ở đó.”
Khi còn nhỏ, Mộc Thất cực kỳ thích đi theo Mai Tư Lễ. Mỗi lần ra sân chơi đều gọi anh đi cùng, nên khi nghe cô kể cha cô dẫn đi chơi Mai Tư Lễ liền cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói không nhận ra anh thì có thể thông cảm được, nhưng đoạn ký ức này bị làm loạn, giải thích duy nhất chính là có người làm mất đi đoạn ký ức đó.
Mộc Thất lơ ngơ chưa hiểu, cô phát hiện trí nhớ của mình và Mai Tư Lễ có sự chênh lệch rất lớn, “Nhưng em xác nhận khi còn bé em không có bạn, trong trí nhớ của em chỉ chơi với cha.”
“Vì vậy anh cho rằng có người đã xóa tất cả những ký ức về anh, và nhân cách thứ hai của em đã bóp méo ra một người mang phần nào đó hình ảnh của anh.”
“Hóa ra là như vậy.”
Biết Mộc Thất vẫn không cách nào nhớ đến đoạn ký ức khi đó, Mai Tư Lễ liền đưa cho cô một tấm ảnh: “Cho em xem bức hình này.” Anh rút từ trong ví một tấm ảnh duy nhất, đưa cho Mộc Thất, “Đây là tấm ảnh duy nhất của chúng ta khi còn nhỏ.”
Mộc Thất nhận lấy, bức ảnh đã cũ nhưng vẫn nhìn rõ được hai người trong ảnh: hai đứa bé mũm mĩm, một trai một gái. Bé gái thắt bím tóc hai bên, mặc chiếc váy màu hồng, khoảng bốn năm tuổi, miệng cười tươi như hoa. Cô bé kéo tay cậu bé đứng bên cạnh, gương mặt cậu nhóc rất đáng yêu, cậu bé hất cằm không nhìn máy ảnh, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Mộc Thất nhận ra cô bé đó chính là cô, còn cậu nhóc có nét giống Mai Tư Lễ. Nhìn tấm ảnh này cô cảm thấy thật thần kỳ, thì ra khi còn bé cô lại thân thiết với Mai Tư Lễ như vậy.
Mai Tư Lễ nhớ lại khoảng thời gian đó, khẽ nở nụ cười: “Khi còn nhỏ em luôn quấn quýt bên anh, bám theo anh như cái đuôi. Anh đi đâu em theo đó, em nhìn mặt sau tấm ảnh đi.”
Mai Tư Lễ quay lại, phát hiện đằng sau có một dòng chữ trẻ con.
“Anh nhạt nhẽo lớn lên phải gả cho bé lùn nhé!”
Mộc Thất sững sờ anh nhạt nhẽo hẳn là chỉ Mai Tư Lễ, còn bé lùn lại là …. Còn nữa… gả….
Mai Tư Lễ giải thích: “Nhạt nhẽo là biệt danh em đặt cho anh, còn bé lùn là tên anh đặt cho em, khi đó em rất bé, bây giờ cũng vậy….” Mai Tư Lễ đưa tay xoa xoa tóc Mộc Thất như hồi nhỏ anh thường làm.
Anh nghiêng đầu nhìn Mộc Thất, thầm nghĩ, dù qua hai mươi năm, gặp gỡ bao nhiêu người anh vẫn tìm ra được bé lùn của anh, cho dù bị ký ức của Mộc Thất bóp méo, cô vẫn là bé lùn của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook