“Tiểu Nhu, em đang làm gì vậy?” Lâm Chính lo lắng hét lên.

“Lâm Chính, chúng ta không còn đường để chạy thoát nữa rồi, chỉ còn cách này mới có thể để anh rời đi, nghe này, chờ lát nữa em sẽ ép họ thả anh ra, sau khi anh đi, em sẽ nhảy từ nơi này xuống, tuyệt đối sẽ không để họ làm nhục em!”, Tô Nhu khàn giọng nói, trên mặt vương đầy nước mắt.

“Em…” Lâm Chính ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Hóa ra ở trong lòng cô ấy… mình lại quan trọng như vậy…

Người nhà họ Trình thấy vậy, đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều tiến lại gần.

“Đừng tới đây!”, Tô Nhu hét lớn.

“Con ả khốn này, cô định làm gì vậy hả?”, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Nghe đây! Lập tức thả chồng của tôi xuống núi, sau khi anh ấy đi, tôi sẽ nghe lời các người, nhưng nếu anh dám làm tổn thương đến anh ấy, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống! Có chết cũng không buông tha cho các người!”, Tô Nhu như muốn nghiến nát cả hàm răng, kiên quyết nói.

“Con ả khốn nạn! Cô lại còn dám uy hiếp tôi!”


Cậu Trình vô cùng tức giận.

Nhưng hắn vẫn thỏa hiệp, hừ nói: “Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi có thể thả người đàn ông của cô đi! Sau khi người đàn ông của cô rời đi, chúng ta sẽ từ từ chơi! Yên tâm! Khoản nợ của cô, chúng ta sẽ tính riêng!”

Thấy vậy, Tô Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lâm Chính! Anh đi trước đi!”

“Đi? Đi đâu? Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ mặc em lại sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Anh… Cái đồ ngốc nhà anh! Anh muốn cả hai người chúng ta cùng chết sao?”, Tô Nhu bật khóc nức nở.

“Cùng chết với em, thật ra cũng tốt mà nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

Cả người Tô Nhu run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin.

Chỉ thấy Lâm Chính thờ ơ nhìn đám người cậu Trình, khàn giọng nói: “Càng huống hồ, em nghĩ rằng chồng em sẽ sợ những người này sao?”

“Anh nói gì cơ?”, Tô Nhu sửng sốt.


Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đã đến nước này, anh cũng đành phải thú thật với em! Thực ra… anh chính là thần y Lâm!”

“Anh vẫn còn đùa được sao?”, Tô Nhu đâu có tin? Ngược lại cô còn nổi giận.

Tuy nhiên, đám người Cùng Châu Phái vừa chạy tới, quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng kêu: “Bái kiến thần y Lâm!”

Trong thoáng chốc, không gian xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh…

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn đám người Cùng Châu Phái.

Trong đầu Tô Nhu hoàn toàn trống rỗng.

Thần… thần y Lâm?

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Lâm Chính…từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?

Tô Nhu không thể nào tin vào mắt mình.

Tuy nhiên, Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái đã đích thân tới, không những thế, phía trước còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng sang trọng.

Thân phận của người đàn ông này rõ ràng cao quý hơn nhiều so với Đại trưởng lão, có lẽ ông ta chính là tông chủ của Cùng Châu Phái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương