Người Cá Ở Biển Forever
-
Chương 12: Dylan đã phối hợp trả lời là “không”, nếu Alroy thật sự muốn cải thiện mối quan hệ này như họ nghĩ, vậy, sau co
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Alroy nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.” Velen cong ngón trỏ, gõ gõ vào màn hình camera ở phòng điều khiển, “Ngoài trường hợp này ra chắc chẳng còn trường hợp nào khác cả.”
Trong màn ảnh bị pause lại, vết thương của con cá ngừ Cali được hiện ra rất rõ ràng: “Vây lưng và vây hậu môn đều bị chặt hết, gốc đuôi cũng có rất nhiều vết thương. Những vết thương mảnh kia có vẻ rất sâu, tơ máu tràn hết ra ngoài từ mấy chỗ đó.”
“Để ý mấy cái vết thương này đi —” Velen phóng to, thịt cá bị toác ra hiện lên trước mắt mọi người, “Đây là vết cào của người cá.”
Không có ai phản đối. Các nghiên cứu viên tham gia buổi họp khẩn chiều nay có thể dễ dàng nhận ra những vết tích đó.
Velen ấn xem tiếp, cá ngừ Cali trên màn hình bắt đầu di chuyển. Nó bơi rất khó khăn, tốc độ chậm chạp, vô cùng gian nan, cơ thể gần 3m chao đảo. Velen nghi ngờ khớp đuôi nó có vấn đề, bởi vì màn hình quay lại cảnh nó đổi hướng ba lần, lần nào cũng phải nhờ đến đàn cá heo đùn đẩy.
Trong đàn cá heo còn ngắn hơn nó nửa mét, con cá to mất hoàn toàn ưu thế về tốc độ di chuyển một vụng về làm mọi người cũng không nỡ nhìn.
“Cá ngừ Cali đã trưởng thành cả tốc độ, độ bền hay hình thể đều vượt qua người cá, bọn nó rõ là không nằm trong phạm vi săn mồi của người cá bình thường — tôi nghĩ, mấy người ngồi đây hẳn không ai nghĩ rằng Alroy làm con cá ngừ Cali này bị thương, rồi để nó bơi tới phạm vi săn của Dylan cho đỡ buồn chứ?” Velen lại pause màn hình lại.
Trong hình, nhóm cá heo đã xua con cá ngừ Cali bị thương đến trước mặt Dylan. Nhóc người cá mới cao 160cm hiển nhiên là bị con vật dài gấp đôi mình dọa, màn hình bị pause lại làm mấy nghiên cứu viên nhận thấy được sự trốn tránh của nhóc.
Tiếp theo, đoạn băng được camera ghi lại trước khi hội nghị này mở ra được phát tiếp, mọi người quan sát kĩ: dưới sự gợi ý của cá heo Dylan đã phát hiện ra vết thương của cá ngừ Cali, sau đó, nhóc con phấn khởi xông lên. Vì là một con mồi khổng lồ nên việc săn mất khá nhiều thời gian, nhưng mà vì thái độ rất cẩn thận nên Dylan đã tránh được mấy lần giãy chết của con cá ngừ Cali này.
Đợt đi săn đầy kích thích làm mấy người trên đảo mê mẩn theo dõi.
Vì không để hội nghị bị gián đoạn bởi những tiếng cảm thán, Velen không thèm quan tâm đến ánh mắt nóng bỏng của các đồng nghiệp hô hào muốn xem tiếp, kéo sự chú ý của mọi người quay lại vấn đề chính: “Con cá ngừ Cali này là do Alroy cố ý chuẩn bị sau khi nghe thấy chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi cho là vậy.”
“Tôi đồng ý.” Giáo sư Nolan lập tức tán thành, “Bảo đàn cá heo lùa cá đến, mà con cá ngừ Cali kia còn thỏa mãn yêu cầu “phải to” của Dylan — đức vua của chúng ta thật là tận tâm tận lực.”
“Tôi và Dylan nói chuyện ngay cạnh đảo nhân tạo, Alroy lúc ấy hẳn phải ở gần chúng tôi. Khi ấy giọng Dylan cũng không lớn, nhưng Alroy lại vẫn nghe thấy được… Nếu suy luận của tôi chính xác thì thực tế thính lực của Alroy có phạm vi rộng hơn ghi chép của chúng ta rất nhiều.” Velen vừa suy nghĩ, vừa kết luận.
“Anh …” Giọng nói của giáo sư Nolan vừa khiếp sợ vừa bất đắc dĩ.
Velen khó hiểu nhìn anh ta: “Sao thế? Tôi có nói gì sai à?”
Giáo sư Nolan dở khóc dở cười: “Anh đề nghị muốn mở hội nghị vì lý do này sao?”
“Làm sao ….”
“Heilman.” Giáo sư Nolan nghiêm túc, đăt tay lên vai Velen, “Anh không thấy thái độ của Alroy với nhóc Dylan còn quan trọng hơn cái vấn đề về thính lực của tên đó sao? Con cá ngừ Cali đó là lời xin lỗi của hắn đó!”
“Lời xin lỗi..” sau giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng hiểu ra vấn đề giáo sư đang nhắc đến, “Ý anh là, thật ra Alroy rất quan tâm đến cái nhìn của Dylan về hắn?”
Giáo sư Nolan nhìn màn hình: “Con cá ngừ Cali cỡ này, tôi thấy, dù có là Alroy cũng mà khó dễ dàng chế ngự nó. Không để nó chết, còn làm nó mất đi cơ hội phản kháng để Dylan có thể giết chết nó — sự chân thành này, trừ lý do Alroy muốn xây dựng lại ấn tượng của tên đó trong lòng Dylan, tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.”
Lời của giáo sư Nolan gợi lên sự thảo luận của mọi người, trong những lời bàn luận đầy sốt sắng, có người giơ tay đề nghị: “Có lẽ, ta có thể làm một phép thử.”
Hội nghị trên đảo nhân tạo biển Forever kéo dài đến tận khuya, khi ánh mặt trời lại chiếu sáng vùng biển này, Velen và giáo sư Nolan tìm thấy nhóc người cá đang chuẩn bị ăn sáng trong bãi đá ngầm.
“Sáng tốt lành.” Giáo sư chào hỏi trước.
“Hôm nay mọi người đến sớm thế” Dylan bắt được một con cá mú* nhỏ, còn chưa kịp ăn xong đã nghe thấy tiếng gọi của Velen.
*Cá mú hay còn gọi là cá song là tên gọi chỉ chung về các loài cá của bất kỳ một số các chi cá của phân họ Epinephelinae thuộc Họ Cá mú (Serranidae), trong Bộ Cá vược (Perciformes).
“Con cá ngừ Cali hôm qua …” Velen ngập ngừng, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Nhóc biết con cá đó là Alroy tặng không?”
Dylan gật đầu: “Đàn cá heo bảo tôi rồi.”
“Vậy thì, Dylan nhỏ bé, nhóc có định tha thứ cho hắn không?” Giáo sư Nolan hào hứng bê laptop hỏi, “Tên đó đã tặng một con cá ngừ Cali rất to đến rồi, nhóc có định tha thứ cho hắn không?
Xem ra Dylan cũng nhớ yêu cầu của mình lúc trước. Nhóc rũ mắt, nghịch con cá mú trong tay.
Một lát sau, nhóc con hình như đã suy nghĩ kĩ, nhóc ngẩng đầu, trông rất nghiêm túc, nhưng trước khi nhóc trả lời thì nghe thấy Velen hạ giọng dùng ngôn ngữ của con người bảo nhóc: “Bảo “không” đi.”
“Hở.” Dylan ngạc nhiên hát.
Velen không nói lại, chỉ bảo rằng: “Sau này chú sẽ giải thích cho nhóc.”
Nhóc người cá hoang mang khịt mũi, sau đó trả lời theo yêu cầu của nghiên cứu viên: “Không.”
“Ồ, Nhóc chưa muốn tha thứ cho tên đó sao.” Giáo sư Nolan cố ý tăng âm lượng của laptop, vừa làm vừa cười hô hố.
Tiếng cười thình lình bật lên làm Dylan giật mình bóp con cá mú trong tay, gần như bóp nát cả bữa ăn sáng.
Velen đẩy đẩy giáo sư, thấy anh ta chẳng có vẻ gì muốn ngừng lại cả thì đành bảo Dylan bơi sang mé khác của thuyền. “Wendy có chuẩn bị đồ ăn cho nhóc đây.” Velen đưa xô nước nhỏ cho Dylan.
Dylan theo thói quen nhận xô nước, ngó vào trong: đồ ăn đợt này cá con và tôm.
“Cái gì đây?” Dylan nhặt một thứ lấp lánh trong xô nước lên, giơ lên cho Velen thấy
“Hử?” Velen nhận ra cái đấy “Là nhẫn của Wendy — chắc là bị rơi vào xô.”
Dylan cầm cái nhẫn, tò mò đưa về phía mặt trời: “Nó phát sáng này.”
“Trên mặt nhẫn còn có viên kim cương đấy.” Velen chỉ cho nhóc.
“Đẹp quá đi!” nhóc người cá ca ngợi, đưa nhẫn cho Velen.
Velen cười nhận lại: “Chú sẽ bảo Wendy là nhóc thích nhẫn của cô ấy lắm, cô ấy sẽ vui lắm cho coi.”
Màn chào buổi sáng đến đây là kết thúc, Dylan bắt đầu yên lặng ăn sáng, còn đảo nhân tạo ơ biển Forever thì lại háo hức chờ mong.
Dylan đã phối hợp trả lời là “không”, nếu Alroy thật sự muốn cải thiện mối quan hệ này như họ nghĩ, vậy, sau con cá ngừ Cali thất bại, tên đó sẽ làm gì tiếp đây?
HẾT CHƯƠNG 12.
“Alroy nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.” Velen cong ngón trỏ, gõ gõ vào màn hình camera ở phòng điều khiển, “Ngoài trường hợp này ra chắc chẳng còn trường hợp nào khác cả.”
Trong màn ảnh bị pause lại, vết thương của con cá ngừ Cali được hiện ra rất rõ ràng: “Vây lưng và vây hậu môn đều bị chặt hết, gốc đuôi cũng có rất nhiều vết thương. Những vết thương mảnh kia có vẻ rất sâu, tơ máu tràn hết ra ngoài từ mấy chỗ đó.”
“Để ý mấy cái vết thương này đi —” Velen phóng to, thịt cá bị toác ra hiện lên trước mắt mọi người, “Đây là vết cào của người cá.”
Không có ai phản đối. Các nghiên cứu viên tham gia buổi họp khẩn chiều nay có thể dễ dàng nhận ra những vết tích đó.
Velen ấn xem tiếp, cá ngừ Cali trên màn hình bắt đầu di chuyển. Nó bơi rất khó khăn, tốc độ chậm chạp, vô cùng gian nan, cơ thể gần 3m chao đảo. Velen nghi ngờ khớp đuôi nó có vấn đề, bởi vì màn hình quay lại cảnh nó đổi hướng ba lần, lần nào cũng phải nhờ đến đàn cá heo đùn đẩy.
Trong đàn cá heo còn ngắn hơn nó nửa mét, con cá to mất hoàn toàn ưu thế về tốc độ di chuyển một vụng về làm mọi người cũng không nỡ nhìn.
“Cá ngừ Cali đã trưởng thành cả tốc độ, độ bền hay hình thể đều vượt qua người cá, bọn nó rõ là không nằm trong phạm vi săn mồi của người cá bình thường — tôi nghĩ, mấy người ngồi đây hẳn không ai nghĩ rằng Alroy làm con cá ngừ Cali này bị thương, rồi để nó bơi tới phạm vi săn của Dylan cho đỡ buồn chứ?” Velen lại pause màn hình lại.
Trong hình, nhóm cá heo đã xua con cá ngừ Cali bị thương đến trước mặt Dylan. Nhóc người cá mới cao 160cm hiển nhiên là bị con vật dài gấp đôi mình dọa, màn hình bị pause lại làm mấy nghiên cứu viên nhận thấy được sự trốn tránh của nhóc.
Tiếp theo, đoạn băng được camera ghi lại trước khi hội nghị này mở ra được phát tiếp, mọi người quan sát kĩ: dưới sự gợi ý của cá heo Dylan đã phát hiện ra vết thương của cá ngừ Cali, sau đó, nhóc con phấn khởi xông lên. Vì là một con mồi khổng lồ nên việc săn mất khá nhiều thời gian, nhưng mà vì thái độ rất cẩn thận nên Dylan đã tránh được mấy lần giãy chết của con cá ngừ Cali này.
Đợt đi săn đầy kích thích làm mấy người trên đảo mê mẩn theo dõi.
Vì không để hội nghị bị gián đoạn bởi những tiếng cảm thán, Velen không thèm quan tâm đến ánh mắt nóng bỏng của các đồng nghiệp hô hào muốn xem tiếp, kéo sự chú ý của mọi người quay lại vấn đề chính: “Con cá ngừ Cali này là do Alroy cố ý chuẩn bị sau khi nghe thấy chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi cho là vậy.”
“Tôi đồng ý.” Giáo sư Nolan lập tức tán thành, “Bảo đàn cá heo lùa cá đến, mà con cá ngừ Cali kia còn thỏa mãn yêu cầu “phải to” của Dylan — đức vua của chúng ta thật là tận tâm tận lực.”
“Tôi và Dylan nói chuyện ngay cạnh đảo nhân tạo, Alroy lúc ấy hẳn phải ở gần chúng tôi. Khi ấy giọng Dylan cũng không lớn, nhưng Alroy lại vẫn nghe thấy được… Nếu suy luận của tôi chính xác thì thực tế thính lực của Alroy có phạm vi rộng hơn ghi chép của chúng ta rất nhiều.” Velen vừa suy nghĩ, vừa kết luận.
“Anh …” Giọng nói của giáo sư Nolan vừa khiếp sợ vừa bất đắc dĩ.
Velen khó hiểu nhìn anh ta: “Sao thế? Tôi có nói gì sai à?”
Giáo sư Nolan dở khóc dở cười: “Anh đề nghị muốn mở hội nghị vì lý do này sao?”
“Làm sao ….”
“Heilman.” Giáo sư Nolan nghiêm túc, đăt tay lên vai Velen, “Anh không thấy thái độ của Alroy với nhóc Dylan còn quan trọng hơn cái vấn đề về thính lực của tên đó sao? Con cá ngừ Cali đó là lời xin lỗi của hắn đó!”
“Lời xin lỗi..” sau giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng hiểu ra vấn đề giáo sư đang nhắc đến, “Ý anh là, thật ra Alroy rất quan tâm đến cái nhìn của Dylan về hắn?”
Giáo sư Nolan nhìn màn hình: “Con cá ngừ Cali cỡ này, tôi thấy, dù có là Alroy cũng mà khó dễ dàng chế ngự nó. Không để nó chết, còn làm nó mất đi cơ hội phản kháng để Dylan có thể giết chết nó — sự chân thành này, trừ lý do Alroy muốn xây dựng lại ấn tượng của tên đó trong lòng Dylan, tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.”
Lời của giáo sư Nolan gợi lên sự thảo luận của mọi người, trong những lời bàn luận đầy sốt sắng, có người giơ tay đề nghị: “Có lẽ, ta có thể làm một phép thử.”
Hội nghị trên đảo nhân tạo biển Forever kéo dài đến tận khuya, khi ánh mặt trời lại chiếu sáng vùng biển này, Velen và giáo sư Nolan tìm thấy nhóc người cá đang chuẩn bị ăn sáng trong bãi đá ngầm.
“Sáng tốt lành.” Giáo sư chào hỏi trước.
“Hôm nay mọi người đến sớm thế” Dylan bắt được một con cá mú* nhỏ, còn chưa kịp ăn xong đã nghe thấy tiếng gọi của Velen.
*Cá mú hay còn gọi là cá song là tên gọi chỉ chung về các loài cá của bất kỳ một số các chi cá của phân họ Epinephelinae thuộc Họ Cá mú (Serranidae), trong Bộ Cá vược (Perciformes).
“Con cá ngừ Cali hôm qua …” Velen ngập ngừng, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Nhóc biết con cá đó là Alroy tặng không?”
Dylan gật đầu: “Đàn cá heo bảo tôi rồi.”
“Vậy thì, Dylan nhỏ bé, nhóc có định tha thứ cho hắn không?” Giáo sư Nolan hào hứng bê laptop hỏi, “Tên đó đã tặng một con cá ngừ Cali rất to đến rồi, nhóc có định tha thứ cho hắn không?
Xem ra Dylan cũng nhớ yêu cầu của mình lúc trước. Nhóc rũ mắt, nghịch con cá mú trong tay.
Một lát sau, nhóc con hình như đã suy nghĩ kĩ, nhóc ngẩng đầu, trông rất nghiêm túc, nhưng trước khi nhóc trả lời thì nghe thấy Velen hạ giọng dùng ngôn ngữ của con người bảo nhóc: “Bảo “không” đi.”
“Hở.” Dylan ngạc nhiên hát.
Velen không nói lại, chỉ bảo rằng: “Sau này chú sẽ giải thích cho nhóc.”
Nhóc người cá hoang mang khịt mũi, sau đó trả lời theo yêu cầu của nghiên cứu viên: “Không.”
“Ồ, Nhóc chưa muốn tha thứ cho tên đó sao.” Giáo sư Nolan cố ý tăng âm lượng của laptop, vừa làm vừa cười hô hố.
Tiếng cười thình lình bật lên làm Dylan giật mình bóp con cá mú trong tay, gần như bóp nát cả bữa ăn sáng.
Velen đẩy đẩy giáo sư, thấy anh ta chẳng có vẻ gì muốn ngừng lại cả thì đành bảo Dylan bơi sang mé khác của thuyền. “Wendy có chuẩn bị đồ ăn cho nhóc đây.” Velen đưa xô nước nhỏ cho Dylan.
Dylan theo thói quen nhận xô nước, ngó vào trong: đồ ăn đợt này cá con và tôm.
“Cái gì đây?” Dylan nhặt một thứ lấp lánh trong xô nước lên, giơ lên cho Velen thấy
“Hử?” Velen nhận ra cái đấy “Là nhẫn của Wendy — chắc là bị rơi vào xô.”
Dylan cầm cái nhẫn, tò mò đưa về phía mặt trời: “Nó phát sáng này.”
“Trên mặt nhẫn còn có viên kim cương đấy.” Velen chỉ cho nhóc.
“Đẹp quá đi!” nhóc người cá ca ngợi, đưa nhẫn cho Velen.
Velen cười nhận lại: “Chú sẽ bảo Wendy là nhóc thích nhẫn của cô ấy lắm, cô ấy sẽ vui lắm cho coi.”
Màn chào buổi sáng đến đây là kết thúc, Dylan bắt đầu yên lặng ăn sáng, còn đảo nhân tạo ơ biển Forever thì lại háo hức chờ mong.
Dylan đã phối hợp trả lời là “không”, nếu Alroy thật sự muốn cải thiện mối quan hệ này như họ nghĩ, vậy, sau con cá ngừ Cali thất bại, tên đó sẽ làm gì tiếp đây?
HẾT CHƯƠNG 12.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook