Nhưng mấy người họ dễ dàng né tránh nó.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, định nhặt hòn đá khác để đánh trả lại.

Nhưng đối với đám người luyện võ mà nói, đòn công kích như trò trẻ con này thì có thể có tác dụng gì?

Chẳng mấy chốc, hai người nhà họ Trình tiến đến, vươn tay ra tóm lấy Tô Nhu.

Vút! Vút!

Lâm Chính ở bên cạnh ngay lập tức đá chân qua, tốc độ cực nhanh, lực mạnh đến khó tin, đá bay hai người bọn chúng.

Tô Nhu vừa mừng vừa sợ, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, ở bên cạnh đã có một người khác tiến đến, hung hăng đấm thẳng vào trán Lâm Chính.

“Cẩn thận!”, Tô Nhu sốt sắng hét lên, tưởng rằng Lâm Chính sẽ không thể nào tránh được cú đánh này, nên liều mạng chạy về phía trước, muốn chống đỡ thay anh.

Hô hấp Lâm Chính trở nên dồn dập, lập tức vươn tay ra kéo Tô Nhu lại.

Tô Nhu bị kéo sang một bên.

Lâm Chính căn bản không thèm để ý đến cú đấm này.


Bịch!

Cú đấm giáng mạnh vào người anh.

Lâm Chính hầu như không có cảm giác gì, đá lại một cước.

Rầm!

Tên đó cũng như giống những người khác, bay thẳng ra ngoài.

“A!”

Sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, lo lắng chạy tới: “Lâm Chính, anh không sao chứ?”

“Không đau không ngứa”, Lâm Chính cười nói.

“Đừng giả vờ mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ của chúng!”

Tô Nhu bật khóc.


“Thật sự không đau mà”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.

“Không đau đúng không? Vậy ông đây sẽ cho anh nếm thử mùi vị đau đớn!”

Cậu Trình cực kì tức giận, lần này định đích thân ra tay.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay hết cho tôi!”

Sau đó, rất nhiều người của Cùng Châu Phái chạy tới.

“Cái gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu đột nhiên biến sắc.

Theo như cô thấy, Cùng Châu Phái với đám cậu Trình ở cùng một phe.

Nếu người của Cùng Châu Phái cũng tham gia vào, hai người họ sẽ không còn đường sống.

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Tô Nhu hoàn toàn hoảng loạn.

Dường như chú ý đến thứ gì đó, cô đột ngột lùi về phía sau, lùi đến tận rìa vách đá sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương