Vệ Tử ngồi rũ trên đất, cô đang định cố gắng đứng dậy thì một bàn tay của ai đó giữ cô lại: “Bây giờ vẫn chưa biết cô bị thương ở đâu, đừng cử động vội, chờ bác sĩ tới, được không?” Giọng nói trong trẻo, ngữ điệu dịu dàng, khác hẳn với giọng gọi điện thoại hung hăng lúc trước.

“Đại ân không biết phải cảm ơn thế nào, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi là Đinh Dật, hôm nay tôi nợ cô một món nợ tình cảm, sau này dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.” Một tay Đinh Dật bế đứa bé, một tay sửa lại mái tóc rối tung của Vệ Tử.

Nghe những lời như nữ hiệp giang hồ của cô ta, Vệ Tử không nín được cười, không may động đến vết thương ở khóe miệng, cơn đau âm ỉ ập đến khiến cô khẽ rên lên. Ngước mắt nhìn thấy mụ đàn bà thấp béo ở phía sau lưng Đinh Dật đang cố đứng dậy, bàn tay vươn ra, cô vội đưa tay ra hiệu cho Đinh Dật, miệng ú ớ kêu lên.

Một cú đá xoáy tung ra, mụ đàn bà kia lập tức đổ lăn xuống đất, đồng thời một giọng uy hiếp lạnh lùng vang lên: “Trước khi cảnh sát đến, nếu chúng mày còn nhúc nhích, tao sẽ bẻ gãy chân!” Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bị hai mụ đàn bà đó đánh cho tơi tả, nếu là mấy năm trước thì nhất định Đinh Dật sẽ cho bọn chúng thoải mái mà tìm răng trên đất.

Với tội danh vừa bắt cóc trẻ em vừa đánh người gây thương tích, cô ta tin tưởng pháp luật sẽ dành cho bọn chúng sự trừng trị đích đáng. Còn đồng bọn nấp đằng sau những kẻ này thì phải chờ xem các đồng sự như Ngô Vị có muốn phá án lập công hay không.

Hiện tại, Đinh Dật thấy lo lắng trước hai việc, chuyện thứ nhất là một mình đưa con ra ngoài, thiếu chút nữa thì bị bắt mất không thể cho người nhà biết được, nhất là với Thẩm Trường Đông. Chuyện thứ hai càng quan trọng hơn, đó là vấn đề về vết thương của cô gái xinh đẹp, nếu chẳng may để lại di chứng thì cô ta dù có chết cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.

Cảnh sát đến ngay sau đó, mang hai nghi phạm bắt cóc trẻ em đi, một cảnh sát trông rất oai phong cùng với Đinh Dật dìu Vệ Tử lên xe cứu thương.

“Tôi có mấy người bạn đang chờ ở trong trung tâm thương mại!” Vệ Tử chợt nhớ đến Vũ Di và Dương Sương, bọn họ đợi lâu như vậy, không biết có nhảy dựng lên không?

“Gọi điện thoại thông báo với họ một tiếng, bây giờ còn chưa biết vết thương của cô nặng nhẹ thế nào, tốt nhất là nằm xuống, đừng có cử động.” Viên cảnh sát mà Đinh Dật gọi là Ngô Vị nói, sau đó anh ta quay sang nói với Đinh Dật: “Đại tiểu thư, cô cũng thật là thiếu cẩn thận, làm sao lại để suýt nữa thì mất con, nếu không có cô em này thì tôi không biết cô sẽ ăn nói ra sao!”.

Đinh Dật xấu hổ, ủ rũ cúi đầu xuống, nói: “Tôi làm sao mà biết được bọn buôn người bây giờ liều lĩnh như vậy, dám ra tay ngang nhiên ngay tại trung tâm thương mại lớn, nhờ các cậu nhanh chóng phá vụ án này, trừng trị nghiêm khắc bọn chúng!”.

Ngô Vị nhếch môi lên: “Yên tâm, bọn chúng sẽ không thể ra khỏi tù trước khi con trai cô thành người lớn đâu.” Nói rồi, nhìn Vệ Tử một cái nói tiếp: “Cũng phải nói thật, kể từ khi tôi làm cảnh sát đến nay có lẽ chỉ thấy mỗi một nữ sinh bất chấp sự an nguy của mình, dũng cảm cứu người như cô.”

Thật thế sao? Vệ Tử thẹn thùng cười, lúc này cô cảm thấy mệt vô cùng, định nhắm mắt nghỉ một lát, nhưng những vết thương trên người lại nhức nhối khó chịu, cố nén lắm mới không phát ra tiếng rên rỉ.

Các y tá tiến hành xử lý sơ bộ những vết thương trên người cô, phần nhiều là các vết thương trên đầu, tuy không soi gương nhưng cô biết bộ dạng mình lúc này hẳn rất thảm hại, nhất là hai con mắt, tầm nhìn cứ thấy bất ổn, hốc mắt bên trái giờ chắc hẳn sưng tấy. Vì thế, khi Ngô Vị và Đinh Dật nhìn mình, cô cảm thấy cực kỳ bối rối, bèn bất giác quay đầu đi, nhưng cô y tá đi theo xe đã ngăn lại: “Đừng động đậy, nếu không sẽ động đến vết thương trên đầu của cô đấy.”

Từ nhỏ đến lớn cô luôn để tóc dài, vì chưa đánh nhau bao giờ nên cô không biết tóc dài lại trở thành điểm yếu nhất của cô, người khác chỉ cần giơ tay ra là có thể dồn cô vào chỗ không thể đánh lại được, nhất định cô sẽ cắt phăng mái tóc trở ngại này, Vệ Tử giận dữ thầm nghĩ khi những cơn đau như bị kim châm trên da đầu dội tới.

Đinh Dật dường như nhìn thấu tất cả những điều cô đang nghĩ, bèn ngẩng đầu lên nói với Ngô Vị: “Cho dù cậu gặp những người vì việc nghĩa quên mình thì chắc chắn cậu cũng chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Cô gái này rất xinh đẹp, trong số những người đẹp mà tôi biết như Lý Bối Bối, và cả Lâm Lâm của cậu nữa, tất cả cũng đều kém cô ấy. Ha ha, tôi nói thật đấy, cậu không giận chứ!”.

Ngô Vị nhìn Vệ Tử, khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, Đinh Dật lập tức nói tiếp: “Tất nhiên cậu có thể cảm thấy Lâm Lâm xinh đẹp hơn, vì người ta nói rồi: Trong mắt người tình có Tây Thi. Tôi là phụ nữ, nên đánh giá tương đối khách quan.”

Ngô Vị thầm nghĩ, cô gái nằm trên cáng, tóc tai rối bù, một bên mắt thâm tím, một bên má sưng vù như chiếc bánh bao, môi còn bị rách, quần áo thì nhàu nhĩ, thực là chẳng thấy đẹp ở chỗ nào. Thế mà Đinh Dật cứ một câu “người đẹp”, hai câu “người đẹp”, nếu mình lắc đầu phản đối thì bị coi là bất kính, nhưng nếu gật đầu công nhận, nhất là thừa nhận xinh đẹp hơn Lâm Lâm, thì lại là nói dối, nên sự lựa chọn duy nhất có thể chấp nhận là im lặng.

Nhưng Đinh Dật dường như lại không muốn im lặng, nhìn bộ dạng yếu ớt, ủ rũ của Vệ Tử, cô ta nói chuyện luôn mồm để Vệ Tử khỏi buồn, thỉnh thoảng Đinh Dật còn dạy đứa bé trong lòng, bảo nó hãy nhìn cho rõ ân nhân cứu mạng, vân vân. Cậu bé Thẩm Tuấn cũng “a a” theo mẹ, vì thế, tuy đường đến bệnh viện khá xa nhưng cũng không đến nỗi buồn tẻ.

Từ nhỏ đến lớn Vệ Tử chưa từng mắc bệnh gì, khi chuyển mùa, đa số ai cũng bị cảm cúm, chỉ có Vệ Tử vẫn không sao, cô vẫn khỏe như vâm hết lấy thuốc giúp cho người này lại lấy nước hộ người kia, thậm chí từng bị Dương Sương nói với giọng châm chọc xen lẫn ghen tỵ: “Các cậu đã gặp kẻ ngốc bị cảm bao giờ chưa? Kẻ ngốc và ngu đần thì không bao giờ bị bệnh!”.

Hơn hai mươi tuổi rồi cô mới chỉ nằm viện có hai lần, mà đều trong tháng này, không biết từ nay về sau cô có thể đề nghị Dương Sương xóa bỏ cho cái biệt hiệu là kẻ ngốc hay chưa? Vệ Tử thầm tự chế nhạo mình. Có điều, lần này khác với lần say rượu trước, nếu cho cô cơ hội làm lại thì cô sẽ vẫn hành động như vậy, nhìn bộ dạng hoạt bát của đứa bé khi được trở về lòng mẹ, bỗng nhiên cô có một cảm giác rất lạ, cô thấy mình là một người có ích, có thể giúp một người, không, là giúp cả một gia đình bằng chính khả năng của mình.

Nhất là khi tới cổng bệnh viện, một nữ bác sĩ tầm trung niên, trông rất có uy quyền vội vã xông tới, chỉ huy các y tá khênh cáng ra, rồi sau đó, đầu tiên là kiểm tra tình hình vết thương của Vệ Tử, giao cho người phụ trách có liên quan xong thì đón lấy đứa bé từ trong lòng Đinh Dật, nói: “Ôi, cháu yêu quý của bà, khổ thân cháu tôi!”, rồi quay sang mắng Đinh Dật: “Con đúng là đồ ngốc, nếu cháu ngoại của mẹ mà xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ không tha cho con đâu!”

Thì ra, nữ bác sĩ đó là mẹ của Đinh Dật, trông bà rất nhã nhặn và xinh đẹp, nhưng không ngờ khi bà mắng cũng rất đáng sợ, Đinh Dật biết mình sai nên mặc cho bà mắng.

Trong lúc được mọi người khiêng ra khỏi xe cứu thương, Vệ Tử nghiêng đầu nhìn cánh cổng của bệnh viện, rồi cô giật thót mình, tim đập thình thịch, đây chính là bệnh viện cô tới kiểm tra sức khỏe, cũng là bệnh viện mà Thời Viễn đang thực tập.

Vệ Tử rên lên một tiếng, lần trước thì say rượu, lần này thì bị đánh, không lẽ ông trời cứ nhất định bắt cô phải xuất hiện trước mặt Thời Viễn trong những bộ dạng như thế?

Nhưng sau đó, sự thật chứng minh cô đã quá lo xa rồi, vừa vào viện, cô liền được kiểm tra toàn thể từ đầu đến chân, sau khi xác định chỉ bị thương ngoài da, cô được chuyển đến khoa ngoại, được ở một phòng riêng, không hề chạm mặt với Thời Viễn.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn, đã gọi điện thông báo cho mẹ, mẹ tới rồi, Thời Viễn cũng sẽ không phải chờ lâu. Không hiểu vì sao, tuy số lần qua lại không nhiều nhưng Vệ Tử có thể khẳng định Thời Viễn quan tâm đến cô, ngoài anh ra, người quan tâm đến cô còn có Nhiệm Nam Hoa, vì giữa họ có mối nợ nần chưa thanh toán xong. Anh ta là luật sư, lại thêm tính cách của một người lòng dạ hẹp hòi, cô không thể nào dây dưa nợ nần được.

Nghĩ tới Nhiệm Nam Hoa, Vệ Tử bất giác chau mày, anh ta còn nói mình phải làm việc cho anh ta để trừ nợ dần, bây giờ bị thương thế này sao làm việc được đây? Có nên nói với anh ta không? Đây quả là một vấn đề, nếu thực sự không được nữa thì cô đành nghiến răng trả tiền cho anh ta vậy, rồi mượn tạm tiền của người khác để trang trải phí sinh hoạt, xem ra lương của Dương Sương và Vũ Di cũng không thấp.

Đến giờ cho phép thăm bệnh nhân, Vệ Tử nhìn thấy mẹ lao vào phòng bệnh, điệu bộ cực kỳ lo lắng, cùng đi với bà là mẹ của Đinh Dật.

Nhìn thấy con gái bị băng bó khắp người, Hà Linh Tố sững sờ, bà thực sự không nghĩ con gái mình lại bị thương nặng đến thế!

Mẹ của Đinh Dật - Kỷ Vân nhìn thấy mắt mẹ Vệ Tử đỏ hoe, vội lên tiếng an ủi: “May mà đều là vết thương ngoài da, vừa kiểm tra rồi, không bị thương nội tạng hay xương cốt gì cả, đúng là trong cái rủi có cái may. Cô ấy bị thương vì cứu con cháu gia đình chúng tôi, cả gia đình chúng tôi đều rất cảm kích và lấy làm áy náy. Nếu bà có yêu cầu gì xin cứ nói ra, chúng tôi sẽ hết lòng chăm sóc cô ấy.”

Hà Linh Tố vì xót con, vốn trong lòng không khỏi thấy oán trách, nhưng khi nghe những lời nói chân thành này lại cảm thấy hơi lúng túng, bèn nói một cách lịch sự: “Nếu ai gặp phải chuyện này cũng không thể để yên được, đứa bé không sao là tốt rồi.”

Đinh Dật đứng bên tiếp lời, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Cô chưa biết đấy thôi, khi cháu tới thì thấy Vệ Tử bị hai mụ đàn bà ấy đánh túi bụi, nhưng cô ấy vẫn ôm chặt chân một mụ, nhất quyết không chịu buông, nếu là người khác chưa chắc họ đã xen vào đâu, mà cho dù có đi chăng nữa cũng khó có thể kiên quyết đến cùng như thế. Cô sinh được một người con gái rất tuyệt vời, có gọi cô ấy là Lôi Phong tái thế cũng không quá lời đâu.”

Hà Linh Tố khẽ gật đầu tỏ ý tán thành, nhưng trong bụng thì chua chát nghĩ: Đổi là người khác chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như con gái bà đâu.

Trong thời gian nằm lại bệnh viện, dường như Vệ Tử được chăm sóc rất đặc biệt, vì đây là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất của đất kinh thành. Ngày thường không chỉ bệnh viện chật cứng chỗ, mà dù có bỏ ra nhiều tiền để được chuyên gia chăm sóc cũng rất khó. Thế mà không những Vệ Tử được ở một mình một phòng có nhà vệ sinh riêng, mà các bác sĩ y tá đều chăm sóc vô cùng tận tình, cho dù có ưu tiên do Kỷ Vân là người của bệnh viện thì tiền viện phí phải chi trả chắc cũng không ít.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Linh Tố cảm thấy được an ủi phần nào, ít nhất thì người được cứu cũng biết đền ơn, việc Vệ Tử bị thương như thế này cũng không uổng phí.

Bản thân Vệ Tử cũng cảm thấy không có gì áy náy với tình trạng hiện giờ, chờ mẹ con Đinh Dật đi khỏi, cô nói với mẹ: “Đứa bé không mất một sợi lông, con lại vào bệnh viện liên kết với cơ quan, viện phí sau này cũng được chi trả.” Nếu không, cô càng không có tiền để trả Nhiệm Nam Hoa!

Hà Linh Tố mỉm cười, dùng tăm xiên những miếng táo đã gọt vỏ, cắt nhỏ đút cho Vệ Tử, trong bụng nghĩ thầm, dù cơ quan của con là gì chăng nữa cũng sẽ không bao giờ trả cho những chi phí như thế này, nhưng bà không định nói cho con gái biết về tình hình thực tế.

Vệ Tử nằm viện nhưng không hề yên tĩnh, đầu tiên là Dương Sương và Vũ Di dắt theo Lưu Hiểu Tinh mới từ quê ra tới thăm, nhìn thấy bộ dạng của cô, cả bọn không khỏi kêu lên sửng sốt, cho đến lúc được y tá nhắc nhở mới thôi.

Chủ đề câu chuyện của bọn họ bắt đầu xoay quanh vết thương của Vệ Tử, Vũ Di và Lưu Hiểu Tinh bàn bạc một cách sôi nổi xem việc cô bị thương ở mặt như thế này có ảnh hưởng tới khả năng sinh một đứa con trai kháu khỉnh hay không.

Dương Sương nghe vậy, không nhịn được nữa trừng mắt lườm hai người, mắng: “Hai cậu đúng là đầu óc lợn, chẳng nhẽ cậu ấy bị rách mặt thì gen cũng thay đổi à? Hơn nữa, cho dù A Tử có bị rách mặt thì cũng vẫn xinh hơn các cậu cả chục lần!” Không hiểu có phải là có lòng thông cảm hay không nữa, lúc đầu Vũ Di còn cứ than thở rằng Vệ Tử không nên bồng bột mà xông vào cứu người như thế, nhưng sau đó khi nghe nói người được cứu chính là đứa bé gặp trong thang máy thì lập tức quay ngoắt lại, cho rằng Vệ Tử bị thương như vậy cũng đáng.

Còn có kiểu nói đáng hay không đáng bị thương như vậy sao? Cái cậu Vũ Di này cũng thật là, không lẽ Vệ Tử đã uổng công lấy nước và giặt quần áo cho cậu ta suốt bốn năm?

Vũ Di bĩu môi cãi lại: “Chúng ta nên chuyện nào ra chuyện ấy, không nên công kích sang con người được không? Trong danh sách xếp loại về hình thức mà bọn con trai dành cho đám con gái trong khoa thì cậu còn ở sau mình.”

Nhìn thấy lông mày Dương Sương lại dựng ngược lên, Vũ Di vội dùng tay ra hiệu đình chiến, thở dài nói: “Cậu tưởng rằng mình không xót Vệ Tử sao? Nhưng với tính cách của cậu ấy thì người bị bắt cóc cho dù không phải là đứa bé kháu khỉnh ấy, mà là một đứa bé xấu xí, xấu xí như cậu hồi còn nhỏ, thì A Tử cũng sẽ không để yên đâu!” Tấm ảnh hồi đầy tháng của Dương Sương từng bị những đứa lắm chuyện chuyền tay nhau xem, chỉ có thể nói rằng trong tấm ảnh ấy trông cô nàng rất cá tính.

Lưu Hiểu Tinh thấy khói lửa chiến tranh sắp bùng lên trong buồng bệnh, bèn đứng giữa hai người, dùng quyền của chị cả, nói: “Hai người có thôi ngay đi không! Cùng đi chơi phố, cùng ăn uống, không ai mất một sợi lông tơ nào, chỉ có Vệ Tử bị thương nặng như vậy, thế mà các cậu còn cãi nhau ở đây, không nghe thấy y tá vừa nhắc là phải để cho cô ấy nghỉ ngơi à?”.

Cả Vũ Di và Dương Sương đều bị Lưu Hiểu Tinh làm cho sững sờ, không dám cãi nhau nữa, đúng lúc đó đột nhiên Vệ Tử lên tiếng: “Chị cả, thực ra, tiếng của chị còn to hơn tiếng của hai người ấy đấy.” Lưu Hiểu Tinh nổi tiếng là người có giọng nói to, đến đâu cũng không thay đổi được.

Ba người quay đầu lại nhìn khuôn mặt bị băng bó xung quanh của cô, cái miệng có nụ cười rất hồn nhiên giữa những lớp băng đã thốt lên câu nói đó, khiến cả ba đều sững người.

Lưu Hiểu Tinh do dự một lát rồi lên tiếng đầu tiên: “A Tử, cậu không để ý đến chuyện đó thật sao?” Các cô gái xinh đẹp thường rất chú ý đến nhan sắc mới đúng, Hiểu Tinh từng nghe nói, có những cô gái đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn để mua bảo hiểm cho đùi, cho mắt, cho ngực, cho môi. Cho dù ngày thường Vệ Tử không thích trang điểm, bọn họ nghĩ rằng, chính vì cô không cần phải trang điểm mà vẫn giữ được ngôi vị hoa khôi của trường. Vẻ đẹp tự nhiên cộng thêm sức sống của tuổi trẻ, tất nhiên là không cần đến việc trang điểm và chăm sóc quá mức. Nhưng không trang điểm không có nghĩa là không để ý, bọn họ chưa từng thấy một cô gái nào thực sự không quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

“Để ý gì cơ?” Vệ Tử cười khan: “Các cậu tưởng rằng dung nhan của mình bị hỏng à?” Trước khi băng bó, cô đã soi gương, trên mặt không có vết thương quá lớn, sẽ bị sưng và thâm ít ngày nhưng không đến mức bị hủy hoại nhan sắc.

“Vậy vì sao cả mặt cậu lại bị băng bó như thế kia?” Vũ Di nghi ngại tiến lại gần, nhìn kỹ cái đầu quấn kín băng của Vệ Tử.

“Đó là tóc, tóc mình đã bị rứt đứt rất nhiều, da đầu cũng có hiện tượng chảy máu, nhưng bác sĩ nói dần dần sẽ hồi phục, mình sẽ không bị trọc đâu.” Cảm động trước sự lo lắng của các bạn cùng phòng, Vệ Tử quả quyết nói.

Nghe những lời miêu tả ấy của Vệ Tử, cả ba người bạn nhất thời cảm thấy nổi da gà, bất giác đều đưa tay lên sờ đầu của mình - tóc bị rứt đến mức da đầu chảy máu, không biết sẽ đau tới mức nào!

Nếu nói tình cảm của mọi người dành cho Vệ Tử trước đây chỉ xuất phát từ sự quan tâm đối với một người bạn cùng phòng trí tuệ không cao nhưng rất ngoan ngoãn chăm chỉ, thì bây giờ đã chuyển thành sự khâm phục, ngưỡng mộ, xen đôi chút ghen tỵ. Ghen tỵ vì cô có thể bình thản đưa ra sự lựa chọn cứu người không chút do dự như thế, rồi sau đó chịu nỗi đau đớn không chút hối tiếc, không kể công, cũng không nói quá sự việc lên.

Vẫn đôi mắt trong sáng ấy, vẻ bình thản, như thể tất cả là lẽ đương nhiên.

Đổi lại là người khác có thể sẽ cảm thấy Vệ Tử cố ý tỏ ra như vậy, nhưng vì họ là bạn cùng phòng nhiều năm, họ biết vẻ mặt của cô là phản ứng trực tiếp nhất từ trong nội tâm, cũng chính vì thế nên bọn họ mới cảm thấy một tâm trạng vô cùng phức tạp trong lòng.

Thở dài một cái, Dương Sương đột nhiên lên tiếng: “Bỗng nhiên mình đã hiểu cảm giác của Trác Bằng Phi, khi chia tay cậu, anh ta nói anh ta không xứng với cậu, cậu xứng đáng với một người tốt hơn, có lẽ đó là lời nói thật.”

Vũ Di lên tiếng cự lại: “Nhắc đến anh ta làm gì! Cái tên cặn bã đó vốn chưa bao giờ xứng với Vệ Tử của chúng ta.”

Dương Sương lườm Vũ Di một cái: “Cậu cảm thấy anh ta là đồ cặn bã, nhưng anh ta lại không nghĩ như vậy. Tuy trong con mắt của chúng ta Trác Bằng Phi là đồ tồi tệ, vì anh ta phụ bạc Vệ Tử, nhưng ở trường anh ta lại là người rất có uy tín, có thể hô mưa gọi gió, trong con mắt của một số người khác thì chưa biết chừng là Vệ Tử không xứng với anh ta.”

“Nếu như vậy, những lời vừa rồi của cậu có ý gì?” Vũ Di không phục, vì Dương Sương cứ thích tỏ ra thông minh, lời nào cũng bị cô nàng này nói hết.

“Ý của mình là, vì A Tử quá trong sáng, những người khác khi ở bên cậu ấy sẽ cảm thấy áp lực về mặt đạo đức, đối nhân xử thế.” Trác Bằng Phi luôn được mọi người nói là một người tốt, dù trong trường hay ở bên ngoài lúc nào cũng rất xuất sắc, song con người không có ai là hoàn mỹ, mọi người đều khen anh ta tốt, vậy mặt không tốt của anh ta ở đâu?

Nhưng Dương Sương không có ý định nói nhiều về chuyện này, cô nàng lo rằng nhắc nhiều đến chuyện cũ sẽ lại làm cho Vệ Tử nghĩ ngợi, quay đầu nhìn, quả nhiên vẻ mặt của Vệ Tử không còn tươi tỉnh như trước. Dương Sương thầm mắng mình nhiều chuyện, vội vàng sửa chữa, nói: “Ở hiền gặp lành, cậu cứu người lần này coi như tích được một ít phúc đức, ông trời nhất định sẽ mang đến cho cậu một mối nhân duyên tốt đẹp.”

Vừa nói xong, Dương Sương thấy Vũ Di kéo vạt áo mình, quay lại thấy Vũ Di không nhìn về phía mình mà quay ra cửa thì thầm: “Nhân duyên đến rồi, chà, đẹp trai quá!”

Tưởng rằng Vũ Di nói về một người nào đó đi ngang cửa, Dương Sương đang định chế nhạo, nhưng rồi cô nàng cảm thấy có gì đó khác thường, quay đầu lại nhìn, thì thấy ngoài cửa phòng bệnh có ba chàng trai tiến vào, phía sau là cô y tá đang đuổi theo, kêu lên: “Tôi đã nói rồi, không được vào một lúc nhiều người như vậy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương