Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 156: Thiên Võng (23): Chủ nhân của nữ quỷ là ai?

Lúc Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đến nhà hàng cơm Tây theo ước định, Thẩm Thập Nhất đã sớm chờ ở nơi đó.

Hắn mỉm cười đứng lên tiếp đón hai nàng, cũng không kinh ngạc, chỉ là khi nhìn lướt qua Thẩm Thanh Thu, ánh mắt hắn rõ ràng có chút co rụt, thực mau đã bị hắn giấu đi qua.

Tiêu Mộ Vũ tự nhiên đem tia khác thường này thu vào đáy mắt, nàng cũng không nói gì, tiếp nhận người phục vụ đưa thực đơn lên.

Sau khi gọi món xong, Thẩm Thập Nhất mở lời: "Nghe nói hai vị tiểu thư viên mãn hoàn thành ải thứ năm, thật hiếm có, tôi xin chân thành chúc mừng."

"Nghe nói? Thẩm tiên sinh quả nhiên thần thông quảng đại, chút chuyện nhỏ này đều có thể nghe được." Thẩm Thanh Thu đối hắn vẫn luôn mang địch ý, cho nên nói chuyện cũng không khách khí.

Thẩm Thập Nhất cũng không dám nhìn nàng, lập tức hướng Tiêu Mộ Vũ nói: "Tôi vẫn luôn chú ý hai vị tiểu thư đây, cũng thực quan tâm tình huống các vị thông quan, đương nhiên rõ ràng. Bất quá hai vị mới trở về liền chủ động liên hệ tôi, tôi thật sự kinh hỉ. Tiêu tiểu thư đã suy xét rõ ràng chưa?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Thẩm Thanh Thu vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng bởi vì biết lần này tới bàn chính sự, nàng cũng không quấy rầy Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thập Nhất đối thoại.

"Anh nói cho tôi biết năm chữ 'mạt thế, cửu liên hoàn', chính là muốn thể hiện rằng, anh không chỉ biết được chuyện đã phát sinh, mà còn biết chuyện sắp diễn ra, đúng không?"

Thẩm Thập Nhất gật đầu, "Tiêu tiểu thư luôn thông minh như vậy, tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều thời gian. Nếu các vị đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể cung cấp cho các vị càng nhiều thông tin hữu ích. Lần này lời nhắc của tôi chỉ là râu ria, cũng chưa thật sự trợ giúp các vị bao nhiêu."

"Nhưng Tiêu tiểu thư hẳn là có chuẩn bị tâm lý, đây mới là phó bản cấp A, các vị đều cửu tử nhất sinh mới có thể thông quan, độ khó cấp S còn đến mức nào? Cô cùng Thẩm tiểu thư châu liên bích hợp khẳng định cực kỳ lợi hại, nhưng các đồng đội khác, chỉ sợ có điểm cố sức rồi." Hắn thoáng nhíu mày, trong mắt đều là lo lắng.

Tiêu Mộ Vũ có chút xem không hiểu Thẩm Thập Nhất, người này xuất hiện thập phần cố tình, sau khi phó bản thứ nhất kết thúc nàng liền gặp hắn ở trên đường, hắn còn giúp nàng tìm được lá bùa tốt, lá bùa đó vào phó bản đã trợ giúpThẩm Thanh Thu một lần, xem ra nam nhân này chính là dụng tâm kín đáo.

Theo hoàn cảnh trước mắt của nàng, những người cố tình tiếp cận nàng đều là đối tượng tình nghi trọng điểm, nhưng Thẩm Thập Nhất cũng không có ác ý, mục đích của hắn so Thẩm Thanh Thu còn trực tiếp.

Chỉ là.... Cách tiếp cận khôn khéo này, thêm cả cách nói chuyện ba hoa kia, làm sao có chút quen thuộc? Nàng liếc Thẩm Thập Nhất lại nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Thu, trong lòng nhất thời nổi lên một ý niệm không thể tin được. Xem ra họ Thẩm cũng không phải là trùng hợp.

"Tôi thừa nhận lời anh nói có chút thuyết phục, nhưng tôi vẫn kiên trì ý nghĩ của mình, tôi cần anh minh xác nói cho tôi, mục đích của anh là gì. Nếu anh muốn hợp tác cùng tôi, mời thẳng thắn công bố sự thật." Tiêu Mộ Vũ không nhanh không chậm lặp lại yêu cầu của mình.

Thẩm Thập Nhất rút đi vẻ mặt phong độ ôn hòa, trong mắt đều là chân thành, gật gật đầu, "Được, nếu cô kiên trì, tôi liền nói cho cô."

Hắn liếc nhìn đường phố bên ngoài, trầm giọng nói: "Quý cô có từng nghĩ, thế giới Thiên Võng khổng lồ này có nguồn gốc từ đâu không? Ở đời thực, nhân loại các vị đều cho rằng vạn vật phát triển thông qua quá trình tiến hóa tự nhiên, cho nên các vị tin tưởng khoa học, hết thảy luôn dùng khoa học để giải thích. Nhưng thực hiển nhiên, thế giới này một chút đều không khoa học, chết đi sống lại, ma quỷ lỗ mãng, hoàn toàn là điên đảo. Nó tồn tại có phải chứng minh một điều rằng, Thượng Đế sáng tạo ra vạn vật?"

Hắn bây giờ lải nhải tựa như pháp sư Trung Hoa, nhưng Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lại nghe ra một ý khác, bình tĩnh chờ hắn tiếp tục lảm nhảm.

"Ha ha, đề tài này đi quá xa rồi phải không? Tôi chỉ muốn nói cho các vị, ngay cả khi có thượng đế sáng thế, cũng sẽ xuất hiện Adam Eve không muốn phục tùng quản giáo, chúng tôi là dân bản địa nhưng không muốn cả đời bị nhốt ở vườn địa đàng. Huống chi nơi này không phải vườn địa đàng, các vị xem tôi có quyền thế, nhưng chẳng phải cũng chỉ là một trò chơi mà thôi? Tôi may mắn được tặng tài khoản VIP mấy triệu tệ, nhưng phải suốt đời ở lại đây sinh hoạt, vĩnh viễn không thể offline, vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài..... Cuộc sống như vậy, sẽ không phát rồ sao?"

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cau mày, Thẩm Thanh Thu vừa định mở miệng nói chuyện, Thẩm Thập Nhất lại thở dài, "Tôi chỉ có thể nói tới đây, tôi lựa chọn các vị bởi vì dựa theo phân tích số liệu, các vị là người có khả năng rời khỏi Thiên Võng nhất, đây là lý do thật sự của tôi, tôi không có biện pháp nói càng nhiều."

Tiêu Mộ Vũ đã hiểu những gì mà hắn âm thầm truyền tải, nàng cùng Thẩm Thanh Thu ra hiệu lẫn nhau, sau đó trầm giọng ném ra một vấn đề, "Cho tới bây giờ, chưa từng có người thành công vượt mười ải đi ra ngoài, đúng hay không?"

Thẩm Thập Nhất ý cười ngưng kết, liền như vậy nhìn Tiêu Mộ Vũ. Hắn không có phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng sự trầm mặc đã thay cho câu trả lời.

Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm nói: "52 triệu người chơi, không một người thông quan, lời hứa ban đầu của hệ thống còn ý nghĩa sao?"

Thẩm Thập Nhất xoay ly rượu trên tay, ủ rũ nói: "Quý cô hẳn là phát hiện, càng về sau thời gian mở phó bản càng lâu, thậm chí mấy năm, người chơi tiến vào phó bản khả năng chết rất cao, mà cuộc sống tại Thiên Võng cũng không khác biệt ngoài đời thực, thay vì chết trong những phó bản đáng sợ kia, không bằng tự nguyện biến mình thành dân bản địa, lay lắt trôi qua năm tháng còn lại."

Thẩm Thập Nhất dừng một chút: "Một khi hợp tác cùng tôi, các vị cần thiết tận hết sức lực thông quan, tuyệt đối không thể giống tham sống sợ chết như những người bản địa kia. Nếu các vị không có lập trường kiên định, như vậy chúng ta hợp tác cũng không ý nghĩa."

Tiêu Mộ Vũ mím môi, mà Thẩm Thanh Thu lại lộ ra một mạt cười, "Anh đều không muốn lưu lại, chúng tôi làm sao sẽ muốn ở lại nơi này. Chỉ là hệ thống hứa hẹn rằng, nếu hai tôi vượt mười ải có thể rời đi, còn người bản địa các anh thì sao? Tôi cảm thấy anh đang lừa chúng tôi, anh còn có mục đích khác, thật ra anh chỉ là đổi loại phương thức tiếp cận Mộ Vũ, cũng chỉ muốn được đến 'Nó'...."

Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong, thân thể nàng đột nhiên cong xuống, bàn tay siết chặt. Tiêu Mộ Vũ sắc mặt biến đổi, lập tức cầm tay Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thập Nhất cũng phát giác Thẩm Thanh Thu không thích hợp, thật cẩn thận hỏi: "Thẩm tiểu thư không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, xem ra Thẩm tiên sinh đích xác không tầm thường."

Thẩm Thập Nhất trong mắt trào ra một tia nôn nóng, còn có chút thương xót, nhưng thực mau bị che giấu bên trong bình tĩnh. Hắn hít vào một hơi: "Tiêu tiểu thư đã suy xét xong chưa? Đồng ý hợp tác cùng tôi chứ?"

"Chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi vượt ải rồi liền bỏ mặc anh? Huống hồ tôi cũng nghĩ không ra, anh làm thế nào để đi ra ngoài?"

Đầu óc Tiêu Mộ Vũ quá mức thanh tỉnh, làm Thẩm Thập Nhất có chút bất lực.

"Tiêu tiểu thư thật sự khiến tôi vô pháp chống đỡ, kỳ thật tôi đã nói hết cho cô rồi, chính cô không phát hiện thôi. Ngôn tẫn tại đây, cô có thể tùy thời suy xét." Thẩm Thập Nhất nhìn Thẩm Thanh Thu, đau lòng đã tàng không được, "Tôi nghĩ bữa cơm này vô pháp tiếp tục, vậy hai người sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, Thẩm tiểu thư thoạt nhìn không được tốt."

Tiêu Mộ Vũ cũng không tâm tư suy nghĩ mặt khác, tuy rằng Thẩm Thanh Thu không rên một tiếng, nhưng sắc mắt tái nhợt, môi cũng không một tia huyết sắc, cái trán đều thấm mồ hôi.

Cho dù Thẩm Thập Nhất đưa ra lượng thông tin rất lớn, nàng cũng không có thời gian suy xét, việc cấp bách lúc này là đưa Thẩm Thanh Thu trở về nghỉ ngơi.

Vì thế Tiêu Mộ Vũ đối Thẩm Thập Nhất gật đầu, đỡ Thẩm Thanh Thu liền rời đi.

Thẩm Thập Nhất khẽ thở dài một tiếng, hắn duỗi tay điểm vào hư không, trước mắt liền xuất hiện một tấm màn sáng giống như bản đồ với con trỏ chuột màu xanh lục nhấp nháy.

Thẩm Thập Nhất điều chỉnh chuột, không ngừng phóng to hình ảnh trên đó, có một khu vực vẫn bị giấu trong lớp sương mù, những điểm sáng nhỏ sôi nổi bao vây bên ngoài nhưng vô pháp xâm nhập.

"Xem ra vẫn không đủ." Về sau nói chuyện cần phải hết sức thận trọng.

Tiêu Mộ Vũ gọi xe trở về, trong lòng khó chịu lợi hại, Thẩm Thanh Thu đương nhiên là cố ý nói như vậy, nhưng vừa mở miệng nàng ấy đã bắt đầu đau lên, thực hiển nhiên đây không phải đơn giản nghe lén mang đến trừng phạt. Nàng hoài nghi, hệ thống đã lập khế ước đối với Thẩm Thanh Thu, vừa chạm đến nội dung cấm kỵ, nàng ấy liền sẽ bị trừng phạt.

Loại trừng phạt này nàng vô pháp ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn Thẩm Thanh Thu chịu đau đớn, đây không phải bị thương nên thuốc men vô dụng, căn bản không có cách nào chữa trị. Nàng chỉ có thể phí công mà ôm Thẩm Thanh Thu, bất lực nhìn nàng ấy bưng ngực đau đến cả người đổ mồ hôi.

Nhận thấy được Tiêu Mộ Vũ cả người lệ khí quanh quẩn, Thẩm Thanh Thu nỗ lực mở mắt ra suy yếu nhìn nàng, đem bàn tay nắm chặt của nàng từng chút mở ra, "Em đừng như vậy, liền đau trong chốc lát, hiện tại đã khá hơn nhiều, trừng phạt này cũng sẽ không kéo dài."

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt vừa phẫn nộ lại đau lòng, nàng nhéo tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện."

Nhìn Thẩm Thanh Thu đè nặng ngực, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể đem tay phủ đi lên, giúp nàng ấy xoa xoa, đôi mắt đỏ bừng, nếu để nàng tìm ra Thiên Võng rốt cuộc là thứ quỷ gì, nàng nhất định phải hủy đi nó.

Xe dừng trước tiểu khu, Thẩm Thanh Thu tựa hồ khá hơn chút, không như vừa rồi ngồi thẳng không nổi, nàng hiện tại đã có thể chính mình đi đường.

Về đến nhà, Tiêu Mộ Vũ ôm Thẩm Thanh Thu vào phòng mình, lấy khăn lông lau mồ hôi cho nàng, trong mắt ngăn không được lo lắng, "Không được gạt em, còn đau không?"

Thẩm Thanh Thu nằm ngửa nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "Trước đó đau tàn nhẫn, được em ôm một trận đã khá hơn nhiều."

Nhìn nàng sắc mặt trắng nhợt còn cười trấn an chính mình, Tiêu Mộ Vũ ngực từng đợt phát đau, lại cảm thấy vô lực cùng phẫn nộ.

"Có đói bụng không, chị nghỉ ngơi trong chốc lát, em đi nấu cơm." Tiêu Mộ Vũ không biết làm thế nào để nàng thoải mái hơn, thấy cũng gần đến giờ ăn tối rồi, chỉ có thể dùng chuyện này an ủi nàng.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Chị không đói bụng, chỉ là hơi đau."

Tiêu Mộ Vũ có chút chân tay luống cuống, ảo não nói: "Em biết, nhưng em không thể làm được gì, thực xin lỗi."

Thẩm Thanh nhíu mày, nàng liền biết đầu gỗ muộn tao nhà mình đang tự trách. Nàng duỗi tay lôi kéo Tiêu Mộ Vũ, chớp chớp mắt nói: "Sao em không thể làm được gì, em dời đi lực chú ý của chị, chị liền không đau."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, "Như thế nào dời đi lực chú ý?"

Thẩm Thanh Thu ngoắc ngón tay, cười đến giống chỉ hồ ly, "Em tới gần một chút, chị nói cho em."

Tiêu Mộ Vũ dĩ nhiên biết Thẩm Thanh Thu lại muốn trêu chọc nàng, nhưng nàng ấy đang rất đau, lúc này vô luận nàng ấy muốn làm gì, nàng cũng sẽ đáp ứng, vì thế nàng thực nghe lời mà dán đến.

Ý cười trên mặtThẩm Thanh Thu không giảm, duỗi tay ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, thấp giọng nói: "Tiêu đội, người ta đều gợi ý đến bước này, đầu óc thông minh của em làm sao không hiểu được?"

Nhịp tim Tiêu Mộ Vũ từng chút tăng lên, nhìn người trên giường sắc mặt rõ ràng còn tái nhợt, nhưng trong nhu mỹ lộ ra quyến rũ làm người khó có thể cự tuyệt.

Nàng không động tác, hô hấp dồn dập nói: "Đầu óc em bây giờ có chút tê liệt, Thẩm đội có thể trực tiếp đưa ra chỉ thị không?"

Thẩm Thanh Thu cảm thụ được hơi thở ấm áp của nàng bao trùm nơi chóp mũi, dần dần hô hấp chính mình cũng bị nàng thao túng. Hơi thở hòa quyện vào nhau khiến trái tim Thẩm Thanh Thu vốn co rút đau đớn vì bị bóp nghẹt, lập tức phá vỡ trói buộc từng nhịp nhảy lên, "Hôn chị đi, Mộ Vũ."

Tiêu Mộ Vũ thấp thấp phát ra tiếng cười, dán cái trán của nàng, nói: "Tuân lệnh."

Tiêu Mộ Vũ hôn nàng, tràn đầy thương tiếc, mang theo ôn nhu liếm láp cùng tình yêu lưu luyến, làm Thẩm Thanh Thu tạm thời quên đi đau đớn đang dày vò kia.

Thân mật xong, Tiêu Mộ Vũ hơi hơi buông ra nàng, gương mặt phiếm hồng, nhưng lại không có né tránh.

"Quả nhiên rất hữu dụng." Thẩm Thanh Thu xoa xoa môi, lại khẽ cắn, sắc môi vốn tái nhợt cũng hồng nhuận lên, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ suy yếu trước đó, lại là tư thái hồ ly câu hồn đoạt phách người.

Tiêu Mộ Vũ mím môi, trong lúc nhất thời không biết như thế nào nói tiếp.

Thẩm Thanh Thu cũng không làm nàng khó xử, nhẹ nhàng nói: "Xem ra chúng ta đoán đúng rồi, căn phòng này giống như vùng biệt lập mà hệ thống không thể chạm đến, chỉ cần mình ở chỗ này, hệ thống căn bản không cách nào nghe lén, cũng không biết được những nội dung cấm kỵ mà mình đang thảo luận. Cho nên ngày hôm qua chị nói nhiều như vậy đều không sao, hôm nay vừa nhắc đã bị trừng phạt."

"Ừm." Nhắc tới chính sự Tiêu Mộ Vũ lập tức nghiêm túc lên, nàng hồi ức những gì Đồng Lâm kể, có chút do dự nói: "Phòng này ngăn cách được hệ thống, vừa vặn chúng ta tiến vào ở, nhìn như trùng hợp nhưng lại là cố tình. Chủ nhân trước đây của Đồng Lâm muốn cô ấy đi ra ngoài quấy nhiễu người thuê nhà, nhưng những người kia đều không thể phát hiện được Đồng Lâm, điều này thuyết minh cái gì?"

"Chủ nhân của Đồng Lâm nếu không phải đùa giỡn quá mức, dư thừa sức lực mà không biết làm gì, vậy lý do lưu lại Đồng Lâm, chính là muốn để chúng ta phát hiện." Thẩm Thanh Thu minh bạch Tiêu Mộ Vũ ý tứ, nhanh chóng nói.

"Cho nên em có một suy đoán lớn mật, vị chủ nhân kia quen biết chúng ta, Đồng Lâm là nàng cố tình để lại. Rốt cuộc trừ bỏ chị, em cũng không nghĩ ra có người sẽ bắt được quỷ." Tiêu Mộ Vũ nghiêm trang nói, trêu đến Thẩm Thanh Thu bật cười.

"Đây là sính lễ chị dành tặng em."

"Trừ bỏ chị, cũng không ai dám làm như vậy." Tiêu Mộ Vũ có chút tức giận, "Nói không chừng người kia liền biết chị thích lấy quỷ làm sính lễ."

Đây là thuận miệng trêu đùa, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ tới một chuyện càng quan trọng.

"Thanh Thu, chị có nghĩ tới không, nếu một ai khác phát hiện nữ quỷ, bọn họ sẽ nghĩ cô ấy là lỗi hệ thống sao?" Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chính mình đã bắt được vấn đề mấu chốt, vội vàng hỏi.

Thẩm Thanh Thu rũ mắt suy tư, "Thứ nhất, người có thể nghĩ đến lỗi game, chính là đang hoài nghi Thiên Võng là một hệ thống chương trình, điều này rất khó xảy ra đối với những người chơi đang chật vật vượt ải cầu sống sót. Thứ hai, cho dù nghĩ là lỗi hệ thống, người đó cũng không biết ý nghĩa của nó, làm một người chơi bình thường, họ cần thiết né tránh hệ thống nghe lén sao?"

Hai người thảo luận vô cùng ăn nhịp: "Cho nên lỗi game này, nói cách khác Vùng biệt lập này là để lại cho chúng ta."

Vừa nói xong Thẩm Thanh Thu vội sửa lời: "Người kia hẳn là muốn để lại cho em, bởi vì nữ quỷ từ đầu trốn ở trong phòng em."

Tiêu Mộ Vũ không để ý vấn đề nhỏ này, tiếp tục nói: "Như vậy trong thế giới Thiên Võng không chỉ có người muốn nhằm vào em, còn có người muốn giúp em. Người kia hẳn là biết rõ tất cả những gì đã xảy ra với em, nhưng đây là lần đầu em vào trò chơi, người kia như thế nào sẽ biết đến em đây?"

Tiêu Mộ Vũ có chút không nghĩ ra, nàng duỗi tay dùng sức xoa xoa giữa trán.

"Em đừng vội, nếu người kia đã lưu lại nữ quỷ cho em, vậy về sau cô ấy nhất định sẽ xuất hiện." Thẩm Thanh Thu sợ nàng quá mức sốt ruột, ngoài giải quyết chuyện này, còn có một ít vấn đề các nàng yêu cầu làm rõ.

"Mộ Vũ, em cảm thấy Thẩm Thập Nhất đáng tin sao? Chị phạm điều cấm liền bị hệ thống trừng phạt, vì sao hắn có thể ở kia nói thỏa thích mà không gặp chuyện?"Thẩm Thanh Thu rối rắm nhất chính là điểm này.

"Hắn còn tiết lộ nội dung phó bản tiếp theo, vậy thuyết minh hệ thống cam chịu." Tiêu Mộ Vũ trầm ánh mắt, "Nếu hắn nói thật, em đây có một giả thuyết lớn mật, đúng như chị nói, người chơi, dân bản xứ, NPC đều là người sống sờ sờ. Vì một số nguyên nhân nào đó, ví dụ như chết trong phó bản người chơi sẽ biến thành NPC, hoặc là người chơi tình nguyện từ bỏ phó bản tiếp theo, cam chịu ở lại Thiên Võng sống như dân bản xứ, cuối cùng dần dần quên lãng chính mình."

Thẩm Thanh Thu sắc mặt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương